ÿþ NghÇ thu­t éng xí cça nam giÛi ëng tÏ v» d¡y Ýi MÙt sÑ ng°Ýi cho là mình ghê gÛm, hiÃu bi¿t h¡n ng°Ýi luôn muÑn rn d¡y ng°Ýi khác, khoa chân múa tay nói, nên làm cái này, không nên làm cái kia. K¿t qu£ chÉ tÕ làm ng°Ýi ta ghét, th­m chí còn cho là "Ó gàn dß" n¿u b¡n không muÑn bË ghét bÏ thì b¡n không nên nói theo kiÃu rn d¡y ng°Ýi khác. Vì b¡n ch°a th­t hiÃu trình Ù cça Ñi ph°¡ng, Ñi ph°¡ng s½ c°Ýi b¡n là "múa rìu qua m¯t thã". Cho dù b¡n có bi¿t trình Ù cça Ñi ph°¡ng không b±ng mình, ch°a tëng tr£i, tuÕi Ýi ít thì cing không nên làm nh° v­y. Không ai muÑn ng°Ýi khác rn d¡y mình, chi phÑi hành Ùng cça mình. V£ l¡i m×i ng°Ýi Áu có chç ki¿n riêng. Ënh làm gì, hay không làm gì ng°Ýi ta kh¯c bi¿t, hà t¥t b¡n ph£i can thiÇp ! iÁu kó diÇu cça nå c°Ýi Trong công viÇc làm n và giao ti¿p xã hÙi, nå c°Ýi mang l¡i nhiÁu hiÇu qu£ không ngÝ tÛi, nå c°Ýi làm ng°Ýi ta trß nên hiÁn lành phúc h­u, nå c°Ýi làm ng°Ýi ta c£m th¥y sung s°Ûng, may m¯n, thân thi¿t, tñ nhiên. Nå c°Ýi thà hiÇn lòng b¡n th³ng th¯n vô t°. Vì th¿ khi b¡n c°Ýi nh° v­y ng°Ýi ta mÛi coi b¡n là b¡n, mÛi cßi mß t¥m lòng vÛi b¡n. Nh°ng c°Ýi cing ph£i úng lúc và úng ch×, có thà còi ó là mÙt cách éng xí, c§n v­n dång nó mÙt cách khôn khéo. Khi ¿n c¡ quan tìm ng°Ýi quen, mÉm c°Ýi vÛi ng°Ýi §u tiên b¡n g·p ho·c nhân viên phòng vn th°, b¡n c°Ýi mÙt cách khiêm tÑn và nhiÇt tình tÏ v» c£m ¡n vÁ sñ giúp á cça hÍ. Sau khi g·p ng°Ýi c§n tìm, b¡n r¥t ph¥n khßi, sau ó nói vÛi ng°Ýi quen vÁ ¥n t°ãng tÑt vÁ môi tr°Ýng n¡i làm viÇc cça c¡ quan. Ca ngãi sñ nhiÇt tình và lÅ Ù cça nhïng ng°Ýi b¡n g·p Khi nghe Ñi ph°¡ng nói b¡n luôn t°¡i c°Ýi l¯ng nghe, ng°Ýi nói càng thích h¡n. Khi nói chuyÇn, dù là viÇc quan trÍng cing nên nói b±ng giÍng nh¹ nhàng, tho£i mái, t°¡i c°Ýi. VÛi v¥n Á khó nói, nh¡y c£m, thì nhân lúc c£ hai bên Áu c°Ýi phá lên có thà nêu d§n tëng iÃm, vÛi v¥n Á Ñi ph°¡ng, dÅ kh°Ûc të thì nên nói xen l«n trong ti¿ng c°Ýi giÑng nh° rót n°Ûc l¡nh vào trong n°Ûc sôi. Sau khi n°Ûc sôi, rót mÙt chút n°Ûc l¡nh vào mÙt lát nhiÇt Ù s½ lên cao, sau ó l¡i rót, rót tëng tí mÙt, n°Ûc v«n sôi, n¿u mÙt lúc rót nhiÁu n°Ûc l¡nh vào, n°Ûc sôi s½ chóng nguÙi. MuÑn sôi trß l¡i ph£i chÝ mÙt lúc nïa. Vì v­y vÛi v¥n Á nan gi£i, nh¥t Ënh ph£i nh±m lúc hai bên vui v» hãy nêu ra, Óng thÝi không °ãc nôn nóng, nêu ra të të, nh° v­y v¥n Á dÅ gi£i quy¿t h¡n. Ch³ng m¥t lòng ai Có mÙt cán bÙ nghiÇp vå ¿n mÙt xí nghiÇp nÍ liên hÇ công tác, anh ta chÉ bi¿t có giám Ñc còn phÛt lÝ h¿t mÍi ng°Ýi. Khi g·p mÙt vài tr¯c trß thì anh ta không nhïng ph£i nhÝ c­y lãnh ¡o mà còn ph£i nhÝ c­y các cán bÙ khác nïa. ¿n làm viÇc vÛi mÙt xí nghiÇp, anh không chÉ trñc ti¿p làm vÛi giám Ñc mà còn ph£i Ñi m·t vÛi c£ xí nghiÇp, công viÇc cça xí nghiÇp âu ph£i chÉ mình giám Ñc nói là xong. Ông giám Ñc còn ph£i bàn b¡c vÛi các bÙ ph­n có liên quan, có thà ông ta nói là xong, nh°ng ông ta còn ph£i bàn b¡c vÛi các bÙ ph­n có liên quan, giám Ñc là ng°Ýi quy¿t Ënh nh°ng cuÑi cùng v«n ph£i giao cho các phòng, ban gi£i quy¿t. N¿u giám Ñc phát hiÇn th¥y mÍi ng°Ýi Áu chê anh thì ông ta cing s½ có thái Ù khác Ñi vÛi anh, vì anh ã làm m¥t lòng mÍi ng°Ýi nên ã gây khó khn cho ông ta. Ng°Ýi cán bÙ nghiÇp vå ¥y trách móc: "Mình không nói chuyÇn vÛi hÍ, không giao thiÇp vÛi hÍ, sao hÍ l¡i có ác c£m vÛi mình nhÉ? ". Anh nên bi¿t, Ñi vÛi xí nghiÇp anh là khách, m×i cí chÉ, lÝi nói Áu bË mÍi ng°Ýi à ý và bình ph©m, à tránh nhïng iÁu tai ti¿ng ó, tÑt nh¥t nên ti¿p xúc vÛi hÍ Ã hai bên hiÃu nhau. T¥t nhiên không thà chuyÇn trò sôi nÕi vÛi t¥t c£ mÍi ng°Ýi, chÉ c§n khi g·p ai thì nên niÁm nß chào hÏi, thÉnh tho£ng nói vài câu xã giao là °ãc. Tránh nói ra khi không c§n thi¿t B¡n không lên ti¿ng, anh ta cing không nêu ra °ãc v¥n Á gì không có v¥n Á thì không có tranh cãi. BÇnh t­t vào të mÓm, tai hÍa cing të miÇng mà ra, cÑ g¯ng ít nói, không nên ki¿m chuyÇn làm quà. ëng nên ngh) r±ng không nói là thi¿u lËch sñ, trên thñc t¿ anh ta muÑn b¡n nh° v­y. Ñi ph°¡ng không thích nói thì ëng có làm phiÁn hÍ, có thà hÍ có chuyÇn không vui, ho·c không muÑn nói chuyÇn vÛi b¡n, tóm l¡i khi Ñi ph°¡ng ch°a lên ti¿ng thì b¡n hãy cÑ chËu ñng sñ cô qu¡nh buÓn t». Làm viÇc vÛi ng°Ýi khó tính thì không nên tùy tiÇn nêu ra nhïng v¥n Á mà hÍ khó ch¥p nh­n. Khi yêu c§u cça b¡n hãp lý, th¥y không tÕn h¡i gì tÛi Ñi ph°¡ng thì hãy nói ra, giï vïng ý ki¿n, Ñi ph°¡ng s½ hiÃu. Nhïng iÁu c§n chú ý khi chåp £nh l°u niÇm Chåp £nh chung vÛi mÙt sÑ nhân v­t quan trÍng không nhïng có thà nói lên b£n thân nh° th¿ nào mà còn chéng minh kh£ nng công tác cça mình, và trên °Ýng Ýi cça mình có tác dång khích lÇ, vì th¿ khi có dËp g·p gá nhïng ng°Ýi có uy tín nh° chuyên gia, hÍc gi£, cán bÙ qu£n lý thành ¡t thì chÛ quên chåp £nh l°u niÇm. Nên éng vào vË trí quan trÍng, n¿u có thà éng ß hàng tr°Ûc thì ëng éng ß hàng sau, có thà éng ß trong thì ëng éng ra ngoài, có thà éng °ãc ß ch× cao thì ëng éng ß ch× th¥p, không nên khách khí khiêm nh°Ýng mà lách ra ngoài. Khi chåp không nên quá nghiêm nghË, m¯t mß to, không nói, m¯t nhìn th³ng vào thã chåp £nh. N¿u muÑn tñ nhiên thì có thà nói câu nào ó vÛi ng°Ýi bên c¡nh, khi nói không quay m·t, m¯t nhìn vào máy £nh nh° v­y hình £nh s½ tñ nhiên, có khí th¿ và chéng tÏ b¡n r¥t sôi nÕi, ho¡t bát giïa ám ông. GiÏi àm phán MÙt cán bÙ nghiÇp vå i àm phán, th°Ýng là tñ mình quá say s°a nói vÁ lai lËch, kinh nghiÇm, suy ngh) cça b£n thân, nói thao thao b¥t tuyÇt, càng nói càng hng ¿n khi nói xong mÛi c£m th¥y h«ng håt, bi¿t là mình nói nhiÁu mà l¡i quên m¥t chç Á chính. Ng°Ýi nghe lúc §u khâm phåc rÓi d§n d§n th¥y khó hiÃu, chán ngán, khinh nhÝn. àm phán là à nhanh chóng tìm hiÃu Ñi ph°¡ng rÓi gi£i quy¿t v¥n Á. B¡n không nên tñ mình say s°a kà là mà ph£i chm chú l¯ng nghe nhïng v¥n Á h¥p d«n mà Ñi ph°¡ng kÃ. à tránh c£m giác h«ng håt sau khi Ñi ph°¡ng phát biÃu, nghe xong b¡n c§n tÕng k¿t và phân tích bài phát biÃu cça Ñi ph°¡ng të ó rút ra °ãc nhiÁu iÁu bÕ ích. Khen ngãi ai ó Khen v¯ng m·t thì tÑt, nh°ng chÉ trích, nói x¥u v¯ng m·t ai ó thì không nên. Khi muÑn khen ngãi ng°Ýi nào thì ph£i tìm hiÃu mÙt cách c·n k½: nhân ph©m, tính cách, trang phåc và c£ ¿n sñ thay Õi nhÏ nh° chi¿c cà v¡t, chi¿c s¡ mi mÛi... Có nh° th¿ khen mÛi úng ch×, ng°Ýi ta mÛi tin b¡n nói th­t lòng, nói chung mÍi ng°Ýi không chÉ muÑn b¡n khen mà còn muÑn bi¿t t¡i sao b¡n khen, tÑt, ¹p, ¿n méc Ù nào, càng cå thà càng tÑt. Khi nghe nói chuyÇn xong, nên tÕng k¿t, nói rõ thu ho¡ch cça mình, ó cing là mÙt hình théc khen. Khi Ñi ph°¡ng nói hãp ý mình thì nên tán th°ßng b±ng cí chÉ, ánh m¯t, và lÝi nói: "Sau ó thì sao?..." VÝ nh° thua kém ôi lúc muÑn hoàn thành công viÇc, b¡n ph£i làm ra v» nh° mình th¥p kém, c§n tÏ ra r¥t khiêm nh°Ýng, ch¥t phát, ôn h­u; th­m chí nh° không bi¿t gì nïa, hãy à cho Ñi ph°¡ng c£m th¥y mình °ãc ng°Ýi khác tôn trÍng, mình thông minh h¡n ng°Ýi. Khi bàn công viÇc Ñi ph°¡ng s½ l¡ là c£nh giác cho r±ng mình không c§n ph£i m¥t séc lñc à Ñi phó vÛi con ng°Ýi thua kém này. Khi công viÇc có lãi rõ rÇt Ñi vÛi b¡n thì Ñi ph°¡ng không hÁ à ý v«n Ñi xí vÛi b¡n vÛi kiÃu k» c£, tña nh° nh°Ýng cho b¡n và không tranh giành thiÇt h¡n vÛi b¡n. Kó thñc b¡n làm ra v» thua kém chÉ là biÃu hiÇn bên ngoài, chÉ Ã Ñi ph°¡ng c£m th¥y thÏa mãn vÁ tâm lý, à Ñi ph°¡ng Óng ý hãp tác. Trong thñc t¿, ng°Ýi mà bÁ ngoài càng tÏ ra khiêm tÑn l¡i là ng°Ýi càng thông minh và làm viÇc nghiêm túc. Thông minh nh°ng làm ra v» ngÛ ng©n, làm cho Ñi ph°¡ng ngây ng¥t vÛi tài nng h¡n ng°Ýi cça mình là b¡n ã g·t hái th¯ng lãi lÛn. Nh° v­y ã làm xong mÙt ph§n quan trÍng nh¥t cça công viÇc rÓi ¥y. Lúc b¡n tÏ ra khiêm nh°Ýng thì Ñi ph°¡ng t°ßng mình v) ¡i; b¡n tÏ ra ch¥t phát hiÁn lành Ñi ph°¡ng cho là b¡n áng tin c­y, muÑn làm viÇc vÛi b¡n; b¡n cung kính dÅ b£o; Ñi ph°¡ng ngh) dÅ chÉ huy, cho r±ng phÑi hãp vÛi b¡n r¥t n ý, càng muÑn giúp á b¡n. Ng°ãc l¡i, n¿u b¡n tÏ ra là cao giá, luôn h¡n và l¥n át Ñi ph°¡ng, t¡o tâm lý cng th³ng, không yên tâm, thì cuÙc àm phán s½ khó ti¿n hành. Im l·ng là vàng Ng°Ýi Ýi th°Ýng chÉ thích nói ¿n khuy¿t t­t cça ng°Ýi khác mà không thích nói ¿n m·t tÑt cça ng°Ýi ta. Ngay ng°Ýi tÑt cing v«n th°Ýng bË bÛi móc khuy¿t iÃm. Có mÙt lo¡i ng°Ýi r¥t hay ghen ghét, th¥y ng°Ýi khác sung s°Ûng thì th¥y khó chËu, tìm niÁm vui b±ng cách bÛi móc cái x¥u cça ng°Ýi khác. N¿u b¡n không muÑn m¥t lòng ng°Ýi khác thì tÑt nh¥t là ëng nói ch× y¿u kém cça hÍ. Nh¥t là khi thñc t¿ chéng minh ng°Ýi ó úng là tÑt thì dám nhìn th³ng vào sñ th­t, àng hoàng khen ng°Ýi ta vài câu. N¿u b¡n tÑt h¡n Ñi ph°¡ng, nh°ng Ñi ph°¡ng l¡i không muÑn thëa nh­n mà l¡i b£o b¡n x¥u, thì à không m¥t lòng Ñi ph°¡ng, tÑt nh¥t là b¡n nên giï im l·ng b¡n không thà phå hÍa theo anh ta, n¿u tranh lu­n thì l¡i làm m¥t hòa khí, khi b¡n yên l·ng, không ai nói vÛi anh ta, anh ta c£m th¥y cåt héng, nên cing không nói thêm nïa. X°ng hô chính xác L§n §u tiên ¿n bàn công viÇc, lúc b¯t §u c§n gÍi c£ tên và chéc vå cça Ñi ph°¡ng, rõ ràng, sau ó khi hai bên ã quen nhau thì có thà bÏ tên, chÉ c§n gÍi chéc vå mà thôi, ví då: "Th°a giám Ñc, ông nói r¥t úng...". N¿u Ñi ph°¡ng là phó tÕng giám Ñc thì có thà bÏ bÛt të phó N¿u là tÕng giám Ñc thì chÛ có vì gi£n tiÇn mà bÏ ché "tÕng" i. GÍi tên và chéc,vå vëa biÃu thË tôn trÍng vëa thân m­t nh¹ nhàng, Ñi ph°¡ng dÅ nghe, n¿u là ng°Ýi có hÍc hàm hÍc vË thì nên gÍi c£ tên và chéc danh. Trong quá trình àm lu­n, khi nh¯c tÛi tên Ñi ph°¡ng thì c§n nh¥n m¡nh, dëng l¡i mÙt lát rÓi l¡i nói ti¿p, làm nh° v­y à thu hút sñ chú ý cça Ñi ph°¡ng. HÍ s½ l¯ng nghe h¡n. N¿u b¡n nh¯c tên quá nh¹ và nhanh có c£m giác thoáng qua, không rõ ràng s½ không gây °ãc héng thú khi nghe. Tóm l¡i, n¿u b¡n không chú ý të tên cça Ñi ph°¡ng mà chÉ nh¥n m¡nh nÙi dung àm lu­n, thì s½ ph£n tác dång, Ñi ph°¡ng s½ không héng thú Ñi vÛi v¥n Á b£n °a ra. Sau khi ã quen nhau, thì cing không bao giÝ coi nh¹ viÇc x°ng hô Ñi vÛi Ñi ph°¡ng. Kà c£ khi có m·t ng°Ýi thé ba cing v«n làm nh° v­y. N¿u quen rÓi mà l¡i tùy tiÇn, suÓng sã nào là "c­u" "tÛ" th­m chí dùng c£ të "ë" "này" nh° th¿ là thi¿u lÅ Ù, Ñi ph°¡ng khó ch¥p nh­n, të ó không muÑn m­t thi¿t vÛi b¡n. NhiÇt tình °a tiÅn B¥t kà là b¡n bè ¿n thm hay khách ¿n bàn công viÇc, khi khách ra vÁ, là chç, b¡n ph£i tiÅn °a nhiÇt tình, không nên vëa ra khÏi cía khách yêu c§u mình dëng l¡i, thì thôi không i ti¿p nïa, càng không nên khách vëa ra khÏi ã vÙi óng cía, làm nh° v­y ch³ng khác nào ©y khách ra ngoài, khách c£m th¥y chán ngán, tình thân hïu trong buÕi nói chuyÇn cing gi£m sút. N¿u nh° có iÁu gì c§n nói riêng vÛi khách thì b¡n càng nên °a tiÅn thêm mÙt o¡n nïa, vëa b¯t tay t¡m biÇt khách vëa nói ra iÁu mà trong nhà b¡n không tiÇn nói, có khi khách cing có iÁu muÑn nói riêng vÛi b¡n, n¿u b¡n không tiÅn thì có thà s½ m¥t c¡ hÙi vì khách không tiÇn chç Ùng nói: "Anh tiÅn tôi ra ngoài, tôi có câu chuyÇn c§n nói...". N¿u khách còn i cùng vÛi mÙt ng°Ýi nïa thì càng c§n ph£i tiÅn, khách s½ r¥t bi¿t ¡n vì b¡n bi¿t tôn trÍng khách. N¿u b¡n không tiÅn thì ông khách s½ r¥t ng°ãng ngùng vÛi ng°Ýi cùng i và cho h¡n là ng°Ýi thi¿u lËch sñ kém hiÃu bi¿t, s½ không muÑn quan hÇ ti¿p tåc. N¿u nh° b¡n qu£ thñc quá b­n? không thà dét ra °ãc thì nên cí nhân viên ho·c ng°Ýi khách tiÅn khách giúp b¡n. TÑt nh¥t là ích thân tiÅn khách, mÍi ng°Ýi càng thêm kính trÍng cho r±ng b¡n bi¿t tôn trÍng b¡n bè. Nh­n và trao danh thi¿p Danh thi¿p là ng°Ýi phát ngôn thay cho mình, vì th¿ trong giao ti¿p xã hÙi, trao danh thi¿p cça mình cho ng°Ýi có ý xin ho·c ng°Ýi chç Ùng t·ng danh thi¿p cho mình là iÁu c§n thi¿t. MÙt ng°Ýi nào ó xin danh thi¿p cça b¡n chéng tÏ ng°Ýi ó muÑn làm quen và ·t quan hÇ vÛi b¡n. B¡n trao l¡i danh thi¿p cho Ñi ph°¡ng à áp l¡i sñ nhiÇt tình cça hÍ nh° th¿ mÛi úng là có i có l¡i mÛi to¡i lòng nhau. B¡n cing c§n chç Ùng °a danh thi¿p cho cán bÙ nghiÇp vå mà b¡n c§n liên hÇ ti¿p ho·c ng°Ýi b¡n muÑn làm quen. Nh°ng n¿u Ñi ph°¡ng không thích ho·c tÏ ra l¡nh nh¡t thì không nên g°ãng ép. Khi b¡n °a danh thi¿p cho Ñi ph°¡ng thì hÍ cing chç Ùng trao l¡i b¡n, n¿u Ñi ph°¡ng quên thì b¡n có thà chç Ùng xin. Nói chung b¡n chÉ nên xin danh thi¿p cça nhïng ng°Ýi chéc vå cao h¡n ho·c ngang b±ng vÛi b¡n. N¿u Ñi ph°¡ng không có danh thi¿p, thì c§n ghi l¡i c©n th­n hÍ tên, ¡n vË, Ëa chÉ, iÇn tho¡i biÃu thË sñ tôn trÍng Ñi ph°¡ng. Sau khi ti¿p nh­n danh thi¿p cça Ñi ph°¡ng, c§n c§m lên Íc mÙt cách trân trÍng, l·p l¡i tên và chéc vå trên danh thi¿p và tÏ ý cám ¡n, sau ó c¥t vào k¹p danh thi¿p mÙt cách c©n th­n, ó cing thà hiÇn sñ tôn trÍng chính mình. Không nên qu³ng danh thi¿p lên bàn ho·c mân mê trong tay. Ñi xí vÛi ng°Ýi thân nh° b¡n bè MÍi ng°Ýi Áu cho r±ng chung sÑng vÛi ng°Ýi thân cça tình là viÇc r¥t ¡n gi£n, không c§n ph£i giï ý và cing không c§n ph£i dùng cách théc c° xí, nh°ng trong cuÙc sÑng hiÇn nay, ng°Ýi ta thích bÛi móc cái dß cça ng°Ýi thân, à x©y ra mâu thu«n và hiÃu l§m të nhïng viÇc nhÏ nh·t làm cho quan hÇ hÍ hàng trß nên xa cách và l¡nh nh¡t. Nguyên nhân là vì khi ng°Ýi ta quá thân nhau, hy vÍng quá cao Ñi vÛi nhau, l¡i không chú ý cách n nói. Khi ng°Ýi thân có khuy¿t iÃm, thi¿u sót do sã £nh h°ßng tÛi t°¡ng lai và cuÙc sÑng cça ng°Ýi thân nên ã chÉ trích và phê bình nghiêm kh¯c, buÙc hÍ ph£i ti¿p thu nên n£y sinh ác c£m. Còn ng°Ýi bË phê bình thì không ch¥p nh­n. Vì v­y Ñi xí vÛi ng°Ýi thân cing c§n giÑng nh° Ñi xí vÛi b¡n bè, cing c§n chú ý cách n nói, c° xí, không làm tÕn th°¡ng ¿n lòng tñ trÍng cça hÍ, không °ãc nói quá lÝi có thành tích thì c§n kh³ng Ënh, có khó khn thì giúp á kËp thÝi. Ñi vÛi các Ñi t°ãng khác nhau thì c° xí khác nhau Khi ng°Ýi khác ph£n bác b¡n thì chéng tÏ ng°Ýi ó không ch¥p nh­n ý ki¿n cça b¡n. B¡n ph£n bác ng°Ýi khác cing chéng tÏ b¡n không ch¥p nh­n ý ki¿n cça hÍ. Nh°ng b¡n không nên ph£n bác l¡i lãnh ¡o khi ng°Ýi ó ang thuy¿t trình ho·c bÑ trí công viÇc. Lúc ó dù ý ki¿n cça b¡n úng, ng°Ýi lãnh ¡o ¥y Ù l°ãng thì ông ta cing không dÅ gì ch¥p nh­n quan iÃm cça h¡n. Trë ng°Ýi lãnh ¡o sau khi nói xong và tr°ng c§u ý ki¿n cça mÍi ng°Ýi thì b¡n có thà nói. N¿u ng°Ýi lãnh ¡o lúc ó không vui thì tÑt nh¥t là nói riêng vÛi hÍ sau. Làm nh° v­y à giï uy tín cho lãnh ¡o tr°Ûc qu§n chúng. Ñi vÛi ng°Ýi trình Ù vn hóa cao l¡i hay tñ ái thì c§n tÏ ra khiêm nh°Ýng và tôn trÍng hÍ, hÍ cing s½ tôn trÍng b¡n. Ñi vÛi ng°Ýi trình Ù th¥p nh°ng trung thñc, ch¥t phác thì nên Ñi xí thân m­t, ân c§n, không °ãc ra v» ta ây. HÍ s½ r¥t kính phåc b¡n. Ñi vÛi lo¡i ng°Ýi trình Ù th¥p kém, nh°ng không chân th­t, có toan tính x¥u xa, thì c§n h¿t séc c£nh giác, không nà nang. Lo¡i ng°Ýi này th°Ýng không bi¿t tôn trÍng ng°Ýi khác. N¿u b¡n tôn trÍng hÍ thì hÍ l¡i cho b¡n là y¿u kém, khinh th°Ýng b¡n. Phóng ¡i mÙt cách vëa ph£i Ng°Ýi ta ai cing muÑn hÍc hÏi vÛi ng°Ýi có trình Ù cao, tài nng giÏi h¡n mình mà không muÑn k¿t b¡n vÛi lo¡i ng°Ýi suÑt ngày ç ri, buÓn phiÁn, n¿u ta ti¿p xúc vÛi ng°Ýi thành ¡t, có b£n l)nh thì cing c£m th¥y tñ tin h¡n và nng lñc vïng vàng h¡n. Vì th¿ khi b¡n làm quen vÛi ng°Ýi ch°a quen bi¿t ho·c ch°a hiÃu mình thì không nên nhún mình, không nên quá khiêm tÑn. B¡n có thà phóng ¡i mÙt cách vëa ph£i, giÛi thiÇu vÁ viÇc tr°Ûc ây ã tëng làm, nng lñc, sß tr°Ýng thành tích nÕi b­t. Ñi ph°¡ng °ãc làm quen vÛi b¡n mÛi c£m th¥y vinh h¡nh, mÛi muÑn bàn b¡c công viÇc vÛi b¡n. Nh°ng phóng ¡i nên ß méc Ù vëa ph£i, không thà v°ãt quá giÛi h¡n, vì mÍi ng°Ýi Áu có tiêu chu©n ánh giá cÑ Ënh. Khi giÛi thiÇu vÁ nng lñc cça mình không nhïng giÛi thiÇu công viÇc mình ang làm mà có thà giÛi thiÇu c£ công viÇc chu©n bË làm ß b°Ûc ti¿p theo. Nói mÙt cách cå thÃ, tÉ mÉ rõ ràng và thà hiÇn sñ tñ tin, Ñi ph°¡ng s½ không cho là b¡n lëa hÍ. Giï chï tín Không ai muÑn giúp không ng°Ýi khác, nh¥t là khi ch°a có quan hÇ thân thi¿t. Ñi ph°¡ng hy vÍng b¡n cing có thà giúp hÍ làm mÙt sÑ viÇc, th­m chí có ng°Ýi còn muÑn tr°Ûc khi giúp á b¡n, b¡n ph£i làm xong cho hÍ mÙt viÇc, t¥t nhiên có khi Ñi ph°¡ng nói th³ng ra, có khi ng¡i nói ra nh°ng, trong bång có ý ngh) ó. N¿u b¡n hiÃu °ãc tâm lý ¥y thì nên chç Ùng áp éng yêu c§u cça hÍ, hÍ s½ vui v» giúp á b¡n. Có lúc Ñi ph°¡ng không yêu c§u b¡n làm cho hÍ thì lúc ó b¡n c§n làm cho Ñi ph°¡ng thÏa mãn vÁ tinh th§n nh° biÃu thË sñ ng°áng mÙ, tôn trÍng hÍ, ca ngãi tài nng cça hÍ. N¿u quan hÇ giïa hai ng°Ýi thân thi¿t, khi yêu c§u Ñi ph°¡ng giúp á hÍ s½ không bao giÝ nêu ra iÁu kiÇn nh°ng b¡n v«n c§n ngh) tÛi hÍ, cÑ séc luôn gi£i quy¿t cho hÍ mÙt sÑ khó khn, con ng°Ýi ngày nay không thích nhïng câu héa suông, nhiÁu ng°Ýi khi nhÝ ng°Ýi khác thì nói r¥t hay, héa iÁu này iÁu khác, nh°ng xong viÇc cça mình thì phÛt lÝ h¿t. Làm viÇc gì cing c§n giï chï tín. N¿u b¡n lëa ng°Ýi khác mÙt l§n, thì ngay sau ó chính b¡n s½ tñ chuÑc l¥y phiÁn phéc. Không bÛi móc iÃm y¿u cça ng°Ýi khác Ai cing có °u iÃm và khuy¿t iÃm: Nói chung không ai thích ng°Ýi khác nh¯c ¿n khuy¿t iÃm cça mình. Nh°ng có ng°Ýi l¡i không hiÃu iÁu ó, viÇc v¡ch khuy¿t iÃm, thi¿u sót cça ng°Ýi khác làm thú vui. Ñi ph°¡ng có khuy¿t iÃm, b¡n cing có khuy¿t iÃm, không ai m°Ýi phân v¹n m°Ýi, b¡n không tha hÍ, luôn bÛi móc hÍ thì hÍ cing không ng§n ng¡i gì mà không áp l¡i. Th¿ là g­y ông l¡i ­p l°ng ông. à tránh m¥t lòng và làm ng°Ýi khác bñc bÙi thì tÑt nh¥t là tránh bÛi móc thi¿u sót cing nh° n×i au riêng cça ng°Ýi khác, ·c biÇt là tr°Ûc m·t ng°Ýi thé ba. Có mÙt sÑ ng°Ýi khi th¥y ng°Ýi khác tñ phê phán, tñ ch¿ diÅu mình thì cing hùa vào, dña vào ó công kích thêm. Trên thñc t¿, ng°Ýi dám tñ ch¿ diÅu mình là ng°Ýi có ding khí, r¥t tñ tin. Sß d) tñ ch¿ diÅu mình là hÍ g·p ph£i khó khn t¡m thÝi nào ó ch°a gá ra °ãc, nh°ng hÍ tuyÇt nhiên không ph£i là tñ phç Ënh mình. N¿u b¡n hùa vào thì khác nào b¡n kh³ng Ënh hÍ là vô dång, t¥t nhiên ng°Ýi ó không thích thú rÓi. Lúc ó b¡n nên biÃu d°¡ng hÍ, ca ngãi thành tích ho·c nng lñc vÁ mÙt m·t nào ó cça hÍ, nh° v­y hÍ s½ c£m th¥y nh¹ nhõm h¡n và vui v» cho b¡n là ng°Ýi hiÃu hÍ và coi b¡n nh° ng°Ýi tri k÷. Cách ti¿p ãi khách MÝi khách n c¡m, không chÉ Ã khách n ngon mà còn à khách °ãc thÏa mãn vÁ tinh th§n. n uÑng không ph£i là måc ích chính mà là vëa n vëa àm ¡o, tiÇn trao Õi công viÇc. Vì v­y c§n chú ý bÑ trí khách ngÓi vào vË trí quan trÍng phía mình à hai bên tiÇn chuyÇn trò, tng thêm sñ hiÃu bi¿t và thông c£m l«n nhau ho·c gi£i quy¿t mÙt công viÇc cå thà nào ó. N¿u s¯p x¿p không khéo thì måc ích cça viÇc mÝi c¡m không ¡t. Khách và chç sau khi chuyÇn trò tho£i mái cing c§n à ý tÛi ý té cça nhïng ng°Ýi xung quanh, thÉnh tho£ng nói vÛi hÍ vài câu làm cho không khí trong bïa n sôi Ùng lên. Trong bïa n bao giÝ cing chúc r°ãu l«n nhau. MÝi r°ãu thà hiÇn sñ hi¿u khách cça chç nhân, nh°ng nên úng méc, úng lúc, úng ch×, n¿u lý do chúc r°ãu xác áng, Ñi ph°¡ng uÑng liÁn m¥y chén th¥y thÏa lòng, chç nhân thà hiÇn h¿t minh nh°ng không nên ép. N¿u khách muÑn uÑng mà b¡n không mÝi thì khách l¡i ng¡i uÑng. MÝi r°ãu là thói quen trong sinh ho¡t nh°ng uÑng quá nhiÁu cing không nên. Trong bïa tiÇc mÝi nhau là chính ché không ph£i uÑng là chính. Khi Ñi ph°¡ng mÝi r°ãu b¡n có thà të chÑi, vì mÙt khi uÕng chén r°ãu ng°Ýi thé nh¥t mÝi thì không thà të chÑi ng°ÝË thé hai, thé ba, nh° th¿ có thà quá chén. Ng°Ýi mÝi r°ãu có lý do cça hÍ, ng°Ýi të chÑi cing có lý do cça ng°Ýi të chÑi. B¡n có të chÑi thì mÍi ng°Ýi cing không trách, tham uÑng nhiÁu s½ dÅ lá m¥t viÇc chính. VASC theo "NghÇ thu­t éng xí giïa nam và nï"  NXB Phå nï - HN 1999 59