Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng ṬP 4 TH̀N CUNG CÔN LUN Mộc trần châu đã có trong tay, nhưng làm thế nào hiểu được bí mật ẩn chứa trong đó? Mọi manh mối đều hướng về vùng tuyết phủ Tây Tạng... Bất ngờ thay, một tay buôn đồ cổ Hồng Kông là Minh Thúc muốn tìm xác thủy tinh ở sông băng của Ma quốc trong truyền thuyết "Vua Kelamer", đã thuê ba vị Mô kim Hiệu úy cùng vào đất Tạng kiếm tìm. Cả đoàn chín người tiến vào vùng đất khởi nguyên của văn minh Thanh Tạng, nơi di chỉ vương quốc Kelamer đã biến mất một cách thần bí từ hơn 300 năm trước,để tìm mắt bạc Kuge, bởi tương truyền đó chính là vật định vị địa lý trên đất Tạng mà căn cứ vào đó có thể đoán định vị trí của xác thủy tinh, và tìm ra lời giải đáp về Mộc trần châu. Bao nguy hiểm rình rập bước chân đoàn thám hiểm, rồi cái chết của lần lượt từng thành viên, và hy vọng cuối cùng ở cơ mưu của đệ nhất Mô kim Hiệu úy Trần Bát Nhất ... Chương 1 KẺ SƯU T̀M CÁI CHẾT Sau khi quay về Bắc Kinh, tôi và Shirley Dương chia nhau hành động, cô nàng lo tìm kiếm thiết bị chiếu chụp, cắt lớp hộp sọ của Hiến vương; và đương nhiên công việc phân tích mười sáu miếng ngọc hoàn sẽ đổ lên đầu tôi. Việc này xem chừng đơn giản, kỳ thực lại chẳng biết bắt tay từ chỗ nào. Nội trong một hai ngày này, phía Shirley Dương chắc đã có kết quả, còn tôi cũng muốn cố gắng lắm nhưng không có hướng giải quyết nào, đành cả ngày ngồi đợi tin tức của cô ta. Hôm ấy tôi đang ngồi trong sân hóng mát thì Răng Vàng xồng xộc lao tới tìm, vừa vào cửa thấy có mình tôi, liền hỏi Tuyền béo đâu rồi. Tôi bảo cậu ta sáng sớm nay đã ngồi đánh bóng đôi giày da, chắc đi sàn nhảy rồi. Mà sao ông anh lại rảnh rỗi ghé qua đây vào lúc giời ơi đất hỡi này, không lo việc buôn bán ở Phan Gia Viên à? Răng Vàng nói :" Anh Nhất này, tôi đến tìm anh cũng là để bàn bạc chuyện này đấy. Sớm nay vừa mở cửa hàng, đã thấy hơn trăm thằng thiên lôi kéo tới, toàn mặc sắc phục cả, thấy thứ gì là tịch thu thứ ấy, anh em rút cả vào rừng đánh du kích rồi". Tôi lấy làm lạ hỏi :" Sao lại thế được nhỉ? Chẳng phải các ông đi hết cửa trên, cửa dưới rồi sao?" Răng Vàng nói :" Thôi bỏ qua đi, bận này bọn Tây đến lựa đồ ngày một nhiều, anh cũng biết đấy, những thứ anh em mình bày ra ở chợ, được mấy món là hàng thật đâu? Nghe nói có một người bạn quốc tế nào đó gọi là có chút ảnh hưởng, bị một người anh em của ta cho cắn câu. Đưa cho người ta cái lọ vỡ, lại nói là lọ muối dưa ngự dụng của vua Càn Long, người ta sau khi mang về thì đem đi giám định, mới hay không phải như thế, vô hình trung làm tổn thương nghiêm trọng đến tình cảm tốt đẹp mà người bạn quốc tế nổi tiếng ấy đã dành cho ta, thành thử sự việc rùm beng lên, cho nên giờ mới ...." Tôi nói với Răng Vàng :" Anh em mình kinh doanh buổi đực buổi cái ở đó, quả thực không phải là kế lâu dài. Chi bằng tìm lấy một chỗ mở cửa hàng, đỡ phải lo thon thót cả ngày". Răng Vàng nói :" Mở sạp ở Phan Gia Viên, chủ yếu là bởi ở đó lượng thông tin nhiều, hai bên mua bán có được một sàn giao dịch lớn. Chẳng ai trông mong có thể kiếm tiền từ những thứ bày ra ở chợ, tất cả đều nằm ở dưới bề chìm cả, sóng ngầm chảy bền bỉ mà" Tôi lại hỏi Răng Vàng xem lão mù thế nào rồi, sao mà từ lúc quay về đến giờ chẳng thấy tăm hơi lão đâu. Răng Vàng kể lão mù hiện giờ không chỉ giỏi thường thôi đâu, lão tự xưng là chuyển thế của Trần Đoàn lão tổ (1), ra khỏi cửa là có xe Polonez đến đón, chuyên xem tướng số sờ xương cốt, chỉ rõ bến mê cái khỉ gì đó cho bọn khách Hồng Kông. Mà mẹ kiếp mấy bọn ấy cũng tin khọm thật chứ. Tôi và Răng Vàng vừa uống trà vừa nói chuyện tào lao, thoắt cái trời đã gần trưa, đang tính xem đi đâu ăn cơm, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ bụng chắc là Shirley Dương về rồi, liền ra mở cửa, thấy ra lại là một người lạ hoắc. Người này mặt mày nhẵn nhụi bảnh bao, giọng điệu hết sức khách sáo, tự xưng là A Đông, nói muốn tìm Vương Khải Tuyền tiên sinh. Tôi bảo anh tìm Tuyền béo đấy phỏng? Không có nhà đâu, tối hẵng đến nhé. Nói đoạn định đóng cửa, A Đông lại nói cho gặp Hồ Bát Nhất tiên sinh cũng được, tôi không rõ thằng cha này đến vì việc gì, thoạt tiên cứ mời hắn ta vào nhà cái đã. A Đông nói hắn ta được ông chủ ủy thác, đến mời chúng tôi qua đó bàn việc buôn bán đồ cổ. Tôi dạo này không mấy hứng thú làm ăn, nhưng Răng Vàng vừa thấy có khách tìm đến tận nhà, liền dỗ ngon dỗ ngọt để tôi tới đó nói chuyện một chuyến. Tôi nom thấy Răng Vàng vừa vặn mang mấy món đồ theo người, dù gì cũng đang rảnh rỗi, liền đồng ý đi cùng A Đông đến gặp ông chủ của hắn xem sao. A Đông lái xe chở tôi và Răng Vàng đi. Tôi nghĩ bụng, ông chủ của cái thằng tên là A Đông này sao lại biết được địa chỉ nhà của chúng tôi? Thế nhưng vặn hỏi A Đông mấy câu đại loại như ông chủ của cậu là ai thì hắn nhất loạt không trả lời. Tôi nghĩ bụng, mẹ kiếp, chắc chắn là thằng Tuyền béo ra ngoài rêu rao rồi, song đi nói chuyện một chuyến thôi thì cũng chẳng sao, không chừng có khi còn kiếm được một khoản cũng nên. A Đông chở chúng tôi đến trước một khu tứ hợp viện yên ả tĩnh mịch. Tôi và Răng Vàng thoạt thấy ngôi nhà, bất giác nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Chủ nhà này quả thực hết sức cầu kỳ, bước vào trong phòng, thấy trên kệ gỗ đàn bày la liệt những món đồ cổ đậm đà hương sắc. Tôi và Răng Vàng cũng coi như là những kẻ có con mắt nhìn hàng, một vòng, liền biết chủ nhân nơi đây không phải là kẻ tầm thường, những thứ bày biện trong phòng toàn là hàng thật. A Đông mời chúng tôi ngồi xuống để hắn ta vào trong mời ông chủ ra. Tôi thấy A Đông vừa đi khỏi, liền nói với Răng Vàng :" Anh Răng Vàng này, anh nhìn thấy chưa? Bình xuân ấm ngọc vẽ cánh trĩ hoa phù dung kiểu Pháp Lang, âm tử sa vuông thiếp vàng, chén thái đấu cao sĩ, toàn báu vật cả dấy, lấy bừa một món đem ra Phan Gia Viên, đều có thể gây một phen chấn động. So với những món trong căn phòng này, mấy thứ anh em ta mang đến, thực chẳng có mặt mũi nào lôi ra cả". Răng Vàng gật đầu nói :" Đúng đấy, vị chủ nhà này, xem khí thế chừng không phải người thường, sao lại muốn bàn chuyện làm ăn với anh em mình nhỉ? Mấy thứ vặt vãnh của mình người ta chắc chắn không để mắt đến đâu". Tôi đột nhiên phát hiện ra trong phòng có một món đồ vô cùng đặc biệt, vội nói với Răng Vàng :" Cái món đồ sứ đặt ở giữa ấy, ông anh xem xem có phải có vấn đề gì không?" Răng Vàng đứng dây, tiến lại gần món đồ sứ xem xét. Đó là một con mèo sứ to béo, đôi mắt mở tròn xoe, ánh mắt long lanh rất có thần, song xem ra không phải hàng sản xuất từ lò gốm sứ nào nổi tiếng, kỹ thuật chết tác cũng bình thường, dường như không phù hợp với phong cách của căn phòng này lắm. Điểm bắt mắt nhất ở con mèo sứ này là mớ ria của nó, chẳng biết vì sao, con mèo có cả thảy mười ba sợi ria, lại còn có thể rút ra cắm vào tùy ý, phần chế tác tinh xảo nhất đều tập trung ở đây. Răng Vàng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay lại bảo tôi :" Đây là loại mèo sứ hoa mười ba ria, là thứ được thờ cúng trong nhà kẽ cõng xác". Ở những vùng núi như mạn Tương Tây, từ xa xưa đã có hai nghề đuổi xác và cõng xác. Trong đó "cõng xác" là nghề gần giống như nghề trộm mộ, trong nhà người cõng xác đều thờ một con mèo sứ như thế này. Trước mỗi lần hành sự, phải thắp một nén hương, rập đầu lạy con mèo sứ ấy mấy lạy, nếu trong lúc đó, ria mèo rơi xuống hoặc đứt gãy, đêm ấy tuyệt đối không được ra khỏi nhà, đó là điềm báo sẽ xảy ra tai nạn. Nghe nói lần nào cũng linh nghiệm, qua lời đồn đãi của dân gian, lại càng thần kỳ khôn tả. Giờ đây nghề cõng xác từ lâu đã chẳng còn ai làm nữa, bọn tôi cũng chỉ từng thấy thứ này một lần ở chợ đồ cổ Phan Gia Viên mà thôi. Quanh vùng Bắc Kinh, Thiên Tân từ thời Minh Thanh trở về sau, trong đám đào tường khoét ngạch cũng có kẻ thờ mèo sứ. Trong nhà những tên trộm ấy đều có loại mèo này cả, chỉ có điều đó là loại mèo chín ria, kiểu dáng cũng khác. Loại mười ba ria chỉ có ở trong nhà của những kẻ hành nghề cõng xác vùng Tương Tây, tập tục này nguồn gốc từ đâu, đến nay đã chẳng thể nào khảo chứng được. Tôi vừa thấy con " mười ba ria" này, lập tức nghĩ :" Tổ tiên của chủ nhân căn nhà này hẳn phải là một tay trộm tầm cỡ ở Tương Tây, chuyên nghề cõng xác chui khỏi mả, bằng không thì sao lại có cơ ngơi oách thế này được". Bấy giờ từ trong vẳng lại tiếng bước chân, tôi vội đánh mắt với Răng Vàng, cứ coi như chưa nhìn thấy gì cả, lẳng lặng ngồi chờ xem sao. Tay chù mời chúng tôi đến bàn chuyện làm ăn là người Hồng Kông, hơn năm mươi tuổi, vừa lùn vừa béo, tự xưng là Minh Thúc, thoạt thấy tôi liền giở giọng đon đả bắt thân, bảo rằng xưa kia đã từng làm ăn với tôi rồi. Tôi vắt óc nghĩ mà không sao nhớ nổi trước đây đã từng buôn bán gì với lão ta, sau cùng vẫn phải để Minh Thúc nói ra, tôi mới vỡ lẽ, thì ra vụ làm ăn đầu tiên của tôi và Tuyền béo, miếng ngọc bích Nga thân li văn, là làm với một thiếu phụ họ Hàn mở hàng đồ cổ ở Thiên Tân, chị ta chính là tình nhân được lão này bao. Tôi không hiểu tại sao lão ta lại tìm đến tôi, không chừng ở đây có vấn đề gì đó, thôi thì cứ ít gây phiền phức là hơn, bèn định bụng mau chóng cho lão ta xem hết mấy món Răng Vàng đem tới, rồi rút nhanh mỗi người mỗi ngả. Thành thử tôi nói luôn với lão :" Minh Thúc lão gia à, không biết vì sao bác lại coi trọng anh em chúng tôi mà chẳng ngại xa xôi cho người tới đón chúng tôi về đây như thế. Hiềm nỗi, chúng tôi gần đây cũng chẳng có hàng họ gì ra hồn cả, đành vớ bừa mấy món này, nếu bác thấy ưng mắt, thì bác cứ giữ lại mà chơi". Nói đoạn liền bảo Răng Vàng đem mấy món đồ ra cho lão đáo mắt qua. Răng Vàng thấy đối phương chừng là một tay phú ông đất Cảng thơm, biết có cơ hội chặt chém, lập tức đon đả mời chào, lấy trong túi ra một chiếc bình sứ, cẩn thận bưng bằng cả hai tay :" Mời bác xem qua, đây là hàng xịn xuất từ lò gốm sứ Long Tuyền thời Bắc Tống đấy!" Minh Thúc vừa nghe thấy vậy, liền sửng sốt kêu lên :" Giời ơi, có lẫn không thế, hàng quốc bảo như vậy mà cậu tùy tiện đem đựng vào trong cái túi này à?" Răng Vàng biết càng đứng trước mặt những tay nhà nghề sành sỏi, càng phải nói khoác, song cần phải nói y như thật, anh bịp được người ta rồi, người ta sẽ tin lời anh, và bắt đầu nghi ngờ con mắt của mình. Hắn lại nói với Minh Thúc :" Bác không biết đấy thôi! Bác xem tôi giồng cái răng vàng này này, tổ thượng nhà tôi là Tứ lang chủ Kim Ngột Truật của nước Đại Kim, tôi là cháu đích tôn chính tông đời thứ 18 của người đấy nhá. Đây đều là những thứ tổ tông nhà tôi thu được từ tay hoàng đế Đạo Quân nhà Bắc Tống, đem nhét dưới đáy hòm trong nhà ở Hắc Long Giang bao nhiêu năm, giờ tôi lôi cả ra đây..." Minh Thúc không hề mắc bẫy. Lão bỏ ngoài tai những lời của Răng Vàng, nói riêng với tôi :" Chú Nhất này! Các chú có món hàng nào xịn thật không? Nếu chú không thiếu tiền, anh có thể đem hàng của anh đổi với chú mà, những món đồ cổ trong nhà này, chú thấy thích cái nào, chú cứ lấy là được". Tôi nghĩ bụng lời nói của lão này rõ ràng có nhiều ẩn ý, mời chúng tôi đến thế này hẳn là có ý đồ. Song những món chúng tôi đem về từ Vân Nam đều phải dùng đến cả, dẫu có cho tôi một núi vàng, tôi cũng không thể bán ra được. Nếu đã thế này thì chẳng hà cớ gì phải úp úp mở mở, cứ nói thẳng ra cho dễ hiểu, nghĩ đoạn tôi bèn nói luôn với Minh Thúc rằng, món hàng tốt nhất của chúng tôi chính là món sứ ở lò gốm Long Tuyền này, tuy là hàng làm phỏng theo, nhưng trông vẫn bắt mắt, bằng lòng lấy thì lấy, không lấy thì chúng tôi đem về, đến lúc đó đừng hối hận, chúng tôi mặc kệ đấy. Minh Thúc cười khì, nhấc một cuốn album đặt trên kỷ trà lên, mời tôi xem thử những món lão ta sưu tầm ở Hồng Kông. Tôi lật mấy trang ra xem, càng xem càng lấy làm lạ, song trong bụng đã hiểu, thì ra lão béo đến từ Hồng Kông này muốn mua một chiếc gương đồng có thể trấn yểm thây ma. Chắc chắn là thằng Tuyền béo lại lỡ miệng nói ra, rồi thông tin này chẳng rõ vì sao lại lọt vào tai của Minh Thúc, lão ta cho rằng tấm gương đồng đó còn trong tay chúng tôi, mà không hay biết rằng kỳ thực tôi cầm nó còn chưa nóng tay thì đã để mất rồi. Tôi hỏi Minh Thúc :" Bác sưu tập bấy nhiêu xác khô để làm gì?" Chương 2 BĂNG XUYÊN THỦY TINH THI (1) Cuốn album Minh Thúc đưa tôi xem, bên trong toàn ảnh các loại quan tài, nắp quan tài nhất loạt mở ra, để lộ những bộ xác khô ở bên trong, niên đại và phong cách đều khác nhau. Có kiểu một quan tài một xác chết; cũng có kiểu hai xác chết nằm nghiêng áp mặt nhau, đó là một đôi vợ chồng đặt trong cùng một cỗ quan tài; lại có kiểu hơn mười bộ xác khô tập trung trong cùng một chiếc quan tài lớn. Bên ngoài mỗi quan tài đều đặt lồng một chiếc tủ trong suốt ngăn cách không khí. Nói là bộ sưu tập cá nhân, nhưng trông giống như những đồ vật được trưng bày trong viện bảo tàng hơn. Tôi hỏi Minh Thúc xem những cái xác khô này dùng để làm gì? Người sưu tập đồ cổ thì nhiều, nhưng chẳng ngờ thứ "đầu cổ" này cũng có người cần nữa. Trước tôi cũng nghe nói xác khô ở Tân Cương bán rất được giá, nhưng sưu tầm cất giữ nhiều thế này thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy, quả thực là được mở mang tầm nhìn. Minh Thúc nói rằng ở nước ngoài có rất nhiều bảo tàng chuyên mua những xác cổ còn nguyên vẹn. Những thây xác này là một loại văn vật kết tinh vẻ đẹp vĩnh hằng của cái chết, giá trị thương mại và giá trị văn hóa đều cực kỳ to lớn. Lão nói với tôi rằng, chú Nhất đã xem bộ sưu tập của anh rồi, vậy còn chiếc gương cổ trấn yểm thây ma mà chú đem từ Vân Nam về ấy, chú cho anh ngó qua một chút được không? Tùy chú cho cái giá, hoặc không chú thấy vừa mắt món đồn nào ở đây, anh đem đổi cho chú cũng được. Tôi thầm nghĩ, lão này là người biết nhìn hàng, có khi lão biết lai lịch của chiếc gương cổ ấy cũng không chừng, chi bằng cứ vòng vo tam quốc, thoạt không nói cho lão biết việc chiếc gương đã bị mất, mà hỏi lão xem lai lịch của chiếc gương ấy như thế nào? Minh Thúc cười cười nói :" Chú Nhất lại còn vặn vẹo anh vậy ư, chiếc gương ấy không có tác dụng gì với các chú, nhưng với anh thì rất hữu dụng, vật tránh tà trên thế gian này làm gì có thứ nào hơn thế. Còn về lai lịch của nó, tuy vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng khi anh vừa nghe mấy người bạn trong ngành đồ cổ nhắc đến nó, liền tức khắc nhớ ra ngay, chắc chắn chiếc gương ấy là cổ vật trước thời tiên Tần, không thể sai được, Tần Thủy Hoàng là người theo phái Pháp gia, điều này chắc hai chú cũng biết nhỉ?" Tôi chỉ nhớ thời Cách mạng Văn hóa, có một giai đoạn người ta "phê phán Nho giáo, bình luận Pháp gia", hình như có nhắc đến học thuyết Pháp gia gì đó, nhưng cụ thể ra sao thì tôi chịu, đành ậm ậm ừ ừ gật đầu vờ hiểu. Răng Vàng ngồi bên xen miệng vào bảo :" Cái đó anh em tôi đều biết cả, thời 'Bách gia tranh minh' (2) quả có học thuyết đó, đây là hệ thống lý luận dùng để trị quốc và thi hành chính sách, đến giữa thời Hán, khi Nho thuật độc tôn thì học thuyết ấy tuyệt rồi". Minh Thúc tiếp tục nói :" Người ngay hay nói thực, chiếc gương đồng có thể trấn thây tránh tà đó, chính là vật tượng trưng của Pháp gia, tương truyền được tạo ra ở núi Tử Dương, có thể soi chiếu trời đất, lễ nghĩa, liêm sỉ, tứ phương. Theo ghi chép cổ, xưa kia dưới sông Hoàng Hà có xác con ba ba khổng lồ dấy gió dậy sóng, nhấn chìm thuyền bè, Tần Vương liền sai người đem gương này treo ở cửa sông, đồng thời phái quân đến trấn giữ. Cho đến khi nhà Hán thay nhà Tần, chiếc gương cổ mới rơi vào tay của vua chư hầu nhà Hán, sau cùng không biết làm sao mà lại lưu lạc tới Vân Nam. Gương này mà đặt trong quách đồng xanh thì có thể khắc chế thi biến, trên thế gian này tuyệt không có cái thứ hai. Chú nhường lại tấm gương ấy cho anh, anh tuyệt đối không để chú thiệt đâu". Tôi nghe cũng hiểu được đại khái, tuy trong lòng có chút nuối tiếc, nhưng giờ tiếc cũng đã muộn. Giá cả dẫu có thích hợp, nhưng biết làm sao khi trong tay không có hàng, bèn nói thẳng nói thật với Minh Thúc, thằng em đây quả thực là không có chiếc gương cổ nào, tất cả là tại miệng thằng Tuyền béo, cứ hay cầm đèn chạy trước ô tô, nó nói ở Tiền Môn, thì bác phải lên Bát Bảo Sơn nghe mới được. Nói dứt câu, tôi định đứng lên cáo từ, nhưng Minh Thúc dường như không tin lắm, một mực níu kéo, đành phải nán lại dùng bữa cơm. Lão vẫn cho rằng tôi không nỡ buông món bảo vật, bèn lấy ra một món đồ ngọc đậm nét cổ xưa, giơ lên trước mặt tôi. Tôi đá mắt nhìn qua đã biết ngay không phải vật thường, xem chừng ý của lão này là muốn đổi chác đây. Cái nghề của bọn tôi có quy định, hai bên không trao qua tay, nếu muốn đưa hàng cho người khác xem, thì buộc phải đặt lên bàn, để đối phương tự tay cầm lên xem, chứ không được trực tiếp trao vào tay đối phương. Những món này toàn là vật có giá liên thành, nhỡ chẳng may rơi xuống đất vỡ hỏng, lại khó nói rõ là trách nhiệm của ai. Minh Thúc đã giữ trong tay, tôi cũng không tiện đón lấy, chỉ liếc mắt qua nhìn, tuy chỉ bé bằng đốt ngón tay út, nhưng chắc chắn vật này là món giá trị liên thành, đứng cạnh nó, cảm giác như cái nắng nóng oi bức ngoài kia hoàn toàn tan biến. Răng Vàng thích nhất đồ ngọc, vừa trông thấy đã luôn miệng ngợi ca :" Người xưa nói, ngọc trong núi thì cây cối thấm nhuần, lẩn nơi sông thì muôn dòng thơm ngát. Miếng ngọc phượng này tuy nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng vừa mang ra, đã cảm thấy cả căn phòng bỗng dưng ẩm ướt tươi nhuận, khiến chúng ta muôn phần khoan khoái. Xin hỏi đây có phải đồ trang sức đeo trên mình bà nương nương nào đó thời Đường không vậy?" Minh Thúc đắc ý cười :" Chú Răng Vàng quả có nhãn lực, bà nương nương nào nhỉ? Cuốn Thiên Bảo Di sự tuy là loại văn chương diễn nghĩa, song cũng có không ít tư liệu lịch sử chân thực, trong sách nói Dương quý phi ngậm ngọc nuốt nước miếng để giải khát, đây chính là miếng ngọc đó đấy. Nguyên liệu làm ra miếng ngọc này thực chất là mài giũa từ thứ ngọc cổ nằm dưới đáy biển ngàn vạn năm, tính ngọc vốn nhuận, ở trong nước biển lại được ngâm tẩm bấy lâu, càng làm tăng thêm cái tính nhuận ấy, thế nên mới có thể thanh nhiệt giải độc, làm mềm cái rắn, làm ướt cái khô, là món báu vật vô giá, và cũng là món tôi thích nhất". Răng Vàng nhìn đến ngây người, nói :" Từ xưa, phàm quật mả mà thấy xác cổ tươi nhuận như còn sống, ở trong miệng, bụng ắt có vô số mỹ ngọc. Những viên ngọc cổ moi ra trên mình bánh tông đều có giá liên thành, huống hồ là thứ ngày thường được Dương quý phi ngậm trong mồm ...", vừa nói vừa nhao cái cổ về phía trước, toan lè lưỡi liếm. Minh Thúc vội rụt tay lại :" Chú có lẫn không thế? Giờ chưa được, sau khi đổi chác xong, chú muốn liếm thế nào thì liếm, muốn ngậm trong mồm cả ngày cũng chẳng sao cả". Lão thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, tưởng là trả giá chưa xứng tầm, lại rút ra một cuộn tranh cổ, đeo găng tay, trải ra cho chúng tôi xem. Lại bảo rằng chỉ cần tôi gật đầu, miếng ngọc đáy biển kia, cộng thêm bức Lạc hà thê ngưu đồ chân tích đời Tống này, sẽ thuộc về tôi cả. Tôi nghĩ bụng, lão này thật lắm hàng xịn, cứ để mình mở mang tầm mắt đã rồi hẵng tính, thành thử tạm gác mọi chuyện sang một bên, chăm chú ngắm nhìn bức họa cổ. Bọn chúng tôi tuy buôn bán đồ cổ thật, nhưng rất hiếm khi tiếp xúc với tranh chữ, căn bản có thấy được bức chân tích nào đâu, nhưng mấy năm nay đã tiếp xúc quen với cổ vật, nên đối với mấy thứ này, đã hình thành nên một thứ trực giác, vả lại chui rúc trong mộ cổ cũng được xem không ít bích họa, vậy nên thoạt nhìn là biết đến chín mươi chín phần trăm là "tiên đan" ( đẳng cấp) thứ thiệt. Kết cấu toàn bộ tác phẩm chia làm hai khối lớn theo hướng xiên chéo, cận cảnh bức tranh lấy cảnh cây cối um tùm làm chủ đạo, một bên là hình ảnh trâu già gặm cỏ dưới cây, đường nét chất phác trơn tru, bút pháp thần diệu, vẻ chậm rãi hiền hòa của con trâu được phác họa hết sức sinh động, có thần; trung cảnh là một căn nhà lá nằm thấp thoáng giữa rừng; phía xa thời dùng mực nhạt vẽ phác dáng núi, mây chiều xa xôi. Ba lớp cảnh trí gần, vừa, xa tiếp nối tự nhiên, bút pháp làm nhòa đi ranh giới giữa hư và thực, tạo nên lớp khói mỏng mây mờ, tựa hồ có màn the bao phủ, khiến người ta ngoài ngắm tranh ra, lại có cảm giác như được lánh xa trần thế, thân xác thâm viễn u nhàn, tinh thần thảnh thơi siêu thoát. Minh Thúc nói đến tối, khi ánh sáng nhạt dần, con trâu vốn nằm gặm cỏ dưới cây này sẽ trở về lán cỏ nghỉ ngơi, đây là kiệt tác trân quý có một không hai ở trên đời. Tôi lập tức ngẩn người ra, bức tranh này tuy đẹp, nhưng con trâu trong bức tranh có thể chuyển động được thì quả thực quá mức thần kỳ. Trước đây nghe nói có tay buôn đồ cổ đem hai bức tranh ra giở trò bịp, trong tranh có người lữ khách giắt sau lưng một chiếc ô, đến khi trời mưa thì ô mở ra, kỳ thực là hắn đã ngấm ngầm tráo hai bức tranh với nhau, ai không biết rõ thì đều tin đó là thần vật, bức Lạc hà thê ngưu đồ này e là cũng như vậy. Nhưng ngay lúc đó Minh Thúc đã che ánh sáng đi, nhìn lại con trâu già trong tranh, quả nhiên đã về nằm cạnh lán cỏ, cái chỗ vốn dĩ trâu ăn cỏ thì nay hoàn toàn trống trơn, tôi nhìn mà sững sờ cả người, bức họa cổ này lẽ nào do thần tiên vẽ nên chăng? Minh Thúc cũng không giấu giếm, nói thực cho chúng tôi biết, bức họa này được nhuộm bởi một thứ mật dược trong hoàng cung, nên mới có hiệu quả kỳ diệu này. Mà dẫu không có chi tiết này, thì bức Lạc hà thê ngưu đồ bán đi cũng phải mua được mười mấy căn hộ ra trò. Lão lại đem ra hai món đồ nữa, giá càng trả càng cao, đúng thật có thể nói là dốc hết cả vốn, xem ra lão này sớm đã có mưu đồ, thấy tôi mãi không bằng lòng, thì lại giở tìm món đồ khác. Tôi nói với lão :" Bọn tôi hôm nay coi như được mở mắt rồi, ở đây với bác một bữa mà kiến thức được mở mang biết bao nhiêu, nhưng thực không dám giấu, cái gương cổ của sư tổ Pháp gia đó, đúng là tôi đã cầm vào tay rồi, nhưng lại xảy ra việc ngoài ý muốn, không đem được ra ngoài, bằng không chúng tôi chắc chắn sẽ làm ăn với bác vụ này. Bác chịu bỏ vốn lớn như thế để đổi cái gương ấy, lẽ nào bánh tông ở quý phủ có triệu chứng thi biến? Nếu thấy tiện thì bác cứ nói với bọn tôi một tiếng, tôi cũng biết mấy cách có thể áp chế được thi biến đấy". Rồi tôi lại nói :" Tôi thấy giữa anh em chúng ta cũng không cần thiết phải giữ kẽ nữa, đều là người cùng ngành cùng nghề cả, con mèo sứ hoa mười ba ria bác bày trên kệ kia là vật thờ cúng của người hành nghề cõng xác vùng Tương Tây, nếu đã như vậy, chắc chắn cũng rõ những thuật này, lẽ nào không có cách đối phó với thi biến sao?" Minh Thúc đại khái cũng hiểu đã ra giá cao như thế, đứa nào không đồng ý thì là thằng ngu, xem ra quả là không có hàng thật, chẳng còn cách nào khác, đành nán chúng tôi ở lại dùng cơm, uống mấy chén rượu, rồi kể lại nguyên do sự tình. Tổ tiên của Minh Thúc đích thực là kẻ cõng xác ở vùng Tương Tây. "Cõng xác" ở đây hoàn toàn không có nghĩa là vừa đi vừa cõng vác xác chết trên lưng, mà là một phương thức trộm mộ. Khoét một cái lỗ đồng thời tách bẻ tấm ván nằm ngang quan tài ra, bò giật lùi vào bên trong, không dám mặt đối mặt nhìn, mọi việc đều phải làm ngược tay. Những quy củ thần bí quái dị này cũng không rõ được truyền lại từ thời nào triều nào nữa, nhưng tóm lại nhà lão đều nhờ vào đó làm giàu cả, sau rồi ông bố lão trong một lần cõng xác ở đèo Tẩu Mã, đụng phải Tương Tây thi vương, mất cả mạng sống, số phận kẻ cõng xác đời cuối cùng cũng được đặt dấu chấm hết ở đó. Nhà Minh Thúc giàu nứt đố đổ vách, song không được truyền lại nghề gia truyền của tổ tiên, bèn dạt đến Nam Dương làm ăn, cuối cùng định cư tại Hồng Kông. Sau đó lão bắt đầu buôn bán xác khô. Các loại xác khô quật lên từ sa mạc, núi cao, đồng hoang, chỉ cần có chút thân phận, lại giữ được nguyên vẹn, đeo lên cái mác là quốc vương nào đó, tướng quân nào đó, công chúa nào đó, là có thể ngồi yên mà ra giá, một vốn vạn lời, kiếm tiền dễ vô cùng, nơi tiêu thụ phần lớn núp dưới danh nghĩa bảo tàng, nhà triển lãm cá nhân, đương nhiên đều giao dịch ngầm cả. Trước đây không lâu, có một bảo tàng nước ngoài đến tìm lão bàn việc làm ăn. Bọn họ có một cuốn kinh cổ lấy được ở Tây Tạng, bên trong có ghi chép hiện tượng kỳ dị trong cái chết của công chúa Ma quốc đất Tạng. Nàng ta mắc phải một căn bệnh kỳ quái, sau khi chết hóa thành Băng xuyên thủy tinh thi, người ta coi đó là thần tích, bèn xây lầu ma chín tầng chôn nàng trên đỉnh núi tuyết. Trong cuốn kinh cổ đó thậm chí còn nhắc đến manh mối cụ thể dẫn đến vị trí ngôi mộ. Đó là vụ làm ăn lớn nhất, song theo những tư liệu mà Minh Thúc thu thập được, thì cái Băng xuyên thủy tinh thi nghìn năm này có tính cực hàn, âm khí cực nặng, nếu không có linh tháp của Liên Hoa Sinh đại sư mà Phật giáo Tây Tạng thờ phụng, người thường tiến lại gần ắt sẽ mất mạng. Gặp phải thứ ấy, tất cả các vật trấn thây còn lại đều vô hiệu cả, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ dùng chiếc gương cổ kia mới có thể cõng được nàng công chúa trong lầu ma chín tầng ra. Tôi và Răng Vàng đều lần đầu tiên nghe thấy tên gọi này, nhưng những lời đồn đại về Tương Tây thi vương thì cả hai đều đã nghe nói đã lâu, vậy rốt cuộc Băng xuyên thủy tinh thi này là cái gì? So với Tương Tây thi vương thì thế nào? Tôi nghe Minh Thúc nói đến Ma quốc ở Tây Tạng, liền tức khắc chăm chú dỏng tai nghe. Lầu ma chín tầng thì tôi đã gặp rồi, chính là loại mộ tháp được xây bằng gỗ vuông và đất đầm, có thể nói là hình thái ban đầu của tháp Tạng. Công chúa gì đó của Ma quốc thì tôi chưa nghe nói đến bao giờ, có lẽ thông tin của Minh Thúc có chút nhầm lẫn, nói không chừng lại là nhân vật kiểu như "Quỷ mẫu" cũng nên. Trong đám cương thi, hung hãn nhất, chẳng gì bằng Thi vương trong núi sâu ở Tương Tây, nghe nói trăm năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần đều gây nên họa lớn, Băng xuyên thủy tinh thi phải chăng cũng thế? Minh Thúc nói hoàn toàn không phải thế. Băng xuyên thủy tinh thi trên núi tuyết là Tà thần được người ta cúng bái, chính là một cái xác bị thủy tinh hóa từ trong ra ngoài, cả thế giới độc nhất vô nhị, thế nên lão mới bất chấp mọi giá để sở hữu cho bằng được. Song thứ vật tà ác xa xưa này, đâu có dễ mang vào nhà người sống cơ chứ. Người Hồng Kông, Nam Dương, đều hết sức mê tín những thứ này. Những xác khô lão buôn bán có không ít cái còn đủ bộ cả quan tài, mỗi lần bán một cỗ đi, đều phải đặt vào trong quan tài một cọng hành, "hành" ở đây với nghĩa là lưu hành, mong xua tan đi cái khí xui xẻo tà mị. Còn như Băng xuyên thủy tinh thi, nói là xác cổ, chi bằng nói là tượng của Tà thần thì giống hơn, cho nên lão mới định dùng thần vật là chiếc gương của sư tổ Pháp gia để trấn trạch, bằng không cho dù có khai quật được thi thể trong núi tuyết ra đi nữa, cũng chẳng có gan vận chuyển về. Tây Tạng là nơi thần bí, có rất nhiều việc khó mà dùng lý lẽ thường tình để xét đoán được, ai mà biết được có lời nguyền gì sẽ giáng họa xuống đầu người ta. Chiếc gương đã mất rồi thì đành tìm thứ khác. Khi nào thấy khả quan, lão sẽ tập hợp một nhóm tiến vào Tây Tạng, lần theo manh mối trong kinh sách cổ đi đào Băng xuyên thủy tinh thi. Vụ làm ăn này quá lớn, lão phải đích thân đốc chiến, giám sát kỹ càng không để bọn thủ hạ làm hỏng mất cái thây. Còn việc tập hợp một nhóm vào Tây Tạng, đến nay vẫn chưa có người nào thích hợp. Minh Thúc hy vọng tôi sẽ tham gia chuyến đi này, nếu như có mấy vị Mô kim Hiệu úy giúp sức, thì xác suất thành công chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội. Tôi chưa nhận lời ngay, trong bụng thầm tính, hóa ra lão này chịu lỗ vốn như thế, không chỉ vì ham hố một tấm gương, mà còn mong chúng tôi ra tay trợ giúp. Giờ tôi đang có mấy nghi vấn, làm thế nào Minh Thúc lại biết được việc chúng tôi tìm thấy tấm gương cổ ở Vân Nam? Chắc lão biết tôi và Tuyền béo làm nghề đổ đấu, nhưng lão không thể biết chúng tôi là những Mô kim Hiệu úy đeo bùa Mô kim, lẽ nào những điều này đều do Tuyền béo nói ra? Hỏi ra mới biết Minh Thúc vốn chẳng quen biết gì Tuyền béo, cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta, mà bảo có một cao thủ bói toán, tinh diệu như thần, tất cả đều nhờ ông ta chỉ điểm. Thoạt tiên, lão nhận được tin tức có chiếc gương cổ phát hiện ở Vân Nam truyền ra từ Phan Gia Viên, đã sai người đi thăm dò khắp nơi mà không có kết quả, bèn tìm đến một lão thầy bói mù tự xưng là thân chuyển thế của Trần Đoàn lão tổ, xin ông ta chỉ dạy xem liệu có thể biết được tốp người ngựa nào gần đây có được chiếc gương cổ trong vùng rừng núi sâu thẳm ở Vân Nam. Kết quả là lão thầy bói mù chẳng buồn nghĩ ngợi, liền lập tức gieo một quẻ, sau đó viết ra một địa chỉ, bảo rằng cứ theo địa chỉ này đến tìm một vị tên là Vương Khải Tuyền, còn vị kia tên là Hồ Bát Nhất là được. Hai người này là những Mô kim Hiệu úy cao minh nhất hiện nay, đều có trong mình cái gan dạ mà vạn quân khó địch, cái màu nhiệm mà ma quỷ khôn lường, lại kiêm cái trung của Vân Trường, cái mãnh của Dực Đức, cái dũng của Tử Long, và cái trí của Gia Cát Lượng, tấm gương đó chắc chắn là do bọn họ đào về. Minh Thúc lại nói hôm nay được tiếp kiến hai chúng tôi, những lời trong quẻ bói hôm trước quả nhiên ứng nghiệm. Lão tiên sinh kia, quả là thần tiên sống, những cơ những số ngài bói ra, tựa hồ đuốc rọi mai rùa, thấu rõ từng chân tơ kẽ tóc, ngài không những do Trần Đoàn lão tổ chuyển thế, nói không chừng còn có Chu Văn Vương nhập vào ấy chứ. Tôi với Răng Vàng nghe đến đây, đều gắng bặm môi, không dám bật cười, nghĩ bụng với cái trình xem bói còi ấy mà cũng có thể xưng là "đuốc rọi mai rùa", thế thì chúng tôi cũng có thể làm Chu Văn Vương được. Song lão mù lần này cũng coi như là làm được một việc tử tế, không làm khó chúng tôi, toàn thêu hoa dệt vóc lên người chúng tôi cả. Người này tâng bốc người nọ, càng bốc càng lên cao ngút, thế nên tôi và Răng Vàng cũng lập tức giả bộ sửng sốt, nói với Minh Thúc rằng, không ngờ ngoài đời lại có một vị cao nhân như vậy. Trước đây nào có hiểu mấy câu " chưa bói đã hay", "liệu việc như thần" nghĩa là gì đâu, hôm nay coi như đã được lĩnh hội một cách sinh động và thiết thực nhất rồi. Nếu như có cơ duyên bái kiến, ắt sẽ nhờ lão nhân gia ấy chỉ điểm cho, như vậy ắt là cả đời sẽ thụ ích vô cùng, chỉ có điều chúng tôi là bọn phàm phu tục tử, e là không có cái cơ may ấy đâu. Minh Thúc nói cũng không phải là không có cơ hội, vị lão thần tiên đó, ở gần công viên Đào Nhiên Đình, bỏ ra một trăm tệ là có thể gieo một quẻ, chỉ cần cho nhiều tiền là có thể mời được về nhà xem phong thủy. Nhưng ông cụ có một cái thói, là chỉ ngồi xe Polonez, các xe khác không chịu ngồi, anh bạn anh vừa vặn có một chiếc, nếu các chú muốn đến mời ông ta, để anh bảo thằng A Đông chở các chú đi. Tôi cám ơn rồi từ chối hảo ý của lão, nếu cứ tiếp tục nói chuyện này, chắc chắn sẽ cười vỡ bụng mà lòi đuôi chuột ra, nên vội nói lảng sang chuyện khác, không nhắc đến lão thầy bói mù nữa. Tôi nói với Minh Thúc, lẽ ra tôi có thể đảm đương được việc vào Tây Tạng đào lấy Băng xuyên thủy tinh thi ở lầu ma chín tầng, dù không có chiếc gương cổ của sư tổ Pháp gia, nhưng tôi vẫn có thể nghĩ cách tìm thứ khác để thay thế, còn cụ thể là thứ gì, thì giờ chưa thể nói được. Nói chung, giết gà hay mổ trâu, đều có cách thức riêng của nó, Mô kim Hiệu úy chúng tôi cũng có cách riêng của mình. Nhưng trước mắt tôi còn việc quan trọng hơn cần giải quyết, trước khi có kết quả, vẫn chưa thể nhận lời bác được, đợi mấy ngày nữa, tôi sẽ gửi bác câu trả lời chính xác. Lão Minh này rõ ràng rất muốn dựa vào chúng tôi , lần lữa căn dặn, lại còn bằng lòng đưa tiền đặt cọc trước. Tôi và Răng Vàng thòm thèm miếng ngọc phượng Dương quý phi ngậm trong miệng đã lâu, liền hỏi xem liệu có thể đưa trước món đó cho chúng tôi không, một khi chúng tôi ngơi việc, chắc chắn sẽ ưu tiên suy nghĩ đến vụ làm ăn của bác. Minh Thúc vội thu miếng ngọc lại, nói :" Chớ vội, chớ vội! Sau khi xong việc, mấy thứ này sẽ thuộc về các chú, song đem miếng ngọc này ra làm hàng đặt cọc thì quả thực không thích hợp cho lắm, anh sẽ đưa các chú một món khác". Nói đoạn liền rút dưới gầm kệ gỗ đàn ra một cái bệ sứ. Nom cái bệ hết sức cũ kỹ, hoa văn xanh trên viền bệ đã bị bào mòn, chỉ còn vài nét nhạt nhòa, tôi và Răng Vàng thấy vậy thì chẳng có hứng thú gì, nghĩ bụng lão này thật là hám của, chưa trao tiền là chưa múc cháo, cái thứ hàng tã này mang ra Phan Gia Viên chắc bán được cho bọn ba gác. Minh Thúc lại tỏ ra hết sức thần bí, moi trong cái bệ sứ một túi giấy dầu nho nhỏ, thì ra trong bệ còn giấu đồ, món đồ đó được bọc rất kỹ bằng giấy dầu, phải đến mười lớp. Thoạt tiên là cạo lớp sáp bôi ở phía ngoài giấy dầu đi, sau đó mới lần giở từng lớp giấy dầu ra. Tôi và Răng Vàng chụm đầu lại xem, hóa ra thứ được bọc kín mấy lớp kia là hai chiếc lá khô vàng. Tôi bắt chước giọng điệu của lão nói :" Bác có lẫn không thế? Đây chẳng phải là lá khô sao? Chúng tôi đường đường là Mô kim Hiệu úy, có thứ minh khí nào là chưa lọt mắt?". Tôi vừa nói vừa nhón một chiếc lá lên xem sao, hình như cứng hơn lá cây thông thường, song tuyệt đối không phải là thứ hàng có giá trị gì, xem xong liền vất về chỗ cũ, đánh mắt với Răng Vàng, tức tối nói với Minh Thúc :" Bác không nỡ bỏ hàng ra đặt cọc thì thôi, đem hai cái lá cây này ra định dọa ai chứ, bác định chơi xỏ đồng bào Đại lục chúng tôi sao?" Răng Vàng vội giả bộ ngăn tôi lại, nói với Minh Thúc :" Bác Nhất nhà bọn em phải cái nóng tính, từ nhỏ đã có mối thâm thù đại hận rồi, hễ thấy tay tư bản nào là lại không kìm được. Anh ấy mà cáu lên thật thì không ai ngăn được đâu, em khuyên bác, bác cứ đưa miếng ngọc phượng của Dương đại mỹ nhân ra đi, chớ để bác Nhất điên lên dỡ cả nhà bác ra đấy". Minh Thúc tưởng chúng tôi tức giận thật, sợ đắc tội vội giải thích ngay :" Có lẫn không thế chú Nhất? Thứ này sao lại là lá cây được nhỉ? Lá cây nào giống thế này? Đây là báu vật tôi mua lại của hải tặc Malacca đấy, từ cái hồi tôi còn xuôi tàu buôn xuống Nam Dương kia, đây là vảy rồng, là vảy rồng đấy". Để chứng minh, lão đổ đầy nước vào cốc trà, rồi nhặt lấy một tấm lá vàng, nhẹ tay thả vào trong cốc. Chỉ kịp thấy cái thứ "vảy rồng" này, vừa gặp nước tức khắc đã nở to ra gấp đôi, màu sắc cũng chuyển từ vàng sang xanh, long lanh mướt mát, hao hao một miếng phỉ thúy. Tôi trước ở Phúc Kiến cũng từng nghe nói "vảy rồng" hay có nơi còn gọi là "Nhuận hải thạch" rất có giá, nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ. Nghe nói đặt một tấm như vậy ở trên tàu thuyền, có thể tránh sóng gió; ở những nơi hay hạn hán, chỉ cần thờ cúng mấy tấm thôi là cũng có thể cầu mưa, đem dùng pha trà còn có thể trị chứng hen suyễn, còn như có phải là vảy rồng thật không thì không rõ, có lẽ chỉ là vảy của một loài cá khổng lồ nào đó. Vật này tuy tốt, nhưng không thuộc loại hiếm có kỳ lạ, không thiết thực như miếng ngọc phượng kia, thành thử tôi vờ như không hiểu, nói với Răng Vàng :" Thứ này sao lại gọi là vảy rồng nhỉ? Anh xem xem có giống như cái món mà mình vẫn hay nhậu ... tên là gì ấy nhỉ?" Răng Vàng đáp :" Phồng tôm! Ngâm xuống nước một cái là nở to ra ngay, một tệ mua được cả gói to tướng. Thằng cu Tiểu Tam nhà tôi thích món này nhất, ăn hai miếng này thì chẳng bõ cho nó dính răng". Hai bọn tôi nói hươu nói vượn, cuối cùng vẫn chẳng thể phỉnh được miếng ngọc phượng vào tay, vảy rồng Nhuận hải thạch tuy có kém hơn vài phần, nhưng cũng không thể không lấy gì được, thế thì dứt khoát lấy luôn cả cái bệ sứ cho xong. Trên đường về, Răng Vàng hỏi tôi hai tấm Nhuận hải thạch này đáng mấy vạn tiền Hồng Kông. Tôi nói rẻ vãi, cả hai tấm cộng lại bán được tám nghìn đã là khéo lắm rồi. Răng Vàng lại hỏi lần này tôi thực sự định làm quân cho lão khọm Hồng Kông ấy sai bảo sao, thu xếp xong sẽ đi núi Côn Luân ở Tây Tạng thật à? Tôi nói chớ coi hắn là khọm già Hồng Kông, khọm nhưng lại có tiền, tiền của khọm Hồng Kông cũng là tiền, anh em ta không thể kỳ thị bọn tư bản ấy được, tiền của chúng cũng không thể lấy trắng trợn được. Ngoài ra trong tay lão lại có manh mối về lăng tẩm của Ma quốc ở Tây Tạng, đôi bên có thể lợi dụng lẫn nhau, nhưng việc này sau khi về còn phải bàn bạc suy tính kỹ đã. Giờ chúng ta còn việc nữa phải mau chóng giải quyết, ấy là ra công viên Đào Nhiên Đình tìm gặp lão thầy bói mù. Lão ta rất am tường Kinh Dịch, cuốn Kinh Dịch bao la vạn tượng, song cội nguồn của nó lại chính là mười sáu chữ Thiên quái, tôi phải đến tìm lão ta hỏi thăm một số chuyện liên quan đến phương diện này, để sau khi Shirley Dương về, khỏi phải nói tôi cả ngày chẳng được tích sự gì. (1): Xác thủy tinh ở sông băng. (2): Thời kỳ chứng kiến sự mở rộng quy mô về văn hóa và tri thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN, trùng khớp với hai giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc. Chương 3 ́N PHÁT KHU Thế rồi tôi và Răng Vàng chạy thẳng tới Hữu An Môn, hỏi thăm mấy câu đã tìm ra lão mù họ Trần đang xem bói cho người ta trong một cái chòi hóng mát, trong chòi còn có mấy người rỗi hơi đến xem cho vui. Chỉ thấy lão mù đang rờ rẫm lên người một anh trung niên dáng dấp như cán bộ, bỗng dưng lắc lư cái đầu nói :" Đầy đặn khuôn trăng há tướng phàm, mũi hùm ai kẻ dám thi gan, sờ xương thoáng biết người hậu phát, mai mốt đường đường nhậm chức quan, trong ba năm tới ắt sẽ được đảm nhiệm một chức vụ quan trọng. Theo ngu kiến của lão phu, thì chí ít cũng phải là một chức cấp bộ trưởng, nếu như không phát, cứ bắt lão phu ra đường đập đầu vào cột điện!". Anh trung niên nghe vậy cả mừng, rối rít cảm ơn và trả tiền. Tôi thấy lão mù vừa rảnh tay, toan ra nói chuyện, thì lại có người chạy ngay đến xin lão gieo quẻ. Người này là thương nhân Hồng Kông, nói rằng người trong nhà toàn gặp những điều bất trắc, phải chăng là phong thủy, âm trạch, dương trạch có chỗ nào không ổn. Lão mù bấm đốt ngón tay tính, hỏi rằng :" Trong nhà nuôi chó phải không?". Tay thương nhân Hồng Kông đáp :" Dạ vâng, có nuôi một con thầy ạ, nó ngoan ngoãn lắm, người nhà con đều hết sức cưng chiều nó". Lão mù hỏi đặc trưng vóc dáng của con chó, rồi than rằng :" Hà cớ khổ sở nuôi loài oan súc này, con chó Tây này kiếp trước có mối thâm thù huyết hận với các hạ, không lâu nữa ắt sẽ báo thù. Lão phu không nỡ ngồi yên bỏ mặc, ngày thứ ba sau khi các hạ về nhà, hãy giả vờ nằm ngủ, đợi sau khi con chó ngủ say, thì lấy quần áo đụn thành người giả để nằm trên giường, sau đó đi xa nhà mấy hôm. Bữa sau con chó không thấy các hạ, hẳn sẽ cả giận mà chết, các hạ hãy đem xác nó treo lên cành cây cổ thụ trong rừng, khiến thân nó tan rữa rã nát, phải nhớ kỹ là không được chôn hay hỏa táng đấy!" Lão mù lại ra vẻ ra dáng dặn dò tay thương nhân, đợi khi da thịt con chó đó tan hết, chỉ còn sót lại xương lông, lúc ấy nỗi oán hờn mới được hóa giải. Tay khách Hồng Kông tâm phục khẩu phục, cuống quýt móc tiền ra hiếu kính. Tôi thấy trời đã quá trưa, không nhẫn nại chờ lâu thêm được nữa, bèn cùng Răng Vàng, mỗi người một bên, xốc nách lão mù đưa ra ngoài. Lão mù kinh hãi, vội nói :" Nhị vị tráng sĩ, không biết hai vị là hảo hán ở sơn trại nào? Có việc gì thì từ từ nói, trong người lão phu không có tiền đâu ... Hai vị kẹp kéo như thế, mớ xương cốt này làm sao chịu nổi?". Song mới được mấy bước, lão đã ngửi ra mùi quen thuộc, nói :" Phải chăng là Mô kim Hiệu úy Hồ đại nhân?" Tôi cười ha hả, đồng thời buông cánh tay đang xốc nách lão ra. Lão mù biết không phải bị bắt trói tống tiền, bỗng chốc nhẹ cả người, ai ngờ đắc ý quá, lao về phía trước hai bước, đập đầu vào cây cột điện. Lão mù đau quá, mồm miệng ngoác cả ra, tay bưng đầu than vãn :" Hôm nay tiết lộ thiên cơ, làm lộ bí mật của Tạo hóa, thế nên có báo ứng này". Tôi dắt lão mù vào trong một quán bánh bao bên đường, nói với lão :" Xin Trần lão gia chớ trách, tôi đến tìm ông quả thực có việc gấp, làm lỡ việc kiếm chác của ông, lát nữa mất bao nhiêu, tôi xin trả bù!" Lão mù gọi một suất mì vằn thắn, vừa ăn vừa nói :" Đâu có, đâu có! Lão phu có được ngày hôm nay, đều nhờ cả vào ơn dìu dắt của Hồ đại nhân hôm xưa, bằng không chắc cả đời núp trong cái chốn quê mùa xó xỉnh rồi, làm sao mà chễu chện ngồi trên xe Polonez được?" Răng Vàng vốn dĩ nghe tôi bảo lão mù xem bói toàn nói linh tinh, song ban nãy ở trong chòi hóng mát, thấy lão mù thần cơ diệu toán, liệu sự như thần, liền thay đổi cách nhìn, cũng muốn nhờ lão mù bói cho đường tài lộc. Lão mù cười cười nói, trước mặt Hồ đại nhân, đương nhiên không thể nói giỡn, thần cơ diệu toán cái gì, toàn ăn tục nói phét cả thôi. Nói đoạn liền dốc ngược bát mì lên húp cho bằng sạch, rồi tiện thể nói cho chúng tôi biết sự ảo diệu bên trong. Từ xưa, xem bói xem tướng, chỉ cần chú ý đến lời nói, sắc mặt của đối phương rồi lựa cơm gắp mắm, mọi sự đều gói gọn trong bốn chữ "tùy cơ ứng biến", lại phải rất có kỹ xảo. Giống như câu chuyện của tay thương nhân Hồng Kông kia, hỏi hắn ta có nuôi chó không, đây là một câu hỏi mở, nếu hắn ta trả lời không nuôi, vậy sẽ nói nhà hắn thiếu một con chó trấn trạch; nếu trả lời có nuôi, vậy thì là vấn đề của chó. Tay khách Hồng Kông bỏ con chó ở nhà, cùng gia đình đi xa tránh nạn, trong thời gian ngắn chắc chắn không dám về, con chó ấy lẽ nào lại không chết đói? Mà cho dù con chó không chết đói, tay khách Hồng Kông vẫn sẽ cho rằng lão phu đây bói rất chuẩn, có điều trong đó dính dáng đến nỗi oan thù, không chịu nói rõ ra thôi, hắn sẽ nghĩ ra cách khác để con chó chết đói, tóm lại phải nói cho nó huyền ảo một chút, điều này thì cần phải xem trình độ khua môi múa mép thế nào. Những lời này đều buột miệng ứng phó, chẳng ai để ý xem sau này linh nghiệm hay không, chỉ cần trước mặt nói dăm ba câu, để người nghe tin phục là được, nói đi nói lại trong mắt bọn phàm phu tục tử ấy, lão phu là thần tiên vậy. Cuối cùng lão mù nói với tôi và Răng Vàng :" Hai vị ạ, trong thiên hạ đặng mấy người biết được thần thuật đâu cơ chứ? Chẳng qua là cái thuật gió theo chiều nào theo chiều ấy mà thôi, phàm bói toán gieo quẻ đều theo thuật này cả, có thể làm được như vậy thì là thần tiên, rời thuật đó ra thì không phải thần tiên nữa vậy". Răng Vàng nói :" Trần lão gia quả là bậc cao nhân, nếu cụ không làm cái nghề xem bói này mà buôn bán tranh chữ đồ cổ ắt sẽ phát tài to. Riêng với bản lĩnh bắt người chết phải há mồm nói này của cụ, con quả thực thua xa!" Tôi nghe lão mù nói lý lẽ, nghĩ bụng ở nhà Minh Thúc nghe chuyện lão này gieo quẻ, liền cảm thấy có lẽ lão biết được chút ít điều kỳ ảo của mười sáu chữ Thiên quái, song giờ nhìn lại, lý luận lão dựa vào để gieo quẻ cơ hồ bằng không, chỉ thuần túy là lừa bịp hù dọa, nhưng đã đến đây tìm lão, thôi thì cứ hỏi xem sao vậy. Thế là tôi mở miệng hỏi lão xem có hiểu Kinh Dịch không, liệu có nghe nói đến "Thập lục tự" thất truyền đã lâu không? Lão mù vân vê chòm râu dê, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời :" Trong Dịch, muôn tượng đều có, song lão phu năm xưa kiếm sống bằng nghề Tạ lĩnh quật mả, sau đó mất đi đôi mắt mới đành phải xem bói rờ xương kiếm ăn, tuy quen nghề đổ đấu thật, song lại không biết gì về m dương bát quái. Có điều lão phu nghe nói trên núi Bạch Vân cách kinh thành không xa, gần đây có một thầy phong thủy âm dương rất nổi tiếng, từng được bậc chân sư truyền thụ, nắm rõ mọi quẻ, tinh thông phong thủy và Dịch học. Hai người thử tới tìm người đó xem sao, hắn tự xưng nắm rõ mọi quẻ, ắt có cái chỗ hơn người". Tôi bảo lão mù đọc lại để tôi chép tên tuổi của vị chân nhân và tên thôn nơi vị đó trú ngụ lên giấy. Núi Bạch Vân nói đến ở đây tức là môt mạch núi thừa ra trong mạch núi Yên Sơn, cách Bắc Kinh không xa, bắt xe ô tô đi mấy tiếng đồng hồ là tới. Tôi định lát sẽ đi luôn một chuyến, chỉ cần có một phần trăm hy vọng, cũng vẫn phải cố gắng cả trăm phần trăm. Sau đó tôi lại bảo lão mù kể cho nghe truyền thuyết về ấn Phát khâu, tôi tính đã không có gương cổ, thì đành kiếm một cái ấn Phát khâu cũng có công dụng trấn tà y như thế đem ra hù Minh Thúc, quan trọng là lão ta có thể tiết lộ cho chúng tôi manh mối về lăng mộ Ma quốc, còn như việc lão ta sau khi đem về nhà có trấn trạch được hay không, tôi nào rỗi hơi để ý. Riêng nói về các ngón nghề đổ đấu thì lão mù hết sức am tường. Mấy chục năm nay, các ngón nghề đổ đấu truyền thống cũng như quy định trong nghề đã ít nhiều bị mất đi, lão mù này có thể dựa vào những kiến văn bươn chải trong giang hồ năm xưa để lấp khoảng trống ấy cho chúng tôi. Từ khi con người bắt đầu khai quật mộ cổ thì đã có phái Phát khâu và Mô kim, sau đó mới có thêm "Ban sơn Đạo nhân", lại cả bọn "Tạ lĩnh Lực sĩ" vây bè kéo cánh, tự lập thành một phái riêng hành sự nữa. Phái Phát khâu có ấn chương, phái Mô kim có bùa ngải, phái Ban sơn có phương thuật, phái Tạ lĩnh có móng giáp, trong đó môn phái hành sự quỷ quái bí mật nhất chính là hội "Ban sơn Đạo nhân". Họ đều cải trang thành đạo sĩ, mà chính vì cách ăn vận của họ, khiến họ trở nên thần bí hơn, không ít người tưởng "Ban sơn phân giáp thuật" chuyên để khai quật mồ mả của họ là một dạng phép thuật giống như đạo thuật Mao sơn. "Tạ lĩnh Lực sĩ" là đám nửa mùa, không ra trộm mộ cũng chẳng ra lục lâm thảo khấu, lúc nào có mộ thì chúng bới mồ quật mả, lúc nào không tìm thấy mộ thì tên trùm sỏ truyền giáp bài xuống, gọi nhau tụ họp đi cướp của. Đám này người đông thế lớn, chỉ cần tìm thấy chỗ, thì dẫu có là mộ khổng lồ đi nữa, chúng cũng dám quật lên. Những đợt thay triều đổi đại là lúc phong khí trộm mộ thịnh hơn cả, chỉ cần là lăng tẩm đế vương, mồ mả của tiên hiền, mộ cao bia dày, xa gần đều thấy, trộm cướp đều đua nhau kéo đến. Tục ngữ có câu " Lạc Dương, Mang Lĩnh khắp nơi, nay không có đất nằm rồi cho trâu, Mô kim Tạ lĩnh Phát khâu, Ban sơn bốn phái đua nhau trộm mồ. Nào giáp thuật, nào ấn bùa, mộ hoang mả cỗi có chừa cái chi?" Hình thái sơ khai của phái Mô kim bắt đầu hình thành từ thời Chiến quốc, phái này tinh thông "quyết chú tầm long" và thuật "phân kim định huyệt"; Phát khâu Tướng quân đến thời Hậu Hán mới có, lại có tên là Phát khâu Thiên quan hay Phát khâu Linh quan. Kỳ thực thủ đoạn của Phát khâu Thiên quan và Mô kim Hiệu úy gần như hoàn toàn giống nhau, chỉ có hơn một chiếc ấn đồng, trên ấn có khắc tám chữ " Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ", món thần vật không gì có thể thay thế được của bọn trộm mộ. Chiếc ấn này đã bị hủy vào thời Vĩnh Lạc nhà Minh, không còn tồn tại trên đời nữa. Tôi theo lời miêu tả của lão mù, ghi lại cẩn thận từng chi tiết như đặc trưng, kích cỡ của ấn Phát khâu, sau đó bảo Răng Vàng nghĩ cách tìm người làm chiếc ấn giả. Tốt nhất là tìm thợ cả trong mấy hàng giả cổ, lấy đồ cổ ra giả đồ cổ, chuyện tiền nong thì khỏi tính toán làm gì. Minh Thúc cũng là người trong nghề, ấn giả làm ra chắc chắn sẽ khiến lão sửng sốt, cũng may là lão cũng chưa thấy ấn thật bao giờ. Tôi bảo Răng Vàng đưa lão mù về, còn mình thì vội vội vàng vàng chạy về nhà, chuẩn bị lên núi Bạch Vân. Về đến nhà, gần như là cùng bước vào cửa với Shirley Dương, tôi vội hỏi xem tình hình hộp sọ thế nào. Shirley Dương thất vọng lắc đầu. Trong miệng của hộp sọ Hiến vương đúng là có ngậm một vật, to cỡ mắt người, nhưng đã gắn chặt vào khoang miệng trong đầu lâu, không thể nào tách ra được. Cả đầu lâu bị hóa ngọc với trung tâm là phần miệng lưỡi, thóp và cổ vẫn nguyên dạng, những bộ phận đó đã cắt rời ra rồi, giờ chỉ còn lại một khối phần mặt và khoang miệng. Nói đoạn, cô liền lấy ra cho tôi xem. Hộp sọ của Hiến vương bị cắt hết toàn bộ những phần có thể bóc tách, phần còn lại cơ hồ chỉ là một khối ngọc tròn có dáng dấp mặt người, đường vân bên ngoài cùng lộ ra hình xoắn ốc. Shirley Dương nói hộp sọ này có thể hấp dẫn dạng trung gian giữa vật chất và năng lượng như "thi động", chắc chắn không phải vì nó đã hóa ngọc, mà là bởi khối vật chất bên trong kia. Kết quả chụp X-quang cho thấy, màu sắc của thứ vật chất bên trong hộp sọ đậm dần, như kiểu các lớp của con mắt, ngoài Mộc trần châu ra, thì còn thứ gì vào đây nữa chứ. Chỉ có điều dựa vào mỗi thông tin chứa trong thiên thư long cốt "Phượng minh kỳ sơn", chúng ta sẽ chẳng thể nào biết được, cũng chẳng thể nào lý giải nổi những điều cổ nhân miêu tả về đặc tính của vật này. Nó rốt cuộc là nhãn cầu, vòng xoáy, phượng hoàng, hay là thứ gì đó khác, lại có quan hệ gì với sự trường sinh bất tử, vũ hóa thành tiên. Như Hiến vương chẳng hạn, ông ta có lẽ đã làm sai bước nào đó, hoặc hiểu sai nội dung nào đó trong thiên thư ... năm xưa kết quả quẻ bói của tổ tiên bộ lạc Zhaklama chỉ nhắc đến việc hóa giải lời nguyền bắt buộc phải tìm Mộc trần châu, song sau khi tìm được phải làm thế nào, thì không thấy để lại ghi chép gì. Tôi nói với Shirley Dương , mấy hôm nay tôi cũng chẳng ngồi không, vừa nãy dò hỏi được một vị "chân nhân toàn quẻ" ở núi Bạch Vân, liền nhớ ra sư phụ của ông nội tôi trước kia cũng học nghệ chính ở núi Bạch Vân này. Nói không chừng cuốn tàn thư âm dương phong thủy cũng xuất phát từ đó mà ra, nên định qua đó thử vận may luôn xem sao. Shirley Dương vừa nghe thấy có cơ hội tìm ra bí ẩn của thiên thư, bèn đòi đi cùng tôi. Tôi nói cô cứ ở nhà đi, vì tôi còn có nhiều việc phải làm. Một khi thiên thư được phá giải, bước tiếp theo của chúng ta khả năng sẽ phải tới Tây Tạng, đi tìm đàn tế thờ vật tổ là con mắt khổng lồ ấy. Bữa trước chúng ta mất mát quá nhiều trang thiết bị ở Vân Nam, cho nên cô vẫn phải bảo đồng minh người Mỹ chuyển một lô qua đường hàng không cho ta, thứ gì không mua được thì bảo Răng Vàng đi đặt làm. Sau đó tôi lại kể chuyện Minh Thúc cho Shirley Dương nghe, rồi hỏi cô liệu có thể lợi dụng manh mối đang có trong tay lão không. Shirley Dương hỏi tôi định thế nào. Tôi nói cứ chiếu theo phương châm "hợp tác và giữ đúng khoảng cách" Bộ Ngoại giao Trung Quốc vẫn thường xuyên sử dụng mà làm. Ngay sáng sớm hôm sau, tôi tới nhà ga phía Nam đáp tàu hỏa, dọc đường dò hỏi tìm ra địa chỉ nhà của Mã Vân Lĩnh chân nhân ở núi Bạch Vân, song người nhà họ Mã bảo ông ta lên núi xem phong thủy địa lý cho người ta rồi. Tôi ngồi đợi thấy sốt ruột, nghĩ bụng vừa hay mình cũng định lên núi, đi xem xem bản lĩnh xem hình đo đất của vị chân nhân họ Mã này thế nào, hy vọng ông ta không phải cái loại bịp bợm như lão thầy bói mù. Núi Bạch Vân này tuy không thể so sánh được với những chốn danh sơn trong thiên hạ, nhưng cũng có đôi vẻ sắc nước màu non. Tôi đi theo lối người nhà họ Mã chỉ, men núi leo lên đến đỉnh, thấy một đám mười mấy người đang vây quanh một ông già gầy gò chỉ còn da bọc xương, đôi mắt sáng quắc, ánh nhìn dõi ra bốn phía, tay phe phẩy chiếc quạt giấy, đang chỉ cho mọi người xem hình thế núi sông. Chương 4 LỢI THIỆP ĐẠI XUYÊN Tôi nghĩ bụng chắc không phải hỏi, vị này nhất định chính là Mã chân nhân rồi. Tôi giả làm người đến xem cho có không khí, len vào trong đám đông, chỉ thấy Mã chân nhân đang trỏ tay xuống dưới núi vẽ phương hướng, chỉ huyệt đạo, nói với đám người kia rằng :" Núi Tây Bắc phẳng, núi Đông hơi trũng, có bình phong che chắn, có long mạch vây quanh, trường học thôn trang ta nên dựng ở đây, ắt có nhiều trạng nguyên". Bấy giờ có một người miền núi trung tuổi lưng đeo tay nải, diện mạo chẳng có gì nổi trội, xem chừng đi ngang qua đây vô tình nghe thấy những lời của Mã chân nhân, liền nói rằng :" Nom hành động của các vị, lẽ nào định xây nhà ở đây chăng? Núi này là nơi kiến trắng kết bầy, nhất thiết không được xây cất nhà cửa, bằng không sẽ dễ xảy ra sự cố tổn thương đến mạng người đó". Mã chân nhân xưa nay đã quen với những lời tung hô, coi xem hình thế trăm phát chẳng sai, nào từng có ai dám buông lời phản bác, nom người miền núi kia hết sức lạ mắt, chẳng phải người trong làng, trong lòng khó tránh khỏi tức khí, bèn hỏi anh ta, người ở vùng khác sao lại biết trong núi này có kiến trắng. Người qua đường nói :" Núi Đông trũng, núi Tây bằng, nơi trập trùng được dãy Tây Bắc che chắn, gấp khúc rồi trải về phía Nam, chạy vòng qua núi này, tuy có cái hình tàng phong, song lại không có cái thế tàng phong, gió ngưng mà khí kết. Gió sinh ra trùng, cho nên chữ Phong (風) phồn thể sớm nhất, bên trong có chữ Trùng (虫). Gió gặp núi, thì sinh ra kiến trắng. Đất này trong Thanh Ô thuật hoặc Kinh Dịch, gọi là Sơn Phong cổ, xây lầu lầu đổ, dựng nhà nhà sập". Mã chân nhân lại hỏi :" Nơi đây sơn thanh thủy tú, sao lại bảo có dấu hiệu hung độc? Tuy trong núi có gió, nhưng thế Sơn Phong Cổ thì chẳng nghe ai nói bao giờ cả, anh đã nói đến vậy, thì xin hỏi 'cổ' ấy từ đâu mà ra?" Người miền núi chỉ xuống dưới nói, kiến trắng chẳng có con nào hành động đơn độc cả, phàm đâu có kiến trắng xuất hiện ắt sẽ có cả đàn cả tổ. Trên chữ Cổ ( 蠱)có ba chữ Trùng, tức là nhiều, chữ Mãnh (皿)phía dưới, hình bát vỡ, giống như ổ kiến. Đất này tuy lớp ngoài cùng hoàn hảo, song bên dưới đã bị đục bới ngang dọc, đâu đâu cũng là tổ kiến. Tôi chỉ là người nhàn rỗi qua đường, đúng sai được mất đều chẳng có liên can, chỉ có điều không nỡ để nhà cửa đổ sụp, tổn hại tới người vô tội, cho nên mới mở lời nhắc nhở, lời nói quê kệch lỗ mãng, nếu có gì không thỏa đáng, thì xin các hạ lượng thứ cho, tôi đây xin được cáo từ!" Người kia nói xong, quay người định bỏ đi. Mã chân nhân liền vươn tay giữ lại :" Khoan đã! Chưa nói rõ ràng thì chớ đi vội. Anh nói trong núi này có tổ kiến, việc này còn chưa thể biết được,song lấy chữ Cổ mà diễn giải ra kiến trắng, thì quả thực là hoang đường, thứ tiểu xảo giang hồ này làm sao che được mắt tôi?" Người miền núi kia đành giải thích :" Từ xưa Phong thủy và Dịch số vốn là một nhà, cho nên người ta mới nói 'm dương Phong thủy'. Đất nơi đây nằm ở bờ sông Cứ Mã, nước sông chảy quanh núi Tây rồi đổ ra bể. Nơi kiến trắng kéo đàn ắt cũng có nước, cho nên quẻ Cổ trong Kinh Dịch, mới có lời rằng 'lợi thiệp đại xuyên'. Sơn Phong Cổ ứng với lợi thiệp đại xuyên". Mã chân nhân nghe xong cười rằng :" Tổ tiên tám đời nhà tôi đều làm nghề thầy bói lẫn thầy địa lý. Kinh Dịch tôi đã đọc trôi như cháo chảy, nhắc đến Dịch số thì anh không thể qua mặt tôi được đâu. 'Lợi thiệp đại xuyên' trong quẻ Cổ là hình dung tượng đồi bại đã tới cùng cực, loạn đương hồi về đại trị, hết loạn quay về nẻo chính, cho nên quẻ này là nguyên hanh đại cát, thế mới gọi là ' lợi thiệp đại xuyên', anh lại dám giải nghĩa linh tinh như vậy, quả thực là nực cười quá mức". Bấy giờ có mấy người dân làng hiếu kỳ, tranh nhau chạy xuống dốc núi, dùng xẻng sắt bới lên hai xẻng, quả nhiên xuất hiện hàng đống kiến trắng kết thành bầy, mọi người bất giác đều nhìn nhận lại ông thầy phong thủy và cả người qua đường kia. Chỉ nghe thấy người kia nói với Mã chân nhân :" Theo những lời ông nói, thì 'lợi thiệp đại xuyên' chỉ là hư ngôn, thay đổi từ khác có ý nghĩa tương tự, đọc lên vẫn thông chăng, như vậy chứng tỏ kiến giải của ông về Dịch số chưa sâu sắc vậy. Kỳ thực 'lợi thiệp đại xuyên' trong quẻ này có cái sở chỉ đặc biệt, quẻ Cổ trên Cấn dưới Tốn, vốn thuộc cung Tốn, Tốn là mộc, trong Cấn lại có sự tương hỗ với Khảm, Khảm là thủy, lấy cái tượng cây trên nước, thành ra mới có lời ' lợi thiệp đại xuyên' vậy. Tôi đang bận nhiều việc, không thể đứng đây lâu tranh luận với các vị được. Nếu như trên thế gian này có đất báu phong thủy thật, thì làm gì có thầy phong thủy nào lại đi xem đất cho người khác, thôi thì mong các vị chớ có cố chấp trong việc này, các cụ bảo rồi : hòn đất mà biết nói năng, thì thầy địa lý hàm răng chẳng còn". Nói xong, anh ta cũng mặc kệ sắc mặt lúc đỏ au lúc tím tái của Mã chân nhân, quay người bỏ đi luôn. Tôi đứng bên cạnh nghe mà mồm miệng há hốc, quả nhiên "ở nhà nhất mẹ nhì con, ra đường lắm kẻ còn giòn hơn ta". Từ khi có nửa cuốn Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật, tôi đã cản thấy mình oách lắm rồi, nhưng so với người qua đường tướng mạo không lấy gì làm nổi bật này, cái mớ kiến thức vụn vặt của tôi chỉ là thứ tép riu. Hóa ra bao năm nay tôi chỉ biết phong thủy mà không hiểu âm dương, tôi sực tỉnh ngộ, người kia am hiểu quẻ số như lòng bàn tay, lại tinh thông bí thuật phong thủy, hôm nay tình cờ gặp được, lẽ nào lại để anh ta đi vụt qua mặt như thế. Trong lúc tôi đứng ngây ra, người kia đã xuống dốc núi, Mã chân nhân tự xưng là toàn quẻ, thuộc lòng Kinh Dịch kia bị người ta nói đến nỗi không cãi được lời nào, xem chừng cũng chỉ là một tay bị thịt. Tôi chẳng buồn nhìn lại bản mặt ông ta, vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo người miền núi kia. Đường núi khúc khuỷu, sau khi quẹo qua một cái ngoặt, cuối cùng cũng đuổi kịp, tôi vào thẳng vấn đề, nói muốn tìm hiểu về quẻ số. Người kia cũng chẳng làm bộ làm tịch gì, thoải mái trò chuyện, thì ra anh ta đến đây thăm người thân, bây giờ phải chạy đi bắt xe cho kịp về quê. Tôi thấy không thể để lỡ cơ hội này được, liền không khách sáo nữa, trực tiếp thỉnh giáo anh ta, xem có biết cuốn Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật không? Người miền núi nghe thấy lời này, sắc mặt lộ đôi phần kinh ngạc, bèn cùng tôi ngồi hẳn xuống bìa rừng để nói tường tận hơn. Thiên quái thập lục tự là một hệ thống riêng bao gồm bốn môn: quyết, tượng, hình, thuật, tương truyền do Chu Văn Vương tạo ra, song do quẻ số ấy đến quỷ thần cũng khó lường, cho nên kẻ có thể nắm được môn ấy cực ít, sau thời Hán thì thất truyền. Thứ còn lại, chỉ là Dịch số bát quái, tất cả các môn kỳ số, huyền học của đời sau, bao gồm cả phong thủy bí thuật, không có môn nào không bắt nguồn từ đó cả. Vào cuối đời Thanh, có vị Mô kim Hiệu úy nổi tiếng đã rửa tay gác kiếm, người ta vẫn gọi là Trương Tam liên tử, hay ông Trương Tam gia. Nghe nói ông ta moi được cuốn Thập lục tự thiên quái toàn tượng trong một ngôi mộ cổ, đồng thời kết hợp với "quyết chú tầm long" của Mô kim Hiệu úy, soạn ra một cuốn gọi là Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật. Song sách này gom đoạt bí mật của trời đất, ông ta e tổn đến dương thọ, bèn hủy đi nửa quyển nói về thuật âm dương, nửa còn lại đem truyền cho đồ đệ là m dương nhãn Tôn Quốc Phụ, ngay đến con cháu trong nhà ông ta cũng không được truyền thụ. Người này chính là hậu duệ của Trương Tam gia năm xưa, tên là Trương Doanh Xuyên, mọi điều kiến văn, sở học của anh ta hầu hết đều do trưởng bối trong nhà truyền miệng, đặc biệt nghiên cứu rất sâu về Dịch số. Chúng tôi hỏi thăm lẫn nhau, càng hỏi càng thấy gần gũi. m dương nhãn Tôn Quốc Phụ chính là ân sư của ông nội tôi, thật tình cờ quá, hóa ra không phải là người ngoài, tính theo sự truyền thừa đời đời của tổ tiên, hai chúng tôi cùng vai vế, tôi có thể gọi Trương Doanh Xuyên một tiếng đại ca được. Trương Doanh Xuyên hỏi tôi rõ ngọn nguồn vì sao lại tìm Thập lục tự, rồi nói rằng việc này khó lắm, Thập lục tự không thể nào tìm lại được, cho dù có cất giấu trong ngôi mộ cổ nào đó thì muốn tìm cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể, vả lại việc này quan hệ đến thiên cơ, dẫu tìm được cũng chưa chắc là điều may mắn. Tôi cảm thấy cách hiểu về "thiên cơ" của chúng tôi có sự bất đồng. Tôi cho rằng cái gọi là thiên cơ chỉ là một vài bí mật của việc truy tìm đạo trường sinh bất tử, một thứ bí mật nằm trong tay giai cấp thống trị. Song tôi không có hứng thú với những việc tu luyện thành tiên gì đó, mà chẳng qua chỉ muốn cởi bỏ lời nguyền đang đè nặng trên lưng, mới đành phải lần tìm phép sử dụng Mộc trần châu trong thiên thư long cốt. Việc liên quan đến sự sống chết tồn vong, nên mới phải cam tâm mạo hiểm lao vào chốn rừng thiêng nước độc, để đào mồ quật mả, thà rằng chết chốn trận tiền, cũng còn hơn để huyết mạch dần dần xơ cứng, ngày ngày khổ sở nằm chờ chết. Trương Doanh Xuyên nói, huynh đệ xảy ra chuyện, người làm anh phải đứng ra lo liệu, ngặt nỗi tài nghệ kém cỏi, bản lĩnh Mô kim gia truyền cũng không được truyền thụ, nên chẳng giúp đỡ được bao nhiêu. Song Kinh Dịch bao la muôn tượng, cổ nhân nói rằng sinh sinh biến hóa là Dịch, sự hằng thường tự cổ chí kim là Kinh, sự biến đổi họa phúc trong vòm trời đất có cái cơ mầu nhất định, ngu huynh biết qua đạo này, tuy chỉ có thể đoán biết được cái vẻ bề ngoài, nhưng có còn hơn không, thôi thì hôm nay cũng không ngại bói cho huynh đệ một quẻ, suy đoán đạo trời để biết rõ việc người, bốc quẻ mà biết con đường phải đi lần này. Tôi nghe vậy vui mừng khôn xiết, nói rằng nếu được anh chỉ điểm, có khác nào vén chốn mây mù thấy được mặt trời. Nói về quẻ số thì anh Trương Doanh Xuyên này thật không hàm hồ chút nào, trong lòng lồ lộ thiên cơ, chỉ thấy anh tiện tay bứt mấy chiếc lá cây, vứt xuống đất, đợi sau khi xem rõ quẻ tượng cũng lấy làm ngạc nhiên :" Kỳ lạ quá, cơ số ở đây, lại là một quẻ Cổ trong Phong Sơn Cổ, nguyên hanh, lợi thiệp đại xuyên, tiên giáp tam nhật, hậu giáp tam nhật". Tôi mù tịt về cái đạo này, vội hỏi :" Quẻ này có nghĩa là sao? Lời nguyền trên lưng bọn em có thể hóa giải không ạ?" Trương Doanh Xuyên trả lời :" Cam cổ chi mẫu đắc Trung đạo dã, lợi thiệp đại xuyên, vãng sự hữu dã. Gió từ Tây tới, nên chủ ở phương Tây, Tây hành ắt có thu hoạch. Song gió dấy lửa, quẻ này lấy tượng cây vượt sông, vậy nên lửa này dữ, gặp nước hóa thành sinh, nếu gặp lửa thì không được vậy, còn gặp nước thì đắc được Trung đạo, song cũng chưa chắc thấy được điềm lành ở nơi ấy. Tiên giáp tam nhật, hậu giáp tam nhật, kết thúc ắt lại bắt đầu, ấy thiên hành vậy, nhớ kỹ, nhớ kỹ!" Tôi vốn đã phát hãi đất Tây Tạng, lâu nay có bao điều u uất ở nơi đó, mãi không thể nào hạ quyết tâm đi Tây Tạng cho được, lúc này thấy quẻ số như vậy, lập tức quyết định ngay, xem chừng không đi Côn Luân sơn lần này, tai vạ này chung quy không thể hóa giải được. Thế rồi lại hỏi tiếp Mộc trần châu rốt cuộc là vật gì, là con mắt hay là phượng hoàng? Trương Doanh Xuyên chăm chú nhìn mấy chiếc lá cây hồi lâu, mới đáp :" Vừa là con mắt, vừa là phượng hoàng, vật này là vật trường sinh". Tôi bảo thế thì lạ quá, sao có thể vừa là con mắt, lại vừa là phượng hoàng được? Lẽ nào là mắt của phượng hoàng? Phượng hoàng là con chim thần trong truyền thuyết, sao lại có mắt chim phượng trên đời này được? Trương Doanh Xuyên giải đọc cho tôi cơ số của quẻ này, tiên giáp tam nhật, hậu giáp tam nhật, kết thúc ắt lại bắt đầu, những thứ này đều chỉ sự luân chuyển tuần hoàn. Tương truyền phượng hoàng có thân bất tử, có thể từ trong đống tro tàn tái sinh về cõi Niết Bàn, đây cũng hợp với cái tượng sinh sôi không ngừng. Mắt là hai, tam nhật là kỳ số, chữ Nhật (日) tuy giống chữ Mục (目)mà chẳng phải Mục, thành thử không đủ để thành Mục, vậy mà có "tam" ở trước, nhôi ra một, tức lại là Mục. Ta đem cơ số xem xét vật này, có khả năng là một thứ tượng trưng cho ý trường sinh bất tử, cực kỳ giống mắt người mà lại không phải là mắt người, song rốt cuộc là thứ gì, vì thần cơ không đủ, ngộ tâm chưa thấu được. Lời của Trương Doanh Xuyên chưa thể xác định chính xác Mộc trần châu cụ thể là vật gì, song đã khiến tôi ngộ ra được nhiều điều, cảm phục sát đất, màn mây mê muội dày đặc trước mắt cuối cùng đã được vén mở để lộ ra một khe hở. Trước đó tôi chưa hề nói rõ cho Trương Doanh Xuyên biết tình hình của Mộc trần châu ra sao, vậy mà anh ta chỉ dựa vào mấy cái lá cây và dăm ba câu hỏi đã đoán ra được hai chữ "trường sinh", kết hợp với những sự kiện trải qua gần đây, việc gì cũng trùng khớp, quẻ số Bát quái đã tinh kỳ như vậy, phải như có Thập lục tự, thì không biết còn thần thông đến nhường nào. Trương Doanh Xuyên nói hôm nay cơ số đã hết, bói thêm nữa là đi ngược với đạo trời. Vừa mới gặp mặt, nhưng giờ đành phải mỗi người một đường, quẻ số có chuẩn hay không, thì nằm ở sự tương hợp giữa thiên cơ và ý niệm, có khi chỉ cần sai một ly là đi một dặm. Quẻ bói vừa nãy có thể lấy làm tham khảo, không thể không tin, cũng không thể tin hết, mong chú tự biết lo liệu, sau này có duyên, chắc còn gặp lại. Tôi nhớ kỹ từng lời quẻ bói của anh, khi nào trở về từ Tây Tạng, nếu còn sống sót, nhất định sẽ tới tìm anh bái kiến. Thế rồi hai bên để lại địa chỉ cho nhau, tôi tiễn anh thẳng tới bến xe dưới núi, lưu luyến chia tay. Tôi đứng nguyên chỗ ấy, ngẫm nghĩ lại lời trong quẻ bói kia, lại cảm thấy trong những lời đó, sự sâu xa huyền bí dường như bất tận. CHƯƠNG THỨ NĂM Mắt bạc Cổ Cách Sau khi về đến Bắc Kinh, tôi kể lại việc gặp gỡ được vị sư huynh đồng môn Trương Doanh Xuyên cho mọi người nghe, dựa theo lời quẻ ấy suy ra, chỉ cần cầm Mộc trần châu theo đi về phía Tây, mọi vấn đề sẽ được lần lượt giải quyết. “Gặp nước đắc Trung đạo”, phải tới nơi có nước thì sự việc mới có tiến triển được, nơi đầu tiên tôi nghĩ đến chính là hồ Tiên Nữ lửng lơ trên từng không kia. Còn sự việc liên quan đến Ma quốc, trong sử sách không thấy có bất kỳ ghi chép nào, chỉ có bài “Ca ngợi Chế định Bảo Châu vương” trong điệu hát của người hát sử thi Tây Tạng mới có vài thông tin liên quan. Đợi sau khi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tôi định sẽ tới Tây Tạng trước, đến ven hồ Lhama Lhatso(1) tìm lạt ma Ake bạn tôi, nếu lạt ma còn khỏe, ông nhất định sẽ giúp tôi tìm một người hát sử thi thiên bẩm. Shirley Dương đưa một bản kê khai trang thiết bị mang theo đến Tây Tạng cho tôi xem, hỏi có cần gì nữa không để bổ sung. Một phần trang thiết bị này phải vận chuyển từ Mỹ tới, các công cụ truyền thống còn lại thì cần nhờ Răng Vàng kiếm, thứ không mua được cũng sẽ do hắn ta phụ trách đặt làm, tối thiểu cần phải đợi sau mười ngày, mới có thể chuẩn bị đầy đủ. Tôi nói với Shirley Dương, cô đích thân đến chuẩn bị các thứ ấy thì tôi cần gì phải lo nữa, những thứ tôi không nhớ ra thì cô đều nhớ ra cả, song nhất thiết phải chuẩn bị thật nhiều gừng tươi đấy, ít nhất cũng phải tầm hai ba trăm cân gì đó. Càng nhiều gừng tươi càng tốt, đem ép cả thành nước, đến núi tuyết đào lầu ma chín tầng mà không có nước gừng thì chẳng thể nào động thủ được. Shirley Dương và Tuyền béo đều lấy làm thắc mắc, Tuyền béo nói: “Đem nước gừng đi nhiều thế để nấu canh à? Tôi thấy chẳng bằng mang nhiều rượu trắng đi, lên tới núi tuyết muốn chống rét, phải uống rượu trắng mới được.” Tôi nói với Tuyền béo, các cậu chưa lên núi tuyết nên chưa biết đó thôi, trước kia bộ đội chúng tôi thi công trong lòng băng cổ ở núi Côn Luân, những dốc băng đen tích tụ hàng vạn năm, cứng chắc đến khó tưởng, vung cuốc bổ xuống cũng chỉ xước có tí ti mà thôi, dụng cụ thông thường căn bản không thể nào cắt được khối băng ấy. Song trên đời này vật nọ khắc chế vật kia, vật tính đều có ưu có nhược, ví như dấm có thể ăn mòn lớp đất đầm, dùng nước gừng bôi lên dụng cụ đục băng, là có thể theo đà đánh xuống, chắc chắn không thể nào nhanh lẹ như cắt đậu phụ, song cũng đỡ tốn nhiều sức. Chúng ta không biết lầu ma chín tầng nằm dưới băng sâu nhường nào, đành cố gắng chuẩn bị nước gừng càng nhiều càng tốt. Mấy hôm sau, phía Răng Vàng đã làm xong ấn Phát khâu. Tôi thấy thời cơ chín muồi, liền nói với hắn, ông anh giờ là tổ trưởng tổ liên lạc giữa Trung ương và Hồng Kông đấy, đã đến lúc hẹn Minh Thúc ra bàn bạc điều kiện rồi. Thế là Răng Vàng lập tức chạy đi báo tin cho lão, lúc về hắn báo với tôi là phía Minh Thúc đang mong chúng tôi như nông nô mong quân giải phóng, tối nay lão mời cả bọn đến nhà bàn bạc cho kỹ càng. Hội chúng tôi cả thảy bốn người, cùng tiền vào ngôi tứ hợp viện yên ả cổ kính của Minh Thúc, nghe lão bảo rằng phía lão đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát đi Tây Tạng, những vẫn còn thiếu một vật để trấn thây trừ tà. Tôi nói với lão: “Chiếc gương của sư tổ Pháp gia tuy không còn, nhưng cũng may tôi tìm được một chiến ấn đồng Phát khâu thiên quan, dẫu có là Tương Thi tây vương, bị tám chữ ‘Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ’ trên con dấu này đè xuống, cũng sẽ vĩnh viễn không thể tác quái được. Chiếc ấn đồng này không những có thể khắc chế được hiện tượng thi biến, lại còn có thể chặn đứng quỷ thần, Tà thần trong lầu ma chín tầng chắc chắn cũng không nhằm nhò gì đâu.” Minh Thúc nói: “Vậy thì tốt quá, tổ tiên bao đời nhà tôi đều làm nghề cõng xác, vả lại tôi chạy tàu ở Nam Dương bấy nhiêu năm, phong tục làm cho hết sức mê tín mấy thứ này. Có món này rồi, bất kể có dùng được hay không thì vẫn cảm thấy vững dạ cái đã, bằng không thì quả thực còn chưa dám động vào Bằng xuyên thủy tinh thi.” Minh Thúc lấy chiếc ấn đồng trong hộp ra ngắm nghía một hồi. Tôi sợ lão phát hiện ra điều gì sơ hở, vội ngầm ra hiệu cho Răng Vàng. Hắn lập tức khoác lác về lai lịch của chiếc ấn, nói hết sức huyền ảo, lại thêm tôi và Tuyền béo ngồi bên cạnh kẻ tung người hứng, rồi cũng coi như qua mặt được Minh Thúc. Dẫu sau chiếc ấn ban đầu cũng là một cổ vật, tài nghệ làm giả của Phỏng Cổ trai ấy lại đệ nhất thiên hạ, Minh Thúc tuy thấm nhuâmf đạo này đã lâu, nhưng lại chưa hề hay biết đến ấn Phát khâu, cho nên tạm thời bị chúng tôi qua mặt. Lão nói, chú Nhất này, ý chú là Mô kim Hiệu úy các chú, lần này xuất quân tổng cộng ba người, ngoài chú Răng Vàng còm không đi, chú sẽ là người dẫn đầu, còn có thêm một người đẹp và một anh béo. Mọi người đã đồng ý trợ giúp như thế, chúng ta nhất định sẽ mã đáo thành công, đào được Băng xuyên thủy tinh thi trên núi tuyết. Nhưng anh nói trước, minh khí trong lầu ma chín tầng anh em ta chia đôi, riêng Băng xuyên thủy tinh thi thì thuộc về anh, sau nữa, đồ cổ trong căn phòng này các chú cứ tùy ý chọn lựa, coi như là trả công an hem. Vụ làm ăn lớn này mà thành công, đủ cho an hem ta ăn chơi mấy đời, trở về là có thể rửa tay gác kiếm được rồi. Tôi nghĩ bụng trong lầu ma chín tầng toàn xương xẩu, làm gì có vàng bạc châu báu, chúng tôi lấy hay không cũng chẳng sao, quan trong nhất là có thể dựa vào thông tin trong tay lão, tìm ra khu lăng mộ Ma quốc còn nguyên vẹn ấy, rồi có thể từ đó tìm ra chút manh mối, đưa chúng tôi tìm tới được miếu thần thờ vật tổ nhãn cầu. Tôi nôn nóng muốn biết tường tận thông tin về lầu ma chín tầng, bèn nói với Minh Thúc: “Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị khí giới là trong vòng năm sáu ngày tới có thể bắt đầu hành động rồi. Bây giờ phải chăng chúng ta có thể chia sẻ với nhau nguồn thông tin, mọi người cùng nhau phân tích, đưa ra vài phương án nghiên cứu xem sao.” Minh Thúc lộ vẻ khó xử lý, ý rằng manh mối phía bảo tàng cung cấp cho lão ta chỉ bất quá là một cuốn kinh sách bị trộm bán ra từ Tây Tạng. Trong cuốn sách ấy có vài truyền thuyết về vương triều Cổ Cách, trong đó nói “mắt bạc Cổ Cách” chính là bản đồ phân bố lăng tẩm của các đời đế vương Ma quốc, có thể dựa vào mắt bạc Cổ Cách này mà tìm ra manh mối dẫn đến toàn lầu ma chín tầng mai táng Tà thần kia, và cả cánh cửa mà Thế giới Chế địch Bảo châu Đại vương dùng để phong ấn ác ma nữa. Nếu muốn đi tìm tòa tháp yêu ma đó, thì buộc phải tới di tích Cổ Cách ở A Lý trước đã. Tôi đã đi lính năm năm ở vùng giáp ranh giữa Tây Tạng và Thanh Hải, xưa nay chưa từng nghe nói ở Tây Tạng có di tích vương triều Cổ Cách nào, Tuyền béo và Răng Vàng càng không biết, giờ nghe nói đến thì đều ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Shirley Dương hình như có biết chút ít: “Hoàng thành của vương triều Cổ Cách được giáo sư, nhà thám hiểm Dodge người Ý phát hiện ra vào đầu những năm 30. Ông ta từng đoán định, đây là một trong những khu vực thần bí nhất trên thế giới. Sự việc này gây chấn động toàn cầu, rất nhiều hãng truyền thông Mỹ đều đưa tin chi tiết. Trong số các thành phố và vương triều biến mất một cách thần bí, Cổ Cách là vương triều cách thời đại chúng ta đang sống gần nhất, song màu sắc thần bí của nó không hề thua kém thành Tinh Tuyệt hay Lâu Lan chút nào.” Khu vực A Lý của Tây Tạng là một nơi thần bí ít ai biết đến, thâm chí người sinh sống nhiều năm ở Tây Tạng cũng không hề biết gì về vùng đất thần bí này. Nơi đó, phía Nam nhìn dãy Himalaya, phía Bắc dựa vào ngọn núi chủ đạo Kangrinpoche của mạch núi Kangtise, là ngọn thần sơn chung của các đạo Hindu, Kỳ Na và cả Phật giáo Tây Tạng, là “vùng đất ngưỡng vọng” thần thánh nhất trong tâm thức của các tín đồ. Ở dưới chân ngọn núi chứa đựng trong mình muôn điều thần bí này có một vùng đất cách biệt với thế giới là A Lý, nơi có di tích của vương triều Cổ Cách. Vương triều Cổ Cách được xây dựng bởi hậu duệ của vương thất Thổ Phồn, sở hữu một nền văn mình Phật giáo rực rỡ kéo dài suốt hơn năm trăm năm, song rốt cuộc vì sao lại bị hủy diệt chỉ trong một đêm thì sử sách không có bất kỳ ghi chép nào, mặc dù di chỉ ở đó còn bảo lưu nguyên vẹn hiện trường của những vụ chém đầu hàng loạt là Động không đầu. Những câu chuyện truyền kỳ liên quan đến vương triều này e rằng kể mãi cũng không hết, có quá nhiều bí mật đang chờ đợi các nhà thám hiểm và đoàn khảo cổ đi khám phá. Những gì Shirley Dương biết về di tích Cổ Cách chỉ có bấy nhiêu, còn “mắt bạc Cổ Cách” thì cô nàng chưa từng nghe nói đến. Song vừa nhắc đến chữ “mắt”, tôi đã giật thót mình, xem ra chúng tôi đang từng bước tiến lại gần chân tướng của lời nguyền ám trong Quỷ động không đáy, mọi manh mối trước mắt đều hướng về đất Tạng. Minh Thúc giải thích rằng, mắt bạc Cổ Cách là một bức phù điêu lớn hết sức phức tạp, chủ thể là một con mắt khổng lồ. Hàm nghĩa của bức bích họa này, dựa vào những ghi chép trong kinh Phật Tây Tạng, có thể là ghi lại sự tích Liên Hoa Sinh Đại sư cùng Chế địch Bảo châu Đại vương tiêu diệt Ma quốc. Ma quốc là một đất nước sùng tín sự luân hồi và tôn thờ Tà thần. Mắt bạc Cổ Cách tuy hình dạng giống như con mắt lớn, song trên thực tế, đối với những người ham hiểu phong thủy Mật tông, nó lại là một bản đồ chỉ tọa độ. Cuốn kinhh trong tay Minh Thúc có một bản đồ lãnh địa Ma quốc, tất cả những thông tin về núi tà hồ quỷ của Ma quốc, bao gồm cả tháp ma có táng Băng xuyên thủy tinh thi, đều có thể dựa vào mắt bạc Cổ Cách mà tìm ra. Minh Thúc nói lão đã thu thập được các tài liệu về phong thủy Minh tông, phong thủy Mật tông còn xa mới phức tạp bằng thuật phong thủy Thanh Ô của Trung Nguyên, chỉ cần tìm được một vị Mô kim Hiệu úy hiểu quyết chú tầm long đem quyển kinh vào miếu thần ở di tích Cổ Cách đối chiếu với mắt bạc Cổ Cách để so sánh, ắt sẽ dễ dàng tìm ra nơi cần tìm. Sauk hi nghe Minh Thúc trình bày xong, tôi nghĩ bũng lão khọm Hồng Kông này quả nhiêu mưu mô giảo quyệt, tiết lộ cho chúng tôi manh mối, song chỉ cần quyển kinh còn trong tay lão ta, chúng tôi sẽ vẫn không thể bỏ lão để hành động một mình được, xem chừng đành phải giúp lão ta tìm lầu ma chín tầng, khai quật cái xác cổ kia lên trước mà thôi. Tôi xoay ra khuyên lão, Tây Tạng là vùng cao nguyên lạnh giá, lại thiếu ô xy, lắm nơi ma quỷ trông thấy còn ngán ngẩm, bác có tuổi rồi, không nhất thiết phải đích thân đi đâu. Lão vẫn cố chấp nói: “Vụ làm ăn lớn thế này không đích thân đi coi xét, người khác sẽ cuỗm sạch tiền bạc mất thôi. À mà đương nhiên anh không có ý chỉ các cô các chú, cái chính là anh muốn tự thân vận động, đồng tiền do mồ hôi nước mắt mình kiếm được mới đáng quý. Năm xưa anh từng chạy tàu suốt hai mươi mấy năm, chớ thấy anh gần năm mươi mà nghĩ này nọ, tình trạng sức khỏe của anh tuyệt đối không có vấn đề gì đâu..” Tôi thấy dẫu có nói thế nào cũng vô ích, đành đồng ý, muốn đi thì cho đi vậy, có điều xảy ra chuyện gì thì phải tự trách mình xui xẻo thôi. Như vậy tính ra, chuyến đi Tây Tạng lần này thảy có bốn người, còn phải thuê một hướng dẫn viên và vài tay cửu vạn nữa. Minh Thúc nói: “Sao lại bốn người? Anh còn phải đem theo mấy người thân tín nữa, ngoài anh ra, còn phải có chú vệ sĩ Peter Hoàng, bà vợ Đại Lục Hàn Thục Na của anh nữa, cô nàng là chuyên gia giám định đồ cổ đấy, thứ nữa còn cô con gái nuôi A Hương, con bé là trợ thủ đắc lực nhất của anh đấy. Như vậy tính ra, một, hai, ba… không tính hướng dẫn viên và cửu vạn, đoàn chúng ta có cả thảy bảy mạng người, năm ngày sau xuất phát, cứ đến di tích Cổ Cách dưới chân ngọn Kangrinpoche trước đã.” (1): Tức hồ Tiên Nữ Lửng Lơ Bên Trời CHƯƠNG THỨ SÁU Hồ Tiên Nữ Tôi đưa mắt nhìn bọn Shirley Dương, cô nhún vai, cũng chẳng còn cách nào khác, Tuyền béo thì chẳng mảy may bận tâm, cảm thấy càng đông càng vui, Răng Vàng nhếch mép lộ cái răng vàng ởn của hắn vào mặt tôi, ý rằng mấy của nợ này coi như các cậu phải tự đèo bòng thôi. Tôi thầm nghĩ mả mẹ thằng khọm Hồng Kông, định đưa cả nhà đi nghỉ mát chắc, từ vợ đến con, cả thằng bảo kê cũng có mặt tề tựu, đương tính xem phải tìm lời thoái thác thế nào, để cho lão khọm quên cái mùa xuân ấy đi, lắm thầy thối ma, lắm thằng tham gia càng thêm rối, hàng bao người đi như vậy, thế nào cũng xảy ra chuyện. Bấy giờ Minh Thúc đưa tất cả thành viên còn lại trong đoàn đi lần này ra mắt, giới thiệu từng người một cho cả hai bên. Mụ vợ Hàn Thục Na của lão ta thì chúng tôi quen biết rồi, mụ này rất quyến rũ, chẳng trách lão lại say như điếu đổ. Răng Vàng mở miệng chào bà Minh, Hàn Thục Na vội nói chớ có gọi như thế, nghe già lắm, mọi người với nhau xưng hô thế nào chẳng được, miễn trang trọng đi, cứ như trước là được. Sau đó Minh Thúc lại giới thiệu cô con gái nuôi A Hương. Cô bé trông rất nhát, có khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, thấy người lạ là không dám nói chuyện. Minh Thúc bảo A Hương là trợ thủ đắc lực nhất của lão ta, có thứ gì không sạch sẽ là con bé phát hiện ra ngay. Tôi tò mò hỏi việc này là thế nào, chẳng lẽ cô bé có “mắt âm dương” hay là có “thiên nhãn” chắc? Minh Thúc đắc ý kể cho chúng tôi biết, khi vừa được sinh ra, bố mẹ A Hương đã đem cô bé bỏ vào trong lồng kính có thiết bị làm sạch không khí hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, cho đến tận năm cô bé hai mươi tuổi mới thôi. Làm như vậy là để tránh cho cô bé không phải chịu sự ô nhiễm và ảnh hưởng của không khí, khiến hệ thần kinh của cô bé trở nên hết sức mẫn cảm, có thể cảm nhận được một số thứ mà người bình thường không thể nhận biết. Về sau A Hương trở thành trẻ mồ côi, Minh Thúc liền nhận cô bé về nuôi. A Hương đã cứu mạng lão ta không chỉ một lần, cho nên được lão nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đặc biết là khi tiếp xúc mới những thứ âm khí nặng nề như quan tài, xác khô, lão ta toàn phải mang cô theo mình. Shirley Dương đứng bên cạnh bảo tôi, lão này không nói bừa đâu, ở Mỹ có một giáo phái, người trong phát đều hành sự như vậy. Cô bé tên A Hương này có lẽ sẽ giúp được chúng ta, nhưng mà tốt nhất đừng đưa cô bé đi Tây Tạng, người có sức khỏe tốt còn cảm thấy khó chịu trước phản ứng cao nguyên, A Hương mỏng manh như vậy, chỉ e xảy ra việc ngoài ý muốn. Minh Thúc muốn đưa ai đi cùng, tôi quả thực chẳng có cách nào can thiệp, bèn nhỏ giọng nói với Shirley, xem ra lão đã dốc hết cả vốn liếng vào vụ khai quật Băng xuyên thủy tinh thi lần này, lại đem tính mạng của cả gia đình ra đanh cược, ý muốn nhất định phải thành công rồi. Có khuyên chắc cũng không được đâu, dẫu lời lẽ có hay đến mấy cũng khó mà lay chuyển được kẻ cố chấp, ta gắng chăm lo cho họ một chút, cứ tận lực mà làm, cuối cùng sống hay chết, liệu có vác được Băng xuyên thủy tinh thi hay không, đành trông chờ vào số mệnh của họ thôi. Sau cùng lão giới thiệu cho chúng tôi vệ sĩ của lão ta, Peter Hoàng, người Campuchia gốc Hoa. Trong những năm chiến tranh ở Campuchia, gã ta lưu lạc từ vung Tam Giác Vàng đến khu vực Malacca làm hải tặc. Về sau gặp bão, được Minh Thúc cứu về, từ đó gã liền làm vệ sĩ riêng cho lão. Trông dáng vẻ gã chừng hơn bốn mươi tuổi, da rất đen, mặt lạnh như tiền, ánh mắt dữ tợn, nhìn là biết chẳng phải hạng hiền lành lương thiện gì. Nổi bật nhất là thể hình, hoàn toàn khác với dáng vẻ gầy nhỏng của người Đông Nam Á, trông gã ta vạm vỡ vô cùng, như một cái thùng sắt di động vậy. Tuyền béo vừa nhìn thấy Peter Hoàng thì khoái chi, nói với Minh Thúc: “Tên mà chẳng giống người tí nào, sao không gọi là Peter Hắc nhỉ? Mà có bọn tôi đi theo tháp tùng bác còn lo cái lỗi gì, chẳng cần đến vệ sĩ, một sợi lông cũng không mất của bác đâu.” Minh Thúc nói: “Cái thằng béo cậu chỉ thích đùa, anh ta họ Hoàng, sao lại gọi là Peter Hắc được? Mà các chú chớ có coi thường, con người này đối với anh đây một mức trung thành, hết sức đáng tin cậy, vả lại từng tham gia chiến tranh thật, giết người không chớp mắt.” Tuyền béo nói với lão: “Cho anh ta mau về vườn đi thôi, mấy ngón võ của hội du kích ấy đáng kể gì, đồng chí Hồ Bát Nhất của chúng tôi đây, năm xưa còn chỉ huy cả một tiểu đoàn quân chính quy, còn cả tôi nữa, bác nghe nói đến sự tích của Tuyền béo này chưa? Thành viên chủ chốt của quân cộng hòa Bắc Ireland, năm xưa tôi ở…” Tôi vội ngắt lời Tuyền béo, không để cậu ta tiếp tục ba hoa bốc phét, rồi nói với Minh Thúc, thành viên và lộ trình đều đã xác định rõ rồi, vậy mỗi người chúng ta chia nhau ra chuẩn bị thôi, hội nhà bác phải đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem sao, nếu không vấn đề gì thì sau năm ngày nữa ta khởi hành. Minh Thúc nói OK, lộ trình và trang thiết bị đều do chú Nhất đây toàn quyền phụ trách, chú bảo xuất phát lúc nào thì xuất phát lúc ấy, suy cho cùng trong đoàn chúng ta, chỉ có chú am hiểu đất Tạng nhất thôi. Tôi dẫn bọn Tuyền béo tạm biệt ra về. Ngay sau khi về nhà, tôi liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một mình đi Tây Tạng trước, tới ven hồ Lhamo Lhatso tìm Thiết bổng Lạt ma, nhờ ông tìm giúp một hướng dẫn viên hiểu rõ phong tục và môi trường địa lý Tây Tạng, tốt nhất là một người hát sử thi thiên bẩm, nếu không thể tìm được một người kiêm được cả hai việc ấy, thì tìm ha người cũng được. Tôi giao phó nhiệm vụ dẫn đoàn vào đất Tạng cho Shirley Dương. Cô nàng tuy chưa lên cao nguyên Thanh Tạng bao giờ, nhưng từng đi thám hiểm ở những vùng có môi trường tự nhiên khắc nhiệt như Sahara, Taklamakan, rừng Amazon…, tố chất tâm lý vững và kinh nghiệm đều không có vấn đề gì cả. Chúng tôi bàn bạc suốt một hồi, quyết định Shirley Dương sẽ dần đoàn tới sông Sư Tuyền họp mặt với tôi. Cố gắng mang vác gọn nhẹ, những trang thiết bị hỗ trợ thì tạm thời để lại Bắc Kinh cho Răng Vàng trông coi, khi nào tìm ra manh mối tháp mộ trong di tích Cổ Cách giữa hai ngọn Kangrinpoche và Sengezangbu, Răng Vàng sẽ phụ trách vận chuyển các thứ ấy tới địa điểm chỉ định. Sau khi trở về từ Vân Nam, Shirley Dương trông gầy đi, mắt gợn những vân đỏ. Trong thời gian này, chúng tôi đều lao tâm khổ tứ, đi lại vất vả, vừa từ Vân Nam về không lâu, giờ lại đi Tây Tạng, người thường thực sự khó mà chịu nổi. Tôi khuyên Shirley Dương không cần phải lo lắng quá, Tây Tạng không nguy hiểm lắm, trang thủ mấy ngày trước khi lên đường nghỉ ngơi cho khỏe, sớm muộn thì thời gian cũng sẽ trả lời cho chúng ta thôi. Shirley Dương nói: “Tôi không lo việc đi Tây Tạng có nguy hiểm hay không, cái chính là mấy ngày nay tôi đang phân vân, sau khi kết thúc vụ Quỷ động không đáy thì đi đâu làm gì, anh mà muốn tiếp tục làm cái nghề đổ đấu thì tôi tuyệt đối không bằng lòng đâu, nghề này quá nguy hiểm. Anh Nhất ạ, anh cũng nên lo nghĩ việc sau này đi, chúng ta cùng quay về Mỹ được không?” Tôi nói đi Mỹ thú vị gì đâu, lại chẳng biết tiếng, mùi vị của cà phê cô pha cũng na ná như mùi thuốc bắc, bắt tôi ngày nào cũng uống thì tôi xin chịu. Song nếu cô cứ bắt tôi đi bằng được thì tôi cũng hết cách, thôi thì cứ đi thử mấy năm xem sao đã, nếu thấy không quen thì tôi về, điều tôi đau đầu nhất là Tuyền béo, chẳng biết phải làm thế nào, bỏ mặc cậu ta một mình ở lại Bắc Kinh, chắc chắn sẽ chuốc vạ vào thân. Tuyền béo nói xen vào: “Tôi bảo này Nhất ạ, cậu nói thế nào ấy nhỉ, cứ làm như cậu giác ngộ hơn tôi nhiều lắm ấy, vạ cậu chuốc vào còn nhiều hơn tôi nhiều, về điểm này, cậu không cần khiêm tốn đâu. Hai người đi Mỹ, chẳng lẽ tôi lại không đi? Chúng ta đến địa bàn của tham mưu trưởng Shirley, chẳng lẽ cô ấy lại không nỡ cho được một con xe hay sao, tôi thấy con xe của gã cảnh sát trưởng Hunter rất ổn, chắc là Mercedes Benz hả. Tôi nào có yêu cầu cao gì đâu, lái con Benz đấy là được rồi, Detroit, San Francisco, eo biển Đông Tây gì thì ta cũng đi cho mở mắt, hợp tác cùng giai cấp vô sản ở Mỹ, đại đoàn kết nhân dân thế giới muôn năm!” Tôi nói với Tuyền béo: “Cảnh sát Mỹ không đi xe Đức, đến điều này còn chẳng biết, với cái tố chất của cậu, cậu đi Mỹ có khác nào đi gây thêm phiền nhiễu cho nhân dân Mỹ chứ?” Ba người chúng tôi bàn tán trêu chọc nhau một hồi, tâm lý cũng thoải mái lên nhiều. Ngày hôm sau tôi một mình khăn gói đi Tây Tạng trước. Ở Trung Nam bộ Tây Tạng, giữa dãy Himalaya và Nyenchen Tanglha có rất nhiều hồ to nhỏ chi chit, số lượng phải đến hàng nghìn, chỉ cần hơi lớn một chút thì đều được người dân Tạng coi là hồ thần, nếu cạnh hồ còn có núi tuyết, vậy càng thần thánh hơn nữa. Trong tên của những hồ này, đều có một chữ “co”, tương đối nổi tiếng có hồ Ngangla Ringco, hồ Tangra Yumco, hồ Namco, hồ Dagze Namco vân vân, nhiều không kể xiết, mỗi hồ đều có vô số những câu chuyện truyền thuyết thần kỳ, hồ Tiên Nữ mà ông bạn già Thiết bổng Lạt ma của tôi đang trú ngụ, chính là một trong những hồ này. Xuống xe ở Hese, hướng Nam không còn đường đi, chỉ có thể bộ hành, hoặc bỏ tiền thuê ngựa của dân du mục mà cưỡi. Nơi đây không phải vùng núi, nhưng độ cao so với mặt nước biển cũng gần bốn nghìn năm trăm mét, nhờ dân du mục dẫn đường, tôi không ngừng đi về phía Nam, đến nơi phân nhánh của dòng Bocang zangbo. Trong tiếng Tạng “zangbo” có nghĩa là sông. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi tiến sâu vào trung tâm đất Tạng, ánh nắng cao nguyên khiến người ta chóng mặt, trời xanh đến nỗi như sắp rỏ nước xuống. Hướng dẫn viên kiêm chủ ngựa tôi thuê là một người dân tộc Tạng trẻ tuổi, tên là Vượng Đôi. Vượng Đôi đưa tôi tới một vùng đất cao, chỉ xuống hai cái hồ lớn xanh như ngọc bích, nói: “Cái hồ to bên trái, là hồ Yongma zhozhaco, hồ Long Cung; còn hồ bên phải, nhỏ hơn một chút, là hồ Tiên Nữ Lửng Lơ Bên Trời.” Bấy giờ bầu trời sáng trong, nước hồ xanh ngắt, song biếc lăn tăn in bóng núi tuyết, ráng mây, quanh hồ còn thấp thoáng dáng dấp những rặng núi xa. Qua cuốn Đại Đường Tây Vực ký, có thể thấy cao tăng Đường Huyền Trang hết sức xúc động trước cảnh đẹp này, ông gọi hai khoảnh hồ nhìn sát nhau này là “Tây Thiên Dao Trì song bích”. Súc vật do con người nuôi dưỡng không được vào thánh địa, tôi và Vượng Đôi tìm chỗ dốc đi bộ đến bên hồ. Vượng Đôi bảo tôi ở đây có một truyền thuyết, kể rằng dưới đáy hồ có cung điện của Quang tài Long vương, chất chưa vô số châu báu quý hiếm, người có duyên chỉ cần đi một vòng quanh hồ, nhặt một con cá nhỏ, một viên đá nhỏ, hoặc chỉ cần một sơi lông của con chim nước nào đó trong hồ, là có thể được Quảng tài Long vương ban phước, cả đời tiền của dồi dào. Những những kẻ hành hương đến chốn thánh địa này đều thích đi vòng quanh hồ Tiên Nữ hơn, bởi tương truyền dòng nước xanh biếc trong hồ là nước mắt của tiên nữ, không những có thể làm tiêu tan mọi vết nhơ nhuốc, bệnh tật nơi người trần, mà còn có thể gội sạch làm tham sân si, đố kị, khiến tâm hồn con người trở nên thuần khiết. Rặng núi tuyết đối diện với hai khoảnh hồ chính là tượng trưng cho sự quảng đại vô biên của Phật pháp. Tôi nói với Vượng Đôi, chúng ta hãy tới gội sạch tâm hồn trước đi, dạo quanh hồ Tiên Nữ một vòng, tiện thể tìm Thiết bổng Lạt ma trong số những tín đồ đang dạo quanh hồ. Hai người cất bước đi men theo bờ hồ, chúng tôi không có ý đến chốn thánh địa này chầu bái, cho nên không cần phải đi một bước, rập đầu một lần. Đi ven hồ, chốc chốc lại có thể nhìn thấy hài cốt của những tín đồ kiền thành, họ đã hòa lẫn cơ thể mình vào vùng đất thánh. Từ phía xa, một dáng người lom khom xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi. Nhìn chiếc thiết bổng hộ pháp màu đen nổi bật phía sau lưng liền có thể đoán ngay được người ấy là ai, song cử chỉ của ông lúc này rất kỳ cục, rõ ràng không phải nghi thức đi vòng quanh hồ mà chúng tôi vẫn thấy, ngay cả người Tạng như Vượng Đôi cũng chưa từng thấy động tác như thế, dường như ông đang tiến hành một nghi thức cổ xưa thần bí nào đó vậy. Đi vòng quanh núi hoặc quanh hồ, là phương thức sùng bái có một không ai trong cuộc sống ở vùng nóc nhà thế giới đặc thù này, là một dạng tín ngưỡng sùng bái tự nhiên cho rằng vạn vật hữu linh, và là hình thức biểu hiện có tính kế thừa từ tôn giáo nguyên thủy của dân tộc Tạng. Động tác thông thường có thể phân làm hai dạng, dạng thứ nhất phổ thông nhất, là đi bách bộ; dạng thứ hai thì kiền thành hơn, hai tay đeo tấm gỗ, giơ cao quá đầu, sau đó thu về trước ngực, toàn thân đổ xuống, trán chạm đất, rạp người vái lạy, dùng cơ thể mình đo từng chút một chiều dài của núi thần hồ thánh, mỗi một vòng đi quanh, tội nghiệt sẽ được tiêu trừ, công đức sẽ được tích lũy, nếu như chết trên đường đi quanh hồ, thì đó cũng là thuận theo tạo hóa. Cử chỉ của Thiết bổng Lạt ma không giống như đang đi quanh hồ, mà khiến tôi nhớ đến động tác nhảy đồng vùng Đông Bắc. Hồi còn đi cải tạo ở Nội Mông, mấy trò lên đồng của bà cốt hay saman tôi đều đã thấy, phải chăng lạt ma đang tiến hành nghi thức đuổi tà? Nhưng ở chốn đất thánh này làm gì có tà ma? Nghĩ đến đây tôi liền rảo bước tiến lên. Thiết bổng Lạt mà cũng nhận ra tôi, liền ngừng động tác, bước lại gặp mặt. Xa nhau hơn mười năm, lạt ma dường như không mấy thay đổi, chỉ là quần áo đã cũ kỹ hơn. Tôi kể với lạt ma tình hình hiện tại của hai chiến hữu. Ông nghe xong liền cảm khái không nguôi: “Phàm người đụng độ với yêu ma trong mộ, có thể sống sót đã là Phật tổ khai ân rồi, mong rằng trong những năm ta còn sống, có thể tích góp thật nhiều công đức ở bên hồ, cầu phúc cho bọn họ.” Mấy năm gần đây lạt ma không hề rời khỏi hồ Lamlaco, hàng ngày đều đi quanh hồ tụng kinh, cơm ăn áo mặc đều cậy nhờ những tín đồ tới ven hồ chầu bái bố thí cho. Kỳ thực những tín đồ hành hương tới đây chầu bái, trên đường cũng nhận của bố thí, bố thí các thánh đồ cũng là một cách tích góp công đức. Tôi hỏi vừa nãy lạt ma đang làm gì, Thiết bổng Lạt ma liền kể lại ngọn nguồn, thì ra ông đang cầu xin ý chỉ của đức Dược Vương Bồ Tát. Bởi vì có hai tên săn trộm từ nội địa đến đây đi săn, song hai người này đều là lính mới,, rình năm ngày liền cũng chẳng thấy có con vật nào ra hồn, cuối cùng bắt gặp một con thú nhỏ xưa nay chưa từng thấy, liền nổ súng bắt chết ngay tại trận, tranh thủ lúc nó còn tươi, lột da luộc lên ăn. Sau khi ăn xong, hai kẻ đó lập tức đau bụng, lăn lộn ra đất, khi người Tạng phát hiện ra thì mép đã sùi bọt trắng, bất tỉnh nhân sự rồi. Nơi đây vốn dĩ không có bệnh viện gì, chỉ có Dược sư Lạt ma trong chùa Tây Tạng phụ trách khám bệnh cho người dân, Thiết bổng Lạt ma tuy là lạt ma hộ pháp, nhưng thời trẻ từng giữ chức Dược sư Lạt ma, thường xuyên chữa bệnh cho dân chúng cùng kẻ đến chầu bái ven hồ, cho nên người dân Tây Tạng mới thỉnh ông đến cứu người. Thiết bổng Lạt ma nghe nói là bọn săn trộm, vốn định để mặc, nhưng đức Phật từ bi, thấy người sắp chết không thể không cứu, bèn nhận lời, dặn dò người dân đưa hai kẻ đó đến đây, đồng thời tụng niệm thần chú “Cam chu nhĩ” cầu xin đức Dược Vương Bồ Tát chỉ cho phương pháp cứu người. Chúng tôi đang nói chuyện, thì sáu người dân Tạng đã cõng hai tên săn trộm tới. Lạt ma lệnh cho đặt hai kẻ đó nằm thẳng xuống đất, chỉ thấy hai người mặt vàng như nghệ, hơi thở thoi thóp, khóe miệng không ngừng sùi ra bọt trắng, bụng trướng to kềnh. Theo tôi thì triệu chứng này không lấy gì làm lạ, thường thì khi ăn phải đồ bẩn, hoặc ngộ độc thực phẩm ác tính thì đều có phản ứng như vậy, tình trạng hết sức nguy hiểm, cần phải đưa vào viện cấp cứu ngay, không biết mất viên thuốc Tây Tạng của Thiết bổng Lạt ma liệu có chữa trị được cho họ hay không. Lạt ma xem xét chứng trạng của hai người này, lập tức cau mày, nói với người dân bản địa: “Một kẻ ăn quá nhiều, không cứu được nữa, kẻ còn lại cứu được, các người ra ven hồ thánh, tìm lấy ít vảy trên xác cá đã thối rữa về đây!” Người dân liền theo lời dặn của lạt ma, chia nhau ra ven hồ tìm kiếm. Khi ấy, bọt mép trắng phớ sùi ra trong mồm một trong hai tên săn trộm đã chuyển sang màu đỏ tía, chỉ trong chốc lát đã tắt thở. Lạt ma vội nhờ hai chúng tôi cạy miệng của tên còn lại ra, đổ thuốc và nước vào cho hắn nuốt xuống. Người đó thần trí hoảng hốt, gắng gượng cũng chỉ uống được một nửa. Loại thuốc Tạng này có hiệu quả kỳ diệu là giữ lấy mạng sống cho người ta, sau khi uống lập tức nôn thốc nôn tháo, miệng hộc ra toàn nước đen. Tên săn trộm vừa được cứu sống, tuy ruột vẫn đau như cắt, nhưng ý chí đã hồi phục, lạt ma liền hỏi rốt cuộc hắn ăn phải thức gì. Tên săn trộm kể hắn cùng với tên đồng bọn đã chết kia, ở trong nội địa nghe nói là tới Tây Tạng săn bắt, chỉ cần đem bán bộ da thú thôi cũng kiếm được khối tiền, thế nên đầu óc mụ mị cả đi, cũng muốn đến kiếm lấy một món hời. Song hai tên đều không có kinh nghiệm, những chỗ không người muôn thú nhiều thì lại không dám mạo hiểm tiến vào, đành loanh quanh dưới chân núi tuyết đợi vận may, bắn được con gấu ngựa Tây Tạng cũng tốt. Cứ như vậy đi năm ngày trời mà chẳng săn bắt được gì, ngược lại lương khô mang theo đã ăn hết cả, đành chuẩn bị khăn gói quay về. Nào ngờ vừa định rời đi, liền thấy một con mèo rừng màu đen, cỡ như con sơn dương, trông rất xấu xí, lại chẳng hề sợ người, đến nối lúc đầu cứ lầm là một con báo. Hai người cậy sung đạn nhạy bén, bắn liền mấy phát, giết con vật tại chỗ. Đúng lúc bụng đói cồn cào, liền mặc xác thịt mèo có ngon không, cứ lột da, bắc nồi luộc ăn nửa con, thớ thịt thô dày, có luộc thế nào cũng không chín nổi, cho nên đành phải ăn thịt tái. Tên săn trộm nước mắt nước mũi đầm đìa, nói rằng hai anh em, tuy nhất thời có ác niệm, muốn săn trộm kiếm tiền, nhưng suy cho cũng ngoài con mèo đen này ra cũng chưa săn được con vật nào khác, cầu xin lạt ma phát lòng từ bi, cứu lấy tính mạng, sau này nhất định sẽ sửa sai, làm lại từ đầu. Hắn đang câu được câu mất kể lại sự tình, cơn đau bụng dữ dội lại ập đến, một lần nữa hắn lại lịm đi trong cơn sống dở chết dở. Tôi còn nhớ hồi ở núi Côn Luân có nghe được một truyền thuyết của đất Tạng, con mèo rừng lớn màu đen ấy không phải là mèo, mà là linh hồn của người vừa chết đi hóa thành, đương nhiên không thể ăn được. Tôi hỏi lạt ma xem phải làm thế nào, liệu người này có cứu được không? Lạt ma nói: “Thứ họ ăn phải chừng là loài chuột xạ trên tuyết. Loài này có thể ăn được, nhưng họ ăn nó sớm quá. Người Tạng không bao giờ ăn động vật giết trong ngày hôm ấy, bởi vì linh hồn của chúng còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi xác, ăn vào sẽ có kết cục không tốt. Ta trước kia hầu hạ Phật sống, từng học được một mật phương, còn như có hiệu nghiệm hay không, thì phải xem số mệnh của họ thế nào nữa.” Những người tới ven hồ tìm vảy cá chết đã lục tục quay lại, gộp vào ước chừng cũng được một vốc lớn. Thiết bổng Lạt ma đen vảy cá rải quanh người bệnh, rồi tìm lấy một đoạn gỗ tước đốt cháy ra tro, rồi quấy với vảy cá mục ruỗng thối hoắc, cho tên săn trộm ăn. Sau một loạt những động tác kỳ quặc, tên săn trộm lại một lần nữa nôn ồng ộc ra. Lần này dữ dội hơn lần trước, tất cả mọi thứ trong bụng đều nôn ra cho bằng sạch, đến tận khi nôn ra chỉ toàn là nước trắng, lạt ma mới cho hắn uống thuốc chống nôn. Lạt ma xem thứ ô uế tên săn trộm nôn ra, bảo rằng mạng hắn coi như giữ lại được rồi, song cả đời này không được ăn thịt nữa, hễ ăn thịt ắt sẽ nôn ọe không ngừng. Tôi lách người vào nhìn, thì thấy trong bãi nôn to tướng kia hình như có thứ gì đó đang động đậy, nhìn kỹ một lúc, thì thấy giống như một đống chuột con không có lông. Tên săn trộm quỳ sụp xuống khấu tạ ơn cứu mạng, rồi hỏi lạt ma liệu có thể chôn xác người anh em của hắn bên bờ hồ hay không. Lạt ma nói tuyệt đối không được, người dân tộc Tạng cho rằng chỉ có tội đồ mới phải chôn vào đất, linh hồn bị chôn trong đất vĩnh viễn không thể giải thoát. Ban ngày mặt trời chiếu rọi, linh hồn sẽ cảm thấy như bị luộc trong chảo nóng; ban đêm ánh trăng soi tỏa, sẽ cảm thấy như rơi xuống hố băng, lạnh lẽo vô cùng; nếu như trời mưa, sẽ cảm thấy như có vạn mũi tên xuyên thấu tim gan; lúc trời nổi gió, sẽ lại cảm thấy như có nghìn con dao đẽo xương róc thịt, nổi khổ ấy thực là khôn tả. Trên ngọn núi cách bờ hồ không xa, có mười tám đài thiên táng, cứ đặt thi thể ở đó, cho linh hồn được giải thoát đi! Tên săn trộm không bằng lòng làm vậy, dẫu sao thì cũng khác xa so với phong tục trong lục địa quê hắn. Lạt ma giải thích, ở Tây Tạng, tất cả mọi cách xử lý xác chết, ngoài thổ táng ra, thì cách nào cũng thịnh hành cả, nhưng vì thiếu chất đốt để hỏa táng, cho nên thông thường người ta đều vác xác chết đặt trên đài thiên táng ở đỉnh núi, rồi lóc thịt ra vứt cho chim thú chia nhau, nếu người chết chết bở một bệnh truyền nhiễm nguy hiểm nào đó, thì thổ táng cũng chỉ là trường hợp cá biệt. Cuối cùng tên săn trộm cũng bị lạt ma thuyết phục, thôi thì coi như nhập gia tùy tụng vậy. Được mấy người dân Tạng giúp đỡ, xác chết của tên đồng bọn được đưa lên đài thiên táng trên đỉnh núi. Tôi thấy hành lý của hắn hơi dài hơn bình thường, bên trong chắc chắn có vũ khí đạn dược. Lần đi Tây Tạng này chúng tôi còn chưa chuẩn bị vũ khí, giờ có cơ hội đương nhiên không thể bỏ lỡ, liền níu tên săn trộm lại, bàn chuyện mua lại hành lý. Tên săn trộm bảo tôi, hai cây súng này hắn mua lại của thợ săn ở Thanh Hải, sau khi sử lý xác chết của đồng bọn xong, hắn sẽ về quên sông an phận thủ thường, giữ súng cũng chẳng có tác dụng gì, tôi đã là bạn của Thiết bổng Lạt ma, súng này xin tặng lại, coi như một chút tâm ý đáp tạ ơn cứu mạng. Tôi xem thử hai cây súng trong bao, thì ra là loại súng săn bắn đạn chùm, hiệu Remington, kiểu dáng hơi cũ một chút, loại 870, đường kính nòng 12mm chuyên trang bị cho xe cảnh sát này là sản phẩm của thập niên 50, song được bảo dưỡng rất tốt, chẳng trách con chuột xa nhanh nhẹn như thế mà vẫn bị bắn chết. Ngoài ra còn có hơn 70 viên đạn, chia ra đựng trong hai túi đeo chéo. Trong vòng bán kính 15 mét thì loại súng này có uy lực khủng khiếp, song dùng để đi săn xem chừng không thích hợp cho lắm, công kích mục tiêu ở cự ly xa vẫn phải dùng loại vũ khí có tầm bắn dài như súng trường mới được, súng này có thể dùng phòng khi cận chiến. Sau cùng tôi vẫn nhét tiền vào tay tên săn trộm, súng, đạn cho tới hành lý đóng gói, tôi đều giữ cả lại. CHƯƠNG THỨ BẢY Hang Phật luân hồi Đợi sau khi những kẻ nhàn rỗi giải tán, tôi mới trình bày mục đích đến đây, bảo rằng muốn tìm cổ mộ của Tà thần Ma quốc, mong lạt ma Ake giới thiệu cho đoàn thám hiểm chúng tôi một người hát sử thi kiêm hướng dẫn am hiểu Ma quốc và lịch sử của nước ấy. Thiết bổng Lạt ma nói rằng khai quật mồ mả vốn là việc làm tổn hại lẽ trời, song khai quật mộ cổ của Ma quốc thì khác. Trong mộ của Ma quốc có yểm yêu ma, đố là uy hiếm to lớn đối với dân chúng, trong lịch sử từng có rất nhiều vị cao tăng đạo hành cao thâm, đều muốn trừ ma diệt yêu, san bằng tất cả cổ mộ của Ma quốc, tiêu trừ cái họa Tà thần quay lại nhân gian, nhưng khổ nỗi lại không có bất kỳ manh mối nào, giờ các cậu lại chịu đi tìm, thì đó là việc thiện, công qua vô lường vậy. Những người hát sử thi am hiểu các chuyện xưa tích cũ của đất Tạng này, đều do trời phú, chứ không có chuyện con nối cha, trò học nối thầy đâu, đa phần đều là sau khi trải qua một cơn bệnh nặng hoặc sau khi ngủ dậy đột nhiên có thể xướng tụng những bài thơ hàng mấy trăm vạn chữ. Trước khi xuất gia, ta cũng chính là người được trời phú cho khả năng ấy, song đã gần ba chục năm không hát xướng lại rồi, những áng thơ về Thế giới Chế địch Bảo châu Hùng sư Đại vương, rồi cả về Chuyển sinh Ngọc nhãn nữa, ôi chao… sắp quên hết cả rồi. Thiết bổng Lạt ma lập tức quyết định đi cùng chúng tôi phá hủy mộ phần của vua Ma quốc. Chẳng gì cũng thân là Thiết bổng hộ pháp của Phật sống, diệt trừ tà ma đương nhiên là việc lớn hàng đầu. Tuy hơn ba mươi năm nay không còn ngâm hát những áng thơ về Chế địch Bảo châu vương, song khả năng trời phú này không phải là từ học tập mà có được, cố gắng hồi tưởng lại, ông vẫn có thể nhớ ra nhiều điều. Tôi lo lạt ma tuổi tác cao, dẫu gì cũng sáu mươi tuổi rồi, không so với ngày xưa được. Cứ theo manh mối trong kinh văn, tòa tháp mà thờ Băng xuyên thủy tinh thi nằm tít trên đỉnh núi tuyết, vạn nhất lạt ma gặp phải việc gì bất trắc thì biết làm thế nào. Thiết bổng Lạt ma nói: “Ta đi quanh hồ cầu khấn rất nhiều, vậy mà bệnh tình của Cơ Ma vẫn chưa thuyên giảm, hy vọng lần này có thể làm được việc có công đức lớn, đưa linh hồn của Cơ Ma từ âm phủ trở về (người Tạng cho rằng việc con người mất đi thần trí là do họ mắc phải chứng ly hồn), sau khi sự việc xong xuôi, còn phải tiếp tục quay về đi vòng quanh hồ cầu nguyện. Người tu hành có cách nhìn về cái chết và nhân sinh hoàn toàn khác người thường, chết trong lúc thi hành công đức ắt sẽ được vãng sinh chốn cực lạc.” Tôi thấy lạt ma quyết chí muốn đi, cũng cảm thấy khó có được cơ duyên này, ông là người am tường phong tục Tây Tạng, lại nắm rõ y lý Mật tông, có ông chỉ dẫn giúp đỡ, nhất định có thể đẩy mạnh tiến độ công việc. Vậy là chúng tôi sắp xếp thu dọn một hồi, vẫn để Vượng Đôi dẫn đoàn, đi tới cực Tây của đất Tạng là vùng A Lý dưới chân núi Himalaya. Chúng tôi cùng bọn Tuyền béo, Minh Thúc hội quân ở Semge zangbo, bọn họ cũng vừa mới đến chưa được bao lâu. Tôi điểm lại quân số, thấy hình như có nhiều hơn một người, ngoài bốn người tôi, Tuyền béo, Shirley Dương và Thiết bổng Lạt ma ra, bên phía Minh Thúc có Peter Hoàng, Hàn Thục Na, A Hương, thì ra cả thằng A Đông chạy xe cho Minh Thúc cũng theo đến. Tôi hỏi Tuyền béo sao A Đông cũng theo đến đây. Tuyền béo bảo thằng ranh A Đông ngày thường vẫn làm chân lon ton cho Minh Thúc, lần này biết lão đi đánh một vụ lớn, cho nên cả ngày lẻo nhẻo van lơn lão cho đi cùng. Sau nữa lại chạy ra cầu xin chỗ Răng Vàng, nhờ hắn nói đỡ vài câu. Răng Vàng nhận hối lộ xong xuôi, liền rỉ tai Minh Thúc, nói rằng nơi thấp nhất ở Tây Tạng cũng phải trên bốn nghìn mét so với mặt nước biển, cần đem theo một người mang vác cung cấp bình dưỡng khí mới ổn, đấy, chẳng phải A Đông đang vác bình dưỡng khí cho họ còn gì. Tôi nghĩ bụng lần này đúng là nhốn nha nhốn nháo bỏ mẹ, người càng lúc càng đông, còn chưa tới vương thành Cổ Cách mà đã chín người rồi, những cũng chẳng có cách nào khác, một khi tìm thấy manh mối về vùng đất chuyển sinh của Ma quốc trong lầu ma chín tầng thì sẽ phải chia nhau ra mà hành động, không thể cứ túm năm tụm ba vào một chỗ được. Bấy giờ vẫn chưa có đường thông tới di tích Cổ Cách, tôi đành nhờ Vượng Đôi thuê mấy con bò Yak, để mấy người bị phản ứng cao nguyên tương đối nặng cưỡi đi, cũng may không có đồ đạc gì nặng. Chúng tôi nghỉ ngơi hai ngày tại một thị trấn nhỏ chỉ hơn trăm hộ gia đình bên dòng Semge zangbo, sau đó khởi hành tiến về di tích vương thành tìm kiếm mắt bạc Cổ Cách. Dọc đường hết sức hoang liêu, không có bất kỳ hộ dân nào, chỉ có những vạt cỏ vàng thưa thớt rải rác trên cát, không có gió, nhìn lên bầu không, một màu xanh ngợp mắt, sự choáng ngợp khiến cả đất khô, cỏ dại trên đường cũng trở nên chói nhức. Những dãy núi bang bạc ở phía xa cũng trở nên nguy ngại đến quái gở, khiến người ra chẳng dám nhìn lâu. Tốc độ cảu chúng tôi không nhanh, tôi dắt bò cho lạt ma, còn ông ngồi trên lưng bò kể cho tôi nghe những áng sử thi năm xưa ông được trờ phú cho, nội dung toàn là những trận chiến kinh hồn bạt vía, tướng đến binh đi. Lúc này bên đường xuất hiện một số cột gỗ nhô lên từ mặt đất, Shirley Dương nói những vật này trông chừng hơi giống di chỉ mộ cổ. Thoạt nghe nói đến mộ cổ, ngay cả Minh Thúc vốn đang nằm vắt trên lưng bò hít thở còn khó khăn cũng thấy hồ hởi, ngóng cổ nhìn ra bên đường. Tay hướng đạo nói rằng những cổ mộ này bỏ hoang đã lâu, bên tring chẳng còn thứ gì nữa rồi. Các vị chớ thấy nơi đây hoang liêu heo hút, kỳ thực chừng vào khoảng thời Đường, chỗ này từng mọc đầy cả một rừng cây kỳ liên viên bách đó(1). Kết cấu của cổ mộ đều dùng nguyên cả cây này mà ghép thành. Đây là loại cây quái dị thích khô cằn, không ưa ẩm ướt, chỉ có trên núi mạn giao nhau giữa Thanh Hải và Tây Tạng. Về sau Thổ Phồn xảy ra nổi loạn, những ngôi mộ này đều bị hủy hoại hết, chỉ có di tích là còn giữ lại được cho tới ngày nay. Qua bãi tha ma hoang phế này, lại đi chừng một ngày đường, mới tới được thành cổ. Nơi đây được phát hiện lâu, ngoài một lượng lớn bích họa, tượng điêu khắc ra, thì chỉ còn lại đống đổ nát của thành phố cổ, bấy giờ chưa được chính quyền khu tự trị coi trọng, cũng chưa có cửa sắt rào quanh, chưa có người canh giữ như mấy năm sau này. Khi ấy, cũng chẳng có ai vượt ngàn dặm xa xôi tới tham quan cả. Chúng tôi đứng trên núi nhìn xuống, sườn núi cách đỉnh núi chừng hơn ba trăm mét, khắp nơi đều là những quần thể kiến trúc và hang động màu đất bùn. Ngoài ngôi chùa có kết cấu tương đối vững chắc ra, những ngôi nhà dân còn lại đều đã sụp đổ, có căn chỉ còn trơ lại một chút tường đất, vòng phía ngoài có di tích tường thành và lầu đá. Cả tòa vương thành được xây dựa vào núi, nơi cao nhất là cung vua trên đỉnh núi, tầng giữa là chùa chiền, dưới chân núi là nhà dân và các kiến trúc mang tính phòng ngự ở ngoại vi. Tôi nói với Minh Thúc: “Di tích Cổ Cách cũng không lớn lắm, nhưng ở đây có hàng trăm căn nhà dân và hang động thế này, chúng ta cũng mất thời gian tìm kiếm đấy. Mắt bạc Cổ Cách mà bác nói cụ thể là ở đâu, chúng ta cứ theo mục tiêu trực tiếp đi tìm là được.” Vì bị phản ứng cao nguyên, tư duy của Minh Thúc đã trở nên vô cùng trì độn, lão nghĩ mãi mới nhớ ra, đại khái là ở trong chùa miếu, chứ không phải trong cung vua. Dựa theo ghi chép trong kinh sách, nơi đây hình như có một ngôi miếu Luân Hồi, mắt bạc Cổ Cách chắc là ở chỗ đó. Trong đống đổ nát của vương thành, có mấy ngôi chùa vẫn đứng sừng sững, thoạt nhìn qua là có thể biết ngay, dĩ nhiên trong đó có cả di tích của chùa miếu Hồng giáo, chùa miếu Bạch giáo, miếu Luân Hồi, nhưng cái này là cái nào thì chúng tôi không phân biệt nổi, đành thỉnh giáo Thiết bổng Lạt ma. Nhìn bên ngoài, lạt ma đương nhiên có thể nhận ra đâu là miếu Luân Hồi, đoạn liền chỉ rõ phương hướng, đi qua thần điện hộ pháp, di tích ngôi miếu có mấy cây trụ đổ phía đằng sau, đó chính là miếu Luân Hồi thờ mắt bạc Cổ Cách. Những từ những năm 30 đầu thế kỷ đã có nhà thám hiểm tìm đến nơi đây, chưa từng nghe có nguy hiểm gì, song để cho an toàn, tôi vẫn phát cho Tuyền béo một khẩu Remington, tôi giữ một khẩu, dẫn cả đoàn đi vòng qua mấy lớp tường đất, leo lên lưng chừng núi. Trong đống phế tích này, hầu như chẳng có căn nhà nào còn nguyên vẹn, nếu chỉ là khí hậu khô nóng thôi thì chẳng nói làm gì, đằng này vào mùa mưa, nơi đây cũng mưa như trút. Năm này qua năm khác bị phong hóa xâm thực, chất đất xưa từng rắn xốp nay lại trở nên vụn mủn, hễ có ngoại lực tác động vào, liền biến ngay thành một đống bụi. Những phần tường đổ nát nhô ra đều bị mài mòn cả, thành phố từng một thời tràn đầy sức sống, đang bị tự nhiên âm thầm hủy hoại. Chúng tôi sợ bị trụ tường trong các căn nhà sụt lở đổ vào người, cho nên cố gắng đi vòng qua những nơi rộng thoáng. Minh Thúc và mụ vợ thôi thì cũng gắng gượng được, chứ còn A Hương gầy yếu đã không thể chịu đựng được hơn, nếu tiếp tục leo lên cao nữa chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, lão đành bảo Peter Hoàng ở lại dưới núi chăm nom cô, những người con lại tiếp tục tiến lên, khi leo tới thần điện hộ pháp, hầu hết mọi người đều thở hồng hộc. Tôi vốn dĩ cũng đã thích ứng với không khí loãng ở đây, nhưng lúc dựa vào tường nghỉ ngơi, trông thấy những bức bích họa trong điện, hơi thở liền lập tức trở nên nặng nề. Tuyền béo vừa thở hổn hển vừa nói: “Nhất này, không ngờ ở đây lại là chốn có nền văn mình tinh thần phong phú đến thế này. Nếu mà đắm đuối xem những loại tranh này ở Bắc Kinh, thế nào cũng bị bắt giam cho mà xem.” Các bức bích họa ở đây đều vẽ nam nữ quấn lấy nhau theo kiểu Mật tông, bút pháp mạnh mẽ, màu sắc mãnh liệt, khiến ai nhìn cũng thấy đỏ mặt tía tai. Đi tiếp vào trong, nội dung của bích họa đột ngột thay đổi, toàn vẽ những nỗi khổ cực khi luân hồi xuống địa ngục, miêu ta tầng tầng lớp lớp những cực hình chốn âm ty, cảnh tượng thảm khốc tột cùng. Lạt ma nói mấy trăm năm trước ngôi thần điện này là chốn cấm địa, thường dân cùng lắm cũng chỉ đến được cổng, không thể đi tiếp vào bên trong, ngoài những kẻ phụng sự thần linh ra, ngay cả quốc vương cũng không thể tùy tiện ra vào. Chốn cấm địa vàng son năm xưa đã sụt lở phong hóa, chúng tôi gắng thở đều, nối nhau đi vào trong. Đằng sau thần điện, miếu Luân Hồi lõm hẳn vào bên trong, mức độ bào mòn không đáng kể, trông cũng tương đối nguyên vẹn. Nổi bật nhất trong miếu là mấy cây trụ lớn màu đỏ, trên thân trụ có gắn nhiều lớp đèn bát, chóp miếu phía trên đã bị hủy hoại, trơ ra mấy lỗ hổng lơn, cũng chẳng còn tượng hay đồ thờ cúng gì, không rõ là do trộm thó đi, hay đều mục nát thành đất cả rồi. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, nơi đây chỗ nào cũng nát bươm hết cả, làm gì có bức phù điêu mắt bạc Cổ Cách nào. Minh Thúc trỏ lên phía đỉnh đầu: “Chắc là chỉ tác phẩm điêu khắc này đây.” Chúng tôi cùng ngước lên trên, bấy giờ ánh mặt trời gay gắt rọi qua những lỗ hổng trên chóp miếu chiếu thẳng xuống, đưa mắt lên nhìn liền cảm thấy chói lòa, hoa mắt, song có thể nhận ra toàn bộ trần nhà là một bức tranh rực rợ xán lạn, nửa phù điêu nửa vẽ màu, tuy có chỗ đã bong tróc, lại có chỗ bị tổn hoại do cả khối kiến trúc khác đổ xuống, nhưng vẫn giữ được chừng bảy tám mươi phần trăm. Chính giữa bức bích họa trên chóp miếu này là một cái nhãn cầu khổng lồ, vòng phía ngoài là totem hình các tia phóng xạ, chia làm tám màu, mỗi tia màu là một loài thú thần khác nhau, phía ngoài cùng còn có một vòng nữa vẽ mấy chục vị Không Hành Mẫu(2), tất cả đều muôn hình vạn trạng, chẳng vị nào giống nhau, không ngoài dự đoán, đây chính là mắt bạc Cổ Cách, bản đồ tọa độ của phong thủy Mật tông cổ đại. Tôi nói với Minh Thúc, lần này phải xem cuốn cổ thư ra cho chúng tôi xem thôi, nếu không xem cho rõ, chỉ dựa vào tọa độ, cũng khó mà xác định rõ phương vị cụ thể của tháp ma ở nơi nào. Minh Thúc lần ra chỗ một cây trụ lớn màu đỏ dựa lưng vào thở dốc, A Đông cầm ống dưỡng khí tới cho lão ta hít thở mấy hơi, bấy giờ mới có thể mở miệng nói chuyện. Lão thò tay vào trong ba lô tìm cuốn kinh kia. Bỗng đột nhiệt nghe thấy tiếng “rắc”, một cây trụ đổ sập xuống, mọi người cùng hét lên, cuống cuồng tản ra bốn bên né tránh. Cây trụ lớn đổ xuống đánh uỳnh, trong cơn hỗn loạn cũng không thấy rõ có ai bị đè phải không. Thì ra cây cột Minh Thúc dựa người vào đã mục hết cả chân đế, lúc thường trông tưởng chẳng làm sao, song vừa tựa lưng vào, liền đổ rầm xuống, may mà nó đổ ra phía ngoài, bằng không trong điện chật hẹp, lại va vào những cây trụ khác, chắc chắn sẽ đè chết người. Thấy chóp miếu thiếu đi một cây trụ chống, tuy chưa sập ngay, song cả bọn cũng không dám nán lại lâu, ai nấy đều muốn ra trước, kiếm một chỗ an toàn ở bên ngoài rồi tiếp tục tính. Lúc chạy ra ngoài, chúng tôi đột nhiên phát hiện dưới bờ tường đất bị cây trụ đè đổ, lộ ra một khoảng không gian to rộng tối om, tựa như một căn mật thất bị bịt kín, bờ tường vừa đổ xuống, mùi ẩm mốc bên trong liền xộc thẳng ra. Nghe nói người Ý tìm thấy vô số hàng động trong di tích này, công dụng hết sức phong phú, trong đó có một hàng động tương đối nổi tiếng, gọi là hang Xác khô không đầu, lại còn có một hang vũ khí cất giữ binh khí, song đều cách miếu Luân Hồi này hơi xa. Vậy rốt cuộc trong hang động bị mật dưới ngôi miếu này có gì? Tuyền béo rút đèn pin ra, bật lên soi xuống phía dưới. Ánh mắt của mọi người lập tức bị những thứ dưới hang thu hút. Phía ngoài cùng là một pho tượng đồng ba mắt sáu tay, đầu đội mũ báu, ngự trên đài sen, ba con mắt sáng màu bạc long lanh lấp lánh trên nền sắc vàng kim của tượng Phật. Phía sau pho tượng Phật ba mắt này, còn có một cánh cửa màu đen đóng kín mít dán vô số bùa chú kinh văn, hình như bên trong đang giam cầm một thứ gì đó không thể phóng thích ra ngoài. Mọi người đều bị cái hang cổ quái thần bí này hấp dẫn, vây cả quanh miệng hang rút đèn pin soi xuống phía dưới ngó nghiêng, đằng sau cánh cửa sắt màu đen kia là thứ gì? Tại sao lại phải treo bùa dán chú nhiều như thế? Shirley Dương nói năm xưa nhà nghiên cứu Tạng học kiêm nhà thám hiểm người Ý, giáo sư Dodge sau khi phát hiện ra di tích Cổ Cách, đã làm một phép tính, tính ra rằng quy mô di tích còn giữ lại được gồm có nhà cửa đèn chùa ước chừng năm trăm ngôi, lầu thành đá khoảng sáu mươi tòa, các loại tháp khoảng ba mươi tòa, tường phòng vệ, tường thấp còn độ mấy lớp, trong đó khu có số lượng di chỉ lớn nhất chính là hang động phía dưới vương thành, ánh chừng hơn nghìn hang. Điều này chứng tỏ diện tích và quy mô phía dưới lòng đất của vương thành Cổ Cách thậm chí vượt xa những gì xây trên mặt đất. Mọi người thỉnh giáo lạt ma, trong hang này đặt tượng Phật mắt bạc, rốt cuộc đây là hang cất giữ kinh sách, hay là một am thờ dạng hang động. Lạt ma không trả lời, bước thẳng qua đống tường đổ nát, đi vào trong không gian ẩn mật ấy, tôi lo phía trong có nguy hiểm, bèn cầm chắc khẩu Remington theo sát phía sau. Pho tượng Phật trong hang không lớn, chỉ cao tầm một thước, màu sắc bóng loáng, ánh vàng chói mắt, song cũng không phải được đúc bằng vàng ròng hay đồng nguyên chất, mà lần lượt luyện bởi năm loại hợp kim, hơn nữa còn liền thành một khối. Chỉ có người Cổ Cách sở hữu công nghệ này, nay phương pháp bí mật đó đã thất truyền, tượng Phật mắt bạc mình vàng còn lại rất ít, vậy nên pho tượng này rất có giá trị. Thiết bổng Lạt ma bái lạy tượng Phật xong, mới tiếp tục đi xem xét thêm. Tượng Phật mắt bạc này dường như gắn liền với chân cửa sắt phía sau, đã bị người ta cố định chặt, còn trên cánh cửa sắt màu đen đóng kín thì dán đầy những câu lục tự chân ngôn “Án ma ni bát minh hồng” của Phật giáo Mật tông. Tuy loại lục tự chân ngôn này rất thường thấy, những tôi không hề biết ý nghĩa của nó, chỉ cảm thấy na ná như câu A Di Đà Phật, cửa ra thông thường hình như chẳng cần phải dán loại bùa chú này làm gì. Tôi hỏi lạt ma xem câu lục tự chân ngôn này tượng trưng cho điều gì, phải chăng dùng để trấn tà đuổi ma, xem chừng cánh cửa sắt này không thể mở được rồi. Lạt ma nói với tôi: “Ý nghĩa của lục tự chân ngôn này quả thực hết sức vô cùng, đệ tự thông thường niệm chân ngôn này, có thể khiến Tâm hòa vào Phật. Có điều công lực Mật tông cao thâm hay không, phải dựa vào việc tích lũy tu dưỡng pháp thuật hàng ngày, cũng giống như chất lượng của bánh trà sữa, phải dựa vào việc quấy trộn bơ sữa không ngừng vậy, những cũng không thể chỉ trông mong vào việc tụng niệm lục tự chân ngôn để tựu thành chính quả được. Sáu chữ này nếu dịch ra tiếng Hán của các cậu, đại loại có ý nghĩa là ‘Án! Thứ chân quý trong bông sen hồng!’ ” Lưu phái tôn giáo ở Tây Tạng có rất nhiều, dẫu rằng cùng là đạo Phật, những lại chia thành vô số phân chi, cho nên kiến văn của Thiết bổng Lạt ma về Luân Hồi tông cũng có hạn. Theo những gì ông suy đoán, hang động bí mật bên cạnh điện Luân Hồi này, có thể tượng trưng cho địa ngục của Luân Hồi tông. Những kẻ phạm tội đại ác, sau khi chết đi linh hồn không được giải thoát mà bị nhốt bên trong cánh cửa đen này, nếm trải sự đày đọa giày vò trong địa ngục, thành thử cánh cửa này không thể mở ra, bên trong có lẽ là yêu ma chốn địa ngục, hay quỷ quái dưới âm tào. Tôi đang cùng lạt ma xem xét trong hang, bỗng bàn chân giẫm phải thứ gì đó. “Sột” một tiếng vụt qua, tôi cuống quýt nhảy lên. Những người ở ngoài cũng chiếu đèn pin soi xuống. Hóa ra là một con chuột xạ đen be bé, to chừng con mèo con, thấy ánh đèn pin khua khoắng, nó liền hoảng hốt chui tọt xuống phía dưới cánh cửa đen. Chúng tôi giờ mới phát hiện, dưới chân cửa sắt đen có một kẽ hở rất lớn. Tôi lấy đèn pin rọi vào bên trong, sâu quá, chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi và Thiết bổng Lạt ma không muốn nán lại lâu hơn, liền men theo đường cũ trở ra phía ngoài hang. Hang động bí mật này không liên quan gì đến tọa độ mắt bạc, thêm một việc chi bằng bớt một việc, còn như trong đó rốt cuộc có thứ gì, thôi cứ để cho những đoàn khảo cổ và đoàn thám hiểm sau này đến tìm hiểu vậy. Tuyền béo và Minh Thúc đều them nhỏ dãi pho tượng Phật mắt bạc kia, song Thiết bổng Lạt ma có mặt ở đây, cũng không dám làm bừa, cố gắng nín nhịn lòng tham sân. Minh Thúc dường như đang tự an ủi mình, loáng thoáng nghe thấy tiếng lão ta lẩm bẩm một mình: “Phàm là những kẻ làm nên đại sự, đều không câu nệ tiểu tiết, lần này ta đến khai quật Băng xuyên thủy tinh thi, ấy là vụ buôn bán tày trời rồi, pho tượng Phật mắt bạc này tuy cũng đang đồng tiền, song đem so ra, cũng chẳng đáng ra tay.” Thiết bổng Lạt ma bảo mọi người cùng hợp sức vào, di dời đất đá lấp lên chỗ bức tường đổ kia, sau đó đều đứng bên ngoài miếu. Do trong điện thờ miếu Luân Hồi thiếu mất một cây trụ, mọi người không ai dám mạo hiểm tiền vào trong, chỉ đứng ngoài thăm dò một lượt, phát hiện ra các cây trụ còn lại đều hết sức kiên cố, cây bị đổ kia chỉ là một cây trụ hờ, được đặt ở đó để cho bố cục đều đăn, kiểu như việc quạt lò trước gió, có cũng được, không có cũng không sao, chẳng hề ảnh hưởng gì đến sự an toàn của kiến trúc ngôi miếu. Minh Thúc rút cuốn kinh cổ lấy của viện bảo tàng ở hải ngoại ra, đối chiếu với bức bích họa mặt bạc trên trần miếu, suy ngẫm những điều bí mật bên trong. Có Thiết bổng Lạt ma giúp đỡ, cộng thêm nguyên lý phong thủy tôi nắm trong tay, về cơ bản không có gì trở ngại, chẳng hề tốn sức thổi tro, chúng tôi đã có thể kết hợp bản đồ trong cuốn kinh cổ với tọa độ và mắt bạc chỉ ra lại với nhau. Luân Hồi tông hết sức sùng bái nhãn cầu, nguồn gốc xa xưa nhất có lẽ xuất phát từ Ma quốc. Ma quốc sau khi diệt vong, vẫn còn để lại không ít di họa cho thế gian. Luân Hồi tông rồi cũng dần dần tiêu vong trong lịch sử, di tích mắt bạc đặc thù của tông phái này chỉ còn giữ lại được một chỗ trong vương thành Cổ Cách, nếu như nơi đây cũng bị hủy hoại nốt, vậy thì dù cho có bản đồ trong cuốn cổ kinh kia, cũng chẳng thể nào tìm tới tháp ma của Ma quốc được. Tác giả và xuất xứ của cuốn kinh cổ này nay đã không thể khảo chứng, chỉ biết rằng vào những thập niên 20, 30 đầu thế kỷ, một đoàn thám hiểm nước ngoài nào đó đã đào nó lên từ một hang chưa kinh sách ở Tây Tạng. Ban đầu cuốn kinh này không hề được coi trọng, bị đem cất dưới tầng hầm viện bảo tàng để dính đầy bụi bặm, sau đó được một người quản lý dày công nghiên cứu về vấn đề tôn giáo vô tình phát hiện ra, tuy nhiên nội dung hết sức kỳ bí, trước sau vẫn khó mà lý giải được. Cho tới mãi mấy năm gần đây, cùng với sự tích lũy về mặt tư liệu, người ta mới phân tích ra nội dung trong quyển kinh đó, rất có thể là những thông tin ghi chép về một tòa lầu ma chín tầng. Tòa lầu ma chín tầng này là một mộ phần, bên trong cất giữ xác thủy tinh của Tà thần mà Ma quốc vẫn hằng sùng bái và thờ phụng. Nếu như tìm thấy nó, đố chắc chắn sẽ là phát hiện đình đám vang dội trong giới khảo cổ. Lịch sử huyền bí khó hiểu như câu chuyện thần thoại của Tây Tạng thời viễn cổ cũng có thể dựa vào đây mà được phá giải. Qua nhiều lần khảo chứng, cuốn kinh cổ này rất có khả năng được hậu duệ của Ma quốc viết ra, độ tin cậy có lẽ rất cao. Khi ấy chỉ tiếc một điều duy nhất là, tuy có bản đồ cương vực của Ma quốc, nhưng núi non sông ngòi đều được đánh dấu bởi hình dã thú hoặc thần linh, so với bản đồ thường thức chung thì khác biệt quá xa, vả lại niên đại hết sức xa xưa, rất nhiều tên và ý nghĩa tượng trưng của các nguồn sông mạch núi đến nay đều đã thay đổi, thành thử càng khó xác nhận hơn. Bức bích họa lớn trong tòa miếu của Luân Hồi tông này chính là chìa khóa để giải đọc phong thủy Mật tông thời cổ đại, bởi phương vị trong bức họa đó cực kỳ chuẩn xác, mỗi một màu sắc, thú thần, hoặc thiên thần, đều chỉ ra những vị trí địa lý tương ứng. Đã có dấu mốc phương hướng này, bước tiếp theo sẽ đối chiếu bản đồ cổ kim, dẫu ràng không thể chuẩn xác như thuật phân kim định huyệt, nhưng cũng coi như có một phạm vi đại khái, vẫn còn hơn là đáy bể mò kim. Phong thủy học lưu truyền ở Trung Nguyên cho rằng thủy tổ long mạch trong thiên hạ là ở núi Côn Luân, điều này khác biệt rất lớn so với quan điểm phong thủy Mật tông của Tây Tạng, song truy về ngọn ngành, thì bản chất cũng na ná như nhau. Quan điểm phong thủy Mật tông hình dung núi Côn Luân là đất Phượng hoàng, hai mạch núi lớn còn lại, lần lượt là đất Khổng tước và đất Đại bàng. Tòa lầu ma chín tầng quan trong nhất của Ma quốc, chính là ở Phượng hoàng thần cung. Trong kinh sách viết, Phượng hoàng thần cung là một dãy núi do bốn loại bảo thạch của thiên giới là vàng, bạc, thủy tinh, lưu li chồng chất lên mà thành, sườn núi chia ra làm bốn ngọn núi tuyết, lần lượt tượng trưng cho bốn vị thần hộ vệ của Ma quốc. Thiết bổng Lạt ma nói, nếu núi Côn Luân được hình dung là phượng hoàng, vậy chắc chắn phù hợp với lời thơ trong bản trường ca tụng công huân của Thế giới Chế định Bảo châu Đại vương. Vậy thì vị trí của Phượng hoàng thần cung, theo những miêu tả trong bản trường ca, chính là ở miệng núi Kelamer, khu vực giao nhau giữa ba vùng Thanh Hải, Tây Tạng, Tân Cương, còn hướng núi thì tương ứng với hai vị Hành Mẫu màu trắng và màu bạc, sao màu trắng tượng trưng cho núi tuyết, sao màu bạc tượng trưng cho sông băng. Tôi nói kết quả đánh giá của tôi cho Minh Thúc và Thiết bổng Lạt ma nghe, vùng đất có bốn ngọn núi vây quanh, thuật phong thủy Thanh Ô gọi là “Thù mậu”, quyết chú tầm long gọi là “Long đỉnh” (đầu rồng), là xương sống của trời đất, tổ của long mạch phát nguồn từ đất này, hình thế vô cùng hiếm thấy. Chỉ cần có thể xác định được vị trí đại khái là ở cửa núi Kelamer, cộng thêm sự giúp đỡ của hướng dẫn viên bản địa, chắc sẽ không khó tìm ra. Minh Thúc thấy cuối cùng cũng xác định được địa điểm, vội kéo tôi lại một bên, rút giấy bút ra. Còn chưa đợt lão ta mở lời, tôi đã biết lão định nói gì. Tôi nói: “Cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn không bỏ rơi đám người ngựa của bác đâu, chúng ta tuy chưa ký kết gì, nhưng tôi đã nhận hai tấm Nhuận hải thạch của bác làm tiền đặt cọc, quân tử hứa bằng mồm, tiểu nhân hứa bằng giấy, quân tử không hứa suông, cũng không thất ước, tiểu nhân hứa hẹn đủ điều, những vẫn thất ước như thường, liệu có tuân thủ lời hứa hay không là ở người, chứ không phải ở giấy bác ạ!” Minh Thúc bấy giờ mới yên tâm, vui vẻ ra mặt, phản ứng cao nguyên dường như thuyên giảm đi nhiều, tựa hồ đã ôm được Băng xuyên thủy tinh thi vào trong tay. Tôi khuyên lão chớ có vội mừng, đây mới là bước đầu tiên của cuộc vạn dặm trường chinh, đợi khi nào tới được khe núi Kelamer ở Côn Luân, đào được lầu ma chín tầng, lúc ấy hẵng mừng cũng chưa muộn, trước khi sờ tận tay day tận mắt, chẳng ai dám bảo đảm nội dung cuốn kinh sách đó có đáng tin thật hay không? Có khi sách ấy chi là do một thằng cổ nhân nào đó ăn no rửng mỡ, viết ra chơi chơi thôi cũng không chừng. Shirley Dương lại chụp mấy bức ảnh làm tư liệu tham khảo sau này. Lần này tới tìm tọa độ của phong thủy Mật tông thuận lợi hơn nhiều so với dự kiến của chúng tôi, ngoài cây trụ và bờ tường sụt lở khiến mọi người một phen khiếp vía ra, cơ hồ không có bất kỳ trắc trở gì, hy vọng quãng đường tới đây cũng suôn sẻ như vậy. Lúc chúng tôi xuống núi, mặt trời đã chếch Tây, đêm trên cao nguyên rất lạnh, không cần thiết phải quay về ngay trong đêm, thế là cả bọn nghỉ lại trong một pháo đài đá phòng vệ tiền tiêu cách vương thành Cổ Cách độ vài dặm. Tay hướng đạo đi cùng đoàn chuẩn bị bữa tối và trà sữa cho chúng tôi, sau đó lại cho mấy người thể chất hơi yếu uống một bát thuốc phòng cảm mạo, trong môi trường tự nhiên thế này, điều đáng sợ nhất là bị cảm, bị cảm trên cao nguyên, có khi còn nguy hiểm đến cả tính mạng cũng không chừng. Đêm đó ai nấy đều mệt mỏi rã rời, nơi đây lại không có nguy hiểm gì, lũ sói đã bị đánh đuổi đi từ lâu, cho nên cũng chẳng để ai thức canh gác, dăm ba người ních vào một gian vọng gác ngủ chung. Đám đàn bà con gái Shirley Dương, Hàn Thục Na và A Hương ngủ ở gian phòng trong cùng, tôi và Tuyền béo ngủ ở phòng đá ngoài cùng. Trời về khuya, chúng tôi lần lượt chợp mắt. Mấy năm nay hằng đêm tôi chỉ toàn ngủ chập chờn, ban ngày còn đỡ, đêm đến dẫu có nằm mơ tôi cũng vẫn mở trừng một mắt. Shirley Dương bảo tôi đó là “hội chứng căng thẳng thần kinh hậu chiến tranh”, cần phải uống thuốc an thần. Tôi thì lo uống thư đó đầu óc nó ngây dại cả đi, cho nên mãi không uống. Trong lúc nửa thức nửa ngủ ấy, bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân hết sức rón rén, tôi lập tức mở trừng hai mắt, nhờ vào ánh sáng mỏng mảnh lạnh ngắt của trăng sao rớt qua khe hổng của lầu đá, chỉ thấy một bóng người màu đen, tức tốc chạy vụt qua cửa. (1): Sabina przewalskii (2): Hóa thân của Bồ Tát trong Phật giáo Tây Tạng Chương 8 RÌNH ṚP BAN ĐÊM Bóng người đó thoắt cái đã vụt qua, kẻ nào lại lén la lén lút như vậy? Tôi không kịp nghĩ nhiều, lẳng lặng bước tới cửa, lén nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời trăng sáng vằng vặc, ánh bạc trải khắp đất, có một kẻ đang rón rén đi về phía vương thành Cổ Cách, trên mình còn địu một cái túi, chẳng phải ai khác, đó chính là A Đông, thằng ôn chạy xe cho Minh Thúc. Tôi sớm đã biết thằng A Đông chẳng phải tốt đẹp gì, đầu tóc trơn bóng, mày la mắt lét, nửa đêm nửa hôm mò về di tích Cổ Cách, chẳng cần hỏi cũng biết, chắc chắn hắn đã để ý đến pho tượng Phật mắt bạc ấy rồi. Minh Thúc, ông chủ của A Đông là một tên trộm lớn, cái thứ vặt vãnh đấy lão không đoái hoài đến làm gì, chắc không phải lão phái thằng này đi. Ban ngày lắm người nhiều tai mắt, không tiện ra tay, nên hắn mới đợi đến đêm để hành động đây. Thằng này kể cũng chơi rất khéo, nhưng đời này làm gì có chuyện báu bở đến thế, ông đã bắt gặp mày, thì mày xúi quẩy rồi con ạ. Nghĩ đến đây tôi lập tức quay lại, bịt mồm Tuyền béo, lay cậu ta dậy. Tuyền béo đang ngáy vang như sấm, bỗng dưng bị bịt mồm bịt mũi, không thể không dậy được. Tôi thấy Tuyền béo mở mắt, tức khắc ra hiệu để cậu ta nín tiếng. Tuyền béo phải mất mười giây đồng hồ đầu óc mới tỉnh táo lại, khẽ tiếng hỏi tôi có việc gì. Tôi dắt cậu ta khẽ khàng ra khỏi phòng đá, vừa dõi theo bóng thằng A Đông ở phía trước, vừa kể lại sự tình cho Tuyền béo nghe. Tuyền béo nghe vậy cả giận :" Cái pho tượng ấy đến ông béo nhà mày đây còn ngại lấy, thằng nhãi con mày lại dám nẫng tay trên à, con mẹ mày thất đức đến thế là cùng. Tư lệnh Nhất, cậu nói xem phải làm thế nào, hai anh em ta dạy cho nó bài học chứ, cậu xem nên xử trí thằng nhãi này ra sao, vất xác nó giữa đường, hay xẻ ra tám miếng cho kền kền ăn?" Tôi cười đểu, nói với Tuyền béo :" Hai năm nay anh em mình chẳng có cơ hội chơi trò gì ác ác rồi, hôm nay vừa vặn có thằng oắt con này nộp mạng. Anh em mình hù dọa nó cái đã, sau đó thì...". Tay tôi chém xuống dưới, ý là đánh cho nó ngất đi, vất lên trên núi, cho thằng nhãi ranh này ngày mai tơi tả trở về. Tuyền béo lại tưởng ý tôi là chém chết luôn, bèn đưa tay lần tìm con dao găm lính dù, song lúc đi ra vội vàng, ngoài chiếc đèn pin mang theo bên mình ra thì chẳng đem theo thứ gì khác. Cậu ta liền nói không có dao cũng không sao, với mông của tôi cũng có thể đè chết nó, nhưng mà trước tiên mình cứ phải dạy cho nó một bài học đã, nói xong cũng khì khì cười đểu. Tôi càng nghĩ càng thấy việc hù dọa thằng A Đông hết sức thú vị, trong lòng chẳng nén nổi sự sung sướng, song vẫn phải dặn dò Tuyền béo ra tay nhẹ thôi, cho nó một bài học nhớ đời là được rồi, chứ xảy ra án mạng thì không hay, vả lại việc này chỉ cậu biết tôi biết, tuyệt đối không được tiết lộ cho người thứ ba, kể cả Shirley Dương cũng không được nói. Tuyền béo gật đầu lia lịa :" Đương nhiên không thể nói cho ả ta được, nếu không đoàn cố vấn Mỹ lại nói chúng ta không làm việc nghiêm túc. Nhưng mà trước khi hành động cho tôi đi giải quyết nỗi buồn cái đã". Tôi bảo giờ không có thời gian đâu, trên đường có cơ hội ta thả buồn sau, không nhanh bám sát, nó biến mất tăm mất dạng bây giờ. Chúng tôi hứng khởi, nương theo bóng trăng to đến phát hãi treo trên bầu không, lẳng lặng bám theo sau thằng A Đông. Vì sợ bị hắn phát hiện, nên chẳng dám bám sát quá, rồi cũng đến bên dưới quả núi có di tích vương thành Cổ Cách. Thể lực của thằng A Đông hơi đuối, cả ngày bôn ba đi lại, còn phải địu bình dưỡng khí cho Minh Thúc đã mệt lử rồi, đến đêm lại thậm thà thậm thụt, tất tả đi một mạch không dừng, cộng thêm áp lực tâm lý cũng không nhỏ, thành thử khi đến chân núi, hắn đã mệt đứt hơi, đành ngồi nghỉ bên một bức tường, trông chừng thằng này định bụng ngồi một lát cho đỡ mệt, rồi sẽ chạy thẳng tới miếu Luân Hồi thó pho tượng Phật mắt bạc đây. Tôi nghĩ bụng thằng nhãi này chẳng biết ngồi nghỉ đến lúc nào, chẳng bằng chúng tôi chạy vòng qua phía trước mà mai phục, đoạn liền ra hiệu cho Tuyền béo đi men theo mé bên của đống đổ nát, vòng lên phía trước thằng A Đông. Đi đến giữa chừng, hai đứa tôi liền hối hận, thì ra di tích vương thành này chỉ có đường lớn là dễ đi, những khu vực khác đều bị hủy hoại hết sức nghiêm trọng. Đi trong đống đổ nát của nhà dân, dường như giẫm bước nào lún bước ấy, lại chẳng dám phát ra tiếng động lớn, thành thử hết sức chậm chạp, cũng may cuối cùng tìm ra được một con phố, chúng tôi vội mau chân chui vào trong thần điện hộ pháp. Chúng tôi còn chưa kịp ngắm nghía những bức vẽ sexy của Phật giáo Mật tông thêm lần nữa, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau vọng tới. Kẻ đang đến từ hơi thở cho đến bước chân đều rất nặng nhọc, nghe liền biết ngay là thằng A Đông. Không ngờ hắn chạy tới đây nhanh thế, có lẽ tại chúng tôi mất quá nhiều thời gian để đi đường vòng. Tôi và Tuyền béo vội lẻn vào trong đại điện miếu Luân Hồi, nhưng trong này trống hơ trống hoác, căn bản không có chỗ nào ẩn nấp, trong lúc khẩn cấp, đành phải giẫm lên mấy bát đèn gắn trên cây trụ đỏ, chia nhau leo lên. Ngoài cây trụ bị đổ kia ra, những cây trụ lớn màu đỏ còn lại đều rất chắc chắn, vả lại cũng không cao quá, loại người sợ độ cao như Tuyền béo cũng vẫn có thể gắng gượng leo lên được. Chúng tôi vừa leo lên trên, thằng oắt A Đông đã mò vào. Ánh trăng sáng trắng hơn tuyết xuyên qua mấy lỗ hổng lớn trên đỉnh điện rọi xuống, cả gian đại điện sáng trưng, nhìn rõ mồn một. Tôi ra hiệu cho Tuyền béo nín thở, gắng nhẫn nại xem xem thằng A Đông này tự giày vò thế nào đã, đợi khi nó lao lực di dời pho tượng, hẵng ra tay hù dọa nó, như thế mới hay ho. Trong đại điện hết sức yên tĩnh, chỉ nghe thằng A Đông ở phía dưới thở phì phò, ngực phập phồng dữ dội, trông chừng đã mệt lắm rồi. Hắn lại nghỉ một chốc, sau đó mới ra tay dời tảng đá, mở hốc tường vốn đã bị chúng tôi bịt chặt ra, vừa làm vừa cất giọng hát cho thêm phần can đảm. Tôi và Tuyền béo đu người trên cây trụ gắng gượng nín cười, cảm giác như sắp quặn cả ruột lại, có điều nom thân thủ của thằng A Đông cũng hết sức nhanh nhẹn, di dời ngói đá đều không mảy may gây tiếng động. Trong đại điện này không có ai khác, thằng này đâu cần thiết phải cẩn thận thế, di chuyển đất đá mà ngay đến một tiếng động cũng không dám phát ra, trừ phi đây là thói quen nghề nghiệp của hắn. Tôi đoán thằng này là "ông bụt" dỡ tường, người Bắc Kinh gọi thằng ăn trộm là "ông bụt". Thì ra thằng này cũng là tay lành nghề, hơn nữa còn nắm yếu lĩnh đi trộm chẳng về không, chẳng ngại xa xôi đi một vòng, cũng chỉ vì pho tượng mắt bạc này thôi. Vốn dĩ chúng tôi chỉ lấp đất đá đại khái lên bức tường vỡ bịt lỗ hổng xuống mật động, nên chẳng mất nhiều thời gian, thằng A Đông đã dọn sạch cửa hang, bấy giờ ánh trăng cũng vừa vặn chiếu thẳng vào, ngay cả đèn pin cũng chẳng cần phải bật, phía trong đó còn sáng rõ hơn ban ngày. A Đông thoạt tiên ở bên ngoài cung kính rập đầu lạy pho tượng, miệng lẩm bẩm đọc gì đó, chắc là những lời mào đầu xin xỏ của bọn trộm, nào là nhà có mẹ già con cọc, mình lại đơn thương độc mã, tài hèn sức mọn, không thể phụng dưỡng được, bất đắc dĩ lắm mới làm cái nghề này, cầu xin Phật tổ từ bi hỉ xả, chớ làm khó kẻ mệnh khổ ... Tuyền béo không thể nhịn nổi hơn, buột miệng cười lên một tiếng "ha", rồi vội lấy tay bịt miệng lại. Tôi chửi thầm trong bụng, thằng ngốc này sao không thể nhịn được một lúc nữa nhỉ, giờ mà bị thằng kia phát hiện, cùng lắm mình đấm nó mấy phát vào mõm, thế thì có ý vị gì nữa. Hai đứa tôi nấp trên cây trụ, góc độ ngược với phía thằng A Đông, ở vị trí của hắn sẽ không thể thấy chúng tôi, song hắn nghe được rất rõ có người đột nhiên cười lên một tiếng. Thành cổ này vốn dĩ sau khi cư dân bị thảm sát mới trở thành di tích, giờ lại đang giữa đêm khuya, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong điện đường của miếu Luân Hồi đột nhiên bật ra một tiếng cười, thằng nhãi A Đông kia lẽ nào không sợ, giật bắn cả mình, thiếu chút nữa là ngã ngửa ra đất. Tôi thấy A Đông chưa phát hiện ra, liền mừng thầm. Trên thân cây trụ tay tôi đang ôm có rất nhiều mảnh gỗ bong tróc do khô nóng, tôi tiện tay bấu ra một miếng gỗ tương đối cứng, ném về phía góc tường, làm phát ra tiếng vang khe khẽ, ngay sau đó liền nín thở, áp sát mình vào thân trụ, không dám động đậy. Hướng chú ý của thằng A Đông quả nhiên rời khỏi cây trụ, song thằng này quả thực nhát gan, không dám qua xem xem rốt cuộc là thứ gì phát ra tiếng, chỉ run rẩy ngồi nguyên một chỗ, lẩm bẩm một mình :" Chắc chắn là chuột, không có gì phải sợ, không có gì phải sợ ..." Thằng A Đông cứ lải nhải một mình không dám rời chỗ, khiến tôi và Tuyền béo cũng không dám khinh suất thò đầu ra nhìn trộm hắn, lúc này ánh trăng sáng vằng vặc, ở đằng sau cây trụ thò đầu ra chắc chắn sẽ bị lộ ngay. Tôi hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Tuyền béo đang ôm cây cột kế bên. Dưới ánh trăng, chỉ thấy cậu chàng nhoẻn miệng nhe răng nhìn tôi. Tôi biết ý cậu ta là quả thực mót đái quá rồi, mau dọa thằng kia đi cho xong, nhịn thêm chút nữa thế nào cũng tè ra quần. Tôi vẫy tay với Tuyền béo, bảo cậu ta gắng kiên trì đợi thêm vài phút nữa, song cứ ôm cột mãi thế này thì đúng thật cũng chẳng thú vị gì. Bỗng nghe thấy tiếng xích sắt cọ xát vang lên, đành bất chấp rủi ro bị phát hiện, thò đầu ra quan sát, thoạt nhìn liền biết sự việc chẳng lành. Không ngờ thằng A Đông đã lấy hết can đảm, chuyển được bức tượng ra ngoài. Bệ tượng vốn dĩ gắn liền với khóa cửa sắt đen ở phía sau, tôi đoán chừng thằng này mà không mạnh tay ... giả như dùng cuốc xẻng hay gậy gộc gì đó thì căn bản không thể nào nhấc tượng Phật ra được. Không ngờ cái loại "ông bụt" nhà nó giỏi nhất là trò nạy cửa bẻ khóa, loại khóa to cổ lỗ kia, đối với hắn chỉ là thứ vặt vãnh, còn chưa nhìn cho kỹ, hắn đã bẻ được khóa rồi. Thằng A Đông ôm tượng Phật chui ra khỏi hang động bí mật, song lại nghe tiếng xích sắt va vào nhau lanh canh, thì ra phần dưới bệ tòa sen của tượng Phật mắt bạc còn gắn một xích sắt dài nối với cánh cửa sắt màu đen. Thằng A Đông bấy giờ bị lòng tham khiến cho mờ mắt, quên cả sợ hãi, không tìm ra lỗ khóa, bèn ra sức kéo, không ngờ chưa gắng hết sức, cánh cửa sắt trong động đã mở bật ra. Tôi từ đằng sau cây trụ nhìn ra, dưới ánh trăng vằng vặc, chỉ thấy cánh cửa sắt đen đã mở ra trống hốc, song góc chỗ tôi không thuận lắm, tuy rằng trăng sáng như nước, nhưng cũng chỉ nhìn được cánh cửa thôi, còn bên trong có thứ gì, thì hoàn toàn không nhìn rõ. Nhưng ở chỗ thằng A Đông đứng thì vừa vặn có thể thấy những gì bên trong. Tôi nom nét mặt của hắn, dường như do kinh hãi quá độ, cơ hồ đã chết đứng, ngây ra như trời trồng. Tôi và Tuyền béo nhìn nhau, trong lòng cũng thấy gai lạnh. Thằng nhãi A Đông tuy nhát gan, song rốt cuộc là thứ khủng khiếp gì khiến hắn đứng như chết rồi ở đó, không động đậy, không có đến cả một tiếng hét lên vì khiếp vía? Bấy giờ chỉ nghe thấy rầm một tiếng, chúng tôi vội nhìn xuống, thì ra thằng A Đông đã ngã lăn ra đất, hai mắt trợn trừng, toàn thân cứng đơ, chết vì phát khiếp. Áng mây vừa trôi ngang qua bầu trời che khuất ánh trăng khiến trong động lúc mờ lúc tỏ. Dưới thứ ánh sáng lờ nhờ này, tôi thấy bên trong cánh cửa đen có một cánh tay trắng ởn thò ra. Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ những vạt lông trắng trên cánh tay, những cái móng sắc nhọn còn ánh lên tia sáng yếu ớt. Cánh tay đó thò ra quá nửa, đột nhiên dừng lại, năm ngón xòe ra chộp lấy hòn đá trên mặt đất, dường như đang dò xét động tĩnh bên ngoài. Tôi nghĩ bụng quả này không xong rồi, lần này gặp cương thi thật rồi, lại còn là bạch hung nữa chứ, nhưng ngoài đèn pin ra có mang theo thứ gì nữa đâu, có điều ngón tay của cương thi hình như là không bẻ cong được cơ mà. Lạt ma nói cánh cửa sắt đen dưới miếu Luân Hồi này, tượng trưng cho địa ngục là những kẻ phạm tội đại ác bị ném vào, cái thứ chui ra từ bên trong ấy, cho dù không phải là cương thi, thì chắc chắn cũng không phải loại dễ dàng đối phó. Tôi nhìn Tuyền béo ở bên cạnh đang ôm chặt cây trụ, không dám thở mạnh, trán ướt đẫm mồ hôi, lúc ấy không biết đó là do cậu ta mót đái quá, lại cứ tưởng cậu ta cũng căng thẳng quá độ như thằng A Đông. Tôi nhẹ tay ra hiệu cho Tuyền béo, bảo cậu ta bỏ cái che mặt ở trên mũ xuống, để khỏi lộ hơi thở, khiến thứ của nợ trong cánh cửa kia phát hiện ra. Tôi cũng kéo cái che mặt giữ ấm trên mũ leo núi xuống, giống như đeo một cái khẩu trang lớn, như vậy cho dù là cương thi, cũng sẽ không dễ phát hiện ra chúng tôi được. Giờ thì chỉ cần giữ yên quan sát động tĩnh, đợi thời cơ thích hợp mà bỏ chạy. Lúc này những áng mây mỏng nhẹ trên trời đã dạt qua một bên, ánh trăng lại càng sáng, chỉ thấy từ sau cửa có một con gì đó bò ra, trông giống như dáng người, cơ thể trần truồng, khắp mình mẩy đều là những vạt lông trắng mịn, rậm dài hơn lông tơ của người, song lại không dày và dài giống như lông dã thú, ánh trăng tuy sáng, nhưng lại không nhìn rõ diện mạo của vật ấy. Tôi nấp trên cây trụ, lập tức thấy không rét mà run, bắt đầu có chút căng thẳng, nhưng ngay sau đó tôi liền phát hiện, thứ bò ra bên trong cánh cửa sắt ấy có lẽ không phải cương thi, chỉ thấy ánh mắt nó lấp lánh tia sáng như có điện. Tuy tôi chưa từng thấy cương thi, nhưng qua kinh nghiệm truyền miệng thì mắt của cương thi chỉ như một thứ trang sức, căn bản không nhìn thấy gì, trong khi đó đôi mắt của con vật này lại lóe lên như có điện trong bóng tối ... Rốt cuộc nó là cái thứ gì? Tôi sợ bị nó phát hiện, không dám khinh suất nhìn trộm nữa, liền co người lại núp phía sau cột, áp sát tai vào thân cột, lắng nghe động tĩnh trong miếu đường, chỉ nghe có tiếng bước chân sột soạt. Cái thứ vừa giống người vừa giống cương thi vừa giống động vật kia hình như đang đi vòng quanh cái xác của thằng A Đông. Tôi không biết ý đồ của nó thế nào, chỉ hy vọng con vật này mau mau rời khỏi đây, đi đâu cũng được, chỉ cần nó rời khỏi di chỉ miếu Luân Hồi này, là chúng tôi có thể lập tức thoát khỏi đây rồi. Bỗng nhiên trong miếu phát ra một chuỗi âm thanh gớm ghiếc nghe như tiếng kền kền cười, khó nghe hơn cả tiếng gào khóc của lũ mèo đêm, nếu như không phải hai tay đang ôm chặt vào thân cột, quả thực chỉ muốn đưa tay bịt chặt lỗ tai lại, không để thứ âm thanh khủng khiếp này lọt vào. Tuyền béo nấp mình phía sau cây trụ bên kia, chỉ vào bụng mình, nhìn tôi nhăn mặt cau mày, ý rằng âm thanh này chói tai quá, nếu cứ để nó tiếp tục gào lên, bất luận thế nào cũng khó mà nín nhịn được hơn, chắc chắn sẽ tè ra quần mất. Tôi vội xua tay về phía Tuyền béo, bảo nhất thiết chớ có tè ra bây giờ, mùi nước tiểu người rất nặng, cậu mà tè ra bây giờ, chúng ta lập tức sẽ bị con quái vật như bạch hung kia phát hiện. Cái thứ âm thanh quái dị như tiếng kền kền này quả thực rất giống tiếng kêu của cương thi trong truyền thuyết, không biết con vật kia đang giở trò gì, tôi kìm cho hơi thở mình chậm lại, một lần nữa thò đầu ra nhìn trộm. Chỉ thấy con vật trông như bạch hung kia đang cúi nhìn xác chết trên mặt đất, vỗ tay cười như điên dại, chừng như vớ được bảo bối gì, sau đó lại chạy quanh điện một vòng, rồi tới phía dưới lỗ hổng lớn trên trần điện, trông lên mặt trăng trên trời, cất lên những tiếng u u không biết là cười hay khóc. Tôi và Tuyền béo thi nhau than khổ. Chúng tôi treo người trên cột ít cũng phải nửa tiếng đồng hồ rồi, chân tay đều tê mỏi, bát đèn trên thân cây trụ cũng không phải chắc chắn lắm, khiến cả hai không dám manh động, vạn nhất đạp rơi vật gì, lập tức sẽ bị phát hiện ngay, tay không tấc sắt thử hỏi đối phó với con bạch hung ra làm sao? Mà thứ của nợ này lại cứ lề rề mãi trong điện, không biết rốt cuộc nó định làm gì? Cục diện đương hồi căng thẳng, lại bất ngờ xảy ra một sự kiện. Tôi trông thấy một con nhện tuyết to tướng, thân mình vằn vện đan xen, đang từ từ hạ xuống theo sợi tơ buông đung đưa trên nóc đại điện, vừa vặn rơi xuóng trước mặt tôi, khoảng cách còn chưa tới nửa centimet, gần như đã dính lên mặt tôi rồi. Nhện tuyết là loài có độc tính mạnh nhất trên cao nguyên, thông thường đều màu trắng, vậy mà cái con đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, tuy chỉ bé bằng đốt ngón tay, song trên mình đã mọc ra những vằn đỏ tươi, hai màu trắng đỏ rạch ròi, chứng tỏ đã sống hơn trăm năm rồi, độc tính có thể cướp đi tính mạng của một con bò Yak Tây Tạng chỉ trong nháy mắt. Con nhện tuyết lúc lắc trên mạng tơ của nó mấy cái, rồi rơi ngay xuống mũ trên trán tôi, không chệch đi đâu khác. Trong khoảnh khắc đó tôi gần như nín thở, trợn mắt gắng nhìn lên trên cũng chỉ thấy một cái chân vằn vện của con nhện. Nó dường như không thích chiếc mũ len, liền bò xuống quãng giữa hai mắt tôi. Phần đầu tôi chỉ có hai mắt và sống mũi lộ ra bên ngoài, mắt thấy con nhện tuyết sắp sửa bò xuống mặt, vạn bất đắc dĩ, đành phải nghĩ cách đối phó con nhện tuyết trước, song lại không dám dùng tay búng nó ra, bởi không có găng tay, e là sẽ trúng độc. Trong lúc nguy kịch, mặc xác con bạch hung có phát giác ra không, tôi liền ngẩng đầu, giơ trán nhằm thẳng vào cây trụ đập nhẹ một cái. Một tiếng "bép" vang khẽ, con nhện đã bị tôi đập vào cột nát bét. Tôi lập tức lắc đầu về một phía, hất xác con nhện còn chưa kịp chảy độc tố ra ngoài sang một bên. Song tiếng vang khẽ khàng ấy vẫn thu hút sự chú ý của con dở hơi kia, đôi mắt nó lóe lên những ánh nhìn lạnh lẽo, tức tốc xoay về phía cây trụ đỏ nơi tôi náu mình, từng bước từng bước đi tới. Tôi thầm chửi, mẹ kiếp hôm nay gặp phải vận đen rồi, định bụng bảo Tuyền béo chuẩn bị sẵn sàng, sau khi tôi đánh lạc hướng con vật ra chỗ khác, cậu ta sẽ bất ngờ lao ra, nhặt viên gạch lớn dưới đất giáng cho nó một cú, song thằng Tuyền béo nấp sau cây trụ bên kia như một thằng chết rồi, giờ phút này không hề thấy có phản ứng gì cả. Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng chửi rủa, giờ thì đành phải chơi trò cũ, giở cái chiêu ban nãy trêu thằng A Đông ra, đưa tay bấu lấy một miếng gỗ vụn trên thân trụ, nhắm thẳng vào xác thằng A Đông ném qua, hy vọng có thể lái sự chú ý của con vật kia đi chỗ khác. Vì lo tiếng vang không đủ lớn, tôi cố ý tìm lấy miếng gỗ tương đối to, vừa vặn ném trúng mặt thằng A Đông, trong Phật đường tĩnh mịch, vang lên một tiếng "bốp". Con lông trắng dở hơi kia quả nhiên nghe thấy động tĩnh, cảnh giác quay đầu lại nhìn. Lúc này sự việc bất ngờ nhất lại xảy ra, thằng A Đông vốn dĩ tưởng đã chết vì sợ rồi, đột nhiên bật lên những tiếng ho sặc sụa, nằm thở hồng hộc dưới đất. Hóa ra thằng này hãy còn sống, chỉ có điều vừa nãy kinh hãi quá độ, vả lại trên cao nguyên thiếu oxy, thở không ra hơi, nên ngất lịm đi. Quãng thời gian thằng A Đông ngừng thở không quá lâu, chẳng qua trong khí quản bị tắc một hơi, bấy giờ vẫn ở trong trạng thái hôn mê. Cái con quái vật vừa bò ra từ sau cánh cửa thấy thằng A Đông vẫn còn sống, bất đồ giận dữ, gào rống liên hồi. Còn chưa đợi tôi kịp hiểu ra nó định làm trò gì, con vật đã cầm lấy một viên đá ngói, nhằm thẳng đầu thằng A Đông đập dữ, máu me tức thời bắn ra tung tóe, nhưng con vật vẫn không chịu thôi, mãi đến khi đập nát óc thằng A Đông nó mới chịu ngừng tay. Sau đó nó búng búng móng tay vào xác thằng A Đông, để xác định xem hắn ta chết thật chưa, sau đó thái độ từ giận dữ chuyển sang vui mừng, phát ra một chuỗi tiếng cười quái đản, rồi khom mình xuống, ôm chặt lấy cái xác, giật phăng cái đầu lâu vừa bị đập nát bét ra, xé rách áo xống, miệng nhằm thẳng vào cổ cái xác, cắn cổ uống máu. Tôi núp sau cây trụ mà thấy rùng rợn toàn thân, cảnh tượng quả thực thảm quá, đặc biệt là trong di tích thành cổ im lìm như chết này lại còn nghe tiếng răng gặm xương "rộp rộp" vang lên không ngừng. Trước tôi từng thấy cảnh mèo bắt chuột sau đó nhai ngấu nghiến, so với cái cảnh tượng trước mắt này cũng chẳng khác gì mấy. Trời tạo ra oan nghiệt thì còn có thể tha thứ, chứ người mà tạo ra oan nghiệt thì khó mà sống nổi. Thằng A Đông ham hố pho tượng Phật mắt bạc, nếu không phải vậy thì cũng chưa chắc đã mở cánh cửa sắt kia ra. Tuy hắn ta tự làm tự chịu, song vẫn khiến người ta cảm thấy sự báo ứng này quá ư thảm khốc. Tôi bỗng nhiên nhớ tới từng bức bích họa miêu tả những cực hình dưới địa ngục trong đường nối từ thần điện hộ pháp đến phía trước miếu Luân Hồi, trong đó có bức vẽ cảnh tượng tàn khốc nơi ngục tối, một loài dã thú đầu mèo, thân thể gần giống con người, có đuôi, đang gặm xé ăn thây xác của kẻ có tội. Còn nhớ lúc đó lạt ma bảo rằng đó là con Balo (1) ăn tội lỗi của Luân Hồi tông. Luân Hồi tông đã tuyệt tích trên thế gian, cho nên hậu thế cũng chẳng có cách nào phán đoán loài Balo ăn tội lỗi này là ma đói hư cấu dưới địa ngục, hay là một loại dã thú có thực được cơ quan chấp pháp tôn giáo huấn luyện nuôi dưỡng, dùng để trừng phạt phạm nhân? Bức bích họa miêu tả cực hình dưới địa ngục kia rất giống với những gì tôi nhìn thấy lúc này, rất có thể con vật bò ra khỏi cánh cửa kia, chính là "kẻ hành hình gặm nhấm tội lỗi" mà Luân Hồi tông gọi. Trốn trên cột trụ mãi cũng không phải cách hay, chân tay dần dần tê cứng, đoán chừng chỉ chốc nữa thôi, chúng tôi sẽ phải tụt xuống vì không thể kiên trì lâu hơn nữa, song nhất thời không có đối sách, đành tạm thời kéo dài được phút nào hay phút ấy. Tôi đang định vẫy tay ra hiệu gọi Tuyền béo rút lui, thì con Balo đang xây lưng về phía chúng tôi đột nhiên quay phắt đầu lại, hếch mũi hít liên hồi, dường như ngửi thấy mùi gì đó dị thường, ngay lập tức liền trở nên cảnh giác. Tôi vội co người lại náu đi. Ánh trăng từ chóp miếu rớt xuống, soi chếch lên mình Tuyền béo, trán cậu ta chảy vã mồ hôi, không ngớt chớp mắt về phía tôi, dường như có ý gì đó muốn nói, tôi cũng chớp mắt với cậu ta, ý là hỏi xem cậu ta có ý gì, vừa nãy làm gì mà như chết rồi thế. Tuyền béo không dám ho he, đành làm một động tác hết sức vô vọng, nhún nhẹ vai, cúi đầu nhìn xuống phía dưới cột. Tôi men theo ánh mắt cậu ta cúi nhìn xuống, thấy trên thân trụ màu đỏ có một vệt nước rõ lớn, liền lập tức chửi thầm :" Mẹ cái thằng, thế mà vẫn vãi đái ra quần". (1): Balo, loài ma đói hoặc tội nhân trong truyền thuyết Tây Tạng. Chương 9 KẾ HOẠCH B Nét mặt của Tuyền béo khoan khoái như trút bỏ được gánh nặng, tôi nghĩ việc này cũng khó trách cậu ta, nhịn lâu như vậy, không vỡ bọng đái là còn may rồi. Lại thấy Tuyền béo nháy nháy mắt với tôi, cái lối giao tiếp này của hai chúng tôi, người ngoài nhìn không hiểu, chỉ có tôi mới hiểu được, cậu ta định hỏi tôi nếu đã bị phát hiện rồi, thì giờ phải làm thế nào. Tôi đưa ngón tay chỉ lên trên, tỏ ý bảo Tuyền béo trèo lên chỗ cao hơn nữa, leo lên thêm một đoạn, đợi tín hiệu của tôi sẽ bất ngờ hành động. Ngay sau đó tôi cũng đổi góc ôm phía sau trụ của mình, con ma đói Balo đã theo mùi tìm đến. Tôi nấp sau cây trụ nhìn thấy rất rõ, miệng con vật này toàn là những vết máu loang lổ, mặt nó giống y như mặt con mèo, thậm chí trông hao hao con báo, cơ thể nó hơi giống con người, duy chỉ có một điểm là không thể đứng thẳng lên mà đi lại. Tôi âm thầm quan sát, cảm thấy nó rất giống loài chuột xạ thường thấy ở Tây Tạng, song lại không phải loài chuột xạ thông thường có hình dạng như con mèo đen, nó không những to hơn nhiều, mà khắp mình cũng tuyền màu trắng. Ở trong nội địa, có truyền thuyết kể rằng, có một số loài thú sống lâu, lông tóc cũng sẽ biến thành màu trắng giống như loài người. Song lúc này tôi chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi nhiều nữa, con Balo trắng như một con ác quỷ đã tới dưới chân trụ nơi Tuyền béo náu mình, chăm chú hít ngửi vết nước tiểu, nhưng do Tuyền béo tè ra quần, cho nên mùi nước tiểu trên người cậu ta nặng hơn, con Balo cảm thấy mùi bên trên đậm đặc hơn, liền định ngẩng đầu nhìn lên. Tôi nghĩ bụng nếu con điên này mà ngẩng đầu lên nhìn thấy Tuyền béo, vậy thì kế hoạch tấn công bất ngờ của chúng tôi sẽ thất bại. Thế là tôi liền thò người ra khỏi cây trụ, bất thình lình hét một tiếng về phía con Balo :" Này...! Chưa thấy đái ỉa bậy bao giờ hả?" Con Balo có lớp lông trắng mịn bị tiếng động bất ngờ ấy làm cho giật bắn mình, liền quay ngoắt đầu lại, dưới ánh trăng hai mắt nó như hai tia lửa điện. Tôi nghĩ bụng :" Mắt mày sáng nhỉ, xem liệu có sáng bằng thứ này không?". Đoạn giơ chiếc đèn pin mắt sói cầm trong tay lên, chùm sáng mạnh chiếu thẳng vào hai mắt con quái vật. Đèn pin mắt sói ngoài việc có thể dùng để chiếu sáng, ngắm chuẩn ra, còn có một đặc tính nổi bật nhất, đó là chiếu trong cự ly gần và chính diện có thể khiến mắt thường bị lòa đi trong giây lát. Một số loài động vật có đôi mắt hết sức nhạy với nguồn sáng, chính nhờ thế mà trong đêm tối chúng mới có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, tuy nhiên cũng vì thế mà phản ứng của mắt khi bị chùm sáng của đèn pin mắt sói chiếu thẳng trong cự ly gần càng mạnh hơn. Con Balo bị luồng sáng rọi thẳng vào mắt, lập tức mất thị lực, phát ra những tiếng kêu quái đản như tiếng chim kền kền già. Chiêu này chỉ có thể sử dụng một lần, không thể sử dụng lần hai, tôi thấy không thể bỏ mất thời cơ liền gọi Tuyền béo :" Còn đợi gì nữa thế? Thả bom thịt mau!" Tuyền béo nghe tôi phát tín hiệu, liền nhắm mắt nhảy thẳng xuống, rắn rỏi đổ ập lên mình con Balo. Nếu người thường mà dính phải cú này của Tuyền béo, thế nào ruột cũng sẽ hộc ra khỏi mồm, song loài dã thú Balo này lại không hề hấn gì, vùng vẫy vài cái đã chực bò dậy. Tuyền béo kêu lên :" Tư lệnh Nhất ơi, chiêu này của ta không ăn thua, mả mẹ thằng này cứng cáp quá...". Chưa nói dứt lời, cậu ta đã bị hất văng ra. Tuyền béo lộn mấy vòng, né tránh những chiếc móng sắc nhọn đang điên cuồng vồ đến tới tấp. Chúng tôi định nhân cơ hội đôi mắt con vật tạm thời mất thị lực để tìm đường tháo chạy, song vị trí hiện thời không tiện lắm, lối ra thông với thần điện hộ pháp đã bị con vật chặn lại, mà nếu muốn ra khỏi vương thành Cổ Cách, chỉ có cách theo con đường đó xuống núi thôi. Một lối thoát khác trong miếu Luân Hồi là bức tường đổ bị mưa gió xói mòn, cao những mười mấy mét, trong lúc luống cuống chắc chắn không thể leo xuống được. Nếu tiếp tục bị tấn công thế này, kể cả không có vũ khí, chúng tôi cũng chẳng nề hà gì học theo năm tráng sĩ trên núi Lang Nha năm xưa, dùng đá mà chiến đấu, song chỉ sợ làm như vậy không thể xử lý triệt để được con thú, đợi khi mắt nó hồi phục lại, ắt sẽ lỡ mất thời cơ. Tôi đá mắt quanh bốn phía, trong bụng đã có kế sách, liền vẫy tay gọi Tuyền béo, chỉ vào cánh cửa sắt màu đen trong mật động, đóng cánh cửa sắt lại, chặn nó ở phía ngoài trước đã. Hai đứa tôi không dám ho he nửa tiếng, khẽ khàng lẻn ra hướng mật động, nhưng lại quên mất một điều, con ma đói Balo này tuy đã bị ánh sáng mạnh của đèn pin mắt sói làm cho lóa mắt, song khứu giác vẫn hết sức nhạy bén, mùi nước tiểu khai hoắc trên người Tuyền béo gần như đã trở thành thiết bị định vị chúng tôi. Con Balo bấy giờ đã hồi phục lại sau cơn hoảng loạn vì bị lóa mắt, thấy người sống là tức tối điên cuồng, liền lao ngay về phía Tuyền béo. Tôi và Tuyền béo thấy tình hình không khả quan, bèn sải bước bỏ chạy, song vì chạy ngược sáng, phía trước tối om như mực, tôi vấp phải một đoạn tường đổ nát, ngã lộn cổ xuống, vội chống tay xuống đất, đình bò dậy chạy tiếp, thì lại cảm thấy dưới tay phải như có thứ gì đó đầy lông, thuận tay liền tóm lên xem, thì ra là một con chuột xạ đen. Tuyền béo hớt ha hớt hải chạy phía sau tôi, tôi ngã lăn ra đất, cũng khiến cậu ta vấp phải, cả người loạng choạng. Tôi túm lấy cổ áo của Tuyền béo, gắng đứng dậy, lại thấy sau lưng lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo, mắt con Balo đã hồi phục, tôi liền vung tay ném luôn con chuột xạ vào nó, con quái vật bắt lấy, năm đầu ngón tay siết lại, tức thời bóp chết con chuột, bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Tôi nghĩ cái ngữ còn chưa rõ là cương thi hay dã thú này, đại khái có một thói quen là không ăn vật còn sống, nhất định phải giết chết sau đó mới ăn. Khu di tích vương thành tuy có vẻ tĩnh mịch rặt một mùi chết chóc nhưng lại ẩn náu vô số sinh vật hoạt động về đêm hoặc trong chỗ tối tăm như chuột xạ, nhện tuyết. Ban nãy nếu chạm vào con nhện, có khi đã trúng độc rồi. Hang động phía sau cửa sắt đen không biết sâu hay không, song lúc này nó đã trở thành lối thoát duy nhất, chỉ còn cách bạo dạn bước vào đó đã rồi hẵng hay. Tôi và Tuyền béo rút vào phía trong cánh cửa, cũng chẳng để ý xem không gian phía sau như thế nào, đã cuống quýt giở ngược tay đóng cửa sắt lại. Tuyền béo thấy kết cấu cửa sắt, lập tức kêu khổ ầm ĩ, cửa này đóng mở phía ngoài, bên trong không có then chốt gì, vả lại cũng không thể lấy thân mình chặn cửa lại được, chỉ có thể kéo cửa vào trong,có sức cũng không giở ra hết được. Đang tiếng qua tiếng lại, cửa sắt bỗng bị một luồng lực rất lớn giật mạnh ra phía ngoài, tôi và Tuyền béo dồn hết sức giữ chặt hai cánh cửa. Tuyền béo nói :" Chiêu này cũng không xong đâu, tư lệnh Nhất ơi, cậu có kế hoạch phòng bị khẩn cấp nào không?" Tôi nói :" Cũng có kế hoạch B đấy, nếu như đã không tháo chạy được ra ngoài, cũng chẳng chặn được nó, thì anh em ta quyết một phen sống mái với con quái này đi". Tuyền béo nói :" Tôi bảo rồi mà, ban nãy nhân lúc nó không nhìn thấy, phải ra tay luôn rồi chứ, vậy giờ tôi thả tay cho nó lao vào, anh em ta xông ra, mất đầu cũng chỉ như việc gió thổi bay mũ, ta cứ lao ra quyết sống mái với nó ...", nói đoạn định buông tay mở cửa. Tôi vội ngăn cậu ta lại :" Cậu thật thà như thế từ bao giờ vậy? Tôi cũng chỉ nói thế thôi mà. Ta phải giữ sức, không thể rắn với nó được". Tôi đá chân vào hai dây xích sắt trên mặt đất lúc nãy tiện tay lôi vào từ lúc vừa vào cửa. Hai dây xích sắt vốn khóa liền với tượng Phật mắt bạc, dùng cố định cửa sắt, lúc này đều bị tôi kéo vào, coi như là có thêm hai điểm vận lực vào để đóng chặt cửa sắt. Song tôi chưa hề nghĩ đến việc đóng cửa sắt từ bên trong để chặn con Balo ở phía ngoài, cánh cửa sắt này chính là một cái gọng kềm sẵn có. Tôi bảo Tuyền béo lát nữa để chừa ra một khe hở, bất kể con vật kia thò bộ phận nào vào, cậu quấn dây xích quanh eo, rồi cứ việc dốc sức kéo mạnh về sau, không cần phải nhẹ tay nể nang làm gì, kẹp chết nó đi. Con Balo bên ngoài không cho chúng tôi thời gian bàn bạc cụ thể, móng vuốt của nó đã lách vào khe cửa, nạy cho rộng thêm ra, rồi thò đầu và một cánh tay vào. Thời cơ đã chín muồi, tôi và Tuyền béo cùng lúc hét lên một tiếng :" Hò dô ta nào!", rồi dốc toàn bộ sức lực, căng cứng cơ bắp, kéo mạnh dây xích, khiến cửa sắt lập tức kẹp chặt lại. Tiếng gân cốt bị kẹp gãy kêu lên răng rắc, con Balo đau đớn định giãy giụa thoát ra mà không được, cổ nó bị kẹp chặt, dẫu có sức ngàn cân cũng khó mà thi triển được, nhưng nó vẫn không cam tâm, một tay vẫn không ngừng cào cấu cửa sắt, còn nửa cánh tay thò vào trong cửa, vẫn hươ loạn xị ngậu về phía chúng tôi. Để có thể dốc hết sức, Tuyền béo ôm lấy tượng Phật mắt bạc, quấn dây xích sắt quanh bụng, song như vậy thì khoảng cách lại bị rút ngắn, khiến móng vuốt của con Balo vươn được tới bụng Tuyền béo, chỉ cách độ mấy milimet thôi là nó rạch được bụng Tuyền béo ra. Tôi cuống quýt móc bật lửa ra đốt cánh tay con quái. Con Balo bị lửa đốt, đau đớn vô cùng, song khổ nỗi không thể vùng vẫy được, chỉ còn cách rống lên một cách tuyệt vọng. Tôi và Tuyền béo từ nhỏ đã được gọi là Bạt Mạng Tam Lang (1), lúc này bất giác đã dấy lên bản năng chiến đấu nguyên thủy. Đối xử với kẻ địch phải tàn khốc lạnh lùng như mùa đông, đối phương càng kêu la thảm thiết, chúng tôi lại càng máu me hơn. Đến khi bật lửa hết sạch gas, con Balo đã bị nướng khét; đầu, nửa vai và cánh tay con Balo thò vào trong cửa, gần như đã bị kẹp đứt đôi, chết đến không thể chết hơn được nữa, chúng tôi mới chịu thôi. Tôi và Tuyền béo vừa nãy đã dốc hết sức, làm như vậy ở vùng cao thế này hết sức nguy hiểm, cảm giác như hít thở bắt đầu trở nên khó khăn. Hai chúng tôi không dám di chuyển nửa bước, liền nằm luôn xuống đất, vất vả thở hồng hộc. Tôi nằm dưới đất, không ngửi thấy có mùi thối rữa, mật động này nếu quả thực là địa ngục của Luân Hồi tông thì bọn tôi cứ mau chóng chuồn đi là hơn, có trời mới biết ở đây còn thứ quái quỷ gì nữa hay không. Nhưng giờ đã sức cùng lực kiệt rồi, nếu trong tình trạng hít thở khó khăn mà tùy tiện đi lại, e phản ứng cao nguyên sẽ rất ghê gớm, vậy là đành phải dùng một tay bật đèn pin soi xung quanh. Mặt đất bên trong cửa sắt chất đầy xương trắng, có xương người, xương động vật, trên vách tường lỗ chỗ nhiều hang động, to nhỏ khác nhau, hang nhỏ có thể cho những loài động vật nhỏ như chuột xạ đi qua, còn hang to thì đủ cho một con gấu ngựa Tây Tạng chui vào, song vị trí đều rất cao, người thường khó mà leo lên được. Thẳng trên đỉnh đầu tôi cũng có một hang lớn, cửa hang tròn xoe, giống như một cái giếng, có khả năng là hang này thông tói vương cung trên đỉnh núi, kẻ nào mạo phạm vương quyền thì sẽ bị vệ binh ném từ bên trên xuống. Tôi đang quan sát địa hình, chợt nghe thấy Tuyền béo nằm bên cạnh nói :" Nhất này, cậu xem đây là da gì vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi :" Da? Da gì? Da của ai?". Liếc mắt nhìn sang, thấy Tuyền béo đang giật ra một miếng da lông đen sì bên dưới chỗ cậu ta nằm. Tôi đón lấy xem thử, thấy không giống như da gấu ngựa Tây Tạng, cũng không giống da người, có quá nhiều lông, chắc là da của người rừng? Tiện tay lắc nhẹ, từ trong đống da lông ấy rơi ra một mảnh xương trông giống xương sọ người, tựa như một nửa chiếc đầu lâu, song mảnh xương dày đến kỳ lạ, không thể có người xương dày như vậy được, đoạn lấy tay miết, cảm giác rất mềm, lại không giống xương lắm. Tôi và Tuyền béo càng nhìn càng thấy kỳ quái, liền soi đèn pin lên, thấy trên mảnh xương có khắc chi chít chữ, tuy không phải là loại chữ quái đản kiểu như long cốt thiên thư, song chúng tôi vẫn không thể đọc ra được chữ nào. Vòm miệng của cái xương sọ này to hơn miệng người thường rất nhiều, tôi xem một lúc lâu, cảm giác đây rất có thể là một chiếc mặt nạ, nhưng sao lại dùng mảnh da còn cả lông của người rừng bọc lại, vứt vào trong địa ngục sau cánh cửa sắt này? Điều này thì tôi và Tuyền béo không sao hiểu nổi. Trông túm lông tóc kia có vết tích của bàn tay con người, cũng chẳng rõ có bán được giá hay không. Chúng tôi thở đều một lúc, thấy góc phòng chuột xạ con chạy loăng quăng mỗi lúc một nhiều, không dám nấn ná lại lâu hơn, bèn tức tốc rời khỏi cái nơi đầy rẫy xương xẩu này. Cánh cửa sắt vốn dĩ không phải dùng để ngăn chặn con Balo, mà là đề phòng trường hợp tội phạm rơi từ trên núi xuống không chết sẽ chạy ra khỏi cửa. Mấy cái hang lớn chếch phía trong đỉnh hang mới là chỗ cho loài ác thú kia ra vào, nếu lại có hai con nữa nhảy xuống, thì thật không dễ đối phó chút nào. (1): Bạt Mạng Tam Lang: tên hiệu của Thạch Tú, một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn. Tuyền béo dùng mảnh da lông người rừng gói chiếc mặt nạ kỳ quái lại kẹp vào dưới nách, rồi cùng với tôi lần lượt leo ra khỏi hang động bí mật. Lúc này bên ngoài trăng sáng lơ lửng giữa bầu không, vừa đúng nửa đêm, mặt đất trong miếu Luân Hồi loang lổ vết máu, rải rác tứ chi bị cắn đứt còn thừa lại của thằng A Đông, cảnh tượng thực vô cùng thảm khốc. Tôi bàn bạc với Tuyền béo, bất kể thế nào thì cũng đã cùng nhau chung đường tới đây, chớ để hắn chết trơ xác thế này, nhưng đào hố chôn thì phiền phức quá, thôi thì cứ nhặt những phần còn lại của hắn, đem vứt vào trong hang động bí mật vậy. Hai chúng tôi mỗi người một tay một chân gom nhặt những gì còn lại của A Đông vứt vào bên trong cánh cửa sắt đen, sau đó đặt lại pho tượng Phật mắt bạc về chỗ cũ. Thó trộm cái thứ này, chắc chắn sẽ gặp báo ứng, cứ để nó trong ấy thì hơn. Thứ nữa liền đóng cánh cửa sắt, dùng đá và gỗ vụn lấp cho chặt, rồi mới men theo đường cũ trở về. Trên đường về, Tuyền béo vẫn một mực thở vắn than dài, hết sức thông cảm cho số mệnh bi thảm của A Đông :" Tôi phát hiện ra một chân lý thế này Nhất ạ, anh hùng hảo hán có phải ai cũng có thể làm được đâu. Lời của cậu vẫn có lý thật, càng vào những lúc quyết định, càng phải dám giở các ngón tiểu nhân". Tôi nói với Tuyền béo :" Cũng không thể cứ giở trò tiểu nhân mãi được, lão mù có câu nói rất hay, sống ở đời có rất nhiều tai bay vạ gió, giang hồ lắm mối hiểm nguy, song cũng không chỉ toàn sóng gió, nhưng cái chính là khi đối mặt với những mối nguy hiểm tính chất khác nhau, chúng ta phải áp dụng các đối sách khác nhau. Từ xưa cổ nhân đã nói, đánh vào thành trì là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách, về sau chúng ta nên đẩy mạnh công tác tuyên truyền tư tưởng, gắng hóa giải mối thù hằn ngay từ trong tâm lý địch ..." Chúng tôi vừa đi vừa chuyện phiếm, đang lúc ba hoa không đâu, đột nhiên lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, dường như có người theo đuôi chúng tôi, tôi bắt đầu cảnh giác, liền lập tức dừng câu chuyện, ngoảnh đầu lại nhìn phía sau. Dải núi rừng tĩnh mịch, dưới ánh trăng soi, in cái bóng đen sì ngả xuống mặt đất, dáng dấp tựa như mặt mũi của con mãnh thú đang há miệng nhe nanh. Cơn gió giận dữ gầm vang trên cao nguyên hoang lạnh, gió đã nổi lên, có lẽ vừa nãy chỉ là ảo giác. Tuy không phát hiện ra điều gì dị thường, song trong lòng tôi vẫn lo nơm nớp, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn cùng Tuyền béo rảo nhanh bước chân, vội vàng chạy về chòi gác nơi đoàn thám hiểm ngủ lại qua đêm. Nhân chưa có ai phát giác, chúng tôi liền chui vào trong túi ngủ đánh một giấc say sưa. Ngay sớm hôm sau, Minh Thúc đã hỏi chúng tôi xem có thấy thằng bố láo A Đông đâu không, tôi và Tuyền béo đều lắc đầu lia lịa, nói không thấy. Tôi bảo chắc thằng A Đông ấy thấy khuân vác bình dưỡng khí vất vả quá, không chịu nổi cực nhọc đã chuồn về trước rồi. Tuyền béo giả vờ còn giỏi hơn :" A Đông á? Không phải hắn ở lại Bắc Kinh sao? Sao lại ở đây nhỉ? Bác lẩm cẩm rồi à? Hay thiếu oxy? Mau đeo ống dưỡng khí vào đi!" Minh Thúc đành bảo Peter Hoàng đi tìm xung quanh xem, song cuối cùng vẫn không có kết quả gì, bèn không hỏi lại nữa, dù sao cũng chỉ là thằng lăng xăng, hắn sống hay chết, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến đại cuộc. Hôm đó, tay hướng đạo thông báo với chúng tôi hôm nay không thể đi được, cuối đêm qua, trời nổi gió suốt, xem chừng hôm nay chắc chắn sẽ có mưa lớn. Đoàn chúng ta lại có quá nhiều bò Yak, bò Yak trên cao nguyên không sợ sói, cũng không sợ gấu ngựa, nhưng lại sợ nhất sấm, dọc đường mà gặp sấm chớp, chắc chắn sẽ chạy loạn cả lên, thôi đành nán lại một ngày, đợi mai hẵng xuất phát quay lại Semge zangbo. Chúng tôi nghĩ, dẫu sao cũng đã biết được vị trí đại khái của khe Kelamer núi Côn Luân, dẫu có tới được đấy thì tạm thời cũng chẳng thể đi vào trong núi, bởi đồ đạc và trang thiết bị đều chưa tới, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa tất cả mới chuẩn bị xong xuôi được. Vả lại từ vùng A Lý đến núi Côn Luân, dường như phải băng qua cả Tây Tạng, đường xá xa xôi, không nhất thiết phải tranh thủ một hai ngày làm gì, thế là cả đoàn nán lại trong di tích thành lũy. Quả nhiên chưa đến trưa, trên trời mây đen đã kéo đến dày đặc, cuối cùng cũng trút mưa xuống. Đoàn người uống trà bơ trong tòa lũy cổ đợi cho mưa ngớt, trời mưa, khí áp càng thấp, A Hương cảm thấy hít thở khó khăn, cứ ở phòng trong ngủ suốt, những người còn lại bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo. Sau đó Tuyền béo kể lại cuộc đời đổ đấu hoành tráng của mình cho bọn Minh Thúc nghe, khiến cả đám người đó đều rùng mình khiếp sợ. Tôi nhân cơ hội đó gọi Thiết bổng Lạt ma và Shirley Dương vào trong buồng đá nơi tôi ngủ, lấy miếng da lông người rừng cùng với chiếc mặt nạ bồi giấy hồ đưa cho hai người họ xem, đồng thời kể vắn tắt câu chuyện tối hôm qua. Song nhắc nhở họ rằng, tốt nhất không nói cho Minh Thúc biết về cái chết của A Đông để khỏi hiểu lầm, lão ta có thể sẽ nghĩ tôi và Tuyền béo lập âm mưu cướp của rồi giết thằng A Đông, cho nên chớ tự mình chuốc lấy phiền phức làm gì. Shirley Dương nghe xong hơi bực mình :" Các anh cũng to gan lớn mật thật đấy, tay không tấc sắt, đêm hôm lại dám vào trong thành cổ bày trò dọa nạt, uổng cho anh đã từng làm trung úy mấy năm, thế mà chẳng có chút chín chắn gì hết, nếu xảy ra điều gì bất trắc thật thì biết tính sao?" Tôi nói với Shirley Dương :" Anh hùng không nhắc chuyện năm xưa, nhớ buổi vàng son ánh nguyệt mờ. Việc tối hôm qua và cả những việc trước kia đều đã trở thành lớp bọt sóng trôi khuất trên dòng sông lịch sử rồi, chúng ta không nên quẩn quanh với cái quá khứ đã tồn tại khách quan ấy nữa. Cô xem mấy cái chữ trên chiếc mặt nạ này xem, có biết chữ nào không? Đây là vật duy nhất có chữ viết trong miếu Luân Hồi đấy, Luân Hồi tông và tín ngưỡng của Ma quốc có rất nhiều điểm tương đồng,nói không chừng lại có thông tin gì có giá trị trong đây cũng nên". Shirley Dương bó tay nói :" Anh mồm mép lắm, có lẽ anh không nên đi bộ đội, mà nên làm luật sư, hay chính trị gia gì đó thì hơn". Nói đoạn, cô đón lấy chiếc mặt nạ xem, rồi lấy làm lạ nói :" Đây là Kinh Thánh viết bằng chữ Bồ Đào Nha". Ngoài tinh thông quyết chú Tầm long ra, tôi còn có một sở trường nữa, đó là nếu như người khác hỏi những vấn đề tôi không muốn trả lời, tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy. Thế là tôi liền hỏi Shirley Dương :" Cô biết cả tiếng Bồ Đào Nha cơ à? Tôi bảo rồi mà, mấy cái chữ này sao trông lại giống mấy chùm nho thế kia chứ" (2). Shirley Dương lắc đầu nói :" Chỉ đọc hiểu được một ít thôi, nhưng Kinh Thánh thì tôi thuộc lòng rồi, đây chắc chắn là Kinh Thánh, không thể nhầm được". Cộng thêm lạt ma ở bên cạnh trợ giúp, cuối cùng có thể đoán định, mặt nạ này là một loại hình tượng ma quỷ của Luân Hồi tông. Dùng Kinh Thánh để chế ra chiếc mặt nạ khủng khiếp thế này, e là có liên quan đến việc xung đột tôn giáo ở Tây Tạng trước đây. Da và lông của người rừng trên Himalaya là thứ của báu mà quý tộc Tây Tạng cổ khi xưa yêu thích, nghe nói có tác dụng giữ nhiệt, nếu đem thi thể gói vào bên trong, còn có thể chống mục rữa. Khi các vương tôn quý tộc đi săn, thường thích khoác sau lưng làm áo choàng, có thể giấu mùi người trong gió; còn có thuyết khác nói rằng, loại da còn nguyên lông này có thể gói chặt linh hồn, khiến nó vĩnh viễn không được giải thoát. Shirley Dương muốn xem trong chiếc mặt nạ chứa đựng huyền cơ gì, bóc từng lớp giấy khô ra, liền phát hiện trên những trang giấy có chép Kinh Thánh này lại có vẽ vô số đường nét ngoằn ngoèo, hóa ra là một tấm bản đồ, có mạch núi đường sông, lại có cả thành lũy lầu tháp, nhưng không biết là bản đồ nơi nào. Do không có bất kỳ cứ liệu nào khác, chỉ dựa vào địa hình trong bản đồ để suy đoán thì đây có thể là bản đồ của vương triều Tượng Hùng cổ xưa ở vùng đất Đại Bàng, cũng có thể là bản đồ của Phượng Hoàng thần cung ở núi Côn Luân, bởi vương triều Cổ Cách đã diệt vong có mối liên hệ rất chặt chẽ với hai nơi này, rất có thể họ còn giữ lại thông tin về hai di tích cổ đại ấy. Có một người Tây nào đó đã chép trộm, chuẩn bị đi tìm kho báu, hoặc giả làm gì đó khác, song chưa kịp mang ra, thì gặp phải tai họa bị ném xuống ngục cho con Balo ăn thịt, còn những trang Kinh Thánh có bản đồ vẽ trộm thì bị bồi thành chiếc mặt nạ ác quỷ, dùng da người rừng bọc lại, cùng ném xuống địa ngục. Song những sự việc cụ thể bên trong, chúng tôi không thể suy đoán được, tóm lại tấm bản đồ với diện mạo thay đổi hoàn toàn này ắt có giá trị nhất định của nó. Nhân lúc Shirley Dương đang bận phục chế tấm bản đồ, tôi ra ngoài rót cốc trà bơ uống. Trời mưa đã nhỏ hạt đi nhiều, nhưng sấm chớp vẫn đang đùng đùng, tựa hồ còn ủ một cơn dông lớn hơn nữa, tối sầm sì như đêm, ngày mai liệu trời có hửng lên hay không cũng chưa biết chắc. Tuyền béo ở buồng ngoài, đang ngồi bên đống lửa cao hứng phét lác, Minh Thúc, Peter Hoàng, Hàn Thục Na, và cả tay hướng đạo tên Zhaxi, có nghĩa là may mắn, đều há hốc mồm ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe. Chỉ nghe cậu ta nói văng cả nước bọt :" Tuyền béo tôi đây xé phăng cái bánh tông già trong cỗ quan tài lớn thành tám mảnh, đầu đem chôn rìa đường, chân tay lần lượt chôn ở Đông sơn và Tây sơn, còn lại khúc thân, thì đá một phát cho bay xuống sông" Tuyền béo nói với Peter Hoàng, chính là cái vị thân vương già gì ấy ở nước cậu, lại đúng lúc đó tới Trung Quốc chúng tôi, khắp đường đâu đâu cũng có đội kèn trống hoan nghênh. Bộ Ngoại giao cứ nằng nặc mời tôi đi gặp ông ấy, mà tôi thì chẳng thích, sợ chỗ ồn ào mà, vậy là đành phải lánh về dưới quê, tìm được căn nhà hung lắm, nghe nói có đến mười bảy người chết trong ấy rồi cơ đấy. Cái tính của Tuyền béo tôi đây là thế, không tin mấy thứ đó, âm trạch hung trạch tôi đây vẫn ở như thường hết. Đến đêm bắt đầu ngồi đếm lại số minh khí đã mò được từ cái bánh tông già kia, cộp cộp cộp ... vừa ngồi đếm, bác đoán xem thế nào? Minh Thúc lắc đầu :" Có lẫn không thế, chú không nói cho chúng tôi, thì sao chúng tôi đoán được? Mà chú rốt cuộc vơ được bao nhiêu minh khí?" Tuyền béo nói :" Thôi khỏi phải nhắc, lại còn minh khí gì nữa, vừa đếm được một nửa, cửa phòng bị đẩy bật ra, bên ngoài cứ sấm nổ đùng đùng ấy, cửa phòng cứ thế tự mở, từ bên ngoài lăn vào một thứ, chính là cái đầu người bị tôi chôn ở rìa sông ấy". Bọn Minh Thúc rỗi hơi ngồi nghe Tuyền béo phét lác, tuy biết rõ là cậu ta đang nói nhăng nói cuội, nhưng bấy giờ tiếng sấm ngoài trời đang nổ liên hồi, trong tòa lũy cổ hoang phế lại âm u tăm tối, thành thử ai nấy đều căng thẳng sợ hãi. Tôi thấy buồn cười, nghĩ bụng thằng béo này cũng hay hớm thật, cứ bốc phét đi, tốt nhất là nạt cho Minh Thúc tái phát bệnh tim ra, chúng ta sẽ có cớ không dắt lũ bâu nhâu này đến Kelamer tìm Long đỉnh nữa. Tôi bước đến bên bình trà, vừa nhấc bát lên định rót, bỗng nghe thấy tiếng hét kinh hãi của con gái, hình như là A Hương, chẳng phải cô bé đang ngủ sao? Tất cả mọi người trong phòng đều đứng bật dậy, ngay cả Thiết bổng Lạt ma và Shirley Dương cũng bước ra. Mọi người lo A Hương xảy ra chuyện gì, đang định vào xem cô bé thế nào thì thấy A Hương chân đất chạy ra, gục đầu vào lòng Minh Thúc. Lão vội an ủi :" Con ngoan đừng sợ, xảy ra chuyện gì hả con?" A Hương trợn trừng đôi mắt vô hồn, nhìn mọi người trong phòng một lượt, rồi nói với lão :" Ba ơi, con sợ lắm, con thấy A Đông máu me đầy người, cứ đi lại dật dờ trong căn phòng này mãi". Người khác có khi không thấy gì, nhưng tôi, Tuyền béo và mấy người biết A Đông đã chết, đều cảm thấy lạnh ớn sống lưng. Lúc này Thiết bổng Lạt ma bước lên phía trước nói :" Hắn đã thành 'thân trung ấm' rồi, phải mau mau làm lễ độ vong, bằng không hắn sẽ hại chết những người sống ở đây". Thiết bổng Lạt ma nói "thân trung ấm" không phải là oan hồn, nhưng lại rất giống oan hồn. Mật tông cho rằng, một người sau khi chết, khoảng thời gian từ đó cho đến khi được đầu thai, trạng thái linh hồn gọi là "trung ấm". Lạt ma hỏi A Hương, hiện giờ có thể nhìn thấy "thân trung ấm" đang ở đâu không? A Hương run rẩy giơ ngón tay, mọi người đều lùi lại một bước theo phản xạ, thấy ngón tay cô bé chỉ thẳng Chương 10 ĐÔI MẮT BẢN NĂNG Lạt ma đột nhiên biến sắc mặt, chỉ kêu lên một tiếng :" Không xong rồi", liền ngã bật ngửa ra sau. Tôi nhanh tay nhanh mắt, vội đỡ lấy lưng ông, ngoảnh lại nhìn thì đã thấy lạt ma mặt mày vàng vọt, hơi thở thoi thóp, tôi lo tính mạng ông gặp nguy hiểm, liền vội bắt mạch, vừa bắt cổ tay, phát hiện ra mạch tượng của ông lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể về chầu Tây thiên cực lạc. Tôi hoàn toàn không hiểu "thân trung ấm" là gì, dường như không phải ma quỷ ám vào, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào mới được. Minh Thúc đứng đối diện với chúng tôi nói :" A Đông làm sao lại chết được? Lẽ nào các người mưu sát nó?". Vừa nói vừa đánh mắt cho tên thủ hạ Peter Hoàng, tỏ ý bảo hắn bảo vệ mình. Tuyền béo đứng cạnh hiểu lầm, tưởng Minh Thúc bảo Peter Hoàng động thủ, liền rút con dao lính dù ra, phi lên phía trước, định hạ lão. Peter Hoàng cũng rút dao găm lao ra đứng chặn trước mặt Minh Thúc như một tòa tháp sắt. Trong tòa cổ lũy, nhất thời rặt mùi đao kiếm, không khí căng thẳng tựa như có một thùng thuốc nổ khổng lồ, chỉ cần hơi có một tia lửa là sẽ bùng nổ. Hàn Thục Na lo cô con gái nuôi bị thương, vội kéo A Hương ra xa. Thấy Tuyền béo và Peter Hoàng lăm lăm con dao sắp lao vào nhau, tôi thầm nghĩ nếu động thủ, thì bọn tôi cũng chẳng bị thiệt, đối phương có một lão khọm và hai ả đàn bà, cho dù Peter Hoàng có tài cán đến mấy, sức của hắn cũng chỉ là đội viên du kích quèn thôi. Tuyền béo xử lý hắn chắc chắn không thành vấn đề, chỉ có điều chớ xảy ra án mạng là được. Shirley Dương tưởng tôi sẽ khuyên giải, song thấy tôi cứ tưng tửng, như muốn xem trò hay ho, bèn lấy tay đẩy tôi. Tôi giật mình tỉnh ra, chẳng hiểu làm sao, từ đầu chí cuối tôi đều không coi hội Minh Thúc là người bên mình, song giả như có chuyện xảy ra thật, thì cả hai bên cũng đều chẳng có ích lợi gì. Vậy là tôi đành lên tiếng :" Các đồng chí! Mong các đồng chí bình tĩnh lại một chút, đây chỉ là hiểu lầm thôi, việc gì cũng có thể bình tĩnh bàn bạc trong hòa bình cả mà". Đoạn tôi liền kể lại việc A Đông vào di tích vương thành ăn cắp tượng Phật mắt bạc, bị tôi và Tuyền béo phát hiện, và cái chết thảm thương của hắn. Minh Thúc liền xuống nước :" Chú Nhất nói có lý lắm, có việc gì thì cứ bàn với nhau. Thằng ranh A Đông là thằng tham lam ngay đến cả cái lợi nhỏ bằng đầu con ruồi, nó đáng chết từ lâu rồi, chớ vì nó mà làm tổn thương hòa khí ...". Ngừng vài giây lão lại nói tiếp :" Việc cấp bách trước mắt là vị lạt ma này sắp tịch rồi, mau hỏa táng thi thể ông ta, bằng không chúng ta đều chuốc vạ theo đấy. Tôi đọc trong cuốn cổ kinh kia, có một phần viết về 'thân trung ấm' đấy". Minh Thúc bảo chúng tôi, các cậu không hiểu thằng A Đông này đâu,chớ thấy nó thường làm những việc lén lút, bẻ khóa nạy cửa, song nó nhát hơn thỏ đế, nó có biến thành ma cũng không dám làm khó các vị đâu, nhưng vấn đề là cái "thân trung ấm" chắc chắn đã bị thứ gì đó ám vào, bởi quá trình trung ấm trong cuốn kinh miêu tả rất khủng khiếp, phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong thời gian đó, sẽ nhìn thấy nữ thần màu trắng đầu gấu mình người, tay cầm xác người làm gậy, hoặc bưng một chiếc bát làm bằng sọ người bên trong đựng đầy máu, đại loại thế, tóm lại rất kinh khủng. Thân trung ấm một khi tan ra, sẽ biến thành cái gì "cấu" ấy, không đốt nó, nó sẽ hại chết người khác. Về chuyện này thì Minh Thúc cũng chỉ biết qua loa đại khái thôi, tuy lão ta cả ngày giở xem cuốn cổ kinh của Luân Hồi tông ấy, nhưng toàn xem nội dung liên quan đến Băng xuyên thủy tinh thi, những phần khác thì đều đọc lướt qua, vả lại những đoạn viết về "thân trung ấm" trong cuốn kinh thư cũng không được tường tận lắm cho cam. Tôi cúi đầu kiểm tra tình trạng của Thiết bổng Lạt ma, phát hiện trên mống mắt lạt ma dường như hằn lên vài đường huyết quản màu đen, banh mắt ông ra xem, thì thấy đầy những gợn đen, giống như những tia máu đỏ xuất hiện trong mắt khi thiếu ngủ, song tia máu trong mắt của ông lại toàn một màu đen. Quan sát kỹ hơn nữa, phát hiện ra những tia máu đen trong mắt ông đã kéo dài ra cả phần mặt, huyết quản dưới da và các dây thần kinh đều biến thành màu đen kéo dài đến tận cánh tay. Mọi người thấy tình trạng của lạt ma đều bất giác toát mồ hôi lạnh, thứ gì lại ghê gớm đến thế? Giờ phút này Thiết bổng Lạt ma đã bất tỉnh nhân sự, không thể nói cho chúng tôi biết phải đối phó với tình hình này thế nào. Lúc này trong đám chúng tôi, hình như chỉ có Shirley Dương là hiểu được một số sự tình của Mật tông, song khi hỏi ra, Shirley Dương cũng không rõ phải cứu lạt ma thế nào. " Thân trung ấm" là bí mật bất truyền của Mật tông, chỉ có một số nhà sư ở Sikkim nắm bắt được sự ảo diệu thực sự bên trong, chỉ e cho dù Thiết bổng Lạt ma thần trí tỉnh táo cũng chưa chắc đã có cách giải quyết. Lòng tôi như lửa đốt, lẽ nào lại trơ mắt ra nhìn lạt ma chết đi hay sao? Ông vì giúp đỡ chúng tôi nên mới chẳng ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, ông mà có gì bất trắc ... thì thà để tôi chết thay ông cho xong. Shirley Dương khuyên :" Bình tĩnh đã anh Nhất! Có khi A Hương có thể giúp chúng ta đấy. Tôi nghĩ có khả năng A Hương có con mắt bản năng, hãy để cô bé xem thử tình hình bên trong của lạt ma, không chừng có thể tìm ra cách giải quyết". Hai hôm trước, trên đường đi, Thiết bổng Lạt ma có nói với chúng tôi, cô bé A Hương này có " đôi mắt bản năng". Trong Phật giáo Mật tông, các lạt ma cho rằng, đôi mắt có thể phân làm sáu cảnh giới, loại thứ nhất là mắt của người thường, chỉ những người trần mắt thịt, có thị lực bình thường. Loại mắt thứ hai gọi là "bản mục", tức đôi mắt bản năng. Đó là đôi mắt sở hữu trực giác nhạy bén như mắt các loài động vật hoang dã, do không dính phải sự ô nhiễm của thế tục, cho nên phạm vi quan sát rộng hơn rất nhiều so với mắt của loài người, phạm vi này không phải chỉ độ sâu của thị lực, mà là chỉ khả năng có thể nhìn được một vài thứ người thường không nhìn thấy. Thứ đến là "thiên nhãn" có thể nhìn thấy rõ quá khứ và vị lai cho đến nhiều đời nhiều kiếp của chúng sinh. Loại thứ tư gọi là "pháp mục", như mắt của Bồ Tát và A La Hán, có thể nhìn thấu sự việc của hàng trăm kiếp trước sau. Loại thứ năm là "thánh nhãn", có thể nhìn thấu việc của hàng triệu kiếp trước sau. Cảnh giới tối cao là " Phật nhãn", vô biên vô tận, có thể nhìn thấu cõi vĩnh hằng vô thủy vô chung. Tôi nghe Shirley Dương nhắc, mới nhớ ra lúc này có lẽ chỉ có A Hương là chiếc phao cứu sinh duy nhất, bèn lập tức trưng ra bộ mặt hòa nhã thân thiện của chú bộ đội giải phóng, ôn tồn niềm nở nhờ A Hương giúp xem rốt cuộc Thiết bổng Lạt ma thế nào rồi. A Hương nấp sau Minh Thúc nói :" Cháu chỉ thấy một bóng người đầy máu, trông như anh A Đông, đang bị thứ gì đó màu đen quấn chặt vào với sư phụ lạt ma, chỗ tay phải là chằng chịt nhất". A Hương cùng lắm cũng chỉ thấy có vậy, hơn nữa nhìn lâu sẽ bị đau đầu, nên không dám nhìn nhiều. Tôi bĩu môi, thế thì nói làm gì? Thứ gì màu đen? Nói thế thà không nói còn hơn, song lại không thể ép A Hương, đành ngoảnh đầu tìm Shirley Dương bàn cách đối phó. Shirley Dương vén ống tay áo Thiết bổng Lạt ma lên, xem xét tay phải của ông, đoạn nói với tôi :"Ban nãy khi đang xem tấm da còn nguyên cả lông của người rừng, ngón tay lạt ma đã bị một chiếc dằm trong mớ lông tóc đâm phải. Lúc ấy chúng tôi đều không để ý, lẽ nào đây không phải là do ' thân trung ấm' tác quái, mà là tấm da còn cả lông kia có vấn đề?" Tôi nghe vậy lại càng cảm thấy lạ hơn, bèn ngồi xổm xuống quan sát ngón tay lạt ma, ngón giữa của ông quả nhiên bị rách một lỗ nhỏ, song không chảy máu, bèn vội nói với Tuyền béo :" Mau vào phòng đốt ngay miếng da kia đi, cái thứ ấy quái gở lắm". Tuyền béo hùng hục chạy vào trong phòng chúng tôi, thoắt đã quay trở ra :" Mất rồi, vừa nãy rõ ràng còn ở trong phòng, lẽ nào nó có chân tự chạy đi à? Chỉ còn lại vài sợi lông của người rừng thôi..." Mọi người nhìn nhau thất sắc, tôi nói với Shirley Dương :" Có khả năng chúng ta nhìn lầm chăng, đó vốn dĩ không phải là da người rừng Himalaya, mà là da cương thi sau khi đã xảy ra thi biến, nói không chừng là da của cha cố người Bồ Đào Nha kia cũng nên. Có điều nếu đấy là lông da của hắc hung thì có thể chúng ta vẫn còn một tia hy vọng cứu sống được lạt ma". Từ xưa tới nay, bài học đầu tiên mà các Mô kim Hiệu úy phải học là làm thế nào đối phó với cương thi và thi độc. Chúng tôi chưa từng gặp phải cương thi, nhưng trước khi rời Bắc Kinh, tôi và Răng Vàng cùng lão thầy bói mù họ Trần đã chuyện trò hồi lâu trong quán bánh bao. Lão có nói đến rất nhiều sự vật mà tôi hiếm khi nghe thấy, hiếm khi nhìn thấy, ví như một vài công dụng của móng lừa đen ... Lão mù họ Trần tuy hay khoác lác, nhưng cũng có chuyện không phải là bịa đặt lung tung. Ngày thường thì chẳng thắp hương, đến khi có vạ lại nương cửa chùa, thôi thì đành phải thử xem sao. Mấy cái móng lừa đen của chúng tôi vẫn là do Yến Tử kiếm cho từ hồi còn đổ đấu ở Hắc Phong Khẩu kia. Trong thôn có rất nhiều lừa, bấy giờ cả thảy chuẩn bị được tám chiếc, sau đó cứ dùng cái nào rồi lại vứt đi cái đấy, cũng chẳng bổ sung thêm nữa. Độ từ Vân Nam trở về đã đánh mất bảy chiếc, chỉ còn một cái dự trữ để lại nhà ở Bắc Kinh, lần này cũng may Tuyền béo cầm đi. Tuyền béo lần mò túi hành lý một hồi, mới tìm ra chiếc móng lừa đen đưa cho tôi. Tôi lấy tay tâng chiếc móng lên hai phát, có tác dụng gì không cũng chẳng rõ, cứ tạm thời thử xem sao đã, nếu không được, thì âu cũng là ý trời. Tôi đang định động thủ, lại bị Shirley Dương ngăn lại :" Anh định cho người sống ăn móng lừa đen à? Tuyệt đối không thể làm vậy, như vậy sẽ mất mạng đấy, cần phải áp dụng biện pháp y học hiệu quả để chữa trị cho lạt ma mới được". Tôi nói :" Tôi đố cô tìm ra được một tay dân du mục nào trong vòng tám trăm dặm quanh cái di tích Cổ Cách này đấy, lại còn đi đâu tìm bác sỹ nữa chứ? Cái cách này của tôi tuy nhà quê, nhưng cũng có lai lịch của nó, vả lại đâu phải nhét hết cả cái móng lừa này vào bụng lạt ma Ake. Trước mắt cứu người là quan trọng, không có thì giờ nói kỹ cho cô biết, nếu như không mau chóng trừ khử thứ da lông của hắc hung đi, không những tính mạng lạt ma không giữ được, mà còn chết nhiều người hơn nữa đấy". Câu nói cuối cùng của tôi khiến mọi người đều câm lặng, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, rồi đột nhiên cũng không biết là ai phát hiện ra, hét lớn, bảo mọi người xem khuôn mặt lạt ma. Ngoài tòa cổ lũy hoang phế, mưa đã ngớt từ lâu, song tiếng sấm trầm đục vẫn vang lên đùng đùng, như chưa từng dứt. Đống lửa trong căn buồng đá mãi không có ai bỏ thêm phân trâu khô vào nên đã sắp tắt, ánh lửa lay lắt hắt lên mặt Thiết bổng Lạt ma, mọi người nhìn xuống, ai nấy đều lạnh toát người, cơ thể của lạt ma đã cứng đơ, trên mặt mọc ra một lớp lông đen cực mịn. Vốn dĩ là một người sống đang yên đang lành, giờ phút này bỗng giống như một cỗ cương thi đang xảy ra thi biến. Tôi nói với mọi người :" Bình tĩnh! Mới bắt đầu thôi, vẫn kịp cứu. Mọi người mau đốt một đống lửa nhỏ hơn một chút .... cho tôi một bát nước sạch, một cọng rơm chừng hai mươi centimet, càng nhanh càng tốt". Minh Thúc cũng biết Thiết bổng Lạt ma là nhân vật quan trọng trong chuyến đi này, có ông, vô số vấn đề liên quan đến phong tục tập quán Tây Tạng cổ xưa đều có thể lần ra được hết, lạt ma lại tinh thông y lý Tạng dược, được ông giúp đỡ, khi đến Kelamer tìm lầu ma chín tầng trên Long đỉnh, ắt sẽ đỡ tốn công tốn sức hơn nhiều. Xét việc công việc tư, đều không thể không cứu, đoạn liền đẩy Peter Hoàng và Hàn Thục Na vào giúp. Tôi kiểm tra lại bàn tay phải của lạt ma, tình hình ở chỗ đó nghiêm trọng nhất, sưng phù lên tới cùi chỏ, cái lỗ nhỏ bị rách trên ngón tay đã to bằng hạt đậu, nửa cánh tay đã chuyển thành màu tím đen, dùng tay ấn nhẹ, da thịt giống như bùn nhão, như thể rữa từ trong ra ngoài vậy. Thấy tình hình lạt ma nguy trong gang tấc, tôi nắm chặt móng lừa đen trong tay, trong lòng thầm suy tính, nếu có thêm vài chiếc nữa thì tốt, một chiếc móng lừa đen quả thực quá ít. Vừa nãy tuy nói với mọi người là vẫn còn kịp cứu lạt ma, song giờ xem ra, một phần mười cũng không chắc chắn, nhưng nếu không làm gì cả, thì chỉ còn biết trơ mắt nhìn ông dần dần chết đi... Tôi đang cân nhắc mặt lợi mặt hại, thậm chí hơi do dự chưa quyết, Shirley Dương đã bước lên vỗ nhẹ vào vai :" Chuẩn bị xong cả rồi, nhưng mà trên cao nguyên Thanh Tạng tìm đâu ra cọng rơm cơ chứ, anh hướng đạo Zhaxi gỡ cái ống hút thuốc của anh ta ra rồi đây, anh xem có dùng được không?" Tôi đón lấy cái ống hút trên tay Shirley, là chiếc ống hút thuốc lào bằng đồng, nhỏ dài rỗng ruột, vừa vặn rất hợp dùng. Tôi đưa lạt ma ra cạnh đống lửa nhỏ mọi người vừa đốt, đổ đi nửa bát nước, rồi đặt phía dưới tay phải lạt ma, sau đó rút dao, cắt ra vài lát mỏng móng lừa đen vừa già vừa dai. Tuyền béo cũng thấy hoài nghi, nói :" Nhất này, chú lạt ma còn chưa tắt thở, cậu thực sự định coi chú ấy là bánh tông để đối phó đấy à?" Minh Thúc cũng hỏi :" Móng lừa đen có thể trị bệnh được sao?" Tôi chép miệng, nói với mấy người đang vây xem xung quanh :" Các đồng chí đừng có lắm mồm nữa được không? Trên đời này vật nọ khắc vật kia, cái lẽ tạo hóa nó vậy. Thiết bổng Lạt ma đương nhiên không phải cương thi, song tình hình của ông hiện giờ chừng như đang bị khí độc của thây ma ám vào, chỉ có cách đốt móng lừa đen cho phả ra khói đặc, xông vào vết thương mới có thể cứu chữa được. Các người nếu có cách gì khác thì mau mau nói ra, nếu không có thì đừng quấy rầy việc tôi cứu người". Shirley Dương, Tuyền béo và bọn Minh Thúc cảm thấy khó hiểu, mấy cái miệng đồng thanh hỏi :" Xông khói á?" Tôi không tranh luận với họ nữa, trước tiên nhấc trong đống lửa ra một cục phân trâu khô đang cháy bừng bừng, sau đó đặt mấy lát móng lừa đen lên trên đốt, móng lừa đen gặp lửa, quả nhiên tức khắc bốc lên không ít khói xanh. Nói ra cũng thấy lạ thật, loại khói này không phải màu đen cũng không phải màu trắng, lởn vởn nhè nhẹ, khói dần dần bốc lên trong đống lửa, ngoài một mùi lá cây mục cổ quái, cũng không có mùi vị gì khác lạ, ai nấy đều nước mắt cay xè. Tôi hươ hươ tay, bảo mọi người lùi lại phía sau mấy bước, đừng vây chặt như thế, để khỏi bị hun hỏng mắt, sau đó ngâm ngón tay giữa của lạt ma vào trong bát nước, khiến máu mủ ven vết rách tan ra. Tôi đột nhiên nghĩ ra, ngón tay giữa của con người thuộc tâm, nếu âm khí từ xác chết ám vào tâm mạch, thì dẫu tìm ra móng lừa của Trương Quả Lão trong Bát tiên, sợ cũng không cứu được tính mạng lạt ma mất thôi. Tôi cho thêm một vài lát móng lừa nữa, thấy khói càng lúc càng dày, tôi bèn ngậm ống hút, hút lấy khói đang bốc lên phả vào vết thương trên ngón tay ông. Chưa tới nửa phút, thì thấy vết rách trên ngón tay kia nhỏ ra từng giọt nước, chảy đầy ra cả một bát. Tôi thấy quả nhiên có hiệu quả kỳ diệu, trong lòng mừng rỡ, rối luôn tiết tấu hô hấp, miệng lập tức nuốt vào một luồng khói lớn, ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đầm đìa, lồng ngực cảm thấy hết sức tởm lợm, đầu óc quay cuồng xoay chuyển, thế là vội giao ống hút cho Tuyền béo, bảo cậu ta tạm thời thay chân. Tôi chạy ra cửa nôn thốc nôn tháo, hít thở vài hơi thật sâu không khí sau mưa, lúc ấy mới thấy đỡ hơn phần nào, đợi khi tôi quay vào trong căn buồng đá, ngón tay lạt ma đã không còn chảy nước nữa, vết thương dường như có vật gì đó ở bên trong chẹt lại, bật đèn pin soi vào, dưới da hình như có một vật thể màu đen. Shirley Dương vội tìm cái nhíp, khử trùng qua rồi kẹp lấy vật thể ấy, nhè nhẹ gắp ra, vừa nhìn thì thấy chính là một cuộn lông tóc kết thành búi, không hiểu vì sao lại chui vào trong đó được. Lại dùng móng lừa đen hun khói, rồi vết thương lại chảy nước, một lúc sau lại lấy bên trong ra được một búi lông tóc rối bời nữa. Tôi thấy mỗi lần gắp ra được một ít lông đen, lông trên mặt lạt ma dường như lại bớt đi được một phần, lạy trời lạy Phật, xem chừng cuối cùng cũng cứu được, chỉ cần mau chóng dọn sạch toàn bộ số lông đen của cương thi trước khi dùng hết nửa chiếc móng lừa đen còn lại, chắc chắn là có thể cứu được lạt ma. Tính mạng của lạt ma giữ được rồi, mối lo nơm nớp cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa ngồi nhìn Shirley Dương và mọi người tiếp tục cứu chữa. Lúc này Minh Thúc tranh thủ chạy lại hỏi han, lão muốn tìm hiểu một chút, vì sao khi đối phó với cương thi, móng lừa đen lại có công hiệu kỳ lạ như vậy. Không lâu nữa cả đoàn thám hiểm sẽ tiến vào Kelamer ở núi Côn Luân, chắc nên bổ sung một số móng lừa để phòng những lúc cần thiết, sau khi về Hồng Kông, cũng sẽ đặt ở nhà một trăm cái. Những điều tôi biết về móng lừa đen, đầu tiên là thông qua những câu chuyện ông nội tôi kể. Bấy giờ ông nội tôi thường xuyên kể chuyện thế này, giả như một chàng trai nọ, hay đi đêm, nửa đường nghỉ lại trong một ngôi miếu cổ hoang tàn không một bóng người, ban đêm ngủ được nửa chừng, thì từ trên trời ngoài kia, có một con cương thi bay vào, loại đó gọi là cương thi bay, cương thi ôm một cô gái, có lẽ đã bắt từ nơi khác về đem vào miếu định ăn thịt, uống máu. Anh chàng này kiến ngãi dũng vi, nhét móng lừa đen vào mồm cương thi, cương thi toi đời. Chàng trai và cô gái vừa nhìn thấy nhau liền nảy sinh lòng luyến ái, sau đó chuyện gì phải xảy ra thì xảy ra. Sau này khi đã lớn hơn, tôi chẳng còn hứng thú với những câu chuyện ngớ ngẩn ấy nữa, ông tôi bắt đầu kể cho tôi một số câu chuyện ông đã thực sự trải qua, hoặc là những truyền thuyết dân gian, song ông cũng không biết tường tận lắm về lai lịch của móng lừa đen, chỉ biết đó là thứ đồ nghề chuyên dụng của các Mô kim Hiệu úy làm nghề trộm mộ, có thể đối phó với cương thi trong mả hoang mộ cổ. Cương thi đã có từ lâu, truyền thuyết liên quan rất nhiều, sở dĩ nó có thể bắt được người sống, hoàn toàn là bởi đám lông mịn mọc trên mình, nói theo quan điểm của Shirley, có khả năng đó là một dạng biến đổi xảy ra do vi khuẩn xác chết gặp phải sự kích thích như điện sinh học vậy. Song có đúng vậy không, chúng tôi cũng chẳng thể nào biết, chỉ biết rằng có một số thứ được dùng để khắc chế thi biến, đều có hiệu quả rất tốt, chứ không chỉ riêng thứ này. Minh Thúc sực hiểu ra :" À, chú kể như vậy là anh hiểu ngay, cũng giống như Mao sơn thuật dùng gỗ đào, còn Mô kim Hiệu úy các chú thì chơi móng lừa đen, nói theo kiểu lần trước ấy, đúng là giết trâu chọc tiết lợn, mỗi người có mỗi cách khác nhau". Tôi nói :" Trí nhớ của bác đúng là không tồi, kỳ thực chúng ta đồng chí mà không đồng đạo. Đều có chí ở việc đổ đấu phát tài, song thủ pháp kỹ thuật sử dụng thì muôn vàn khác biệt, cũng như cái ngón nghề cõng xác chui lỗ của tổ tiên nhà bác, chẳng phải trước khi ra khỏi nhà phải lạy con mèo sứ hoa mười ba ria, lại phải mang theo ba cặp trứng gà rồi mới dám động thủ đó hay sao?" Trước kia tôi chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng, tưởng là móng lừa đen chỉ có thể đút vào miệng cương thi, thực ra còn nhiều cách dùng khác mà nghe tôi cũng chưa từng nghe tới nữa. Mãi về sau, mới nghe lão mù họ Trần nói cho biết các cách dùng của mấy thứ như móng lừa đen này trong quán bánh bao ở Bắc Kinh. Tương truyền thời xưa, có một Mô kim Hiệu úy đang hành nghề ở núi Nhạn Đăng. Bỗng trời đổ mưa, sấm chớp ầm ầm, trong núi nứt ra một cái khe, thò vào nhìn, trông hang động như một căn nhà, không ngờ lại là một cổ mộ, dựa theo kinh nghiệm của ông ta, bên trong ắt có của báu. Thế rồi vị Mô kim Hiệu úy ấy ròng dây thừng leo xuống, thấy trong địa cung dưới đất có một cỗ quan tài vô cùng lớn, bật nắp ra nhìn, xác chết nằm bên trong râu trắng dài chấm bụng, dung mạo khôi vĩ, nhìn là biết không phải kẻ tầm thường. Vị Mô kim Hiệu úy này lấy được trong miệng xác chết một viên ngọc, và một thanh kiếm cổ trong quan tài. Đang định xem tiếp, thì bỗng một luồng gió núi thốc tới, quan tài và địa cung bèn biến hết thành tro bụi, chỉ còn sót lại hai chữ Hán cổ "Đại Nghiệp" có thể nhận ra được trên tấm bia đá trong huyệt, từ đó có thể phán đoán, đây có lẽ là mộ cổ thời Tùy. Mô kim Hiệu úy thấy trong mộ không còn vật gì khác, bèn để thanh kiếm cổ lại, gói viên ngọc đem đi, lúc ra khỏi mộ, gót chân sơ ý giẫm phải một vật cứng, lúc ấy cảm thấy hơi đau, nhưng không lưu ý, sau khi về nhà, dùng nước ấm rửa chân, thì thấy ngoài vết xước có mọc lên bọng nước nhỏ, dần cảm thấy vừa ngứa vừa đau, cả bắp chân bắt đầu chuyển sang màu đen thối rữa. Vừa may lúc ấy ông ta lại có một người bạn già đến thăm, người bạn này là y sư, nắm trong tay nhiều phương thuốc bí truyền, thấy vết thương trên chân của vị Mô kim Hiệu úy, liền biết là do lông tóc của xác chết cứa vào, vội sai người đi tìm cứt chó đen, mà chỉ cần loại đã khô mà ngả sang màu trắng, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy, đang lúc rối rít tít mù, thì phát hiện trong nhà Mô kim Hiệu úy có một chiếc móng lừa đen. Trong cổ phương có ghi rằng, vật này cũng có công hiệu đối với những thứ tà khí, ma chướng, vậy là ông ta liền đốt cho bốc khói rồi đem hun, sau đó lấy được rất nhiều lông tóc màu trắng tựa như sợi râu ra khỏi vết thương. Từ đó về sau mật phương này mới bắt đầu được các Mô kim Hiệu úy sử dụng. Tôi kể cho Minh Thúc những điều này, chủ yếu muốn phân tán sự chú ý của mình đi, bởi vì tính mạng của Lạt ma ngàn cân treo sợi tóc khiến áp lực tâm lý của tôi hết sức nặng nề, nếu như móng lừa đen không đủ dùng thì cũng biết phải làm thế nào, những ý nghĩ bi quan như vậy, đến nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ nữa. Bấy giờ Shirley Dương dường như phát hiện ra lạt ma có điều gì đó không ổn, vội quay đầu lại gọi tôi :" Anh mau lại đây xem, đây là cái gì?" CHƯƠNG MƯỜI MỘT Tiến vào Kelamer Lòng tôi trĩu xuống, vội dập tắt đầu thuốc, chạy qua xem sao. Cái móng lừa đen vừa vặn dùng hết, Shirley Dương đang nhổ một cái gai thịt màu đen trong ngón tay của lạt ma ra, không rõ là vật gì. Da dẻ lạt ma đã trở lại bình thường, song sắt mặt mỗi lúc một xanh xao, thử dò hơi thở của ông, tuy yếu ớt, những vẫn bình ổn, nhưng có giữ được tính mạng hay không thì chưa thể nói chắc được. Tôi nhặt chiếc gai thịt dưới đất lên xem, phía sau còn có vài cục thịt màu đen bé xíu, đây có lẽ chính là cái dằm đã đâm vào tay lạt ma. Vật này chẳng lành, giữ lại ắt không may, liền tiện tay vứt vào trong đống lửa đốt đi, cả đống lông tóc đen hôi thối nồng nặc cũng không giữ lại một sợi nào, tất cả đều thiêu hủy sạch. Cuối cùng, tôi lại gọi A Hương lại, xem trên mình lạt mà còn có chỗ nào bất thường không, xong xuôi hết cả mới yên tâm. Đêm hôm đó tôi không hề chợp được mắt, ngày hôm sau Thiết bổng Lạt ma mới tỉnh lại, trông ủ dột rã rời, trong một đêm tựa hồ già đi hai chục tuổi, cánh tay phải đã hoàn toàn không thể cử động. Thị lực ông hình như cũng bị ảnh hưởng nặng, cái chính là khí huyết suy kiệt, không nhúc nhích được. Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của lạt ma, nếu muốn hồi phục lại, ít nhất cũng phải hơn một năm. Như vậy, ông thực sự không thể tiếp tục tiến vào vùng cao như khe Kelamer trong núi Côn Luận được nữa. Lạt ma cũng biết đây là ý trời, cho dù có gắng gượng đi, cũng sẽ trở thành gánh nặng cho người khác. Nhưng điều ông lo lắng nhất, chính là việc tìm một người hát sử thi thiên bẩm khác quả thực quá khó, cuối cùng ông đã bàn với tôi, hãy cứ để ông cùng chúng tôi đi tới Kelamer, nhưng ông sẽ không vào núi, mà ở cửa núi đợi chúng tôi quay lại. Ngoài ra trong thời gian chúng tôi chuẩn bị, ông sẽ cố gắng dùng tiếng Hán thuật lại một số nội dung liên quan đến Ma quốc trong trường thi Thế giới Chế định Bảo châu Hùng sư Đại vương cho Shirley Dương nghe. Cũng may Shirley Dương có khả năng nghe qua là không bao giờ quên, chắc chắn nhớ được phần lớn, đến khi tìm tháp ma Ma quốc trong Phượng hoàng thần cung, có lẽ sẽ dùng đến. Để lạt ma có thể nghỉ thêm vài ngày, tôi bảo Minh Thúc mang theo người của lão ta đến vùng Gazebochinh gần Kelamer trước, trang thiết bị cũng sắp được vận chuyển tới đó. Gần đó là vùng bình nguyên hoang dã và khu không người, có rất nhiều bọn săn trộm. Ngoài việc mua vũ khí đạn dược từ tay chúng ra, đội tiên phong còn có nhiệm vụ tìm hướng dẫn viên thích hợp, thuê cửu vạn, tóm lại công tác chuẩn bị còn rất nhiều việc phải làm. Tôi, Tuyền béo và Shirley Dương, đợi sau khi bệnh tình của lạt ma thuyên giảm rồi sẽ lên đường. Cách núi Côn Luân vẫn còn xa, mà đã có một người chết, một người bị thương, điều này như phủ một bóng đen u ám lên con đường phía trước của chúng tôi. Minh Thúc kiên quyết phản đối, cho rằng nếu hành động thì cùng hành động, không thể chia đôi đường được. Tôi biết lão khọm Hồng Kông này chắc chắn sợ chúng tôi bỏ rơi lão để làm một mình, song nói thế nào lão cũng không chịu nghe, đành phải đẩy Tuyền béo đi cùng hội của lão, coi như làm con tin, lúc ấy lão khọm mới yên tâm. Tôi sợ Tuyền béo không chịu, đành gạt cậu ta, bảo phái cậu ta đi làm trưởng quan liên lạc, bốn người bọn Minh Thúc sẽ do cậu ta chỉ huy, Tuyền béo vừa nghe thấy được làm lãnh đạo, liền mừng ra mặt đồng ý ngay. Kiến thức của Minh Thúc về hàng hải rất rộng, song vào núi đổ đấu, cần vật tư gì, cần hướng đạo ra làm sao thì lão ta chẳng biết mô tê gì, Peter Hoàng tuy có tham gia chiến tranh du kích trong rừng mấy năm, song hắn căn bản không hiểu đổ đấu nghĩa là gì, mà từ trước đến giờ cũng chưa đến Đại lục, cho nên đám người họ đương nhiên sẽ đều nghe theo Tuyền béo hết. Trước khi dẫn bọn Minh Thúc xuất phát, Tuyền béo nắm chặt bàn tay tôi nói: “Nhất này, tình bạn giữa tôi và cậu lâu nay đã chẳng thể nào đong đếm được, chỉ biết nó cao hơn núi, sâu hơn biển. Lần này tôi dẫn bộ đội vào khai phá căn cứ địa mới trước, lâu ngày nàng dâu cũng trở thành mẹ chồng, chức vụ phó tư lệnh của béo tôi đây cuối cùng cũng được về đúng chỗ, song lại không nỡ chia tay các cậu, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn, tóm lại cảm xúc phức tạp, quả thực không biết nói gì hơn.” Tôi nói với Tuyền béo: “Nếu quả thực không biết nói gì hơn, thì cớ sao mà… mẹ kiếp nói lắm thế? Đoàn chúng ta trước giờ quan quân bình đẳng, cậu đừng diễn cái bộ quan cách với hội Minh Thúc, đương nhiên lão khọm Hồng Kông ấy mà dám giở trò thì cậu cũng không cần khách sáo làm gì!” Sau khi dặn dò một hồi, chúng tôi mới tiễn họ lên đường. Đợi đến khi Thiết bổng Lạt ma có thể cử động, đầu tiên sẽ phải làm pháp sự độ vong cho A Đông, sau đó tôi và Shirley Dương sẽ cùng ông cưỡi bò Yak đi từ từ đến Semge zangbo đáp xe ô tô. Dọc đường Thiết bổng Lạt ma không ngừng kể cho Shirley Dương những bài sử ca về đền Ma quốc, Shirley Dương vừa nghe vừa ghi chép vào sổ, đi như vậy nên chúng tôi đến Gazebochinh muộn hơn hội Tuyền béo hai mươi ngày. Tuyền béo và Minh Thúc ngóng đợi đã lâu, thấy cuối cùng chúng tôi cũng đến, lập tức sắp xếp cho chúng tôi nghỉ ngơi ăn cơm. Chúng tôi tá túc trong một ngôi nhà dân du mục. Trước khi ăn cơm tối, Minh Thúc báo cho chúng tôi tình hình chuẩn bị đến đâu. Trong số dân du mục ở đây có một người đàn ông tên là Xư-chê, chưa đến bốn mươi, một người đàn ông Khang Ba điển hình, rất thông minh nhanh nhẹn, tên của anh ta có nghĩa là “Mồng Một”. Bọn Minh Thúc thuê Xư-chê làm hướng đạo, bởi anh ta là người duy nhất trong vùng từng vào Kelamer. Ngoài ra còn có mười lăm con bò Yak, sáu con ngựa, và năm người cửu vạn. Từ Gazebochinh tiến vào Kelamer, phải đi băng qua vùng bình nguyên hoang dã có rất nhiều khe hẻm, điều kiện giao thông kém, gần đó chỉ có một chiếc xe tải kiểu cũ, truyền động hai bánh, lái vào rồi thì đừng hòng ra được. Dải bình nguyên hoang dã kia ngay đến cả bọn săn trộm cũng không muốn tới, cho nên muốn thồ một đống vật tư lớn như vậy vào, chỉ còn cách dùng bò Yak mà thôi. Trang thiết bị vận chuyển từ Bắc Kinh đến đều ra Răng Vàng đặt mua theo lời dặn dò của Shirley Dương, nay đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Tôi hỏi Minh Thúc vũ khí thì thế nào, chúng ta không thể chỉ mang theo mỗi hai cây súng Remington với hơn bảy mươi viên đạn được, vào núi Côn Luân cơ mà, dã thú ở đó nhiều lắm. Minh Thúc dẫn tôi và Shirley Dương ra phía sau căn lều nhà người dân du mục, Tuyền béo và Peter Hoàng đang ở bên trong kiểm tra súng ống, ngắn dài có cả. Súng lục thì kiểu loại tương đối đồng nhất, đều là của bọn săn trộm đánh hàng từ khu vực Đông Nam Á sang, có khả năng là đồ của quân đội Mỹ sót lại. Súng lục bán tự động M1911 của Mỹ, kiểu dáng hơi cũ, song đường kính nòng súng đủ lớn, sử dụng loại đạn 45 ACP, tính năng ổn định, có thể coi là kinh điển trong kinh điển của súng lục quân dụng dùng trong quân đội Mỹ, một kiệt tác của John Browning, là loại vũ khí phòng thân tuyệt đối hữu hiệu. Súng trường thì hơi kém hơn, chỉ có hai cây súng thể thao nòng nhỏ kiểu dáng khác nhau, không có cái nào cầm sướng tay, nhưng cộng thêm hai khẩu Remington thì cũng đủ dùng, suy cho cùng chỉ là đi đổ đấu thôi, không phải đi đánh trận. Tôi lại xem tiếp các trang thiết bị khác, quả thực đều đã đủ cả, không những có quần áo Allison của đoàn leo núi Mỹ, thậm chí ngay cả thiết bị lặn cũng đã được đưa đến. Hệ thống nước ngầm do tuyết tan dưới chân núi Côn Luân hình thành rất chằng chịt phức tạp, những thứ này chuẩn bị trước vẫn hơn, cái quan trọng nhất vẫn là những khí giới truyền thống như móng lừa đen, gạo nếp, thám âm trảo…, cái gì không mua được trên thị trường thì đều được đặt làm cả, có những thứ này, thấy tự tin hơn nhiều. Tôi để lại một ít tiền, nhờ dân bản địa chăm sóc cho lạt ma, đợi sau khi chúng tôi ra khỏi Kelamer, sẽ đón ông đi. Nếu sau hai tháng vẫn không thấy quay lại, thì nhờ họ đưa lạt mà về chùa nào đó gần đây để dưỡng bệnh. Dân Tây Tạng có đức tin hết sức kiền thành, cho dù tôi không nhờ vả, họ cũng sẽ chăm sóc tốt cho lạt ma. Tôi thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, bèn quyết định sớm mai lên đường. Đêm hôm ấy, Minh Thúc mời mọi người tập trung ăn cơm, nơi đây nằm ở giao điểm giữa ba vùng Thanh Hải, Tây Tạng, Tân Cương, nét văn hóa ẩm thực cũng hòa trộn đặc điểm của ba vùng. Bữa tối của chúng tôi hết sức thịnh soạn, lưỡi bò Yak trộn nguội, trùng thảo xào thịt, bánh bao Tây Tạng, phổi nhồi, lòng nhồi, cơm rưới sữa bò, sườn cừu nướng, gân dê xào nhân sâm, tsamba bơ, ai nấy đều uống rất nhiều rượu ủ từ men lúa mì Thanh Khoa. Minh Thúc uống hơi lâng lâng, nói mấy câu không ăn nhập gì, lại còn nói là hy vọng đây không phải bữa tối cuối cùng. Nghe lão nói thế, cả đoàn đều mất hứng, ăn nhanh cho xong bữa rồi về đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi bèn từ biệt Thiết bổng Lạt ma, chuẩn bị tập hợp xuất phát. Thiết bổng Lạt ma quàng lên vai tôi một dải khăn hatha: “Bồ Tát phù hộ, mong mọi người trên đường tới Phượng hoàng thần cung may mắn bằng ăn.” Tôi ôm chặt lấy lạt ma, định nói gì với ông, song trong lòng xúc động vô cùng, không thốt lên được lời nào. Đoàn người lùa lũ bò ngựa đi về hướng Tây Bắc. Vùng cao nguyên phía Bắc Tây Tạng ở sâu trong lục địa, khí hậu lạnh khô, nhiệt độ và lượng mưa biến đổi theo đồ thị hình sin, mùa đông lạnh mà dài, mùa hè mát mà ngắn. Thời tiết lúc này đã cuối hè, là thời điểm nhiệt độ không ổn định nhất trong năm. Bình nguyên hoang vu này chính là vùng heo hút không người được gọi là “Chiho”, tuy không có con người sinh sống, nhưng sinh vật sống hoang dã trong tự nhiên thì khá nhiều, chim thú từng đàn, thú hoang chốc chốc lại xuất hiện rồi biến mất tăm, ngọn núi đằng xa trải dài tít tắp. Phía sau núi nối liền với bầu trời xanh ngắt, còn phía trước núi là một khoảng trắng xóa, song vì khoảng cách quá xa, nên nhìn không rõ là tuyết, hay là những đám mây đùn lại phía chân trời, chỉ cảm giác nơi đây không gian ngợp mắt, toát ra một vẻ thần bí khó hình dung được. Đi được năm ngày, thì hết khu vực hoang nguyên, đương nhiên, vùng núi sắp sửa tiến vào còn hoang vu heo hút hơn cả vùng hoang nguyên chúng tôi vừa vượt qua. Trước cửa núi có một cái hồ, trong hồ có rất nhiều chim nước cổ đen, không có người kinh động mà chúng bỗng kết thành một bầy lớn bay về phương Nam. Lũ chim này không phải loài chim di cư theo mùa, chúng rời khỏi hồ, có thể do tuyết lở trong núi khiến chúng kinh hãi; còn một nguyên nhân nữa, có thể là dấu hiệu trước của một đợt rét ẩm sắp đến. Có tay cửu vạn mê tín nói rằng đây là tín hiệu không mấy tốt lành, khuyên chúng tôi quay lại, song chúng tôi đã quyết ý đi, không gì lay chuyển được. Tôi và anh hướng đạo Xư-chê bàn bạc với nhau một chút, nơi đây so với mực nước biển đã rất cao, nếu tiếp tục leo lên núi, trong đoàn sẽ có người không thể chịu được. Trong núi này, sông băng cổ nhiều không đếm xuể, tuyết lại tích tụ một lượng lớn, đi trong sơn cốc rất dễ khiến gây ra tuyết lở, song anh Xư-chê từ nhỏ đã theo sư thầy vào núi Kelamer hái thuốc, hết sức thông thạo vùng này, biết rõ ở chỗ nào là đất trũng, hố sâu, có thể đi qua an toàn, bèn bảo mọi người tạm thời ở cửa núi nghỉ ngơi một lát, hai mươi phút sau sẽ dẫn đoàn đi vào “Tàng cốt câu”(1). Dọc đường Shirley Dương chỉ chăm chú chỉnh lý lại tư liệu truyền miệng của Thiết bổng Lạt ma, đồng thời tranh thủ phục chế tấm bản đổ Kinh Thánh của cha cố Bồ Đào Nha, cuối cùng cũng tìm ra được một ít manh mối. Lúc này nghe nói bước tiếp theo sẽ đi qua “Tàng cốt câu” gì đó, cô liền hỏi anh Xư-chê, nơi ấy vì sao lại có tên là “Tàng cốt câu”? Cất giấu xương cốt của ai? Mạch núi này gọi là Kelamer, có nghĩa là gì? Anh Xư-chê nói: “Tàng cốt câu có xương người hay không thì không rõ. Sở dĩ gọi như thế bởi đó là nơi muông thú tự sát, hàng năm đều có vô số dê vàng, bò rừng, gấu ngựa Tây Tạng chạy tới đó tự sát. Xương thú hoang chất đầy đáy khe. Người cam đảm lắm cũng không dám tới đó ban đêm. Còn tên Kelamer, có nghĩa là biển tai họa, còn vì sao lại đặt cho nơi ấy cái tên không may mắn như vậy, thì dẫu là người du mục có chòm râu dài nhất chăng nữa, cũng không thể biết đâu.” (1): Tức “khe hẻm giấu xương cốt” Tôi và Shirley Dương nhìn nhau, đều định tìm câu trả lời từ nét mặt đối phương, song cô nàng cũng giống tôi, chẳng thể nào tưởng tượng ra chân tướng ẩn chứaa sau câu chuyện cổ xưa này. Hiện tượng động vật hoang dã kéo bầy kéo lũ tự sát tập thể cũng có ở nhiều nơi trên thế giới, nhiều nhất là sinh vật dưới biển, song xưa nay dường như chưa từng nghe thấy có chuyện đủ các loại động vật kéo đến một nơi cùng tự sát. Vả lại ở nơi đất Tạng sùng bái núi cao hồ rộng này, sao lại lấy cái tên không hề may mắn “vùng biển tai họa” để đặt tên cho vùng núi này cơ chứ? Những điều này quả thực có đôi chút khó hiểu. Anh Xư-chê giải thích, truyền thuyết Tàng cốt câu đã được bô lão của bao nhiêu đời trước kể lại, mỗi khi mặt trăng tròn như cái chậu, các loài thú hoang trong núi sẽ ngước nhìn mặt trăng và nhảy từ trên cao xuông xuống khe núi ngã chết, lấy cái chết của chúng để làm nguôi đi cơn thịnh nộ của thần linh; còn có truyền thuyết khác kể thế này, phàm là những con vật nhảy xuống khe sâu mà chết, đều có thể thoát khỏi vòng súc sinh, đầu thai làm người. Song cho đến nay, những người còn sống vẫn chưa ai thấy có con thú hoang nào nhảy xuống khe cả, cũng chẳng rõ truyền thuyết xa xưa kia là thật hay giả, những ở Tàng cốt câu vẫn còn có thể thấy vô số xương cố thú hoang, đến đêm sẽ có lửa ma trơi lập lòe, hơn nữa địa hình nơi đây cũng khá phức tạp, nối liền với dòng sông băng cổ xưa ở Thần loa câu. Chỗ bốn ngọn núi tuyết vây quanh mà các vị muốn tìm, chính là ở sông băng trong Thần loa câu, tới đó, ước chừng phải đi hơn năm ngày đường nữa. Địa hình Thần loa câu phức tạp hiếm thấy, miền cao nguyên phía Bắc Tây Tạng này đất rộng người thưa, môi trường sống khắc nghiệt, các cùng lân cận quanh khu vực Kelamer dường như đều là khu vực không người ở, phần lớn hiếm thấy dấu chân con người đặt tới. Bản thân anh Xư-chê cũng mới chỉ đi qua Thần loa câu hái thuốc, còn như vào sâu hơn nữa thì cũng chưa từng. Kelamer có nhiều núi tuyết và sông băng cổ, song có bốn ngọn núi tuyết vây quanh thì chỉ có sông băng ở Thần loa câu, việc mà anh Xư-chê có thể làm, cũng chỉ là dẫn chúng tôi tới chỗ ấy mà thôi. Đoàn thám hiểm nghỉ độ nửa tiếng ở cửa núi, sau đó tiếp tục hành trình. Những người thể lực kém, hô hấp khó khăn đều cưỡi trên lưng ngựa, anh Xư-chê đeo lại súng săn và dao găm Tây Tạng, rồi rút ra một túi da đựng đầy rượu Thanh Khoa, tu ừng ực mấy ngụm, sau đó vung roi da lên trời phất liền ba phát, để báo với sơn thần, đoạn nói với mọi người: “Muốn vào Tàng cốt câu, phải vượt qua dốc Cả-chinh trước đã, đi thôi!” Nói đoạn, một tay lắc ống chuyển kinh, một tay quất roi da, đi tiên phong dẫn đường vào núi. Đoàn người ngựa còn lại đi phía sau anh, rẽ nganh quẹo phải một hồi, cuối cùng cũng đã tới dốc Cả-chinh, địa danh tuy có chữ dốc, song đem so với những núi cao vách đá cheo leo thì cũng không hề thua kém là bao. Nơi đây mây mù giăng kín, đám đàn ông Khanh Ba bọn anh Xư-chê không thấy làm sao, nhưng Minh Thúc thì dường như không thể chịu đựng được nữa. Trước kia, những người ở nội địa đi lên đây, không thích ứng được với phản ứng cao nguyên, ở trên này quá sáu mươi ngày là chết, bởi khí áp nơi đây khiến quả tim dần dần to ra, sau một thời gian dài sẽ vượt qua ngưỡng chịu đựng của cơ thể, về sau tuy có thể thông qua các liệu pháp y học giảm nhẹ tình trạng này, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Trước đó, tôi cứ thấy là lạ, theo lý mà nói thì hạng người như lão Minh, tiền đã quá đủ tiêu, sao lại nỡ vác cái thân già vào núi Côn Luân, cố sống cố chết tìm cho ra cái Băng xuyên thủy tinh thi kia. Sau hỏi Hàn Thục Na mới biết, hóa ra sản nghiệp hiện nay của lão này chỉ còn lại ngôi nhà ở Bắc Kinh và mấy món đồ cổ kia thôi, gia tài đã bị hai thằng quý tử ở Hồng Kông chơi bạc thua sạch rồi, lại còn ôm về một món nợ rõ lớn nữa. Lão muốn nhân lúc chân tay còn hoạt bát, làm thêm một vụ lớn, bằng không sau này chầu trời, hai thằng con trai và cô con gái nuôi của lão chắc phải ăn cá gỗ mất. Sau khi biết chuyện này, tôi cũng có đôi phần thông cảm với lão. Tôi lo tiếp tục đi lên cao nữa, có khi xảy ra sự chẳng lành với Minh Thúc và A Hương, liền chạy đuổi theo anh Xư-chê phía trước, hỏi xem phải đi bao xa nữa mới tới Tàng cốt câu. Anh Xư-chê đột nhiên dừng bước, vẫy tôi, chỉ xéo xuống phía dưới, ra hiệu bảo tôi qua đó xem xem. Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, đúng lúc đó một làn gió núi thổi bạt đi những đụn mây đang phủ xung quanh, bên dưới lộ ra một cái khe sâu hút, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màn sương mênh mông, trải dài vô tận. Chưa nói việc từ trên này nhảy xuống, chỉ nhìn thôi, đã có cảm giác khiếp hãi, nếu mây mù trên đỉnh núi dày hơn nữa, người không am thuộc địa hình nơi đây chắc chắn sẽ tiếp tục đi về phía trước, rồi hẫng chân ngã xuống khe sâu phía dưới kia tan xương nát thịt. Phía dưới chính là Tàng cốt câu, vị trí chúng tôi đang đứng là nơi vô số thú hoang nhảy xuống tự tử trong truyền thuyết, người bản địa gọi là Yểm thú đài. Anh Xư-chê đưa túi da đựng rượu Thanh Khoa cho tôi, bảo tôi uống lấy vài ngụm, xua cái rét của gió núi đi, đoạn nói với tôi: “Từ giờ tôi gọi chú là Tu-chí được không, tu-chí trong tiếng Tạng có nghĩa là Kim Cang dũng cảm, chỉ có những dũng sĩ chân chính mới dám đứng trên Yểm thú đài nhìn xuống Tàng cốt câu. Chú em Tu-chí này, chú cừ lắm đấy!” Tôi uống hai hụm rượu, há miệng cười với anh Xư-chê, nghĩ bụng ông anh chưa biết thôi, vừa nhìn xuống dưới kia, bụng dạ thằng em đây đã lộn tùng phèo lên rồi. Bây giờ phải đi đường vòng xuống dưới, vẫn có thể ra khỏi Tàng cốt câu trước khi trời tối. Chúng tôi đang định xua đàn bò Yak, thì gió lại nổi lên, những đám mây dày hơn trên đỉnh đầu từ từ dạt ra, một ngọn núi tuyết sừng sững cao ngất xuất hiện giữa biển mây bát ngát. Ngọn núi tuyết màu bạc như ở trên trời này, gần tới mức cơ hồ có thể chạm tay được, chẳng trách người dân bản địa nói rằng: “Lên tới dốc Cả-chinh, vươn tay tóm trời cao.” Anh Xư-chê và năm người cửu vạn đều đã nhìn quen, còn đám người từ nội địa đến ít khi thấy núi tuyết chúng tôi thì đều đứng ngây ra nhìn, bồi hồi một lúc, cho tới mãi khi dải mây khác trôi tới che khuất ngọn núi tuyết mới dùng dằng bước đi, vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn. Đứng trước lối vào Tàng cốt câu, tôi xem lại đồng hồ. Do tính toán tốc độ đi không chuẩn, nên giờ không kịp băng qua khe sâu này trước khi trời tối. Xem chừng chỉ còn cách dựng trại qua đêm ở ngoài khe, đợi sáng sớm hôm sau hẵng khởi hành. Song lối vào Tàng cốt câu cũng cao trên bốn nghìn năm trăm mét so với mặt nước biển, ban nãy khi qua dốc Cả-chinh, một số người thể lực kém đã có phản ứng cao nguyên rất mạnh, uống thuốc rồi mà cũng không đỡ hơn là bao, buộc phải tìm nơi nào đó thấp hơn để họ nghỉ một đêm, nên chỉ còn cách tiến vào Tàng cốt câu thôi. Anh Xư-chê nói, những chuyện kiểu như ở đây có thú hoang tự sát hay có ma đều là truyền thuyết từ xa xưa rồi, nói thực tôi cũng không tin, nhưng chúng ta tiến vào khe này khi trời tối thì vẫn nguy hiểm đấy. Nơi đây tuy không lo tuyết lở, song trên vách núi hai bên đều có những tảng đá lỏng lẻo, dù chỉ một viên nhỏ rơi xuống, trên đầu có đội nồi sắt cũng sẽ bị xuyên thủng, đó là một chuyện; thứ hai là trong đâu từng có hàng ngàn hàng vạn dã thú chết đi, xương trắng chồng chất, lân tinh lập lòe, bò Yak và ngựa dễ bị kinh sợ. Cái giống bò Yak này, tuy thường ngày trông có vẻ thật thà đôn hậu, song chúng mà điên lên, ở nơi chật hẹp như Tàng cốt câu này, cả bọn sẽ bị chúng giẫm chết hết đó. Tôi trông nhà Minh Thúc ba người nằm sấp trên lưng ngựa, cảm thấy hơi khó xử, cuối cùng vẫn là Shirley Dương nghĩ ra được một giải pháp dung hòa, để cho bò Yak ở phía trước, người ngựa ở phía sau. Trong Tàng cốt câu có không ít cây khô, dựng trại phía sau cây sẽ bớt nguy hiểm, sau đó mấy người lại thảo luận tiếp một số chi tiết khác, cuối cùng quyết định tiến vào khe sâu dựng trại. Sau khi tiến vào Tàng cốt câu cao chưa đến ba nghìn mét so với mặt nước biển, những người hô hấp khó khăn cuối cùng cũng có cơ hội thở đều. Ở đây sở dĩ gọi là “khe” chứ không phải “thung lũng” là bởi địa hình quá chật hẹp, hai bên đều là vách núi thẳng đứng như dùng dao dùng rìu cắt phạt, ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, chỉ thấy bầu trời như một sợi chỉ dài. Trong khi núi, đâu đâu cũng thấy cỏ mọc tùm lum, đá nhô lởm chởm, xem trong đó quả nhiên có vô số xương tàn, đa số là sừng trâu và sừng dê, những thứ này dẫu trăm ngàn năm cũng không thể mục được. Nghe nói môi trường bên Thần loa câu thông với nơi này lại hoàn toàn không giống ở đây. Ở đó rừng nguyên sinh rậm rạp, thực vật quý hiếm sinh sôi, đặc biệt trong núi có rất nhiều cây thuốc, cho nên còn có một cái tên là Dược Sơn. Đi chừng một phần tư quãng đường, màn đêm bắt đầu buông xuống, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra nơi thích hợp để dựng trại, lũ bò Yak đã bắt đầu bực bội. Để an toàn, chúng tôi đành tìm đến nơi có mấy cây khô tập trung gần đấy rồi dừng lại dựng lều, đun nước nấu cơm. Mọi người ngồi quay bên đống lửa ăn cơm nhắm rượu. Anh Xư-chê hứng chí kể cho cả đoàn nghe một câu chuyện dân gian Tây Tạng. Tôi ăn vội vài miếng, rồi rời khỏi chỗ lửa trại, một mình ngồi ở gốc cây cách đấy không xa hút thuốc. Hút chưa được hai hơi, đã bị Shirley Dương tới giật và giẫm tắt: “Hút thuốc trên cao nguyên rất nguy hiểm đến sức khỏe, không cho hút nữa. Tôi có việc cần tìm anh bàn bạc đây!” Tôi vốn định nói với Shirley Dương là sao cô cứ cướp giật y như bọn phát xít vậy, nhừng liền dập tắt ý nghĩ đó, bởi từ khi tiến vào Tang cốt câu, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ. Nhất định Shirley Dương cũng thấy có vết tích nào đó bất bình thường, cho nên mới tới tìm tôi bàn bạc. Việc này can hệ đến sự an toàn và tính mạng của mọi người, tốt nhất là không đùa cợt, nói vào việc chính quan trọng hơn. Quả nhiên Shirley Dương đến tìm tôi vì việc này. Chính là số lượng lớn hài cốt của thú hoang trong khe sâu khiến cô chú ý. Những chiếc sừng trâu, sừng dê cho đến xương sọ gấu vỡ vụn, trông ra niên đại cách nay gần nhất cũng đến hai ba trăm năm, nếu quả đúng như trong truyền thuyết, vậy thì vì sao những năm gần đây không còn có thú hoang nhảy xuống khe này tự sát nữa. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói, truyền thuyết từ thời xưa, có thể chỉ giữ được cái bóng của chân tướng thôi, không thể coi là việc có thật được. Những con thú hoang nhảy trên vách xuống tìm cái chết, có thể đã bị bầy soi bao vây, cũng có thể vì bị một yếu tố tự nhiên nào đó cám dỗ. Những việc đó tuy không thể lý giải, song quả thực là có tồn tại trên thế giới này, có điều tôi nghĩ chắc nó không xảy ra ở đây. Nửa cuốn tàn thư ông nội tôi để lại cho tôi là sách do một cao thủ Mô kim cuối đời Thanh viết ra, bên trong cũng lại có đoạn nhắc tới bố cục kết cấu của lầu ma chín tầng ở Tây Tạng. Có lẽ trong những năm tháng trước đây, cũng từng có Mô kim Hiệu úy đổ đấu lầu ma chín tầng rồi. Loại mộ táng dưới hình thức tháp ma này, chắc chắn sẽ có hai rãnh tuẫn táng hình con rồng có quy mô như nhau. Tàng cốt câu mà chúng ta đang ở bên trong đây có lẽ chính là một trong hai rãnh đó, dư nghiệt Luân Hồi tông của Ma quốc, có thể từng là nơi diễn ra những lễ tế bí mật hiếm người biết đến. Tôi đá nửa khúc cây khô có hình đầu người mặt quỷ ba mắt hết sức mờ nhạt ở cạnh chân. Ít nhất nó cũng là thứ có mấy trăm năm tuổi, sắp phong hóa hết rồi. Từ lúc vào Tàng cốt câu, tôi đã thấy mấy chỗ có ký hiện totem kiểu thế này, đây có thể coi là tin vui đối với chúng tôi, chứng tỏ khoảng cách từ chỗ chúng tôi hạ trại cho tới Phượng hoàng thần cung đã không còn xa nữa. Tôi đang cùng Shirley Dương tìm hiểm bố cục của rãnh cúng tế này và vị trí cảu tháp ma, bỗng có tiếng hô thất thanh của đám người đang ngồi vây bên đống lửa vọng đến, nghe có vẻ hết sức hoảng hốt và hỗn loạn. Tôi vội quay đầu lại nhìn, cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta không dám tin là thật, trong ánh trăng mờ ảo, một con gấu ngựa Tây Tạng thân hình to lớn vô cùng, đang nhe răng giơ vuốt nhảy từ độ cao hơn nghìn mét xuống. CHƯƠNG MƯỜI HAI Hoảng hốt Gấu ngựa Tây Tạng có hơi khác so với gấu thường, so mặt mũi chúng có đôi phần giống mặt ngựa, nhìn rất xấu xí hung dữ, nên mới có tên gọi như vậy. Con gấu ngựa rơi từ phía trên đỉnh đầu chúng tôi xuống đang khua khoắng móng vuốt dưới ánh trăng, lộn nhào đụng vào tảng đá nhô ra trên vách núi. Tàng cốt câu vốn là một khe nứt ra từ dốc Cả-chinh, vách núi hai bên chật hẹp lại dốc đứng, khiến con gấu ngựa đụng vào tảng đá bên này bị hất chếch đi, văng xuống lùm cây gai cằn cỗi mọc trên vách núi bên kia. Sức rơi của vật nặng nghìn cân mạnh phải biết, lập tức khiến bụi cây khô gãy gục, con gấu bị cành cây chọc thủng một lỗ lớn ở bụng, còn chưa rơi xuống đất mà ruột đã lòi ra, uỳnh uỵch lăn tiếp, cuốn theo không ít đá vụn và cành khô. Người ngồi phía dưới đều ngây ra kinh hãi, quên mất phải né tránh. Trong khoảnh khắc đứng tim ấy, may có người chợt hét lớn: “Mau nấp ra phía sau! Áp sát lưng vào vách núi, chớ cử động!” Tuyền béo, Xư-chê và Peter Hoàng mới giật mình nhớ ra, vội kéo ba người nhà Minh Thúc và đám cửu vạn chân tay đang mềm oặt đi vì run sợ, nháo nhào chạy ra phía sau cây cổ thụ bên rìa vách núi náu mình. Gần như cùng lúc, con gấu ngựa cũng đập mình xuống đáy khe. Tôi với Shirley Dương đang ngồi cách đó khá xa mà vẫn cảm thấy một luồng gió thổi thốc vào mặt. con gấu thân thể nặng nề giống như một quả bom tấn, làm mặt đất xung quanh rung chuyển mấy chập. Quay lại nhìn, thì thấy nó đã nát bét, biến thành một mớ máu thịt hỗn độn. Tiếp đó, từ trên cao đá vụn lở lại trút xuống ào ào, sức mạnh đúng như a Xư-chê miêu tả, một viên đá từ độ cao nghìn mét lao xuống, dù chỉ bé bằng cái móng tay, cũng đủ để đập chết người. Mọi người nép chặt vào vách núi phía sau mấy câu cổ thụ, không dám cựa quậy, cũng đã hết chỗ tránh rồi, chỉ còn biết cầu xin Bồ Tát phù hộ mà thôi. May là chỗ con gấu ngựa nhảy xuống tự sát cách chúng tôi khá xa, không có ai thương vong. Tất cẩ đều không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lẽ nào truyền thuyết xa xưa đã thành sự thật? Hay phương thức tế lễ kia đã lại được khôi phục? Nhưng Luân Hồi tông đã diệt vong mấy trăm năm trước, đâu còn tồn tại trên đời nữa, con gấu ngựa Tây Tạng này… Đá vụn trên cao rơi xuống thưa dần, may là đàn bò Yak và ngựa đều không kinh hãi bỏ chạy, mà trái lại đều tròn mắt ngây ra. Đúng lúc chúng tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc, Tuyền béo lại bất ngờ chỉ tay lên cao nói: “Ối mẹ ơi, đội cảm tử quân… lại tới rồi!” Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, đã lại có một con thú hoang rơi sập xuống, chiếc sừng cắm phập vào lưng một con ngựa của chúng tôi với đà lao khủng khiếp. Con ngựa lập tức gẫy xương gục chết. Định thần lại mới nhìn rõ, vừa rơi xuống chết chính là một con dê núi Côn Luân sừng dài cổ trắng. Sau đó lại liên tiếp có mười mấy con dê khác từ trên đỉnh khe lao xuống, khiến lũ ngựa nhất loạn kinh hoảng, bắt đầu có mấy con hí vang, giật đứt dây thừng nhốn nháo phi qua đám bò Yak, men theo dài khe ngoằn ngoèo, điên cuồng lao về phía trước. Lũ bò Yak phản ứng chậm chạp hơn cũng đã nổi điên, hùng hục chạy theo đám ngựa lồng. Tiếng vó ngựa vó bò lộp cộp, cùng tiếng rống hỗn loạn mỗi lúc một xa trong khe sâu hun hút, chỉ còn vọng lại những âm thành rầm rập trầm đục. Đám anh Xư-chê vốn định ăn cơm uống rượu xong mới dỡ hành lý xuống, thành ra đồ đạc thiết bị vẫn còn nằm cả trên lưng bò, mà quan trọng nhất chính là nước gừng tươi. Không có nước gừng thì không thể đục băng được. Mặc dù chúng tôi có thuốc nổ để phòng xa, nhưng dùng thuốc nổ trên sông bằng có khác nào tự tìm đến cái chết. Ngoài ra đối với người Tây Tạng, bò Yak rất quý. Nhà anh Xư-chê thuộc hàng khá giả trong vùng mà bất quá cũng chỉ có ba con bò Yak và hơn hai mươi con dê; một lúc mất cả mười mấy con bò, tổn thất thật vô cùng lớn. Chúng tôi thấy bên trên không còn thú hoang nhảy xuống nữa, bèn bất chấp nguy hiểm, chia làm hai đội, tôi và anh Xư-chê, cộng thêm Tuyền béo, nắm chắc vũ khí, lập tức xuất phát đuổi theo đàn bò phía trước, những người còn lại thu dọn hành trang, rồi theo sau. Chúng tôi men theo Tàng cốt câu khúc khuỷu tiến về phía trước, dưới đất lổn nhổn dấu chân bò ngựa giẫm đạp giày xéo, lẫn lỗn không ít xương khô vùi lấp trong bùn đất bị hất tung lên. Những mảnh xương đã mục ruỗng từ lâu, thi thoảng lại phát ra ánh lân quang như ngọn lửa ma trơi. Thật không khó tưởng tưởng ra cảnh đem rùng rợn xa xưa trong khe này với xương trắng chồng chất khắp nơi và ánh lửa ma trơi lập lòe. Hai bên khe cỏ dại mọc um tùm cao quá nửa thân người, lác đác lẫn với cây khô và dây leo, quanh cảnh quả hết sức tiêu điều lạnh lẽo. Chúng tôi rượt đuổi một chặng khá xa, xung quanh không có động tĩnh gì, không nghe có tiếng vó bò vó ngựa, cũng không thấy ánh đèn của người phía sau, đành dừng lại nghỉ. Anh Xư-chê rút túi da đựng rượu ra, ba người lần lượt uống mấy ngụm lớn cho thêm phần can đảm, Tuyền béo lại rít một hơi thuốc phả ra một vòng khói. Tôi hỏi anh Xư-chê xem chuyện con gấu ngựa và lũ dê sừng dài nhảy xuống khe tự sát là thế nào, bao năm nay có xảy ra đâu, sao lại xảy ra vào đúng lúc chúng ta tới. Anh Xư-chê lắc đầu: “Tôi cũng gần mười năm nay không tới đây rồi, người khác lại càng không. Trước kia ngoài nghe kể những truyền thuyết xa xưa, quả thực chưa ai tận mắt chứng kiến, không rõ vì sao chúng ta với tới lại đột nhiên bắt gặp sự việc quái đản này.” Ba người chúng tôi bàn bạc hồi lâu, rồi lại theo khe núi đi tới tìm đàn bò Yak và ngựa. Chúng tôi cũng biết trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp nữa, lại e cách đoàn người phía sau quá xa, vạn nhất có sự biến gì thì không kịp tiếp ứng nên đành đi chậm lại. Phía trước mặt mỗi lúc một um tùm rập rạp, anh Xư-chê đột nhiên dừng lại, cảnh giác chỉ tay vào lùm cỏ dại bên đường. Một mùi rất lạ bốc lên, từa tựa mùi xác rữa lẫn mùi thú rừng hôi hám, tanh sặc sụa. Tuyền béo vác súng trường thể thao, tôi cầm khẩu Remington, trong tay Xư-chê là cây súng săn anh vẫn quen dùng, đều đã sẵn sang vào tư thế chiến đấu, chuẩn bị vạch cỏ dại ra xem bên trong có gì. Còn chưa đợi chúng tôi áp sát, từ lùm cỏ đột nhiên vọt ra một con sói cái, từ trên cao vồ xuống, định đánh cú bất ngờ, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ. Anh Xư-chê đi đầu động tác còn nhanh hơn, không cần nổ súng, rút ngay con dao Tây Tạng ra chém “xoẹt” một phát, bổ thẳng giữa mũi con sói cái, xẻ toác đôi đầu nó ra. Con sói chết ngay tại trận. Tôi và Tuyền béo đều tấm tắc khen ngợi đao pháp thật tuyệt, vừa nhanh lại vừa chuẩn. Anh Xư-chê cười ha hả nói, năm xưa tôi là đội trưởng đội diệt sói của làng Kelamer, không phải tự nhiên có được cái chức đấy đâu, con sói này định đánh úp chúng ta, hôm nay cho nó xúi quẩy. Đanh thao thao bất tuyệt bỗng anh Xư-chê dừng chuyện, giương súng lên, xem ra vẫn chưa hết sói phía sau lùm cỏ. Chúng tôi cùng chĩa súng gạt cỏ dại um tùm ra, chỉ thấy trên vách núi lộ ra một của hang lớn, bên trong lúc nhúc một lũ lông lá. Ánh trăng mờ ảo soi vào, thì ra là một ổ sói con đang sợ hãi co rúm lại với nhau. Có thể con sói mẹ hồi nãy bị đàn bò Yak lồng lên làm cho kinh hãi, lại thấy người đi qua, mới lao ra định sát thương con người để bảo vệ đàn con. Anh Xư-chê xưa nay luôn kè kè bịch rượu, giờ này đã ngà ngà hơi men, máu sát sinh bốc lên, liền rút con dao Tây Tạng định chui vào trong hang đâm chết hết lũ sói con kia. Tuyền béo ban nãy khi con sói mẹ bất ngờ đánh úp vốn chưa kịp thể hiện gì, vội chạy lên trước, ngăn anh Xư-chê: “Giết gà cần gì dao mổ trâu chứ. Xử lý lũ sói con này đâu cần phải tốn sức thế? Các vị cứ xem béo tôi đây!” Nói rồi moi trong ngực áo ra một túm nhỏ chập ba kíp mìn, lấy điếu thuốc ngậm trên mồm châm lửa, vung tay ném vào hang. Chúng tôi vội tránh sang bên, mấy giây sau đã nghe nổ ầm trong hang, khói bốc ra ngùn ngụt. Đợi khói tan hết, chúng tôi nhảy vào hàng càn quét trận cuối cùng, con sói nào chưa chết thì bồi thêm một nhát dao cho chết hẳn, kế đó mới để ý quan sát lòng hang rộng phát choáng, la liệt mảnh đồ đồng. Xem ra đây chính là nơi hành lễ bí mật trong Tàng cốt câu, nhưng vì sau này bị bầy sói chiếm cứ, thành ra rất nhiều dấu vết và vật dụng đã bị phá hủy cả, không cách nào nhận ra được nữa. Ngoài ra, trong hang còn có rất nhiều xương động vật, một số còn mới, đang bị gặm nham nhở, chứng tỏ bọn sói đã dựa vào địa hình đặc biệt trong Tàng cốt câu này để sinh tồn. Do không quen rượt đuổi săn mồi trên cao nguyên, chúng nghĩ ra cách dồn con mồi chạy tới đỉnh dốc Cả-chinh. Ở đây, nếu không biết trước, đứng từ xa sẽ rất khó phát hiện ra trên dốc núi có một rãnh sâu, đã lao tới đó có muốn dừng lại thì cũng muộn rồi. Bầy sói từ vùng thảo nguyên bị đuổi về vùng núi này, cơ bản là đã sa vào bước đường cùng, thật không ngờ lại biết lợi dùng nơi tế lễ cổ xưa kia để sống sót. Ra khỏi hang sói, Tuyền béo và anh Xư-chê cao hứng bàn luận hết sức sôi nổi. Có lẽ khi lũ sói đói dồn bầy dê sừng dài lên núi, con gấu ngựa xấu số lẩm cẩm thế nào đã bị cuốn theo thôi, chứ con gấu to vật đó mà lâm vào bước đường cùng, nổi điên lên thì mười mấy con sói đói chưa chắc đã làm gì được nó. Nhưng đấy là nói khi cùng đường mạt lộ thôi, còn bình thường e là nó cũng muốn tránh bầy sói, chẳng qua hôm nay gặp vận xúi quẩy mới rơi xuống khe sâu, thân mình giập nát thành nhân bánh thịt gấu. Tôi cũng định chõ mồm góp chuyện vài câu, nhưng sực nghĩ không biết cả đàn sói vây đuổi thú rừng trên dốc Cả-chinh này có bao nhiêu con, sợ là nhất định sắp từ phía sau quành về Tàng côt câu rồi. Vì theo lời anh Xư-chê, phía trước Tàng cốt câu liền với sông băng cổ Thần loa câu, địa hình dốc đứng, chỉ duy nhất có thể đi vào theo đường này, nên để quay về tha lũ dê ngã chết đàn sói không thể đến từ hướng trước mặt chúng tôi được. Lũ bò Yak và ngựa ở phía trước vậy là sẽ không bị bầy sói tập kích, song đám người đi phía sau chúng tôi thì không có sự chuẩn bị gì. Tôi từng đương đầu với sói dữ Tây Tạng, cái ngữ ấy xuất quỷ nhập thần, quả thực hết sức giảo hoạt, nếu bọn Minh Thúc mà bị chúng đánh lén, thì khó đảm bảo không có thương vong. Tôi nói suy nghĩ này với Tuyền béo và anh Xư-chê, cả ba lập tức quyết định quay lại. Suy cho cùng thì mạng người là quan trọng, tạm thời mặc xác lũ bò Yak kia vậy. Tuy nhiên mới đi được một đoạn liền thông thấy ánh đèn thấp thoáng, thì ra hội Shirley Dương đã đuổi kịp chúng tôi. Bọn họ từ xa nghe tiếng nổ, tưởng chúng tôi gặp phải nguy hiểm gì, nên vội chạy tới tiếp ứng. Tôi thấy cả hai nhóm đã tập hợp lại một chỗ, bấy giờ mới yên tâm. Nhưng anh Xư-chê đột nhiên lại giương súng, thì ra là có mấy con sói dữ xuất hiện. Chúng dừng lại ở khoảng cách nằm ngoài tầm súng, không tiến lên nữa. Trong bóng đêm, chỉ thấp thoáng thấy đôi mắt xanh lè và những cái bóng lờ mờ. Những người có vũ khí đều lăm lăm súng, chuẩn bị bắn. Tôi vội ngăn lại: “Bọn sói đang thăm dò hỏa lực đấy. Chúng ta chỉ có hai cây súng trường có thể bắn mục tiêu ở cự ly xa, hẵng khoan nổ súng vội, đợi chúng tiến sát lại gần rồi cùng lia cho một loạt thì hơn!” Dù sao chúng tôi cũng khá đông, súng ống lại nhiều, cứ cho là lũ soi quanh vùng này có tập hợp hết lại, bất quá cũng chỉ mấy mươi con, chỉ cần sớm đề phòng thì cũng không cần phải sợ chúng. Đúng lúc ấy, đằng xa đột nhiên nổi lên một cái bóng trắng, lông tóc lất phất trong gió đêm. Tôi sững người, lập tức nhớ đến cái đem ở ngôi miếu nát trong chùa Đại Phượng Hoàng, cảnh tưởng ác chiến với bầy sói vẫn còn sờ sờ trước mắt, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua. Mẹ kiếp, không phải oan gia không đối đầu thế này. Vậy là cách đúng mười năm, ở chốn sâu trong núi Côn Luân giáp ranh giữa ba vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tân Cương này, lại gặp phải con sói chúa lông trắng, không ngờ nó vẫn còn sống. Vừa nãy chúng tôi giết bao nhiêu sói con như thế, hận thù đôi bên ắt hẳn càng thêm sâu sắc. Tôi khẽ hỏi Tuyền bèo: “Cậu nổ súng từ khoảng cách này liệu có chắc ăn không? Giết giặc trước hết phải nhắm tướng mà diệt, cậu bắn chết con sói chúa, những con còn lại sẽ không thể uy hiếp chúng ta được. Tốt nhất làm sao nổ được một phát khử nó luôn ấy.” Tuyền béo cười đáp: “Chuyện vặt! Tư lệnh Nhất đợi lột lấy tấm da lông trắng nhé!” v ừa nói dứt lời liền giương cây súng trường trong tay ngắm thật chuẩn, ngón tay đặt sẵn sàng lên cò súng. Tôi khấp khởi mừng thầm, phen này nếu trừ khử được nó tại đây, cũng coi như trị khỏi được một khối tâm bệnh của tôi. Nhưng đúng lúc Tuyền béo đang rê súng theo mục tiêu, chuẩn bị bóp cò, thì con sói trắng đã kịp lánh vào góc chết của đường đạn, cả bầy sói cũng theo đó lẩn mất trong bóng tối. Tuyền béo tức tối chửi đổng một tiếng, đành hạ súng xuống. Lũ sói biết nếu lao từ trong cái khe chật hẹp kia ra chắc chắn sẽ dính đạn, nên lẳng lặng rút lui. Nhưng tôi biết tỏng bọn chúng cực kỳ căm hận, bỏ đi lúc này chỉ là tạm thời tránh đi mà thôi, nhất định vẫn luôn rình rập chờ cơ hội để tấn công không chút do dự. Chúng tôi có muốn cũng không truy đuổi được, cả đoàn đành tiếp tục tiến lên, trước mắt phải lo tìm lũ bò ngựa đã chạy mất hút đã. Lòng vòng trong Tàng cốt câu mãi, ai nấy mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng tìm thấy lũ bò Yak đang gặm cỏ trên dốc núi bên cửa khe. Anh Xư-chê và năm gã cửu vạn thấy đàn bò Yak bình yên vô sự thì mừng phát điên, quên cả mệt nhọc, vội vội vàng vàng chạy thẳng lên sườn núi, bọn tôi từ từ đi phía sau. Bất chợt cả đám đều sững người, cảnh tượng trước mắt e là còn ly kỳ hơn cả lúc con gấu ngựa rơi uỳnh uỵch từ trên trời xuống, sáu người nằm bên cạnh đàn bò chính là hội anh Xư-chê. Bọn họ dường như kinh hãi quá độ, nên đều ngã lăn cả ra đất, toàn thân run lẩy bẩy. Người khác thì đã đành, còn một tay cứng cỏi vung dao chém sói chẳng chút cau mày như anh Xư-chê làm sao phải kinh sợ đến mức ấy được? Trông thế nằm của bọn thì thì không phải ngã xiên xẹo loạn xà ngầu, mà cùng châu đầu về một hướng, úp mặt sát đất, toàn thân run lẩy bẩy, tôi càng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào không phải vì sợ hãi quá độ mà dang sụp lại ai đó? Có điều từ lúc mấy người này phăm phăm chạy lên sườn núi đến giờ bất quá cũng chưa tới một phút, thoắt một cái như vậy, thì có thể xảy ra chuyện gì kia chứ? Tôi vừa đi tới vừa nghĩ mông lung, cảm thấy thật vô cùng khó hiểu, vừa kịp bước ra khỏi khe sâu chật hẹp. Chỉ thấy trên bầu trời phía Bắc lóe lên hai quầng sáng trắng mờ ảo, lấp lánh rung rinh. Quầng sáng kỳ dị viền khít lấy đỉnh núi tuyết sáng bạc, ánh sáng thần thánh tựa hai vầng nhật nguyệt lồng vào nhau cùng rọi khắp bầu trời. Đây hẳn là ánh Phật quang nghìn năm mới xuất hiện một lần trên núi ngọc ở Côn Luân chỉ ai có cơ duyên mới được gặp mà tôi đã từng nghe nói đến từ rất lâu rồi. Tôi choáng ngợp trước cảnh tượng thần thánh này, nên tuy không phải là người theo đạo Phật, cũng muốn lập tức quỳ xuống tham bái. Lúc những người ở phía sau lục đục lên tới nơi, còn chưa kịp nhìn cho rõ, thì ánh sáng thần kỳ đã lẩn mất vào màn đêm, thành ra bọn Minh Thúc chỉ được thoáng thấy một tẹo, cứ đấm ngực giậm chân tiếc rẻ vì không lên kịp. Shirley Dương cũng có thoáng thấy, liền bảo với mọi người chớ tiếc nuối làm gì, không phải là Phật quang nghìn năm mới xuất hiện một lần đâu, chỉ là hiện tượng phóng điện đồng bộ xảy ra trong tầng mây, là do mây dưới núi tuyết quá dày, ban đêm dễ xảy ra hiện tượng đó, chứ Phật quang nghìn năm mới xuất hiện một lần làm gì gặp dễ dàng như vậy được. Nhưng hội anh Xư-chê vẫn đinh ninh đó là ánh Phật quang thần thánh, cứ hễ trông thấy là được cát tường như ý. Anh Xư-chê bảo chúng tôi, ở Kelamer rất hay thấy những ánh Phật quang nhỏ thế này, còn đúng là ánh Phật quang rực rỡ ngàn năm mới xuất hiện thì phải ở núi tuyết Kawaboge Vân Nam, quê nhà xa xôi của anh mới có. Nghe nói ánh Phật quang đó từng xuất hiện trong có mấy giây cách đây cả nghìn năm về trước, và đã được vẽ trong bức Thập tướng tự tại đồ(1) còn lưu truyền đến giờ. Có vị Phật sống đã tiên đoán rằng, hiện tượng này sẽ xuất hiện trong mười năm sắp tới đây, khi ấy sẽ rất đông tín đồ chẳng quản vạn dặm xa xôi nườm nượp tìm tới chân núi chầu bái. Riêng đám cửu vạn, vừa nãy được sụp lạy Phâth quang, giờ đều tỏ ra phấn khích, hoan hỉ hết sức, tíu tít chạy đi dồn bò ngựa, kiểm lại trang thiết bị, may cũng không tổn thất mấy, xong xuôi cả đoàn lại đi tiếp. Đến lúc trời sáng thì tìm được một chỗ tương đối bằng phẳng ở sườn núi để dựng trại, nghỉ ngơi một ngày một đêm cho hồi phục tinh thần khí lực, chuẩn bị tiến vào sông băng Thần loa câu. Lũ sói dữ kia mãi chẳng thấy tăm hơi đâu, những e là vẫn lảng vảng theo dõi, cho nên chúng tôi một giây cũng không được lơi là khinh suất, nhất là khi đang sắp sửa tiến vào một nơi nguy hiểm và thần bí bội phần, Thần loa câu. Sông băng cổ trong Thần loa câu có độ cao tương đối không lớn so với mực nước biển độc nhất vô nhị trên thế giới, nơi thấp nhất chỉ có hai nghìn tám trăm mét. Dòng sông băng len lỏi giữa hai ngọn núi tuyết lớn, khu vực hạ lưu ăn sâu chừng vài cây số vào vùng rừng nguyên sinh rậm rạp, cây cối cao chọc trời, kỳ hoa dị thảo nhiều vô số kể, có thể nói là cả một nguồn tài nguyên động thực vật phong phúc của dải núi cao hàn đới. Tiến vào khu rừng rập ở Thần loa câu thì tình trạng thiếu ô xy trên cao nguyên không là chuyện phải lo, những cũng không vì thế hết khó khăn. Nơi nay căn bản không có đường đi, bò Yak và ngựa không theo sông băng đi xuống được, lại còn có đoạn phải vượt qua một dốc băng lớn nữa. Xem ra chỉ có cách dựng trại ở đây, dự tính ban đầu chỉ để hai tay cửu vạn ở lại trông nom, những người còn lại vác vật dụng tiến vào sông băng, nhưng do vẫn còn mối lo bị sói dữ tấn công, nên đành tăng số người ở lại trông coi lên, bằng không sẽ chẳng có cách nào bảo vệ được lều trại và bò ngựa. Tôi cũng không định để hội anh Xư-chê vào núi, vì trước mắt còn chưa biết sẽ đối mặt với những nguy hiểm gì, quả thực không muốn liên lụy đến người khác. Nhưng sau khi được chiêm ngưỡng ánh Phật quang, đức tin càng được củng cố, anh ta cứ nhất mực muốn đi theo giúp sức, cho rằng khai quật lầu ma của Ma quốc là một việc tích góp công đức, nếu như thành công, thì thôi không định đưa thằng út ở nhà vào chùa làm lạt ma tu hành nữa. Chúng tôi bàn bạc hồi lâu, cuối cùng đành bảo năm người cửu vạn ở lại trông nom bò ngựa. Bọn họ ai cũng có súng săn, và đều là những tay bắn sói cừ khôi. Ngoài ra chúng tôi còn để lại cho họ thêm một ít kíp thuốc nổ. Tám người còn lại lập thành một đội, mặc quần áo lặn ở trong, khoác áo leo núi ra ngoài, đội mũ léo núi, phân chia vũ khí đạn dược. Hai cây súng trường thể thao giao cho Tuyền béo và Shirley Dương. Tôi và Peter Hoàng dùng súng Remington, anh Xư-chê dùng súng săn. Ngoại trừ A Hương, mỗi người còn nhận một khẩu M1911, đeo thêm các thiết bị thiết yếu, sửa soạn xong là xuất phát ngay. Cửa sông băng Thần loa câu, người bản địa gọi là dốc băng lớn, lúc xuống thì rất dễ, chủ yếu là những đoạn dốc khoảng bốn mươi đến sáu mươi độ, cứ bám dây thừng, như đứng trên cầu trượt trượt xuống là được, có điều quay lên e là sẽ tốn không ít sức lực. Anh Xư-chê đưa chúng tôi đến chỗ xuống dốc dễ nhất. Dốc băng lớn trông thoai thoải phẳng lì, nhưng bên dưới có rất nhiều kẽ và hố, vô ý xui xẻo giẫm vỡ lớp băng mỏng ở bề mặt rơi xuống là chết toi. Chỉ có một vùng nhỏ hẹp mà năm xưa an Xư-chê theo các nhà sư vào Thần loa câu hái thuốc phát hiện ra là tương đối an toàn. Chúng tôi thả ba sợi dây cáp dài xuống dốc băng. Anh Xư-chê dẫn đầu trượt xuống, mọi người lần lượt theo sau, rất nhanh chóng xuống được Thần loa câu bên dưới dốc băng một cách thuận lợi. Tôi giương ống nhòm quan sát xung quanh, chỉ thấy núi rừng bạt ngàn, mênh mông vô tận. Dải sông băng này chắc chuộc loại hình phức hợp, gồm dòng chính là một sông băng cổ, cộng thêm các dòng mới hình thành về sau do tuyết lở ở những thời kỳ khác nhau. Toàn bộ dải sông băng có rừng rậm bao bọc, phân cách, hang băng, rãnh băng, khe băng cho đến thác băng ở đây nhiều vô số kể, trong khoảng rừng có độ cao so với mực nước biển thấp hơn nữa, băng tan chảy thành suối, có trời mới biết tháp ma được chôn ở đâu. Tuy không phải khắp nơi đều dễ có tuyết lở nguy hiểm, nhưng dù sao cũng không thể gây tiếng động quá lớn, làm kinh động sơn thần trên núi tuyết, anh Xư-chê nhắc mọi người nên khóa hết chốt an toàn của vũ khí, tuyệt tối không ai được phép nổ súng, nếu có thú rừng tấn công, chúng ta sẽ dùng vũ khí lạnh mà đối phó. Chúng tôi theo sông băng tiến vào rừng, vừa đi vừa quan sát địa hình. Mãi một vài trăm năm về trước, Luân Hồi tông còn thường xuyên phái người tới đây cử hành tế lễ, có lẽ vẫn còn dấu tích. Theo cuốn kinh mật truyền của Luân Hồi tông, điểm tế lễ có lẽ nằm ở nơi có bốn ngọn núi tuyết chầu quanh, chính là Phượng hoàng thần cung mà phong thủy Mật tông nhắc đến. Chúng tôi đi trong rừng đã được hai hôm, hôm nay vẫn cứ thế đi tiếp. Dọc đường anh Xư-chê kể cho mọi người nghe truyền thuyết về Thần loa câu, và những chuyện anh gặp phải năm xưa khi tới đây hái thuốc. Theo truyền thuyết của nhà Phật, thuở xưa nơi đây vốn là một vũng biển ăn sâu vào đất liền, dưới đáy có con ốc khổng lồ thành tinh, có phép thần thông, khiến bao sinh linh phải chịu cảnh lầm than, mãi đến khi Phật tổ dùng Phật pháp đội đáy biển thành núi cao, mới có thể hàng phục được nó. Con yêu tinh ốc biển bằng lòng quy y cửa Phật, cuối cùng trở thành một vị hộ pháp thần, cái bỏ trút lại của nó chính là sông băng Thần loa câu này. Truyền thuyết này không được ghi chép trong bất kỳ kinh thư nào, có thể chỉ chuyện bịa đặt của cổ nhân, nhưng tính chất rất giống các truyền thuyết Phật giáo khác. Đạo Phật là một tôn giáo bao dung nhất, bất kể là yêu nghiệt ác ma gì, chỉ cần buông lưỡi dao sát sinh, lập tức có thể thành Phật, cho nên các truyền thuyết trong kinh Phật kể rất nhiều chuyện thu nạp ma quỷ làm hộ pháp thần. Vẫn đang chuyện trò, thì trước mặt xuất hiện một thác băng lớn, anh Xư-chê làm hiệu bảo dừng lại, chỉ tay nói: “Cái mỏm băng phía trước, nằm dưới chân thác kia kìa, mười mấy năm trước tôi đứng ở đó trông lên đã phát hiện ra một cây linh chi trân châu có tám mươi tám vị, bèn cố trèo thác băng để hái, nhưng địa hình nơi đây hiểm trở, chẳng những không ngắt được cây linh chi,, còn suýt bị ngã chết đấy. Nơi có bốn ngọn núi tuyết chầu quanh mà mọi người muốn tìm, chính là ở trước mặt đó. Hồi tôi lên hái thuốc đã nhìn tận mắt, xung quanh vừa khéo có bốn ngọn núi tuyết khổng lồ. Núi tuyết ở Kelamer rất nhiều, đằng Đông đằng Tây nhìn đâu cũng thấy, nhưng liền kề với nhau thì không dễ kiếm ra đâu, cứ như tôi đã thấy đã biết, thì chỉ có chỗ này là có địa hình như thế thôi. Có điều năm xưa tôi cũng chưa dám vào thung lũng, vì truyền thuyết kể đấy chính là nơi ở giữa biển tai họa, mấy người chúng ta muốn tiến vào cần phải hết sức thận trọng mới được.” Tôi cũng nhìn ra khí tượng nơi đây quả không tầm thường, riêng lớp tuyết tích tụ đến hơn ngàn vạn tấn trên kia đã khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. May mà dải rừng kẹp giữa hai dòng sông băng rất rộng, chỉ cần vòng qua thác băng, đi theo đường rừng, không xảy ra chuyện gì bất trắc phải gây kinh động thì chắc sẽ không gặp tuyết lở. Đi hết khu rừng là một dải sông băng uốn lượn, dốc dần lên cao, xem ra mấy nghìn mấy vạn năm trước chỗ này không phải chốn núi cao hồ băng gì, mà là một thung lũng lớn. Vùng đất quả nhiên có bốn ngọn núi tuyết cao ngất vây quanh, làm thành một dải trập trùng, chính là Long đỉnh nằm trên sông lưng của trời đất, tháp ma thờ cúng Tà thần rất có khả năng đã đóng băng ở lòng sông. Mọi người thấy cuối cùng cũng có manh mối, tinh thần phấn chấn hẳn, hăm hở bước nhanh, muốn tranh thủ tìm thấy lầu ma chín tầng trước khi trời tối. Mặt sông bằng trơn dị thường, giống y một tấm gương. Peter Hoàng từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chỉ ở phương Nam, chưa bén mảng đến nơi băng tuyết như thế này bao giờ, cứ hễ đi nhanh tí tẹo là lại ngã phệt xuống, sợ là sắp nứt xương cụt đến nơi, miễn cưỡng nhờ Tuyền béo và anh Xư-chê dìu đi. Cả đoàn vẫn đang tiến lên, bỗng tôi điểm quân số thấy thiếu mật Hàn Thục Na, ở đây khe băng, hố băng, hang băng nhan nhản, nếu quả thực rơi xuống đó thì phiền phức lắm. Rơi xuống hang băng còn có thể cứu, chứ lọt vào khe băng thì không cách nào leo lên được, mà trên băng không có vết chân, theo dấu lần lại đường cũ vô cùng khó. Ở bên dưới mấy ngọn núi tuyết, càng không dám gọi to tên chị ta, cho dù là A Hương cũng không có khả năng nhìn xuyên qua băng được. Mọi người đành bảo Peter Hoàng đứng yên tại chỗ để ý xem sao, còn tất cả tản ra, theo hướng cũ quay lại kiểm tra, ngoặt đi ngoặt lại hai lần mới phát hiện ra một hố băng bị giẫm vỡ, bên dưới là hang băng hình cái đấu (chỉ khe băng kẹp dưới sông băng, hình như cái đấu). Tôi dùng đèn pin mắt sói chiếu vào, thấy hang băng sâu chừng bảy tám mét, Hàn Thục Na nằm phía dưới, hôn mê bất tỉnh. Chúng tôi khẽ tiếng gọi tên chị ta, nhưng không thấy có phản ứng gì. Không ai biết chị ta đi đứng thế nào mà lại rẽ vào chỗ này, Minh Thúc thấy vợ ngã xuống hang, sống chết còn chưa biết thế nào, cứ bấn loạn hết cả lên. Tôi trấn an lão, bảo chớ lo lắng, chỗ này không sâu, trên người Hàn Thục Na có đồ bảo hộ, cùng lắm là ngất đi do quá sợ hãi, để từ từ kéo chị ta lên, đâu rồi khắc vào đó. Tôi soạn dây thừng chuẩn bị đu xuống, Shirley Dương ném một cây pháo sáng cho tôi nhìn rõ địa hình, tránh giẫm vỡ kẽ băng thông với hố này. Không ngờ cây pháo sáng vừa bùng lên giữa ba bề bốn bên quanh vách băng, tất cả nhìn xuống, cùng thốt lên một tiếng “ối trời”. Hóa ra, vách băng có không biết bao nhiêu người mặc cổ phục chết cứng trong đó, cùng một tư thế cúi đầu, đứng thành vòng tròn vây quanh, nom như vẫn còn sống sờ sờ, lẳng lặng nhìn Hàn Thục Na hôn mê bất tỉnh. Thứ chúng tôi có thể thấy được, chỉ nằm ở lớp băng ngoài cùng, sâu bên trong không biết còn có bao nhiêu thây ma đông cứng nữa. (1): Nguyên chú: theo giáo lý của Phật giáo Tây Tạng, Thập tượng tự tại đồ là một dạng bức vẽ có sức mạnh cực kỳ thần bí, được cấu thành bởi bảy chữ Phạn và mặt trăng, mặt trời cũng với mười loại ký hiệu hình tròn… Năm sắc màu trong bức họa tượng trưng cho năm nguyên tố cơ bản trong vũ trụ: đất, nước, gió, lửa, không khí; mười ký hiệu kia lại tượng trung cho các bộ phận của cơ thể người và các bộ phận của thế giới vật chất; tất cả năm trong một hệ thống quan hệ biện chứng hết sức phức tạp. CHƯƠNG MƯỜI BA Xác ướp kim thân Tuyết sơn Chúng tôi đứng cả trên mặt sông dòm vào, xem ra cái hang này không tự nhiên hình thành, các xác chết đóng băng xếp trong đó tư thế đều bí hiểm, đầu cúi mắt nhìn xuống hơi xéo góc. Tuyền béo thấy thế cười xỉa nói: “Chết đến đít rồi mà vẫn không quên liếc xuống đất tìm ví tiền.” Tôi xua tay về phía mọi người, ra hiệu chớ bàn luận, phải cấp tốc cứu Hàn Thục Na lên đã, nói thế nào thì nói, tà khí dưới hang chắc hết sức nặng nề, chẳng phải là nơi đất lành chim đậu gì đâu. Thế là mấy người cuống quýt thòng dây, tôi cầm cây đục băng, theo dây trượt xuống, Shirley Dương trượt bám theo. Hai chúng tôi không bận tâm đám người chết trong vách băng xung quanh, lập tức kiểm tra tình hình Hàn Thục Na, bên ngoài không có thương tích gì ghê gớm, chỉ thấy mặt xước nhẹ dăm vết do trượt trên băng cứng, và ngất lịm đi thôi. Tôi lấy một viên tiêu thạch(1) ra, đưa qua mũi Hàn Thục Na, chị ta lập tức hắt hơi, bừng tỉnh. Tôi hỏi chị ta có bị thương ở đâu không, chị ta lắc đầu. Thì ra ban nãy dây giày tuột, chị ta cúi xuống thắt lại, xong xuôi thì mọi người đã đi được một quãng, lúc ấy ai nấy hết sức vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được Long đỉnh, nên nhất thời không phát hiện ra có người rớt đoàn. Hàn Thục Na cố chạy đuổi theo, chẳng may đi chệch khỏi tuyến đường an toàn, giẫm vỡ vỏ băng ngã xuống dưới. Trong hang tối om, chị ta bật đèn pin lên soi, định phát tán tín hiệu cầu cứu, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì phát hiện ra xung quanh toàn xác ướp cổ. Tuy chị ta hàng ngàng tiếp xúc với không ít cổ thi, song tình huống lúc này quá đặc biệt, không hề được chuẩn bị tâm lý, mới sợ quá ngất lịm đi. Tôi thấy Hàn Thục Na không bị thương, vậy là yên tâm, liền chiếu đèn pin xung quan sát những thi thể trong hang băng, thấy rất khác với những người đồng chúng tôi đã gặp trong thiên cung ở mộ Hiến Vương. Những thi thể này dường như là người đang sống thì bị đóng băng cứng trong hang, nên nhìn rất sống động, sâu bên trong là từng lớp từng lớp những cỗ cổ thi đứng cúi đầu, nhiều khó đếm xuể, số lượng nhất định không dưới vài chục cỗ, trang phục trên người đều của thời cổ, nhưng không phải phục sức của người Ma quốc. Shirley Dương móc chốt vào người Hàn Thục Na, chuẩn bị bảo bọn Minh Thúc, Tuyền béo kéo lên. Còn đang lúi húi cài cài móc móc, bỗng cả hai hét lên một tiếng kinh hoàng, nhảy giật về phía sau, cứ như nhìn thấy rắn độc dưới chân vậy. Tội vội cúi đầu, rọi đèn pin trên mặt băng nhẵn bóng. Dưới lớp băng hiện lờ mờ một cái bóng đen nằm co tròn, nhìn thoáng cứ ngỡ là con tôm hùm đông lạnh siêu đại. Tôi bảo Shirley Dương: “Sợ cái gì chứ? Chỉ là người chết đóng băng thôi mà, nhưng sao tư thế kỳ dị nhỉ?” Shirley Dương nhún vai nói: “ Tôi đã kịp thấy gì đâu, vừa rồi là bị chị Thục Na làm cho giật mình đấy chứ.” Hàn Thục Na nói: “Thoạt nhìn thấy cái bóng ấy, người co tròn, tôi nghĩ ngay đến hình dạng của thai nhi, nhưng lại nghĩ, trên đời này làm gì có cái thai nhi nào to thế, nên mới hãi quá nhảy dựng cả lên.” Tôi bảo Hàn Thục Na cứ lên trước, chị ta ở dưới này cũng vô tích sự, chỉ tổ làm vướng chân. Chị ta lên được trên rồi, tôi và Shirley Dương ở dưới hố băng trao đổi qua dăm câu, đoán đây có thể là huyệt mộ của giáo chủ Luân Hồi tông. Sông băng chôn tháp ma thờ Tà thần chắc chắn là thánh địa trong mắt tín đồ Luân Hồi tông đời sau. Nhiều đời tông chủ và tín đồ của giáo phái này, sau khi chết đi đều được táng ở đây. Hang băng này chính là một trong những ngôi mộ táng đó. Cái bóng đen co quắp bên dưới kia, có lẽ là một vị giáo chủ, còn đám người vây xung quanh đây đều là tín đồ bị tuẫn táng. Trong lòng sông băng lượn quanh lầu mà chín tầng không biết còn có bao nhiêu hang mộ như thế này nữa, có khi phải khai quật thi thể của lão giáo chủ dưới đống băng này lên, xem đống đồ bồi táng của lão có tiết lộ thông tin gì không. Hai chúng tôi bàn xong thì trèo khỏi hang băng, nói lại kế hoạch với mọi người. Vị trí chúng tôi đang đứng lúc này có thể nói là chỗ hợp lưu của bốn dòng sông băng xuất phát từ bốn ngọn núi tuyết, hình thành nên một dải băng vừa rộng lại vừa dày, địa hình khá gồ ghề lồi lõm, rãnh băng khe băng đan xen chằng chịt. Khi xây dựng tháp ma, trong Mật tông thậm chí còn chưa định hình hệ thống lý luận phong thủy, e là không áp dụng được thuật phân kim định huyệt, thà đào bừa xác lão giáo chủ Luân Hồi tông này trước, dựa vào đó xem xem tháp ma quả thực nằm chỗ nào, còn hơn đi tìm rờ rẫm như mò kim đáy bể thế này. Đám Minh Thúc không có kinh nghiệm về mặt này, đương nhiên tôi nói sao thì răm rắp nghe vậy. Sắp xếp xong xuôi, bọn tôi cắm cái cán cờ cạnh hang băng vừa rồi làm mốc, dựng lều ngay tại chỗ. Peter Hoàng và anh Xư-chê lĩnh nhiệm vụ canh gác, đề phòng lũ sói đánh úp. Minh Thúc và Hàn Thục Na lo cơm nước cho cả đoàn. Ăn cơm xong, tôi dắt A Hương, cùng Shirley Dương và Tuyền béo xuống lại hang băng tiến hành khai quật. Trời đã ngả chiều muộn, trong rừng cây phía xa vẳng tới những tiếng hú ai oán của bầy sói hoang, xem chừng con sói chúa đã tập hợp được bầy, có thể kéo đến đây bất cứ lúc nào. Tôi nghe tiếng sói tru, chợt nhớ đến y tá Cơ Ma, căm giận sôi gan. Tôi dặn dò anh Xư-chê và Peter Hoàng đề phòng cẩn thận, rồi mới chuyển khí giới xuống hang băng. Minh Thúc ngồi bên trên treo một cây đèn huỳnh quang cho sáng. Lão này là tay lái buôn cổ thi lõi đời, thấy dưới lớp băng cổ có cỗ thây ma tư thế quái dị như vậy, nhất định hiếu kỳ, chắc đang nghĩ không chừng đào được một Băng xuyên thủy tinh thi giá trị liên thành khác cũng nên, cùng Hàn Thục Na ngồi chằm chằm theo dõi. Dắt theo A Hương bên cạnh quả thực tiện hơn thắp nến nhiều, có điều A Hương nhát gan, đề phòng cô bé sợ quá á khẩu, chúng tôi vẫn dựa theo lệ cũ, thắp một cây nến mỡ bò ở góc Đông Nam hang băng. Theo chỉ đạo của tôi, Tuyền béo rót nước gừng vào cái bình phun, xịt đẫm xuống mặt băng, xong rồi thì từ từ ngồi đợi cho nước gừng ngấm. Những thây ma đông cứng trong vách cúi đầu chòng chọc nhìn chúng tôi chuẩn bị đục băng, không khác gì một đám đông tò mò, nhưng trông hết sức lạnh lẽo vô hồn. Tuyền béo bực mình chửi: “Con bà nó chứ, thật là khó chịu, hay ta kiếm tấm vải che lại, tôi nổi hết gai ốc lên rồi đây này.” Tôi bảo Tuyền béo: “Cậu là đàn bà con gái hay sao mà sợ bị người khác nhìn, cứ xem như đám tử thi kia không tồn tại là được chứ gì…” Tôi mồm thì nói vậy, chứ trong bụng cũng cảm thấy hang băng này tà mị vô cùng, xưa nay chưa gặp kiểu bồi táng thế này bao giờ, chủ mộ đã không có áo quan, lại nằm co y như con tôm đông lạnh, quả thực rất khó nói trước lát nữa rốt cuộc đào được thứ gì. Shirley Dương có lẽ thấy tôi hơi băn khoăn, liền nói: “Trong Luân Hồi tông duy trì rất nhiều truyền thống tà giáo của Ma quốc. Sử thi về Anh hùng vương có nói Ma quốc là một đất nước sùng bái hang động và vực sâu, đám xác bồi táng quanh vách hang này đều như trong tư thế cúi nhìn xuống vực sâu, đại khái chắc có liên quan đến tín ngưỡng tôn giáo của họ, không cần phải lấy làm lạ.” Đợi một lúc, thấy nước gừng đã thấm khá sâu, chúng tôi bèn dùng cây dùi đục băng thọc xuống. Nước gừng vốn là khắc tinh của băng, dẫu có là băng đen đông tụ từ hàng vạn năm trước cũng phải bở ra, nữa là lớp băng không dày này lắm, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đục được một ô vuông vắn, nhấc nắp ra, bên dưới không có băng đóng cứng, mà đến một lớp bong bóng cá gói thi thể bên trong. Nhìn thấy cỗ thi thể, mọi người đều cảm thấ có đôi phần kỳ lạ, A Hương thì sợ quá run lẩy bẩy, Shirley Dương phải ôm chặt lấy, hỏi xem có phát hiện ra thứ gì không. A Hương lắc đầu, chỉ nói nổi là khủng khiếp quá mà thôi. Tôi quay đầu lại nhìn cây nến, thấy vẫn cháy bình thường, xem ra không có vấn đề gì, bấy giờ mới nín thở xem xét thi thể đã lộ ra dưới lớp băng. Lúc trước khi chưa phá vỡ mặt băng, chỉ thấy cái bóng lờ mờ màu đen, giờ nhìn kỹ lại, thì ra là một thây ma to lớn, trắng toát, không phải là loại lông trắng mọc tua tủa như bị thi biến, mà tựa như là bọc trong một lớn kén dày cứng, đôi chỗ hơi bong tróc có ánh vàng chóe lộ ra, cứ như bên trong là một khối vàng ròng vậy. Tư thế hay tay ôm đầu gối, thân mình co tròn như vậy rất có thể liên quan đến tôn chỉ của Luân Hồi tông, cho rằng người ta sau khi chết đi lại đầu thai, nên thi thể mới phải bó tròn lại như thai nhi trong bụng mẹ. Minh Thúc ở bên trên cũng nhìn thấy rất rõ, hí hửng: “Ồ, là xác ướp Tuyết sơn, khá lắm, khá lắm, cỗ xác ướp kim thân Tuyết sơn này phải hơn triệu tệ đấy… tiếc là niên đại gần quá, cổ hơn một chút nữa cũng chẳng thua kém Băng xuyên thủy tinh thi mấy đâu.” Tôi ngẩng đầu lên hỏi lão: “Xác ướp kim thân Tuyết sơn gì?” Đối với thể loại cổ vật này, bọn tôi đều không am hiểu bằng vợ chồng Minh Thúc. Minh Thúc lúc này cũng đã leo xuống hố băng để nhìn cho rõ hơn. Lão giơ kính lúp soi đi soi lại hồi lâu, lại thò tay sờ cái vỏ kén màu trắng bao bọc thi thể, rồi liếm ngón tay bảo: “Không sai, chắc chắn là xác ướp kim thân Tuyết Sơn rồi!” Phương thức xử lý thi thể kiểu này hết sức lằng nhằng, đầu tiên phải nắn xác chết theo một tư thế đặc biệt, rồi đặt vào quách đá, đổ ngập muối, để yên chừng ba tháng cho muối ngấm hẳn, thi thể cạn kiệt nước, sạch hoàn toàn cặn bã, bấy giờ liền tiếp tục phết một lớp vật chất tựa như bùn, chế từ đàn gỗ, hương liệu, bùn và các loại dược liệu khác. Dần dần, vật chất này trở nên đông kết, cứng chắc, những chỗ khuyết lõm hoặc nhăn nhúm, như mắt, má, hoặc thậm chí là dạ dày bên trong, sẽ tự trương nở theo tỉ lệ tự nhiên, khiến thi thể lấy lại được vẻ đầy đặn hài hòa, thì dùng sơn nhũ vàng quét khắp lượt, đây chính là kim thân, xong xuôi lại phủ thêm lượt muối nữa. Chỉ những người kẻ thân phận hết sức cao quý mới có tư cách hưởng kiểu đãi ngộ này mà thôi. Tôi và Tuyền béo thộn mặt ra nghe, không ngờ gói bánh tông mà có thể rắc rối phức tạp đến vậy. Minh Thúc bảo chúng tôi chuyển cái xác ướp lên, nhưng sờ tay vào mới thấy nó dính chắc vào băng, chịu không dịch chuyển được, lấy đèn pin rọi sâu vào, có vẻ láo nháo tựa như bên dưới có rất nhiều thứ, nhưng cách lớp băng không nhìn ra được. Tôi bèn lôi bình xịt ra, phun tiếp nước gừng, đợi một lúc, đoán chừng đủ lâu, khoan phụp xuống. Không ngờ từ lỗ băng vỡ dưới mũi khoan phụt lên một luồng lửa lớn màu xanh lam, kèm theo tiếng rít chói tai, vọt thẳng lên trời. Theo kinh sách Luân Hồi tông miêu tả, thì ngọn lửa xanh lam không giống lửa thường, Luân Hồi tông gọi là “Vô lượng nghiệp hỏa”, chính là ngọn lửa hung ác có thể thiêu rụi cả linh hồn trong truyền thuyết. Thật không ngờ, bên dưới xác ướp kim thân Tuyết sơn này lại giấu một cạm bẫy cổ xưa, tàn ác đến thế. Cũng may Tuyền béo nhanh tay nhanh mắt, đúng khoảnh khắc ngọn lửa phụt lên, kịp đẩy Minh Thúc sang một bên, tôi và Shirley Dương cũng giật A Hương ngược ra phía sau tránh. Mọi người co cụm lại trong góc hố băng, chỉ thấy đầu lưỡi khô rát, dường như nước trong cơ thể đang bốc hơi với tốc độ khủng khiếp. Trong hố băng chật hẹp, tiếng rít chói tai của ngọn lửa nghe càng kinh hồn táng đởm. Tất cả mấy người chúng tôi đều trở nên bất động, chỉ mong sau ngọn lửa quỷ quái này mau mau biến đi, nếu để kéo dài thêm chốc nữa, không khí tươi mới không tràn được xuống hang, người ở đây cũng chẳng thể gắng gượng được bao lâu. (1): Kali nitrat. Tiếng rít của Vô lượng nghiệp hỏa cuối cùng cũng dứt, mọi người quay ra nhìn nhau, may không ai bị thương, chỉ có Minh Thúc không đội mũ leo núi, trong cơn hoảng loạn đã vô ý cụng đầu vào vách băng, phúc bảy mươi đời nhà lão là không hề hấn gì. Xác ướp kim thân trong hố băng đã bị Vô lượng nghiệp hỏa thiêu rụi chỉ còn một nấm tro đen sì, sau cơn hoảng hồn chẳng ai còn tâm trí nào nhìn đến nữa, chợt phía trên có tiếng hô hoán, nghe giọng thì hẳn là anh Xư-chê. Hay đàn sói nhân lúc tối trời đã mò đến, nhưng sao không thấy ai nổ súng? Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, leo vội lên, liền thấy Peter Hoàng và anh Xư-chê đang luống cuống cấp cứu cho Hàn Thục Na. Tôi lại gần nhìn, rùng mình lạnh toát cả người, khuôn mặt Hàn Thục Na đã bị ngọn lửa đốt trụi. Có lẻ lúc đấy chị ta đang khom người cúi xem, vừa vặn lúc ngọn lửa bắn phụt lên, cả khuôn mặt coi như hứng trọn, mũi, mắt đều không còn, môi cũng mất, giữa khối tro than đen sì chỉ còn lại hai hàm răng trắng ởn và cái lưỡi đen kịp bên trong, trông phát hãi. Hàn Thục Na nằm vật bất động trên mặt sông băng, anh Xư-chê nhìn tôi lắc đầu, xem ra chị ta đã chết tại chỗ rồi. Tôi thấy Hàn Thục Na chết thê thảm, trong lòng cũng nặng trĩu, liền lấy một tấm thảm đạy cái xác lại, tránh để Minh Thúc khỏi nhìn thấy, e sẽ không chịu đựng nổi. Bấy giờ Minh Thúc cùng mấy người còn lại mới lục tục leo lên, đưa mắt nhìn chúng tôi, lại nhìn thi thể đắp thảm nằm dưới đất, đang định hỏi vợ đâu, thì phát hiện ra mớ tóc xoăn lòa xòa bên dưới tấm thảm. Hàn Thục Na bị thiêu rụi mặt mày, nhưng ngọn lửa còn chừa lại mái tóc. Minh Thúc vừa nhác thấy, hiểu ngay đã xảy ra việc gì, thân mình lảo đảo, suýt ngã ngất. Peter Hoàng vội đỡ lấy lão ta. Tôi đánh mắt về phía Shirley Dương, bảo đưa A Hương vào lều trước. Tuy không biết tình cảm của A Hương đối với mẹ nuôi thế nào, song cô bé này gan thỏ đế, nhìn thấy các xác không có khuôn mặt kia chắc chắn sẽ sợ hãi mà đổ bệnh. Tôi không nỡ nhìn Minh Thúc đau thương quá độ, nhưng cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào an ủi lão ta, đành kéo anh Xư-chê ra một bên bàn bạc, xem liệu có thể dắt lão, A Hương, Peter Hoàng về trước hay không. Ở sông băng Long đỉnh này, bất trắc rình rập từng bước, bọn họ mà cứ tiếp tục đi với bọn tôi, khó có thể đảm bảo sẽ không xảy ra tai ương gì nữa. Anh Xư-chê tỏ ra khó xử nói, người an hem Tu-chí này, lúc này có muốn đi cũng không đi được nữa rồi. Chú xem mây trên trời dày đặc thế kia, lúc mới đến cửa vào Kelamer chúng ta đã trông thấy lũ chim nước cổ đen kia nháo nhác bay đi, e là đợt rét ẩm sắp ập tới thật rồi. Ở vùng núi tuyết này, trên mỗi ngọn đều có đủ bốn mùa, thời tiết thay đổi cực kỳ đột ngột, không dự đoán được, trong năm chỉ có ngày nào gió nhẹ, không mưa không tuyết mới tiến vào nổi sông băng. Quãng tháng Năm là thích hợp nhất, nay là trung tuần tháng Chín, bình thường thì là khoảng thời gian thuận lợi đấy, những thời tiết trên núi tuyết khó lường, nói thay đổi là thay đổi luôn, sợ không đầy hai tiếng nữa tuyết lớn sẽ xuống mất. Nơi đây tuy không đến nỗi gặp phải cảnh tuyết giăng mù trời mù đất kín cả đường đi, nhưng sông băng ở Long đỉnh địa hình lại vô cùng phức tạp, thời viễn cổ có thể từng là một hồ nước khổng lồ giữa núi, cho nên mới có tên là biển tai họa. Sau đó trải qua cuộc vận động tại sơn, hình thành nên dãy núi Himalaya, khiến độ cao so với mực nước biển tăng lên, nhiệt độ sụt xuống, cả một vùng hồ rộng lớn biến thành sông băng, lâu lâu lại có tuyết lở khiến sông băng ngày một dày thêm, địa hình ngày một thêm phức tạp. Vào mùa hè, băng tan ra đang kể, mặt băng mỏng đi ở nhiều chỗ, nên Hàn Thục Na mới giẫm vỡ một hố băng. Vào mùa lạnh, nhiệt độ xuống thấp, tình huống ấy sẽ không xảy ra. Còn ở thời điểm này, trên mặt băng có không biết bao nhiêu kẽ băng, hố băng, rãnh băng đang rình rập. Đi trên sông băng, nếu chưa có tuyết thì còn ổn, nhưng một khí trong núi xuất hiện đợt rét ẩm, tuyết lớn đổ xuống, chỉ không đến hai ba tiếng đồng đồ sẽ phủ dày khắp nơi, chẳng may thụt ngã vào những chỗ băng yếu thì toi đời. Anh Xư-chê dù có kinh nghiệm mấy, cũng không dám dẫn đoàn mạo hiểm đi vào lúc này, huống hồ lũ sói cũng theo vào núi, lỡ xảy ra chuyện, bọn chúng chắc chắn sẽ thừa cơ đục nước béo cò, thành ra muốn quay lại cũng phải đợi sau khi qua đợt tuyết, sông băng cứng chắc mới có thể đi được. Tôi đang bàn bạc với anh Xư-chê, chợt có thứ gì lành lạnh táp vào mặt, thì ra tuyết đã rơi. Tôi vội quay lại tập hợp mọi người, nói rõ tình hình trước mắt. Nếu ai muốn quay trở lại, ít nhất phải đợi sau hai ngày nữa, riêng tôi, Tuyền béo và Shirley Dương đã quyết đi bằng mọi giá rồi, không bới cho cái tháp tà ma của Ma quốc chống ngược lên giời, bọn tôi quyết không dừng, đừng nói là có mưa tuyết, có mưa dao đi nữa cũng không rút lui. Minh Thúc nước mắt giàn giụa, tuôn ra toàn những câu đại loại như lão với Hàn Thục Na yêu nhau thực lòng, lúc khốn khó hiểm nguy cũng chưa từng xa lìa, cơn tỉnh cơn say đều má ấp môi kề. Tôi và Tuyền béo tưởng lão này còn đau lòng quá độ nên bắt đầu nói nhảm, đang định cất lời khuyên lơn, bảo lão nghỉ ngơi cho lại sức, nào ngờ đến đó thì nghe lão nói đốp một câu: “Làm gì có chuyện không trộm được gà mà phải tốn thóc, lần này sống chết gì tôi cũng phải cố đi, không moi được Băng xuyên thủy tinh thi nhất định sẽ không về!” Đoạn lão quay sang dặn dò chúng tôi, nếu lão có mệnh hệ gì, bọn tôi cũng phải hứa dắt A Hương trở về an toàn. Tôi thấy Minh Thúc u mê cố chấp quá, chẳng biết nói lại thế nào, nghĩ bụng mình với Tuyền béo, Răng Vàng, thằng nào cũng thế thôi, nhiều khi hỏng việc không phải vì không đủ mưu trí, cũng không phải vì không đủ to gan, kỳ thực chẳng qua là vì thấy cái lợi mà mê mụ đầu óc. Cái đạo lý này bọn tôi đều biết, nhưng cứ rơi vào hoàn cảnh đó là quên tiệt, suy cho cùng thì bọn tôi đều là người trần mắt thịt, làm gì có đôi mắt Phật nhìn thấu cõi vô thủy vô chung, mà trước đây lại còn nghèo rớt nữa. Chúng tôi bàn bạc xong thì trời đã gần trưa, tuyết bắt đầu rơi lớn, tiếng hú của bầy sói lởn vởn xa xa trong gió tuyết. Chúng tôi đặt thi thể của Hàn Thục Na cạnh trại, đắo một tấm thảm, Tuyền béo và Peter Hoàng lo đi đục băng làm gạch, chất quanh lều để chắn gió và đề phòng lũ sói tấn công. Tôi và Shirley Dương lại leo xuống hố băng, hy vọng kiếm được chút manh mối để xác định vị trí lấu ma chín tầng, những mong có thể quật được nó trước tối mai. Trong mồ mả của Ma quốc đều có một loại bọ trong suốt mà Mật tông gọi là tá phủ, kẻ nào tiến lại gần sẽ bị Vô lượng nghiệp hỏa thiêu thành tro bụi. Tuy nhiên trước khi lên Tây Tạng, chúng tôi đã sớm nghĩ ra cách ứng phó rồi. Trên cao nguyên khí hậu khô lạnh, nước trong bình sẽ đóng băng rất nhanh, căn bản không thể sử dụng được, nhưng đổ nước gừng vào bình xịt khí áp thì có thể đủ sức dập tắt những ngọn lửa tá phủ ma quái. Riêng cột lửa màu xanh lam khổng lồ xuất hiện trong hang băng đặt kim thân của giáo chủ Luân Hồi tông này khiến chúng tôi hoàn toàn bất ngờ. Shirley Dương xem xét một lúc, đoán đây có thể là một cái bẫy cổ xưa, Luân Hồi tông không biết sử dụng lửa ma của Ma quốc, chỉ là phỏng theo Vô lượng nghiệp hỏa đó chế tạo một cái máy phun lửa nhân tạo mà thôi. Phía dưới xác kim thân là một không gian kín, nhồi một lượng lớn các loại mật dược. Trong môi trường tuyệt đối kín bưng, năm này qua năm khác, mật dược quyện dần với không khí tù đọng tạo nên một dạng khí đặc biệt, nếu xác ướp kim thân Tuyết sơn bị xâm phạm, môi trường kín bị phá vỡ, thứ khí nén kia phụt ra sẽ thành một luồng lửa cực kỳ nóng. Chủ mộ thà để cho thân xác mình bị thiêu ra tro, còn hơn bị người bên ngoài vào quấy nhiễu. Sâu tít trong hang, sau bức tường băng bị lửa làm tan chảy, còn một hang băng lớn hơn nữa. Chúng tôi phát hiện ra một gian phòng khuất, xem chừng chính là nơi cất đồ bồi táng của chủ mộ. Ở chính giữa gian phòng có đặt một tòa tháp ba tầng, tượng trưng cho ba cõi trên trời, dưới đất, nhân gian, chiều cao một mét rưỡi, chất liệu bằng vàng ròng, khảm vô số ngọc trai, trông long lánh rực rỡ đến chói cả mắt. Shirley Dương đặt mấy ống đèn huỳnh quang chiếu sáng ở bốn góc, tôi dùng thám âm trảo cạy cửa tháp. Tầng giữa tòa tháp có hơn mười hộp báu hộ thân kiểu như hộp Ka U(1), và rất nhiều các loại châu báu như san hô trắng đỏ, vân thạch, mã não… Tầng dưới tượng trưng cho mặt đất, để những thứ như lương thực, lá chè, muối, quả khô, thảo dược. Tầng trên cùng có một bộ áo bào dệt bằng sợi vàng, và những bức tượng điêu khắc tinh xảo. Chúng tôi thấy bức điêu khắc có quét sơn màu trên đỉnh tháp nhìn tương tự như bức bích họa mắt bạc trong hang miếu Luân Hồi ở di tích Cổ Cách, cũng vẫn dùng các con thú kỳ dị để biểu thị tọa độ phương vị, ở giữa có một cô gái xiêm y trong suốt gần như lõa thể, đó chắc là Băng xuyên thủy tinh thi. Dựa vào vị trí đặt tòa tháp bồi táng, so với những gì miêu tả lại trong cuốn cổ kinh, thì tháp ma thờ Tà thần nằm phía Tây của hố băng này, không ngoài bán kính ba mươi mét. Trên sông băng Long đỉnh, ít nhất cũng phải có hơn một trăm, thậm chí mấy trăm khu huyệt mộ của các đời giáo chủ Luân Hồi tông, lăng mộ mà chúng tôi phát hiện ra đây chỉ là một trong số đó mà thôi. Các huyệt mộ đều được sắp xếp theo bản đồ tinh tú của Mật tông, vây quanh lầu ma chín tầng từ thời Ma quốc truyền lại. Không cần phải tìm nhiều nữa, có vật tham chiếu này, kết hợp với những ghi chép trong cổ kinh, ngày mai chắc chắn có thể tìm thấy mục tiêu cuối cùng. Trên vách tường trong căn phòng băng này có khắc rất nhiều hình tượng ác quỷ, xem chừng của nả trong tháp đều đã bị nguyền rủa. Tôi thì nghĩ thiên hạ có câu: “Nam Xang thóc lúa đầy đồng, Bụt no Bụt chẳng mơ mòng oản chiêm”, cứ khuân tất đống châu báu trong này đi cũng chẳng sao cả, có điều còn việc lớn trước mắt, tâm trạng nào mà để ý đến những thứ xanh đỏ tím vàng, thành ra tôi và Shirley Dương để các thứ yên vị ở đó, lại leo trở lên mặt sông băng. Tôi sắp đặt để mọi người được luân phiên nghỉ ngơi, tôi và anh Xư-chê sẽ trực ca đầu tiên. Hai chúng tôi dựa lưng vào vách băng, vừa để ý quan sát động tĩnh xung quanh, vừa làm vài ngụm rượu cho nóng người. Vừa mới hồi nãy bọn sói hãy còn lởn vởn, bây giờ gió tuyết mù mịt thiên địa thế này, anh Xư-chê nói nếu đêm nay chúng mà không tấn công, thì chắc đã lủi vào rừng trốn bão tuyết rồi. Tôi thấy anh Xư-chê rành rẽ bản tính của loài sói, lại nghe nói anh từng làm đội trưởng đội diệt sói của làng Kelamer, không khỏi nổi cơn tò mò, bèn mở lời ướm hỏi. Anh Xư-chê bèn kể chuyện hồi xưa, trước khi giải phóng, tổ tiên nhà anh ta đều làm việc cho đầu mục. Dạo anh còn bé tí, năm lên bảy tuổi, có lần bầy sói cắn chết liều mấy mươi con dê, chuyện này hết sức bất thường, gã đầu mục ngờ có kẻ nào đắc tội với sơn thần, mới đem ông nội anh ra lột da, rồi bắt cả anh đi tế thần, cả nhà anh vì thế phải chạy trốn xa cả ngàn dặm tới tận Kelamer sinh sống. Trên đường trốn chạy, cha anh bị đoàn người ngựa đuổi theo giết chết. Anh Xư-chê kể ngắt quãng, nói được một đoạn lại dừng lại trầm ngâm hồi lâu, tôi thấy anh không muốn nói nữa, cũng không gặng hỏi. Lúc này đêm đã về khuya, tuyết phủ trên mặt đất mỗi lúc một dày, trong ánh lửa bập bùng, có thể nhìn thấy không xa trên mặt tuyết có một chỗ hơi nhô lên, đó chính là nơi đặt thi thể Hàn Thục Na. Bỗng nhiên cái khối tuyết nhô cao đó khẽ nhích động, tôi vội lăm lăm súng, giơ đèn pin ra soi, bụng bảo dạ e là có con sói đói nào mò đến trộm ăn xác chết, nhưng ngay lập tức nhận ra không phải vậy. Hàn Thục Na đang chân tay cứng đơ chầm chậm bò ra khỏi đống tuyết, ánh sáng đèn pin xuyên qua màn đen phập phù gió tuyết, vừa vặn soi lên bộ mặt không còn mảnh da nào, đen ngòm như tro than, chỉ thấy nổi rõ hai hàm răng trắng ởn của chị ta. (1): Ka U hay còn gọi là Ghau: một lại hộp nhỏ, bên trong có đặt tượng Phật, hoặc các mẩu giấy có chép kinh văn, hoặc mảnh áo, hạt xá lị của Phật… Người Tây Tạng thường đeo trên cổ để cầu nguyện. CHƯƠNG MƯỜI BỐN NÔ LỆ YÊU NGHIỆT Khuôn mặt bị Vô lượng nghiệp hỏa thiêu trụi trông như một cái hốc đen sì của chị ta hướng về phía tôi như đang gắng gượng mở miệng để phát ra tiếng gì đó, nhưng cái miệng không còn môi chỉ có thể há hốc ra mà thôi. Tôi định gọi anh Xư-Chê ngồi cạnh cùng ra đó xem là xảy ra chuyện gì, liệu xưa nay vùng núi Kelamer này từng có sự việc nào tương tự như xác người chết cháy mà còn có thể đứng dậy không. Có điều ngoảnh đầu lại nhìn, thì anh Xư-Chê mới ngồi đó nói chuyện với tôi đã đi đâu mất, chỉ thấy gió lạnh trong đêm băng giá tạt từng mảng tuyết lớn ù ù xối vào vách tường. Trong lòng như cũng buốt lạnh vì gió tuyết, tôi bất chợt rùng mình, nhổm cả người dậy, đưa mắt nhìn kỹ, vẫn thấy anh Xư-Chê ôm súng săn ngồi ngay cạnh, đưa túi da lên miệng, ừng ực nốc rượu Thanh Khoa, lại dõi mắt nhìn ra chỗ đặt thi thể Hàn Thục Na, đống tuyết vẫn im lìm không hề động tĩnh. Thì ra ban nãy tôi ngủ gật, chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, mà đã nằm mơ ác mộng rồi. Nếu nói ban ngày nghĩ sao, đêm chiêm bao làm vậy, thì cũng không có gì lạ, có điều cảm giác kinh hãi của tôi trong giấc mơ rất thực, liệu có phải là một dự cảm hết sức vi diệu nào đó? Anh Xư-Chê đưa tôi túi rượu: "Mới nói vài câu, chú đã ngủ rồi, hôm nay chắc là mệt hả? Tôi đã hâm nóng rượu, uống vài ngụm đi, thần linh trong rượu Thanh Khoa sẽ giúp chú rũ bỏ thân xác mệt mỏi này!" Tôi đón lấy túi rượu dốc uống hai ngụm lớn rồi bật đạy, vẫn muốn đi ra xem kỹ, phải tận mắt xác nhận thi thể của Hàn Thục Na chỗ đống tuyết không hề có biến đổi gì tôi mới yên tâm được. Không ngờ vừa nhổm lên, đã nghe sau vách băng vang lên một tiếng "phụt" dài, một quả pháo sáng bay vút lên không trung. Lúc dựng trại bọn tôi đã đặt vài quả pháo sáng xung quanh, để đề phòng lũ sói dữ tấn công. Pháo sáng đều được bố trí sau mấy gò băng, từ bên ngoài muốn vào doanh trại buộc phải vượt qua mấy cái gò đó. Quả pháo sáng có gắn một cây fud nhỏ, khiến nó có thể treo lơ lửng trên cao một lúc. Gió lạnh phập phù, quả pháo sáng trắng dật dờ trong bầu trời đêm, soi sáng cả dải sông băng ngập tuyết bằng thứ sáng trắng chấp chới, nhìn lóa cả mắt. Giữa màn gió tuyết mênh mông, mười mấy con sói lớn hiện ra lố nhố. Chúng đã tiến rất gần bờ tường băng mà chúng tôi chất lên, chỉ còn cách chừng mười mấy mét đổ lại, bọn này quả nhiên đã lợi dụng đêm mưa tuyết mò đến tấn công. Lúc trứơc, chúng tôi để ý phân tích kết cấu sông băng rồi, ở đây mùa này đã rất lâu không có tuyết, tiếng nổ của loại súng hạng nhẹ chắc không dễ gây lở tuyết trên núi xuống, thế nên tôi dứt khoát rút khẩu M 1911 ra, kéo chốt quy lát, bắn một phát mở màn, anh Xư-Chê cũng giơ khẩu súng săn, nhắm chuẩn vào bầy sói dữ vừa lẳng lặng mò đến, nổ đoàng một phát tiếp theo. Bầy sói đang lặng lẽ áp sát vào, chủ ý có thể là đợi tới chân vách băng sẽ đột kích bấy ngờ, ai dè bị pháo sáng bắn lên, lóa hết cả mắt, luống cuống nằm rạp cả trên mặt tuyết, thành ra những cái bia cho chúng tôi ngắm bắn. Bọn Tuyền béo nghe thấy tiếng súng cũng vơ vũ khí lập tức chạy ra tương trợ, súng ngắn súng dài nhất lề bắn ra, giết chết ngay một lúc mười mấy con sói, ba con sói lớn còn lại thấy tình hình không ổn, liền quay đầu rút lui, liên tiếp bị Tuyền béo hạ gục. Xác sói nằm chỏng chơ trước bờ tường bwng, mặt tuyết trắng tinh loang lổ vệt máu. Tuyền béo vừa hạ thủ con sói cuối cùng, quả pháo sáng lơ lửng giưa trời cũng mờ dần, màn tối lại trùm xuống dải sông băng, chỉ nghe tiếng gió hú chập chờn ai oán. Ở dải Phượng hoàng thần cung trên sông băng Long đỉnh này, gió dồn cả ở dưới thấp, các khe hình thành giữa núi tuyết này với núi tuyết khác đều là những đường hút gió, càng lên cao sức gió sẽ càng yếu, tới đỉnh núi tuyết thì hầu như gió lặng hẳn. Con sông băng không khác nào một lòng giếng đựng gió hình cái phễu, lại thêm tuyết lớn bạt ngàn, khiến tầm nghe tầm nhìn xung quanh đây rất thấp. Tuyền béo ngồi chồm hổm tránh gió dưới bờ tường băng bảo tôi: "Nhất này, vừa rồi anh em ta đã dạy cho lũ sói kia một bài học, chắc lũ khốn không dám bén mảng nữa đâu. Vậy là có thể ăn ngon ngủ yên nhỉ, tôi về lều ngủ tiếp đây, có chuyện gì cứ gọi! Lúc này đang nằm mơ cưới được vợ, mới cưới được một nửa thì bị đánh thức, phải đi mơ tiếp tập hai vậy..." Tôi bảo Tuyền béo chớ có chủ quan khinh địch, đợi thắng lợi hoàn toàn ngủ cũng chưa muộn kia mà, hiện giờ chiến sự còn lâu mới kết thúc, bao giờ chúng ta lột được da con sói chúa lông trắng, treo lên cây cờ, lũ sói mấy con đầu đàn, mới không nguy hiểm nữa. Anh Xư-Chê cũng lên tiếng: "Người anh em Tu-chí nói đúng, bọn sói này giảo quyệt lắm, cần phải đề phòng chúng giả thu hút chúng ta ở đây, để một bọn khác đi vòng sau lưng. Lũ sói đó xáp vào gần rồi thì không thể dùng súng nữa. sợ là anh em ta dễ bắn vào nhau mất. Nghe anh Xư-Chê nhắc, chúng tôi mới ngẫm ra, khả năng đó là rất cao. Anh Xư-Chê quá am hiểu tập tính của bầy sói, qua cuộc va chạm nhỏ vừa rồi có thể thấy bầy sói nhất định sẽ chia quân ra cắt đường rút phía sau chúng tôi. Lều trại của chúng tôi lại dựng bên huyệt mộ của giáo chủ Luân Hồi tông, cách hai bên một đoạn xa đều có khe băng, không dễ gì vượt qua, tuy trước mặt sau lưng đều đã bố trí pháo sáng, sợ là cũng không thể trông cậy cả vào tác dụng của pháo sáng được. Mọi người hội ý nhanh, quyết định thà đón đầu chặn đánh trước khi lũ sói kịp lẩn ra phía sau tấn công, bất ngờ ra đòn, còn hơn cố thủ tại chỗ, chịu đựng bọn chúng quấy nhiễu cả đêm, ngủ cũng không yên giấc. Anh Xư-Chê đoán đội quân chủ lực của bầy sói đang ở phía sau chúng tôi, từ hướng đó đến đây ngược gió, chúng đã phát giác ra tiếng súng và mùi người, hẳn muốn nhân lúc chúng tôi sướng rên lên vì chiến thắng, quên đi tâm lý phòng ngừa mà tản ra đi nghỉ, sẽ bất thình lình ập tới. Chúng tô phải lựa chỗ sơ ý của chúng mà đánh lừa, hành động chớp nhoáng, chứ cứ rề rà để chúng phát hiện ra có biến, thì e là đêm nay khó mà diệt gọn kẻ địch. Shirley Dương nói lũ só đánh hơi nhạy lắm, chúng ta lại ở đầu gió, rất dễ bại lộ, phải làm cách nào mới lừa được chúng? Anh Xư-Chê không trả lời, lăng mình nhảy qua bức tường băng, xềnh xệch kéo xác con sói ở gần nhất lại, bảo chúng tôi quệt ít máu sói lên trán. Theo truyền thuyết của người dân bản địa, trong muôn loài, chỉ trán người có linh hồn cư ngụ quanh vùng trán, sói dữ là ma đói A Tu La, mũi và mắt bọn chúng đều mù điếc với cơ thể người, nhưng lại nhìn thấy linh hồn người, mà sau khi người và động vật chết đi phải một ngày một đêm linh hồn mới lìa khỏi thân xác, trong máu con sói vừa chết này vẫn còn linh hồn sói, lấy máu nó bôi lên trán sẽ che khuất linh hồn người, làm cách này có thể mê hoặc đánh lừa được chúng. Tôi nghĩ bụng truyền thuyết chưa chắc đã là sự thật, nhưng bôi lên trán thứ máu sói nồng nặc tanh ngòm này quả lá át được mùi cơ thể, bèn nghe a Xư-Chê, lấy dao găm lính dù thọc vào cổ con sói. Con sói này vừa chết chưa đầy máy phút, máu chưa đông, hơi nóng vẫn còn bốc lên hôi hổi. Mỗi người lấy ba ngón tay quệt máu, bôi ngang qua trán, rồi mang vũ khí, tắt hết đèn đóm, mò mẫm về phía dốc băng ở đằng sau. Dốc băng này nằm ở khoảng chính giữa sông băng Long đỉnh, trên sông băng cổ này có rất nhiều dốc băng trồi lên thụt xuống kiểu như thế. Khi mới tới chúng tôi không để ý, chỉ cảm thấy những dốc băng nhô cao che chắn gió tuyết rất tốt, nên quyết định dựng lều trại ở chân dốc. Đến khi tôi và Shirley Dương leo xuống hố băng, xác định rõ vị trí của tháp ma chính tầng rồi, liền cảm thấy dốc băng này có gì đó không bình thường, rất có thể là nơi mai táng Băng xuyên thủy tinh thi. Mọi người che chắn cho Minh Thúc và A Hương ở giữa, nằm sấp phủ phục trên băng tuyết ngay dưới mỏm dốc, trang bị của chúng tôi đủ để ứng phó với môi trường ở nơi địa cực nên cũng không lo. Dải Long đỉnh không quá cao, vả lại có câu "ngưng gió thì nóng, ngưng tuyết thì lạnh", đợt rét ẩm thực sự phải sau khi tuyết ngừng rơi mới bắt đầu, thành ra trước khi tuyết ngưng bầy sói nhất định phải rút vào rừng, bằng không sẽ chết cóng. Vì vậy tuy trời đổ tuyết lớn, nhưng không đến nỗi lạnh lắm, có điều nằm sấp trên băng tuyết không phải là việc dễ chịu gì. Tôi chỉ ngón trỏ xuống, ra hiệu mọi người dừng lại. Tôi và a Xư-Chê bịt kín mũi miệng, chỉ để lộ vệt máu sói trên trán, lần lượt nhô dầu ra khỏi mỏm dốc, nhìn xuống phía chân dốc bên kia ngóng xem có động tĩnh gì không, nếu bầy sói tới tấn công thì chúng bắt buộc phải đi ngang qua đây. Mặt sông băng tăm tối, khắp nơi chỉ thấy tuyết bay kín trời, tôi quan sát mãi không phát hiện ra thứ gì, bầu trời thì dày đặc mây đen, không có chút ánh sáng nào chiếu xuống, nhìn mọi thứ đều mù mờ không rõ. Bấy giờ a Xư-Chê mới giật giật tay áo tôi, chỉ tay về phía dưới chân dốc. Tôi chăm chú nhìn theo, liền thấy trong màn đêm mịt mù gió tuyết, có vài sợi ánh sáng xanh xánh le lói lây động. Tuyết rơi dày, nếu anh Xư-Chê không chỉ cho tôi, tự tôi e là chẳng thể trông thấy được. Tôi bật đèn pin, để nấc sáng yếu nhất, hươ tay xuống phía dưới làm hiệu, ý rằng đã phát hiện ra lũ sói mai phục, chuẩn bị tác chiến thôi. Bỗng anh Xư-Chê đang nằm phục trên mặt băng nhảy bật dậy, lao xuống chân dốc, chạy thẳng vào trong bóng đêm nơi có những tia sáng xanh le lói. Tôi chưng hửng chưa hiểu ra làm sao, không lẽ có biến cố gì chăng? Nhưng cũng không thể để mặc anh Xư-Chê một mình mạo hiểm được, bèn vội vã ôm lăm lăm khẩu M 1911, chiếu đèn pin mắt sói chạy theo. Chỉ loáng thoáng nghe có tiếng gọi giật của bọn Tuyền béo và Shirley Dương "quay lại mau! Hai người định làm gì vậy?" Anh Xư-Chê chạy một lúc thì dừng bước, tôi cũng dừng lại theo, đang định hỏi là chuyện gì, thì đã thấy bảy tám con sói lớn nằm la liệt trên mặt tuyết, cổ họng đều bị một hàm răng sắc nhọn cắt đứt, máu tươi cứ thế ồng ộc tuôn, vài con còn thoi thóp, lườm chúng tôi với ánh mắt cay nghiệt, song máu chảy nhiều quá, đã không thể nào động đậy được nữa. Thần Chết sẽ đến thăm chúng bất cứ lúc nào. Ánh xanh biếc chúng tôi nhìn thấy từ mỏm dốc băng chính là mắt chúng. Anh Xư-Chê ngồi xổm nhìn vết thương trên cổ con sói nói: "Con sói chúa lông trắng gây ra đấy, đêm nay chúng không tới nữa đâu." Nói đoạn rút con dao Tây Tạng chọc cho những con còn đang thoi thóp chết hẳn, rồi cùng chúng tôi trở về phía sau dốc băng. Chúng tôi thông báo tình hình cho mọi người biết, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng ngay từ đầu chúng tôi đã tính rất chuẩn xác, lũ sói định tấn công chúng tôi từ phía sau, nhưng không biết đã xảy ra việc gì mà con sói chúa cắn chết nhiều đồng loại như thế, sau nữa lại lẳng lặng rút lui, khiến cả người thuộc làu bản tínhcủa loài sói như anh Xư-Chê cũng không thể hiểu nổi lý do. Shirley Dương giậm giậm dốc băng dưới chân, nói dưới lớp băng này chín mươi chín phần trăm có Tháp ma chín tầng chúng ta cần tìm. Theo phong tục Ma quốc, chỉ có quốc chủ và Tà thần mới được an táng trong tháp, còn lại dù có địa vị cao như giáo chủ Luân Hồi tông cũng không đủ tư cách, chỉ có thể được an táng ở trong hang băng xung quanh thánh địa. Trong trường thi ca ngợi thế giới Chế địch Bảo châu Hùng sư Đại vương, sói trắng là nô lệ yêu nghiệt của Ma quốc, Chế địch Bảo châu Đại vương từng dẫn quân chiến đấu không biết bao lần với bầy sói dữ do con sói chúa cầm đầu. Tuy Ma quốc đã diệt vong từ xưa rồi, nhưng mối giao kèo tối cổ giữa quốc vương và bầy sói chưa mất đi hiệu lực, thành ra lời nguyền cũ vẫn còn đè nặng trên lưng loài sói. Có thể con sói chúa phát hiện ra tháp ma thờ cúng Tà thần nằm dưới dốc băng này, ký ức xa xăm trỗi dậy, mới cắn chết mấy con sói để tế lễ. Chuyện này hơi giống truyền thuyết cổ về sói của thổ dân bên châu Mỹ, phải chăng ở Kelamer này cũng như thế? Nghe Shirley Dương nói vậy, tôi mới sực nhớ đã thấy trong mộ thất ở chùa Đại Phượng hoàng trên núi Côn Luân tấm da sói khổng lồ và những bức phù điêu biểu thị cảnh sai khiển lũ nô lệ sói, cho nên khả năng như Shirley Dương phỏng đoán là có thể lắm. Đêm nay nếu không bị lũ sói tấn công nữa thì có thể yên tâm đi ngủ, ngày mai còn phải khai quật Băng xuyên thủy tinh thi, mọ người cùng lần lượt quay về lều trại nghỉ. Tôi đột nhiên nhớ đến cơn ác mộng ban nãy, cứ cảm thấy không kiểm tra thi thể Hà Thục Na thì có điều gì đó rất không ổn, nhưng tốt nhất nên bảo Minh Thúc một câu, để tránh lão hiểu lầm lôi thôi. Tiện thể tôi khuyên lão tốt nhất nên hỏa táng thi thể của chị ta ngay trong đêm nay, mang tro về là được rồi. Minh Thúc đầu óc mụ mị cả rồi, đang định bằng lòng thì bị anh Xư-Chê cực lực phản đối. Hà Thục Na từ lúc chết đến giờ còn chưa đủ một ngày một đêm, linh hồn chưa lìa khỏi xác, nếu hỏa táng bằng ngọn lửa dữ, sợ là linh hồn người ta bị đày đọa khốn khổ vô cùng, đã không tốt cho người chết, lại sẽ gây họa cho người sống chúng ta. Tục ngữ có câu, nhập gia tùy tục, tuy bọn tôi đều không tin mớ quan niệm này, nhưng cũng không tiện phản đối, đành đến đứng trước chỗ dặt thi thể của chị ta xem xét. Tôi hỏi Minh Thúc liệu có thể không phủ tấm thảm lên xác nữa, mà buộc chặt lại, làm như vậy chỉ có lợi chứ không có hại. Lão ta trầm ngâm một lúc, mới gật đầu đồng ý. Tôi gạt ụ tuyết trên cái xác, vừa thò tay xuống chạm vào tấm thảm, đột nhiên lạnh toát cả người. Tấm thảm vông lên thành hình cung, bên trong trống rỗng, thi thể phía dưới đã không cánh mà bay. Tôi giật phắt tấm thảm ra, chẳng biết từ lúc nào phiá dưới đã xuất hiện một cái hố băng không to lắm, nhưng ở sâu phía dưới nữa lại có một khe băng rất lớn. Lẽ nào thi thể Hà Thục Na đã rớt xuống dưới ấy? Mọi người nhao ra quanh miệng hố xem xét. Tôi chĩa đèn pin mắt sói soi, phát hiện ra dưới vực băng sâu hút, có một bóng người thoáng chạy vụt qua, lẫn nhanh vào chỗ tối. Tôi vội lia đèn theo, thì thấy trên vách băng thẳng tuột bên trong khe băng ấy, có một phụ nữ đang thoan thoắt bám tay chân vào mà di chuyển. Tuy chị ta quay lưng lại, nhưng nhìn mái tóc chúng tôi nhận ra ngay chính là Hàn Thục Na. Tuyền béo giương súng định bắn, tôi vội cản lại, lớn tiếng gọi: "Hàn Thục Na! Chị định đi đâu vậy?" Hàn Thục Na rõ ràng nghe thấy tiếng chúng tôi, cũng cảm nhận được có mấy chiếc đèn pin đang soi vào, liền từ từ quay đầu lại. Khuôn mặt vốn bị đốt thành tro đen ngòm của chị ta không thấy đâu nữa, thay vào đó là một mảng trắng bệch chỉ có hai hàm răng, chẳng có mắt mũi gì cả. Hà Thục Na bám trên vách đá thẳng đứng dưới khe băng quay đầu lại, khuôn mặt trắng toát. Khoảng cách từ chỗ chị ta đến chỗ chúng tôi xa gần hết mức chiếu sáng của đèn pin, để nhìn rõ hơn, tôi trườn qua cả mép hố băng, vươn người thò đèn pin soi xuống dưới, tuy chỉ thấy mờ mờ, nhưng cũng cảm nhận được là "người phụ nữ" trên vách băng kia đã không còn là người nữa. Minh Thúc cũng rọi đèn pin xem, nhác thấy khuôn mặt Hà Thục Na thì sững sờ, chân tay lập tức mềm oặt, chiếc đèn pin rời tay lăn thẳng xuống khe băng. Nếu không có Peter Hoàng kịp kéo lại, lão ta cũng đã rơi hút xuống bên dưới rồi. Hàn Thục Na đột nhiên mọc đâu ra khuôn mặt trắng bệch, bị chiếc đèn pin rơi xuống làm cho kinh sợ, tức tốc bò xuống phía dưới vực băng đen thẳm, mất hút trong bóng tối. Chúng tôi cúi người nhìn theo, định ước lượng độ sâu của vực băng, nhưng chỉ thấy sau khi rơi xuống, chiếc đèn pin nhanh chóng chỉ còn là một đốm sáng lăn đi, mỗi lúc một nhỏ cuối cùng bị nuốt vào khối đen đông đặc bên dưới. Tôi và Tuyền béo thấy vực băng sâu hun hút như không đáy, bất giác nhớ đến động quỷ năm xưa. Shirley Dương lập tức mắc móc cố định cuộn dây thừng leo núi lên mình, nói với tôi: "Chúng ta mau đuổi theo!". Xem bộ dạng của Shirley Dương, có vẻ muốn xuống vực băng đuổi theo Hà Thục Na. Tôi thoắt nghĩ ra, liền hiểu rõ ý của Shirley Dương, thi thể của Hàn Thục Na không rõ đã xảy ra thay đổi gì, tuy chị ta vừa thấy mọi người đã chạy trốn xuống chỗ sâu trong vực băng, nhưng đó chính là hướng chếch thẳng xuống lầu ma chín tầng dưới dốc băng, lẽ nào chị ta lại chạy thẳng xuống chỗ có Băng xuyên thủy tinh thi? Phải tìm được chị ta trước khi sự việc tồi tệ hơn, tôi cũng lập tức chuẩn bị dây thừng, cùng Shirley Dương bật hết cả nguồn sáng trên mình, bám dây đu xuống. Mặt băng trong vực trơn lạ thường, căn bản không có điểm đỡ để chống chân. Đèn ống huỳnh quang xanh lét và đèn chiếu chiến thuật trên mình rọi lên vách băng trơn nhẵn như gương, hắt ra những tia sáng kỳ ảo, khiến cảm giác hết sức chơi vơi, vừa tụt xuống độ sâu mười mấy mét, đã đánh mất hoàn toàn cảm giác phương hướng. Chúng tôi đàn phải tạm dừng lại để định vị phương hướng. Vực băng chật hẹp này sâu hun hút tựa như vô tận vậy. Shirley Dương nói cái vực này ít nhất cũng còn sâu mấy trăm mét nữa, chỗ sâu nhất có thể là mạch nước sót lại của cái hồ gọi là biển tai họa kia, đèn pin của Minh Thúc rơi xuống nước, nên mới không thấy đâu nữa. Nói đoạn liền ném một cây đèn huỳnh quang xanh lét mới biến ra khỏi tầm mắt. Chúng tôi áp tai lên vách băng nghe ngóng, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy vọng lên. Hàn Thục Na di chuyển chếch xuống phía dưới, chúng tôi thả dây theo chiều thẳng đứng, muốn đuổi theo chị ta, bắt buộc phải đu dây sang ngang. Chúng tôi thử làm vậy, song vách băng quá trơn, rất khó di chuyển, cuối cùng tính dùng đến dụng cụ, định găm cuốc leo núi vào vách băng, mượn lực dịch chuyển vào trong, có điều vừa bổ cuốc vào đã thấy băng vỡ liên tục, sợ là vực băng có hiện tượng rạn nứt. Sông băng Long đỉnh nằm ở một độ cao đặc biệt so với mực nước biển, thuộc loại sông băng có độ cao thấp, hằng năm đều có thời kì tan chảy bề mặt kéo dài chừng hai ba tháng, riêng lớp băng dày hàng trăm mét ở giữa thì xưa nay vẫn vậy, không hề suy suyển. Chúng tôi tới đây vào thời điểm không thích hợp cho lắm, đúng vào cuối mùa băng tan và trước khi rét ẩm ập đến, quãng thời gian sông băng giòn yếu nhất, trong lòng sông băng lại có vô số khe băng, hốc băng, hố băng tự nhiên và hơn mấy trăm mọ huyệt Luân Hồi tông, thật y như bước vào một tổ ong vò vẽ. Ngày thường thì chẳng nói làm gì, tháng Chín là lúc băng dễ vỡ nhất, tuy mấy nghìn năm nay chưa có biến động địa chất nào quá lớn, nhưng đã ở vùng biển tai họa người ta chắc chắn không thể lường được bất trắc có thể xảy ra lúc nào. Nói là vậy, nhưng các sự vật hiên tượng đều có mặt này mặt nọ, thời kỳ sông băng yếu giòn dễ vỡ nhát lại chính là lúc cực kỳ thuận lợi để khai quật lầu ma chín tầng nằm sâu dưới kia, còn như bắt tay hành động sau đợt rét ẩm, sẽ tốn công tốn sức hơn nhiều. Bọn Minh Thúc, Tuyền béo ngồi trên cũng nóng ruột cho sự an toàn của chúng tôi, lớn tiếng gọi vọng xuống, bảo thôi quay lại đi, đừng đuổi theo nữa, nguy hiểm lắm. Bên ngoài cứ gào ầm ĩ thì không cảm thấy gì, nhưng tiếng gọi gió theo thốc xuống chỗ bọn tôi khiến cả vách băng cơ hồ đang run rẩy, tôi và Shirley Dương vội rọi đèn chiếu ngược lên chớ có to mồm gọi xuống nữa, kẻo vách băng nứt sập xuống chôn sống bọn tôi ở chỗ lạnh lẽo đen ngòm này mất. Tốc độ di chuyển của chúng tôi trên vách băng chậm hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu, lại còn không đi ngang được, vực sâu tối tăm phức tạp thế này, dụng binh trọng cái thần tốc, giờ tuột mất thời cơ rồi, không thể đuổi kịp Hàn Thục Na được nữa. Shirley Dương nản chí lắc đầu nhìn tôi, xem ra đành bỏ cuộc, tốt nhất hẵng tạm leo trở lên nghĩa cách khác vậy. Chúng tôi giật giật dây, chuẩn bị quay lên, rồi dùng đèn pin vạch hình chữ thập cho người bên trên thấy. Bọn Tuyền béo hiểu ý, lập tức hỗ trợ tôi và Shirley Dương từ từ đi lên, do không có chỗ trụ chân, mỗi khi va vào vách băng lại bị văng ra, thân mình không làm chủ được sẽ quay tròn một vòng giữa khoảng không. Đang lúc bị xoay người như thế, tôi chợt thấy một phụ nữ bò trong chỗ tối đen ở mé đối diện. Nửa thân dưới của chị ta khuất trong khe nứt, chỉ thò ra phần thân trên, khuôn mặt là một mảng trắng hếu trống trơn, nhe ra độc hai hàm răng, nhìn đến mái tóc và bộ đồ màu vàng trên mình chị ta thì đích thị là Hàn Thục Na rồi. Tôi vốn tưởng chị ta đã xuống vực sâu, nào ngờ đã kịp bò lên cách chúng tôi không xa, lẩn lút trong một cái khe khuất tầm mắt. Đúng lúc bọn tôi định quau lên trên, thôi không đuổi theo nữa, thì chị ta lại đột ngột xuất hiện, vậy là muốn cái gì đây? Tôi giật nhẹ tay Shirley Dương, cùng dừng lại. Shirley Dương thấy Hàn Thục Na trong kẽ băng bò ra, cũng hết sức bất ngờ. Cánh tay tôi buộc sẵn đèn pin, chỉ cần giơ ra là luồng sáng rọi thẳng về phía Hàn Thục Na. Trong vực băng sâu lạnh, kể cả đèn pin mắt sói cũng chỉ có thể soi sáng trong phạm vi không quá hai mươi mét thôi, nhưng cự ly như vậy là đủ vừa soi tới kẽ băng có Hàn Thục Na đang thò ra. "Hàn Thục Na", trước khi chúng tôi điều tra ra chị ta đã biến thành thứ quái quỷ gì hẵng cứ tạm gọi như vậy đã, dường như không hề có bất kỳ phản ứng gì với luồng sáng rọi vào, vẫn nằm sấp trên kẽ băng, lộ một nửa thân người, tuyệt đối bất động. Khuôn mặt Hàn Thục Na không có mắt mũi, hai hàm răng cứ nhe ra một cách vô hồn, thành ra bọn tôi cũng chẳng biết chị ta đang buồn hay tức giận, đôi bên cứ ngây đờ ra. Một hồi sau tôi trấn tĩnh lại, của nợ kia nhấy định không phải là người nữa rồi, cũng không phải cái thây ma bình thường, có điều bất kể nó là cái mẹ gì, sợ cũng chẳng có ý định tử tế đâu. Tôi rút khẩu M1911 ra lăm le định bắn, còn chưa kịp mở khóa an toàn đã thấy bị vỗ nhẹ vào vai. Shirley Dương ở sau lưng tôi cảnh báo: "Dừng tay, vách băng nứt vỡ rabây giờ". Chưa đợi tôi kip thu súng về, Hàn Thục Na không có mặt kia bất thình lình lao như tia điện, vụt ra khỏi khe băng đang náu mình, dang rộng tay chân, xoẹt xoẹt bò thoăn thoắt về phía tôi như một con thằn lằn khổng lồ. Tôi và Shirley Dương thấy tình hình không ổn, không dám chủ quan, liền dốc sức kéo dây vội vã thoát khỏi vực, nghĩ cách tốt nhất làm sao dụ được Hàn Thục Na lên trên sông băng. Tốc độ leo dây của chúng tôi đã nhanh, Hàn Thục Na bò trên vách băng còn nhanh hơn, cách miệng vực chưa đầy năm sáu mét, khuôn mặt trắng nhởn của Hàn Thục Na suýt soát chạm mũi giày của Shirley Dương. Tuyền béo và anh Xư-Chê ở bên trên thấy rõ tình thế, không đếm xỉa Minh Thúc cố cản, chĩa súng thẳng vào hố băng, bắn đoàng ngay mặt Hàn Thục Na. Tôi ngoái xuống, thấy trên khuôn mặt bềnh bệch của Hàn Thục Na thủng ra hai cái lỗ, cơ thể bị xung lực của đạn đánh bật rơi xuống quãng mấy mét thì mắc lại. Từ chỗ đó chị ta lại ngước bộ mặt trống trơn không có mắt mũi lên, hai lỗ đạn lập tức liền lại. Vực sâu cũng bị tiếng súng làm cho rúng động, những tảng băng vỡ ào ào rơi. Dường như cũng biết sợ nguy hiểm, Hàn Thục Na lẩn nhanh vào một cái kẽ. Tôi và Shirley Dương cũng vừa vặn lên tới nơi, đưa mắt nhìn lại, thấy vài khối băng lở to tướng đã bịt kín cái kẽ kia, có muốn đươi theo tìm Hàn Thục Na lần nữa cũng hết cơ hội rồi. Mà lòng sông băng này nhằng nhịt phức tạp như cái tổ ong, ai biết được chị ta sẽ lại từ đâu đó chui ra, trong khi đó súng đạn dương như không có tác dụng gì đối với chị ta. Giữa đêm tối mù mịt, lại chứng kiến chuyện hoang đường đến thế, thời khắc chỉ vừa qua nửa đêm, khá lâu nữa mới sáng, gió tuyết cũng khó dự đoán lúc nào ngừng, xem ra đêm nay đừng mong yên giấc ngủ yên. Mọi người lấp kín hố băng, trở và trong lều nằm cho ấm, trằn trọc thao thức, tuy mệt bã nhưng chẳng ai ngủ được, bèn ngồi dậy bàn luận chuyện Hàn Thục Na. Peter Hoàng nói: "Có lẽ chị ấy chưa chết, chỉ là bị trọng thương, chôn trong tuyết lại tự nhiên sống dậy..." Tuyền béo cãi: "Làm gì có chuyện, Peter Hoàng ông đừng có nói bừa thiếu suy nghĩ. Chúng ta ai cũng đều tận mắt nhìn thấy, đầu đã cháy rụi mất một phần ba, như thế mà còn chưa chết sợ là thiên hạ này chẳng có ai chết cả. Trông cái mặt quá nửa đã mọc lông trắng ơn ởn của bà ấy, cam đoan là biến thành cuơng thi Tuyết sơn rồi, quả này rất rất khó đối phó đấy!" Tôi giữ yên lặng, chưa mở miệng, cảm thấy sự việc rất quái lạ chứ không thể đơn giản như vậy được. Shirley Dương hỏi A Huong có thấy điểm gì đặc biệt không, mới hay A Hương từ đầu đến cuối không dám mở mắt ra nhìn. Cả đám mỗi người một lý, tranh luận hồi lâu không đâu vào đâu, cuối cùng anh Xư-Chê đột nhiên vỗ tay đánh đét, lúc các vị lạt ma Tây Tàng luận thiền cũng rất hay làm động tác này, tỏ ý tỉnh ngộ, hoặc giả đó là cách khiến ký ức của mình thêm sâu hơn. Hồi trẻ anh Xư-Chê thường xuyên theo các lạt ma vào núi hái thuốc, nên cũng có thói quen ấy, rõ ràng là đã nhớ ra điều gì đó. Cả đám bọn tôi lập tức hết xôn xao để nghe anh Xư-Chê nói: "Chị ta đúng là bị Di lặc tuyết nhập rồi. Hai năm về trước cũng có mấy đồng chí của Viện Địa trắc bị như vậy, nhưng ở trên vách Ma Kiết núi Côn Luân kia, quanh vùng Kelamer này thì chưa thấy bao giờ. Di lặc tuyết ở Côn Luân so với ác quỷ phải nói là đáng sợ hơn rất nhiều. Thi thể của Hàn Thục Na bị nhập vào sẽ mỗi lúc một to lớn..." Anh Xư-Chê đang định kể chuyện Di lặc tuyết hại người và súc vật ở núi Côn Luân ra sao, đột nhiên ngậm miệng, thoắt một cái vẻ mặt dường như đông cứng lại. Bọn Minh Thúc, Peter Hoàng A Hương, ngồi bên cạnh cũng không khác gì, ánh mắt dồn cả lên mảng trần lều sau lưng chúng tôi, như thể trông thấy thứ gì hết sức khủng khiếp. Tôi vội quay đầu lại nhìn, thì thấy trên mặt vài bạt in hai dấu bàn tay to lù lù, từ bên ngoài ấn vào, ở khoảng giữa lại có một dấu tròn tròn cũng rất lớn, hình dạng giống như bộ mặt người nhưng lại phẳng, tỉ lệ gấp đôi của người thường, thứ quái đản đó dường như đang định xé toạc vải bạt để chui vào lều. Hai bàn tay to tướng phát hãi quều quào sồn sột đè xuống khiến căn lều kêu răng rắc, chỉ chực đổ sập. CHUƠNG MUỜI LĂM LỜI NGUYỀN LINH CÁI Căn lều sắp bị người khổng lồ bên ngoài làm rách toạc, không lẽ đấy chính là "Di lặc tuyết" anh Xư-Chê vừa nói? Để tránh nổ súng bắn rách căn lều, tôi tiện tay vớ lấy cây gậy leo núi duới đất chọc lên một phát, ai dè chẳng thấy cảm giác gì, cái mặt to tuớng kia duờng như chỉ là một vóc dáng huyền hồ không có thân xác thật, đâm ra cây gậy chọc lên chỉ được mỗi tác dùng làm vạt lều bị lõm phẳng lại. Minh Thúc bủn rủn tay chân, định chui ra khỏi lều chạy tháo thân. Tôi lập tức túm chân lão ta giật lại, ấn nắm bẹp xuống đất. Di lặc tuyết ngoài kia là thứ gì, ngoài mấy chuyện anh Xư-Chê kể lại, bọn tôi đều mù tịt cả, cũng may lều bạt tạm thời chặn được nó, giờ này còn mạo hiểm chạy ra ngoài, có khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Tuyền béo bắt chước tôi, cũng nhặt cán cờ cắm để xác định vị trí trên sông băng chọc hai nhát vào khuôn mặt đó, không thấy có tác dụng gì, tiện tay vớ khẩu Remington, bất chấp bạt lều bị bắn nát, gí sát vào nổ đoàng một phát ở cự ly gần. Của nợ bên ngoài trúng đạn, khí thế mới giảm sút phần nào. Vải bạt trên nóc lều thủng lỗ chỗ vì loạt đạn của Tuyền béo, lộ ra rất nhiều thứ gì trắng vụn, na ná như tuyết bên ngoài, có vẻ như tôi đang chạm trán một người tuyết khổng lồ vậy. Tuyền béo nổ súng liên tiếp, Peter Hoàng và anh Xư-Chê cũng bắn loạn xị, chẳng biết kết quả thế nào. Đột nhiên cột chống gãy đánh "rắc", cả căn lều đổ sập, trùm kín cả đám bảy người bọn tôi trong một mớ bùng nhùng. Tôi nghĩ bụng kiểu này thì toi đời, khung lều gãy lìa, người trong lều chen chúc tay đè lên đùi, đừng nói là thoát được ra, muốn giãy giụa đứng lên cũng khó khăn lắm rồi. Tuy nghĩ như vậy, nhưng chân tay tôi vẫn khua hết sức, rốt cuộc cũng đẩy người đang đè lên mình sang bên, nhanh chóng chui ra ngoài. Ngưòi còn chưa đứng lên, tôi đã rút khẩu M1911 ra. Bên ngoài gió rét căm căm, hoa tuyết nhảy múa rối loạn, tuyệt nhiên không thấy gì. Liền đó anh Xư-Chê, Shirley Dương và Tuyền béo cũng lần luợt chui ra, chĩa súng khắp tứ phía thăm dò kẻ địch. Vẫn phải công nhận anh Xư-Chê thông thạo cùng sông băng đồng tuyết, liếc một cái là giơ súng ngắm chuẩn bắn luôn, chúng tôi cũng quay cả sang ngắm theo hướng đó. Đêm đã qua, màn tối trên sông băng Long đỉnh đã tan, mây đen sầm sì trên bầu trời cùng hình dáng bốn ngọn núi tuyết lờ mờ nổi rõ dần. Giữa cảnh sắc nhợt nhạt ban mai, chợt thấp thoáng một cái bóng trắng lừng lững đội gió tuyết chạy biến đi ở phía xa xăm trắng mù trắng mịt. Đó chính là Di lặc tuyết ban nãy tấn công căn lều, nếu không phải anh Xư-Chê tinh mắt, trong trời tuyết mịt mùng, nhìn ra bóng dáng nó vô cùng khó. Tôi, Tuyền béo, anh Xư-Chê vừa nổ súng, vừa đạp tuyết chạy đuổi theo, khiến Shirley Dương đứng sau phát hoảng, gào với theo: "đừng đuổi nữa, cẩn thận có khe băng duói tuyết đấy..." Nhưng giọng cô nàng lập tức lẫn vào trong làn gió tuyết thổi bạt về phía sau. Tuyết trên sông băng phủ ngập quá báp chân, chạy chưa quá muời mét thì cái bóng trắng khổng lồ đột nhiên chìm xuống, biến mất tăm mất tích trên bình nguyên mênh mông. Chúng tôi đuổi tới nơi, liền phát hiện ra một cái hố rất sâu, rất có thể liền với vực băng lúc truớc, và đều thông tới lầu ma chín tầng duới hốc băng. Di lặc tuyết một khi đã lẩn xuống đây, thì chúng tôi cũng bó tay, chẳng còn cách nào bắt nó, đành đứng quanh miệng hố chửi ầm ĩ mấy câu rồi mới hằm hằm quay về. Tôi và Tuyền béo thắc mắc với anh Xư-Chê, sao Di lặc tuyết đang chiếm thế thuợng hong mà lại tự động bỏ chạy truớc, rốt cuộc nó là con gì vậy? Sao chưa đến mấy tiếng đồng hồ, thi thể của người đàn bà lại hóa ra bộ dạng như thế. Anh Xư-Chê nói giờ không phải là lúc kể chuyện, chúng ta đàn ông đàn ang còn chịu được, chứ trong đoàn còn có hai cô gái, và một anh già, lều lán tan tành cả rồi, không thể để họ đội tuyết đứng trên sông băng như vậy được, đi tìm một chỗ khuất gió dựng trại cái đã, sau hãy nói chuyện Di lặc tuyết vẫn chưa muộn. Cứ yên tâm đi, trời còn sáng là nó sẽ không chui ra đâu. Sợ nhất là đên đêm nay tuyết vẫn chưa ngừng rơi, lũ sói không chịu rút, chúng ta mắc kẹt cả đằng truớc lẫn đằng sau, thế là đủ chết rồi đấy. Chúng tôi trở lại chỗ căn lều sập, trời đã sáng bảnh, tuyết vẫn rơi, đi xa thì hết sức nguy hiểm, mà ở gần xung quanh chỉ có mấy ụ tuyết nhấp nhô, căn bản không có chỗ nào có thể dung thân được. Shirley Dương nói giờ chỉ có đúng một cách, đó là bắt tay khai quật tháp ma chín tầng luôn, đầu tiên là đào lớp băng trên cùng cái đã, rồi chui cả xuống đáy mà tránh gió tuyết. Đốt một đóng lửa bên duới, khí lưu bốc lên sẽ chặn tuyết ở lối vào, đủ để lối vào không bị vùi lấp, vả lại bầy sói sợ lửa, cũng không dám lỗ mãng tới xâm phạm. Chúng tôi rối rít khen kế này quá hay, ngoài trời băng tuyết buốt giá, rét cóng khổ sở, ai nấy đều muốn mau chóng khai quật lầu ma chín tầng, bất kể bên trong đó có quái quỷ gì nữa cũng có chỗ đánh giấc một lúc cho lại người là được, đợi khi tinh thần sức lực hồi phục dồi dào, khoẻ khoắn, đào một hơi lôi cái Băng xuyên thủy tinh thi ra, rồi nhân lúc đang có đợt rét ẩm, sông băng cứng chắc là có thể thu quân rút lui. Mọi người nói là làm, liền chuyển trang thiết bị vật tư sang phía khuất gió duới chân dốc, gạt ra một đống tuyết lơn, bấy giờ lớp băng màu lam mới lộ ra. Chúng tôi quét nuớc gừng lên trên như lần truớc, đợi nước gừng ngấm rồi sẽ bắt đầu đào khoét. Anh Xư-Chê tranh thủ kể lại cho chúng tôi câu chuyện anh được nghe từ hai năm truớc, tuy cũng xảy ra ở vùng núi sâu trong dẫy Côn Luân, song lại cách Kelamer rất xa. Dân gian Tây Tạng lưu truyền một câu chuyện cổ hãi hùng, kể rằng trên núi tuyết, cứ vào những đêm tối trời lại có loài yêu quái sống trong băng kéo nhau đi cuớp xác tuơi mới chết. Chúng rúc vào lớp áo quần trên mình xác chết khiến xác chết lập tức huyển sang màu trắng, nếu tiếp tục bắt được ngưòi súc vật còn sống để ăn, chúng sẽ mỗi lúc một lớn phổng lên, nhưng cũng teo đi rất nhanh vì tiêu hao không ngừng, chỉ nội trong hai ba ngày không có người sống ăn, bầy yêu quái sẽ lại tản ra, và lại chui xuống sông băng ẩn náu, cho đến khi đánh hơi thêm được xác người mới chết. Lũ này thích chui rúc trong khe trong hốc nới băng tuyết, chỉ xuất hiện lúc đêm hôm khuya khoắt, hơn bảy trăm năm trước từng gây nhiều đại hoạ, giết chết vô số người và súc vật. Trong các kinh sách ở nhà chùa có bộ Chí tôn tông Keba Đại sư truyện, ghi lại viêc này rất tưòng tận. Tôi hỏi anh Xư-Chê: "Thì ra Di lặc tuyết không phải là một con, mà là một bầy à? Hàng bao nhiêu con cùng tụ tập lại á?" Anh Xư-Chê gật đầu nói, đúng đấy, nhiều nhất thì một cái xác có đến mười mấy con cùng chui vào, chúng hút ăn máu và thịt người chết, rồi béo ú ra y như đống thịt mỡ lặc lè, nhìn giống như một người tuyết phì nộn vậy, nên dân địa phương mới gọi là "Di lặc tuyết". Đại hoạ Di lặc tuyết gây ra là chuyện quá xa xưa, nên người ta cũng hầu như quên cả rồi. Có điều hai năm trước đây từng xảy ra một chuyện hết sức quái đản tà mị, làm chết nhiều người lắm. Bấy giờ có một đoàn địa trắc đi vào núi Côn Luân, đào được mấy con người tuyết béo mẫm trong đóng tuyết, còn chưa kịp tìm hiểu tình hình, đã bị lũ hình nhân trắng phớ kia xô xuống hang tuyết, cả đoàn muời con người, cuối cùng chỉ còn có hai kẻ trở về. Truớc đó không lâu, chính tại khu vực đoàn địa trắc gặp nạn có lở tuyết, khiến một đoàn leo núi đa quốc gia đã mất liên lạc với bên ngoài. Các vị sư tu hành lâu năm ở ngôi chùa gần đó nói, đám ngưòi tuyết béo núc mà đội địa trắc gặp phải có thể chính là thi thể của những người leo núi bị Di lặc tuyết nhập vào. Chính quyền đã kêu gọi dân chúng đi tìm đoàn leo núi mất tích kia và cả xác các thành viên của đoàn leo núi mất tích kia và cả xác các thành viên của đoàn địa trắc, vậy là dân du mục và các vị lạt ma khắp các vùng quanh đó, cùng với quân đội , tổng cộng một trăm mấy chục con người cùng tiến vào núi tuyết đúng năm ngày trời lặn lội tìm kiếm, kết quả tay trắng quay về. Nhuợc điểm duy nhất của Di lặc tuyết là chúng chỉ có thể xuất hiền vào ban đêm, ban ngày cho dù mưa tuyết đầy trời chúng cũng không dám lộ mình, ngoài ra, sách Chí tôn tông Keba Đại sư truyện cũng có nhắc tới một điểm, là bọn này còn đặc biệt sợ muối hột. Anh Xư-Chê bảo chúng tôi:" Nhưng bây giờ chúng không không có muối hột, muối tinh cũng chỉ còn chút ít, mà ban đêm chắc chắcn Di lặc tuyết sẽ lại mò đến đấy. Bầy sói e là cũng đang trốn quanh quất trong khe băng nào đó gần đây tránh gió tuyết rình thời cơ tấn công, xem ra đêm nay trên sông băng này sẽ có màn kịch hay đây". Tuyền béo cầm súng lăm lăm lên giọng: "Đáng tiếc là mấy thứ hàng họ này không được thuận tay, mà hoàn cảnh cũng bất lợi cho chúng ta quá, chứ không thì một mình Tuyền béo tôi cũng dám tay bo với nó, Di lặc tuyết cái mẹ gì, vào tay tôi và tôi véo cho nó gầy đi ngay!" Trước mắt dường như chỉ còn cách khai quật tháp ma,xem bên dưới tình hình ra sao, rất có thể tận dụng luôn hố đào làm công sự chiến đấu, bấy giờ mới tính thêm được. Chẳng mấy chốc, nước gừng tươi đã thấm sâu, mọi người lập tức xúm vào đục băng. Đào được chừng năm, sáu mét thì thấy một khối lớn trông như gỗ kỳ liên viên bách, một kết cấu tổ hợp ghép từ những súc gỗ vuông, tròn cộng với đất đầm. Đến đây, xử lý cái mớ thổ mộc hỗn độn này còn phiền phức hơn cả đập phá băng cứng, nhưng cũng may chúng tôi có đông người, đều chân tay nhanh nhẹn, dụng cụ lại đầy đủ, chưa đến nửa giờ đồng hồ đã khai quật được tầng một của tòa tháp ma. Để phòng ngừa có thể có bọ tá phủ và Vô luợng nghiệp hoả, chúng tôi đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, không ngờ tầng đầu tiên của toà tháp không có gì, chui được vào quan sát, thì thấy bên trong giống một gian phòng thấp tè có kết cấu đất, gố, dựng chủ yếu từ những cây gỗ đen và đất đầm xám xịt. Nhìn khắp chỉ thấy một chiêc mâm băng cực lớn đặt ngay trên nền đất, vừa mỏng vừa trong veo, mặt trên khắc một hình tượng thần, xem ra muốn tiếp tục đào xuống duới, thì phải đập vỡ chiếc mâm băng này rồi. Shirley Dương lại gần xem xét tuợng thần, đây là hình tuợng một võ tuớng đầu sói mình người, mặc chiến giáp. Đầu sói màu trắng, áo giáp màu bạc, hình như tôi đã trông thấy ở đâu đó. Đang ngẫm nghĩ, thì bọn Minh Thúc cũng lục tục kéo vào. Nóng lòng tìm chỗ nghỉ ngơi, anh Xư-Chê và Tuyền béo lấy cây đục bắt tay vào phá luôn chiêc mâm, nghe tiếng vang không giống đục vào băng chút nào, bèn tháo găng tay sờ thử... thì ra là một khối thuỷ tinh tròn. Minh Thúc cũng xán lại xem hôi Tuyền béo tác nghiệp. Bấy giờ mấy ngọn đèn pin đều rọi cả lên mặt mâm, vừa thấy hình tuợng đầu sói mình người, lão lập tức biến sắc, cuống quýt lấy cuốn kinh Luân Hồi tông ra, chỉ vị võ tuớng đầu sói trên mâm thủy tinh nói, không thể phá vỡ khối thuỷ tinh này được, trong đó có lời nguyền của yêu nô sói trắng Ma quốc, hễ mà phá vỡ nó, lời nguyền sẽ thoát ra. Tôi lắc đầu tỏ ra không tin, trong Thập lục tự âm duơng phong thuỷ bí thuật cũng có giảng giải về các bố trí của tháp ma chín tầng, tôi cũng đã thấy loại tháp này trong núi lửa, tầng đầu tiên không thể có chốt bẫy gì được. Chiếc mâm thuỷ tinh tròn này chắc là một loại trang sức của tháp táng, được gọi là "Linh cái", ở những chỗ nối liền các tầng đều có. Tôi vẫn còn lơ mơ không rõ "lời nguyền" và " chốt bẫy" có gì khác nhau, nhưng lúc này dù có tin lời Minh Thúc thì cũng đã muộn, chiếc mâm thủy tinh khắc yêu nô đầu sói đã bị mấy phát đục làm nứt. Chỉ trong nháy mắt, vết nứt đã lan rộng hết mức, chỉ cần chạm khẽ thôi là cái mâm tan tành. Để so với những chốt bẫy hiểm đọc, thì lời nguyền vô hình còn khiến cho người ta ăn đủ hơn ấy chứ. Đang lúc phân vân, đã thấy Shirley Dương tiến lại, gõ nhẹ lên mâm thuỷ tinh Linh cái, làm nó vỡ vụn ra. Tôi biết cô nàng xưa nay là người cực kỳ cẩn trọng, làm như vậy chắc hẳn đã biết muời muơi, thành thử cũng yên tâm phần nào. Sau khi khối thuỷ tinh hình tròn vơc tan, quả nhiên chẳng có gì xảy ra. Tuyền béo hậm hực bảo Minh Thúc toàn chuyện bé xé ra to, cứ thấp tha thấp thỏm kiểu đó rất dễ làm ngưòi khác vỡ tim, tai hoạ còn trầm trọng gấp mấy lần lời nguyền và chốt bẫy ấy chứ. Shirley Dương bảo chúng tôi: "Minh Thúc nói không sai, chỉ có điều chiếc mâm thuỷ tinh ở tầng này là giả, thứ chứa đựng lời nguyền thật sự nằm ở nơi sâu nhất kia. Toà tháp ma thờ xác Tà thần này cũng được nhắc đến trong trường thi Chế địch Bảo châu Đại vưong. Trong toà tháp, bên cạnh Tà thần ở tầng trệt, có thờ yêu nô sói chúa màu bạc tên là "Thuỷ tinh tự tại sơn", hễ có ngưòi đến gần, đại quân của con sói yêu này sẽ từ trên trời giáng xuống, ăn sống nuốt tươi kẻ xâm nhập." Thần sói thuỷ tinh tự tại sơn là yêu nô của Ma quốc, trong hệ thống thần thoại Tây tạng cổ sơ có rất nhiều chuyện liên quan đến nó. Thuỷ tinh tự tại sơn lúc sống vốn là một con sói trắng to lớn lừng lững, sói tổ của loài sói dữ trong cùng núi Côn Luân, nhưng danh hiệu này thì mãi sau khi nó chết đi mới có. Truyền thuyết kể con sói trắng bị Liên Hoa Sinh Đại sư giết chết, xác liền hoá thành một khối thuỷ tinh băng sơn không lồ, nên mới gọi là "Thuỷ tinh tự tại sơn". Trong khối "Thuỷ tinh tự tại sơn" do xác sói trắng hoá thành này chứa đựng lời nguyền cay nghiệt của vong hồn yêu nô, bất kỳ kẻ nào có ý đồ tiếp cận đều sẽ chết không có chỗ chôn. Ma quốc là một dân tộc sùng bái vực sâu và động huyệt, Băng xuyên thủy tinh thi được coi là biểu trưng của Tà thần chắc chắn sẽ nằm ở tầng sâu nhất của tháp ma chín tầng. Shirley Dương nhắc nhở chúng tôi, lúc nào đào đến đáy, cần hết sức cẩn thận, chớ làm tổn hại đến Thuỷ tinh tự tại sơn mà rước hoạ vào thân. Sông băng Long đỉnh xưa kia là vùng hồ nuớc mênh mông, toà tháp ma rất có thể nằm chính trên hòn đảo giữa hồ. Đất xung quanh toà tháp ma đều đông cứng hoặc là nham thạch, xa ra phía ngoài thì là sông băng sâu dày, phần đáy tháp có khi còn thông sang vực băng có Di lặc tuyết náu mình, càng đào sâu xuống sẽ càng nguy hiểm. Chúng tôi tính toán xong xuôi, lần luợt đào xuống thêm được hai tầng nữa. Ở đây không có người tuẫn táng, chỉ có một số đầu bò xếp thành hình gò Mã Ni, trơ ra những cái sọ trắng nhờ và sừng tua tủa, đây có lẽ là xuất phát từ sự sùng bái đối với loài bò, bởi trên cao nguyên này, bất cứ phần nào trên cơ thể bò Yak cũng đều là báu vật. Khắp các miên đất Tây Tạng cổ, bất luận là ở bộ tộc nào, đều có một điểm này là tương đối đồng nhất. So với toà tháp bồi táng phải nói là xa hoa giàu có tột đỉnh của giáo chủ Luân Hồi tông trong hố băng lúc truớc, toà tháp ma chín tầng trống trơn này khiến cho chúng tôi không khỏi thất vọng. Đào bới một hồi, mọi người đều đã mệt lử, đành quay lên tầng trên cung, đốt lửa sưởi và nấu cơm, rồi chui vào trong túi ngủ đánh một giấc. Hai giờ chiều tôi gọi cả bọn dậy, phải tranh thủ trước khi trời tối đào xuống chỗ sâu nhất. Nếu làm nhanh, chúng tôi có thể rút khỏi sông băng Long đỉnh truớc khi đợt rét ẩm kéo về. Mọi người ai nấy đều trang bị công cụ vũ khí, Minh Thúc moi trong túi ra con mèo sứ hoa muời ba ria tổ tiên để lại, kiểm tra thấy không hề bị rụng mất nửa sợi ria nào mới đặt xuống đất, kéo A Huơng lại cùng vái mấy vái. Tôi và Tuyền béo tò mò đứng cạnh xem cho vui. Tôi hỏi lão: "Ria mèo sứ chưa đứt, có phải chứng tỏ chúng ta có thể mã đáo thành công, rút lui an toàn không?" Minh Thúc đáp: "Đuơng nhiên rồi, cái này thiêng lắm, chắc chắn mã đáo thành công, rút lui an toàn chứ, cho nên tổ tiên nhà tôi mới có câu, đủ ria đủ bóng." Lão nói xong, giao con mèo sứ lại cho A Huơng, bảo cất giữ cẩn thận, còn mình thì tiếp tục lấy ba lô lấy ra chiếc ấn đồng có khắc mấy chữ "Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ", chuẩn bị để lúc nào đào được Băng xuyên thủy tinh thi thì dùng đến. Tôi thấy chiếc ấn mới nhớ ra, thứ này là hàng nhái, chẳng có tác dụng khỉ gì. May mà trước khi rời Bắc Kinh, Shirley Dương đã nhờ người chuyển một bộ "Tinh quan đính thi châm" ba muơi sáu chiếc kim từ Mỹ tới, món cổ vật các Mô kim Hiệu úy thời Đường vẫn sử dụng, sau này bị lưu lạc ra hải ngoại, có bộ đồ này chắc cũng đủ để ứng phó tạm rồi. Trong lúc tôi còn đang bần thần thì mọi người đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi, Tuyền béo, Peter Hoàng và anh Xư-Chê bốn người chia làm hai tổ, mỗi tổ đào một tầng, cứ lần lượt phân chia, uớc chừng nội trong ba giờ đồng hồ sẽ đào tới tầng thứ chín. Tầng tháp thứ ba treo đầy những lá phướn ma không chữ, chỉ vẽ các vằn sao, chia làm năm loại màu: đỏ, lam, trắng lục, đen, trong đó phướn màu đen nhiều nhất, phuớn màu lam ít nhất. Theo những ghi chép của Luân Hồi tông về Ma quốc những màu sắc này lần luợt có ý nghĩa tuợng trưng khác nhau, đỏ là máu, lam là trời, trắng là mạch núi, xanh lục là nguồn nước, màu đen thì tuợng trưng cho vực sâu. Nhìn màu sắc của những lá phướn ma này, có thể thấy tín nguỡng Ma quốc rất khác biệt với các tôn giáo khác, trong thế giới quan, vũ trụ quan của họ, màu đen càng nhiều thì động huyệt càng sâu, sức mạnh càng lớn. Tôi bảo Tuyền béo giật hết những lá phuớn ma quái đản rối mắt này xuống, tấp một đống để nhóm lửa, rồi tiếp tục xuống tầng bốn. Tầng tháp này có vô số khối đá tròn như quả trứng khắc đầy kí hiệu khác nhau, đây rất có thể là các khối đá chép kinh trong truyền thuyết, chắc là có giá trị với dân khảo cổ, còn trong mắt chúng tôi thì chỉ là đống đá vụn không hơn không kém. Xem hết tầng này đến tầng khác, dường như ngoài khối thủy tinh gọi là Linh cái kia ra, chẳng thấy có thứ gì khác giá trị. Bọn tôi trong bụng đều chắc mẩm sẽ lần ra được chút ít manh mối liên quan đến thần điện của Ma quốc, nhưng xuống được đến đây rồi thì không khỏi có chút thất vọng. Cứ như vậy đào hết tầng này đến tầng khác, mãi đến khi đào tới tầng thứ tám, mới phát hiện tầng này khác hẳn các tầng trên kia. Ở đây cũng có chiếc mâm thủy tinh linh cái, lúc vừa nạy được mâm Linh cái ra thì chẳng phát hiện gì, nhưng vừa chui xuống tôi đã cảm thấy ngay là bất ổn, xung quanh có rất nhiều bóng người, bèn vội một tay chiếu đèn pin mắt sói, một tay rút khẩu M1911 ra. Mười chín cái xác đàn ông vóc dáng lừng lững. cùng một tư thế ngồi, quây thành vòng tròn. Do trong tháp ma xưa nay lúc nào cũng băng giá, thành thử những thi thể này chẳng khác gì người sống, chỉ có điều mặt mũi đen nhẻm, đen nhèm, trang phục lại càng kì dị, trông rất giống người đồng trong thiên cung mộ Hiến Vương. Shirley Dương chui xuống liền sau tôi, trông thấy những cái xác ngồi này liền bảo: "Họ có thể là thầy tế hoặc hộ pháp tự nguyện tuẫn táng sau khi xác thủy tinh nhập liệm. Cẩn thận tầng này có mai phục!" Tôi giơ tay ra hiệu, bảo bọn Tuyền béo đang định chui xuống dừng lại, mời A Hương xuống trước, dùng đôi mắt bản năng quan sát một lượt xem xem tầng này có thứ gì không sạch sẽ không. A Hương sợ suýt khóc, miễn cưỡng đưa mắt nhìn mười mấy cái xác cổ một cách khó khăn, rồi lắc đầu ra ý rằng không có gì cả. Tôi vẫn không dám khinh suất, không chừng mấy cái xác hộ pháp trong tháp ma này đều có thứ bị có thể đốt linh hồn ra tro, đó mới là vlnh thực sự, lỡ chạm vào người tí chút rồi thì chịu chết không cách gì dập tắt được. Tòa lầu ma chín tầng quan trọng bậc nhất này, khai quật quả thực hơi quá thuận lợi, càng như vậy, càng khiến người ta cảm giác có nhiều nguy cơ. Dẫu sao đây cũng là tầng thứ tám rồi, nước gừng vẫn còn nhiều, nên tôi bảo Tuyền béo chỉ cần giữ lại một ít để phòng bị, còn lại đem ra phun cả lên đám xác cổ, lại gom hết nước trong các bình lại, vẩy đẫm tầng tám, chỗ nào chỗ nấy đều dầm dề, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng mà khai quật xác Tà thần ở tầng dưới cùng. Hắc chiết tử, xẻng băng, gậy gộc đều được bọn tôi đem ra nạy bật tấm ván gỗ đen sì, bên dưới liền lộ ra một không gian hình vuông tối tăm, cũng được xây bằng gỗ, đất và đá. Vứt liên tiếp bảy tám ống đền huỳnh quang xuống, trong đó mới sáng hơn một chút. Chúng tôi không ai dám mạo hiểm trèo xuống, ngồi hết cả lượt trên miệng hố quan sát. Minh Thúc sốt sắng muốn xem Băng xuyên thủy tinh thi mà lão ngày đêm mơ tưởng kia rốt cuộc hình thù thế nào, chen hẳn lên phía trước, ngắm nghía hồi lâu, càng nhìn càng thấy kinh hãi, phía dưới kia làm gì có xác Tà thần nào chứ? Tầng cuối cùng chỉ có hai khối thủy tinh hình tròn kích thước bằng nhau, một khối màu trắng, một khối màu lam, đặt trên bục đá, có ánh đèn huỳnh quanh soi vào thì phát sáng lấp lánh, có thể thấy rõ bản đồ sao nổi lên trên bề mặt, ngoài ra tuyệt nhiên không có gì hơn. Hai khối tinh thể thiên nhiên này rõ ràng không thể nào là Băng xuyên thủy tinh thi được, cũng không thể nào là Thủy tinh tự tại sơn ẩn chứa lời nguyền được, bởi chúng chỉ to bằng nắm tay người. Tuyền béo thấy vậy thì vội an ủi Minh Thúc, bảo tuy chưa tìm thấy chính chủ, nhưng hai món này xem ra cũng đáng cả đống tiền, coi như chúng ta đi chuyến này không phải về tay không rồi còn gì. Tôi bảo Minh Thúc không gian tầng dưới này tối quá, chúng ta đứng đây quan sát sợ không nhìn hết được các chỗ khuất, cứ phải xuống tận nơi xem kỹ mới biết được, có lẽ nó được giấu trong chỗ nào đó chăng. Cái gì muốn đến thì cứ đến, phen này không làm cho rõ trắng đen quyết không thôi. Vậy là mọi người lục tục trèo xuống tầng cuối cùng, bên dưới nữa đã là nền tháp. Loại mộ tháp này không giống như Phật tháp hay địa cung trong chùa, đây chắc đã tận cùng rồi. Chúng tôi nhấc hai khối thủy tinh màu lam và trắng ra, thì thấy bục đá có thể chuyển dịch. Một mình Tuyền béo đẩy bục đá sang bên, phía dưới có một hố đất nông đặt khối đáthủy tinh lớn song rất mỏng. Bề mặt thủy tinh vằn vện lớp lớp rất tự nhiên, trông như những vệt nước lăn tăn, có khắc một thần tướng đầu sói mình người, mặt mày bặm trợn hung dữ, đầu đội mũ trụ trắng, mình mặc áo giáp bào trắng, tay cầm trường mâu có dải lụa màu bạc, tư thế nhảy từ trên không xuống hết sức oai phong lẫm liệt. Shirley Dương vừa trông thấy vội cảnh báo không ai được làm bừa, đây chính là Thủy tinh tự tại sơn ẩn chứa lời nguyền của yêu nô trong truyền thuyết, tuy thực hư rốt cuộc như thế nào chưa rõ, nhưng những vệt sóng trong đá thủy tinh này hết sức kỳ dị, tựa hồ như bị khóa lại ở bên trong. Khối thủy tinh này một khi nứt ra, cả dải núi tuyết cũng như sông băng Long đỉnh có lẽ đều có nguy cơ sụp đổ... CHƯƠNG MƯỜI SÁU ĐÁNH PHỦ Đ̀U Địa hình Long đỉnh thuộc dạng phức hợp bao gồm núi tuyết, sông băng và đất đóng băng, nhưng đang ở cuối thời tan chảy kéo dài hơn hai tháng hằng năm, độ cao so với mực nước biển tương đối thấp, nên tuyết trên đỉnh núi tan khá nhiều, hơn nữa bốn ngọn núi tuyết vây quanh cũng không đứng sát nhau lắm, khó có thể gây tiếng vọng lớn, hơn nữa gió tuyết lại thổi bạt cả âm thanh, cho nên chúng tôi dần phát hiện ra nổ súng trên băng nguyên này cũng không dễ dàng gây ra tuyết lở. Nhưng giả dụ gió ngừng thổi, tuyết lại tiếp tục đổ thêm vài ngày, tạo thành những khối đồ sộ trên cao, thì tình hình sẽ hết sức nguy hiểm. Shirley Duơng nói những vệt sóng hình vảy cá dày đặc có thể là một dạng sóng âm đặc biệt nén ép ở bên trong, một khi khói đá thủy tinh này vỡ ra, lập tức sẽ khiến tuyết lở trên diện rộng. Ngoài ra tư thế của con yêu nô sói trăng cũng đã nói lên tất cả, nó mang theo sức mạnh hủy diệt màu trắng từ trên trời giáng xuống, điều này cũng phù hợp với những gì miêu tả về cảnh tượng tuyết lở, băng sập trong những câu chuyện thần thoại cổ xưa. Mấy người chưa trải qua cảnh tuyeet lở thì không hiểu lắm ý nghĩa của điều này. Anh Xư-Chê vừa được hay có khả năng sẽ xảy ra một vụ lở tuyết, cơ mặt bỗng không tự chủ được mà căng lên. Ở Kelamer, tuyết lở là chuyện thường thấy, có khi đang giữa thanh thiên bạch nhật bỗng nghe bên kia núi dội lên những âm thanh sầm sập như từng đợt sấm rền vang không ngớt, đó chính là tiếng tuyết lở. Từ xưa tới giờ, đã có không biết bao người và súc vật bị cơn thịnh nộ màu trắng của thần linh nhấn chìm, bởi thế nên những người sống dưới chân núi tuyết, khi sinh ra đã sẵn có một tâm lý kính sợ phức tạp trước sự cuồng bạo và thần thánh của những trận tuyết lở. Tôi nhớ tới vụ lở tuyết lớn mình gặp phải hồi mới nhập ngũ, sức mạnh hủy diệt màu trắng tựa như sóng dữ át đến nay vẫn còn in rõ trong ký ức. Nhìn hình vị thần sói khắc trên khối Thủy tinh tự tại sơn kia, tôi bất giác lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, có khác nào bom hẹn giờ..." Minh Thúc có vẻ như đang định được ăn cả, ngã về không, giơ đèn pin soi vào vật thể dưới khối đá thủy tinh, muốn xem xem Băng xuyên thủy tinh thi giá trị liên thành mà lão thòm thèm bấy lâu rốt cuộc trông như thế nào. Cột sáng đèn pin mắt sói rọi lên khối thủy tinh thể, tôi và Tuyền béo còn chưa kịp nhìn rõ, lão đã đột nhiên khiếp hãi co rụt lại, chiếc đèn pin rời tay, chớp mắt một cái đã rơi xuống bề mặt mỏng tang của khối Thủy tinh tự tại sơn. Tim chúng tôi cũng rớt xuống theo chiếc đèn pin, nhưng không còn kịp đưa tay ra đón nữa rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn nó rơi lên khối đá thủy tinh. Tiếng vang không lớn lắm, song đủ để thót tim. Minh Thúc hai chân mềm oặt cả đi, suýt thì ngã lăn ra đất. Tầng dưới cùng tòa tháp ma im lặng như tờ, không có một tiếng động nào, hơi thở mọi người dường như đều đóng băng lại, mãi đến khi nhìn rõ bề mặt khối thủy tinh không có vết nứt, lúc ấy cả bọn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tôi nói: "Không sao đâu, xét cho cùng đây cũng là một khối đá, rắn chắc hơn chúng ta tưởng tượng nhiều." Tôi nhặt chiếc đèn pin rơi dưới đất lên, nói với Minh Thúc: "Ông bác Minh ơi là ông bác Minh, bác giống y ông bác ruột tôi, hôm nay bác rơi đèn pin hai lần rồi đấy, lần sau cầm chắc hơn một chút có được không? Mà nếu chân tay bác không nghe bác sai khiến nữa, thì bác cũng đừng tự làm khổ mình làm gì, cứ để Peter Hoàng cầm đèn soi cho bác đi!" Minh Thúc phân trần: "Không phải thế, không phải... anh đây cũng là người chạy tầu, sóng to gió lớn từng trải cả rồi ,sao lại không đủ can đảm cơ chứ. Cái thứ dưới lớp thủy tinh anh vừa trông thấy, còn sống, nó còn ... động đậy nữa kia!" Lão vừa nói vừa moi chiếc ấn đồng Thiên quan ra, hỏi tôi: "Cái ấn này dùng thế nào ấy nhỉ?" Tôi hoàn toàn không nghe thấy câu sau của lão, thứ gì đang động đậy? Lẽ nào Băng xuyên thủy tinh thi lại sống dậy? Chúng tôi nghe lão nói vậy, lại càng thấy thấp thỏm, đành lấy hết can đảm quan sát lại thứ ở bên dưới khối Thủy tinh tự tại sơn, càng nhìn, tim đập càng gấp gáp, bên trong không ngờ đúng là có thứ còn sống thật... Tuy trong cái tên "Thủy tinh tự tại sơn" có chữ 'sơn' nhưng kỳ thực khối thủy tinh này còn lâu mới to bằng ngọn núi, cùng lắm cũng chỉ bằng cỡ một cái bồn tắm, hình elip, xung quanh có máy thanh chắn bằng vàng hình cánh cung, dùng để nhấc lên đặt xuống. Nó được đặt nằm ngang trong cái hố dưới tầng trệt tháp, con yêu nô sói trắng tượng trưng cho sức mạnh như núi tuyết sụp đổ khắc ở mặt trên, từ trên nhìn xuống trông hao hao một nhãn cầu đính trong hốc mắt. Nếu quan sát kỹ, giữa lớp vỏ ngoài của khối tinh thể chứa đầy thứ gì tựa như thủy ngân đang từ từ lưu động. Bóng mờ của những dòng thủy ngân này rất rõ ràng, vừa vặn là một người con gái, trong cơ thể hình người tạo nên bởi dòng thủy ngân có một số thứ màu đỏ sẫm phát ra những tia sáng yếu ớt, dường như là nội tạng tim gan phèo phổi của con người. Do có lớp đá thủy tinh bao bọc bên ngoài nên chúng tôi không tài nào nhìn rõ được mặt mũi của hình người thủy ngân ra làm sao, có lẽ chỉ là do tác dụng quang học, hoặc giả hình người bên trong đó cũng là một khối thủy tinh lỏng long lanh xuyên suốt, chín mươi chín phần trăm chính là Băng xuyên thủy tinh thi mà Minh Thúc muốn có được. Còn như nó có phải cơ thể người thật hay không, hay cũng giống như Thủy tinh tự tại sơn, chỉ là vật mang tính tượng trưng, không mở ra xem, ắt không thể nào biết được. Lần này sở dĩ tôi đồng ý đi cùng Minh Thúc vào núi Côn Luân, chỉ là vì hy vọng tìm thấy trong lầu ma chín tầng cách sử dụng Mộc trần châu để hóa giải lời nguyền đóng dấu trên cơ thể mình, nhưng tòa tháp ma tôi đặt vào đó biết bao kỳ vọng cuối cùng lại chẳng có thông tin gì. Giờ đây chỉ còn mỗi thi thể của Tà thần là chưa xem, tôi sớm đã chuẩn bị trước tâm lý một đi không về, liền gọi mọi người tới giúp đỡ, nhấc khối Thủy tinh tự tại sơn trong hố ra. Minh Thúc tỏ ý hy vọng chúng tôi vận chuyển khối này tới Kelamer rồi hẵng mở, như vậy mới không lo bị lở tuyết, muốn cắt muốn đập thì tùy ý mà làm. Tôi nói nhất định không thể làm thế được, tuy khối đá này cứng chắc hơn nhiều so với những gì chúng tôi tưởng tượng, không dễ gì mà vỡ được, nhưng nếu dùng dây thừng leo núi cột vào thanh chắn bằng vàng mà kéo lên từng tầng một, thì chẳng khác nào đội bom diễn xiếc. Huống hồ không những phải di chuyển lên trên bình nguyên tuyết, mà còn phải băng qua Thần loa câu băng tuyết ngập đất trời, làm thế còn khó hơn lên giời. Muốn lấy Băng xuyên thủy tinh thi ra, chỉ có cách mạo hiểm tiến hành ngay dưới tầng trệt tòa tháp mà thôi, làm như vậy tuy xem chừng nguy hiểm, nhưng kỳ thực còn an toàn hơn nhiều so với vận chuyển cả khối tinh thể ra ngoài. Sau khi thuyết phục Minh Thúc, tôi đoán trời cũng đã sắp tối, đêm nay trước khi tuyết ngừng rơi, bầy sói chắc chắn sẽ phát động tổng tán công. Chúng chịu đói rét trong khe tuyết đến lúc này cũng phải gần tới cực hạn rồi, tháp ma đã được đào ra, bầy sói sẽ không kiêng lỵ gì nữa. Hơn nữa khối Thủy tinh tự tại sơn này là thánh vật của tổ tiên bầy sói, chúng sẽ không nhẫn nhịn để con người tùy tiện làm kinh động đâu. Đêm nay bắt buộc phải có một bên chết hết, mới coi như xong nợ. Thế rồi tất cả trở lại tầng một, chất nhiên liệu vào đống lửa, để Minh Thúc và A Hương ở laị, những người còn lại trở lên sông băng bị tuyết lớn chôn vùi, hai nơi cáchnhau rất gần, có tình hình gì cũng kịp trở tay ứng cứu. Trước khi anh Xư-Chê leo lên, đã giao lại cho Minh Thúc toàn bộ muối, dặn rằng nếu Di lặc tuyết chui ra, hãy hất muối vào chúng. Bầu trời bên ngoài đã tối om, tuyết rơi lác đác dần, trông chừng không tới nửa đêm sẽ ngừng rơi. Mọi người chất đống những cây gỗ đen đào được trong tháp lên, làm thành một tuyến phòng ngự, chia nhau kiểm tra lại vũ khí đạn dược. Khắp dải sông băng ngự trị sự im lặng như chết, Peter Hoàng đợi lâu sốt ruột, không nhịn được nữa bèn cất tiếng hỏi anh Xư-Chê: "Lũ sói sẽ tới thật à? Sao không thấy có động tĩnh gì vậy?" Anh Xư-Chê gật đầu. Từ nhỏ anh đã rát căm ghét lũ sói, trận ác chiến xem ra đã đến gần, do hưng phấn, mắt anh đỏ ngầu cả lên. Trong vùng núi hay trên bình nguyên tuyết, trực giác của anh Xư-Chê thậm chí còn nhạy hơn cả lũ sói, đang ngồi chợt thấy anh dốc túi rượu lên uống một hụm lớn, sau đó rút con dao Tây Tạng ra, phun toàn bộ chỗ rượu trong mồm lên lưỡi dao , khẽ tiếng nói với mọi người: "Đến rồi đấy!" Đoạn một tay giương súng săn lên, bắn "đoàng" một tiếng, trên mặt tuyết trắng quãng không xa, tóe lên đống bụi tuyết màu đỏ, một con sói lớn lông phủ trắng tuyết bị trúng đạn ngã vật ra. Từ trong màn tuyết, dường như cùng lúc có mấy chục con sói dữ chui ra, cuốn theo bụi tuyết mịt mùng lao tới. Chúng tôi tuy ít người, lại thiếu thốn hỏa lực, nhưng không thiếu gì xạ thủ cừ khôi, vả lại bầy sói số lượng có hạn, lúc trước đã chết hơn hai chục con, giờ chỉ còn sáu, bảy mươi con gì đó, khi những tiếng súng nhất loạt nổ vang, trên nền tuyết trắng tức khắc nở rộ những bông hoa máu đỏ tươi. Bầy sói ước lượng hỏa lực của chúng tôi hết sức chuẩn xác, nếu mai phục quá gần, e sẽ bị chúng tôi phát hiện, xa quá thì lại không lao lên tiếp cận được, cho nên đã mai phục ở quãng cách chúng tôi chừng ba mươi đến năm mươi mét. Xem ra chúng đã sẵn sàng hy sinh mười mấy con sói để tức tốc lao vào hỗn chiến, nhằm làm cho súng ống của chúng tôi không còn phát huy được nhiều tác dụng nữa. Thế nhưng kế hoạch của chúng đã bị con mắt tinh nhạy của anh Xư-Chê phá vỡ. Khoảng cách giữa bầy sói và chúng tôi mỗi lúc một gần. Sau khi bắn chết hơn ba mươi con trong đợt tấn công đầu tiên, đạn nạp sẵn trong súng của năm người chúng tôi hết nhẵn, mà đợt sóng tấn công lần thứ hai của bầy sói dữ từ phía trước đã thốc đến như một cơn lốc trắng. Mấy chục con sói tham gia đợt tấn công lần hai lao đến trước mặt chúng tôi trong nháy mắt. Tôi và Tuyền béo, Shirley Dương và Peter Hoàng còn chưa kịp nhồi thêm đạn vào súng đã phải cuống cuồng giương súng lên. Gần như bắn một phát là có một con gục, từng con từng con đang phăm phăm lao tới trước mặt chúng tôi ngã xuống, tiếng súng trầm đục khiến dũng khí của con người tăng lên bội phần, xua tan đi nỗi sợ hãi khi phải đánh giáp lá cà. Anh Xư-Chê dùng mũi lê lắp trước súng săn đâm chết một con sói lớn xong thì buông tay thả súng xuống, vung con dao Tây Tạng chém loạn xạ. Một con sói già né hơi chậm, bị luỡi dao nhanh như tia chớp chém mất nửa mũi, đau đớn hú lên thảm thiết, anh Xư-Chê lại vung dao chém xuống phát nữa, chặt đứt đầu con sói. Bắt đầu từ lúc anh Xư-Chê nổ tiếng súng đầu tiên, chưa tới hai phút, trên mặt đất đã la liệt xác sói, lác đác có vài con còn thoi thóp, chốc chốc lại phả ra luồng hơi thở như khói trắng bốc lên. Mọi người thở phào, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cảnh tượng trước mắt vô cùng thảm khốc, lần này lũ sói ở Kelamer về cơ bản coi như tuyệt chủng. Nhưng nếu không phải là anh Xư-Chê tranh thủ tấn công trước, chắc rằng trong đống xác nằm la liệt trên mặt tuyết kia, có lẽ không chỉ có xác sói thôi đâu. Vậy mà đúng lúc chúng tôi vừa thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng sau cuộc chiến dữ dội, một cái bóng trắng trông như hồn ma bỗng xuất hiện sau lưng anh Xư-Chê. Không có ai thấy rõ con sói chúa lông trắng này từ đâu chui ra, định nổ súng bắn, thì chợt phát hiện ra súng đã hết đạn. Con sói già lông trắng chột mắt đúng là sắp thành tinh đến nơi rồi, dường như nó đã mở mắt trân trân mà nhìn bầy sói bị giết sạch, một mình bất động rình trong đống tuyết, đến khi nắm chắc cơ hội mới bất ngờ tấn công. Chắc nó cũng biết rằng, một khi đã để lộ mình, tuy có thể cắn chết một hai kẻ địch, bản thân nó tuyệt đối không thể sống sót. Nhưng dường như con sói này đã bị tổ tiên Thủy tinh tự tại sơn của nó kêu gọi, quyết bỏ mạng sống của mình, dốc sức tấn công, lao thẳng vào gã dân du mục dám cả gan quấy rối linh hồn tổ tiên. Con sói trắng luớt đi như ma quỷ, ngay cả anh xs cũng không phòng bị trước, cứ tưởng nó đã bị bắn chết trong lúc hỗn chiến, giờ muốn phản kích thì cũng không kịp nữa. Trong khoảnh khắc còn chưa bằng một cái chớp mắt, con sói đã bổ nhào vào anh Xư-Chê, rồi cả hai cùng lăn xuống hố vào tầng trên cùng của tòa tháp ma. Cùng lúc đó, tôi cũng đã thay xong hộp đạn cho khẩu M 1911, lập tức lao xuống tháp ma. Bọn Tuyền béo theo sát phía sau, nhưng vừa nhảy xuống thì Minh Thúc đã chỉ ay kêu lên: "Mau! Cả hai cùng lăn xuống dưới rồi..." Tôi cuống quýt, đầu như muốn nổ tung, vội đuổi theo xuống từng tầng một, cuối cùng tìm thấy xác của anh Xư-Chê và con sói chúa ở tầng trệt tòa tháp. Răng con sói cắn chặt vào cổ anh Xư-Chê, còn con dao ngắn dùng để lột da sói trong tay anh Xư-Chê thì đâm ngập vào tim nó. Lớp lông trắng lấp lánh ánh bạc trên mình con sói nhuộm đẫm máu tươi, cả hai đã vật lộn rồi rơi từ tầng trên cùng xuống, dưới tận đáy tòa tháp ma, máu chảy lai láng, tắt thở được một lúc lâu rồi. Anh Xư-Chê là người dũng cảm, khí phách, tuy thời gian ở cùng với nhau chưa lâu, nhưng chúng tôi hợp tính tình nhau, làm gì cũng hết sức ăn ý. Lòng đau như cắt, nước mắt chỉ chực tuôn, tôi não nề ngồi bệt xuống đất, ngây ra nhìn xác anh Xư-Chê và con sói chúa. Những người còn lại cũng hết sức đau buồn. Shirley Dương nắm lấy tay tôi an ủi: "Muốn khóc, thì cứ khóc đi cho lòng thoải mái!" Tôi lắc đầu, trong lòng dường như đang rỉ máu, nước mắt không sao chảy ra được, nỗi đau xót này đâu phải cứ khóc rống lên một hồi là có thể vơi đi, giờ chỉ là không muốn nói chuyện với bất kỳ ai mà thôi. Minh Thúc cũng an ủi tôi: "Con sói già mà người anh em Xư-Chê đã giết là con cháu của yêu nô sói trắng, cái chết của anh ấy thực là công đức vô lượng, tráng sĩ chết ở nơi trận mạc là đúng chỗ rồi, chúng ta cầu phúc cho anh Xư-Chê sớm được thành Phật đi nào! Việc tang quan trọng, ta hãy lo liệu hậu sự cho anh ấy theo phong tục của dân tộc Tạng đã." Tôi gật đầu với lão, bảo mọi người tới liệm xác của anh Xư-Chê, đầu óc thấy choáng váng hết cả, chỉ muốn được yên tĩnh một lúc. Minh Thúc bảo Peter Hoàng và Tuyền béo tách xác anh Xư-Chê và con sói ra. Cả hai rơi đúng vào khối Thủy tinh tự tại sơn, cũng không biết nó có vỡ ra không. Tuyền béo lau nước mắt nước mũi, ngăn mọi người lại bảo: "Khoan đã, anh Xư-Chê là huynh đệ của tôi, anh ấy ra đi oanh liệt, tôi phải đọc mấy lời truy điệu cho anh ấy đã!" Bọn Minh Thúc đều chẳng biết làm sao, đành đứng dạt sang một bên để Tuyền béo cử hành lễ truy điệu cho anh Xư-Chê. Tuyền béo đứng trước xác của anh Xư-Chê nghẹn ngào nói: "Chúng tôi sống và chiến đấu là nhằm đánh đổi lấy hạnh phúc cho toàn nhân loại, mong sao máu và nước mắt này tưới lên những lùm hoa tươi tắn tự do của toàn thế giới..." Tuyền béo nói nhì nhèo một thôi một hồi, nỗi bi thiết trong lòng mới vợi đi phần nào,đoạn mới bảo Peter Hoàng qua giúp liệm xác anh Xư-Chê. Vừa mới nhấc xác của con sói chúa lên, thì phát hiện ra nó đã đập vỡ khối Thủy tinh tự tại sơn. Mới chạm nhẹ một cái đã nghe rấc lên một tiếng, có mấy mảnh vỡ rời ra. Mọi người đều thấy lạnh toát cả người, vểnh hết tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không dám thở mạnh. Một lát sau, sông băng bên trên vẫn im ắng, lẽ nào Shirley Dương đã đoán lầm? Thủy tinh tự tại sơn vốn không chứa loại sóng âm có thể khiến núi tuyết sụt lở? Hay vì đông lạnh trong sông băng quá lâu rồi, nên nó hết đát? Bất kể là sao thì giờ tạm thời cũng có thể thở phảo được rồi. Trong khối Thủy tinh tự tại sơn lộ ra một cái xác phụ nữ toàn thân trông suốt, dưới lớp da còn có những tia sáng bạc dịch chuyển, xương và nội tạng bên trong đều màu đỏ sẫm, trông như mã não, Cái xác này không giống xác người thật, mà như một thứ đồ mỹ nghệ tinh xảo hơn. Không lẽ đây chính là Băng xuyên thủy tinh thi? Hình như chẳng có gì ghê gớm cả. Tôi mặc xác Minh Thúc săm soi món bảo bối của lão ta, cùng Tuyền béo chuyển xác của anh Xư-Chê lên tầng tám, bỗng dưng cảm thấy sức cùng lực kiệt, thở không ra hơi, có lẽ là vì đau lòng quá độ mà uất khí, đành phải tạm thời dừng lại nghỉ một lúc. Tuyền béo bảo tôi: "Tôi bảo Nhất này, anh em mình cố chuyển lên tầng một hẵng nghỉ nhé, chứ mười tám vị La Hán đen nhẻm đen nhèm án ngữ ở đây, khiến tôi nổi hết da gà lên rồi!" Lúc này tuy não tôi có hơi thiếu ô xy, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ tầng này có cả thảy mười chín cái xác hộ pháp đặt ngồi, sao Tuyền béo lại nói là mười tám vị La Hán, liền lập tức cảnh giác, đếm lại một lượt từng cái xác một. Kết quả đúng là chỉ có mười tám, sáu cái xác một hàng, cả thảy chia là ba hàng ngồi theo hình cánh cung. Tôi nhớ rõ rằng lúc trứơc có một hàng bảy xác, là tôi nhớ nhầm hay một cái đã biến mất. Tôi định xem có gì thay đổi không thì Shirley Dương đã dắt A Hương cùng lên, sau đó bọn Minh Thúc cũng lên theo. Lão và Peter Hoàng đã cột dây thừng vào cái xác xong đâu đấy, chiếc ấn Phát khâu rởm cũng đã được dùng băng dính dán lên trán cái Băng xuyên thủy tinh thi. Cả hai đang chuẩn bị ròng dây kéo lên, hai khối thủy tinh cầu có hình chòm sao tự nhiên một màu lam một màu trắng cũng được cầm theo. Tôi hỏi Shirley Dương có phải tầng tám có tổng cộng mười chín cái xác không, Shirley Dương gật đầu nói: "Đúng thế, tất cả mười chín cái, sao vậy?" Tôi lo A Hương nghe thấy sẽ sợ hãi, liền nói nhỏ: "Không biết từ lúc nào, đã mất một cái rồi. Tôi qua kiểm tra xem sao đã, mọi người mau lên trên đi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi chốn ma quỷ này thôi!" Tôi vỗ lên chiếc đèn chiếu bị lệch trên mũ leo núi, một tay cầm chắc móng lừa đen, một tay giơ khẩu M1911, rờ rẫm tiến lên phía trước, kiểm tra những cỗ thây ma to lớn. Tôi phát hiện trong một góc tối om của tầng tháp gỗ này xuất hiện một khe nứt lớn. Những thây ma này đều dựa vào tường, lẽ nào có một cái rơi xuống dưới? Mà sao lại chọn ngay lúc này để rơi chứ? Tôi còn chưa kịp lại gần, đã nghe có tiếng động sột soạt, dường như trong khe nứt kia có một cây gỗ lớn đang dịch chuyển. Tôi chạy tới cúi đầu nhìn, thấy chếch dưới khe nứt lớn ở góc tháp, hình như là một vực sâu không đáy, có một hình nhân béo trắng núc ních đang từ từ đẩy khối gỗ đen ra, vẻ như muốn có rộng chỗ để tiện bò vào bên trong. Chính là con Di lặc tuyết đã ăn xác Hàn Thục Na! Tôi thấy nó chưa phát hiện ra mình, vội rụt người lại phía sau, định tìm Tuyền béo xin ít thuốc nổ ném xuống phá hủy hang động bên dưới, đè nó xuống dưới đáy. Tôi đang định gọi Tuyền béo, liền nghe thấy Minh Thúc và Peter Hoàng cùng hét lên. Bọn họ đã kéo Băng xuyên thủy tinh thi lên tầng tám một cách thuận lợi, nhưng đúng lúc ấy, một chuỗi âm thanh vỡ vụn dày đặc vang lên từ phía dưới, chỉ trong khoảnh khắc đã ầm ầm dữ dội. Tôi bấy giờ chợt hiểu ra, thôi toi rồi, khối Thủy tinh tự tại sơn kia nào phải vô hiệu đâu, mà là phải đợi đến khi cái xác được đưa tới một vị trí nhất định nào đó mới tạo ra chấn động sóng âm trong nội bộ, cũng có nghĩa là, về lý thuyết thì căn bản không thể có bất cứ kẻ nào mang Băng xuyên thủy tinh thi ra khỏi đây được. Những tiếng nổ trầm đục như tiếng sấm sầm sập vọng xuống, hàng triệu tấn tuyết trên núi sẽ tức tốc lấp kín sông băng Long đỉnh. Trong khi đó chỉ không tới nửa giờ nữa, đợt rét ẩm tràn về sẽ làm tuyết đóng băng cứng lại, trước mùa tan băng sang năm thì đừng hòng có kẻ nào rời khỏi được nơi này. Minh Thúc và Peter Hoàng sợ xanh mặt, làm rơi kềnh cái xác thủy tinh đang vác xuống đất. Bên ngoài, tiếng tuyết lở rầm rầm như hang vạn con ngựa đang tung vó phi nước đại khiến mắt đất rung chuyển dữ dội. Tôi lo bọn Minh Thúc bấn loạn, vội hét lên bảo: "Đừng hoảng, chạy vào góc tháp lánh đi, chỗ đó tương đối vững chắc..." Nhưng lúc này thì ngay cả bản thân tôi cũng đã không còn nghe thấy giọng mình nữa. Không biết đèn pin của ai lại rơi xuống đất, vừa vặn lăn vào đầu cái Băng xuyên thủy tinh thi cổ quái kia, cột sáng soi thẳng vào mồm nó, cái mồm đột nhiên há to... Tôi không hơi đâu lo đến vụ tuyết lở phía trên nữa, vội chạy ra moi lấy bình xịt trong túi hành lý xách tay một cách vô thức, nếu con bọ quỷ quái có thể nhóm lên Vô lượng nghiệp hỏa, tôi sẽ phun cho nó mấy phát nước gừng. Từ trong mồm Băng xuyên thủy tinh thi quả nhiên có một con bọ nhỏ bay ra. Tôi phun thẳng vào nó hai nhát, không ngờ lại chẳng có tác dụng gì. Nhìn kỹ mới tháy rõ con bọ tá phủ bay ra khỏi miềng cái xác thủy tinh này tuy hình dáng giống hệt con bọ màu xanh tôi gặp năm xưa, toàn thân cũng trong suốt, nhưng lại có màu trắng bạc ánh lên. Nó vỗ cánh bay lơ lửng trên không như một hạt thủy tinh nhỏ xíu, chững lại một lúc, rồi bay thẳng vào Peter Hoàng đang đứng gần nhất. Peter Hoàng không biết con bọ này lợi hại thế nào, bất giác đưa tay ra định đập chết. Tôi hét ầm lên định ngăn hắn lại, nhưng tiếng hét bị tiếng tuyết lở át đi, muốn cứu hắn cũng không kịp nữa. Chỉ thấy Peter Hoàng vỗ tay đập được con bọ như hạt thủy tinh kia rơi xuống đất, có điều bàn tay hắn lập tức dính trắng một lớp băng. Và không đợi Peter Hoàng kịp kinh hãi, lớp đóng băng lóng lánh đã lan khắp toàn thân hắn, cả cơ thể đóng băng cứng ngắc ngã vật ra đất, vỡ thành vô số bụi băng, một đốm sáng lạnh toát lại từ trong đó bay ra. CHƯƠNG MƯỜI BẢY NÃI CÙNG TH̀N BĂNG Tôi nhớ đến bức bích họa vẽ Quỷ mẫu trong chùa Đại Phượng Hoàng. Dạo đó từng nghe Thiết bổng Lạt ma kể rằng bức họa đã bị tàn phá, ban đầu nó vốn lấy hai màu lam trắng là chủ đạo, tượng trưng cho hai loại sức mạnh tà ác mà Quỷ mẫu sở hữu, là Vô lượng nghiệp hóa và Nãi cùng thần băng, có thể khiến linh hồn của con người hóa thành tro bụi. Trong truyền thuyết Tây Tạng cổ không hề có cái tên Ma quốc, mà gọi là "yêu ma phương Bắc", chỉ trong trường thi của Thế giới Chế địch Bảo châu Đại vương, mới gọi là "Ma quốc”. Con bọn băng chui ra từ miệng cái Băng xuyên thủy tinh thi có lẽ chính là Nãi cùng thần băng ấy. Xác của Peter Hoàng sau khi bị Nãi cùng thần băng làm cho đông cứng, đổ xuống vỡ thành vô số bụi băng. Đám bụi trắng chưa kịp lắng xuống thì từ đó đã có một con bọ bé như hạt thủy tinh bay ra, lượn nửa vòng trên không trung, rồi vỗ cánh phóng về phía Tuyền béo cách nó gần nhất. Tuyền béo đang nằm sấp trên mặt đất, tận mắt chứng kiến cảnh Peter Hoàng chết thảm, biết con bọ này lợi hại thế nào, dính phải nó là chết, chạm vào nó cũng chết, không dám chần chừ, lập tức giương khẩu M1911, bỏ qua cả động tác nắm nghía, giơ tay lên bắn luôn. Trên sông băng Long đỉnh lúc này sầm sập rền vang tiếng tuyết lở mỗi lúc một dữ dội, âm thanh như muốn lấn át nuốt chửng mọi thứ trên thế gian này. Tôi định cất tiếng ngăn Tuyền béo lại, nhưng cả tiếng súng lẫn tiếng hò hét, đều bị cơn thịnh nộ của núi tuyết cuốn phăng đi cả. Trong tòa tháp tối tăm, nòng súng tóe lửa, một viên đạn bay ra, bắn vỡ con bọ đang bay trên không, sượt qua mũ leo núi của Minh Thúc đứng đối diện, găm vào cột gỗ đen. Lão sợ quá trợn trừng hai mắt, ngã ngất ra đất, không biết sống chết ra sao. Con bọ băng bị bắn trúng vỡ làm mười mấy hạt thủy tinh li ti, rơi cả xuống trước mặt tôi, động đậy đậy mấy phát, rồi lại lũ lượt mọc cánh , trông có vẻ như sắp sửa bay cả lên tấn công người còn sống trong tháp. Ban nãy có một con thôi mà suýt nữa khiến toàn quân chúng tôi bỏ mạng, nếu giờ chúng biến thành mười mấy con, trong tòa tháp gỗ chật hẹp thấp lè tè này, căn bản không cách gì chống đỡ, sợ là sẽ chết cả nút không có chỗ chôn mất thôi. Cái khó ló cái khôn, tôi vớ lấy bình rượu bên cạnh ba lô, ngậm một ngụm lớn, một tay đánh bật lửa, phun đống rượu trong mồm vào đúng mười mấy con bọ băng trên mặt đất. Luồng lửa vụt tới, cứ đinh ninh chúng sẽ bị đốt sạch, nhưng một việc không thể nào ngờ nhất đã xảy ra. Những con bọ băng trên mặt đất đang từ màu trắng bạc lấp lánh đột nhiên chuyển sang màu xanh lam u ám, cũng tức là chúng đã biến thành nhũng con bọ lửa mà tôi đã từng gặp hai lần. Tôi, Shirley Dương và Tuyền béo, trông thấy vậy đều hãi hùng, gân xanh trên trán và hai thái dương giật giật liên hồi. Lẽ nào trong tòa tháp này quả thực tồn tại sức mạnh của Tà thần. Hơi thở Vô lượng nghiệp hỏa ngay tức khắc đã lan ra khắp mọi ngóc ngách trong tòa tháp, tuy mũi ngửi thấy mùi khét, mà khắp toàn thân tôi lạnh thấu xương, cả mấy người chúng tôi dường như hoàn toàn nín thở. Trong khoảng không gian tăm tối, mười mấy con bọ ma tá phủ trên mặt đất đã bắt đầu vo vo bay lên đem theo những vệt sáng xanh lam u lạnh, chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, chúng sẽ tách ra, lao vào năm kẻ sống sót ở xung quanh. Trong giây phút khiến người ta phải nín thở này, một lượng tuyết lớn trên hố băng ở đỉnh tháp đổ xuống, men theo thông đạo chúng tôi đào ra, rơi xuống từng tầng một. Cuối cùng có lẽ đỉnh tháp đã bị khối tuyết khổng lồ bịt chặt, tuyết ngưng lại, không rớt xuống nữa. chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, mấy tầng trên kia có lẽ đều đã đầy tuyết, tuyết đổ xuống tầng tám lấp cả lên đám con tá phủ lơ lửng trên không. Tôi thấy không thể bỏ qua cơ hội này, liền rối rít giơ tay ra hiệu cho Shirley Dương, bảo cô nhanh chóng dắt A Hương xuống tầng cuối cùng. Tầng tám không còn an toàn nữa, lũ bọ lúc thì là bọ băng, lúc lại là bọ lửa, lại không phải là băng hay lửa theo cách hiểu thông thường, mà dường như là năng lượng của vong linh người chết đem từ địa ngục tới, không thể nào chống trả được, đành phải vừa mau chóng rút lui vừa tìm hiểu nhược điểm của đối phương, nhưng phía dưới kia đã không còn chỗ nào để lui thêm nữa, điều này thì tôi hiểu rất rõ, đành kéo dài phút nào hay phút ấy thôi. Tôi và Tuyền béo lôi Minh Thúc và tất cả ba lô túi xách theo sát Shirley Dương xuống tầng trệt, cơn rung chuyển và những âm thanh dội lại từ bên trên dần dần ắng lặng chứng tỏ cơn tuyết lở đã kết thúc, sông băng Long đỉnh đã bị bốn ngọn núi tuyết đổ tuyết xuống, phủ một lớp dày cực chắc. Tuy nhiên việc cần làm nhất lúc này không phải nghĩ xem sẽ thoát thế nào, mà phải mau chóng tìm thứ gì đó bịt kín lối thông giữa hai tầng tháp lại, chặn đường tiến vào của lũ bọ quái quỷ kia. Tuyền béo định bê cục đá chặn lại, tôi vội can: "Cậu định học theo Đổng Tồn Thụy, bê cục đá nhét vào cái lỗ trên kia hả? Mau tìm ít gỗ ra đây." Năng lượng của Vô lượng nghiệp hỏa hay Nãi cùng thần băng chỉ có thể tác động lên sinh vật sống, thành ra cứ bịt kín cho không còn kẽ hở nào thông với chỗ chúng tôi, bọn chúng sẽ tạm thời bị chặn lại. Tôi và Tuyền béo luống cuống tìm một số cây gỗ tròn màu đen, đưa lên bít kín thông đạo. Shirley Dương dùng bắc địa huyền chu quệt vào đầu mũi Minh Thúc. Lão hắt xì hơi, tỉnh dậy, trừng mắt sờ lên đầu trước tiên, xác định rõ đầu mình vẫn còn nguyên vẹn, mới thở phào, thần sắc cực kỳ ủ dột. Tôi biết Minh Thúc và A Hương đã sợ khiếp vía, bèn an ủi: "chúng ta ở đây chắc là an toàn rồi, lũ bọ ma tá phủ kia tuy ghê gớm, nhưng nếu không chạm phải thì nó cũng giống như bọn côn trùng khác thôi. Giờ không còn nguy hiểm gì nữa, sức chúng nó không thể nào đẩy được những cây gỗ lèn chặt thông đạo kia đâu. Tuyên béo phụ họa: "Châu chấu đá voi, đúng là không biết tự lượng sức, cứ thử chơi nhau xem nào, tôi đã chuẩn bị trường kì kháng chiến từ lâu rồi..." Chưa nói dứt lời, trên đỉnh đầu vang lên những tiếng uỳnh uỳnh, tuyết bột và gỗ thi nhau đổ xuống. Tôi và Tuyền béo đứng ngay phía dưới, may có đội mũ bảo hiểm, vậy mà vẫn cảm thấy ê hết cả đầu, vội vàng lánh về phía sau nghĩ bụng, lẽ nào chất lượng công trình của chúng tôi có vấn đề? Vừa bịt vào mà đã sụt rồi là sao? Hay là lớp tuyết ở mấy tầng trên lại bung ra, tạo thành một trận tuyết lở quy mô nhỏ trong tòa tháp? Nhìn lại những thứ rơi xuống, màu đen là gỗ, màu trắng là tuyết, ánh sáng lấp lánh ở giữa không chừng là Băng xuyên thủy tinh thi. Còn chưa kịp xem kỹ, trên đầu lại dội uỳnh uỳnh, mọi người ngẩng lên nhìn, thì thấy một hình nhân trắng toát đang xoay xở leo xuống. Chúng tôi giờ mới nhớ ra, ngoài tòa tháp ma còn có một con Di lặc tuyết, trong lúc tuyết lở hỗn loạn bị quên khuấy đi. Tôi vớ lấy khẩu Remington, bắn đoàng một phát vào đầu con Di lạc tuyết, nhưng cái của nợ ấy cứ trơ ra, súng đạn căn bản không làm gì được nó. Đầu nó chúi xuống, liên tục lách vào, có điều cơ thể nó quá béo nên bị kẹo lại trong cái hốc bên trên, nhưng sức con quái này khỏe kinh người, tòa tháp ma kết cấu thổ mộc này không thể làm khó nó được, chuyện nó thoát ra khỏi hốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cuối cùng chúng tôi cũng thấy rõ mặt mũi của con Di lặc tuyết, nói đúng ra là con quái này không có mặt mũi gì, ở chỗ đó chỉ có một khối da thịt trắng bóc hình mặt người với những vòng trắng tròn chằng chịt, chỗ lồi chỗ lõm, phình ra co vào, khiến người ta không biết phải hạ thủ thề nào. Sực nhớ lời anh Xư-chê nói lúc trước, của nợ này sợ muối, mà muối tinh của chúng tôi đều ở chỗ Minh Thúc, tôi vội ra đòi lão. Lão ta kêu lên: "Chết rồi, lần này chết thật rồi, muối đều để ở tầng trên cùng không mang xuống." Tuyền béo vung tay giậm chân kêu rối lên: "Cái bố này, thật không còn gì để nói với bố nữa... Bố bố ... bố cứ y như là người cung trăng rơi xuống ấy." Câu này vốn dĩ Shirley Dương dùng để tả Tuyền béo, hồi chúng tôi đi Tân Cương, nói Tuyền béo cứ ngơ ngẩn như người trên cung trăng rơi xuống, giờ Tuyền béo cũng tìm được cơ hội, chụp luôn cái mũ này sang cho Minh Thúc. Tôi đang định ngăn Tuyền béo, còn không mau tính cách đối phó, đến nước này rồi mà còn vặc nhau câu nói, không lẽ định đợi con Di lặc tuyết chui xuống vật nhau với nó hay sao. Nhưng còn chưa cất tiếng, đã nghe Shirley Dương kinh ngạc nhiên kêu lên: "Mọi người mau nhìn mà xem, không phải nó đang bò xuống... nó bị đóng băng rồi!" Cả đám chúng tôi nghe vậy đều ngẩng hết cả đầu lên, chỉ thấy phần trên của con Di lặc tuyết đã phủ một lớp băng, có điều nó vốn chịu được rét, bị đóng băng rồi mà vẫn lồng lộn giãy giụa hòng thoát ra. Đột nhiên, đống da thịt trắng toát của nó nở phình ra, giống như con chim lớn màu trắng bỗng dang rộng đôi cánh đang chực lao xuống bất cứ lúc nào. Chúng tôi giật minh kinh hãi, lập tức thủ thế né tránh, nhưng đống thị da phình ra kia bất chợt đông cứng lại. Trong cái mớ trắng ởn đó lộ rõ bộ xương người máu me be bét cùng chiếc đầu lâu mà thoáng nhìn đã biết ngay là của Hàn Thục Na. Chúng tôi còn chưa kịp nhìn lại lần hai, toàn bộ cơ thể Di lặc tuyết đã bị phủ băng kín mít. Bọn Di lặc tuyết định tản ra chạy trốn, đều bị Nãi cùng thần băng làm cho đông cứng treo bất động, lơ lửng trên không, có lẽ chỉ cần chạm nhẹ, là sẽ giống như Peter Hoàng, vỡ tan thành một khối bụi băng li ti như làn sương. Nhưng nếu không có ngoại lực tác động, có lẽ nó sẽ vĩnh viễn ngưng lại ở trạng thái này. Đang lúc như vậy, ở tầng trệt bỗng vang lên tiếng vỗ cánh vo ve, nghe âm thanh này chúng tôi sợ mất mật, toàn thân nổi da gà lạnh buốt đến từng lỗ chân lông, lập tức lần tìm về phía âm thanh phát ra, phát hiện trong đống ván đen đen lộ ra cái đầu của Băng xuyên thủy tinh thi, trong mồm cái xác không phải một con, mà là cả bầy bọ ma tá phủ. Một bầy bọ ma tá phủ, mang theo Nãi cùng thần băng có thể làm đông cứng linh hồn, sắp sửa bay ra. Tuyền béo đứng gần cái xác nhất, nhanh tay nhanh mắt, rút vội móng lừa đen trong túi xách, nhân lúc lũ bọ vẫn còn chưa bay ra, nhét ngay vào mồm cái xác rồi rụt tay lại, ánh sáng lạnh lẽo trong xác chết lóe lên chập chờn vài giây, sau đó thì không thấy độn tĩnh gì nữa. Minh Thúc đứng cạnh trông thấy hãi quá, ôm chặt lấy A Hương, hỏi tôi: "Chú Nhất này, cái ... cái ấn đồng ấy... dùng thế nào nhỉ? Cách dùng của chúng ta không đúng chăng?" Tôi ngồi bệt xuống đất, bất lực lắc đầu: "Tất cả đều phải trách bác, phương hướng chiến lược sai lầm, khiến ta hành động lệch lạc cả đi, suýt nữa thì bị bác hại chết rồi. Chiếc ấn đồng Thiên quan này chuyên dùng để trấn thi biến, bất kể yêu ma quỷ quái gì, đều bách vô cấm kỵ. Nhưng mà cái Băng xuyên thủy tinh thi này vốn dĩ đâu phải thi thể gì, chớ nói là treo ấn đồng lên trán, dẫu có nhét vào đít nó cũng vô dụng thôi." Tôi đẩy sạch trách nhiệm sang cho lão, cũng may Tuyền béo mạo hiểm sử dụng chiến thuật móng lừa đen, bịt chặt lũ bọ ma không cho bay ra khỏi xác thủy tinh. Tình thế trước mắt xem chừng không còn gì nguy hiểm, nhưng cái Băng xuyên thủy tinh thi có lẽ được tạo ra từ giống người thật, có đầy đủ thất khiếu, lũ bọ kia tuy không bay ra bằng đường miệng được, không chừng lại có thể chui từ hậu môn hay một cái lỗ nào khác, cách chắc ăn nhất, có lẽ phải dùng băng dính quấn chặt cái xác này như kiểu xác ướp Ai Cập, làm thành một cái bánh tông bự theo đúng nghĩa đen của nó luôn. Tính toán xong xuôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi đi tìm cuộn băng dính. Cái ba lô để cuộn băng dính rơi ở giữa con sói chúa lông trắng và Băng xuyên thủy tinh thi, tôi bạo gan đi tới định lôi ba lô ra xa khỏi hai con ma đầu này, nhưng tay còn chưa kịp chạm tói ba lô, đã nghe thấy Shirley Dương và Tuyền béo đồng thanh hô lớn: "Nhất, mau tránh xa ra..." Tôi thầm biết có điều không hay, định bật người nhảy ra, nhưng lại giẫm luôn vào một bãi dịch nhầy nhụa, trượt chân ngã dập mặt vào cái thứ tanh tưởi đó. Tôi một tay vuốt mặt, một tay dùng con dao giắt bên hông chống xuống đất, lật người lại, chit thấy cả cái Băng xuyên thủy tinh thi kia đã nứt toác, nội tạng trong suốt thẫm đỏ tuột cả ra bên ngoài. Một bầy bọ băng lập lòe ánh sáng lạnh từ đó bay vụt ra, lao cả về phía tôi như một cơn lốc mạt băng màu bạc. Tôi trừng mắt nhìn lũ bọ băng đang lao đến, không kịp né mình hay chống đỡ nữa, mà dù có kịp cũng chẳng có thứ gì mà chống đỡ. Lần này thì vinh quang thật rồi, không ngờ Nhất tôi lại chết ở đây, xin vĩnh biệt các đồng chí... Nhưng đúng lúc đó, lũ bọ băng đột nhiên dừng sững lại, không hề dứt khoát mau lẹ như khi xử lý Peter Hoàng. Tôi thầm cảm giác có gì đó không đúng, nhưng trong khoảnh khắc này, khoảng cách giữa sự sống và cái chết còn mỏng manh hơn sợi tóc, đầu óc tôi hoàn toàn mụ mị, không hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra, lẽ nào những con bọ bay mang theo Nãi cùng thần băng này ... Shirley Dương đúng ở góc xa động não cực nhanh, thấy tôi ngây ra đó, vội nhắc nhở: "Anh Nhất, máu của sói chúa, trán anh dính máu sói chúa, trán anh dính máu sói chúa rồi..." Câu nói của Shirley Dương như một tia chớp xe ngang bầu không khí nghìn ghịt mây đen, tôi lập tức ngộ ra, vừa nãy tôi giẫm phải vũng máu sói trên mặt đất, mặt mũi dính đang bê bết, ban nãy chưa kịp nghĩ xem đống dịch nhầy nhụa tanh sực kia là gì, tiện tay vuốt lên mặt, vô tình đã quệt một đống máu sói lên trán mình. Khi còn sống anh Xư-chê từng nói, truyền thuyết Tay Tạng cho rằng, sau khi người và dã thú chết đi, nội trong một ngày một đêm, linh hồn sẽ không rời khỏi xác thân và huyết dịch của mình. Trong muôn vật, chỉ có linh hồn con người mới nằm ở trán, nếu dùng máu sói vừa chết che đi, có thể ẩn giấu được tung tích. Vả lại con sói chúa bị anh Xư-chê giết này, riêng lớp lông trắng trên mình đã đủ chứng tỏ nó là hậu duệ của Thủy tinh tự tại sơn, tổ tiên của bầy sói Côn Luân. Thủy tinh tự tại sơn và Nãi cùng thần băng đều là hộ vệ cai quản tòa tháp ma này, lũ bọ băng chắc chắn tưởng tôi là sói trắng, cho nên mới ngừng tấn công. Đuơng nhiên ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu tôi, căn bản không có thời gian để sắp xếp cho rành mạch, cơn lốc lấp lánh những ánh băng đang bay lòng vòng trên không, xem chừng chỉ nháy mắt một cái sẽ đổi mục tiêu, lao vào Minh Thúc và A Hương. Tôi rút vội mấy chiếc móng lừa đen trong hành lý ra, chấm máu sói dưới đất, ném lần lượt cho Minh Thúc, Tuyền béo, Shirley Dương. Bản thân tôi cũng không hiểu sao lúc ấy không lấy thứ khác, mà lại lấy móng lừa đen, đại khái có lẽ vì thứ này nặng nặng, ném ra cảm thấy chắc tay. Tình thế lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, ngay đến Tuyền béo trước giờ vẫn luôn coi trời bằng vung, ba hoa phét lác cũng không dám huyên thuyên, nhúng cả hai tay quết máu tươi của con sói chúa bôi lên trán mấy lần liền. Bọn ma tá phủ bất luận là loại mang theo Vô lượng nghiệp hỏa hay Nãi cùng thần băng, trước mỗi lần chọn mục tiêu đều bay lòng vòng trên không một lúc, giây phút này cũng chính là cơ hội sinh tồn cho chúng tôi. Nhưng dật dờ một hồi, không phát hiện được mục tiêu nào, bọn chúng bèn lũ lượt bay về cái xác thủy tinh nứt toác, ánh sáng bạc trên thân chúng dịu dần đi, cả bầy cứ không ngừng bò ra bò vào qua những kẽ nứt trên cái xác. Một khoảng không gian giữa tầng trệt của tòa tháp đã bị lũ bọ chiếm cứ, năm người chúng tôi nép sát bên vách tường, không dám manh động. Tôi biết bọ lửa màu lam sợ nước, theo đó mà suy đoán thì nếu dùng lửa chắc chắn có thể thiêu chết bọ băng, song không biết là có một sức mạnh thần bí nào đó đang điều khiển, khiến lũ này có thể thay đổi trạng thái lửa và băng thoăn thoắt, gần như là không có điểm yếu nào, nếu không tìm ra căn nguyên của loại sức mạnh này, chúng tôi sẽ không thể nào thoát khỏi tình cảnh nguy nan trước mắt. Tôi vẫn cảm thấy tầng tháp này có cái gì đó rất quái lại, nhưng sự biến hóa ấy hoặc giả dấu vết ấy, quả thực quá tinh vi, rất khó phát hiện, mà dẫu có nhìn thấy, có lẽ cũng bỏ sót mất. Tình thế nhất thời đóng băng, chúng tôi buộc phải án binh bất động, máu sói chúa không thể giúp cầm cự được cả đời, cứ tiếp diễn thế này, không chết vì ngạt thì sẽ chết vì bị biến thanh que kem. Mà tình hình trước mắt này xem ra muốn kéo dài thời gian đợi đến sáng mai hẵng chết e cũng không thể được, cơ thể nửa trong veo nửa lấp lánh ánh bạc của lũ bọ quỷ kia lại đang ánh lên như những chấm sáng li ti lạnh toát, hình như chúng đã phát hiện ra cái xác thủy tinh bị tổn hoại, định bay tản rộng ra, nếu như vậy tình thế sẽ vô cùng khủng khiếp. Tôi căng mắt quan sát kỹ, cố tìm ra cái manh mối hết sức vi diệu lờ mờ cảm thấy kia. Cuối cùng ánh mắt tôi dồn về phía Minh Thúc. Lão đang nép vào vách tường, sợ đến nỗi mặt mày bợt bạt, bên cạnh có hai quả cầu thủy tinh, một quả tối ngắt, quả còn lại ánh lên những tia sáng lạnh lẽo hơn lúc trước rất nhiều. Shirley Dương cũng luu ý tới điểm này, nhìn tôi không nói gì, nhưng cả hai đều đã hiểu. Shirley Dương rút súng ra, bắn một phát vào khối thủy tinh tối ngắt, khiến nó vỡ vụn. Phát súng này quả thực là hết sức mạo hiểm, không ai dám bảo đảm bắn vỡ quả cầu này, tất cả các con bọ ma tá phủ trong tháp ma sẽ chỉ còn có thể ở trong trạng thái Nãi cùng thần băng, nhưng lũ bọ băng lúc nhúc kia đã không cho chúng tôi có thời gian đắn đo thêm nữa. Shirley Dương vừa bắn vỡ quả cầu thủy tinh, tôi liền gọi Tuyền béo:”Tư lệnh Tuyền, mau dùng thiết bị phun lửa!" Tuyền béo nghe vậy, tức tốc lôi binh phun Propane trong túi xách sau lưng ra, phun thẳng vào đám bọ băng. Không khí trong khoảng không gian bịt kín này không có nhiều, Tuyền béo cũng không dám phun lâu, ngọn lửa vừa phụt ra, liền lập tức dừng tay lại. Lũ bọ băng chưa kịp bay ra khỏi các mảnh vỡ của xác thủy tinh đã bị đốt ra tro. Tôi thấy có hiệu quả, tim từ nãy đến giờ cứ thon thót chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực giờ mới nằm yên được tại chỗ. Nhưng bây giờ mọi người lại cảm thấy tức ngực, không còn thời gian để hình dung lại sự việc ra sao, lập tức bắt tay nạy những tấm ván đen dưới đáy tháp ra. Lúc trước tôi thấy ở tầng tám có chỗ cho con Di lặc tuyết trèo lên, đó là một khe nứt lớn chếch mé ngoài của tòa tháp, dường như có thể lần theo để đi sâu xuống dưới. Có lẽ tất cả các khe nứt trong sông băng này đều thông với vực băng lớn nhất. Khối tuyết sụp xuống trên sông băng Long đỉnh sẽ mau chóng bị đóng cứng lại khi cơn rét ẩm ập đến, với trang thiết bị và nhân lực của chúng tôi, muốn đào lên trên để chui ra e rằng còn khó hơn lên trời, vậy nên đành phải đào xuống dưới tìm đường thoát vậy. Dựa vào trí nhớ, tôi xác định lại được chỗ đó, bắt tay nạy tấm ván ở đáy tháp lên, và phát hiện ra thêm một điều bất ngờ ở bên dưới. Tấm gỗ đen này rõ ràng không phải là hàng nguyên kiện, mà là được người ta lắp lại sau khi đã dỡ ra một lần, bên ngoài cũng không phải là đất dầm, mà là đất đóng băng bình thường được lấp vào, có vẻ giống một hang trộm, nhưng xem vết tích, chắc chắn không phải thời đại gần đây. Có con đường bí mật cổ xưa này rồi, tiếp tục khoét ra ngoài sẽ dễ dàng thôi. Chẳng mấy chỗ chúng tôi đã đào tới được một cái dốc chếch xuống dưới, vết tích tu tạo của con người ở đây càng rõ rệt, có điều dựa vào thủ pháp mà đoán, đấy chắc không phải hang trộm do bọn trộm mộ chuyên nghiệp đào. Trên lớp đất đóng băng ở con dốc, có từng bậc thềm một, phía dưới cùng có lẽ là thông tới nơi sâu nhất của vực băng, rõ ràng không phải được tạo ra trong lúc vội vã, đương nhiên không thể nào do cái con Di lặc tuyết kia làm ra, song đây rốt cuộc là... Tôi bảo Minh Thúc và A Hương mau chóng rời khỏi tháp ma, chui xuống con dốc phía dưới. Mọi người thì chẳng sao, chứ A Hương sau khi thấy những cảnh vừa rồi đâm ra sợ chết khiếp, cơ thể ẽo ợt, run rẩy không chịu đi, ở đây lại hết sức chật hẹp, cũng chẳng có cách nào cõng cô bé, Minh Thúc và Shirley Dương khuyên nhủ mãi, cũng chỉ nhấc được nửa bước chân. Tôi đành nháy mắt với Tuyền béo, Tuyền béo lập tức hiểu ngay, liền dọa A Hương: "Em Hương à, nếu em không chịu đi, bọn anh không đợi em nữa đâu đấy. Nói thật nhé, những thằng làm anh quả thực không nỡ bỏ mặc em gái xinh như hoa như ngọc ở lại đây đâu, em chắc không biết dưới đáy tháp có gì chứ? Em thấy cái thây thủy tinh đàn bà bị đốt đen trũi kia chứ, sau khi ả ta chết, chỉ có thể nằm ở đây, không đi đâu được nữa. Sống ở âm tạo địa phủ vô vị lắm, toàn phải tìm đến sự giải thoát tinh thần thông qua quan hệ gái trai bừa bãi. Đến khuya, thây thủy tinh đàn ông chôn ở gần đây sẽ đến tìm thây thủy tinh đàn bà, nhưng mà thây đàn ông sau khi nhìn thấy thây thủy tinh đàn bà bị đốt trụi, thành ra cái bộ dạng xấu xí thế này, chắc chắn sẽ không làm bừa với ả ta đâu, em đã nghĩ chưa, thây đàn ông đó liệu có làm gì em..." A Hương sợ chết khiếp trước đòn "tấn công tâm lý, khiến tinh thần địch hoàn toàn tan rã" này của Tuyền béo, không dám nghe tiếp nữa, vội nắm lấy tay Shirley Dương, theo sát sau lưng cô nàng chui xuống. Tôi vẫy tay cùng với Tuyền béo, cùng dìu Minh Thúc xuống theo. Đoàn người mò mẫm trong bóng tôi leo đến một quãng tương đối thoai thoải, bèn dừng lại nghỉ ngơi. Shirley Dương nói: "Theo kinh nghiệm của anh, liệu sâu dưới sông băng cổ này sẽ thông tới nơi nào?" Tôi trả lời, nơi đây trước kia từng là một khu hồ rộng lớn trên núi cao, có lẽ dưới có hệ thống sông ngòi rất sâu cũng không biết chừng, nhưng con dốc dưới sông băng này chắc chắn có điều gì đó rất cổ quái. Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là đám nguời của Luân Hồi tông đã đào ra cái dốc này, nhưng cũng xây rất nhiều huyệt mộ dưới lòng sông, lại tốn công sức đào đường hầm từ dưới thông lên tháp ma, quy mô đào bói hình như không chỉ có mỗi thế này, phải chăng Luân Hồi tông muỗn đào thứ gì đó quan trọng dưới sông băng? Shirley Dương nói: "Thiết bổng Lạt ma có kể cho tôi nghe rất nhiều nội dung liên quan đến Ma quốc trong trường thi Chế địch Bảo châu Đại vương, kết hợp với cách nhìn nhận của chúng ta, toi bạo gan đoán thế này, phía sâu dưới sông băng, sẽ thông thẳng tới Cánh cửa tai họa của Ác La Hải, tòa thành chính của Ma quốc. Có lẽ là Luân Hồi tông muốn đào đường đến cánh cửa thần bí này." CHƯƠNG MƯỜI TÁM HUYẾT NHĨ HOA ĐỎ Thành "Ác La Hải", còn gọi là "Úy bố tráng lực thập hạng thành", cùng với "Cánh cửa tai họa" đều chỉ là những địa danh tồn tại trong truyền thuyết cổ ở vùng núi Côn Luân, chưa từng được ghi chép vào sử sách, tương truyền nằm sâu nhất trong núi Côn Luân, lẽ nào quả thực đã từng tồn tại? Tòa thành cổ trong bức bích họa ở mộ Hiến Hương có lẽ chính là Ác La Hải, nhưng sào huyệt của yêu ma phương Bắc và Quỷ động không đáy nắm sâu trong sa mạc Tân Cương có mối liên hệ gì đây? Liệu có thể tìm thấy đàn tế nhãn cầu khổng lồ ở nơi đó không? Trước mắt chúng tôi chưa biết được gì chắc chắn cả. Trong tuyền thuyết, thành Ác La Hải tà ác kia cũng giống như thành cổ Tinh Tuyệt, đột nhiên biến mất một cách thần bí chỉ trong một đêm, cho nên Ma quốc cường thịnh kia mới không vực dậy được nữa. Ở đó rốt cuộc đã xảy ra tai họa hay biến cố gì, người ta hoàn toàn không thể biết được. Tôi đột nhiên nhớ tới lời Trương Doanh Xuyên: “Kết thúc ắt lại là bắt đầu, gặp nước đắc Trung đạo.” Trung đạo ở đây chỉ đạo Trung dung vậy, tức là con đường đúng đắn, cũng có thể hiểu là con đường giữ cho bản thân mình được an toàn. Trước tình thế tuyết lở phủ dày trên đầu, bản thân sa vào chốn cùng đường tuyệt lộ, ấy vậy mà lại phát hiện ra được một địa đạo thần bí hơn trong cõi đất tối tăm u ám này. Con dốc nghiêng dài chật hẹp, chạy thẳng tới nơi sâu nhất của song băng Long đỉnh, nơi có lẽ hồ nuớc hay sông ngầm gì đó; mà hễ có nước nhất định sẽ có hướng đi, nghĩ đến đay, lòng tôi bất giác tự tin lên nhiều. Mọi người nghỉ ngơi chúng nửa tiếng trên dốc, vì lo lắng vùng gần tháp không được an toàn, liền đứng dậy tiếp tục đi xuống dưới. Con đường ngầm có bậc thang này, hai bên rất nhiều ngóc ngách, chằng chịt như mạng nhện, chúng tôi không dám đi bừa vào những lối rẽ, chỉ bám theo đường chính ở giữa đi xuống, chốc chốc lại nhìn thấy một số bùa chú, ấn ký, trong đó có khá nhiều những hình vẽ nhãn cầu. Shirley Dương nói với tôi: "Nếu như các tín đồ Luân Hồi tông chỉ muốn đào thông đến Cánh cửa tai họa, thì không cần thiết phải đào đường vào tận lầu ma chín tầng. Vả lại nhìn con đường này, không hẳn được tạo ra cùng một thời kỳ đâu, có lẽ phải làm suốt cả mấy trăm năm, thậm chí cả nghìn năm mới xong được, điểm này có lẽ liên quan đến chuyện họ tin rằng vực sâu là cội nguồn của sức mạnh. Nhưng anh đã từng nghĩ chưa, vì sao người Luân Hồi tông lại muốn đào tháp ma này làm gì?" Tôi nghĩ một lát rồi nói: "Việc này quả thực có điều quái lạ, về lý mà nói là không được xâm phạm tới tòa tháp ma thờ Tà thần này đâu. lẽ nào Luân Hồi tông lại muốn lấy thứ gì đó quan trọng trong đó ra? Ngoài Băng xuyên thủy tinh thi, còn có thứ gì nữa nhỉ?" Chúng tôi vừa đi vừa bàn bạc, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao. Con đường chếch xuống phía dưới kéo thêm một đoạn nữa rồi dẫn đến một vực băng thành vách tuy hơi vát nghiêng, nhưng trong mắt chúng tôi cũng chẳng khác gì dốc đứng cả, quả thực chẳng có cách nào đi xuống tiếp. Từ vị trí này đã có thể nhìn thấy đáy vực băng, nói sâu nhất dày đặc ánh huỳnh quang màu lam nhạt li ti, hội tụ lại thành một dòng sông lấp lánh, ngoằn ngoèo múa lượn dưới sông băng, như một dải ngân hà ở hạ giới. Mọi người đều không khỏi trầm trồ: "Ôi đẹp quá, trông y như dải ngân hà ấy nhỉ!" Dưới đó có khả năng có thủy tinh, hoặc những sinh vật phát quang như sứa, cho nên mói có cảnh đẹp kì thú lung linh như giấc mộng huyền hồ này. Cuối con đường dốc có vài vết tích của cây gỗ sót lại. Mấy trăm năm trước, ở đây có lẽ có cây cầu gỗ bắc thẳng xuống dưới, nhưng quá xa xưa rồi, thành thử mọi thứ đều đã sụp đổ hết cả. Tôi đưa mắt ước lượng độ cao, nơi đây đã là chỗ sâu nhất sông băng, cách dòng sông lấp lánh bên dưới chừng hơn ba mươi mét, với độ cao này, có thể dùng dây thừng thả xuống. Tôi nói với mọi người rằng nếu đã có nước hảy, ắt sẽ có dường ra, chúng ta có thể xuống bằng dây thừng leo núi. Minh Thúc lại có ý khác, vách băng ở đây còn trơn hơn cả mặt gương, ngã từ độ cao ba mươi mấy mét cũng có thể khiến người ta nát nhừ, hay là cứ tìm xem có con đường nào khác không, chứ dùng dây thừng mắc vào vách băng này đu xuống thì quả thực nguy hiểm. Tuyền béo nhìn xuống dưới, cũng thấy hoa mắt, vội vàng tán thành ý kiến của lão, bảo rằng cưỡi ngựa phải cẩn thận khi cầm dây cương sờn, con đường phía sau có nhiều ngã rẽ như thế, chắc chắn sẽ có đường xuống khác. Đương nhiên béo tôi thế nào cũng được, cho dù ngã xuống bẹp gí, thì cùng lắm hai mươi năm nữa lại làm một trang hảo hớn, nhưng lúc này chúng ta phải chăm nom người già và con trẻ, nghĩ cho sự an toàn của Minh Thúc và A Hương thì hơn. Tôi nhắc nhở Tuyền béo, Tuyền này, cậu đừng có đứng nhầm đội ngũ nhé, đường thẳng không đi, cứ thích đi quàng bụi rậm, nhỡ đâu mấy đường trong kia là mê cung, không thoát ra được thì sao? Việc của bác Minh ta không cần phải quan tâm nữa, dù sao theo những gì đã hẹn định từ trước, tháp ma chín tầng đào rồi, Băng xuyên thủy tinh thi cũng tìm được rồi, về sau ai đi đương nấy, nếu có thể giữ được tính mạng, về đến Bắc Kinh rồi ta sẽ tính sạch nợ nần. Bác Minh sau khi về cứ chuẩn bị sẵn đồ đi nhé, đến lúc ấy chúng tôi không khách sáo nữa đâu. Tôi nói vậy chỉ là để hù dọa Minh Thúc. Quả nhiên lão ta lo chúng tôi bỏ mặc lão và A Hương, suy đi tính lại, chỉ còn cách đi theo ba vị Mô kim hiệu úy mới có khả năng thoát khỏi sông băng này, vả lại lần hành sự này hao binh tổn tướng, mất hết cả chì lẫn chài, có khi có thể tìm ra được thứ gì có giá trị sau Cánh cửa tai họa phía dưới kia. Đương nhiên với điều kiện đầu tiên là phải sống sót đã, vậy là lão liền tỏ ý không thể tách đoàn được. Tôi thấy thu phục được lão này rồi, liền bắt tay chuẩn bị dây thừng, dùng kết hợp dây thừng với cuốc chim leo núi, đu xuống trước tiên. Hai rìa con sông bên dưới vực băng có không ít những cây gỗ mục màu đen rải rác, dải khoáng thạch thủy tinh trên bờ sông, không cần phải sử dụng bát kỳ nguồn sáng nào, cũng có thể nhìn rõ ở một mức độ nhất định. Tôi thấy không nguy hiểm, liền phát tín hiệu gọi người bên trên xuống, đợi đến khi Tuyền béo vừa trượt vừa kêu ầm ĩ đến nơi thì đã mất không biết bao thời gian. Từ lúc khai quật tòa tháp gỗ, giao chiến với bầy sói dữ, cho đến khi đi tới nơi sâu nhất của vực băng, mọi người chỉ được nghỉ chưa tới nửa giờ đồng hồ, ai nấy đều vừa đói vừa khát. Shi rley Dương nói với tôi: "Bắt buộc phải tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm nay đã, để Minh Thúc và A Hương còn hồi phục thể lực, bằng không nếu cứ đi tiếp, thể nào cũng có người quỵ." Tôi gật đầu đồng ý, thế rồi cả bọn tìm được một chỗ có thể hạ trại ngay gần đấy. Nước sông ở đây chảy êm ru, hơn nữa lại còn trong vắt, có khá nhiều sứa nước ngọt bơi. Ánh huỳnh quang chúng tôi thấy đều do chúng phát ra, có điều loài sinh vật này tuy trông rất đẹp, thực tế lại nguy hiểm vô cùng, nếu tụ tập lại với số lượng lớn, dòng điện sinh vật mà chúng phát ra có thể gây tê liệt một con vật to lớn chỉ trong nháy mắt. Shirley Dương dặn mọi người cố gắng cách xa bờ sông, nhất định phải cẩn thận không được chạm xuống nước. Con sông dường như kéo dài vô tận, chúng tôi đi theo hướng dòng chảy, không lâu sau, đứng dưới vách đá cheo leo găm đầy thủy tinh, liền phát hiện ra có một động huyệt, kiểm tra lại thì tháy nơi đây là chỗ hạ trại lý tưởng nhất. Đó là một cái miệng rộng mà vuông vắn, có vết tích đục đẽo của bàn tay con người. Bật đèn pin soi vào bên trong thì chỉ thấy một vùng lấp lánh. Trong động cũng có vô số tinh thể trong suốt, hình thế dường như rất khúc khuỷu thâm u, không nhìn rõ được sâu đến đến chừng nào. Đây không giống nơi có dã thú ra vào, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi vẫn cùng Tuyền béo vào kiểm tra trước một lượt. Đi vào trong chưa tới năm sáu bước đã có một chỗ ngoặt, khoảng không gian phía sau đó rộng chừng hai mươi mét vuông, xem ra rất thích hợp để hạ trại nghỉ ngơi. Tôi và Tuyền béo lia đèn mắt sói thám thính khắp động, thấy dưới đất có một vài bục đá cũ kỹ, trong góc chất một đống đầu bò nham nhở, trên bục đã đặt một pho tượng người gỗ màu đen cao hơn một thước. Tôi thầm nghĩ đây bảy tám mươi phần trăm là nơi cúng tế của Luân Hồi tông, thằng người gỗ bé tí teo màu đen này hình như giống "Hắc hổ huyền đàn" của Tà giáo mà Thiết bổng Lạt ma từng nhắc tới. Tôi bảo Tuyền béo gọi A Hương và mọi người vào, để A Hương nhìn xem trong động này có thứ gì không sạch sẽ không. A Hương quan sát một lượt nói, không có, người sống người chết đều không có, pho tượng gỗ nhỏ màu đen kia cũng chẳng có gì đâu. Tất cả đều đã an toàn, mà mọi người cũng mệt lử cả rồi, cứ tiếp tục đi, chưa chắc tìm thấy một nơi thích hợp hơn nữa, thế là cả nhóm liền dừng lại, đốt lửa chuẩn bị đồ ăn. Trên vách đá ở góc sâu trong hang có một số lỗ hổng tự nhiên, chỉ rộng cỡ lọt nắm tay, đến trẻ con cũng không chui lọt, chúng tôi dùng đá bịt hết lại đề phòng có rắn rết gì đó chui ra. Mọi người ngồi vây quanh đóng lửa ăn cơm, duy chỉ có Minh Thúc cứ thở vắn than dài, nuốt không trôi, rồi lão bảo A Hương lấy con mèo sứ hoa mười ba ria gia truyền ra, lắc đầu lia liạ, nhặt một viên đá, thoắt một cái đã đập nó vỡ toác. Tuyền béo đứng cạnh nhìn tiếc hùi hụi, liền trách Minh Thúc:"Nếu bác không muốn dùng nữa, thì bác cho em chứ, con mèo hoa cũng phải mấy trăm tuổi rồi ấy nhỉ? Dẫu gì nó cũng là một món hàng cổ, đập đi tiếc quá! Nói cái chuyện đập đồ này ấy mà, hồi phá Bốn cũ, em đập phá hơn bác nhiều, nhưng mà giờ sao chứ, chẳng phải là đã hối hận rồi đấy hay sao?" Tôi thì bảo Minh Thúc: "Tôi nhớ lúc trước không lâu, bác còn vái lạy nó, nghe nói vật này thiêng lắm, râu ria còn nguyên không gãy sợi nào, vậy sao trong tháp ma chúng ta lại mất nhiều người như thế? Lẽ nào vì ta chưa xem trước,nên gặp phải ngày xung chăng?" Minh Thúc thở dài, kể thực tình: "Người chạy tàu chạy thuyền lâu nhiều năm như anh ấy mà, cứ tin vào những việc thế này, cũng sợ nhất là những điềm không may, tuổi càng cao, gan lại càng nhỏ đi. Vì luôn muốn trúng số độc đắc, nên anh đã dùng keo con voi dính chặt ria của con mèo sứ lại, có bẻ cũng không bẻ gẫy được." Càng nói càng tức, hình như baat mãn với chính mình, lão liền vung tay ném con mèo sứ hoa vỡ choang một cái vào vách. Cũng khéo thật, thân con mèo sứ bị vỡ vụn, song cái đầu vẫn còn nguyên vẹn, lăn vào một bên tường, quay mặt nhìn chĩa vào Minh Thúc. Dưới ánh lửa bập bùng, đôi mát con mèo lóng lánh trông rất có thần, như thể đã sống dậy, khiến Minh Thúc càng khó chịu hơn, lẩm bẩm chửi: "Con mèo sứ già khú đế thành tinh đến nơi rồi, tao bảo mày trợn mắt lên đấy à?" Nói đoạn nhặt một viên đá, định ném một phát vỡ đầu con mèo sứ hoa. Tôi định can lão lại, hà tất phải khổ thế, có càn thiết phải phát cáu vì cái thứ này không, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Minh Thúc đã đột nhiên cứng đơ người, đứng im một chỗ không nhúc nhích. Lão ta quay lưng về phía chúng tôi nên tôi không biết lão thấy thứ gì, liền vẫy tay một cai, Tuyền béo đã lên đạn sẵn sàng, còn Shirley Dương kéo vội A Hương vào một góc xa. Tôi đứng dậy, thấy Minh Thúc đang ngây ra nhìn đầu con mèo, bèn hỏi xem có chuyện gì. Lão ta run rẩy nói: " Chú Nhất ơi... ở kia có rắn đấy... chú ra đó xem thế nào." Hồi còn ở Nam Dương, Minh Thúc từng bị rắn độc cắn một lần, cho nên lão rất hãi rắn độc. Tôi vừa nghĩ bụng vừa nãy kiểm tra hết rồi, lấy đâu ra rắn, mà rắn thì có gì đáng sợ, tiếp đó nhìn theo hướng tay lão chỉ, hóa ra bên cạnh đầu con mèo sứ vốn dĩ có một cái lỗ trước đó chúng tôi đã dùng hòn đá bịt chặt, bây giờ hòn đá đang hơi nhúc nhích, vẻ như có thứ gì đó định chui ra. Tôi đứng lên trước che chắn cho Minh Thúc, rồi rút xẻng công binh ra, bất luận trong cái lỗ có rắn hay chuột chui ra, cứ đập cho nó một xẻng dẹp lép rồi hẵng tính. Shirley Dương và những người khác đứng cả phía sau chiếu đèn pin vào. Hòn đá lại động đậy mấy phát, cuối cùng lăn ra ngoài, tôi vung xẻng công binh đập xuống, nhưng đến giữa chừng, liền dừng sững lại... Không phải rắn, mà là một dây leo màu xanh, trong chớp mắt nở ra một bông hoa đỏ to cỡ cái bát ô tô. Ở đây sao lại có hoa nhỉ? Tôi còn chưa làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra, bỗng nghe tiếng A Hương hét ầm lên. Tôi bị tiếng hét thất thanh của cô bé làm cho giật cả mình, suýt nữa đánh rơi luôn cái xẻng công binh, xưa nay chưa từng nghĩ phụ nữ có thể sợ hãi đến cùng cực kiểu này. Shirley Dương liền hỏi A Hương xem là chuyện gì, có phải đã nhìn thấy... thứ gì đó không. A Hương cứ trốn riệt ra phía sau: "Em... em... em thấy trong lỗ đá kia có... có... có một cái xác đàn ông, rất... rất... đẫm máu... đang chui ra." Nói rồi bịt chặt mắt lại, không dám nhìn bông hoa đỏ lòe loẹt kia nữa. Chúng tôi rất tin tưởng vào đôi mắt của A Hương, cảm thấy có cô bé bên mình sẽ tránh được vô số phiền phức, nhưng lần này tôi không thể không hoài nghi. Bông hoa màu đỏ kiều diễm kia, tuy trông hơi kỳ quái, nhưng đúng là thực vật, sao lại là xác chết được? Hai thứ này khác nhau xa quá. Chỉ có Minh Thúc là không nghi ngờ gì lời của cô con gái nuôi. Tôi và Tuyền béo không tin lắm, cùng quay đầu lại nhìn A Hương. Cô bé nói khó hiểu quá, thây ma ở đâu nào? Máu me ở đâu nào? Shi rley Dương chỉ tay về phía bông hoa đỏ mọc ra bên trong lỗ đá, nói: "Mọi người xem, nó kết trái rồi kìa!" Tôi vội quay lại nhìn, trong luc tôi quay đầu, bông hoa đã hoàn tất toàn bộ quá trình kết trái. Một trái cây hình cầu trông như quả nhãn treo lơ lửng ở đầu dây leo xanh non. Tôi, Tuyền béo, Minh Thúc và Shirley Dương đều là những người đã vào Nam ra Bắc, từng gặp không ít sự vạt ly kỳ, vậy mà cũng chưa bao giờ thấy loài thực vật nào cổ quái thế này cả. Xem chừng các lỗ hổng trên vách đá này đều do thực vật sinh trưởng mà phá vỡ ra, rất khúc khuỷu, không có cách nào để nhìn sâu vào, nhưng phía sau hình như lại có một không gian khác, nhưng không hiểu rốt cuộc là một nơi thế nào mà thực vật không cần quang hợp vẫn có thể phát triển? Tôi đeo găng tay, nhè nhẹ ngát trái trên dây leo xuống, bóc lớp vỏ cứng, bên trong lập tức chảy ra một làn nước màu đỏ thẫm, hình như là máu rữa, hôi thối không thể ngửi được, ở chính giữa có một cục thịt nhỏ, trông rất giống thịt người. Trái cây vừa bị ngắt, sợi dây leo màu xanh trong chớp mắt héo rũ, rồi tan thành một đống bụi đất xam xám. Tôi ném vội cục thịt đang cầm trong tay xuống đất, nói với mọi người: "Chín mươi chín phần trăm đây là huyết nhĩ của quả sinh nhân rồi." Trong bí thuật phong thủy có một môn gọi là "Hóa", có nội dung liên quan đến một số trường hợp âm dương phong thủy biến hóa đặc biệt. Ở nói có hình thế phong thủy khác thường, có lẽ vì vậy mà xảy ra một số việc kỳ lạ đặc biệt. Sông băng Long đỉnh mà chúng ta nói ở đây chính là một phần của sông băng mà người dân bản địa gọi là Thần loa câu, tuy có độ cao so với mặt nước biển thấp vào loại hiếm có, nhưng lại bị kẹp bởi ngọn ngọc phong, vây bởi dãy núi tuyết, là nơi có hình thế kỳ tuyệt của dãy Côn Luân. Côn Luân vốn là nói phát nguyên của long mạch trong toàn thiên hạ. Thần loa câu lại là Long đỉnh của rồng tổ, sinh khí dồi dào vào bậc nhất thiên hạ. Thực ra huyệt quy tụ sinh khí không chỉ rồng tổ mới có, chẳng qua cực hiếm thấy mà thôi. Chính vì sinh khí quá vượng, những thi thể được táng ở một số nơi đặc biệt sẽ không hề thối rữa. Xác thây không rữa ở nơi sinh khí cực thịnh, được gọi là "Huyền vũ cự thi", trong động huyệt hoặc dưới lòng đất ở những nơi đó thậm chí còn có thể có những biến hóa kỳ dị, kiểu như "quả sinh nhân" kết liên tục từ những thứ gọi là "huyết nhĩ". Đáy vực băng chúng tôi đang đứng hiện giờ có độ cao chỉ hơn một nghìn mét so với mực nước biển, hầu như đã không còn băng nữa, khắp nơi đều là mạch đá khoáng thủy tinh. Hắc hổ huyền đàn mà chúng tôi phát hiện ra ở đây chắc là một công trình kiến trúc kiểu như đền miếu được tín đồ Luân Hồi tông xây dựng nên sau khi Ma quốc đã diệt vong, chủ yếu dùng để thờ cúng Tà thần trong tháp ma. Tôi vốn cho rằng theo lệ thường, tượng người gỗ nhỏ màu đen kia giống như vật tượng trưng cho vị thần nào đó, nhưng tôi lại quên mất sự khác biệt rất lớn giữa phong thủy Mật tông và Thanh ô thuật. Ở vùng Trung Nguyên, có lẽ chỉ cần bài vị hoặc tượng thần là đủ, nhưng giờ ngẫm lại, Luân Hồi tông đem một cái xác như vậy ra hiến tế ở nơi có sinh khí quy tụ thế này có lẽ để chứng thực cho thần tích của giáo chỉ vĩnh sinh bất diệt. Tôi giải thích chuyện này cho Shirley Dương và mọi người nghe, quyết định thử tìm lối vào không gian phía sau động huyệt để dò xét một lượt, nếu số đỏ, không chừng có thể phát hiện được manh mối nào đó liên quan tới thành Ác La Hải hoặc Cánh cửa tai họa. Hiện giờ, tiếp tục đi về phía trước ít ra cũng không cảm thấy khó khăn như anh mù mò đường nữa. Tôi quay sang nói với Minh Thúc, nơi này sinh khí rất vượng, sẽ không nguy hiểm gì đâu, cứ yên tâm đi, nếu không muốn đi cùng nhau, thì có thể cùng A Hương ở lại đây đợi chúng tôi quay về. Minh Thúc giờ dựa dẫm cả vào tôi với Tuyền béo, nào dám rời nửa bước, đành bằng lòng đưa A Hương đi cùng. Thế rồi cả bọn lùng sục khắp hang động, những mong tìm ra mật đạo hay cơ quan gì đó để đi vào không gian mọc quả sinh nhân bên trong. Minh Thúc hỏi tôi: "chỉ có một việc thế này anh không rõ, trước khi tiến vào đất Tạng, anh cũng có đọc thêm rất nhiều bài liên quan đến phong thủy Mật tông, nhưng khi "Ma quốc xây dựng tháp ma, Mật tông còn chưa hình thành nên hệ thống lý luận phong thủy, thành thử việc xác định mộ huyệt khó tránh khỏi trường hợp không chuẩn xác. Xem vị trí của Hắc hổ huyền đàn này, tựa hồ đối ứng với lầu ma chín tầng, nơi đây quả thực là huyệt mộ đại cát, sinh khí vượng nhất ư? Vạn nhất chỉ hơi sai lệch một chút thôi, lại gặp đúng huyệt ma huyệt quỷ gì đó, chúng ta hà chẳng phải tự tìm đến cái chết lãng nhách sao?" Tôi nghĩ bụng, lão cáo già này, đến lúc này lại định đánh trống lui quân à, bèn đốp lại: "Lý luận phong thủy tuy đời sau mới hình thành, nhưng từ khi có núi sông dòng chảy, hình thế của nó đã tồn tại một cách khách quan, ,người đời sau bất quá cũng chỉ tiến hành gia công chỉnh lý, quy nạp tổng kết, thêm thắt tên gọi này nọ vào thôi. Vùng Long đỉnh rộng lớn này là nơi phát nguyên của longmachj trong toàn thiên hạ, sinh khí các nơi quy tụ cả về, làm gì có dị huyệt nào, cho nên bác chớ có dùng lời lẽ tà mị để mê hoặc quần chúng. Tôi và Tuyền béo đều là những người lòng dạ sắt đá, chừng này tuổi rồi cũng chưa biết thế nào là sợ hãi, bác nói như thế chỉ có thể hù doạ A Hương thôi." Minh Thúc tự chuốc lấy ê chề, đành lui ra một bên không nói nhiều lời nữa. Trong động huyệt đá thủy tinh này có rất nhiều bục đá đặt loạn xạ ,không ra thể thống gì. Chúng tôi đẩy từng cái, cuối cùng phát hiện ra sau một bực đá dựa vào tường có một thông đạo rất thấp, bên trong là một cái dốc nghiêng hình vòng cung, vòng lên phía trên của động huyệt bên trong. Mọi người đeo mặt nạ phòng độc, khom lưng chui xuống. Thông đạo này không dài lắm, chỉ vòng qua nửa vòng đã thấy một động huyệt khum khum khác lớn hơn, diện tích chừng trên một trăm mét vuông, lối ra là một bục bằng phẳng bán tự nhiên nhô giữa một cái hố lớn, cúi nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu đen kịt, sâu không thấy đáy. Kỳ thực tôi cũng chỉ dựa vào bông hoa nở ra thịt người kia mà đoán đó là "huyết nhĩ" thôi, ngoài ra cũng không hiểu rõ lắm về loài thực vật này, bởi cũng chưa ai từng thấy nó, càng không thể biết có nguy hiểm gì ẩn chứa bên trong. Có điều xưa nay tôi chưa bao giờ lâm trận rút lui, nêu không làm rõ điều bí ẩn ở đây, tra xét đến tận cùng sự u uẩn trong này về sau thế nào cũng hối không kịp. Thi thể mọc ra "huyết nhĩ" kia hình như ở phía dưới. Nơi đây tĩnh mịch như tờ, ngoài hơi thở của chúng tôi ra thì không còn bất cứ tiếng động nào khác. Do ánh sáng đèn chiếu trên mũ khó có thể chiếu xa được, cho nên chúng tôi đều nằm sấp trên bục đá, dùng đèn pin mắt sói soi xuống dưới thăm dò địa hình, nhưng cột sáng của đèn pin chỉ có thể tới được vạt hoa đỏ huyết nhĩ chi chít bên dưới. Dây leo trông như cây Chi trinh đằng hết suwc um tùm, bám chằng chịt lên vách, còn ở dưới sâu nữa là bóng đen bao phủ hoàn toàn. Tôi khẽ gọi A Hương lại, bảo cô bé nhìn xuống bục đá xem thế nào đã, liệu có thể tìm ra vị trí cây huyết nhĩ ở đâu không, ở đó chắc là có Huyền vũ cự thi. Nhờ có Shirley Dương không ngừng động viên, A Hương mới bạo gan nhìn xuống , gật đầu xác nhân với chúng tôi. Cô bé nhìn xuyên qua khe hở giữa đám hoa đỏ, thấy phía dưới có một hình người cao to, tất cả dây leo đều mọc ra từ cái xác này, hay nói cách khác, những đóa hoa huyết nhĩ kia chính là một phần thi thể đó. Dưới đó có lẽ là cái hố nơi thầy tế đặt xác chết, ngoài ra chắc chắn còn có những vật tế khác. Tôi bảo Tuyền béo lấy mấy ống huỳnh quang vứt xuống để quan sát rõ địa hình, xem xem liệu có chỗ nào đặt chân xuống được không. Tuyền béo cũng vốn đã định xuống đó mò xem có thứ minh khí nào đáng tiền, nghe tôi nói vậy, lập tức quăng bảy tám ống huỳnh quang xanh lam xuống, không gian phía dưới bục đá phẳng lập tức được ánh sáng màu lam soi rọi, vô số bông hoa tươi đỏ như máu mọc chi chít ở đáy động, khá nhiều bông hoa đã hết quả huyết nhĩ. Từ bên trên nhìn xuống giống như một vườn hoa rực rỡ, nhưng sắc hoa đơn điệu, hơn nữa trong ánh sáng lam của ống huỳnh quanh, những bông hoa đó càng trở nên u uất, nặng nề, dường như đều là những bông hoa hàng mã giả tạo, không hề đẹp một chút nào. Ven lùm hoa, có một tảng đá lớn hình vuông phải nặng tới năm sáu tấn, được ghép bằng những tảng đá thủy tinh băng sơn khối lớn vuông vắn. Chỗ chúng tôi các đó khá xa, trên lớp biểu tầng của hòn đá lớn cũng mọc ra khá nhiều hoa đỏ huyết nhĩ. Qua khe hở giữa các bông hoa, có thể lờ mờ nhìn thấy những hình chạm khắc trên đá, dường như là ký hiệu hay đồ hình gì đó. Dưới tảng đá, có một cỗ quan tài gỗ đỏ bị đè cứng, trên nắp thủng ra một lỗ lớn. Ở nói như thế này sao có thể có một cỗ quan tài như thế? Tôi thấy tảng đá hình vuông khổng lồ kia hết sức cổ quái, bèn nảy ý định xuống dưới đó xem xét cho tường tận. Đang định hành động, đột nhiên thấy cổ tay mình bị nắm chặt, thì ra là A Hương ở bên cạnh níu lấy cánh tay tôi, ánh mát đầy vẻ sợ hãi, không cần nói, tôi cũng biết, chắc chắn cô bé lại thấy thứ gì đó. Shirley Dương dường như cũng phát hiện ra điều gì, giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng. Tôi liền dập tắt ý định xuống đó ngay lập tức, vội nín thở nằm sấp trên bục phẳng, ai nấy cũng tắt hết mọi nguồn sáng trên mình, im lặng chăm chú nhìn sự việc xảy ra bên dưới. Mấy ống huỳnh quang vừa ném xuống vẫn chưa tắt, thời gian phát sáng chắc còn được độ hai phút nữa, thì chợt có một chuỗi âm thanh khe khẽ vẳng ra từ kẽ đá phía dưới, rồi trong ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam hiu hắt, chỉ thấy một con ... chó màu xanh, hình dáng hết sức qiáu lạ không thể thưởng tượng nổi, chỉ có thể nói là rất giống một con "chó nhỏ" mọc lông dài màu xanh lục, chậm rãi bò trong khe đá ra. Nó không có mắt, có lẽ vì quanh năm sống trong thể giới dưới lòng đất, mắt và khứu giác đã thoái hóa, nên không hề chú ý tới sự thay đổi của môi trường xung quanh, cũng không phát hiện ra có người trên bục đá. Con vật cứ thế nuốt quả huyết nhĩ liên tục, bộ dạng hết sức tham lam, gặm tới đâu, dây hoa đỏ mất quả liền lập tức héo rũ thành tro, chẳng mấy chốc bên dưới lộ ra một thi thể đàn ông cao hơn hai mét. Nhìn thấy cảnh tượng đó, nhịp tim tôi đập dồn dập, không hiểu rốt cuộc là thứ gì? Đang định nhìn lại thì ánh huỳnh quang từ từ tát lịm trong bóng tối. Đột nhiên mu bàn tay tôi ngưa ngứa, sờ lên lập tức thấy ngay là không ổn, dường như trên mu bàn tay tôi đã mọc ra chồi non của một loại thực vật nào đó. CHƯƠNG MƯỜI CHÍN RÙA THOÁT XÁC Mu bàn tay chỉ ngưa ngứa, không đau, nhưng ấn ngón tay vào thì đau xói lên tận óc, tôi suýt nữa thì lộn cổ xuống dưới bục. Tôi vội vặn đèn chiếu trên mũ, soi vào khúc gần cổ tay, giật mình phát hiện ra có hai, ba cái chồi màu xanh đen đã nổi lên, chạm một cái là đau như bị xé thịt, nhức nhối hết cả cánh tay lẫn xương tủy bên trong, tôi vội kiểm tra nhũng chỗ khác trên cơ thể, nhưng tất cả đều bình thường. Lúc này mọi người mới bật đèn lên, tôi bảo cả bọn tự kiểm tra xem cơ thể có chỗ nào bất ổn không, nhưng ngoài tôi ra, Shirley Dương, Minh Thúc và Tuyền béo đều không sao cả. Kỳ lạ thật ,từ lúc tới Hắc hổ huyền đàn này, cả bọn chưa từng rời nhau nửa bước, sao chỉ có mỗi cơ thể tôi xảy ra sự lạ, nếu không nghĩ cách, e là sẽ mọc cả hoa huyết nhĩ mất. Đang chưa biết phải làm sao, chợt phát hiện ra A Hương đã nằm vật ra bất tỉnh nhân sự bên cạnh tôi, mũi rỉ cả máu, nửa bên mặt nhoe nhoét máu trồi lên tua tủa những chồi thịt màu xanh, cả trên tay cũng có. Thỉnh thoảng khi A Hương nhìn phải thứ gì cô bé không muốn thấy thì máu mũi sẽ chảy, vừa nãy trong động huyệt phía ngoài, cô bé mới nhác thấy hoa đỏ tuyết nhĩ, máu mũi đã túa ra rồi, trước đây đã mấy lần như vậy, nhưng chúng tôi cũng không để ý xem trọng lắm. Giờ tôi mới hiểu rõ, thì ra loại huyết nhĩ gieo trồng cái chết này liên tục phát tán thứ phấn hoa không nhìn thấy được vào không khí, chỉ cần tiếp xúc với máu tươi, nó sẽ nảy mầm. Thành thử từ lúc A Hương vừ nhìn thấy nó, máu cô bé đã bị nhiễm độc rồi. Chắc chắn ban nãy lúc A Hương túm tay, đã làm dính máu lên mu bàn tay tôi, sau đó cô bé ngất lịm, tôi vẫn còn tưởng cô bé nhìn thấy thứ gì ở dưới kia, đâu ngờ lại xảy ra sự thể thế này. Shirley Dương định giúp A Hương cầm máu, tôi vội bảo cô nàng tuyệt đối không được chạm tay vào máu đó, hãy dùng ngón tay ấn vào xương xoăn ở gốc hai cánh mũi, lỗ mũi bên trái chảy máu thì ấn vào bên phải, phải chảy máu thì ấn vào bên trái, bất luận thế nào cũng không được dính vào máu trên người cô bé. Thuật phong thủy âm dương giải thích, ở nơi sinh khí quá thịnh, thi thể chết mà không tan rữa, khí huyết không suy, trải qua ngày này tháng khác, không những cứ trương phình dần lên, mà cách mười hai tiếng lại nở ra những bông hoa thịt, gọi là huyết nhĩ. Người chết thì không sao, nhưng người sống mà cơ thể bị mọc ra cái thứ thịt này thì chỉ có hai lựa chọn, một là xa chạy cao bay khỏi nơi sinh khí qúa vượng này, huyết nhĩ sẽ tự nhiên tiêu tán hết, có điều ở chốn phát nguyên long mạch của thiên hạ chỉ có mỗi xe "căng hải" để dựa vào, nhất thời khó mà chạy thát đi đâu xa; lựa chọn thứ hai là đành lưu lại, đợi huyết nhĩ đơm hoa kết trái, bấy giờ người còn sống nhăn răng đây rốt cuộc cũng chỉ còn là cái xác trương phình mà thôi. Minh Thúc thấy cô con gái nuôi ba hồn bảy vía bay sạch, tính mệnh mong manh thoi thóp, liền khóc rống lên: "Ôi trời ơi, có lẫn không thế, lần này thì thực sự mất tất tật rồi, thằng phu xe với thằng vệ sĩ mất rồi, vợ mất rồi, Băng xuyên thủy tinh thi cũng mất rồi, giờ đến cả con gái yêu của tôi cũng sắp chết rồi..." Tôi nói với lão: "́y, bác chớ khóc lóc tang ma vội, trên tay tôi xungc có huyết nhĩ đây này, bác thương con gái bác, tôi cũng thương tôi lắm đấy. Trước mắt phải mau chóng nghĩ cho ra cách đã, vùng quê Tây Tạng chẳng phải vẫn thường có câu "khóc cho nước mắt lụt cầu, chẳng bằng tính kế trên đầu ngón tay" đó sao?" Minh Thúc vừa nghe thấy có thể cứu được, vội vội vàng vàng hỏi lại: "Thì ra chú có cách à? Quả nhiên chú Nhất vẫn là người vững dạ, một bụng cơ mưu, không biết có kế gì hay không? Chú cứ nói rõ ra, anh già rồi đầu óc ngu si hủ lậu lắm. Giả như thực sự cứu sống được A Hương, anh bằng lòng gả con gái nuôi của anh cho chú, sau này ta là người một nhà rồi..." Tôi không trả lời, trong bụng thầm thở dài một tiếng, lão khọm Hồng Kông này sợ tôi bỏ mặc lão trong lúc nguy nan, lại còn tính nước gả con gái cho tôi chứ, lão coi thường người khác quá đấy, cái mồi này đi mà nhử Tuyền béo, may ra còn có tác dụng nhé! Không ngờ Tuyền béo cũng không ngốc chút nào, đứng bên cạnh nói với lão: "Bác Minh này, nếu bác thực lòng thương A Hương, bác còn lôi cô bé tới Tây tạng mạo hiểm làm gì? Hai thằng con quý tử của bác sao không tới giúp? Không phải con đẻ nên mới thế hử?" Tuyền béo nói năng chẳng kiêng kị gì, thốt ra có mấy câu, quả nhiên đã đánh trúng nỗi chỗ hiểm của Minh Thúc. Lão ta không biết phải biện bách ra sao, mặt mày tím tái, tỏ ra hết sức bối rối. Tôi huých khuỷu tay chọc vào người Tuyền béo, bảo ngậm cái miệng lại đừng nói nữa. Người ta nào phải thánh hiền, ai chẳng có lòng riêng, chuyện này không trách lão ta được. Shirley Dương thấy chúng tôi không quan tâm đến sự sống chết của A Hương mà chực cãi nhau đến nơi, vừa cầm máu cho A Hương, vừa can: "Đừng có cãi nhau nữa! Mọi vật trên đời tương sinh tương khắc, trong vòng năm bước chân quanh rắn hổ mang, ắt sẽ có cỏ giải độc. Con vật nhỏ màu xanh dưới kia kìa, nó ăn huyết nhĩ, trong cơ thể chắc chắn có thứ giải dược độc tính của huyết nhĩ, hoặc giả vì nó đã ăn thứ gì đó khác trong động huyệt này..." Tôi gật đầu: "Đúng đúng, tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ. Tuyền béo, cậu với tôi xuống đó bát cái con lông xanh kia lên!" Nói rồi ném luôn hai cây pháo sáng xuống hố, bên dưới đang co con vật to như con chó con đang nằm xệp trên mặt đất ăn ngốn ngấu máy quả cuối cùng trên cái xác, nếu không hành động ngay, để nó ăn xong có khi lại chui tọt vào trong cái khe nào mà trốn mất áy chứ. Nhờ có pháo sáng, Tuyền béo đã quan sát được rõ tình hình dưới hố, để đỡ lằng nhằng, bèn rút súng ra bắn luôn. Tôi chưa kịp ngăn Tuyền béo lại thì đã muộn, trong lúc luống cuống, lỡ huých phải cánh tay cậu ta, đạn bắn xiên vào vách hang. Đất đá bắn tung tóe, chấn động khá lớn, con vật nhỏ trông vừa như mù lòa vừa như ngu ngốc kia cũng bị kinh động, quay đầu bò về phía sau. Tôi kêu lên với Tuyền béo: "Đừng giết, để bát sống nó!" Vừa nói vừa nhảy tù bục đá xuống, vựa vặn giẫm lên cái xác đàn ông, chặn đứng đường rút của con chó con. Khoảng cách từ bục đá xuống dưới này không cao lắm, Tuyền béo xoay người lại, cũng bám tay bò xuống. Cả hai thằng chúng tôi, đứa đứng trước, kẻ đứng sau, kẹp con chó con lông xanh ở giữa, cùng rút xẻng công binh ra. Con vật này trông vừa ngu đần, chỉ biết gặm lấy gặm để quả sinh nhân, có điều tứ chi nó rất to chắc, xem ra rất khỏe. Cảm thấy trước sai đều bị chặn, nó bối rối chạy quẩn tại chỗ, cái đầu nom như đầu rán lại có mõm há to, phả ra một mùi tanh ngấy. Con thú nhỏ này thị khắp mình xếp nếp, có một lớp lông cứng màu xanh lục phủ dày. Tôi và Tuyền béo xưa nay chưa từng nghe nói trên đời lại có loại động vật này, nhưng cứ giành thế chủ động, cảm giác thứ này rất có thể là cương thi, có lẽ là do con dã thú nào đó chết đi hóa thành, thân thể màu xanh đen, lại hôi thối, ắt hẳn có độc, có điều nó chỉ to cỡ con chó cún bình thường, muốn bắt sóng xem chừng cũng không khó khăn mấy. Con thú nhỏ chạy tại chỗ hai vòng, rồi nhằm thẳng Tuyền béo, xông lên há miệng cắn bừa. Tuyền béo vung xẻng công binh vụt xuống, lưng xẻng công binh nện xuốngcũng đau điếng, phát rồ con thú nhảy dựng lên, húc cho Tuyền béo ngã lăn ra đất. Tuyền béo nhanh tay rút móng lừa đen gí vào, banh ngang mồm con thú ra. Con vật trông giống con chó con này chưa từng nếm mùi vị móng lừa đen, có lẽ cảm thấy không ngon cho lắm, lắc đầu lia lịa, định nhổ ra. Tuyền béo lại húc đầu một phát vào mồm nó, hai tay tóm lấy hai chi trước, đôi bên giằng co quyết liệt, xoắn vào nhau. Tôi ở phía sau lấy băng dính quấn liền mười mấy vòng quanh mõm con quái vật, kế đó dùng dây thừng trói chân nó lại. Tôi dựng Tuyền béo dậy. Cậu ta bảo tôi: "Con này dễ đối phó hơn tôi tưởng rất hiều. Chắc là nó ngày nào cũng ăn xong rồi ngủ, chẳng có việc gì làm đây, thế rốt cuộc nó là con gì hả cậu? Tôi thấy nó không giống chó cho lắm!" Minh Thúc và Shirley Dương tháy chúng tôi tóm được con vật, lập tức đưa A Hương, xuống dưới bục đá. Chồi thịt huyết nhĩ trên mu bàn tay tôi đã nở to gấp đôi, tình trạng của A Hương còn nghiêm trọng hơn nhiều, nếu không mau cứu chữa, e là không giữ được tính mạng. Tuyền béo đã vào con vật bị chúng tôi bắt trói, nói: "Con này có thể dùng làm thuốc giải á? Trông nó xấu xí thế này, có khi máu thịt nó đầy độc ấy chứ, định lấy độc trị độc à?" Shirley Dương nói: "Tôi cũng không rõ đây là lọai gì đâu, nhưng không nằm ngoài hai khả năng, một là thứ bài tiết trong cơ thể hóa giải độc tính, hai là, quanh chỗ nó sống hoặc có thứ gì khác nó ăn có thể trung hòa độc tính, cứ tìm quanh cái hang này xem, có lẽ có thu hoạch đấy." Chúng tôi không dám trễ nãi, bèn chia nhau tìm quanh trong đáy hang. Tôi lại gần khối đá thủy tinh khổng lồ thấy bên trên có khắc vô số ký hiệu của Mật tông, chưa kịp để ý xem là có nội dung gì thì phát hiện dưới chân tảng đá có một thứ rất lỳ lạ. Lúc này chúng tôi ở bên trên nhìn xuống, thấy có gì giống như cỗ quan tài gỗ đỏ bị đè, thì ra bên dưới tảng đá thủy tinh này là cái mai rùa rỗng ruột màu đỏ vằn đen, bị tảng đá chẹt lên, con rùa khổng lồ có lẽ đã chết từ lâu, xác thịt mủn rữa không còn gì. Minh Thúc cũng trông thấy. Loại mai rùa đỏ vằn đen này cực kỳ hiếm thấy, tương truyền trong tứ linh "long ly quy phượng", "quy" chính là chỉ cụ rùa già nghìn tuổi, màu sắc trên mai đã ngả dần sang màu đỏ nhạt. Minh Thúc như có điều gì tư lự, ngoảnh lại nhìn con vật Tuyền béo bắt được lần nữa, rồi hấp tấp bảo tôi: "Phen này phát tài rồi... Thứ kia không phải là cuơng thi chó đâu, mà là con rùa thoát xác đấy. A Hương được cứu rồi!" Tôi thấy Minh Thúc quá phấn khích, nói hấp ta hấp tấp nghe không rõ, bèn bảo lão ta bình thĩnh lại, nói cho rõ ràng xem sao, cái gì được cứu rồi cơ chứ? Lão ta chẳng thèm đáp lại, vớ luôn xẻng chặt một miếng mai rùa, rồi đắp lên chỗ huyết nhĩ mọc trên người tôi và A Hương. Một cảm giác mát lạnh đến tận xương, những chỗ đau rất tê tấy trên da tức khắc dịu hẳn đi. Thấy A Hương thoát hiểm, Minh Thúc mới nói cho chúng tôi biết, trước kia hồi Peter Hoàng còn làm hải tặc, có bắt chặn một con tàu, lạ là người trên tàu đều chết ráo cả, thi thể trong khoang tàu mọc lên một loại tảo máu hình nấm. Bọn hải tặc đã đánh chết một con vật to như con thằn lằn nước ở trên tàu, không ít kẻ chạm phải huyết dịch tù xác chết nó, tính mạng nguy cấp trong gang tấc. Tên cầm đầu bọn hải tặc vốn rành rẽ chuyện trên biển, biết con tàu này có khả năng cất giấu gì đó, bèn sai bọn đàn em lục soát kỹ càng, quả nhiên tìm thấy một chiếc mai rùa kẹp trong tủ hàng hóa ở khaong tàu. thứ rùa thoát được khỏi mai của nó chắc chắn ăn phải thứ đặc biệt, đã biến thành tinh, hại chết hết người trên tàu. Những nơi nó bỏ qua, xác người chết đều mọc ra mấy thứ hoa thịt có thịt. Vực sâu dưới Long đỉnh này, có lẽ là sinh khí quá vượng cho nên một xác chết mới có thể mọc thêm huyết nhĩ nhiều lần. Mai rùa là báu vật khó kiếm trong thé gian này, chữa được tất cả mọi chứng độc. Cả cái mai rùa nguyên vẹn này, không thể nói là giá cao ngất ngưởng nữa, mà là báu vật vô giá rồi. Bấy giờ lũ hải tặc tranh nhau thứ này, tự tàn sát lẫn nhau, chết vô số, Peter Hoàng cũng suýt nữa mất mạng. Cũng chính lúc ấy, Minh Thúc cứu được Peter Hoàng, và biết về loại rùa thoát xác này từ miệng hắn, khi cho người quay lại tìm, tàu của hải tặc đã đắm, đành lủi thủi trở về. Giờ thấy cái mai rùa rỗng bị tảng đá thủy tinh đè xuống này, màu sắc hoa văn đều không phải tầm thường. Xem ra con người vẫn phải hành thiện tích đức, năm xưa tiện tay cứu mạng Peter Hoàng, giờ vì vậy mà cứu được con gái nuôi. Cứu một mạng người, hơn xây tháp Bụt bảy tầng, làm nhiều việc thiện ắt sẽ có báo ứng tốt. Tuyền béo nghe bảo thứ này đáng tiền như vậy, vội lao tới bắt tay đào lấy mai rùa ra. Tôi nghĩ bụng Minh Thúc nói đến câu cuối cùng, lại còn phải đò đưa, cạnh khóe tôi một phát, có lẽ lão ở mấy vùng Hồng Kông, Nam Dương lâu năm, giữa người và người với nhau thiếu đi lòng chân thật, nói thế nào thì thế quả thực vẫn khiến cho tôi rất ngứa ngáy ruột gan, sau này phải tìm cơ hội dọa cho lão chết khiếp mới được, vậy là tôi đành tạm thời nói hùa theo lão: "Tục ngữ có câu "Tìm chỉ lên núi là ra, không tường sự thế hỏi già rõ ngay", hiếm có người nào toàn tài cái gì cũng biết, người bất tài chẳng được tích sự gì lại càng hiếm hơn, suy cho cùng vẫn là bác đây dân giang hồ lâu năm hiểu rộng biết nhiều, chúng tôi thô thiển lại ít được cập nhật thông tin, thành ra đều chưa ai nghe thấy chuyện kỳ lạ này bao giờ..." Tôi lơ đãng nói chuyện với lão, còn mắt cứ nhìn chằm chằm vào tảng đá thủy tinh khổng lồ kia. Chỉ một lát, những hình vẽ trên tảng đá đó đã như in vào trong mắt tôi, có lẽ nào Hiến Vương ở Vân Nam đã từng tới nơi đây? Tầng đã thủy tinh hình vuông khổng lồ được chia đều thành năm lớp, lớp nào cũng có một số văn tự khắc đá đơn giản. Văn tự mật và ký hiệu tôi xem không hiểu, nhưng hình vẽ thì nhìn một cái là hiểu ngay. Lớp trên cùng có khắc rất nhiều nghi thức giết người độc ác, rất giống trùng thuật của Hiến Vương ở Vân Nam, đều dùng một thứ gì đó gắn vào cơ thể người chết sau khi đã giết họ một cách tà nhẫn, để chuyển hóa lòng oán hận của người chết thành sức mạnh. Tôi chẳng đành xem tiếp, vội gọi Shirley Dương tới xem cùng. Shirley Dương liền giao A Hương lại cho Minh Thúc chăm sóc, đi tới trước tảng đá chăm chú quan sát, một lúc sau mới nói với tôi: "Trùng thuật của Hiến Vương vốn khởi nguồn từ đất Tạng, trùng thuật ghi chép trên tảng đá so với trùng thuật Hiến Vương thì kém xa về sự phong phú phức tạp, thần quỷ khôn lường. Nơi đây có lẽ là nơi phát nguyên cổ xưa nhất của trung thuật, và chỉ một nguyên mẫu còn chưa hoàn thiện, tuy nhiên cái cốt lõi của trùng thuật, chính lá chuyển hóa những sinh mệnh chết đi thành năng lượng khác, đã được thể hiển rất rõ ràng. Tuy trùng thuật Hiến Vương về sau phức tạp hơn hiều, chẳng qua cũng không thoát khỏi bộ khung nguyên thủy này." Shirley Dương nói, kỳ thực ban nãy nhìn thấy Di lặc tuyết và Nãi cùng thần băng đã cảm thấy rất là quen thuộc, mấy thứ ấy quả là rất giống trùng thuật. Sau khi xuống dưới vực sâu, thấy lũ sứa nuớc ngọt dưới sông ngầm, cô đã nghi ngờ nguyên hình của Di lặc tuyết vốn dĩ là loài sứa hút máu , thời kì hồ nước trên cao núi cao biến thành sông băng cổ, chúng dần dần tiến hóa để cơ thể thischnghi với trạng thái sinh tồn trong băng tuyết, bản tính sợ muối hột của chúng có lẽ liên quan đến điều này. Cũng có khả năng Ma quốc cổ đại hoặc tín đồ Luân Hồi tông đều dựa vào đặc tính của sinh vật này mà phát minh ra "trùng thuật", lọai tà thuật di họa cho cả trăm đời. Huyền vũ cự thi trong hang động này, xét từ góc độ nào đó, cũng tương ứng với đặc trưng của "trùng thuật". Trên bề mặt tầng thứ hai của tảng đá thủy tinh này có hình một người đàn bà bưng hai tay che mặt; tầng thứ ba là một con rắn khổng lồ mọc mắt trên đầu; phần quan trọng nhất trong tầng thứ tư đã bị người ta mài mòn hủy đi, nhưng vết tích mài còn lại là hình tròn, có lẽ trước đây là ký hiệu vẽ nhãn cầu; tầng dưới cùng, đặc biệt kỳ lạ nhất, chỉ có khắc vài thứ trông giống như xương cốt. Tôi chỉ vào tầng đá này nói với Shirley Dương: "Tảng đá to này, phân làm mấy tầng, từ trên xuống dưới, tầng nào cũng có nội dung khác nhau, hình như giống với tòa tháp đen tượng trưng cho thang bậc địa vị ở thành cổ Tinh Tuyệt." Shirley Dương lại nhìn xuống xem: "Cái này đúng là một kiểu sắp xếp, song hoàn toàn trái ngược với lối sắp xếp ở thành cổ Tinh Tuyệt. Dựa vào những miêu tả về Ma quốc trong trường thi Chế địch Bảo châu Đại vương, thì những ký hiệu trên khối đá thủy tinh này tượng trưng cho sức mạnh hay năng lượng nào đó, chứ không phải thứ bậc địa vị thứ tự từ trên xuống dưới, càng xuống dưới sức mạnh càng lớn." Tuy nơi này có sự khác biệt so với nước Tinh Tuyệt, nhưng vẫn thể hiện mối liên hệ khắng khít, chỉ dựa vào tảng đá này thôi cũng có thể đoán định rằng, giữa dân tộc Quỷ động của nước Tinh Tuyệt và dân tộc sùng bái vực sâu của Ma quốc chắc chắn có mối tương quan sâu sắc. Có lẽ dân tộc Quỷ động là một phân chi của yêu ma phương Bắc hoặc Luân Hồi tông năm xưa cũng nên. Điều này chứng tỏ rằng chúng tôi quả thực đang từng bước tiến gần tới chân tướng của "lời nguyền nhãn cầu". Chỉ cần tìm ra thành Ác La Hải, nói không chừng là có thể kết thúc luôn chuyện này. Tuy nhiên thành Ác La Hải chắc chắn sẽ hiểm ác hơn hành Tinh Tuyệt bội phần, việc đến nước này chỉ còn có thể đánh cước với số phận mà thôi. Ngay sau đó tôi và Shirley Dương lại tìm thấy một vài bia đá thủy tinh khác trong động, không thấy có nhiều chữ viết, thảy đều là hình vẽ ghi chép sự việc. Theo những gì ghi chép trong đó có thể thấy rằng, tảng đá thủy tinh trấn con rùa thoát xác, chính là một góc do Luân Hồi tông đào ra từ Cánh cửa tai họa, nét khắc trên đá đều là do người thành Ác La Hải thực hiện. Cánh cửa tai họa kia vốn là một bức tường thủy tinh khổng lồ không thể vượt qua được. Khi Ma quốc bị hủy diệt, Cánh cửa tai họa đã bịt kín con đường duy nhất mở thông ra thề giới bên ngoài. Còn Luân Hồi tông thì đã đào một con đường đi vào đó, là để đợi ngày chuyển sinh sẽ dến trong tương lai. Rà soát toàn hang động, thông tin thu lượm được cũng chỉ có từng ấy, dựa vào đó mà đoán, thì việc đặt một tảng đá lớn láy từ Cánh cửa tai họa vào hang tế tự này chính là để biểu dương công quả sau khi Luân Hồi tông đào xong được con đường thông thẳng tới Ma quốc; xác chết và con rùa thiêng đều là vật cúng tế đặc biệt. Chúng tôi đoán nếu cứ men theo dòng sông nhung nhúc sứa đi xuống mạn dưới, chắc chắn có thể tìm tới cánh cửa thủy tinh lớn kia, thành Ác La Hải có lẽ cũng ở không xa. Lúc này Tuyền béo đã đào mai rùa ra, xác chết trương phình bị con rùa thoát xác ăn hết huyết nhĩ nở trên người giờ héo hon như cây khô, chắc là phải đến giờ này ngày mai, nó mới lại kết được quả sinh nhân. Lúc này quay lại nhìn, con rùa thoát xác bị chúng tôi bắt được đã chết cứng đơ rồi. Chắc là do băng dính quấn quá chặt, nên tắc thở mà chết. Con vật này chẳng phải thứ lành, khắp mình đều có độc, giữ lại không may mắn gì, Tuyền béo liền vứt xác nó và cái xác đàn ông mọc huyết nhĩ vào một chỗ, đổ xuống một ít nhiên liệu dễ cháy, châm một mồi lửa đốt ra tro. Tôi thấy cái hang này không còn giá trị gì nữa, bèn dẫn mọi người quay trở lại bên ngoài. Vết thương của A Hương đã không còn gì nguy ngại, nhưng vì mất máu quá nhiều, nên giờ ccần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Những người còn lại cũng mệt mỏi phờ phạc, hơn nữa cuối cùng cũng đã diệt trừ xong tai họa tiềm ẩn quanh đây, đặt lưng xuống liền ngủ khì khì. Vực sâu dưới sông băng không có khái niệm ngày đêm, cứ ngủ đến khi nào không muốn ngủ nữa, mới dậy chuẩn bị tiếp tục lên đường. Tôi kiểm tra lại vũ khí đạn dược, thực phẩm và các trang thiết bị khác một lượt, độ cao nơi đây so với mực nước biển khá thấp, chúng tôi bèn thay hết quần áo ra, nhưng trang thiết bị chống rét không được vứt đi, bởi về sau có thể vẫn phải băng núi để thoát ra. Thứ nữa do Minh Thúc và A Hương chỉ có thể mang đồ cá nhân, những thứ còn lại thì phải chia cho tôi và Tuyền béo gánh chịu cho nên phải thật cố mang vác nhẹ, cái gì không cần thì vứt cả đi, chỉ chọn những đồ thật cần thiết mà thôi. Minh Thúc đang mặc cả với Tuyền béo, bàn xem phải phân chia mai rùa thế nào. Cả hai đã bắt đầu cãi vã, mãi không có kết quả, cuối cùng Tuyền béo phát cáu, cắm phập con dao lính dù xuống đất, nói toẹt ra: "Chán đôi co với bố lắm rồi, bố cứ trông mà làm đi, chia xong mà không vừa ý tôi, thì ta dùng dao thương lượng." Minh Thúc nghe thề thì đành phải thỏa hiệp, chia theo cách của Tuyền béo, cứ bình quân đầu người mà tính, nhu vậy Tuyền béo nuốt gọn bốn phần năm, chỉ để lại cho Minh Thúc một phần năm. Minh Thúc nói:" Có lẫn không thế hả chú béo, anh với con gái anh phải chia hai phần chứ, sao chia co một phần năm?" Tuyền béo mặt mũi ngơ ngác: "À, bác Minh Thúc này, bác là người thông minh trên thương trường, sao ngủ có một đêm tỉnh dậy đã nói nhảm thế nhỉ? Phần của A Hương, chẳng phải đã dùng để trị vết thương cho cô bé rồi đó sao? Mây ở Kelamer trắng trong, chúng ta, những người đổ đáu ở Kelamer, tâm địa cũng phải trong sạch như áng mây trên đỉnh núi tuyết chứ. Tuy tôi xưa nay ngây thơ chất phác, trông cứ như chàng ngố, song tôi cũng biết cái lẽ, đói cũng không ăn cà rốt, khát cũng chẳng uống tả la, bác chớ có cậy mình già, ăn hơn chúng tôi hai thùng muối, mà coi tôi là thằng ngố nhé. Minh Thúc xưa nay nổi tiếng tinh quái trong giới đồ cổ Nam Dương, thường tự xưng là Tiểu Gia Cát, đã qua tay biết bao vụ làm ăn lớn, lúc này gặp phải cái loại ranh ma trà trộn như Tuyền béo, có nói lý lẽ với cậu ta, cậu ta cũng cứ giả ngây giả ngô, mà nhược bằng khiến cậu ta cáu lên, thì hậu quả cũng khó lừơng, thôi thì bó tay, coi như xui xẻo vậy. Tuyền béo huýt sáo, gói mai rùa vào trong túi. Minh Thúc thấy vẻ mặt hớn hở đắc chí của cậu ta, tức lộn cả ruột, đành lầm lũi đi xem con gái nuôi thế nào. Tôi chạy lại kéo Minh Thúc ra một chỗ, nói cho lão ta tình cảnh trước mắt: "Sức khỏe của bác và A Hương không bì được với chúng tôi đau. Chúng tôi lần này quyết chí được ăn cả, ngã về không. Bác có ba lựa chọn, thứ nhất là men theo bờ sông đi lên trên, nhưng xác suất cs thể thoát ra ở đó chỉ là năm mươi năm mươi; thứ hai, bác và A Hương ở lại hang này, đợi chúng tôi quay lại đón, có điều liệu chúng tôi còn sống trở về không, bao nhiêu phần trăm cơ hội tôi cũng không nắm rõ; cuối cùng, đi theo chúng tôi xuống hạ du con sông, băng qua Cánh cửa tai họa, dằng sau cánh cửa ấy là thành Ác La Hải, nếu đi như vậy thì chắc chắn nguy hiểm vô cùng thập tử nhất sinh, tôi không dámchắc có thể chăm sóc được cho cha con bác, không hề có bất cứ đảm bảo gì cho an toàn tính mạng. Rốt cuộc đi đâu về đâu, bác tự quyết định vậy!" Tôi nói với Minh Thúc, nếu bằng lòng chia đôi đường, sẽ cho bác cả cái mai rùa. Lão giật thót mình, vội tỏ thái độ ngay: "Tuyệt đối không tách đoàn được moj người sống chết có nhau, đi thì cùng đi tới Cánh cửa tai họa, sau này A Hương gả cho chú, việc buôn bán của tôi cũng giao cho chú quản luôn, cái mai rùa thiêng kia đương nhiên cũng là của chú, chúng ta là người một nhà sao lại nói là hai nhà cho được? Không bàn bạc nữa đâu, cứ quyết định thế đi!" Tôi thầm thở dài: "Xem chừng lão khọm già này nghĩ chúng tôi định bỏ mặc lão đây, bất kể nói thế nào, lão vẫn cảm thấy chúng tôi muốn tự tìm đường tẩu thoát. Xem ra cái chum nhuộm vải của chủ nghĩa tư bản quả thực có thể làm thối rữa linh hồn con người. Từ hôm qua đến giờ, điều gì cần nói tôi cũng đều đã nói với lão ta mấy lần rồi, chuyện gì nói đến ba lần thì nhạt như nước ốc, thôi thì đi xuống hạ du, sống hay chết đành phải chờ xem số phận của mỗi người thế nào vậy." Chương 20 NGƯ TṚN Tôi đành dắt Minh Thúc và A Hương men theo dòng sông dày đặc mạch khoáng thủy tinh đi xuống phía hạ du, đi một mạch ba ngày, những con sứa nước ngọt phát quang dần dần thưa thớt. Cuối cùng cũng tới nơi tận cùng của vực sâu dài hẹp này, kẽ hở khổng lồ trong lòng núi bị một bức tường đá thủy tinh cao hàng mấy trăm mét chặn lại, trên tường chi chít những mật hiệu và ấn ký quái dị, giống như tảng đá thủy tinh chúng tôi thấy hôm trước, có điều bức tường này quả thực quá cao quá lớn, đây chắc chắn là Cánh cửa tai họa được nhắc đến trong truyền thuyết rồi. Chân bức tường ngập dưới dòng nước sông. Lúc này đang là khoảng thời gian lưu lượng hệ thống nước Côn Luân lớn nhất trong năm, xem chừng đường hầm kia đã nằm dưới mặt nước, nếu vào ngày thường, con đường trên Cánh cửa Tai họa có khả năng sẽ lộ ra. Do không biết con đường này dài ngắn ra sao, mà thiết bị lặn cũng chỉ có ba bộ, không thể mạo hiểm chui xuống cả đoàn, tôi quyết định để mọi người ở đây nghỉ ngơi trước đã, một mình tôi sẽ xuống sông dò xét đường đi, rồi sẽ tính đi tiếp thế nào. Tuyền béo ngăn tôi lại, đòi tự mình xuống sông trinh sát, xem xem con đường dài ngắn rộng hẹp ra sao. Tôi biết Tuyền béo rất giỏi bơi lội, liền đồng ý cho cậu ta xuống dò đường. Tuyền béo tự vỗ ngực cho rằng mấy mươi mét đường sông, bơi một hơi là quay lại được, không thèm dùng bình oxy, chỉ đeo kính lặn rồi nhảy xuống. Tôi đứng trên bờ bấm đồng hồ chờ, thời gian trôi đi từng giây, mặt nước vẫn lặng như tờ. Cả Shirley Dương cũng bắt đầu sốt ruột, một phút rồi vẫn chưa thấy Tuyền béo quay lại, chín mươi chín phần trăm bị cá cắn đít rồi. Đang định xuống nước tìm, thì thấy bọt nước rẽ ra, cái đầu đội mũ leo núi của Tuyền béo nổi lên, cậu ta vuốt nước trên mặt nói :" Con đường thông qua bức tường thủy tinh này rất rộng, nhưng không dài lắm, có điều là mẹ kiếp, phía bên kia không tài nào đi được nữa, những con cá to dưới đó vây lại thành ngư trận, số lượng nhiều không đếm xuể, tắc nghẽn lại một chỗ". Hồ nước ở đất liền cũng có ngư trận, có điều ở đây không có dấu vết của con người, bầy cá chắc là không nhất thiết phải bày binh bố trận đề phòng con người tới bắt như vậy chứ, trừ phi dưới nước còn có thứ gì còn chưa rõ đang uy hiếp đến sự sinh tồn của chúng. Ngoài tôi và Tuyền béo ra, những người còn lại đều chưa từng nghe nói tới ngư trận. Ở miền duyên hải Phúc Kiến của chúng tôi, có rất nhiều loại truyền thuyết này, ngư trận cũng có ở các hồ nước ngọt trong đất liền, nhưng không biết vì sao, hai mươi năm trở lại đây cực kỳ hiếm thấy. Ngư trận, còn có cái tên là "bức tường cá", là một dạng hành vi siêu tự nhiên của loài cá mà các nhà sinh vật học đến giờ vẫn không có cách nào giải thích được. Những con cá cùng loài ở dưới nước tụ tập lại với số lượng lớn, cùng cắn đuôi nhau, đầu đuôi gắn kết, từng vòng từng vòng xoay thành trận tròn, bất kể nhỏ to lớn bé, vây chặt lại thành tầng tầng lớp lớp, phạm vi có lúc kéo tới mấy dặm. Loài cá trong hồ nước ngọt kết thành ngư trận, một là để phòng "ma đen" ( chim cồng cộc) bắt; hai là để chống lại sự tấn công của động vật săn mồi dưới nước, bởi nhìn từ xa dưới nước, ngư trận giống như một con quái vật khổng lồ đen sì đang bơi nhởn nhơ, đủ để dọa bất kỳ thiên địch nào; cũng có khả năng do khí hậu hoặc sự thay đổi đột ngột của môi trường, bầy cá kinh hãi, bầy binh bố trận để tự bảo vệ. Mọi người ngồi bên bờ sông ăn uống một chút cho lại sức để còn bơi lội, nhân tiện xác định kế sách làm sao vượt qua được ngư trận phía sau bức tường thủy tinh, việc này tốn rất nhiều nơ ron thần kinh. Shirley Dương tìm tờ giấy, vẽ phác lại tình hình dưới sông theo tường thuật của Tuyền béo. Cánh cửa Tai họa có một thông đạo rộng cỡ bảy, tám mét, dài chừng hai mươi mét, sau khi ra khỏi thông đạo, địa thế có hình loa kèn, phía trước chật, phía sau rộng, tuy nhiên ở miệng kèn lại có hàng ngàn hàng vạn con cá da trơn râu trắng túm tụm lại thành một ngư trận lớn như cái thùng phuy di động, chặn đứng lối thông ra vùng hồ bên ngoài. Cá râu trắng là loài cá đặc biệt chỉ sống được trong môi trường nước ở vùng núi Kelamer, đặc điểm của nó là da trơn láng không vảy, toàn thân màu xanh, duy chỉ có râu và miệng là màu trắng, cho nên mới có cái tên như vậy. Tuyền béo nói những con cá râu trắng phía sau Cánh cửa Tai họa to nhỏ không đều, nhưng nói chung thì đều có đuôi dài hơn nửa mét. Ngư trận khổng lồ đó cứ cuộn đi cuộn lại, căn bản không thể nào xuyên qua được. Shirley Dương nói :" Cá râu trắng tuy không gây sát thương cho con người, nhưng với số lượng khổng lồ như vậy thì lại là một sự uy hiếp ngấm ngầm đấy. Lúc đi xuyên qua dưới nước, lỡ chẳng may mà bị rớt đoàn, rất có khả năng sẽ bị bầy cá vây chặt lại rồi mất liên lạc, nên chúng ta phải tìm cách đánh tan ngư trận này đã, sau đó mới đi được". Tôi nói với mọi người :" Từ xưa dân chài muốn phá ngư trận, cần phải có ma soái thân chinh, chúng ta bây giờ cho dù có ma soái đuổi cá thật, thì e là cũng không đối phó được với hàng ngàn hàng vạn con cá râu trắng dài hơn nửa mét thế kia". Bọn Minh Thúc không hiểu "ma soái" là gì, vội hỏi cho ra nhẽ. Tôi bảo Tuyền béo kể cho họ nghe. Tuyền béo nói các vị có biết "ma đen" là gì không? Không phải là con lợn đen theo cách gọi của người Tứ Xuyên đâu. Ở một số làng chài, dân chài đều nuôi một loài chim nước mỏ to tên là chim cồng cộc, có thể giúp dân chài bắt cá dưới nước, có điều trước đó phải buộc một sợi dây vào cổ nó, bằng không nó bắt được cá là xực luôn. Loài chim nước này dân gian còn gọi là "ma đen". Phàm nơi nào nuôi ma đen bắt cá, ở những vùng sông hồ rộng lớn, bất kể nuôi bao nhiêu con, đều phải có một con ma soái cầm đầu. Ma soái to gấp hai ba lần con cồng cộc bình thường, chiếc mỏ lớn của nó còn lợi hại hơn cả móc thép, đôi mắt sáng quắc soi mọi ngóc ngách, trông như con đại bàng. Có lúc ngư dân đi thuyền ra giữa hồ bắt cá,mấy ngày liền đến cái vảy cá cũng không kiếm được, chứng tỏ bầy cá dưới sông đã vây thành ngư trận. Lúc này tất cả dân chài sẽ phải gom góp tiền bạc, lập bàn thờ đốt hương cúng tế thần sông, sau đó thả ma soái xuống nước, bất luận ngư trận có dày đến thế nào, cũng không chống đỡ nổi hai ba cú chọc xỉa của nó, lập tức tan vỡ giải tán ngay. Nhưng cá râu trắng ở đây to lớn thế kia, cá thường ở sông hồ nội địa bì sao được. Loài cá này mà bơi ở dưới nước, sức ấy có thể húc ngã con người, e rằng dẫu có ma soái cũng không giải tán được ngư trận ở đây. Tuyền béo đang kể cho mọi người, tôi đã nghĩ xong quyết định, rằng đã tới trước cánh cửa lớn này của Ma quốc, thì không có lý nào lại rút lui, không có ma soái thì chúng tôi có thuốc nổ đủ để phá tan bầy cá rồi. Nhưng nếu lặn xuống sông, đi xuyên con đường dưới nước, thì năm người phải cùng đi một lượt, bởi tôi nom Cánh cửa Tai họa khổng lồ này không phải là một chỉnh thể, mà là từng khối đá thủy tinh to thể tích cỡ mười mấy mét vuông được ghép vào, bên trên khắc hàng đống hình vẽ ký hiệu, còn giữa các tảng đá với nhau thì có vô số kẽ hở, có khả năng là do sức nước chảy đã tách chúng ra, mà cũng có thể khi xây dựng người ta chủ ý làm vậy để giảm bớt sức dòng nước xối vào tường. Thuốc nổ dùng để công phá ngư trận không thể quá ít, ít quá thì sẽ không đánh tan được lũ cá, nhưng nếu nhiều quá, sợ là phá vỡ mất một góc tường thủy tinh. Bức tường khổng lồ này là di tích từ thời thượng cổ, nói không chừng rung lên một cái, cả Cánh cửa tai họa này sẽ đổ sụp như chơi, sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền, nội trong hai phút, đá tảng từ bức tường chính rơi xuống sẽ lấp chặt thông đạo. Trước đó chừng một phút rưỡi, có lẽ tương đối an toàn, phải nắm bắt thời cơ trước khi phản ứng dây chuyền xảy ra, đi xuyên qua cánh cửa, có điều đã đi qua rồi thì đừng hòng nghĩ có thể quay lại đường cũ. Tôi nói qua cho mọi người nghe về những nguy hiểm sắp phải đối mặt, nhất là phải để Minh Thúc chuẩn bị tâm lý trước, giờ có hối hận muốn quay lại cũng vẫn còn kịp, một khi tiến vào Cánh cửa Tai họa rồi sẽ không còn đường rút đâu. Minh Thúc chần chừ mãi hồi lâu, cuối cùng nghiến răng biểu thị quyết tâm đi cùng chúng tôi. Vậy là mọi người trang bị gọn gàng, cùng xuống giữa dòng nước. Ba bình oxy, riêng Tuyền béo dùng một cái, câu ta phụ trách đi đánh bộc phá ngư trận, Shirley Dương và A Hương dùng chung một cái, tôi và Minh Thúc dùng chung một cái. Lão già này quá nửa đời người bôn ba trên biển, thành thử rất quen sông nước, xuống một cái là như con cá già dưới nước vậy, A Hương bơi lội cũng thường thường, nhưng đã có Shirley Dương chăm sóc, chắc chắn có thể yên tâm được. Nước sông ngầm ở Kelamer hết sức đặc biệt, vừa trong vừa trắng, có rất ít thực vật họ tảo, nhiều nhất là loài tép trong suốt chuyên ăn silic, tạo thành một hệ thống sinh thái đặc biệt dưới nước. Xuống đáy nước, bật đèn chiếu, thì thấy những quầng sáng trắng lập lờ khắp nơi, các tảng đá dưới nước toàn là màu trắng. Trên bức tường thủy tinh màu lục biếc có một thông đạo rộng gần mười mét, soi đèn chiếu vào, chỉ thấy vùng nước trước mặt đục ngầu, vô số cá râu trắng con nọ ngậm đuôi con kia, vây thành một bức tường cá mênh mông hết sức choáng ngợp, bịt kín con đường thông tới dòng sông bên ngoài. Tốc độ chảy của nước dường như không vì vậy mà chậm lại, có lẽ sâu hơn nữa dưới đất, có một hệ thống nhanh sông nào đó khác chăng. Tôi, Minh Thúc, Shirley Dương, A Hương, cả bốn người dừng lại ở trước cửa hang đợi thời cơ. Tuyền béo đem thuốc nổ bơi về phía thông đạo, bóng của cậu ta mau chóng mất hút trong khoảng nước đục trước ngư trận, phải một lúc lâu vẫn chưa thấy quay lại. Có lẽ ở dưới nước thì sinh ra ảo giác về thời gian, mỗi một giây đều cảm thấy rất lâu. Tôi giương đèn chiếu lên không ngừng rọi về phía đó, đang sốt ruột, thì thấy ánh đèn lấp lóe ở vùng nước đối diện, Tuyền béo đang cuống quýt bơi lại. Tuyền béo vừa bơi về vừa đưa tay làm ám hiệu, ý là thuốc nổ không dễ đặt cho nên mới mất thời gian, nhưng sắp sửa nổ rồi. Minh Thúc cũng nghển cổ hóng về phía cửa thông đạo. Tôi vội ấn đầu lão xuống, nhân tiện với cánh tay ra, gắng kéo giật Tuyền béo đang bơi lại gần. Gần như cùng lúc ấy, cả tầng nước rung chuyển, bức tường thủy tinh kia dường như cũng lắc lư theo. Vụ nổ lớn dấy lên những luồng sóng xung kích, cuốn theo vô số xác cá nát vụn, bắn tóe ra. Chúng tôi phủ phục dưới chân tường, qua kính lặn có thể thấy một màn sương đỏ dày đặc xối ra từ trong Cánh cửa Tai họa, không ai ngờ rằng sức công phá của vụ nổ lại mạnh thế. Tuyền béo đưa ngang ngón tay ra tỏ ý: hình như thuốc cho hơi nhiều... Do thời gian cấp bách, đợt sóng xung kích vừa qua đi, chúng tôi liền nổi lên mặt nước, định mau chóng bơi xuyên qua thông đạo. Tôi vừa mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, chiếc kính lặn đã bị đập một phát, suýt gãy sống mũi, vội nấp ngay ra sau tường. Bầy cá râu trắng đang kinh sợ ào ào lao xối từ trong thông đạo ra. Những con cá lớn vây thành ngư trận, lúc vụ nổ xảy ra tinh thần vẫn đang trong trạng tháo phấn khích cao độ, nói theo cách của các nhà sinh vật học là còn ở trong cảnh giới "vô ngã", có bị đánh bị chém cũng không biết đau, cho nên rất khó có thể tản ra khi gặp tác động quấy nhiễu đến từ bên ngoài. Nhưng sức công phá của vụ nổ quá mạnh, khiến chúng từ trạng thái mộng du đột ngột bừng tỉnh, tức thời hỗn loạn, mắt mũi đờ đẫn, rối rít quẫy nhau lao ra. Từng đợt cá lao ra xối xả như dòng nước lũ, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng. Tôi nghĩ bụng phen này không ổn rồi, cứ tưởng bầy cá sẽ rút ra hướng khác, không ngờ chúng lại mất phương hướng, một lô xích xông tuồn vào cả trong thông đạo thế này. Thời gian đã qua hơn phút rưỡi, bầy cá vẫn lũ lượt lao ra không ngừng, thế là chúng tôi đánh mất cơ hội cuối cùng để thâm nhập vào thành Ác La Hải rồi. Song đúng lúc ấy, bầy cá râu trắng đã tuôn hết ra khỏi thông đạo, chúng tôi tranh thủ từng giây bơi vào trong, nước sông ở đây trộn lẫn với vảy cá, thịt cá thành một vạt đục ngầu, bơi trong nước, mà cứ thấy lợm giọng buồn nôn, hơn nữa còn gần như không thấy gì cả, may mà thông đạo này thẳng tuột, cũng không quá dài, cả bọn đành nín thở, gắng gỏi bơi về phía trước. Cơ thể chốc chốc lại bị va đập, vẫn còn không ít con cá lạc đàn bơi loạn xị như lũ nhặng. Bọn cá lớn này ở dưới nước rất khỏe, trong cơn hỗn loạn, cái túi đeo trên lưng Minh Thúc bị một con đuôi dài hơn mét rưỡi quất rơi mất, lão muốn quay lại tóm lấy, nhưng bị tôi và Tuyền béo giật chân kéo cho một phát, lúc này mà quay trở lại chẳng khác nào tìm đến chỗ chết. Rốt cuộc cũng coi như vượt qua được khoảng hai chục mét ấy. Tôi là người cuối cùng chui ra khỏi thông đạo, nước hồ rất sâu, dòng chảy cũng rất lớn, tuy còn có vô số con cá lớn ở sâu tít trong ngư trận còn chưa kịp đào tẩu, nhưng cảnh vật dưới nước cũng rõ lên nhiều, đồng thời đá thủy tinh trên Cánh cửa Tai họa bắt đầu sụp đổ, mấy tảng đá lớn đã rơi xuống chặn đứng đường rút. Tôi đưa tay ra hiệu, bảo mọi người nhanh chóng lần lượt đổi bình oxy cho nhau để hít thở, sau đó cả đoàn tức tốc bơi chếch lên phía trên. Thế nhưng mọi người vừa định hành động thì đều cùng lúc sững người ra, lớp ngư trận cuối cùng tan rã, làm lộ ra một con cá râu trắng to lớn dài mười mấy mét. Dường như nó không hề kinh hãi trước vụ nổ, vẫn thẩn thơ bơi trong làn nước, đỉnh đầu hồng đỏ, hai mang trắng muốt, râu dài đến kinh người, trên cái râu dài mấy mét treo đầy cá nhỏ, con cá này rất khó đoán tuổi, đại loại chắc nó là vua cá của vùng hồ này. Tuy chúng tôi đều biết những con cá râu trắng này không tấn công người, song cóc nhảy lên chân, tuy không cắn cũng khiến người ta giật thót mình. Con cá khổng lồ này quả thực quá lớn, mọi người đều thộn ra nhìn, không biết nó là cá hay là rồng nữa? Nơi này làm gì có long môn, mà nếu có long môn, thì con cá già này e là đã hóa rồng thật rồi. Trong lúc chúng tôi ngây ra như vậy, con cá như con rồng trắng này quẫy đuôi bơi sâu xuống dưới hồ, giấu đi tung tích. Dòng nước cuộn lên do nó mới hiện ra làm cho chúng tôi sực tỉnh lại, dắt díu lẫn nhau ngoi lên mặt nước. Vừa ngoi được đầu lên, chúng tôi lập tức nhận thấy môi trường ngoài này hoàn toàn khác xa so với trong kia, dường như là một thế giới khác. Cánh cửa Tai họa sau lưng chúng tôi lởm chởm những vách đá chót vót cao muôn trượng, bầu trời trên đầu phủ dày mây móc, ngọn núi tuyết mấy nghìn mét ẩn hiện trong mây, bốn bề núi ôm nước ấp, rừng cây rậm rịt, bát ngát sum suê hết sức tươi tốt. Quãng gần chúng tôi nhất có một sườn núi, trong rừng cây mọc bên trên có một con đường rộng rãi ngoằn ngoèo, mặt đường nhẵn phẳng như gương, nối liền với mặt hồ, có điều núi rừng dày đặc quá không thấy rõ là dẫn tới đâu. Minh Thúc thấy có đường đi, tức thời mừng rỡ ra mặt, nói với tôi :" Chúng ta bơi lại gần đó đi, con đường này có lẽ dẫn ra ngoài ..." Tôi cũng đang có ý đó, vừa hưởng ứng, bỗng nghe thấy Shirley Dương cuống quýt nói :" Không được, mặt đường nhẵn bóng quá, tuyệt đối không phải đường do con người tạo ra đâu, hẳn là do con mãnh thú nào đó trườn mình lên lâu năm. Chúng ta mau bơi ra phía tảng nham thạch màu xanh ở đằng xa kia, bây giờ bơi mau, nhanh nhanh nhanh .. chớ có dừng lại!". Chương 21 CHÚA CỦA HỒ NƯỚC Minh Thúc vẫn còn do dự, cảm thấy Shirley Dương có chút phức tạp hóa vấn đề, đường rành rành ra đấy thì không đi, lại cứ bắt phải leo lên cái tảng nham thạch dốc đứng kia. Tôi và Tuyền béo thì biết Shirley Dương xưa nay rất nghiêm túc thận trọng trong những chuyện này, chưa đùa cợt bao giờ, sốt sắng bảo mọi người phải tránh xa ra, chắc chắn là đã phát hiện ra mối nguy hiểm nào đó rồi, huống hồ tôi nghe cô nàng nói thì cũng nhận ra ngay, con đường trên núi kia quả thực quá trơn nhẵn, ngay cả cỏ dại cũng không có, chắc chắn không phải đường cho người đi. Chúng tôi đang ở giữa hồ nước, rất gần con đường nhẵn bóng như gương kia, bất kể có con mãnh thú nào từ phía trên lao xuống, đều không có cách nào chống đỡ được. Tôi bèn cuống quýt dùng cả tay lẫn chân kéo Minh Thúc và A Hương bơi về phía tảng nham thạch màu xanh lục ở bên trái hồ nước. Xung quanh cái hồ này tuy có rừng cây rậm rạp, nhưng chỗ có thể lên bờ lại không nhiều, ngoài con đường trơn nhẵn dị thường kia, hai bên còn lại đều là những vách núi cheo leo trông lên không thấy đỉnh, cộng với một tảng nham thạch lớn màu xanh, cao chừng mười mấy mét ở bên trái, muốn leo lên cũng phải tốn không ít sức lực. Chúng tôi bơi tới chân tảng nham thạch, vừa mới đưa tay chạm vào vách đá lạnh ngắt, bên tai đã nghe thấy tiếng đá vụn bị chà xát vang lên ở đầu bên kia của con đường trên núi, dường như có con vật to lớn đang nhanh nhẹn bò ra từ sâu trong rừng núi rậm rì. Mọi người đều ngẩn ra, âm thanh kia đến quá nhanh. Loài động vật có thể dùng cơ thể mài nhẵn cả con đường núi ấy nếu không phải mãng xà khổng lồ thì cũng là mãnh thú sống sâu trong núi Côn Luân như cá sấu long vương, bất kể là gì, hẳn sẽ cho chúng tôi nếm đủ. Cả bọn liền gấp rút dùng cuốc chim leo núi móc vào tảng đá leo lên. Hiềm nỗi trên vách đá có rất nhiều rêu, vừa trơn vừa dốc, cuốc chim không có tác dụng mấy. Phi hổ trảo của Shirley Dương lại ở trong túi chưa lấy ra, đành phải tìm một dây thừng leo núi thắt một vòng, sử dụng kỹ thuật thòng dây cổ ngựa cô nàng học được ở Texas, tung lên quàng vào một mỏm đá nhô ra. Thân thủ của Minh Thúc nom không hề giống người hơn năm mươi tuổi chút nào, y như con vượn già, quả không hổ danh là tay thủy thủ lão luyện trên biển. Khi phải chạy trốn giữ mạng thì lão nhanh chân hơn bất cứ ai, sột soạt vài cái là đã giật dây, tranh bò lên một cái bục tự nhiên giữa lưng chừng khối đá trước rồi. Tôi và Tuyền béo, Shirley Dương ở phía dưới nâng A Hương, Minh Thúc ở trên đưa tay xuống kéo cô con gái nuôi. Sau khi Shirley Dương leo lên, mỏm đá mắc vòng dây thừng đã lung lay, Tuyền béo giật một cái thì cả dây lẫn đá rơi tõm xuống nước. Shirley Dương đang chuẩn bị thắt lại dây thừng, tôi và Tuyền béo đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "ùm" thật lớn, có thứ gì đó từ trên núi vừa trườn xuống, lặn sâu dưới mặt hồ. Shirley Dương và Minh Thúc liền nhanh chóng thòng dây thừng xuống đón chúng tôi. Minh Thúc vừa rồi đứng trên cao đã trông thấy con quái vật dưới nước. Lão khọm này xưa nay có cái tật, có khả năng là triệu chứng của bệnh liệt rung Parkinson giai đoạn đầu, hễ căng thẳng là tay cực run, bất kể đang cầm thứ gì, đều sẽ nắm không chặt, sớm muộn gì rồi cũng thả rơi ra. Lúc này cũng thể, trong tay lão đang cầm đinh găm, định bụng sẽ cố định nó vào vách đá cho chặt, đột nhiên run run đánh rơi xuống nước. Tôi và Tuyền béo vừa mới bắt được sợi dây, không ngờ còn chưa dùng sức kéo, cả cái dây lẫn đinh găm đều rơi cả xuống. Hai chúng tôi chỉ còn nước tức điên lên chửi lão đồ ngây ngây ngẩn ngẩn, đúng là vô tích sự. Shirley Dương định lấy sợi dây thừng khác ra, nhưng lập tức nhận ra đã không kịp nữa, liền chỉ xuống dưới mặt nước nói :" Mau chui vào trong hang đá dưới nước trốn đi cái đã!". Tôi và Tuyền béo không biết con quái vật dưới nước kia rốt cuộc là con gì, chỉ chắc chắn là thứ khó xơi. Trong chớp mắt nó đã lù lù xuất hiện. Hai thằng bất đắc dĩ đành phải nín thở lặn xuống đáy. Hồ nước này không sâu, nước trong vắt, những khối nham thạch bên dưới trắng tinh. Đáy hồ có một vài lỗ thấm nước, ngoài ra còn có mấy cái hang lõm rất sâu, có thể nói là thủng lỗ chỗ. Địa mạo nơi này, trước khi ngập nước thì đã bị phong hóa, trở thành một hồ nước đặc biệt. Trải qua hàng ngàn vạn năm vật đổi sao dời, những tảng nham thạch phong hóa đã chìm xuống đáy nước, có lẽ khi hồ này hết tuổi thọ, những hố đã lõm do gió bào mòn sẽ sụp xuống, nước của cả vùng hồ trong núi này sẽ xối thẳng xuống, tạo nên một thác nước trong lòng đất. Dưới nước, cá mú tùm lum cả, ngoài những con cá da trơn râu trắng số lượng đông nhất ra, còn có lác đác cá vảy đỏ nứt bụng và cá nhỏ đuôi dài vây đen nữa, không biết do vụ nổ vừa nãy ở Cánh cửa tai họa, hay là do con quái vật đột ngột trườn xuống hồ, chúng rõ ràng rất bị kinh động, láo nháo bơi vào hang lẩn tránh. Cá râu trắng, trước khi cơ thể lớn lên đến kích cỡ như thế, có lẽ từng là một phân chi của loài cá trê, chắc chắn không thích nghi được với môi trường ngầm dưới lòng đất, sau cơn kinh hoảng ào ào chui vào trong Cánh cửa tai họa đã lại lũ lượt bơi về, có lẽ thà mạo hiểm cho con quái vật ăn thịt, còn hơn rời xa vùng hồ ấm áp thoải mái này. Tôi vừa lặn xuống dưới nước, thì phát hiện ra trong bầy cá đang bơi hoảng loạn, có một con vật dài chừng năm sáu mét, bốn chân ngắn, thân mình vằn vện đen trắng, trông giống con thằn lằn lớn, lại như một quả ngư lôi, vừa cắm xuống dưới đáy nước liền lao mạnh về phía chúng tôi. Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra tên của một mãnh thú, giao long vằn, con vật thích nóng sợ lạnh. Năm 1972 anh em bộ đội thi công dưới sông băng Mectabuchal ở núi Côn Luân, từng đào được xác đóng băng của con mãnh thú này, có người muốn đem làm tiêu bản, nhưng sau đó không rõ vì sao mà không thành công. Bấy giờ chúng tôi còn rong ruổi mấy trăm dặm đường núi tới tham quan xác nó nữa. Đúng là không xong rồi, của nợ này còn dữ hơn cả cá sấu long vương, da thô thịt chắc, đến cả súng đạn cũng khó mà làm gì nổi nó. Tuyền béo và tôi thấy con giao long vằn lao đến vùn vụt, hơi hốt hoảng, nhưng lập tức lặn xuống dưới một tảng nham thạch hình thù kỳ dị chọc thẳng lên dưới đáy hồ, cái đầu hình tam giác cứng chắc của con giao long va vào tảng đá, tảng đá trắng giòn lập tức vỡ ra vô số khối đá vụn, nó lại tức khí lao vọt lên trên. Tôi chột dạ, không xong rồi, nó định lao ra khỏi mặt nước tấn công Shirley Dương và bố con Minh Thúc trên tảng đá. Bỗng thấy bọt nước bắn tung tóe, con giao long lại xuống dưới hồ rơi đánh ùm một cái, xem ra với sức bật vừa rồi, chưa đủ để nó chạm tới con mồi ở trên tảng nham thạch. Con giao long ngay sau đó lại cuộn tròn xông xxuống phía dưới, nhưng có vẻ như nó không xác định rõ mục tiêu cố định, cứ đâm chỗ nọ chọc chỗ kia, loay hoay trong hồ. Bầy cá chưa kịp lẩn tránh, bị nó nhai ngấu nghiến hết cả. Tôi nhân cơ hội đón lấy bình dưỡng khí của Tuyền béo hít hai hơi. Hai thằng nhân lúc rối ren lẩn vào một cái hang ở đáy hồ. Trong hang cũng nêm chặt những con cá tị nạn, hai thằng chúng tôi với đàn cá chẳng ai để ý đến ai nữa, đứa nào lo phận đứa ấy. Tôi mau chóng hiểu ra ý đồ của con giao long vằn kia, nó không ngừng quẫy trong hồ, là muốn đuổi những con cá nấp trong hang ra, những con cá râu trắng quả nhiên kinh hãi không chịu nổi, từ trong hang bơi vọt ra xung quanh. Con giao long liền nhân cơ hội ấy mà đại khai sát giới, như thể nó có mối thâm thù huyết hận với bầy cá này hay sao ấy, chứ tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ăn cho no bụng. Trước đó bầy cá râu trắng kết thành ngư trận, có lẽ là để phòng ngự trước con thiên địch tàn bạo này. Nước hồ trong suốt mau chóng bị máu cá nhuốm đỏ, xác cá bị cắn nát trôi lập lờ khắp nơi. Tôi và Tuyền béo nấp trong động trông mà thấy rùng mình, muốn nhân cơ hội chuồn ra chân tảng đá để bò lên, có điều bò lên ít nhất cũng phải mất mấy phút, chẳng may giữa đường đụng phải con giao long vằn vện hai mắt đỏ ngầu này thì toi đời, tốc độ bơi trong nước của nó còn nhanh hơn cả ngư lôi, nếu không thể dựa vào địa hình có lợi để né tránh, thì bất luận là ở trên đất liền hay ở dưới nước cũng sẽ không thể có cơ hội sống sót, thôi thì đành nán lại dưới đáy hồ nhẫn nại đợi thời cơ vậy. Oxy trong bình dưỡng khí Tuyền béo mang theo không còn nhiều nữa, trong lúc không để ý, đáy hồ đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng thảm khốc. Con giao long đang đuổi theo cắn đớp loạn xị bầy cá, vừa vặn bơi tới trước cửa hang chúng tôi náu mình. Bấy giờ chỉ thấy trong khoảng nước lẫn máu tươi có một bóng trắng vụt qua. Con cá râu trắng già ở đáy hồ đã xuất hiện từ lúc nào. Nó oằn mình, quật đầu, húc một cú thô bạo vào cái bụng nhỏ mềm yếu nhất trên mình con giao long. Con giao long bị húc lộn nhào trong nước, oằn cả thân mình quái dị, nhưng lập tức lao thẳng đến, đớp ngay vào sống lưng con cá già râu trắng. Loài cá râu trắng này tuy không có vảy, nhưng da nó lại có những vảy thịt lăn tăn như vệt sóng, hết sức rắn chắc, nhất là con cá này đã già, thân hình to lớn, vảy thịt của nó càng rắn chắc bội phần. Con giao long cậy có răng nhọn, da dày, móng sắc, con cá râu trắng già kia thì sống lâu năm, kinh nghiệm phong phú, thân hình thì vừa dài vừa to, vảy thịt kiên cố, có bị cắn mấy phát cũng không đến nỗi chí mạng, đôi bên quấn lấy nhau, nhất thời khó mà chia tách ra được. Cả vùng hồ như có xoáy nước lớn, nhưng do nước từ lòng núi đổ vào rất nhiều, lượng nước thấm qua các lỗ thấm ở đáy hồ cũng không ít, bao nhiêu máu me tuôn ra tới đâu là bị cuốn đi tới đó, nước trong hồ vì thế mà vẫn trong suốt sáng trắng. Tôi và Tuyền béo nhìn thấy thì hiểu ra ngay đây chẳng khác nào cuộc giao tranh giữa hai con hổ dữ, quyết chiến vì tranh giành đất sống. Nhưng vì sao chúng lại quyết chiến một mất một còn ác liệt như vậy? Phải chăng vì chất nước đặc biệt của hồ? Hay là vì thù oán giữa hai loài thiên địch? Chúng tôi không tài nào luận đoán ra được, nhưng muốn thoát khỏi mặt hồ thì phải tranh thủ ngay lúc này, liền chia nhau hít hết số oxy còn lại trong bình dưỡng khí, tránh xa cuộc ác chiến giữa con giao long vằn và con cá già râu trắng, men theo rìa nham thạch, bơi lên khỏi mặt nước. Shirley Dương từ trên tảng đá quan sát tình hình dưới hồ, còn nhìn rõ hơn chúng tôi nhiều, thấy chúng tôi nhân cơ hội bơi lên, liền thả dây thừng xuống, lần này không dám để cho Minh Thúc giúp một tay nữa. Khi tôi leo được lên tảng đá, quay lại nhìn xuống, con cá già đã chiếm thế thượng phong, đang húc con giao long xuống dưới đáy hồ, miệng con giao long hộc cả bọt máu, trông chừng không thể chống chọi được nữa. Đợi đến khi tôi leo hẳn lên tảng nham thạch, thì phát hiện ra tình thế đã đột ngột thay đổi, từ trên con đường núi kia lại có một con giao long to hơn nữa bò ra, con cá già râu trắng chỉ chăm chú đối đầu đằng trước, mà không hề phòng bị phía sau, con giao long vằn kia lẻn tới đớp chặt lấy mang cá, lôi nó vào trong hang động lớn nhất ở sâu dưới đáy hồ. Xem chừng cuộc ác chiến tranh đoạt vương vị ở hồ nước này sắp đến hồi kết thúc, Tuyền béo vuốt nước trên mặt nói :" Đợi chúng cắn nhau xong, ta còn phải tranh thủ thời gian xuống vớt ít thịt cá. Minh Thúc vứt cả túi thực phẩm sau bức tường thủy tinh rồi, bằng không tối nay chúng ta chết đói cả lũ". Tôi nói với cậu ta :" Dưới nước nguy hiểm lắm, đừng vì con săn sắt mà thả con cá rô đi như thế. Trong ba lô của tôi còn đồ ăn đấy, ta có thể dựa theo cách năm xưa chủ tịch dạy chúng ta, lúc bận thì ăn khô, lúc rảnh thì ăn nhão, lúc không bận không rảnh, ăn nửa khô nửa nhão, mọi người ăn tiết kiệm một chút, thì có thể đối phó được hai ba ngày". Tuyền béo nói :" Có thực mới vực được đạo bố ạ. Lát nữa tôi thế nào cũng phải đi bắt cá, trong chốn rừng thiêng núi độc này làm gì có lúc nào nhàn rỗi, có khi sắp tới lại đụng phải con gì cũng nên, chết xuống âm phủ làm ma đói cũng vẫn bị bắt nạt thôi". Shirley Dương chăm chú theo dõi động tĩnh dưới hồ, rõ ràng vẫn cảm thấy cuộc ác chiến dưới hồ vẫn chưa kết thúc, nghe thấy tôi với Tuyền béo nói chuyện, bèn lên tiếng :" Cá ở đây không thể ăn đâu. Năm xưa cư dân ở thành Ác La Hải đều biến mất chỉ trong một đêm, người bên ngoài không hiểu có chuyện gì xảy ra. Những câu chuyện xoay quanh sự hủy diệt của thành Ác La Hải nhiều lắm, nhưng ở Tây Tạng quả thực từ xưa đã có tục không ăn cá, vả lại cả một bầy cá râu trắng to thế này cũng quả thực rất cổ quái, chúng ta tốt nhất đừng tự chuốc phiền phức ..." Trong dòng nước giữa hồ, bỗng nhiên xuất hiện hàng vạn con cá râu trắng, ních kín lại với nhau, dường như muốn xuống đáy hồ giải cứu con cá già. Bấy giờ sắc trời đã muộn, hoàng hôn nhá nhem, để xem cho rõ hơn, tôi leo lên chõ cao nhất trên tảng đá. Cảnh vật hiện ra đằng sau tảng đá còn khiến người ta giật mình choáng ngợp hơn cả trận kịch chiến của bầy cá giữa hồ. Phía sau tảng nham thạch là một vùng đất trũng thấp hơn so với mặt hồ, có một tòa thành cổ bằng nham thạch bị phong hóa thủng lỗ chỗ như tổ ong, ít nhất cũng có mười mấy tầng, chót vót cắm giữa vùng đất trũng, vây quanh toàn là những tảng nham thạch trắng ơn ởn, các hốc lỗ bên trên nhiều không đếm xuể. Khu vực này khác hẳn với vùng rừng rậm thâm u xung quanh, không có một bóng cây lụn cỏ nào cả. Trên nóc tòa thành trông như tổ ong kia, có một quả nhãn cầu làm bằng một khối đá lớn, lẽ nào đây chính là thành Ác La Hải trong truyền thuyết cổ xưa? Vậy nhưng tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào vì lặn lội vạn dặm trường đã tới đích, mà ngược lại tóc gáy dựng hết cả lên, bởi điều khiến người ta rợn người là, trong tòa thành này không những đèn đuốc sáng trưng, mà còn rặt một mùi chết chóc nặng nề. Ráng chiều trùm lên thành Ác La Hải lốm đốm ánh đèn như những vì sao, làn sương mơ hồ nửa hư nửa thực bao trùm khiến cảnh tượng trở nên mờ ảo vô cùng. Có vẻ như cư dân trong tòa thành cổ này đã đốt đèn, chuẩn bị đón bóng đêm buông xuống, nhưng trong thành lại im lìm vắng lặng như đã chết, không có chút cảm giác có sự sống nào. Mới nhìn qua, tôi đã vã cả mồ hôi, tương truyền cư dân trong thành này đều đã mất tích một cách kỳ lạ, những tín đồ Luân Hồi tông đời sau cũng tuyệt diệt cách đây mấy trăm năm rồi, trong thành sao lại có thể có ánh sáng của đèn đuốc cho được? Mà tòa thành có thể chứa hàng vạn người lại không có mảy may động tĩnh gì, xem chừng nó không phải là "thành chết" mà là một tòa "Thành ma". Đúng lúc tôi kinh ngạc khôn cùng, những người còn lại cũng lục tục leo lên đỉnh tảng nham thạch. Tất cả đều giống tôi, nhìn thấy tòa thành cổ sót lại giữa hai thế giới sống và chết, đều ngây người ra hồi lâu không nói được lời nào. Tương truyền thành cổ Pompeii thời La Mã bị phá hủy chỉ trong một đêm do núi lửa phun trào. Trong các đợt khai quật khảo cổ sau này, người ta phát hiện ra cư dân trong thành khi chết đều giữ nguyên bộ dạng đang sinh hoạt bình thường trong nhà, trạng thái của tòa thành Pompeii vĩnh viễn ngưng kết lại trong khoảnh khắc bị hủy diệt ấy. Vậy mà tòa thành cổ trước mắt chúng tôi, cư dân sống trong đó dường như bốc hơi đi đâu hết cả, chỉ còn mỗi tòa thành lỗ chỗ như tổ ong, đèn đuốc thắp sáng, đứng sừng sững trong sắc chiều bảng lảng. Nó được giữ lại hoàn hảo như vậy, khiến người ta cảm thấy dường như nó thoát ra khỏi xiềng xích của thời gian, trong mấy ngàn năm nay chưa từng có bất kỳ thay đổi nào. Rốt cuộc trong thành đã xảy ra tai họa gì? Chúng tôi đều không khỏi nghĩ đây là "thành ma ảo giác", có điều hỏi A Hương thì lại nhận được câu trả lời phủ định, nơi này đích thực tồn tại hẳn hoi, hoàn toàn không phải là "thành ma ảo giác" do vong linh của người chết dựng nên. Chúng tôi đang bàn bạc xem phải vào thành thế nào, bỗng nghe thấy tiếng nước hồ dưới kia sôi lên cuồn cuộn. Trời vẫn chưa tối hẳn, từ trên cao nhìn xuống, cả vùng hồ trong suốt như pha lê hiện rõ trước mắt, con cá già râu trắng và hai con giao long sau một hồi ác chiến đã phân thắng bại, hàng ngàn hàng vạn con cá râu trắng đã gắng hết sức mình dùng cơ thể húc vào con giao long, để giúp đỡ cụ cố của chúng. Trên đỉnh đầu của cá râu trắng đều có một vết chàm đỏ, chỗ đó dường như là rắn chắc nhất của chúng, mỗi con trung bình đều dài tầm nửa mét, nếu lao vụt về phía trước thì có thể đủ húc cho người ta hộc máu ra. Đôi giao long vằn kia tuy hung bạo, ngoan cường, bị tám chín con cá lớn húc vào cũng không cảm thấy gì, nhưng hàng vạn con cá lớn cùng lúc tấn công điên cuồng thì không tài nào đỡ được, huống hồ con cá già lại nhân cơ hội phản công, đôi giao long không chống trả được, đành chuồn vào rừng rậm trên bờ hồ, quật cây cối nghiêng ngả, chỉ trong giây lát đã mất tăm mất tích. Con cá già bị thương khắp mình nổi lên mặt hồ, vây thịt bị con giao long cắn đứt, hai mang cũng bị xé rách một mảng lớn. Các con cá con cá cháu của nó vây quanh lại, há miệng ngậm chặt vết thương, cá râu trắng tụ tập lại càng ngày càng nhiều, thoáng một cái, đã lần nữa vây thành ngư trận, cả một khoảng bóng đen sì ngợp mắt, che kín hết mặt hồ. Tôi trông vòng ngư trận từ từ chìm xuống đáy hồ, bụng nghĩ giữa cá râu trắng và giao long vằn chắc chắn thường xuyên xảy ra xung đột quyết liệt. Giao long vằn dường như chỉ muốn giết sạch bầy cá này, mà không chỉ để săn mồi ăn cho no bụng, nhưng bầy cá có cá chúa thống soái, giao long vằn tuy lợi hại, cũng khó mà ăn hiếp được. Lẽ nào mâu thuẫn giữa chúng, chỉ là do xuất phát từ ham muốn chiếm đoạt khu hồ phong hóa hiếm thấy này sao? Khu hồ này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?Điều này có lẽ liên quan tới rất nhiều bí mật cổ xưa, có điều trước mắt không cần để ý bấy nhiêu thứ ấy làm gì, tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, tiến vào thành Ác La Hải cái đã. CHƯƠNG 22 Đ̀U BÒ Shirley Dương hỏi tôi xem có phải trực tiếp tiến vào thành không.Trong thành rõ ràng là sáng đèn,nhưng lại im lặng đến kỳ lạ,bấy nhiêu vẻ quái dị như vậy,thực khiến người ta nhìn mà phát hãi. Tôi nói với Shirley Dương:"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.A Hương đã nói trong tòa thành này không có thứ gì không sạch sẽ,tôi nghĩ bao mươi sáu kế của ta thất bại thì cũng thất bại rồi,giờ chẳng còn gì phải sợ cả.Chỉ có điều tòa thành cổ này quả thực từ trong ra ngoài đều toát lên một luồng tà khí,dường như còn ẩn chứa một số bí mật khó tưởng tượng,chúng ta chỉ còn cách bất chấp cái vẻ quái gở đó,thẳng tiến là thẳng tiến thôi!" Vậy là mọi người xốc lại đồ đạc vật dụng,tìm đường vào thành. Tòa thành cổ trông như cái tổ ong lớn,lún sâu vào đất,tường thành màu trắng vây quanh dường như chỉ để làm cảnh,không có mấy tác dụng phòng ngự quân sự,nhưng quy mô rất lớn,muốn đi vòng xuống cũng phải tốn rất nhiều sức.Có rất nhiều làn sương mỏng kỳ lạ chờn vờn trong thành.Các căn nhà ở nơi đây toàn là những hang động trong tổ ong nối thông với nhau.Chúng tôi sợ lạc đường,không dám mạo hiểm đi vào,chỉ đứng ở ngoài nhìn vào mấy cái động,càng nhìn càng thấy khiếp vía. Trong thành không một bóng người,nhưng mười nhà thì có tới bảy tám nhà đốt đèn,mà đều không phải loại đèn trường minh vĩnh cửu gì,toàn dùng nhiên liệu cổ xưa chế từ phân khô của thú hoang kết hợp với hỗn hợp mỡ dầu,vẻ như vừa mới được thắp lên chưa lâu.Hơn nữa thành trì động huyệt tuy cổ xưa,lại tuyệt nhiên không bị tàn phá như những di tích cổ ngàn năm,một số đồ vật và da thú bên trong trông như mới,còn có những chén uống rượu bằng nửa hộp sọ mài nhẵn bóng.Thời gian nơi đây quả thực như đông kết lại,có lẽ dây phút ngưng đọng định hình này chính là khoảnh khắc cư dân trong tòa thành này biến mất. Chúng tôi bàn bạc một chút,đều thấy là giữa đêm đen cứ đi lung tung trong thành rất dễ lạc đường.Vả lại đường phố Ác La Hải,và cả những công trình quan trọng của tòa thành như trung tâm hành chính,giáo dục,thờ tự,có khả năng đều nằm sâu trong tổ ong lớn kia.Tòa thành với ngàn vạn hộ dân cư này là kết cấu hoàn toàn khác thành trì bình thường,nên cách yên ổn nhất trước mắt là đợi sáng mai nhìn rõ kết cấu tổ ong ở ngoại vi đã,rồi tìm đường tắt thâm nhập vào đàn tế,quyết không thể lỗ mãng đi bừa vào được.Lúc cần phải làm thằng khốn nạn,tự nhiên sẽ rõ mặt khốn nạn,song lúc cần phải cẩn thận thì cũng quyết không được manh động. Chúng tôi vốn định đi tới tường thành thì ở đó qua đêm,nhưng khi đi qua một hang động ở chân tương,Tuyền béo như chó săn đánh hơi thấy con mồi,khịt khịt mũi nói:"Mùi gì thơm thế nhỉ?Hình như nhà ai đang hầm thịt bò.Kệ thây thằng Ma Vương chứ,cái này thì quả là gãi đúng chỗ ngứa của ông béo mày rồi!" Nghe Tuyền béo nói,bản thân tôi dường như cũng ngửi thấy mùi thơm của thịt bò hầm tỏa ra từ cái động kia,mà tôi thì đang rầu rĩ vì thực phẩm còn ít ỏi,không đủ phân phát.Vừa nãy ở ven hò nói là có thể đối phó được hai ba ngày,cũng chỉ để an ủi đồng bào thôi,chứ thực ra nào có đủ ăn bữa đâu.Giờ này lại ngửi thấy mùi thịt,đương nhiên phải vào đó xem thế nào rồi.Vậy là liền cùng Tuyền béo dẫn đầu đoàn tiến vào căn phòng trong hang.Một chiếc nồi đá trong phòng quả thực đang hầm như thịt bò Yak,hơi nước cuộn lên sùng sục,mùi thơm sực mũi,thật sự là ngon đáo để. Tuyền béo nuốt nước bọt,nói với tôi:"Nhất này,ta đúng là ước gì được nấy nhỉ,cứ bảo pho mát thơm ngon,nhưng chẳng bằng món ăn tsampa Tây Tạng,mà tsampa tuy ngon,nhưng ăn lại không no lâu bằng thịt bò Yak.Nồi thịt bò này được chuẩn bị cho mình đấy nhỉ?Thứ này...có thể ăn được chứ? Trong tòa thành cổ không một bóng người,lại có một thịt bò đang hầm vừa chín tới,quả thực khó mà dùng lý lẽ thông thường để dò đoán được.Tôi nhớ vụ đi cải tạo lao động thời Cách mạng Văn hóa,ở trong núi Tim Trâu có thế chín rồng chầu sen ngọc đã từng ăn phải hoa quả rởm của con mụ già,đây liệu có phải là thành phố ma của những u hồn không?Toàn là bùa mê thuốc lú,ếch nhái,giun đất đánh lừa con mắt,ăn vào là đau bụng chăng?Nghĩ đến đây,tôi bần thần cả người,trong lòng tuy rất muốn lực một miếng thịt bò chín nhừ thật to đánh chén một bữa,nhưng lý trí mách bảo,thứ thịt này lai lịch bất minh,không ăn thì hơn,trông thì giống thịt bò đấy,nhưng ai dám chắc không phải là thịt người chứ. Minh Thúc lúc này đã đói hóp cả bụng.Lão và Tuyền béo đều hau háu nhìn những miếng thịt bò trong nồi,cứ nhìn chằm chằm như thế cả hai chắc đã no mắt lắm rồi. Tôi hỏi Shirley Dương nhìn nhận thế nào về nồi thịt này,Shirley Dương lắc đầu một cách rất dứt khoát,lại hỏi A Hương để xác nhận lại một lần nữa,nồi thịt đang hầm này,thực sự là nồi thịt thật,không hề giả mạo một chút nào. Tuyền béo nghe A Hương nói vậy,chẳng đợi được nữa,cũng chẳng sợ nóng bỏng,thò tay bấu lấy một miếng thịt bò bỏ vào mồm:"Tôi xả thân vì nghĩa,nếm trước hộ các đồng chí,trong thịt này có thuốc độc gì thì nó sẽ ngấm vào người tôi trước."Cậu ta vừa ăn vừa nói,mà nói chưa hết một câu,đã ăn bảy tám miếng thịt vào bụng rồi,muốn ngăn lại cũng không ngăn nổi. Chúng tôi chờ một lúc,xem chừng Tuyền béo ăn xong thật sự không có vấn đề gì,lúc ấy cậu ta đã xực vơi nửa nồi thịt bò,chờ thêm nữa thì mả mẹ nó đến rau cũng chẳng còn mà húp ấy chứ.Nếu đã không có độc,thì có gì mà không dám ăn,thế là mọi người hạ quyết tâm thà chết cũng không chịu làm ma đói,dùng do lính dù xọc thịt bò trong nồi nhấc ra ăn. Tôi đang ăn đột nhiên nhớ ra một việc,liền nói với Minh Thúc:"Ngày mai,trời vừa sáng là ta phải tiến sâu vào trong tổ ong lớn kia.Liệu sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm gì còn chưa biết,tôi đoán cũng chẳng yên bình gì đâu.Bác và A Hương cứ ở lại ngoài thành cho an toàn,đợi chúng tôi xong việc sẽ ra đón hai bố con." Minh Thúc mồm đang nhét mấy miếng thịt bò,muốn nói lắm nhưng không nói được,vội vàng nuốt chửng luôn nghẹn ứ ở cổ họng,một lúc lâu sau mới nói với tôi:"Chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà,sao lại nói khách sáo thế?Anh và A Hương tuy không có bản lĩnh lẵm,nhưng vẫn có thể giúp chú phần nào cơ mà." Lúc trước Minh Thúc nói sẽ gả A Hương cho tôi,nhưng đấy là chuyện bàn riêng giữa hai người,tôi chưa hề đồng ý.Bây giờ lão ta lại nói sớm muộn gì cũng là người một nhà gì gì đó,Shirley Dương nghe thấy bèn lập tức hỏi:"Cái gì người một nhà cơ?Bác định làm thông gia với nhà anh Nhất này á?" Minh Thúc đáp:"Đúng rồi,anh thấy chú Nhất nhân phẩm quá tốt,mà trai khôn dựng vợ,gái lớn gả chồng,anh lại là người lớn,thì phải lo cho chúng thôi.Con gái nuôi anh gả được cho chú ấy thì coi như có thể trông cậy được cả đời rồi,anh chết cũng nhắm mắt,cũng coi như không có gì khuất tất với bộ mẹ ruột của A Hương." Tôi vội ngắt lời lão:"Hàng ngàn năm trở lại đây,máu của nhân dân lao động Trung Quốc đã chảy thành sông thành bể,có đấu tranh có thất bại,có thất bại rồi lại có đấu tranh,cho đến khi giành được thắng lợi cuối cùng mới thôi,tất cả cũng là vì lật đổ ba ngọn núi lớn đè trên mình nhân dân Trung Quốc.Một nửa quãng đời của tôi đã được thay đổi,đến giờ lại muốn sắp đặt cuộc hôn nhân trọn gói của chế độ phong kiến cho tôi sao?Muốn tôi phải chịu khổ,một cổ hai tròng à?Tôi kiên quyết phản đối,ai mà còn nhắc lại,thì cẩn thận với tôi đấy!" Lúc này,Tuyền béo đã kịp ăn no.Cậu chàng vốn chỉ lo thiên hạ không loạn,nghe thấy chúng tôi nói qua nói lại như vậy,lập tức chõ mõm vào cho thêm phần rôm rả,bảo Minh Thúc:"Ông bác Minh của tôi ơi,bác mặc kệ thằng Nhất này đi,bác có nhã ý gả vợ cho hắn,có khác nào miếng bánh từ trên trời rơi tọt vào mồm hắn đâu,thế mà hắn còn ỉ ôi chê nhân bánh không được mới chứ.Chẳng bằng bác nhượng lại A Hương cho tôi,bố mẹ tôi mất sớm,tôi ở rể cho nhà bác OK không?Sau này tôi sẽ hiếu kính với bác như với bố đẻ,đợi sau khi bác lên nóc tủ ngồi rồi,tôi đảm bảo sẽ khóc kêu bác dọc đượng từ Thiên An Môn tới Bát Bảo Sơn.Tôi thề có Mao chủ tịch,tôi sẽ gọi mãi không ngập ngừng,muốn bi thương thế nào thì...mẹ kiếp bi thương như thế!" Nghe Tuyền béo giỡn với Minh Thúc tôi suýt nữa phì cả đống thịt trong mồm ra.Nhưng đúng lúc đó trong hang chợt vọng ra tiếng bò Yak kêu,cắt đứt tiếng cười của mọi người.Tiếng bò Yak trên đất Tạng vốn dĩ chẳng có gì là lạ,có điều vang lên trong tòa thành cổ im ắng này,lại ngay lúc chúng tôi vừa ăn thịt bò xong,gai ốc ai nấy cứ nổi hết cả lên. Tôi bảo Shirley Dương ở lại trông chừng Minh Thúc và A Hương,rồi vẫy tay gọi Tuyền béo.Hai chúng tôi cầm vũ khí,soi đèn pin mắt sói tiến sâu vào bên trong.Ban nãy mới vào đây tôi đã đáo mắt qua một lượt,thấy kết cấu động này cũng giống với các căn phòng khác,chỉ có điều dường như có nhiều hơn một cánh cửa đá,giờ tới sát cửa đá,mới cảm thấy tình hình không ổn. Trên cửa đá nhẵn thín,có một vết bàn tay người bằng máu,như thể có người tay dính đẫm máu,lúc đi ra vội vàng kéo cửa vậy.Tôi sờ vào đó,thấy vết máu dường như vẫn còn rất mới. Tôi gật đầu về phía Tuyền béo,Tuyền béo lui lại hai bước,tôi tiến lên tấn công,dùng vai đẩy cánh cửa ra,giơ súng chĩa vào bên trong.,nhưng không hề phát hiện có tung tích một ai cả.Chỉ thấy khắp vách tường nhoe nhoét máu tươi,chiếc bàn đá và cột gỗ ở giữa cũng có màu đỏ tươi,bên trên chất cả đống thịt bò Yak tươi rói,và mấy tấm da bò bê bết máu còn phả hơi nóng,giống như da mới lột.Chỗ này chắc là lò mổ súc vật trong thành. Tôi và Tuyền béo vừa ăn thịt bò hầm xong,trong cổ đều cảm thấy hơi buồn nôn,bỗng nhiên phát hiện ra trên đầu mình có thứ gì đó,vội ngẩng phắt lên.Một cái đầu bò to gấp hai gấp ba lần đầu con bò Yak bình thường treo ngược trên đó.Cái đầu bò không có da,hai mắt tròn xoe trờn trừng,đầm đìa máu,hai lỗ mũi vẫn còn phả hơi,qua nửa cái lưỡi thè lè ra ngoài,trông như còn sống,thở ra một tiếng trầm đục về phía chúng tôi. Tuyền béo dương súng lên định bắn.Trong lúc luống cuống tôi thấy tuy cái đầu bò này hết sức quái dị,nhưng không có vẻ định hại chúng tôi,bèn ngăn Tuyền béo lại đã,quan sát kỹ xem đầu con bò Yak này rốt cuộc là làm sao. Con bò Yak còn đang sống đã bị lột hết da mặt sau đó mới đem ra chọc mổ, kiểu giết thịt như vậy chúng tôi đã thấy trong các bức bích họa ở miếu Luân Hồi, thành thử cũng chẳng có gì lạ cả. Cách thức này là được kế thừa từ thuở xa xưa, hàm ý phải giải phóng linh hồn con bò trước đã, rồi mới có thể yên tâm ăn thịt của nó. Trong cái lò mổ này có một giàn gỗ lớn, hai bên trước và sau đều có thể kéo ra thụt vào được, như vậy sẽ kẹp con bò ở giữa, dẫu nó có khỏe đến mức nào cũng không cựa quậy nổi, đồ tể cứ việc tùy ý mổ xẻ. Thân con bò Yak bị kẹp vào giữa giá gỗ be bét máu, lớp da trên mình chưa lột, đuôi vẫn còn động đậy, phía trước khoang ngực của con bò không đầu có một chiếc rìu lớn dùng để chặt đầu đặt trên mặt đất. Còn chiếc đầu bò bị trep lơ lửng bằng sợi dây thừng, con mắt vẫn còn đảo đưa, tựa như con bò vừa bị chém trong nháy mắt. Thời gian ở đây đã đột nhiên ngưng đọng như thế, không trôi, và cho đến tận bây giờ, con bò Yak này vẫn bị đóng cứng lại trong khoảnh khắc trước khi chấm dứt hoàn toàn sự sống. Sau khi đầu đã lìa khỏi cổ mà vẫn sống thêm mấy giây, thậm chí là mấy phút, là chuyện rất hay gặp ở động vật. Con gà bị chặt đầu vẫn còn chạy được thêm một vòng. Thời xa xưa có những tử tù chịu hình phạt chặt đầu, đầu đã rơi xuống đất, nhưng nếu có người gọi tên, cái đầu của tử từ vẫn phản ứng lại được, ấy là bởi hệ thống thần kinh chưa chết hoàn toàn. Tuy nhiên tình trạng đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, còn từ lúc tôi và Tuyền béo phát hiện ra con bò Yak chưa chết hẳn này tới giờ, nó vẫn ở nguyên trong trên ranh giới sống chết như vậy, lẽ nào cứ thế đã mấy nghìn năm rồi? Không chỉ có cái đầu bò xui xẻo này như vậy, mà tất cả lùm cây ngọn cỏ trong tòa thành Ác La Hải này, cả đèn đuốc thắp sáng, cả các tác phẩm còn dở dang, bò Yak bị mổ xẻ, thịt bò hầm chín, vết bàn tay máu chưa khô trên cửa đá, tất cả đều rơi vào trạng thái bất động trong mấy giây cuối cùng, toàn bộ tòa thành trống rỗng không một bóng người, mọi điều này liệu có liên quan gì đến tai họa hủy diệt Ác La Hải không? Đó là tai họa kiểu gì, mà lại có một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy? Nghĩ đến những thứ ăn vừa nãy, có khi là một nồi thịt bò đã hầm mấy nghìn năm rồi, chúng tôi không sao tránh khỏi lợm giọng. Mọi hiện tượng trong tòa thành này quả thực rất khó hiểu, thôi thì cứ rút ra bên ngoài cho an toàn đã, đợi đến sáng sớm mai hẵng tiến vào tòa thành chính trông như tổ ong kia. Thế rồi tôi và Tuyền béo gọi mọi người, cùng mang đồ đạc men theo đường cũ quay lại. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu không, màn đêm đã buông xuống từ lâu, nhưng ánh sáng trong thành Ác La Hải vẫn giống như lúc tôi vừa phát hiện, vẫn như dưới sắc chiều bảng lảng, tuy đèn đuốc thắp sáng khắp nơi, mà lại có vẻ mơ hồ mờ mịt vô cùng, có lẽ ngay cả ánh sáng của thời khắc tòa cổ thành bị hủy diệt cũng vĩnh viễn ngưng đọng. Nếu không phải A Hương đã xác nhận, tôi chắc chắn sẽ cho rằng đây là tòa thành ma. CHƯƠNG HAI MƯƠI BA TUYẾN X Tôi vừa đi vừa kể sơ lược tình hình trong lò mổ cho Shirley Dương. Cô cho rằng tòa thành này không chỉ đơn giản là mất tích ở ngoài quỹ đạo thời gian, ví như thịt bò hầm chín trong nồi kia, quả thực vừa nhừ vừa ngon, ăn cho bằng hết, nó cũng không xuất hiện lại lần nữa, tất cả mọi thứ trong thành đều bị ngưng đọng ở một khoảnh khắc nào đó, nếu không chịu ảnh hưởng của ngoại lực thì sẽ vĩnh viễn không xảy ra bất kỳ sự biến đổi nào. Ngoài ra còn có một điểm rất dễ bỏ sót, mọi sự vật trong Ác La Hải hoàn toàn không chỉ trong trạng thái bất động, chỉ có thể nói rằng nó vĩnh viễn bảo lưu một hình thái đặc biệt, chứ không phải do thời gian ngưng chảy, cho nên tạm thời phải phủ định giả thiết về sự hỗn loạn của thời gian và không gian ở đây. Để cho tiện gọi tên, tạm thời ta hãy gọi khoảng khắc tựa như vĩnh hằng ở thành Ác La Hải này là "tuyến X", "X" là một ẩn số chưa biết. Muốn giải bài toán "tuyến X", nhất định phải làm rõ xem vào khoảnh khắc cuối cùng ở thành Ác La Hải đã xảy ra chuyện gì. Muốn vậy có lẽ phải đợi sau khi trời sáng, thì mới có thể tìm thấy được chân tướng sự việc ở sâu bên trong nó. Những việc kỳ quái trong thành khiến đầu tôi quay như chong chóng, nhưng nghe Shirley Dương phân tích, thấy tư duy của cô hết sức mạch lạc, thôi thì ở đời người giỏi hơn người là chuyện thường, có điều ở đời này hình như tôi có tố chất làm lãnh đạo, ấy thế nên cũng chẳng cần đến một cái đầu như của nhân viên tham mưu làm gì. Chúng tôi từ vòng ngoài tường thành leo trở lên dải nham thạch xanh lục ven hồ, quay đầu lại nhìn thành Ác La Hải trong đêm. Tòa thành im lìm nằm lún dưới đất, đèn vẫn thắp lấp lánh, ánh sáng vẫn chập choạng như buổi hoàng hôn, xem ra đến sáng sớm mai, thì chắc vẫn vậy mà thôi. Chạy đi chạy lại một hồi, Minh Thúc và A Hương đều đã mệt rã rời. Trong rừng lại có giao long ra vào, chúng tôi không dám xuống dưới đó, đành phải tìm lấy một chỗ kín gió trên dải nham thạch nghỉ ngơi, chuẩn bị để sớm mai sẽ tiến vào thành tìm hiểu chân tướng sự việc. Đêm đó, mọi người thay phiên nhau trực. Ngày hôm sau, trời vừa sáng, tôi phát hiện Shirley Dương đã dậy từ lâu, đang chăm chú lật giở tấm bản đồ Kinh Thánh chúng tôi phát hiện được ở miếu Luân Hồi. Tầng mây trên đỉnh đầu, rất dày, ánh nắng len qua kẽ mây rọi xuống không đủ sáng, cả vùng rừng vây bọc giữa những dãy núi cheo leo hiểm trở vẫn hết sức tối tăm, thành Ác La Hải nằm dưới chân dải nham thạch tựa như tách biệt hẳn với thế giới, vẫn y nguyên như vậy, ánh đèn lấp lánh, im ắng đến kỳ lạ, toàn bộ dựng lại trên "tuyến X". Shirley Dương bảo rằng cô có dự cảm, nếu như hôm nay không tìm ra bí mật của "tuyến X", e rằng mọi người sẽ vĩnh viễn không rời khỏi sơn cốc đằng sau Cánh cửa tai họa này, nơi đây đã là chốn cùng đường tuyệt lộ rồi. Tấm bản đồ trong tay Shirley Dương rách tơi rách tả, cha sứ Bồ Đào Nha trộm biết được điều cơ mật của Luân Hồi tông định bụng đi khai quật kho báu, kế hoạch còn chưa thực hiện được thì đã bị giết chết trong xung đột tôn giáo rồi. Chúng tôi mãi cũng không sao phân biệt nổi được địa hình vẽ trong bản đồ rốt cuộc là "vùng đất chim đại bàng" hay là "Phượng Hoàng thần cung". Tôi bèn hỏi Shirley Dương, có phát hiện gì mới không? Shirley Dương đáp: "Đem so với địa hình quanh đây, có thể đoán rằng bản đồ trong Kinh Thánh chính là bản đồ Thần cung Phượng Hoàng - thành Ác La Hải, có điều cố gắng hết sức cũng chỉ phục nguyên được chưa tới ba mươi phần trăm, chắp vá chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng, chẳng liền mạch nhau... Tuy nhiên nếu thời gian cho phép, tôi có thể căn cứ theo tình hình nơi đây, bổ sung thêm những phần thiếu khuyết, hoàn chỉnh lại nó." Nếu như có tấm bản đồ thành cổ, dù chỉ là một góc để tham chiếu, thì cũng đã là một sự giúp ích quá lớn đối với chúng tôi rồi. Tôi liền lấy lại tinh thần, rồi gọi Tuyền béo, Minh Thúc, A Hương từng người dậy, chia số thức ăn còn lại không lấy gì làm nhiều nhặn cho mọi người, coi như bữa sáng. Ăn xong bữa này, sẽ không còn chút lương thực dự trữ nào nữa, nêu như không xuống hồ bắt cá, thì chỉ còn cách vào thành ăn thịt bò mà thôi. Khi tiến vào thành lần hai, Minh Thúc bàn với tôi, hay là không vào thành nữa, chi bằng trèo đèo lội suối tìm lối thoát thân còn hơn, tòa thành cổ quái như vậy, hà tất phải mạo hiểm tấm thân vàng ngọc. Tôi giả vờ không nghe, bụng nghĩ tôi, Tuyền béo và Shirley Dương vì muốn tìm cho ra căn nguyên của mật Phượng hoàng nên mới cố gắng vất vả như thế, khó khăn lắm mới tìm được tới đây, sao dễ dàng bỏ qua được, có chết chết ở sa trường, không thèm chết trên đường tháo thân. Tôi liền lập tức rảo bước, tranh lên trước tiến vào thành. Ngoài những thứ bị chúng tôi đụng chạm vào, những thứ khác ở đây không hề suy suyển, ngay cả làn sương mỏng mờ trong thành cũng không có gì thay đổi gì, Tuyền béo liền lao ngay vào lò mổ, cắt mấy miếng thịt bò "tươi mới" thật lớn để dự trữ. Đêm qua vốn định đợi đến lúc trời sáng, nhìn cho rõ kết cấu của tổ ong sừng sững kia đã rồi mới vào trong tìm hiểu cho cặn kẽ, nhưng trong thành trời vẫn chạng vạng như vậy, ngước đầu nhìn lên, đèn đuốc trong tòa thành chủ giống như hàng trăm ngàn con đom đóm lặng lẽ bám lên tổ ong. Tổ ong chỉ lộ ra nửa trên, còn phần lớn phía dưới thì bị vùi sâu trong đất. Theo cách nhìn nhận về giá trị của người Ma quốc thì cơ quan quyền lực trọng yếu đều phải xây ở dưới đất, cho nên chúng tôi đi quanh chân thành, tìm một dộng huyệt lớn nhất theo đó tiến vào tổ ong. Bên trong động huyệt chằng chịt, kết cấu phức tạp, giống hệt như tổ ong, mọi người không khỏi nghi ngờ không rõ cư dân sống trong đây là người hay sâu bọ. Nhớ hồi khoảng cuối những năm sáu mươi đầu bảy mươi, nhân dân cả nước tiến hành đào hố sâu, tích trữ lương thực số lượng lớn, loại kiến trúc phòng bị ấy tôi cũng đã đào rồi, song so với đào thành Ác La Hải này, thật chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ. Có rất nhiều động huyệt hình thành một cách tự nhiên, còn nếu chỉ dựa vào sức người và máy móc, thật khó tưởng tượng ra nổi người xưa có thể tạo ra loại công trình này. Chúng tôi tìm tới một con đường lớn thông thẳng xuống đất, thông đạo này và hang hốc ở hai bên đều có đèn đuốc chiếu sáng. Cứ đi về phía trước một quãng, Shirley Dương lại lấy bút ghi lại địa hình lên giấy, tốc độ vẽ phác của cô nàng cực nhanh, cứ vừa đi vừa vẽ, không hề tốn chút thời gian nào, vẽ ra một bản đồ tuyến đường giản đơn mà có tác dụng thiết thực. Tôi chốc chốc lại dùng đèn pin mắt sói soi vào các nhà hang ở hai bên, phần lớn đều không có đèn và trống trơn, trong một số hang, ở những chỗ ẩm thấp còn nhung nhúc gián to hơn con chuột túm tụm lại với nhau, lấy báng súng đập chúng cũng không chết, càng đi sâu xuống phía dưới, số lượng nhà hang càng giảm, nhưng diện tích càng rộng thêm. Dưới cùng tòa thành tổ ong là hai cánh cửa đá lớn khép hờ, hai bên tả hữu của thông đạo là hai cửa hang, trên cửa hang lần lượt găm hai khối bảo thạch một xanh một trắng, dùng đèn pin soi vào bên trong, thì thấy hang bên trái rộng chừng mấy mươi mét vuông, vòm rất cao, trong sâu có một bức tượng đầu quỷ mặt mũi xấu xí gớm ghiếc, dưới cổ khắc một hàng bọ thất tinh, bốn góc hang thắp đèn mỡ bò, ánh sáng yếu ớt, ở giữa đặt tế phẩm là một con bò đen, một con ngựa trắng luộc, mọi thứ trong hang bên kia đại loại cũng như thế. Shirley Dương giở tấm bản đồ cổ ra, một mảnh có vẽ hai địa điểm là "băng cung" và "hỏa cung", hoàn toàn khớp với nơi này, nhưng chỗ đáng lẽ ra phải đánh dấu là bên trong cánh cửa đá lớn ở tận cùng thông đạo lại đã bị tổn hoaị, chỉ nhìn được vài hình vẽ từa tựa xương động vật ở viền chỗ rách trên bản đồ. Còn nhớ trong Hắc hổ huyền đàn của Luân Hồi tông, tầng dưới cùng khối đá thủy tinh cũng có hình vẽ tương tự vậy, liệu những xương cốt này có liên quan gì đến sự mất tích của cư dân thành Ác La Hải không? Tôi đẩy cánh cửa đá ở tận cùng thông đạo ra một cách đầy hồ nghi. Vừa bước vào liền lập tức cảm thấy lạnh buốt đến tận tim phổi, nghĩ bụng trong này tà khí nặng quá,vừa ẩm vừa lạnh, hoàn toàn khác với mấy tầng trên. Trước mắt tôi là một gian thần điện dát vàng nạm ngọc, tuy có nhiều đèn đuốc, nhưng lại hết sức tối tăm, điện đường sâu hun hút, thành thử không nhìn rõ được bên trong như thế nào. Lúc này Shirley Dương và Tuyền béo cũng tiến vào theo. Tôi đang định tiếp tục tiến lên, thì phát hiện ra Minh Thúc và A Hương đứng ở bên ngoài không chịu vào. Tôi liền gọi bọn họ: "Vào đi thôi! Còn đứng đấy chờ cái gì?" A Hương nấp sau lưng Minh Thúc khẽ thì thầm gì đó vào tai lão, nghe xong, vẻ mặt lão hoảng loạn vô cùng. Tôi thấy lạ, bèn quay lại hỏi xem họ định giở trò gì. Minh Thúc đột nhiên rút súng lục ra chĩa vào tôi: "Đứng yên, cấm quay lại, quay lại tôi bắn đấy! Có ... có thứ gì bám trên lưng chú". Tôi dùng chân, đứng cách bố con Minh Thúc độ bảy tám bước chân, đối diện với nòng súng của Minh Thúc. Tôi hiểu rồi, chắc chắn A Hương nói là tôi bị thứ gì đó ám vào người, tôi với em này không thù không oán, em không thể nào ám hại tôi được, Lẽ nào vì tôi không đồng ý lấy em? Tuy nhiên A Hương dường như rất tốt bụng, chắc không đến nỗi hãm hại tôi như thế, nhưng mà cũng mấy ai đoán đúng suy nghĩ của đàn bà đâu. Đầu óc tôi bắt đầu rối loạn, nhưng rồi đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ trên người tôi quả thực có thứ gì đó? Sao tôi không cảm nhận thấy nhỉ? Tôi lập tức tụng ra một đoạn trong Mao tuyển: "Tác phong luôn gắn lý luận với thực tiễn, là tác phong có mối quan hệ chặt chẽ với quần chúng nhân dân, và là tác phong tự phê bình." Chẳng làm sao cả, mình vẫn là mình, yên tâm đi. Minh Thúc lại nói với tôi: "Chú Nhất ạ! Giao tình giữa chú v붾ꄗ絰⃂㪢凂弹㬭䋶㗗劦Ꮗ癍㮏᛹싘踝籷长ꏂ씜먾毰睶䮾쾿꼣쪟缡㑟鰒귒㻔郉渪僄凜余뻇糰췻ꑿ﫝罹잚ꥉ冗ꉊ婻䮅웎凪࿬喺鋗瀟뎨熌퐕씯쥌⋢셽귳Π懖蛜ﺶ纻ꐛᨿ앞츤⿩꿲횬ⶌ䔿뱙ꀜ틏쪩볧뤥㛶俕헷㴫鶇琜㥘薆䖍薃串૊맹쁖፯檉១䛄긑쾭ꘟ맥岕냾鈲ﲕ糸瀙㿑欕菚㫋屹䗢刬⯼聀㩗喙⼷碃쓌ᐤᛮ꜖饛澍淬쒱봡Ⓓᐳ䆋竪켵沷ꨵ檄눞盿圆嵻猩諜쭐悹畱刯㶫聝霎㯭쯺鶲㷵₪ؖ텿塚┉௼ё叽鿦︭䴣肈꟤씗䂢顗抅龒맮髲ꡥ렱딇덅驗ᄡ鑻棔㍻괤嗥銻쟸泈鿍ᡆꇷ⤐䞓꟟⪴貭␃ᙵ㷬叩聼됀韽錟꿆☓싏狝颫贄˜⍠蔺㪖ﳚぢ䭀︦撴릅䩰ꪴⵢ뤩비涊砲䣪줶쩾㗀衐梸놯廸嫧쁆㧲꠭⃣毿펀㕋쇧ᑇ훥턝ﳐ﷏߁徙副삜놆乞睝⳴嵺쩢໇범邫뛎됨幘鯒ᦽ캚誢빖췸เ䣕魭鄟쥺䃒毵睦븕略峦䪓봸헣鮲蛯墮휮䭛댲饝鴊㄂賯腝來≿㮘鵎醌쒀ﺀ愹纉טź뤫⺟㞅䣟澃꒫ႁ夵䔎఻㟯旓맪痕➫᧖콰轼諸⿇籾≺আ避빑ᢟꝯ耓ꬉ⨨፧宺롇퉖ﮞ법䋥׀읰컽庋앮ꚸ쀜ঊ㹯ⷶἢ뫝屰꤈聼䟳퇷Ⲣ藥㝕뙣ዩ쨕蛓䚘⚘ȯꉲ吜搝죺烑Ꙭ랒▒됳ጇ⻯ፈ荩鼼庑슮ꡜ륕粱㾇罊覡姙Ꙋ郮艞嶋쀔㛭嗜鑓䙋㤉᫂፫َ神觻鱳뚨౬즆ไ駪▋㠳䉱쩼랤휙⾠䦿ꡩ牶檩ℸ첾ᏺ┘䀺ힱ덴䊦ບꗠ狺䮾ᡚ쨆꒽曣웲ﳑ跶콟䠰퇄㺶к蟏澉囬堫̈毣ⱽﻢꉢ탾混㶖⑞髅뼄雳뒐쎨ᇝ㘅爣㚵縄곏揾쇑폖뚳뮨麕癴࡮㿟筈㐫렰ాᣤ耔㋚⦿挘朎皲븰ꓯﻂ䷡ଝᣫַﺮ錍束쮵霸땨ぬ↫׷ꞿ걃ㆩꦆ蝏鐖흰䛁ꕯ秀젚춉얂庆ت헝훖͍ᬝ镜絡꿋갻᠘ઝ잺㘳잼쫊念뉌᪋犕陊肱陵犙茮調错ﷱԐ쟭樘਀䎅꺋䙉㔍彫톽ꮳ죫ⓜ攃°臭ꢧ촽용둪叡䯐荵㣭䕨葘⊆睓뷕貮嶠埑ᢢ義砵ꨴ龌涵啕ﺺ仁㍘ǂ骔ꁧ㿈뼺䗏⏼䋖䋟鰩⑾끔돥츽裳ﵻ嗾銽㳌뻛ꁵ↤■涜ழ⶷㸱뭮ཌྷꞈ襧滔讧ྒ质椸ڨ퉧ᜉ㔌ᐡ詹ᠼ䌑ɀ䗨쀑缻牜떥蕺ꙿ䈷ㄼ뗷ﰱ斷䠍፭콹Ž㴰Ꮾᆈ遑᷐㈃Ꭓ넩썂낳坂绉䧴잱آ걪䄵攺ㇲ㮺ꤻ遈潿⡈螻챈䪮港㷧ﳉᵧ뻑떗섵憅뷝낿郯Ψ岾燫ﱾ瘕볶펝㼤灁᝿덑伇띣暌㞨੏䥺懷ጲ갯ﻻ氿敕붌졛긳䞘揯ᷰ쿕Ȝ잒뉅멦㩝๳茂挿㛿믠篮׸䉻뿩州埇粌䏟馊᎙ㄡ芖음ꚁ䲶壮ꬰ迌꿔쿹഍醹ὣ彃皾襪䕆€毿貊﷾䌷ﺘ︛註䣂뿠Ꟁ覱極ዑ⬼䨇菄컥䋎浟斺ᑠ㯯㔎喙Ꞗ蒈删ė전嵿ᝥ趏퍉橺̭헐縷鉑跃撸8濧乶旈큝枋☟ᔎ㌫뜝뷮厼؃譱胅쯖鵕瓅ീ鉅崗烯瘊音⭨↎즐侏ⶀ⟆浅忨ﮉᑜ靣ㄮ奞嶰燡纽斔鯸觥̨箕缟֏䢱쫩ᔏ妥鴮첗獈쮎嶗닐ꖳ初鐍泧谮赝璷Ņ⚟있睺佞ᝋ↻签䲻ᰎ⛻㯦ắᑨﵼ뽏崖㖂陋红ꉅ繸㷔冖͝萶Ꭱꆾ얓墺譟졇⾵撶묡刞奛䦒꫁䃞춼퀏ၻ늫놮橘癨螷춣拸㍽宐仗쨦밖㗜লౚ랢堞䖥눂檌ѻ筋琔喒몟怸햝〿㝼圔푲埢⢮᭣鎦ᏼ쎢⢩铒቏ꫛ䩔鎝◬㾾簁훃燢쐗ꐥ査ಾ냰는毇軩ބ鿰ӵû힖諒媎唻蒭漸户陸ꐪꖐ⋘燱㈻ౙ᥼뫴蟏ﵵꭋ꩘㪕㣰긥炃뤿쿢誫ᥫ屲劾ꃹ୭C픸ཛ蹝䨥⍪꼋ഊ䷺ꃾᦏ৮桮߲歵保惾绸桲蜂䳪匮ᘧꭾ諎컖瓜ꅡ悾䭂ᐇ⍷큖蹋┕氉烉宽㒩ꑨ慯揉惂Ⓔ螗֨㞨툶嶙䞱觗ⴿꬆ쌽쌭㿁謗ݲ讽乱燐⒀阽骘뾽⾊䘆잹㶼삜樮䛊㯷꒕䩞䱵穟ູ몲햞鸧썱▸봇퀾쥦经ꬄᑵ蟘僚ᩥ툲ᑇ沺䘻鼇岀쀱귫㥋ᢛ䙀䡡ﶋ㿞쁺皕Ꝁ쬃耋᜖膐ᶣ應。㐑陵퐷ꚧ뒴뮦ꖾ뺾毢牎㾌䇂㢠ꋶ䍫쏅㩡实ꈽ넖빷¦ꤾ웊낥읨鱂덁⛅儉⿧隲攕Ꙏ视₉宺῵ꐟ뛝ꭴ僳패꺺↕꘷勐ﺭ魯쟡광㌦貄舓ຶ㏨떀ﭑ뇤揆焛ᥞċ욫᤯없ꕭမ࡚䲰࠲郄⟒쭾럣ﱪካ✶稗앑蘞ꯂ牾戭ਕ↍㲭圌㳆ػ臲঑겿摤脋診誕챃ꫢ膃뤪ﰙ얛冑ꪢ쀶Ǐ劼䕩ຏ掓曂艳揄澁밿ϑ毒㼕某髽⒯湀㤣쿾ᚐ쩾뺈䧒튫폑၆镰居雷견轨〢嗃꺝⼑៣䪎뜿몟ש홻銜㹭챁璯돥А槓텩胥⽅຺莈簟⥏磻玥貰툮銓菘ꌴ㴬榎ᛇ居颌룴頵喗敬㫅쵿ꦴ靪颭溗뜆橇꧎娖쌲뢠뛕芘皯恻Ҷঅ꺶维깾癏깁駷奼ṵ뷐Ⱅ춼噴⋂℥변㺑侦櫯ﯴ㘇ꪣ৆⺓烟Ś}泭犥蟾늺ឬ贘漦낲ᾊ䯍ı꿁刹閙纕嫨䯐ㅎᮢ멥䌚ወꭏ䩡ﵔ毤挷ַ宀რ畡ᑮ诿㰏璘묮驉㈹칆傡흉峬띉庨骖⏍ꡆࣻ寝鰟诌怘챵䦡랶팴诌ᥠ㩅啝䔋틞賶ピ퓹︠岫渙횰紴ꁻ葢废汉鋈梽섌ꙗ怹⛂픤龽澕アᬣ呃䳍ⱋ祍㉤꺃芡㼆ꖠ것깼尘̱⶞끻ﷹ⒙젋퟈㔳鷺钧퀖搔ꍤ쏁䞊剴큌嶊ᛷ䯀隱冟龵좱↍倞 쫊镲퍟翿ꈸଫ됀數ͮ䚄哅ﺕ娏豈行ੇ⥋ꨯ⾶뽨፣笼䜓辿ⶆ繳肾蟋滅⾉ꥇ⫅砘뛜䁐४䝶儎⒆繣ࠩ䪰塝롶᫉Ὃ죙玁p䬭䋘ᇩ漠憧ﮯ䭷놬혍⯰ᖲ稇⯸⚗姟담嚮ベ赗뿨滩猊瓪㓨읰䡿褺㩍ᅡ看封蓿㨌≝葫뼕ﯻ㪲勽厴浅爚狤囡껅零뇝흏빹Ⱥⱌ侾ఊ☋᭜뱍듼뾨싾骻ﲯ圓帬⠔ᴼ穿鷛㼴⏾뺰跪덡皕⹗ܝ઄爤퉾뻿뤳矫缲渝ᡑ牖臃祃谊ꎵ갗ƉᦪɄ箯⥫㈳밚䢚浕ꮷ终벸狎寽㿽ẹ⾶㜎ꏸ尮祡밍덴慰㝗쐭뫡节亡榭ꌂ쩳܏ጀ㬿냓솁귁聻聍ଖ༠†쌄峿⦅傟ﵺ廒ⳗ恺虡ጫ쏀崢ケ뿾饻꜄㱌싿砇ᑐ꯸ﱴ䡚疯ᖍ吀˘霘ହ羸灥쳁㩏᪣ʴὧ쳷湾Ǖᐌᢎ鐧툂ퟕ⮞੿癸渎⺫汣ᯭ㤵纓♿老耫⬅翠䣌ł䅱鬚啔…鈖싘ࠀ砟㿵쇾쥡▫䲴滟뀩쫏컝䯕穨ᢌҴ龵ﰊ覧ﻰꃇꎗ苈屆쉚홣䵌钋ߕ葂౭샸틡渾ꛀ吊篮‫Ê췾ꮞ佷핏㩹ࠑﱲ휁昂ᵽ툱搲瞿ᇥ琂諳儑ᜭ፬먣魻䯵챀ꄥﰸᇣꬖឯ㍵⬴䲸ﻲ嫠࿎㰄箾푏⫾껗䦓䏪侗䣚눫᪯؝㋴◚뙥泗ᆴᘓ邪侣⹮㝦盛芗秛닓鉳珙ԓ틲聝媀⼁ꨴ᭄ἂ⬉ﺸƴ୎⛟䜻绿䨽싀僻聯쵛곧읡嫁詽⪞௭獍唡⃯ꡕﴷᆜꕭ㻅尠칊䄯ྈ봎뺇膰궵ᄄ筁Ỵ䒘튒邘ꑉꆪ瀬꛴軬齙㟧ᢹ䱊첲⊀亝⳼嫵Γꦒ뛬餙과뗲휍䗛釘즯ᡡ穬 썶縞툐렰辖춷ヲ淅쏌⚹姾晥὜甮ሥ哕쉕겨꾑懻뒃忰杏喜옞薀鍦痍ꠜ졕镭杲냛⻜든瑞⌟屯ሤᢛ狍랍楎鰶扃斄⏋㪋멼䜡홫玀譏齊뗹ㄠ㈳숢Ⴤ쵻ꮭ軖澏୲偫꠱吶跏掎꽱麺蛵騶훗⿉ꏂ㪳꽵ⱜ迉또럫ꦮଅ㉦奔ⶥ抰뵿좫ꇫ鿁踈焲띥ꓹ蘠䰼躂忔ദꨉか▕䡖鍘屷ꐀ䳺屽阡꟞ꇪ㾁轌ᇍ뻿졂韃짝꾼椧ﳧ㗰閭荘㿝⧪歚廒쥓瘓麟朕Ϳ痧餰ᒤꔶ酀ꗞ楐ꂗ픏涻䋍悇ꉌ뿨উ韷◛鰆躹鷐쩖엙袓鼶䄷蝑ৄ鹛찝槱用멖⪁䙖䡁窛紝餼㹭闅꽱앰氖ၨῂ쎸쐿䀹ﭡ캆⃷긇餷鿻㩿⟽㜋쳖ꮜ慃澰襆퀳僳偔ᒘ꫖履視쪜豥訁䘣ﴎ肈賖硒苧輼ꆎ䄰̈綠᳹컁쳞ꪘ쮸곮Ⲋ㩓尚綐绪鲗ꊯ彼⑖㾳忕㮗䃶ퟣ惑ㄏ馰蘐欮笷˳䌾桬请䟺ㄲ䰶ꋕ䌸鹩귮䧲댽イ₩猸뜱唟쭭၏﹠芡䇱㯺㳗榃ꥧ뒞抙去㐏䌄貼謬䰫㒥㦣烨⯈蹃금靌躡⵶뱐蠺俙蜁杤짲섖ㄲ৹ݵㅰ駻᫚楪䚉⪫称㯬瀻㍴쿮買废丼箱ਐ䤳旬寱蓅区谳⌦♝ꝉ蛔ફ꫼ﳳ짥巻퇥幯䷧禅渔篮ཻ霎㊵愴峻⣾ᶪ꼖朓癦璊묎း禨羳็ꐙꄹዝગ䎕シຈ䋧턼臌蟔螅ࡳद⊏꓇⎧蘴諍齯搨邟媡춃䮄攉멟員商稝ђ妄쾒ꥈ殸瓦腟䋵镋ꏓ褴鸔깁炨ꃽ▪ꇭ떂벐爁흵郎⡴ᐏ㦳蚌⹧繤ச뭙변⦕쭅얈Ҭ掫甲ᯏ翞囮䫥ࡔꚱ瘦ꀠ셼櫤湳㤋ꖽgṵ䯺볃⺢肹䳽㫢锿赁焁ꔯ曌㺱慰嘬㕀鎯ố觩棎᯿뵅墳㭇䂄눳ந贜과⓳㳤嶀蘗ꊉ럊쫖⭼⓪⮛㓠娌鐍д栮僉ퟚ▙჆娷┮뭠觟可贫⤿癚褐虐쫜꘾╻티Ꟗ寎蒇訦ᇥ驱銤毨㿩㓺좜稣痺ᓿⒶ৴詍륳䅞䍨㟝肽陯ꂺХ퓅뵍ࡌ늙芊䈳⽯㽧瑶栶ᓜ꜒鱙襐蟅햨鮅﬙琢捑꜓ᒯ⟳뮤驲힁뜲駪䌀죃猒蔪ս␒弬躼췚늵譽䯳즖孫ꉹ訜陔쬅뤟ꄴ䙸ꑄ㌼퉇圵ڐ㑑ᵚ㙽焃丰㢖䰵궁⤇ꠣ䳲쵮厳䫉척ꆻfl㫻ຖ犭躬櫀봣䧒蠅楜隧급ヒ⫁䮆꟬䁪骀Ỷⴞ᪽粒ʻ霎༲뭔鈭㝻例뚾厗䙘櫴綶༮꧃ポ䆹뿘盎曹Ⅷ쿥ဥ丈濖磊죭篥ἳ衫韌ꏖ≷묺ܡ❈悽÷賔쫆呝뗒먹뮔ᰡ圾㞶庑뇌鞏刷혘ဠ쯦핹៘씘⌙ꣻ뗾菖䓝췁썵顋鄈蜇伂ꦗ⬽젙煠폴ე଎鹗꿯즸蹇숽﹂ㇽ鿡鱖 煁뿚몏頔Һλ蟸愜鱃ᰒ뇋䟧딨襘쒛໳ื莥仯餕ﺥ僧旴킉셉ᢆ᳽ⱴ楽鉤ᾴ띾秅⡼㩶攴乻颺恠褴럺᩿웜뢡♂鞝ヒ⧵⯣蝛梢⋿̰޻杙얏᥽툢ఊ➄韕쟗갓畮庺썦Ꙓ佑坎叚췼簋ퟚ鉔쑲ง䧂抄쥋敮냡㈑▭✕ⳬᚸᑒ㵎Ṋ솄懏졁썻楞칷䣖頑ּ顒晧㧳ˇ欆껯쫿剏簴쫅顀몤庥珕뾓ኡ賩呔⟾䣲爅唛農೉⏲ἐ﮸犯竅꒯䐬喥߲읗䩟碅ح鷯㩷㩫ઋ⋊흥ࡆ褁㽗毄鮱쥢뺟㴍㘱㦢栣쮪莅權ɹ睑銮戣鲓车淳ꔛ閄흮瘏゜縆ꏴ≊蛵犭癹ꧨ紡ꉸ迋篇貺䛽ꮩﳌ⫟뜟ⴅ㽷픹㝷얢ẞ寜侱筬昘ጷ躝덺꣣㹀쑕牳錁칣쁃쇁颢쒋鷁翭漩鲡䈯쭯㞢먗肥औﵬ쏲뺼齩戛ꕖู㍒췄䥰죰轀鉋ꚙ塱䓎죕쵍䳝Უ簓酳䡪灑햲숲ﰾ洡襛䂼쎸君砶괡穅ᅳ帓휻﵉䚠⹽흷殬느䆐ﲁ㰈栎馱瀈ॴ娗ห뿖孨숣묨퇿읓췃ꢯӿ⮛姰漫瘝晃챦泫࣬쀫䬃섮旅綅ﱍ롰➅㷽蕵蚢ꔤ춃㟌塱⦭斫௼ꪔ箖ꓑ辳蝱ⴷԤ詓鷛錥﷚宒⅗昮屵ሃﲏ돤蛍蜡䉪淠ꅍ玒⼩줎Ӿ땕㓨඙쎕皵❧ꋡ뜚㨞愙뭒퐨鐫撯䯍ꄜﳊ趢皤৬병ᗽᨧ퉿ꉡ롰⬛퓂åᢛጔꊭꨯ愒쎺䱧먙삧ﵜ癊褢ꆅ䣻닢킟䟻鍳ꪣŃ꘬襎㦿묝蒙ꩄ郡䗜羌఑๾モ㼐퉎䪡奤ਔ啕兦禵㌺㩨#眥뺏䦸ᗍ晦唳ﻺꘔ枕茿먹醷⒬ꥐ郱鵠񻐇㨉鼏蘥橻ṅꀇ總诠ꙟ䑂㬧鶧뼄凜웹겫漦ꭟ渞鍱ᠼ㽵ᘵ犲ꝋⳤᯝ㗿㥿닦銌潀ꌎ发珻︺늭읹┿螃唬堷䑦㠴퐃蛳ꗫ⫎凧암얰眦袴⎟ড䖵蝖ƪ㝕国뱼睗⋪핎閤⽰墓⯂䒘䍡脅錩㸟豏譍୸뿧ﶙﭺ鏫苜ᠾ鐴姳뢷洨첈▾狁松Ⳮ豏⹳᧨ハ鳲그䮹ꃧ儢鈿ꑀﱅ迣䆂絀ሩ轱悕鲜チᚦ끱ﱑᓼ营⋊ਃ现橡㮁樟毥暠돺嘼㈣摸ᴶ釅棉蟑棲콯ᤸ桝蔰瓞錝ೆโ嬱豤돦ꧪ祩ૼ脛뵇芺㶸⅐⑈硫⸒줂뼗뽋濏ꦪ辁ග䈉ず棁⻈晲㖕뀭﨔妫㣤᷉媋箨縰ᄇ䙹ꈞ海㕖᳤잒쒎몄旆닓ﴬ䍂䪅ᖘ겪藤⭼ᵠᅛ橪舣᩟듎슺夦鍄腴魤綍뙽琞ࠧ睝걀యៅ㬿䂼᳅쀟삥迓ຫ쎺׽㑩뱻鷞ű︔黄⳺㫓闣ꭼ㇅⾦訥䬊㿂끩ઁ섩깚ꍏ绐춲Ͼ乵庸춻嬮㛸ϗ嶟蝟兛敾邫䖃浡퐹噵ᗝఒꭊ쎣妥퍖ᣠ义チ惂퀭ᆺ亹헒룋騎뎑୿尊ᩫﴡ资⯲咆櫿䥃籶膤횢넅償䱰뻺녋抭흲ឈ雈臵导䳏䜡ຆ꾈끛懇瘹㑋췿ꪏѨ膗托핣ጟ㡢偵栯䮊陼ꕙ鑎함儗ᜠꆔ䶍窆靖츠血꜎鶥㺲ᑙ༖時浧ἢ檉쳁뉢䍶㶎椂끃迒ᐜ洪鞿ɞ故渞캬嵘嶙棉㼐啅杸뉰燐痥䯩累쏭날᧳㥁衴驰끈蛢櫋჈踗╥끗ꍙ鯝᮰㎼譵ﯯ蔹オ울䕲뀜邵૙羅䬀嫨崽ႉ壴嵐栲㜛둄੶࠲㈄⪅瓜ූ蜡䚡뛕킂丙蜼⍔貅듅䀾᥌ᗹ콢抿廬垏ଟ띎딥蜾⭎탙䪔ễ醓꒐宀ꆋ鈤糋뼣蟶볒繪ം뜾ׂﶽℌ抺需Ꝓ㠐ẑ龚럫࣡ር㨕অޅ瀟밹몆攊뤯哃㭚Ӯ丁䭩틽疧ꉡቾ艄㛼鶀젦ꍂ폘䖃僻ꊲ澨㍝稨豈ᴄᱶ▎䙭蓬⪶경ῗ柗꾺빎⑛梡䎄精凛腇✘鰴丼ⅼ푪텮咞횣嫊嗵尨师泜࿅拽᷷羼꫔閾ἧ坿垭璇⧴戆鲑趐緬歴収䑥砦㠦㈓傖ᅦﳼ另鎌詩ﲇ♾鑭銠㦠섌惪쁋鰃藧輲闇磠袼悮븮铥異㲔钵淰귃邤焢჎螜﩯Ⱃ㬴䯐眲➳櫬⸞錞疰뿉㱖윊ᆽ枸㙊䄥࠯薥哶ᗹ뵳ߦҕ톛ੳ瞭떉鶿囝佀济䚓衄部䐽ᢜ茏䒛ᰖ懔鎙슳ᅻ㮨春厹즒㻳예脹拱锴惐蚀ꀟ潢첣뻶飶炡䞤ᓡ蝮竸聾푓߶뢙嵨袈⁳䛡Ꮠ뛷뒌毬䭜㡍﷖俗룞俩칠뫌ꃂ쮎鯤歕ᐶ栵櫕妔䦵㣓೫퍟䂒鼹⡜喩̕歁鱠ꥅ枑‟㮪ἱ鷗깬뺾ꋫ䆏㸠蹇੎䏨䜡わ嘬假됟⬜持垉し阘諌ɖࣺ殱﷏羪暫쥸꠿맫ꯓꢬ蛾걟很覩龐犏鸯誹沲겲襧﯐瀸피싢珓㮢혍秥ཌྷ蝟㉕鿴㢺뮕⛦窒釤헅놰霫鷍眩夃冊ర쵇踭㴅볒燗룺嫛轣ꎥ꧒꟱닾떵싫췺ャ㦩暠䟦賢즤뻐ᄻ腢繨숛葱᭗蕲̅蓈윣ɖ⎹序蓼럥儈炄⿏㈌䓴各큐콢꓍❔픜韠﹙홢ﶺ௝喔㐼렌燓త⅞䰷褸ᛋ㋠䢹໰䩓㷒ꋮ㺏ẢぼḾ盖㸟슢ꝼ栌碔臀፵杍웙념緘濐訲层㘕׿햔ᾇ톝䧦樼᷈栚腡䮾Ḛ⻟瓺ת䆘毣ꛧ괰䉳㒖ⓝ棼驏趥✩冑ꯘ澉艞㰇꒭슛갪ఝ좵츄駹஋礋邺䍗粕켥庞ଖ얈ᚭ勷頜鲪厖蒴탧缛㈷㿃奖綫⣼㩾嵷醄츳᫫漁㷼澀礅ꕩ넷ⵣ縷⅞袔䌄ꊓ涻ᐍ葷尧鉀廚嚨ﱩ좱꺸㦟떴毴蹾睹諊✢⣌瞵哥잡ꦌᡋ〬쀐റ뤑殺ਖ਼슦㷎꒱䃖汢뿵ഴ꜀餦ࢮ踿拦뼚闐䓇㹎릁뗜暈慭漏蹗僲裺ⴎ曘㺑㈑ëニꑠ棖缈濠芇֫緇ވ齀몴柑耞⃫鞃猲惛ﮂꝶ눷║你婍䭾祿雬즲鹲垕鿜礫烯覟ⅇ맪殜܉ࣣ䪺툎첩१䰳㗯ṯ鴺᡺➆潆㧣垳ʬ䩗쎖韏䏰勅☺㔕鄨㕔⯽婔髿軧✧㍪媢⠪澞鹙毤繓퐗秋ҧ戟ᱺ뼔곅焸꼢ၚᰛ髞㣽假轾⠣쵳剳较䜾褎胺᳼ꘚ䭭৵ㆣ㊃횹䞪俦ꔎ妖삧螼쳍좬酏ꘖ즢샴䜷⼓括켲邸悍꠮迮鿊옖ቂ㸯ᦨ⸺੷ﳺ﬙ﺩᯢ睇ꕅʺ鎳⢃㢐෩︟녮䧊맳뛻峌糈͞췮㿔礿揹Ჷ⿺⿳䄣寈撇쨒땮䶭潂垿쀄睥馨뱺ㄇꮷ氧ꢓ익簶킋숧⎹踖䌪Ῥ癒㘕≧潆僅阕ۀੰ櫟⯗䫓髡罛?䰝壗얶傑Ა䟐燠瞍ᄉꇑ蕌ஆ뗦圤羟⯿휐ꕒ酲汻œ൵ത㷔쭾쳱푷ዹ舛鹮ܜ캻ꯠ䨿↜⁼䮊搶ᐳꠝꃇᛞ襒ߡ몘ሹ뽃铻䫬엯䒧侚㛝踋゛妑糾맛⒗횔ꋜ嘆᷋랟ᄡ鍋ᮜ큥鑥Ղ䣏荡穯镹鰗ᣏꌜڐ狾Ƨᒗ즔괆瘨ᛒ懐瞁㘎푈亟ﯞ㴧챉歲⡄в窋눳邞鹪ឞѽ뼱鋺⬵犕얧ಳ䟄دŗٟീ험쀜뢌ꇿࠉ콨浵뀛䵽傧폸禒▴ᮝ炠∿퀖૗ࣄﮘ轈鈨㞡푕䈁৮⸅픦﬑뎜䲵잘䶴钷ᅫǕۼ园DZꦨ느䓖栲㺯諃䙔쩧ꄔὁ썳즄휣ആৌ㾡瀌꼶(䁨Ṍᔙ⍀䮝怂鵨퓄륑胋齃줱戊㋖ֿ儘显隘攒찄렃ü裳Ზ뀼糙㇣戋䬾푆㘮㧥䐗걍魿詎≸䄘䫼䦣읉宺邤슛곦嶆ﶯ톩྽鉖覥뀐鄹㲦䳌揚㶙팋旫또튒┙曀초됋ჭဈ缶궔褱害絽믐唇싔䢝嫪暲뒖핋ꋦ륮赋⷗慎黒闄ㅃ繃愍櫳꣩䁠ၮ갥巌ꔰ㨷첟㱕㝵ﭖ杜㘖馚ގ洎턍ꀺᒔ獀륶䝌옿炘䴞렭结ꈮﺈ픰痰쵁쩬牒ꐿ齕೼刭絨뜶陒믕莲᫊驊䈣姞䔞뺐츭폚산躳ԟ징⨅ꋍ騩섢묝떳훕缆᭏싱癢ឩ껯븾䞫脪䠑㏞ڨ荴⎋马哚嶈䬢⊣쪰쐞衹很㧴*떀มꇧ剼⣣曊ਊ隫莛귯โ╌鋻崱붑꼎ྒ嚑齭鰀䖜뾄䟻㒒쪒望ꠤ㧲獵㔭佤Გᔆ浥駯汋䮌㱡㭞ᯩ㐛뿆꽆荅鴀璧쨿쑠퓯摋躠採꾧眶煮銻鵁ࡾ嗷᜹鱾좡뻛펳㤇鐏≓➴垁ᾛ渜쉱宫㤽⌾㍗ᑵ黨頎窖规팑峞뛕ᐵ蔪๹▧쫇岰똊᧪䐴淃᥮嫩ὅጐ횬﹭禌஄줙⋐苸鷚檢⥑⢑带촕᷇⦟ꤒ廕ᥟ佽ꐑ씰꟩Ⳁ䯞ℾࢶꢻ껀쿋佮࿮嬻툂䙽鱆ぃ繎罈༱䪎坵忏ꤎ穼焊屍0핣⊙惕萚ꧥ䁢餥ގ아큌⛋룧뇨蚞᤭ɍ቗┤䔺گ瀵㢻罇魻⣴鵔졃〘鹴䌻뵸砮떌፸衑ⓥ倣能嶈㫱㱯簰냼秉腜千骏閅曅Ꭺ㑕埢产딶纝న阛흧銹뉽뚉銁㪁坝쾳모굖ﳧ﫹橽ꠖ冘ꇐ۽皓卻⑯醃帆傹玕鍱壘渿눚䪘ඎꪤ禚筽ﵧ尨쬿凚㎠䚺ꖭ⛋댸ᶖ廭䭓럀蠠된ꑎ࿬읪韂ᄍ逆ྈ谐弙멻㓱鵰翎놚㎸访崳Ɔ硆畮㱠㸛ⷁ휘䅄ࠧ웻禛፾䱫㡊᫏ヵ𢡄ᅆᰎ䝫元)⻥꒟⇜‴蜂썉⎹⡕擲茱睤웂袻ඦﶒ⑁⋄ḁ㈺澻ꇫ塶⺇뎛렮ᜁ㠄ᝒ챋埽嬅哛鱊䗢拮짰恲ョ濜ͷꃛꧮ颿宑㯍轍㢘儋₪퓤쨼㏰ȓ灶奝ⴝ틥⍾鞢擐퍨착烩﷫㎛귗탠器꾤챔滗ㅆ蝋簙朮睂逸ꆺ꽱䎤슷䀑䪋쒲⟩Ϯຣﹳ䜒둆Ἢ䭉䊙せ圴墼灯ؤ漩쿙퍪뭼瀽㹷༮푃쒞⋘뒽靪隭疇쑌ᓨ뫣簥뼯ﶥ籺䇠度ᳬ叹꬧豆蘻ꬔ昽ٟ찅貢猖ᘭ竵䠊湑ḁ覻썮ᾃ폊⮫ⷾ伺﨔賉柎빥⢃芅芔建ﺐ봡닰棿쥧齖鐣꿚䈖埳茾뱑⏎愒憋뮰讖㐰듡휼Ư泹쓠釾ȷ궆︶겯׽㲰羟扴㮾临쌊㶾詻ಯ૱嬑෩糩썂ꩪ痵颿ﳿ㬗裼뇯ᔎ珶縆帔흁謑⟤ᶋ珴휵塠너쯰⺎抇⬋黋㎌땵㋪芟뜈ᅩꫵ泍墔뫑䟯䁣ׅ켾▪讁끝麡纫붯᨝饯娯刎祽૔ᑗ笙㩝ᮎ鞶圠䘢瞫⌴䭨㤗⍢岟鮕딖㧬コᱵ裬忆孥㻸⢖Ԕ褬艱첔❼䅮ퟦ⭘朾㭙㚫㞜黵쎻垹㹅จ䁩운㋚嫍ﱷܗ깣逌⼥ꤴ㝬迟ऑ倆쿻໙䈱쏟閍퍠鏐쾟翭쥠␍혈xᤩ던곍㘡䨽ℚ豇迏✮꿅呢狯駔䀍⾴ૡ껲ᵦ䖺忒萆﹫鋂甫搣긳焚ࢲ洽鲲⽋쐿崺⏈랾췉샇룶ラ蓀䫳㮰㣉쿵쨄軴៙쵻酪酺뚳駴鑈癹㮉᜶鈟炗먁绗ꧨ풟졄줲宸㕼₷룦㰫攩蕦ֱ۟㥝췅끈s⎒ℨ叓ﱡ釐ᐯ⋐醎굫줺⛘妹㤂㴂␗俯쾃洈瘣쿶螚ࣛ䋍녟⇉跀⌻∏딾쀦곮喅焖ⵍꒊ⭡믄舄诼댦漷娼魑➼䊞玆븀뺷⣡波想炇ޜ㇧魤莳蕘ꮞ贎輎鵾避ෳ뜓匳胦ꄚᆿﲭ粛䏊笌䂭ꔰ磽职⃃鳒೚Ỡ仁멁棊ⳕ넑褪䑈䜣䶹靜┖≖冱Δꤘ揵♓쭶옝⾲푁픁ﺋ燀倛掸퉍繁傶발ཐ鿙雴䲦ۜ똝溠컎扅쑺풅ය୪駄鿓蟼̸鉍슅忎ᵴ⥯손ᴞ∡⭁ࡿ뼢횺徤繯榖ꪟ읧⧎ᓈ᮴췶稁썶蘙칹욟꨾롈蚸촺싶館䇏ᙜ࿎쬳䮠筨庞栵負꩚຋䓾삉䞼⻽뒖免祜䂀쏆똹娂뙎჈䚈锺ᡮਡ䑚벫黓䳡ጊ닍⮫鬙鐮豋쎄붫뿊뵍䍂̲쉘僳莀涢妼ٶ䄒푚➗‹혺磈ૌ甗欯ཁ﫪죯窱鄪⍌猣塸긕鐯ਲ炱傚헕䚢㇞隹ⷨ蠪ⅷ麯跶꒤࡬挰泎ꏨ঳嫸䢟䡦츋︣飫酭ﰣ諆᨟ӕ瘟﴿૴렬庝䜦殮쫳鳆ᖡ漴꿆႘Ͷ봩嗠Œ可銂邧䱬䄝ꑜ佻ᴇ㢴쨑쐘ほ甔켙Ꜻ₉岀踰ᢳ쩳뿙櫢찝ᄐ꽲ⷲ㶵庰茇䃇֔㠠郩㰵忒鏜炗㫁쒂䜳ጎ䖤枂㧨矼立껃柁砥葋┛㺙풇茟湬妘세⋟灷띌콢찣䶨놶吗⦜臛隀铂⒧䃁騭되A桹㪮뛳䳤ቒ⿕볖㔍᫜穞䬕閁乭ꎐዻ햔螝ٮ⍡颽顔關챹髡췽袘呥⑙軻ꔝꈩ嘃緜냠謄愨ﱘ䌸흌엍鹨஛衣ނཆᩰ萳ﰨ♜度⿑됍䇩ᡳ揼㥂䪌聛䭽ﺬꣶ儩摯街칂뎵铌⬟䶞慐⏨鑗凉啿ﴴ럝琺덌Ѵ㩙ᤅ䊸㿟ʊ餍䧀巓叶䪘豪絑ퟺ力ꂞ뉸蓪윣Ʀ吅櫹릋ʃᖊ쬁鲧ㆉ놽凉䈣囏끗玛艟庣蚆Ἅ닝≓걟㶎﹈˙쿁ᐶἣ峲彣称뭖伧⅖ᐙ諒밄悗茎熒ᩰᬾ䮺ᱎ䵆궀䏭더鲱㟤턪鱀䍚슢䦒嵫琢쉄새庾᝝鄬놖⼟쨒⺂薂엾庩᱃죓藊忣掏桇⟁矶柈䣆К짊鲩๋ᷱ䂍喓涨г勪ቓ㤳䴓觵眿ףּ樀科ݫﱃ擇ꐪꈹ굃勈薧鬁簧꺏湷卯甆虰螚鈿蝟잊䢋ꞅ㠯浌⏤彍ꎌゝὑᖩ꾺疣㐸㛞辰ꍠ黇ᮬ纨뼕ꩶ䳞질㱳螠ᢎ㈴㌇㾖传ﳬᤪ삤鯦꺅⠃맰鼣ጰ斾ꇞּ৽ធ列㐘㤫龚餤妍솆ゕ㟇▞鳑䭃헠᫦⡾횛垽⭗鯑햼䈰躱캹民⣣谡䌰㢊᳅疮夬냼긤奙䢍䗞༅㪰᳴쪇촹央唻ﴌ霯ꐈ辐䳗归椼좁迊뷎퍻㻭⧷鑊줒䂌◍뚎煷稜ฝ숒쎚翆麟硟ဳ㺮㉌剣ꖢ̉ᦄ궑뛡윻晝朵馴㸝믲갚킓敃燘粄鋻䥕硂Ěᢳ壏뫨濘꯰덯쪂㙬뤢砡꽧蓧꒫킃畱䍤Ⓧ倩馣丘ሓ檀鷐ᚓꞔ༴梱섕䆑ᯥ핏韎뷜嵐ᩪꭣꔰ鑦栐㳳ↄ뚉穱標钁ᕧ潐갮庉魈쏍馱疀䮌彨焫䔄↑䖲㢤ꋳꀇ뵫亿ﱿ仍쪺쭡藴求堡ꯎ횜៵캬䌩퀽楊駪瀪柢짪៓ἦ㟔偁Ḇ단灁濈멎鿯ᶅ子⍾淝똬舵ݍ쭐忆졩뾝⚙䜻옚咬陜⬟ꪝ鉛⠐匳⯣랒㣣슰匮㡁⍮齿퉀德⟼粁더윞ᄑ忂 ⛰䱟㸆䄐床绶祐䵆땔蓰ퟙ膃ힿ褆ᅆ牿芍፼㝼⟭푼蓵湬㿚繥覚凵ꢳ⑯뗙둕塍皖㉯尷မꅴ䠋뜆㝫舉ӣ瑝㰲一䩒丬伱屓ޢ璀륡銰䧱⠚딴̉夘祳嵘띨 횈⫏Ხ恅种鳏욽幻谨恫ᩉ旯╔塲੯酞丿￟㤱㽻䱀ꓗ쇇귾兙ퟳ⿔蝿鋎月뇗䓐쌼窛Ⳗꂷ胛괩빿랉ᅮ좘諏ေ鱍゙௻땣⫸ନ훥풲埂௡䐄䭫흠⯕ᄻ俾풶䴴ꡬ쩰泏돰忄낖ꥯ巬䲷休쏻犚瞞⧽磞ਲ਼衐㶿驙旂렂渴徼쵻ᖮ㬭鶖ꖭᯯ䭆䧎ቶꑚ욜ӊ顸淚者쪧⥺뼉軰栂āԈퟀ欸䅺蟅縀濺蕏茣ᲊ봚綦탽Ṻ啌ᴶ㵜␨졁퉬￁㏿薬ⵖ둀˴ퟝ㌎✖盰䡵밌ꓼ㏎⿱₾賭竇텁샖⬴ᮥ儮퓇䴘즨㮈㍫᫝시㻆ˇߖ챀⁖ಁ꿥㝣኱뺲ᶣ䮻硤퍵队핫୪含呗¼砲잶〗矕䯾쳡婙ᬗᾞ顷嶺뛦쒒ᏺꫬ쿌ꏄ㣊㏒좈隼䢶킿皷擆椬Ⲅż빏䱱훘ꁠ홯␙≮慱믆輸꼛﹋鞾施蒎㋔ḃ﹫磂궲☊瑠푿歄纥砜趲ꖎ⻟瞑᳴乯펓䝺ም鱦岔鴫浹媵硙램Ᾱ䅗蛂⨻큨ệ㱼軯痌ખ睮삨훼䴵㤟ը쿟◉棧⠠櫓觏反縹苫ᙋ៓媏Ѽ祾埳謡㫗陳葺畢垝䓋綫駜摏雪箎䘯Ꙑ䞥⡤ꊜ玿꿖㘮螀콚䷢﯍᱗၂ᔘ㻕떱框揻肙ᦃ뺣㩳枀ᑷ羚毓䈯郥罟꙰❢芇熓㧿〼诬ꨪ啣퇏큎ڔᘻﴊ쳣졽홴婇뺠Ṿ虪렃賑쌫㜗ཌྷź醪酗䩧뾗탾ꛇ렰苳ﯞ臨몧跏␕߷鮞뾿箏蛜杮⣊彥㥟極猛虮ᾀ쾥쟃秐ᜱ簼픵绦퓸梚ᛶ몯㚎⼶㢒冭龃醏趝鯇闳휰䅨畍胖엦牵既糄곿ଠ䴮涾ﭔ纼ꍑ緭即蚎ṧ㉋ฤ際銞灟﫸庙綽뎁䒑웃앟줏陑ጷ徢駭좍㧾ᬩ諤獆焤뙕鬍赋낲䙢䇢ᅨ⌡瑮兗㡣ᡩ捷￾莿肞㡟⤔咂⊕琥傰婕㐠遁ꢢ䠨⤇‪庄稒ຓᑒ䴈ˁ₨䈝㴏䠨‡蒁„邴뽶㮙杷쳎㦞㬻칳﷙돣쮎䁶䤂ᒯከ珅黠랲벓헳㱯䄬㬷꩘ꐔ蜕儝넍삎礔揽棋ⲍ╅㩿ḳﯩᬯ넙ㅕꮌ慟奀ꮮ般鬆㣩돖ꮻ⬏侂偌﫷૙໑ڠ慱䗲륃춊滰膊탇柖課꿒逽碰㟐秀瑱㾑뒌ⓣ篝迃⑰绣句轹꟭◧줏嬻鹏묺】턎澥㣿ḒꝾ嚠惿ꥼ࿡ⳟ䟻؊뼵䌿䑄ラ⥂큱콧ꝸ╛濔覆ꬲⓧ濢骬췧䏃횖鬧㹿Ụ䆔㐞ﱽ됙瀞榠㾗ʑ㈆豕⣾㦦犚钡ܰ虈ᰶcﻆꜪꇘ쳂耷ばᠼ鷂ᘄᒥ䋞闿玒卛죎玦୒ퟫ篒轻᱒셰㏼ך똘⣶᳦掁ꎭ⎁؀읋휨詔骂跮ࡢᷓ茁遽컪꠶⩹ೳ瓪᝘曬쏽ౚ塩⅒棆쇂叴ท謆ꨀɮ憙늝ᱺ壦曍伀ꡛ䷜퀜뻫΢⃓쉗宎茒⦄㯏﻽ㄑṓṺℽ縁鮞ꬫಉ耏Ἔ☘刧Ḗ棘蜲⹨厴교ㅇ衢ꉇ㼙믿￶祍✬雺쳢ì霊컟쑤￳怃ꮻꠥﰥ郯অ详厤䦂첵俎㲄딄躏Ⲻ苯㚎ᬣ︉捎싺컁뫬핸슦Მ琣ၼ孂蚡嘌䢧ꬕ߅᛹떣ᠻ擗죢ᯡ铕巙流剂㡗翾떇井ᑠ陣䋁ӕⱐ騸曫褋짆忪근骖뇠ﮫ湝߀怌贾긗ュ笲ᅪ輦婦飮艜쮐⺘濋郈≬澣놆兜⹴覡Ƛᬼጓ錆㨔誛⟹̯꩙㴸掖锢⿺ଳゖ⪼祦͞尨ꕡ⢟쮯ᘨꗋ瀷徫ꗐ楚Ὢ搔龀ㆴ႑ᠷ쨻Ꮇౕﻻ柼≮Ⅹ繷ѷ皼ឆ彄᳝࢛䝂ꍐ䖋毝뾞ぷﶬ鿼醄涞쯮Ԥ䴺罝ꔙ瞻흮㍴縪㯂䔚ᦣ句溢旨挫맣캝狽뼬컾㒱ﱉ᡹솷﫫螧ఌᔀ汐㈢餄࣊亊猧慟캲鉥铽폳⃐㜀췽皴ࢥ溡㼔텣ḗ务䷟ጎℋ忤ࢱ慷㜇箍遛塹駨餔뜟臍᢯䭌貸誌ᡍ▸ᨂ蕴砚硋᷷럸헕鴖ᖭ㸈묰菳⣎蛞ᜋ㤁捆윩쿑삯뫢ᣀ䤺瞻䈡㨦銺↽耬핣㗼ⳟ틙๔䯟᧙祽콴⁏녳墐띡馕ꗲ綾㍺霦꿨ꭞ燽ඃ⋀콒督ꉁ쨧湰亂ꅕ斨鴾柏菶ꮅ笑웙涵싀輵ঽㅮ첖蓵侵⏲䩆߃駒긋ඥ촺埁ᩇ֍⺵ᓊ㜸꺹廖䊚̄佂綐䩧쮯ⶹ뎴䚄㡒㽎딲臀ᔮ࿕ꙶ䟅欕㜏㿸魬롾舡﯍౱ꊑ捐ᰄ嵣뻔翜釕꽔舷欇῱텥┤茔哹ﲔ倗뵀㙫︩㥉퍁缻徥︳讂௢⍎ワ刺䰏꧵ᖌ橇搑ꅠיּ懯蝼⭶觐㸲䪄蟡ﳃꑅ䡖ꘇꕭ햺홅髢៑랪쮯혚ߚ敉⽫䎣꾙Ἔ䶠聧〆윑鹖씁쎑쮀ꊦ║큪胕䊻ﬔ㝿㟁셞魑쾿呃굧싺㰻呿ޡᝫ个᧒锇컐ۍꎅ앹ཛス铬읫ꟲ욧䊼닩데룓嬥详ꍸ⻾惾䦛椂ଅ쇺䬺轩몐챧ᖟ馯燨淵ꧻᓻ낕ὼ웋㍚ዏ㊾避ﶌ듼ቸ椫⢜韛荓㖕剓믬韹ﯘ扒儜벗ᎌ⨳꾜ﵵ뭦⏁醞㽡ẽ麩ᗁ湨잢햘儠䬧䉏첬懸﫿ꢓᷠЀ쾤䈨ꊌ璻᝺矀؞纮䟼櫄贃ᕗ곩熅㭸쑮堀䵍蓆䎮Ⓩʥ樼豂闿牔በ슌멍᫕帿㸨匆엀痌矟乌ᤣ꥗Ꚏ夺ቜ孪㏬᳚孺썯큔瞅䈏耀夒溔꼑שּׁ刲眂㰹ཊ僸ꇹ锲훲襙⒦뎒ோ䅍Ꝟ즵쨐⬃ᑪ象쾈窨僢ᶬ⏾믲탮됞앗껍氋彊캰饥⿙잂᪵㵄ꐻ蛫蜇鍿᪨늭㲸즕呯쌈㸽盛炴싏邨᣾聅㬞ᒝ㦳Ἵ充⩳栱␭筝愿ꑮ엋季闍襙輭烡⋂㷊✃ጸ黨휺ꕼ괪훌귾肪둢㪴䙓貺剫屁䘳筍兀඲侢碵䶽씜〿虎ᩉᓫ追čᦊ㿗嫵뜜칌㋾潠ᑚ쎪䥿쏿ⶌ鸀黎⥋᨟酟缈꫆쀲ꀊ얟䀫⬰ࢯ债Ǔ굴ᔊঃ䙦Ⴅ朗湤涤佢綿꽯픫랔⾖齟贌沏㩂牎겳ꈦ觱╨썾⃭ʧ㹅流ड़摺〮ἤ垍偌㰇䫧糴‹Ή䩟哤囹恥㧮뿻䤽봚ᒶ⨣쬫뻥ⱛ旯艫藝熳龸Ἔ泄휏齘ﶎ褯僾﹫곅ᡘꋹ詜陾繠梁琋摍黰邗灍⍠͗姡৬㢩⺘⟈뎷疆퍑徴᜙᤾艟ꁒﻗ彤ᱹ闈謁봑饾斞₴굊긅馇휴涁᫝뢎樂咱᭼㬔珐簾祟ꐷ㩿럂웹뼻至㼆븟堇㵈⪔찳䪨쑸㇏熨⿭豿︓宍浜ꮊ雂檂픧扷讯⾨誥孖렁跙苔煪俛褼뀱걕鯺똸畖ﷻ䜅ុ꙽ﶹ쿫υ궑鰯㟾ቲ蝂㔛ꞽ⪱䇌뤊꯮㉖㊁잹퐶꼹疁駙㸗᳋鐕艉ꩇ㲵㥕蜝⭞鵝䣏都ẦZ꿥ﲍ䥉⼢㲪炡ﲥ浦蓏밯๗ꬋꮆ庅뢑戆ꮦ販䘜๤돒安㽂磼푦ᗢ࠼鎟鼏ᅵᄾ✾⽋꿽韨끴둮鱗葺韛撦ᗝᲽ诋伹ྲ介쿞轕뿓蔳㇗ﷆ埮ᗃクਫ瑖䭜ୈ劲襂梸쒘ꭴ治鯰陜⦜懟듧럸ꣳ㦎扏鮸󈴏钙Ȼ縏㺹龼㻋旮뇸䤴헫馝ྦྷ겆ೣ㸄ऴް몭嫉靟铽ᥤ紗╽㔫䴗쬼ᣮᦚ鯕瀰䕍㭻⾈짺셸ﺬ룫᝞ꓓ쟮슟깿끻픨኿⧌謁럍꓂膫鱥청簾◊왦䰛租䛞떙憏瓢⧇ꀊ盇⺉㩙穨ᩆ/柶骎鼭畚塋˔砂唀ŷ銖ﳋ￀搃ᅭ룟繫䄏ⲋ閗硼攀䩭迩髮흞ݵ뉯댛殯찡ᨿ俹䞿ᐂ봉쀖ḱ橪彂╯鿾빕எ䏣ᴺ൑缓Ⴄ﹎퉕엘믈啇쯏⻇珒︁ሿ￱夀œ䁦斝槆訴『쎔ɘ㷭ꇞꍓ貓帜粷⨤젆댎՝跃竺哩碹ᓡ榏m좑⏊렋搈͜홄ꖕν蠦Ķ쳂焖슮啌߆몬䘈稛䯙ﲎ뱂笣嵯雡㍑滸Ṥ酶즣핆썷ᣮ鸝깭䒊鮽ᯃ響췷돮니珳徱붌苠ĺ䵰늺巵独ト諢猤掙繅즗뎳敋᪕Ί嬩戹峌釴㞞ꚀⲺ꠱﩮鴒䳧蟌욽ꖖ觖삎㽲䵮㟪ᴖ崺䵏䯫鼬钹幖掿햛ﭠ箛䳙㪺ࡹꩠ嫁盥䰎紿跦䘇뵓ؤ뺵鴕턛犃闃ࡎ㞶蓮뉙ﱕ㍍雜箵ꓝ谋⺿賅㱏⚳鰇㳔㋖얪셉ꎞ鯴滩윣藋꽵ᮚוᅥ쨈덳쫏㛠쏺컘ﮉ矱蘹鈛刦쳼﮾Ꟊɟ떷⡹⃹愾δ㶽ผ쟚宙ꋶ빜褔੔㵚北㚝臢鸗ᒹ蕕궭﷑捻朽忿搛禴麟਴⏢昻덂笵ᜬ秤钼ゅ숍뾨ꮞ꣉ﺈꨨ늕秆먜䭸艤⥻哓ﵺ籽㙱㊉ᴿნ釒必遂ꦄ冽쮖蔞혼蕇娵꒸㜾暦ꀖ䔒髙苩鴻㭟䚛첲♶뿥ᢇᲥᴸ끲䠫煂崮垼嵎륿꨽ᝳ੏醍삇ℙ韰እ᭷瓎㼋்垥輪豬庰퀖퇼埈葜ℋ䭿깔늧럃峝蜻䏗ᡄ棿쉒綆予쬍՗뷿⋈ⲭ㚷졙뿨罣鈦䧕鼑ऀ䞀⃥ꗚ輧ვꞢﴬ彸쉴ᄡ랟돣틴ᾤ둈㤗髹쑻ិ쀨뎇ﴏ濤◹꺡븇崶켧⓵犆膁〉甊捷鈇ἦ栤힋溄輇眡瑕븏뼨猴牦綿餺и릡欚㿮퓕ザ懋ᙧ窐嫟玘뻧৬駄֙ꛜⵁ냾ឆ콟祖暡询浮㐰桎狰ﭰ皋䳸肋㓠㩵䇃୙ↆ榖ར❺粥꟥㝪搴䑠酏鿷籨爂캗䃑졤濁ࣨ浿⬯泰昂Ѽᆦ⟑秮鏨董舱你㦝岘๷氕迓㯔ᚒ㋂ꊹ४ҙ騌꣙೪㍧側彀ऋ姟ǚ矏霸됮쯷ꆑﴫܱ䭁뮵꩚溼䬅혨ࡎꎔనꞺᗕ著䕈萨揬ꐿ拸΢ᄑẀ靖沺Ȗꯃ썁办듪冶Ἕ䟇⤑똎긜愽祔薶꒣ł衜ᯈ鹕槢㟂濫퀝⏢켨霫ᭇ餀ܞ馞ࣷ跻ᣀᙼ亠⟁ꒄ芓㜰醨ꁬ坨䢸먭褖蛼①檰쾟ਗꏝꥨ트鱉ፉ뛼믏ᕯ腧莡蛦ꓰছ恿⣅첀懂뇚㿜➻액ꮫ崻פ䡎旋䛾夯縸弗ᘢル⦶孱曩鶫橖穩勞ᓶ↋訫묓삔〜潛債鑃쯢憡䳚㈯㍸毸蠘䡿溸湀择潂ቜ㠷瑑展ᆞෛ쿤埗除柠㢄鑂嶘ঠ煽쉧蚌凬撺㸮喦づ뒏撼ꢾ꽄ἒ렄ꅪ㻃㺒쒪ӊ퟉褟᳋臃ɑ텛옢쇳渏멖塈僄㺾⚵윓穞믣駮京쇼즣앴箬麋᦮沠쯤ⅷ⋻攛૲覻益ෝ㶒昔묩髪ﭯ婴ๅ⡱㓓塕ꏣਜ性뜟㯭ퟥ鋱᫚没盏舠幕邧ษὣ皏Ƈ쟳爟᠏∾䈥쉒朏䃆船⇡᱗崏뷯ĺ씿畳떽햗焀᷄ড᧠Ƌ㨞옚쮈韯峵믍ᮽᯱ
睝㔑袲社ꯘ瞍ሊ缕䒨䣊슈뿵ུ齒㤈팂ᝆ䷱銕룚綀⧑祜豝刯נּ甏펋̏垓퓶봣傢좧퐴믡랃閏矨䤊뻚ꝶ㼊素แ擬鰃苄ﮕ杲녮㋻ᄷჳ裒훲豤ᡫ馿䞒崧职௽㉽ꪍ⽴♳䗈晐榮抠엺戞⪒⚕緮ׇ䲂乓ᣱ秄ῶ蒎拫䢰ᰲ綀뱜琹㱗岧徜诋Ტ蠭쌡兩豙젘⢂㗟叵쇴ㄑ窰Ὶ쳧弗ံ〰톎閲을캧谳ᄾᝫ䭪ꭰ댋Ả㥳ᱚ謴⡟箰䓉腃饄雅횒탞穇ᄐ埚쳫ᑬᒆ⫂ꡡ즈㯌腐紓櫾ᇜ䯉꺠𥉉ﷀ땽タ礎ꕪꌕ憽莪걓밉턲뢝ຠ填跐⟃䎟㏭辠᠊⎋臤⃃쫳ꆴ⨎Ꭺ禚廯喒긞⊪袖羘Ԩ卄苙뗺퉴⏦❧컊㰚碆罰떳處놴늨텐먀㹔᭎蔙䜐錜ꇇ㠝冩奫ⰼ鎍ᒸᵾ狓鎧煔澘ࡍ丶嬣ၜᤊⲧ見Ჵ琿輖傦뤸昼ᅱ≖褸봷税튈↧ꑆ뢝㻩첫礇舧ꈇ흢∐ˌ銝ࣁỊ徲剃辄节ヒ蘡㖆뎨뤕ɳ傁뾾塚㑝ﺺ헷롳֑遂鞜캃ﴣ봜态≜慥厧瞢谳誤졷썅ወ骿释ቝ鯯࿲珵ᚘ彿燀ꉣ쿋혠疆᫞㴝怒侠펮暿不ﶈ拽톅쑂靖톷䚞婇惡뮹ቤ洳볢ࡆ㠈﫵鲪탾㣛턧賦䪬↹諗ཎ䊭ퟃ踭嫬ラ၈榥֑직桄墄ጦ楻誦䯚둑癱἗栳た捈퀾囐ᤓ䚻⼸ᯉ䭇䠙箽䦛뫞蛑뻎䇳變៖폥ꋹⰪ遞랝槫盆䏻犅ꨲ渾᳒ㅉᕷ뻁混ꕻዔ寿ㅹ⺄㐲ᗖ磨슁ᷚ눿䄹䜜ں峈Ⱙ푫䆴܊䥄䟬ꝧ䒐⎚ꄴ螭⿍椡젘蒤䢐쁼狿䴭浱⠯致靐䙆㦅⼧㋹אַᒐʶ俎㿙⯐ꊅ褺䎧橑ꊡ㝲⳥诃휺鳆嫁谢ӣ〵뻂羣盋⧶妶쬗⧴﫿槮誄㒐祌䲛㱀艄傘ꔆꅚᩘ脕䫒뗀㌖붰靼∅썖Ⅱ믓훕僱⁼꟭훀㗴ᨁ鸼㑔෦拋㽣Ⴆ툩倸㩚㎍㤻장퟊흨☾솇钳䉀팽箚ꇞᓈ䚺旎饳錰ꐤณ鵀ㆳꟆ邕枈䗂欲䘡嵫䡭惂뷇剙ୠ북洑尓牀晦寻艰㪇퉴胔쭔Ᶎݪ晌휹단瘻嚤㛼軃矸ꄏ慽䋱뉦朣䆳ꗬ䯮ﮬ꒫Ⳋ䎉姗髩Կ⠾擂礉ᆟ꾠痊⺃柿ᗨ싗븬ꑎ흱닯ﮎ뛲䗗ﴵ溟섥勚簾꾄纭뭕历찈둨ȑ춸腀㲑㡴늕窼⫯䛮組뵙騾撱⎺慛禁ﲵǁ䬤賲᧌㘃䵰儛༻㻃훽쟁髶࣏詻⊤踏鶂ε쳼둛⮅ᖾ뙏䙻次쳰ᨶ罨掍ꢮ掲㡉獫풤ﳇ䖶ฮ⧊鉢Άᖸ﹝麜屜祼ừⓦ羽醵礀峆鬄곐萶鶇誣矙괬멘Ꮹ榝폟匹㲛㽧昶∘촪⁎↹먳ѥエ⫩凲燮똘䃿䏐㍶⫍诣䏑と귯ᒭ욎鳱꠱랽㩙紃楕4逄ﻖഇ㽼ⷝ蛷챚᪅〔똆컬紹㣲乨䍿ጥ䈎䑆稹䫛뺰大䂴㮊䉒㰄`惓₹䨁ඝ紷Ἔ䖔軞兝輽ઘ鬝喚໰ࠚ⹼똡ꎋ齀쏁㦟莣㹃縘ᗦ䔦囿ㆅ䤩죸⡨Р排榳皷座ઇ䪵⺲봴魾᳂꠿던ꅑ륀駣賂緦捴ၶ汌韓橗⼺寈彠⻿䓳猼鎄ᦁᝀ䓌쨇㺷㴒耟ಌⷋ桸渪琝琥➎䀀捅熪喤ᆟ벓ꮅⒻᏖ͋ढ୆技낞탞ؚꋓ簓퓗⹿莬勭䊅藆褡蟯糎踙꟠鎤첊ꀅ뚃瓑뿍怚쏱霔羯际㾎뻭闰ꝋ햐ýﯼ衩黗얐ﳇ᷺ቯ⿑哮贺㖄嚻떕盐虈姅司촦෿裞计㢸坣埐ℏﯴꢤⅫì䮄娧輵䂲痣榒遂隈玌ᙘ瑜à抴ࣳ묗퓣௵鼾ᦻ趠恍谁잀髧ꐋꂎꈽ鞟㟕䖆촕ﷻ썸ᒜ缌Ⱝ░搼瀏⏫༐p¸욉⃨羭佖鎫䆉島ᓒࠢ流ˀ翖ꓚ舥圙⛪ֳ돬⬷븪衹杀槦㸥콫퐚度䄺씧ꍒ䌳慰项얣⁘᪊ฦ켊씯ॷ쬹㝇揱㎻峾䮍⭆陽驿뺠됚얡袅҉狺酇碌拏쵭崓霿韪᱒ꋝ荩寅쪹븭蒋뇘㸣폍禜긚ㆠ暼눁ቖ真㜉쉏ꐋᴣ羽惯┭⟳쒎肙橾惌鉰淀吮倯ꫮ簪ꚱ軲䉤ﭾч遹챐廑驩姣削䀑쌦ꡕ䇫쌁콳쉈ᘶ隧쒣源癴ຠ魘᧎漺봉ዐ껌覮ꝳ蓍ꍭﶉ⣫穒῟⎆ꬪ붟勇坤椓₽璙竜禳硷鼁嗜믳流죤Ⲷ⵨밟藽宱留ㅻ䋣䒌䠜ꑽ儒៣८䢚㷅⢎됖᷏㶷ㄝ좘饿ꬸᇪ⁼鍳㩨쩒簳漹達鲃凑ﰝ೐ङ뜽ᘡᰉ颫럑歓〗緙攉뀔빢ᄜ㴒絕龽ഡ羵뷩硐游뾱䙷ꂖ眨滘ૠቶᶘıࢤᰇ汩﯌䰓倏獁ꢌ堝높㑝琄龻糇諾ᯪⓏ䁯륮ﵥ뛺ႍ䈉⌐䶰ᆤ迨猘ఘ蓖ꗂ磞崣䚁择릈兏᭭ɽ젯ö窋漊戞ূ뀗ꤤ輸뛄⇢뛟炷렸昧↊訮ꓽ鍖液㱕쟦爙ꆎ횇䫜蹒՟䷤轹祫♤∑傭竵춁ﺞꞋẳ཭㢽廥㽘㱓ᮀ鄷튩餼Ʂ⧳⾪討ⱹ悞툞⬂䟶⤉抳턀ᜭᜰ嶸侉뽜艦笠ʨ띭⇄䇱ԁጺത琄䴓춵釮㜳༒慇恣≯㐤﷋㏽ಌ頡뮺䒦㑅崵﮵耓Ȋ㯕ᕠ䬈骭귫嬕휺䏡㦕⪖妬噀阞伿헙㈼걚꼄尮ᓰᵿ枷⯪㢤履澹ᣂ抑フὛ漘谌﬘ᛴ矄斯궙쌙뚱荒縔ꆖឹ唌ፈ뎾噗⪯㊫찖㨯䷬ଭౌ眝౫䧛쭥ೡ㴊奒鍺漢ʬ㖝ꇔ卡䈗㇕ꕫ♼⤱櫮挓✲챕ᒷ䥏函룼㺝骬퉺ﴻ㔱䙌㲫밟磄亾旞ꮣȣ㚸鿉庼ꑻ廂䠥䏜ヽ褆쮩ⱛ༷襁ⷜ⧙萤䉁矁氾梣똂룱∳浞꫕ᙼ㬼확䄑ᰬ嵼츗铲皦䚤靲퀢剶곋䖇쯍銣炕쓳绁緤꽫鲢餷ꇦ뗯젒親篘벱⺣И뫓푥緽芢偒㈑짟髝ක龔贁ẚ뎅ꂂ䌌늻⺳历鸏钳溷ﬧ곇颀៛焛ﶩ踪썱鎹柍骶働渽巊箸⁺峱䀪đ᱆譞赡牾女퐳塉䋀ᰡ뾰좎稉넄둭㲵쨶ނꢟ㊀﵇昲䫒崅✧몤ꞏ䭝䳻櫟힂㡋ұ䚶걯䬔逈૦詒뻊䎎ᖡ헄免䔿缈׺㪑֚灉摅좺흤ꑈ陖ﱁ굪ꮅῙ哸씒ឆ検풿㭫ᱜ߄뢚菥쒙뉥䑒ꯎ懱힭捈봰ㆱ쏍溶䟽뺧᩠ꔥ븱뭯⭞昚ᚉऺ虐僮똿轤∑끕ᶰ퐖˺⨉큀퀬鼕뼃꡾켅죜諦ꍗ莧窔ꭽ㴖擐짡燓勤⼜㟻럕㏄햃퇑⨓꧐橿썣ඌ以材啕Ư襧ꗖ஧ᬂ䢼䇦嬎즸ꘋ톨⛳ᏜﴪᏏ젾롆獑왃羇␕잾ᡷ闾뛟곎喨剂腡ニ蔌鳛눍選仑㊏և쒏ꉆᬹꆲ胮x怀쪭⿛⛩圷ꉋퟚ掶ದ镐Ⲿ翢⶟根呛袋昄캳ڷ⍋篇躖㚄嘕ग़❳匲鎢멎⒉ᩳ弖뚐뗗⃿⦮씽萦䃗⤭╴﹚壗긪쐠륍ὴ緜쩒鐔㭂졸䐲퇲ఈ娕嘀擀⾵쇚릢䯋퀺꙱鎟舯ତ퍫㞷荚멞Ⳛ爨埽軽阢দ䋻ᅤ﫵㒼ᆗ汌䭛ꧏ魴侗넉勱糎ꖊ㷰ꗿ큰㋽阴ꂰ韥到Ậ䆋魧궍뛉哱㾵䬣뉬᧶剕඼嵏䷲傷洓弣鹸﷬筵鎉袆꽆퐣쑯䌸觏뻌䲳臘蒚볝ꊵ້⛑콓㺒Δ꨼ů绔惮둳鹽ퟢ귐䯵憏☗喯闐乘돨㏮蝫꘻ꁒﯻɜꚑ윻郓ᶈ䉜Ⴁ䙃ᱨۍ齚ᾓ㴐硪揱燚ꌜ⒭얇鼳጗〧כּ䵋䯶긍黫䓽蚎ഫꅃ⃁왎▋砄衣カᢤ棉ὑ젯㨷絞⣍ﷻꪖ뙂禩ꌧ섈줂寶✺Ꞷ淝쟏因ת䈕貦뿶꿀ꌆ轐磤糅឵〟㢒튍ഊ樃墌㤓挹Ỉﭬ训㠳총춽辩ཡ晷猻낆ꃪ謹爴찥띣傍揔禔补봡᷎뷺⩎쿨㦍娸⩫妰ﳘ徑淪㧸ﰡ蔄餉䅂끟㦨逊ꚢ燳淰翟䲆킿粩ᦳὄ垤௃㿳へ钙㩿鈈㴧냡颷䇩擅꒾頒鬋㖿蕜ڈ嶿䥻뚽ᾶꮆả喬嫢뚥鼮૟췅䉕商⏝맴₃疹阓ꛦḏ⪋낄⧠轔킰貦ᦰꗵ汹䊛︚㢳⨧㾪䡝⽧魽䱀㴹屫ꓹ뒇෾괗Ꮴ送埱䝦窋鐦疌ᲆ︹읬ช讆㇂⇮踃⍽⃒䊨짍䊢좜讣䛫⋗罅Ⓖꥆ玈쭤ፂ袶ᢇ䔲㨅ਇ궐륞縷깤䜄遝㠙譯싥돦⛹꺉줆ꢦýၲ鷴᧤小뀸쉺凼ⱪ⍱紣▫筏봙ᒄጒ穣⩟猺훸﫟㎧ᕿ뗂鿅魽ꄫࡍ᷂僓ﵽ㺨浍⫮㗄攮⡀ɑ솯惆ᱞǍ셅ﻎⵐ쯤啄Ꮤ镥핂˺㘰㙺兿ﻊ寢ᰤ斸ᆄ䙾児ग़ޡ常阕琅ෞ䕰窈殼⽳墑鼈登≼띱搹伍砞꫖妒杹쑬儠䙴贽㱊壅뗙鮎㳜浗㣑ᅡ蟷䳍촫뚜鋛ㅁ퇪ﵽ貣㇬㵗呸䖌᧍稸뽻阄僫眴낇囹ꎐ珤绊坋狿쀮㪈籃⚃㓜맇県訯檱쾳췤쿡鹲쥔蔇⯋䙦ଈ鮰뇾˾积ﭽ伌葆㖍羾Ꭱ噻嚖宖㔽䴖⡌콤忨ጉⒿ벾视ⱚ旄撉儋ꛉ溦←뺥ᝥ⑀ﯚ袏䇎얅ᕩ걀㊮់쾴羐좻疦紁鲪᧳鬧⯥暠ⲩ隂斻莗ﰜ갳筦酔얀ဣ㦿旚窴哾䵩ㆮﳄ䨱ຆ⡅⮅㻞驉ጽㄩ䚾㴹ꛑЬẏ嬯㸮赥脛ᝥ䩀ી九᱀鼦㏾竿⡊勨壿廜擝楤︯쭻Ӹꏄ匉帑펰㷣绳칎䗎헫⋝栒趀甂☏ࣚ숊✷瑷꧈ﺳ㾲依‡ᓂ䁌彔ൗㅺ雩궑ೳ崮ᑥᤅߑ㪪㴀ビ专萢㖅帹훼颶츜衾놢턇ᙦ草뛾薟팪溠뽛➋鷭랞荨ॷ簕惶꽰樸ᑕ양Ӳほ䮰ᢿ鉠﹞띞풢崁ᒚ餁롟⼤巌啩컖䒝颚⥀Ӕ찍㍏ꗩ우둋㿣觡뚥ॾ쑐ʸṕ睞䍺뿖쎱曁矾㍢됺羓缁苨៭茔从㳆ᥧႭ廍홨쁼삢䝕뙤❺媖ᬔ廿賆ହࠣ뤨꼻㷹匆펎쾵㗻㾶͉牮炿㒫ꬋケ䋴炄鯮ᦾ僕䣩ୀ总ጶ껀迏ꉔᑳ巀Χะ岭Ӣ搀ﱕ┣鿎岇띯歺ᄘqዳ깡鴉믣ḍ綀ϐ듸ᝒ㷏靓⿈햆⑯씢胨⻩ꋧ䭾딺ꫨಗྞ엜ꪊ愛跂兢뤁⃛쮔订丐蒦硽ꛒᡨꞴ⻎겼窳㽶퓉峱ꜹᆒ磫㭝㾎モ⅀ĵォ緧鋊맭Ⳡ俷왓褚믲岼㨌⪨ଌ고紺洈蒼ꕨ⳧麈曉牬タ뚁腥⟋卓웅而嗩賆캀违薯㻲阀陯诟െݝ펌䈁㹴৔吂횁靀䮉䩏♝ăꛜ齏妚믽厤ケ榗ม㎠ꌉ䌞曳䗡】ᄛ몪蟚邚軲宺㾊㬞볾㣫㭁ꏂꥵ㬳镻䔯舲蕤ﳽ漩屮鱩퍪䂺᧨톟ἕ萋郯ڽ㮙墭뉐얲ꃀ촻갑⭠鷆爾㄂ퟂ햻㠘㙄弊躰ⓠ罼榟Ҩ⧖柝윋䶹쮎୆鉋얚僚뇣䋢绷樾鄰偊䳊ᳰ陥ɰ錅蹰䟪럥ὺ둥⟪ࣵ軹奛绨惣ྯᅵ開葌￟櫎㟧㓻녝觱銆湤፦飒ꔳ蛢ﮀ谼鹑ﳂ沞ﱁ誒ⰼ鏹睸輁堗粝汵珢ᜬ膂ᷮ䂔薩䕼◟䧭甿쌾龹맮Ȫ猺Y銀ᡮ稭䀜裣賮妤ֻ殚퓼폎賄좾䭆๸楏鵂冘쒴ẑ歑ꢖேﮏ肰궦᷈ꎆ其뿥⹅熩ΰﹻ‰ꌜ宅㶏霗팆밦펄ᢟ⿳঻、巙퐮ẅㄹ냥鍘敃ਮ蒕纄䊳쏠諢瀋䓙䨐ᙿ華ꘈꓫ凿￉䨥죷幪犘䄷ꎋ਱⺖꾒짔啍荸䊏钞ࠧ퓵키暘禺㿸퓷싱瀃⽤㵘歬ퟭ꼹㌚㢠䊄슐۟펀鞩ᶜ洳䄹䵔죃㟍鑙꩎洓ꠢ腩谒軞⡥癫ﴃ欕ﱗ逽⦢蝵Ꝥ灖冀赧ᤝ䅓麹李늋룊듰髲젮歧ॡ㿲ࢳၜᜬꮻ∹녳쀓價鐓讈᳘井惘忊웖杓㝑怫ຢ쏧ἒ녇싹慤촔䉑輨ᤱȩ펒됺켌㧔닌ퟳ䫜榌篽礝屐圌쐜죃ꬺ額罧ᄨ⬭䔗賔쫜࣐ꭴ㹅Ⴐ犃à꯬ᔤꙸ夝꽸쉹玷┓逤⨎捊ݪ⏡辻ݛ䥉ߊ湀갃⨄ꨟ尕䲀쉭㼜⚶딄㵘啃耍膙绬竻춃誒翴ఈ믇艝擑⚷﹂茾ℂ≷ጛ୞瀪ꏧ䢤മ鹹ʼ蒻䚋뼢﫥鷰쉤㹺좕퍓㽷褻i난㨜㤋섨욣幈轞쳃됃݃䦎鎞뗳ᇆ쉡裈꒰춉ጋ䘁㒆鷕쿮ᆕ黐㼲㝎齸꓈ể홼꥜燩ェඛ쿪磮䚛࿟䡑朷倿돕璔ᄪ뱔笀ꌧ㰓誨Ꞿꖷ鄽ꢔ胱蜖鼅聞芍㞲瞧稱慿ಖ퟾ﭵ᧦졝橬ꔹ궅늈㯐ᅛ訡㺇ꌫ休跁귵ဳ㈘넚꒰疬췾隯ꎁ뒊橢랎硘ׁ噗悉⍔ᅧ鈊肃ㆺ眇톦畆ዛ섎ꑰ佺䇾傏桫孷ꗍ闎힗ꘒ넁舻⨆첅氃㻺砱吆呔R탠ほ䖇➞評胴╸ꓵ跭屮崶ŋ䌎ᠮ瓠뺛Ⴝ띲앁篧ꔙ莣趰▛详㑭냶币ꨜﵵ㍬㟟榀삀솙繩瞣勬⁥顱吙Ώ筴좢唍ᪧ箬ꕫ馐靕⴮춬믯ℂ⹓㛄㽷枳㧿鱮贿꒨Ⴝ煪喼ጝ⛺馩끿푡ꂩ⼏䩖좯徃璗눇ᩮ馻쒎폯锧앯枩㟉㫜獕쨍툃廗䃿讔狢廦藠鋨컓륵뿴拝䴨혜툑⾽濍关䪢អ闏쯤払廘⼲㽒꣞綊䅁︾輁煳數陶뿝ࠟ톂⎿緓℥䛶톼蛿㖌㪲䂞榨ᘮ垌⊫ἐ噗뢆탎䀀罡Զ묊쪣鄑ח練ꋌ磅験䈩㤙峃얮뿣維◕쓺숞曞⃇ᆸᬲ修劗㊻빏勪ቘ족̷ᾏ뱻잺쭜裤㝾섡煏Į䵝쑼琻㯩쯱ࣃ묫팓꿬૵⻷䢋쒻盰ຢﲖ拈೹齆枕崢ί찭浆盨怼㪒䶸ﲋ櫐퓫7׳ޛ箬釜셓䴊ꕚ饾ꮣ뛼違昧Ꞷ맹䥗⧒麀ﻝ櫷嚢䗸櫭൬ᬾ㞊䭶癙ᄑ줌눕縜岕銻︹⁘⭙哌꾝븶৿穱⪚鉑❖ኸ椹帬띝ҙ祴柀Ꙍ䔠⼫㍨䠋熈ⲏ馐㬓㮇ኴ畉ꙻ駡䊴秸ꥄ霃曽盙괡꧗쿳⇘砣妤㬺ї禝꣨Ⓧ䒞鯝਍㽫朷즔诮鋙䰌իﶿᴞ༿벺穳譬鰔㓸ﬔ๾岷ꬰ망Ⴀ嵦侠躽ㄋ⵰띸뷸⿷鼿ാﳸ턫뿥혍ݭ␘䛣쪢㹴戭뵮两㲠놱궠躎苴䀇⊿掞᳣鼗蛣廷靧㼞ꌺ繇䒃ﲮ㎾䦰齼㼘쁝ﱮ쒇菳赁쫤拚ꮁ隡᭫긊测ꅧ릒ῶ邅貓ᳮ缽烰ᆪ簯躅栆㷐쑜⢄碦팰핥⊎趸ݎ盰ꇌ髡杢ﵽ䪠鯀榛⭲퍥ా漮`肌쿥胼䗎ꀿ븢эﵖ准褿ﴘཞ⦔뇣폧鷀ɛ仢欧䖱ⱅ寬㸴촧珠ṙᘧ⪮ؾᄓ休鷨閽䥃䅭ꮧլ㼌ꞯꏮ飩ὤ鴓썕ቧᰴꌛ௖ಊ躹抧ຖᡉႚ旄۠契䡻룊熷谽㉃죤캾边蔑⩄㈕뻋㴟龎柄帣킜飁縉珱ዹ쮃圭遒줦抰ﲹ灢ㆢﴐ㞎烔䣻؞Ꭻ뾬ᏹ쪝「錇꭯讦껮좣ฅ钣펈좖晒﷮ꋊ퉤ꢾ懲爬鍮鐢Ꭱ恸挭旟࠺黯틐똕笔簔볳絼饜爩렻떛佲⇥锼墲ꇼ뷷醥觴ퟋǧ瑈拡ꋇ곏ꈥ듎㫂ﴆ﷽⾑殥㊖彚漱㧯ﺎ虆⢖늭革㒕㤉砼⇊쌴㗏ၕ뀽嚫葭Ꙅޏ宻骾먏緡䚞ⵓ韛㝽䵉ᱎ釕鐬瞼భ슛憐뒳ꥀ盰㍵☼객鯙봖ǘӔᴆ䳥繇厦⣹ꋢⳑಧ❝礳嘹鎪ﺤ䱶莝ݐ奰䁭斓ዪ꧕쀇砅Ⱃ䵸怴ǚ쓩姿䚩붻修尓曚占瞪挎꽍洟뵾ʋ퟽⽫毉樬쯡欻駂俸咉驟蝱⻷ヌ堼ໂ܊畂ꇨ梴帠澑밻淩瓋祵떳噘렭쐖꿳活憐䬅뇤䖪꜍뚼ꗬ䤺㎽輸胱肱ᴨ㋢⊦땪볕갻⎈튃紥翂뤋뇄헳虆葳꒩バ롚쥬愚떇뷀ↂ쬇䊏詊ᑊ⟱쥪㝯땞㸈顖낾뽲澳ୣ䤷飝ਖ਼멅汰樍퀔﷯桵楸䓂恌踖ㆌ敿潸傶蒖⥺퍢࣠婿叧⥚屚즸溵蜶쌒咅Ɡ鰳龹︚葲彊㧞뵡忽ⲛ훒焀葬⛚埽쳲聑懱ὠ嗽鋂专࿴䘞⧅뚡㻻䐞鰲៤椉鱔鿄䀞睿큎ԑ῾찝❱ꑹ鼎산Ꮅൣ瀝莡䫜ꮤ껏鏿䇢ⲏ✰绶懘䴐胧ꉇ젨ਾ琟擲矌븤ᄬꌊ螥鼔㡄屝ẗㄑ㧧ꄩ㞴뾢叱䦊擄值嫺⽁揧楝箼ᬿ汽﫫屛궈♌ձ鏻䷢㧛䔍᪟溥똎듾땦ഉ좢ﶋ譹ጤ贩னಃ뗬合欟词忺㫌䒹堂៕䡾瀧䷍籧ꇃꈻ쭫顮뾨簅◪儜쁪丅୤㍯ⷨ疽꿩餕ృႚ瞙㝦ꄸ篑㟁굑켗꽂቟⛐ꈴ毛뭡㆚萃维瓺坁垸餾⨣癚㦗ሰ踗︭ꈠ괙к捲諔鱖༾鋩羐嵄㣸䦈좏媼襎੟涍䟣囏ᓁᰬ쑷鄿獳댇㵠ᾋ軄ﰮ䅅퓤쉼ꛃ₞ퟘ馦冃划⩬⟼ᜍも㎪쾭D࿦飒ັ媑ณ쪦샿推১≇뿢䕻꿟缑䦞斎浪斎鿖泡滦綰㙹됎뉤莁❸ዤ撩곅澅聁໡ᆫ䂥浿ꤲ湎᱾⍍꛹୍ख़銊ኢ悢픴࢓ִ௛ɝꎺ究풋넡黿ം؉ɰ笂톊蘤䟹㖄숙㱬阵﵂➆ꗭ⟌䦐휈췚뽩菜ڿ堜꾮⩲恱홥받峯龬♼皫廯戈쟂⇲ᚘ茳㐄孤춃졝荪웘헰뜝丑⁍벉ῤ␖䀧핁諣⓱ᑭᐩ聍䀌疗΋ᅈ鎰䚈穼Ǵ壆挈퉄ྥ궤︬ⲫ燍낐冓ꊧㅩʙ㜻ꢄ暽勦屶⪛믨뫌殛㄃䦣螭籪ன厒쑅煲쵘瘢篑伾⢆ჶ곧蹊㼤摪嗝蛉䦶┶˯Φ鴐皘눺쵨푋놛ꛃ枃챎ꏤ룗Ȁ⍵ꇓ⊔䇐뗃᲏슗꘶켸窪嗆䬕⌍⾘澝輳╤㠦礻쏈킓鼛ਣ鳱ퟥ鐵悈⤇ѺჁ踙﯅඲旫棫庋놠㶁㊛嫰촳ိ㘔䬆詵쁷ꁢ⨢崾䅧邔厍둷濈韊뚝ξҎ猿暞掋覗吣鎯颶崕ʸ꫶̼㶯唊⃅狀䇯蜝澍撩୾墎嵘กẔ䔈鱄౦݀ڢ悵꺇뷋✰戨彉ዏ県燚塚䩱즡龜栢ꐾ皾鸈秆节嗺쪖꧂鉰垓뢚ꕆ漁ꊖ⽲鼷這㞥憮넫궓讷ꇌ⢐彪쟋㽒櫷饛୯趎៫ꘃ埕녛⃱治㾃煭밥羚缵鄽ꃡ㘵↏㻪륰튦⽗헮䵓쓾빋嶽拯씎锎⹑燠澆ᖴ䑖썣텏윝䅞⺿臍寈㼧뭹ৱ볯鯉ՙ䓃拴ジ뵯펞玱鞧䷻֒晠ɢ틓יִ綌뛡☨췛䲰荈岢컑屩컺㬝ᷢࢌảᘀ둣嵏ₛ哟‾顶[覸뗇砝ᔔꤤ摫䷃튁༶㸶ᕽ먨ʖ糒纞읐ؠ֡띭ື晷ǂ틹사붲폓뭯춛餥畺䒪찜㔜㘵燒羨頀ஃ쵚⳾ᄐ塞좀Ꟶ십倉猋轧䕡令䬵˸퉡؀内韃柲쯬졺ᠨ鎮ᒽ죇ﹸ謺칻嫟鱐认갻㐣螐丨誡ꟿ튢鳹⩲⑥螣먞킩宺ۢ畖הּḕ爬缞珨虎뫿臘햋䔋턈⽎릈澋鰞㰰⏂赠岳с㋑餚谓癶燶ઢ䨅஋媜㸔苐㌗ᆆ챳뼾趨ꮿ凤é移剧ᄷ⊴ﶊ閿텦랕᷒㒊૧ꟾ쩫䒼鹏珐䖤엨움쬞〣哂鎕䔗䓠ﵳ棗㘰뢫㥸衘캆㢑蜹샛괊壟婅᥏⌀崋서萊펾砖∆词莔塆檀잱㔪靾⺷은⻂籄ざㇼꄳ脉ꕟ릷ᝋ韀뼩䐳첑卸ꞿም喇⫏ⰷ⡨銺ࢃ孈璟䒼鸋픢듽餩᫻좤ཧꑜ׳빘ꉊ惇䫩蛨꒩ꋝ赔༧떓ᖷꓲㅜⱷ㼢긌黎ឲ⍢獎㨞縆㜜슄잼냯輐鉗䰊ڼ㢈ラ檩쿹䊒┿쯴劅战ꮈ窛忡垆첰ྐ⍍㔎嬳䋶撷幨㨁꘯榧摴診읨萯붨⃔ڜ萮㒤⯧鸞ぺ砣釥ﴼ᲋毉ᘡ橶嶅픃⏲庒䀣᭫꿡ᅥ胜ඹ応擞ౠᆲ䥞蹒渰鯌ឣᏣ읇鮇뉧녴㱈闱叔⭜뇆只Ꜥ쯹눥尪狼勌㔭黲꫼빶߉ﻸ磞壪甘繐墾ᥲⅦ䬻꽫硏η죲쯭씔釋窖玂묗ꐴퟄ攓뺵䞋볪뾧倧쟎瀎촬훠Υ빈秌씤㖹꼏繄鄽집깳딹࠿ꕭ㈙簀㹄鋏㋼歂驦ꩨ⃽愲뿨ꏗム᩾ꪣ檓ꔸ㐵镼᛾톾猼肨䝗㕣韀樂謤ᓑ鿠ﯕ躍ꤪ灓묂﹧뗅퀍#⹠쿼잉ᆅ輶䣙耮⌎ꖋ鴳쀨뻮媺뗺᪾됙뾹꼵捶㔟ᾲ葔褲䀧韉檀鞫耀鋎城圌댣䟾铄὇匿蠍䕵訫﹝穜硽饟吋惩䷸㹳㖼け춉䥚뛧驿肮鏜脬冒뢨ᘪ苳萧စ洫ꭵ褬夷꥚뽎緉鮭迲ථ⳩絽♚鮧ᶧ獡❕ꇈज婺᧧菹Ńꆰ훍촟嗭ﬓ럥멭涏⢹聽댖貂珴➮庼ᣢ曣넾䠒␀뒎㨷⠯谶㶵ᜠ᳠䣷¥ࣞ뭌⪷왺凕쒽䗱趣⁥ཧ忾ྍﺊꇕ鉆왡퍁￵屿斗푔큯翷쫀䠮璇⊷납틤꒥ਁ툂툢䬝䥊ʃ跒衅䭴ⱋ℥௒뀬⻀엧칳㷳쳺鯌煹㦝ሳקં偬é惦텴촨ﰾ롹鳢괩㉢ŘӸ跕곅⯸鹿뵏ퟷ塻姝ㅼ㉎שּׂ⢭向侞Ԑ턖ொ꥿耼᪐်틊ᰢ꺦歟凼ބ雠곟柃৑殺ꖻ譈떪ퟀ෭䖶᩶৳䰐儌쌣䮬ы妀祰㿁ೕ酭䠷䒼॰ዉ꜑ᐔ엯㤳瘍㗽瑃䓶ﰔ粔溬洢≧坱韾ᕊ䟉郻꼩◌桹⹶蛟ח䜳멽⬾䤇㾘瞑型흼흔ꌶꞫ轰坁ꈐ歌☁홛磡璂䌻帼꽧㑩שׂ棫㴴탖჊쐾鈏껃礏觽绷餋쇻㰓䭖軄諞礊遠蚁㻁뙖מ壤ၵꖶ恙褖퓋画梁ᦋ夹䵌釭泩㠾㚌ꃚ檧䤜퓀굙꥿䎜㭣Ͻ๰擔猅捕殷蚐뵤愬婗➛᳖太ӱ粓泑鼮踱넻뽯掣準畷ᝑ뭉㞲쥆翲쭓烷◺뽃㕊뫒䤔훬顩콤뮈䢖×Ṓ룟㶰계췔⨋㛜⸤ᇼ홱曠娡鼤ꇟ᧝咮憽潎锻똘沺孏읖蹻祄堐Ḑ稛ⱍ೔짖ꥥ㍴᭄ᨘ嵈檽緭肨兀㻐朕揑ၺᅲ謙ﻸ꠰ዊ튍튺뎭༭놖볌ㄎε焯聹懢᝔䎏엶䙲纕岧්藴瓣飒鍥⋤傽ᐮ팏ᗸ⡃늷煛⎎븯륾炽溬戋듏륝゘ꋏ֧天ꚯໃ渝ጱ뵦ㅂ복࿸棲紗옭ᪿⰉ⛐茔㹳遅裾脆ꏇ≐㝩譠疦⍶몮壯蛟켰﷦썭⬟ⓢ뤻枨鬀䟬㽠ꕸ蟋좫̘嘷箨뽁喉앗婑䎈ᆷ䤘绅蝧鷛λ䮘岏શ縿啹턪ᦞ嶥㇔㖌鹅偮븾䅳䬢ᬊ抟ﭒ벚⨂嵹Ꜥ걂䄾䰍Ꭻ搂ꞗ쮝콰᪍ᄂ췧廉䍙෶㌏帽羞訬築Ớ꤈┺ﲇ闣籪⍢膯箂먇ၑᏇ䉣㛛갃⼘돥箺ᄮ㪽놞ꦆ캐푑푍ḵ暺褯䝌⩘魵麤ȏ嘑⥼뙒更槹앃톗눩ᘕ곈ﴣ鬡鵢ᗂᾓ꬧럔⮱띄蹰겡痫솏尉`຦Ϗࡿ䒙냶쏸얕곲䇍ྫྷ啨뻟౎髕웡섏둯殩唊誠颐춏ꁶຬ뙴ꧮ蕉濭㫔꥿쥳༣綯铟Ϝಸ埘ꤥ㢛娖尭យ씑㩾埌⭮䯝厝삘倫欰ᖛ玚鄧豍⏸蚌捾쇞舽᪳妣撚렡⟊㌩즆ர䝜梾踦䏪岟ﵑᙉ⊌䪭ꂼቸ咕뾚੼䜮⏬弟墎ț⋣釉ᦁ䛓༁䜠鷑郿䩷澏ꋣ农殎ꓵ⯵〖扏흜巁얕ᕐ跡蘬汳뜮❹៌翔䪱뷻삕䜥ؓꯪ跈铼ᗒ꥾ꐊㅯ몎功鯁䢿ꕍ䞘扬潒⺒鯅䱇௵ി왓灲ퟑ骗䐿뀷榎鿄ⷴ㞐䚁ﶞ匽뮓ꅍ쯀轥嶆웎㉑゗筃롅⃔ꕜﳿ⪖⤝겐ꨐ驝ᨎ㌐ᅴ倲덟梘젯鑿쥂䥧稡旂寊ᗉ୩梍륞㫸䅬钿她㜄蝚瘖䚀ས່홣쭿ꬻ祉훅鉬꼮⇝﬌栣맟坩㾟ꕴ붳ꂵ姳ꗕᓋ砚馰銢颶ⅶᯟ苛鿢␞蕗⺟ユ垀䆿䗦寙娇㺧ﳎ萙ﻘ笸㳀Ꟍන횒뭦礕ཞ兕끸鴜圫䏭ᔃ謬倲阝╃霈傋ꡙ࢈結㗯愱卑憚䨂㌏Ꮡ젙螖夸蒓擾敵⛲崓᫳읏卵⬿緕椣ₛ믲龦鳕ꐓᡚʩ隞륇ៜⲡ冝氭柯⑽䤻⣫㏠蜮귒鵌㬬蚜찕䷡ڣ댳﻽騰羏믉ᦰ榊㣖䶑⇨빎祺붽靃䪡㾓䭦当絗坛ડፋ䓇늱삖䏓묏엽䖜앵磙‶㬫ꁠ纍呥⎶슸㦑魶雱㶫麳奈㢊뒒╃㲧췮퍧軪߅ꀢ벒䐸ﭽꓣ邪넮ᚑ࿶拺矦뵬ⶔ쇱욏險힘ﮭᲖ侵냑蒝钮喇䎴濖䷪꿍뺧႙鉮괻ࢬ폗䘇춻䫔묘爟왊꧂縑ᓾ籐뚸ग़ꢝ᫶뢉儮ጳﷱ뤈癅꼓讔茇곱쒒缞ӿ톺ሬ⳷楚뻡㧍〈㷍Ͳ腴뉝⩛혦䘈뺙㺲쑇娣㭉倎ᜯ塅坄⤇弋ᤊ낛䃦锓ဧﴀ셰᭿ལ瓼ꚳ쾏졜譩ꐯ黺ᙊ䑫Ꟍ퐾α禴䓀輼离䴅龪쾖퇬潰̈椸ޯ녽Ⳓㅝ钢侑鸌阝෉똎㫩獒혂㖶染♪ᰆሂⰟ腉躘烍紱澓䚃褲맄窭ノ떰䵄盠寑ꗙ칤跠耴劇⭯➬௕媇驻魫迠닠瞐熞੐팣螈朊⩟撻芤඿ᆮ䧥௉钟紅㲬芧ಋ싶䌻ᬅ㹻凐鶳ೣᐕ핺끓䟠忬絳ু㠟᷂摫⫝琮콿麭淄秣㳛卅딤㧌繵堛芚ᐅ좘컄浳㳕趡骟巧糰鲎撰怒縛瞦는넣쬘돨ꯦ셽Ꮔ䕥⽇텒麢傀䣌䬀Ѐ砪㖧鐯斓镻댜男笮훱䎣⽟阒⟂ꃁ왥곪ꥨŭ齻텆蒸耔ꎕ᤹ퟸᨻ涤ꀤ믅燡뤖璶烗摂袆迯ꂜꑜﻲ碶髿쾿﶑繜ᘴ빶裍᩷၉㾳恖곮ꭈꅍ㿇鿟謢ﴷ魤⅋嗦衼尒쓗ꏓ泝愧偔랧䩶ꆦ❴㠡న㰬돪猅쑚蠨狖栨惨퍠ꔗ⸥몶᭺︁੹ᓾƳ桲깩菆Ή吰彖Ҷ䙍᭱⑉䌵㓅겤⌢❫啴꣺沷痸竻ᇑ苡ꩤ㑩捻伝磗䕵⋏䬧단ℽ렞宥⛶Խ쫧霷쳔᫏놮셥ᔐ鎥㴊罖ԟ迡⃻릝ꊬ䨆鷫껍芎⫨掓佸딞ܵ橤췎ꂈ혿⻄妚욇⿂銈꒱긽镨〔㴑媁ဃ砲궚鈅踤냰鼵軆폪됀荆구㮋庬຅뤽ๆ랏떌쾚œロ됸箱㞈ꉏ懲ਁ⠩軷憐펒ꣽ슨஬ꇒ⽒謴슑架灆ꑉ굃䨷㆙햸ꖼ址욃וּサ盀姍斔䊁張최榟螾藈뷪띬濨ꐋວ펓䅠음ᦕ搜﬙箻幑ᰉ談⹥魵伶⿲鯚ⱓ튰쾡䇋绊蓶絇ㆨ骞뫚鯎䀕ㆍ黗ጷྸ乣ꋱ栂䡣굂耇㳪∽鉡讬뺞瞟冧ꛕ춭䪗쭪篗텋홂ꬠ䤍ᬑﻼ蓂Ꮓ鶺醦⸌了臵掾꒴ৢ炢佳㕗缁퓿埐첉弡䍢䳋唢衦䅋嚥潚䝙폊鴴쪴፪ḁ韝ȿ鎧齽錎囫ℋ苤ֈῸ郙Œᆳᎈ䐀髍掽浾韩ꄼ곂궥귑꼓ᙏ穻ႚ⛿碊쳯䉬숺ꢮ庫邯䉡㰸丩컟랅荀꼵₣ଛ䔙፼䍀抪㝻懣☬蚉㬴᝛ၩ٭⨪槶⅌ኤ쪭祉떅膱兘쒠ꉅ史ਚ㈲ᄐ嵭輆怚⛁陘ꦍ罒⠬펨﵂㱫릤傲ꂅ䖩મ叝蝙䪗㨂剙촔嫥뚼⇚窚퇩羅祢北뮉핣⛧觹┡㾒栂㯹㺖궫纓玜棐ޯ剉먤〤箐ꢌ曐選ᬎ훋关⢝ꘆऺ藷ᩉ뾪觽刁瞆喍㗣帜锦鞫톼䰉ೲ펓袤┦ꐚ曙枛ꆠ偏ꎣ⚕ꌍ튐ꚑ幽賳✿늽ꝿ♵ꖟ乇鐴ਥ聩㭰⌚ﭡগᖼ뙹⼥Œ样緸빍짘씎쩃慂섲嫏⌵鹌ㇱ맒﬿즒妜湚㸦쎽캬魈⃊숲靿ꐍ乯㞟憟卉娿͋⺑䐬嘨ﮠ㬜롩鄽蔋亵蒁繲䃍㼯䢓㙏᎐ᬻ酭⺱⑿肍抋㦴<퉳觨ย㋟㈦儗퐴竲긺䟽㦒ꌕ丷菶딑鐎瘬ꤾ鹎䦯羣阝⑵퍈♹㔕㷾햶봲䣳꺅ʔ⠺漭껽뻡ﷸꕇڋ㶾ᒕ쉱瓽㸥밟出拂탲쩎쭚迎欶榲超긼팗莮⋓訓ꋊᑟ쒪…뮻雹ᇩ㍹县⥫謩ឌ≍跔㖄ᗞ‿풃》ଢ栄鸦菳馈肃䊈嬣⤐쀑E巠Ƕ㤤嵒撝䓽碻牤࣏땏媵袢绺篽劥糙둆섐㩓岓䚈⥹㷳ၾ袿葮ㄆ弝菬ྷ罪뒈᫴놸棫䱁橽㗖쮸鹅휱ⴧ薚˾혽ԡᧈ뜪꼲卍䲙曡䖸냰摃堐죱䷠骓骠疊ᶸఀ꠴趽뢕䢫閖Ꝧ齦來먁짡㤟⩇抚䈀⚔̛ཹ꣹諅魺䋠韺茻쪛ኦ⭔劚纲⿞ꮫ앳驪㜠ᅫ戓賌텸瓵끄鞎龈ኡ㣯ဈᳳ㟿ꘒ䍁䖡氧㯎⩙괚ና퍏䒵㩧軬山䶚ᚖ⑅䢣缜㐡ᘢ䟺褬ޒᚢ㿋ꪗ⑏ᄽ젧ফ梁ퟙ좂㈳织ỵﯓ㉽㎭葦龏꒨ꄺ䣗莥읦찚䃶풧퐞ﲖ荮菰샴′왙驎鲫噘㐧꯳楾☮镏ꌑ㛻⦮ꏶﲔ忈⿉ꌣ忻鑉뜨䰣繲玽㇋뵢騅媀藗ꜝ樉ꗍΆⳬ䍻嫄ጶ罒瀾녦㟞≧啢叕벥㉛쎜ࠂ芕ᖚꢾꕾ鞕查䅾駴脷鿎쬑飠쎑퐫舩㍒䡃雀אַ샾羛ଓ鐀蟦퐉镋互緫ꨍ敏䏁鋛ೝᾹ嶦ᆳ渖纓⮳㔅䈸䒟穻绒ཕ酱쿂쟮㑹鏈귎瞯풥✚㍊椊㶉뗘ﺥ다ꦴ䒫㬰剑㍱恻欌㥽ᯞ휉㍲DŽ茪뫴௮绱郊닩穷뗐㲷옢㐋樶煪ꔦ埅⾲䤠䓄肪퀚裟稆e䎠桅耑売惰㶤鼴幣復걽纄뚆ൈ考〳칈봇뛤ꮶ㝡肉⛶ᛷ퍍쓆뙇㱀娲踘栕䰄㫜ꩾ⓸䫹奤粒낊蜚ꯪ洵㖋烡뺭፰姰╫僁暅瞍ﰍ䖾鶇姼粌焼缊ꌥ兕쿂㑸・䓸佳丹慡ㄘ⟹ጆ鸝ၮ붘偒㒌蒌먊렂ᅷ쎁㷖㸢韝㶓鿻坤竓슒翊숴⎮쒮ꄰ鷪Ꝫ㿸鞐精璝㬲훏씧⬔덳粁꠾䞥髛篷誅ಅ癚⻫Ə弯첧⊶ҫ澟죾힟檣퀊夞궸睙볒癅濈쪐⎍燘畹ࢋ㻌᫡ᰮԩ뻞ꀛ冑⯽ꡏ䆸㵣៊웕죭佴캓욇ᡲ뺺襔๷Ტ稒ᘪ湳詢䰙쑷ⱗ└箏쩛㜜Ῡ醁ᤍឦᵌ⥽﹂㛄㧯Ḍ㶗큭ꋜ绍ꮇ스蟻챩湣쯘뼸灘쟭堌虥Ѭ譹᩶ᐖం탛㚐髟㓟뻷ࡷ嶠繮놸羭ﭩ뮟鿯履짏䜌쮚矜♩벳㧫剎絋ッ귶馅랃ܮ䠯ᶍ䊯鶕聻ﮀ⟔䓜羡ꌣퟰ睔髄ꦝᓢラ㹄ꌺ徕ꡏ鷫巼쀵ᣢ뽰嗺퇋턿췪ﱺ》蓓钫坺振틮꿂㜊듦헙䘷苌랇횠呄띦ﱁ饎⶷䀲[㎭䴝虣䎩ሿ谠萯ꠊ䥑ď쯽귋帳骫㎱笯揳蘞ꩊ粊⹖ꂴ✑努Ⅻ鏓鲟ᨌ乌ᗾ릨㫳쇥賡ꓲ箫ⷊ⾊⫭羯サ䬘焱꿿ᙚ路콗폻쇍욌誷嘆섕ᚭׯႫ죎濸᫅睵⋺ߪ㍙덮㦿歨䈍᯷㷗硒ꙙ㫺驱뷹涌쯴呧쳀襝ꗭ곙入海콁䦙†꟦쀡폿聝ネ唗퟾勗괚⡆ᩓÏ㉡魺䂐ポꀎ⼋ꝯ엽푞謣틞톞봷乛৶⌉聟껱弇ị“聯ᦰ怺ኗ벨슥濛ᠠﲶ즧衑䗿䊪Z覗쀀鵠ꋀ퉍⓺怭㐤࣑㨔ϓଢ଼画뮂徱 䛖ݔꁐ䂾籣Ḱ眀뀅窏ΰ肷尣뀫캿뽟薍ข⚸ލ꤮稴˯究ౚ"൉ᇤ㒫裤ቛ晒ᄂኸ쮣窩랤䭸Ꮽꦹㅑ局獛걮橚ꕂ럆侩흾訙頁鸷㧇 蘙뜇巸驨׶㖃ϐ牯ᶉ≰⌒๫梕溣⻡蠚祐䞸퉪礌兄橼駷䀙჉鷠꟝≒颀丧⿗잛Ḛ☤ꃌ볦她凫턕繏冃๞䴾땏틭砙齆㹝ﱹ詥嶁婶ﮮ炊쵆禒벁꾴烺㬾䅰䯂턪ⵯ揾ﷷ桛슈攼脗쯇歧褯Ꜧ﷯㛪ժ⨁ꏥ䧟입ს⇏ᰑ᥯礇鿫ꋟ쯬婞吆늿᝽ﴓ◕Ⓣ쯹蘮蚑욆 ﰿ跷呟忸奇꼜ீ資ꋕ솝ྕ웩籌⣊ᶷᵮ焃튾郐塳ਾ派레뤌뷈뙥ퟹ䉉ر璯ⷿ⡒桓幸쿻⥕㳤㮕䜁㥫缔광Ⲵ낵葜ᙄ籌㉻減࠰涥沚ᮚ鎤鮫ꈐ氐꾕ﵟ匼ឈ⊶奏ꪅ棹⥴㈈売鐧ಀ䑰䋾ﯼ⚭鶤ዻ镥D뒘ケ㛑쮅軹㠡Á෇浉鮀祓伟瑶솵儯垄㷉惡럷㉊臎ቈ⧝ⶱ鑱㿧彅쎚턍皖㞊і逹먐ꞹ偦㷝룅ႜ듩堺婒ﻷ绣㵂槩崳ﺾ˜塗軂쇂楹눰⑚洊첈閿嘞㫀ꛥ륝袝뜍罣ⴆ㺹蟮꓁溕勳㨋ޮ秕ኡꌣ狼毚慾높햽嘙腞辵壷豴餃宛ൃ疽麹㴑眣ବꀥ㔯䬁ꮆሤ蕸껤샩ˉ霬ɬ룭࿭⸮忘붲ื챗譞៾꿗㷚钬탦歾턛哶뺃隨ⲋ탌E쾂똯괏〮㮋䪹ꉮ⥔渊ꪗ횃䟯鸌ﺺ渵ᣓ੨측躭쯛喌佸䘮踊쏁暝箏膲﫾濷ల밗檥ࣹ㞶鷇聶些燜빐埦䣌誘⧃⓵톨퉪饶绩籡爩쎾៎林ླﭚ뤿衇誈樽〢嬉雦媐䷲뭏ᙬଣ뻐ℱ呖鳓眢巉큄氝冾庱䄛睮ₔꇑ졦ቆ訷䟄唙릑黢ʐꤏ駣埊楃㼯沇鱈౤﻾慆譫빁ㇹ፹뽞ꆐ뺫ꦿ퐋鷚皸q⾳螎ⳝ띯蘂銬섨䒟욣ੲﶭ䉜⭱웓鋣莊䈘漠蜄㯥厳䫆곻稇漮ꡮ反は鼯ᗀ컸潻꽭輦륁爩⮗냏轶祿槐말죣隆琫ᬙ翃㺖鞕↾᥿抸띕멛쒲︦밸ꆑꡑ괬퍗ﭶ짉봢♰翓榻谽⡠ଧ庙⾫盺ⓡ인궅봅ἃ쟙ⅹ┿睜曙ⴡ嶫௵咼콃།ࣔ墫壴믇ﳁ坲ꨎ膏㾎䞕ຈ蚥뾯㢑⾲쫿ᾠ쑫ꋱ꼽ⴈꭣ偁쯶뭃㯷荞ೞᏍમ횲짷鹟엢腯鎵丿藰鎰祆罰㘌䌱Ⲣ럇ᒜ껗큮瀽㦽뻄뷗惐ᶗ뤃싅貧莩鶌这ۇﳂ埽舲卡谟쳭畊퍤࿛ଳỤ谲魒그ᣑ牷쐉᯳䙷꫆芿푀佀鷙䗓ⷣ䱆뵥箪懣哜뒖뇂ᛪ౎뭔퍾続儂ᄑ폜朼锊ꁡવ᨟㎦䫛괤ꯚ䵩〣ᅱ랿鰯Ⳑ鈒햟螺ᆽ굕䪲醞蚛ྦྷ냷椬櫰ᵻ鼝ⶃ瘏鐓頠⷇梶؏䯅툢炓䞞ฺ䑋ቫ岰ह죌暞饨䧒䜶惉䦏媐⡀⡌䝳襍ᵩᑑ쁅ꓻ篐챮귇燅嗲샺쨼俇핶嫡폂訙생쁶἗쥝ኆ訪宰艂羣ݼֹ擜䷸價軉ᣒ꽦얪輟뭸⮏⊍禟舆漺㴮䳑耠픿쯋衏﫮輆鹬渽溭锝醮謶瞅᱖暉泮ᣞ㝸荠틬挱Ⴚ麡✗䇸锘ꎶ鉲螡פֿ齻㾷▎뛖ꡍ煘Ө妹쯦׳饔✹鄥Ꭼ熗캎句맚㪓뎓쾓輦롟멿褠螹︊敹ꖉ淅沥茤㮕㸲⧩㡼괝뷈䀵㽜つ䗂ḵ겆伧珆怠押햂툮륍璊汱箲ꢨ볚谞측뭾얠㴼掯諞龓Ꮓ렡跆壿ꏪﺌ圀샥뵙᧡甓镎ݖꈕ᭧ᚂഁﲹәꀢ꫓䡃䷢䭜⡄郞ﯕ焴绝⧸堺퇆鱙陖뷣੪桟嫇គ좍꼣㛑⿟睖傐榯鿳ෛ燎␢祱琢ힹ穖ꊀ᎟휝娆蒙饖﷖鸕፷㯴錄熌蟮鰜뎹慬點ⷳᅢ輫ና藐鶭⎗䎩鷪퓋褱㖔洳긂풊誈䈊䱬鋖楜ä総贜읝㊩棡໏鲿욅敤ᕢ츾ᗯ㤢뿊ỿ঻낼ⴉ鏰ꉏ䪒矇魕굻琉凤뵰ﲐꑥ\䑳궈㶷싛脟䋆ꗜໜ枈餞䕜ꅤ關鹔蠷㍐ꦞὯ暤㯯넨鸙ꔝ鷭꠮룄皩啥ȗ㡶鴓Ⲳ뙁총땻붫秊镴峒往ლ簷齰ᅀ䂦껉懩腧띄퐣荡猼聽礶ኾ淳힌板駓茽俉髫樧簵묲܏嫧土惺坾⬣曮㤀㏺밧꤮肤㊫른杞⼶䱙뇪ⴒ苁씾鋋ᒕ觹﹦蝒谽섾몕৏䨝娈귋Ⲱ㗼ꤠ券匵熡랕㯌䎧బꎵ请﯁ꘔ鈆렲猈垲லṦ餢ሻ缲炴⭘㍓ݍ谵ৎ鶢⳸牥鹢ힷ닂駖怼ᾤꢯ⑧Ặず蚎줢峓⋝㯌쏷࣬⯱ᣔ鰆熿縉⧚΋覕⣄摞ᝳ뮰輫器鄶㛮퍼憶魀瀪ᖂꬾ嗸Ꚓ♫볓圦ᎂ常셎뜄䌶큟⡅䦺泩ᗇᰅ릣垐쩓䙨柡㼈ꎄ뫻唈䐑䵰蓛밷냗蕒강Ặױᑪɣ易ણ뤷ᇥ⤛ꇬó鬞ꐅ䫷醏鍜螃썁뱄늦쥞㔥䱽괷抪쥑㕇読媧㛣踒鄇櫯拇꾖怿郇즸Ⱨܰ순ꊱ㻿뛾篳吩취嶱亵ᙺ㜽읕妃跁冚鷫퐩叶띟퉟Ⱜ⒑ꊬꪝ㶘㥏೴᩻埵ꇜ飗ꕋ䋍笪㖊꟩苭㬶馟ꄹ׹ዋ灡ﯯ付쉇渋榞臐껼䌬ﴂ뜈퐉఩䴢䪯裷볌⋩廣䷯벧책췰෠䄞劤銘竹률Ᏽ鴒礜㭯㰕菼ᙟ䋅뛙釵ṯᢁ䚶ḙꩾ䇞鬖娶ɓ㘌⃊蘇铯쵓缄俹䚾ᛋꐌ紺⣃煇콊焩鮊ੜ㩒㣻놷䈕áꊂ綷笁価熢﹖䌰웘箯舉᎗㋊椸攣☺焐⛓䝝띟꡷૛㯱Ƹ䑩蝾熪벇䁡爨큈껛男⻒⤔㲛䮶맆䬽麖霖㻺ᯧ弓藝ꮗ觃œ⊾ᙀ䖵犓䏞㻦尭례ᠱエ玽ꌩ莖❃葱⺳긠郅渳弛㧄㤬⻓ᜮꅳᶘ⧃꽟̎ꘝ⒘悊㾄㻧훵뻪䣚ℯ涁䏓ૂම씛⬭龍麂ẘ꒟綹阘瀑솃斗⩷6᫛軼Ί꫶᣹溵ă嫼Ϗ븡ঐ夡뤒졤줅婫ਅ䑜제进㡈꽵ʙ㉡춃삟憄譫竝齧ꃛ妻㷧䐔谄䵛몺饾奓ᭇ⣖椻Ꞹ얍ힰ앞記捁兄珚⢛۬辞闾ḇ㢎竲뢓䩬坈젮笁蹉૟둽✈ᦸ昜徤ᛉᓏᣂ䷨㪡┻낭侘⊍뛷㹢⼐᜜ち谅䎦ℹ婼ᅋẛ닲棎ﭠᖖ췮餽⊶㕅砎䱤ꭷ᫿膓꽳鞜虥ﱛﺦਫ਼ꒃ樖죳닪㣵ﰿօ秵ᚽ깊荴蝙悮䬝顯뢤ᐳ柊ﮩ喋➐ෑ㇦꺰쥺㘂ꕈ﵂ﴢⰹ놜讼閥릛褔﩮ᕩ萑ດ媈偖驮ⴘ軯ᎏ镲銸妵螓쾓ܑ䅊ⵘग़䥵츮ೈ⠪ᨃ䍪䴭溹螼㨓蟚㡑엯싌Ẻꦺ䑰酡쟗룘觌旘췂៲걱ޒ䵵똵軵趤᣿꿎䧃⭦盲궲諸둀癈⹡聑賟霸㩳顓鿏᣽騈葺ᆫ꣞훅鵋ᝆ祻绖붿义⡫䧀㈰뗭흜幎繰헢츍臠ƥ偟槭臥녊ꋕ댭ꨛ춐솀朼䏑癜굴쏰Ⱊ̰鮒躥⹥憹ጳꃵ塐泌诨䒜漙䛟ʿ蕟뾷扖掎ꐎ迕阯莎䮚늤㤫砞ꪼⴰ匧饽韄Ὂ䦁沲붪僞湟鵜꺊玔긔ᴨ䉗똣⹙ݭ砆ᵓ趕繍垄力⯥闆Ꞙ໒๴ഈ䭗﬒툶絥༗䲪䪸⬪Ⅳ瀱⼮甩鴦齶廪౮颷㜥ⱍ쪚馒쭂Ⱉ᝝語农軂㈭Ᏽ墯翆쓖썍쵔쾯喅荣烹号ᐈ둆碤⺄᾵콖쇮愻烿Ꮻ౎뒽랱յせ쌈ꊫࢂ잣䙢⨃ꬽઈ憴宭ࡾ䬙헂树렣奼蘃걄岳処劀靫ﵩ菲ոᘇﱦ̸뻑恩⭫ꌿ忻娃宲㟗挅䙮쒦ő㟋邉벛잳㮺캜㒭Ƙ픏ᮘ鏖跥䵫퍥⟲꿆姌妤复蕼铨뛿鸒⮕⢅狕Ꞻ䩗ۍ坒裗旎ֳ쏅䈁챖⤵㎨猞떹ề顿ⶏ쫰ꠏ묒虍ᵺ輲嚌Ɓ枠ꕾ쵪퇐œল缼㽲蓇按硪숃启뗋븼᳼伴尀뇶掄㹜끐⣮㮾텆⫪铛ꛄ긚멉ꂺ忭꥕膀묇ꗀ쬔勲쥇탑툻솚ᮀ㌰셗텃⏟튡๥㸰ぶ퐺욍깣⇗맾Ↄ땉♾筽⅒텓溈㌯橬觲뷲ﰔ昍櫄ㄎ烯㢆ឝꈵ⣕夙穄⿨죤斡رﮞ쨾杦꣸ᶧ鹯᷑꤃䙩廊寁匘꯶⹋昄挄啧塄챜㠽硜륵ହ▥㈎섘Ⅷ꾵里殗鍞ȓ줢ថ鰁꾤밇䆔䆨껺鶁瞊鿱毖ᖓ委ྯ즱坧ᬝᐧ쳿ᙟ蹜䧥鬦鱞々ぅ竽聡ᶩ榇艄䱏㦐㦳ꝍ몙뫪≲흔쪗죗ᑩꍛ⻂捦훷롦稜﭂曤霞飡ᆬ썻祅듷쏻ෘ귎泵⁦刏戸㴞ퟌ눙㽵庻鈒⎒냔取섕猍씥﮻킄М鋞嘀Ὲ꾀淡뎦챌䃌䅗皔㌑猵橗짅釐秡㞊䃵皟緢쀢蕨렀ɠ勽踅塲藖ꤜⶨት♡ݿӫ鈨䥶봿⁉齎峏炙븇ꍿ䙠휹彬퇼ႚ껺㬽Ꝫ扥매⨝浟켶䴬ଦ揸酙畺輅쨊뗮ꪨ汯။闎髫뺷㈳뽹툒龾쀰桽€韬潃捻퇠䴣῏틾挬綾揨뱤ꨝ⊍羔最앳羂᥿暑䩎횶诊궙잀쏻涗䶉䭿䠓人壽ೂ䳧踕뽨绀폏㹗읈ﶽ௵핥የ☔弸⠱薙⁘ꥋ⤁㱖塳ﺾ엹㘄̣愁ꔖ䎞鴲똁푔糭洆Ꝫ۩樂귂蕓精哵忟㾺劂⢹볋﫶㛷퐣켠쓗ァジ쬆ﴴ䰔鵭⩓ﻐ蹃Ꜣ吼퍠咚鹂⢛缌ꡬ㌡㛼䦊뜡㜫鶟⭿邸⤡겇টꓢ﷽䴨ꋶ남⹇≪㐸 嘂È值阽╙횋ᾌ펛扶烲뾝㡩셯쩭⳦慹䩖휫☬ផዤ曢黙禫螔罢윎側ᜍ幜ຟΆ侧ꡭে䘻僭⮉䧞琯뚃ⳕ逻뻚ꞿ⡸쩪啶ᕴ芠规ꂴ瀈Ҋ꺎鯤圇ꆳࠗ⩩ࠠ摰ᾤ꾒鯞抪ᓌᵘ殄熂鼦鿧㯂ᱱ툶㥬뺏礠ㆶ檇ꕪ괱믂脒䙠酎࿊⻳泒ꨍ眜풓ﻞ礅團뎪㫛ೈト茙桽毁랱䧿귌牁ᢚ䫔⬊濕忇䡱뻃⌗햚롚䬦ᕀꞱ屙憜鲡좬騮臐᫪ⴟ蛅댞혎帹頫晞궕헸㤷㼍㮷碹☏㣄긡⩞ᐕ׌똼쑚쬿ᣙ㷾颮⧶뾷胍냺诖갑茆缡篣읿墙ꔥ抉ꍙⶑὧ儎ᛓ웴斖ᔚ⟅淳綯崇快슁ꀟ盺눖㧢੅䊤덶沲譶祥㞂缢ᣊ娫蘚ꉮ芻䧃ᒀ睔ꢫ톝佔叡඾냹Ⲗ枺㭿ﴖ鵒䜥상綘⠆磳檋鳀⮲㎒貜繤祯๊䘵謓࿴百焖ꀀ↥煙﷋遖ᄼ糤췗ᒂ表셩ƣ᧑῀椺늝㑷灋嬢踔⼾杳贋픶쎗哱桺顰ཊ軑ꁚ欰付ꄕ饄ኔ焴粏뽀獵쁺ጁ뜕嵏㐓伮ʩꅊ尘ᷖꪰ៧흜ꪌ雗ᑀ먁䓏滖⹁︱黻䉦ಙ峍㚭⥜漻썇衭㵦衜㳨滯㡼ހ䛖屪绍볲끗䬻鎶쪥믜鼖㭽宛콽⃽맻톴情長㇪傶䚔滴劖␓ァ矯撽퉥픰ᣵ钶鲼橘墽❹쥿蚧쳑㲴襬ᒲ兌ྌ忳核ؒ杻㶔ꟳ銾㰷磌삪溺ꂠꗉ귍졂깭枺쾬眶ᰃ頻﷔湷읛丏잃뒢披腉楁޿炉蜿נּ퉜㉼仈忰厫膽⣦醲严ĭ蒸ष냠䵜ቤ䟃㖭ꨟṟ㼰☕㲍喟캔췝᷵爺닢⢰깞륟ᰜﴘ聓Ი胱景췪쉅퉱싀挀藺䡷홾꞊転왬䄛ᖆ㾆굶嚻督蘭긇㙸杍嚊ᨾ⭆劬㲉昋籣䡱姯祖駯㢢犗袵랬䈼맽젗ힸ叟烛蟽硼㗥ᢀ걜⴫䗐鷉霋䯇✡쿷྽帖绎粥링鄨᛫쿢垞石⿍尪ꊥ䞇㛣獬✸肮蕫銧ᕗ們ᗀⅥ⫳䟍닭⎿쑱于푠钡쑫篿칖㭃瘹俩即ꯞ瘁椟ꕼ没⢎瀻쩔㝅歭揋⿽⪖ᓄ睉Ⓘ쏟邱濬࡝霭哻黏폼࿆菗齓꿐鬼켵᩶᧩ꦩケ晸꩸갛듰굋왅㟞᫒໌芦㾂㸵尩鋯톫圸滶淲놪랑ぐ㝾ꬄ퓌茾筇孜ㅳй쪍呥ꆊ䣕뒁䢽猖岽▿堦䒌㵣ꑛ컏儕諻ᶻၡ讷ꠡ㮔帝ꊗ조郺ﹲف叅༖濯儂곢ⓔ庛﹑㇡鵦឵诗鷏ꮌ앮瘼㥰⦃肆綢ᄞ稨ṉ᾽熬㯾⏝뺒୉∧⌡䙠鞼䠇䬾⵮蕤膂쯍낛놃旖瑦還믕蛽鿲鴏ᕷ湍᧶؋뿢⋈㜮໯撞灹郏磬㞟鐡ﱏ׼瓈뷿梌ꛢ旎ꐾﯷ蓛ō莈㴷՟滕ꦇ嗤ꏣ㧞諦䞉뻏❈굔ڧ啳찳팞ᦝ㣦쬙耽扟刁蚾廬鮈迏猕*㝢歕쯽쫬ꖕ㸗㫋봴즁鴪ꐫꂅ㬍ᯗጵ狛︼㾛䫒ᬬ✗⎜莰炏좩釐挞ᱼ⪤淘꠨婻뷷ᥕ癮ὦ뇑눜榨腘韕੗鰔у加경䈩稂㙺쩹ꙃ轿痧淙㢐ବ췸ꊟ露ᐋ螩혊蓑䥞璖ẉ㏶彤업鞮⑪喓훜ꯡ藳뷨矯㊽甔쐧䠌⻵邪措攘趓癈☺僷ᨣ㋭ꨁᕾ⢋⛊ㅚ䑣号殕쐸它회똈㌫㪭셤䱌䜞䚀ꭦ׋⭣喖探㘩フﴟ豧ꝝזּ䎊㎑苼깣稻鯣䲛≂お韛㱯板犨ꞎ蓥팀ꝫ㌺觵❃禮㛾뚋쭥ꗥ酫ﭖ徽䯣콨ﳐ몥샄泣䵜➆赊機ꈕ㒱붙莥㱾略뷥Ȣ쏻푐孩놉嵤꩝蓃쬐杯䰬꽱៚ࢥ⫲平視ᅧ鉜菅顾鿃멷琦轶㘓芔阖並馕탏頕쎎̎钇㧝ㅮ펥말惡ﮥ꟦聆ᇃ໬뛢㭅᳼ꋑ뺴ꊁ톙⮃钶фꜷ䍇臩雭흈Ⱄ㭽渥蝝錜ᖼ颯ᇥ褕㿰嘁⭧ᶘ긮껡赼ߡ즶䮄耯䚆➢痧ᴨ鹅뀁偱齫頸愢Ó婎脪ን顣楚엙터ퟧ쾞苋ﯟ㟣濠㶚鴻繂舫⟢㱰鬮㩋肭▞弙箫牥瞌͐蜕਒⹆녬㎧텲硽䨉䵙疑聆ଧ냇鮚䱣귔样쉑湖똝竟蘴큍ȼ랱쪴ゅ䍭淝鶒뾀䁬㹞៉㞒缹䜈ﴤ⿏㧣钨溄㛱⨼Ỗ즻㜥拺疂譶廔樞◸糍൶彯糧♯圕⁐쒊狕驪콣偁붭늽࿠鹜嵽茇诒鈮뵱짂홟鶜똿㲫唥㍰灂䙑୧ଡ䧸툶溽䯴㼤ﶠ䉷晴烰ꗿ找켊欶렇❗ᥪ깻䞐ჹ웵횗쪯꣦亊잹렳⇬ᯗॶ킕뇐䩳倎훟ቾ蟒洇押侩彵߱礧洡攧翯䶛ꉧ㹽ﱇᄄ뚩ჳ횐鶨幾ﵓ䁛믱ꤩ꠾쳫獋晟ᙶ쌩彡ꋧઋ틿㼒攙ȧ䜹剻뱠锱˄橨㟜⨢逓唐谯͌瞘褧⡒˞珖愊꼑侀辟숀齵왪绩벽䛕꺦ꡛ䫃堇땿䃽௞硚崩㱇涁鍶缼䙰⭠迤玽㞭塐ﴑ밙㉫ᒧ☺悔哐僕瀀ﻁ鞕쬞淛瓦œ꽢╊㋊告ໞ纖盟똽᪊卛命뻖鋇耀ؑ堄뿃꘭ሞℵ선胁墲狘ᩭ镖꩙䀂᪗딸鼞쳅ʑᑡ钽ᘪ਍慡爉 狐⺷墌랁倘탓ﲒ仫⏂뉘ꂕⴤ祎쀲苝浪蔶蟤㽏ꞛ╶䀾悌ᐂ᠑띅乨痃껇䜢꫎ݏ곎䖃櫈뀝㘠Ⓦɖ粋頴ꅞ⼰Ⲝ婼塀಻זּ脋ᗇ睴怬錝㈓㇢圏ꕛ䰶剆ᆧܮ੔蓆潷䓯귣夽뢋蓧裆篯ጟ膙唄ꂵ抍ㆄ돿퓴廐깍⹵峄㢆⡻舐頂銺ꂩ㲧鹌荏徬囌¥鉕ퟰ䏽᡿㭏⦵趆Ȼ䟤嗫䳴靗줇輨뻋㇎㒒䘦腄䯫懥륎ꌵ钵ꥸ璈깻뺉훜ᢌ錝쮙움怺祝麎䁉惣晄챰ぢ榡밤뚗꒓뒕⥶蹃髜ട쵬燚⋁㵖ᑢ獏嫜뷈믅兖컳被覑譟骎᤮홙췶ỹ眡铸臚Ꙙ櫉砻眇띐廜彡낋ꕺ껁㦥ૐ웓넇﮵弥䱳륏ꐯꠑ✡钍實㼱ࠋᣁ橅䘔ꍹ渏훍颅㦙룏ˤ๪왍귐短ᲇ럪ᢸ씹똬挪䂚灛菕뿝꺰飗Ⓢ䡙끁ⷴ并쭪ߓ歗䕁ᨵ娑墉邳ᢶ嗯揶ꯕ噠띲鏮催龂も됉殍Ϳ跻텟⨣㾶꼘淸篐屚ꆹ䠠㡩郗匿쏌붠疪㻀퇟쉉ﯵӂѬ㰽趚亂ﻙ暡ᓦ ⮱幧缞뱉땍≣ឣ洘␫뤺燄Ḇ끡ㄣ髰媦謍㷫ⵛ쮚㰹꩝ቤ쏫ⷌғ虋ⴜ殴䓎즭㿊ꇤ凍禮䧝㤋ﰒ䈨箧둤袏듨ꕘ븍酜휀망㳡殣ᷖ꧳᦬瘥庩﫞䟀堃摪䎙岓༪멺݂⢨ⵈꛔၟ酮蓦ﮖ컝込꽁㸤㻍禞죪깾礰ᒑ皯虹ퟞ㤽웘ሪ㌰ፁꤥ뎟ಚ땃絸䋕㚤邗ࡱ礛蹷헷甉峉㩡흅䡵憰ሹ뤾灓՚뽩羆괦嚦홟햳氺뮑䚒᳠䍅峅瑩貤侙Ⱨ㱨ƨ糔鑦獉ۅ¶憅轎涱䍡蘳펴蛧爜㞫ᝯ幭凨ꓗ緲瀞ᫌ姪䕀뷡玖뀺੸쑵㷢띩㜉里鹂䧛緷뻕㌗䯔촅䈤좨삘뛈憐媣ⲵ힅㣰䐎퉇岈褲쓥쎑玮澝౽ण葪뙫旃ꄃ鼩⑭ⳡ⭷ﺆ뿪牶쮠뚆ꯒ绋Ṫ퇸喭轰雚녦ƴⰾ녢䉴ꮼ怼㦾꣩ﳦ딽滶寰點飮休瓠쳧亮쾁㽔劎瞟쨮왧ꀣ惛뀂⎢㖷큤悸⨸銼昻畘ﭠɻ朙㖄悒䄩⎅솊㿏褿琴⁏Ljᗓۉ䶙᝗֯͵纈꼠ṙ岧염湿ῼꇈ蘪ຸ㓶桌틦ﭖ慊嫴⪎焏它䉜颐淹⺇㬟꟎뒓ဈ잯耉裇麼ﲄ껴ꏲ靓㝉❪䘬숉庺꿤ᢚ횭顿阔岧⬜畊黉虢흻킛莻臨ᠠ맄컸悝準ᣞꣾ㦮덶뼌闞꡸㭒胈䳓ᪧ砼珴㢮竚ὗ贲絤礭꿴룡葲쓶┹뙬ಁ䨕ꌃ즋᧬쓖죗賑ꗩꊥ硱挒㻶Ȭ蚺랥钸펖9滮뼠崃〰紸㾿玙뫰낃竡䈭ᵶ痢갓㘳鞍눕ꊵ쮖蜂졾清釦仩쪧힭儩謷ë⛠᷸፪显ﺚ枓庽皤譏渃왼녘弦羓㯘䈩곦뢞쟫㿖憡嘚俈沾穓녵✏繨핵䵻笠㉝璄ꇞሦ闭ྖṪ㕈⧓飽苲亸銜侔꒘琗ㆹ࿸룋據扠蚾縏箈즜㟡೬鴠悴悕쪪뛉ě៍ꋍ⑬㺴鲤ᒜ䵪抗串嶝启눇㸨뒅橷ᗁ鈧鰖䟹告噦덟닜붾썄測牖。⣙㕶⃿߅漙ɤཬ䈇ખఄ鎗ꔟᵒ땞ꦾ᱔๷ﱹ摘罤ⷦᱣ᱀eᅐ煇﫽쨾ꑈꢾꂷ汃羆袛攗㷯⮕끎ﳯ푋蜽ࡀ↹鬝㑶嬠슂✆䳴즜議츭Å膭橷ロ幬զ臄䍰ূ瀀䆄핬씣削傜룘㹚弼﫦ﱒ䀵ᳳ峨鉍ﯦ黼⹔ꮢꈈ邠㍿쟡ᑀቨ零䎙ꒁ㏕첬簱跭㿏⧙ᄺ黌맄ᇅ宰돤簖쥄桮硏뎳忥∰ꃰ砪꧵꫊旰䞙㶞哩뻺锥쁎૝䞮㵷쭊褾꓋໋暼㻨᨝㵞궶ᄯ窋뇁鿔㟡箜티蓇ⴻ㯦民ᄒꠒঽ䕤㽥ຩ鬾R閞蹸뜐૜엡ߪ챾쎣煞ꢐ笠ꎥ槺摔軴숡ꮛ븃蟾曹滭ꚠ薩翃앧ᙈ쬃惧샤ꑂ펣ཅ쑅卑լ啨؊竧ᛷ麻됡⌁趴囁鹩䇨僡勘骦뇋ꡜ욿贘䂢꨼칯諎⭺䭬뗮ᅎ腈䧋㑓ﻵ썐⴩١혉觫殃﹄殰閣嫙⑟烔⊷⓽凸獞箎喳燚䅛䉠鱟ⳙ⚣릔ᝮ㶒⿛禠₯䄜鱣묷뫻᳇἖鞋뻣暸俏砘䴝刌꜒턓㛵씾ﺲࡇ皊豌疹풭⼵꫟팁뚰֋ニ㶲骎鐦㧟恫䉥䫴縣粤飝鸔⌐嬲꿫錌⴦캲蝑텰כؾ㌜配遄࢐믆珊纭汨짇䙦섇뾿ၘ纡烳澘♳鮞瘻淵㤖鎯Ꞹ㫏腓瓔仵㋤믦송䄡鎽༰䟛疌⃷᳒騛언䩞苋襕ƭ᪪哜컧믁⥣〇ﴞ翄릴࿚碚杜踻륤ﯤ瑤詺酻㼺ꪴ↹맼킟콰㰞劉铿雱允ஒ㝈跒괠ሂ靋奈璠뇒쥴⃒䪈ਈⱈ냝蒔⋄₵଍氋翟ឞ쳏뻪칧㦜鳌䋻ꝗ灎璾쉚蔆ㄟ袘綜ᶶࡉ슳鴙剕쒰ḇ쉃ꕔ঵摘ᲄᑲ诬뺗½摝ⵯ㾿ᇂ倔䦘唯ࡴ↿踝濍ꨨਵ䏟꤆䂐誋낤凶㸣挻⨦瞺⒙쌓剖า堢瘝㯓⯮ᩏ쯲氅ᆪ靂킎컡쾐萠旫歆ﳻ㓨뤿燎稌봒ꀫⷚ痝펤闞褐⮤㫌﮼⎤董ᨚ뱜㜛㴝シ২꒝鈀ⴑ量㊤翜璻鵧侀궴ᥓ⬁겊଎︩֊蛺഍೻䛈煼۩樵珵⼻붸Ḩ眇斢狎醕ធ㸘⦞럢꨼꿬ਈ骵崝巊믊쪝䱸쓠蚖陘꘮ꚗ˯롉ꮱ䥈訙郦ⳇ琞辬㶔⹦⎸㭂ఠ休틔⫠羣ᴄ覘衚䯣摕鳹䑜৙何ᄤ﵎くԒ䙽ꗘ䒩㺤ﺔ氋ᰌ֐씧獜熻⤅蜑壞⧧脹挓ቆ念䆥篧舳흉愷櫓瞿袿嶃簝禅纃퐄䴤跦ᓸ뷞鱀稂舮ᝌ앁朋桶寑ь⪁ﴫⷀ⚂ᄖ䚑ֹ૦缵᠕ႀ玳ᣮ쓗㬠琉ꗘ邡鯈痵鹇롣䑣葶ㅊ헼ᑐ쯜ꁡﱱ꠶꼈䘡첖峥㟾๼粶棴ffi곩硢毉冰ஈﰹᙦ뚫鍰㹆ᖹ䓢罭县韹罃甃煕㐐웿ᚘↇ阜湰귷迳꛱磢収ᅂ릋琑ᚻ⥬墅᝸糴ɝ켣ᭊ榼륋♏噢쨉㯏વ緁ậ垔譅頇셪㯰烈뤕ⲫમ规偉輀濐邢傁>舑竷䯍ꖡ፞쏺㲟诘⮓ṉ댖눜鬝㆖淹᳨녓鞅㼛輆淜䰺ꈨ嬸旃伏ᜱ⟖ဝ躩㎛摀숖᠞裌ሧ⳯삇喳䝞꽚䑷禕∄㿆주ꁉ쇍ޥ틢ᙶ嗓璀잱ᄜ熕㩭⥮梬览ᔎ욬韑믠股ꧢ뗝搞︼瀢̝㶦瓁殻܅騒삧⨪슩႞媈ﲍ徠転ꡭ컏崣ꠎ㺰䋎灁付屶给ఌ䎉鹡䁂Ⴆ걝࿔ܼ¹﫰쓕滋콈᪍疓䵉ਫꨭ⻛㴘脕敞쵍黇พ茬䢶傉滈觺$῝鹊੒쩾Ꮦ〧ổཀ流亡샒ᜤ᳟覍吇碓뺥졳Ḽýꈭ뵬曟礪ꩵ渿툧暰␵ދ뀂赯㦵㿖祀覍橏긢ᭊ쫐짓嵥ﺈ㷔螨桮罄龍틑룪潸￑텲偍솟၏瓰抇ꈫ忐ፎ啒❋変뒜闤洑৚飫銓횒䐴倌㝯횵좸뵫➀၏ዩ੖⩏琧့俚ᩦ薾廎楱⾪ﴤ颗〬횟ཉ쀴꾺땀蒹彩朿뷈뿦恵㉳譏飼㴱Ⰳ눹澋檚퇥鼣衒蚞㑵펽ꎙ쫫˻絊钬Ἆ瑟喧ꝧ朝쿇䑼榜콂鴸Ἅ蟟㠳토伂竘㑏땭憑љ텾뚋夑ꏞ霦듐ၵ덅麕逸筝奋굖䈴繧㊱驌얰ᓋ煃藠偺⳿淭윷瓹昅ⷫ⥜蚵ᐛ鶴횼瀉纜ꘛ賴췥⹽璔ꄄ렲ĸあⳂ裼⿲컃ャ睙늲캾鷌䟼䖇漩了䣼刷⟭屎뮇Iꄱ윰蒴徜俏࿂鐲਑儧⎍㍬阍ᅪ㭊ꍰ䶷㈄饕없鷖Ḉ굞⏁䙷醌Ὲ㊑험ᄱ嘯憅뾌咷쮽詾ꪃ驲㊩안斾皛궾䖿㐐枾⿣㾍館⏚㍠큯ꋲ咍醧샏燰ි춺ɩ㼶꺈꿘害୚綄㥙슺햩甛戒䆐Ᏽ戓਼锾㤁觃䟇뒆䵍ө沼⺨⁏㟫⟺어噀髹꒓娝ꔚᖐ⦿哫즦운ᶖ롛팲劄ꃱꯊ⑻丁ﬨᤃ皸ቒᓳ觟ꐏ꽄䰵彶ꥰ퇑겍婄䋶鸈㎭ニ˥헯뗱昐ℭ蚹௘︇︹ᙡἩ뺤曓㍀顱坮퍘쯉览㺑ݣ㿖⬫漕쬑熉釿杫槷䮜鎹銧梖ẽ⢺컱덪㗗뫭ꕹ画ㅐ淏돸ꏂ짵ⶁ沣쥸⶙䛱ﶻ翚㔳ꓬ⚤Ϝ袡蔂ʂ譒솑蝬⬊폀汱쪚닖༊釆䝰洤惭䛹唞廓쪠瘼醥뒻ꋛ隯눘伫鯫瞹鋱䃜욣僡殃ធॠ⻧巊校ᨮᯊ蘿숴桼㥫숪눑葄뷡颙๪롶늻⟆◣沟ࡄ雒ⲃ怱䘡䴖䊈귁ᅗ嶄쎩蜯躙煱ࣩ䚘善ᤠ턕쉩齌ዽ捔塀聪庁钏Б䛨富∹皁D掀ཾ웉䑉每䉎∙ꂂ㚱큄༈舲❽뎐ꈟ묉缗ﺶ볡၅窦灞琒ࡡ䫘뛬એ흅급ℰ⠔ǩɱȝᝎꣿ傮ꠒ焦꩹䥩팠篎䀀봷胨쏕緿馶鲜咵뒓髒Շ⎰㿊葕넒峉탺츾⺋若鰡ꓹ⬮릺뫋᭓裺籞纝藖묱૔毿켺玶厍䶤䝭቞췚륬羳淙|棝덳㙥ꚴ䬝ጯ髦훸웺疳䢅㽁趑鷹弲ዹ㊏뻀旖ᄅ鼿됧珙탯㱄鉳ᩲ窭ꨇ篟⹯瓚⪴炳䪮ﯤ蜟⩘ꝡ믭笨냅囅砢⑕粛䭠૿䀱⍻ⷈ켮獉퍸苴ꀝ鳞ퟂ엑둢䫤㌭䑿粧뀿ﭙ侍鿛䄤얬⺞輱净뢂鐣黻焙魠캍﵊孉얯넟㩻⽳듉鷗縏왊ᢒૉଋ䊹瓍鴕롿㪉᫘퀚卤눘毛橒呒ᵦ砛넏敯㬧䧱꫒ᶿ쬫⥶◴ㆧ薐ӟ肟狡쵃떎ふ䃓蹭淸侇싕⋩仮线帟ᅪ橪遦눯쑰㥭யﷶぎ拡쭯㑳䛰暌렸䧗働ᥢ⼀窤ﵵ㝇ឆ鹃〗ḹ騱ᗻ縉解䮶泵祜褣♀줒揱҉ㅠ੥툰內俧▻塞ꁔﯬ矋爂瑳ꏾ㑝椴ꯟ짍ⶄῷ摱ꒇᄊ쀩ᆍ檐怊퐃唹뿗叧抸졧㬱᫽帙驴⤎屁⧠ឪᡬ蘩⸊ꭋ矠囟ョ믓泪ꯙ㛅⡓魦ሳ䝥䡽ὒ孇仹蝋좃⟈斧唳ꤥڒ䏻蕭୘뀉୛䱩儊ꚟ堗뫉乗ᗱᔉⱺ⌉߲癬虚훹滢ڭ봹鍋鰩节剌揇ꪒ㗌䋷鸌豦缽帵㽟ﯱއ㮧艧躐藍ឫᱵ藔ࣄ䜋䑵ꪼ썡膆譲下侊顋钲╨藺廧媠靄趋뚧撰⻴쬑꾍㈛㐿틻݂⌆蒰郵橈碿⸣֗蹯ᵾڶ병㽗첅ꗬ얽厭릉뇬≍恹参ꝣ萮邨䩍锐ꇗ勒吐帷뽃ႛ鋃쌜ᮕܺ㩢ꮗ啝鰋婢츑ꣀ஬⤐캢驛쀚ፔ넥㲻勛䟥⟋趇癱艜箧뻞✩밶㭓曽㹛獨♽ᔻ㓆k燆ḏꀿ‱潎픇읳愴뾸띶柙ᖕꗱ鿴Ꝙ騳뎙펒嬢⪾㐿鐻쥳춞蟑呪菖珜№瀭ᩥ୦藞ᡲञ刓㐥࿖齟㱽귤瓱ﮡﶤӃ浿䣁ࣖ睻䳐媼㞰뜰謁馏崻峯矚∢黰檒힤횧ªフ棚ﲪ辷灦ꬻ磏㯔ꍾ용歗ྞ㪸쑸ꧤছ⌦የ㝿쿻菖歵ᖹ芜⠟ᴪ鹃༻ࣽ냁乲䬡ᓔ糀曡䶈魿ﳧ₮㖯䀦ﱌ쪜ꐥ苰럖癞䌟൅ǝꦆꓝ뺎⯙據￁쌰琄淝缮㡿偕鹾螺ׇꂋ禉퐃ᗁ◜箁흻氯௻袾是㶏鼣婣ド퍫曏꛸礸场娶ៈᎆ围菦읹᧸爊䆈ֺ㙔폧햬监ᅆ義⅛큠㸧ఄ毉ắ恄ꦼ洘᫗潪₦퉙꼠꽩뾒该눉ﺳຳ鼷鎁⥲⦔緛뙺㯔犻泴췽剤줹獍뤷ᴁႾ䛓赙ꔌ縩㮣栟꯬쩽−㏻鍢ꦒꭟ犒濩ྶ掾摥踞쳣៤谒᯹汸Ꜳﯥ馴⅒غ봧冽⛁彊睏ᛂ핬뱡屬닝䗤坊볃摬离磪粘Ⱗ䳨汥흤芦삒ꏓ꿢䔂䰴䎍଒垷蹇漴株뭺䡨쫉㖉묚꟰햶㉑䖓姑啴˾㟢脴㻻㿟鿝柱໧亶꼍丣邹쁞鍖ㆲ㘝솢ᒖᇂ㠃ퟒ禿龷໻㛤ῃࡧ࿷嵼춵뢋ᄠ紥슎餌拑㶪䥓뀌㋹춳׾叽帧砜퐚鼞뗀鑪ⓗ斘齻䲩詌緡ሎ按լ조騞뢳㜟芠옮ꔶࠝ镛纚ﵓㅝ녬큽Ƅ輟⇗氾ᱳ屚쪈쵮ힹ빽⛔㮯᜾沂㳖嚉큹㈰ᯘ뫅皇Ĕ稂녆ꗥ♲쬴ନ遏鵄‰掃骫ၵ﫣㇌橞䀕决ㅴ횤酹崳恮뉎⇔ᅻꫳ㊬⸂⇏庒׵ᒐ鋼⡮ь驳√耬翚칋芣⻨犮懚횠뚨䁒୙܆⩹㍮蒟㒠跌硵蘚꼲顯⟉ᔭ坛轈́⑗䠉硯耄釛⒧핯䅕黒䤰䍂⁈胵翭ตִ␈꩘颿潷褵꩹䮜딻⩟䡏⣳㛣庱㿢줁舷枞ᝫ䒟飸赽及긡ꠄ咞埏匙﫶ࣤ箷䃬苮ᮧ糆봾免ጿ퐚錷崟੕庑仄र㫉诨ꥈꖐယ⳻ὗ򶰖㧴ꢄ왵惘㵎ᕿ骻饚剭彎䅾䙴仰㪭蕓땣槯蛮ᩆ 㰱꼿⑬⍁य쑢鈠´곾﯑갎㰥ܣ∀̝ጔ響갮ꜭ谺鈣姨㶄ӟ㫜꛷ވ䨢抳描敪蓲㵥鵖㊰헝秆詣敨詐蔪ጼ淞ꖊြ瘠譠抱⥏껝뽤䛎츝쵍辍⽮բ蒢팍蛖订㊞픚쿪듽笲謬ꞣ䱶忱뻞㶷붘芿깳谘៧岶ᕢ뛈냊彳觑곗Ꙏ瓑螈寵샷廄ꑝ鸻죒♛鑠夁௔棺✒繲璮橠弰紬」䋾ף敤諩ƀ훷십⏤魑擪㒽⿚ꠞ熈⤟땾迍擓딛쥟殶鎖涤橹깎塩궕⭩牦ꅏꃑ≔椱挴臶붻쎠筆쇽ﳜⓊ福Ϩ⽠黋ꬢꥃ這咟㩺鞊縔ﱁ兊鏛獞辺ਭ፹궫涭琘ᢘ霙ힰ줴J▞螶䙸ꔋ䶢✉㏪쇩἞绲扞ᒅ뢣톒⁃䀀嶸涴붰ᇹ쟭哶쭨닒㱜䘮諴倆볺(誫斾聁怘샚謎荹뒙䋍좬獐薃嵊Ӟ봖⡸쉫ჷ纐逗题变쉼낖凉䵀ꘜ㎰⽃凕쥊髄傀ɼ濐졺☧ᔢȦꉰ袷屈⢦᱋ȗ驐ᔑ禅쭚Ꮏ罉哦췉駩㸚ᅴᛝ番쯶䫽쀇ίൿ뿫Ꭺz짏킟﫤瘕狿秦⋠膒⁔꩞휰䱖辦蟈ꎑ賷⫨륖䙘楉첶㫽裊륪㟓굷买蹦뀮蚐⢎⽻辖띖嚩ꉩ窱蹍鼣련汼넾➄醚钔瑸䗸馢फ़﹤㻊螖㉒ꀄ酏ꕭ䱎쿺փ⻪呉滩蚎ጿﯕ䩽᭟㞧絪Ĭ钾ㅈ綕湩琹횻扛⦱캔禱ꑴ乤ꕰق澠뻄귧濨ૂ⚈ₚ㯲ฐ廓す杷뼶⵷⨭劆礯쐢ᰅ束墒犈塴䐬園撲㹃좔뱌Ⅸ冯稨◫呣⚮쯫ᵋ맳뭧㍫殂굶᷶荞ⷫ쯎萗쏾陗戶뽿ꎰ䃢雮頬仇ᷝ快㳭㜓㣕棯稱Ⓧ땎腏牱韫↠蠶㩮꒱臢薏წ劝䧏⼄뤙ᢲ筮霼跺鰑羦聃飻ヌ⭵靷殁朦ꂚ䱁衯驂꿣踚詜싵Ɩ꺥ꨕ孳ꔌ彙홟챉䁈㭀ꘛ종ᝠ푄扳᫝먾⦦ᙩᗎ岙﯌ꥢ올䘘ǽ呌衙唶あﻏ检횶徭⍷Ă㳬˹뤒慕濓۞뀞맼踉龷᭠庴䩰ர糳嚇벰峎ۗ輙޶烙Ꜫ愞옦乳梴ၰ偮觰኎霻뻡킆ઍ猛썏搲㋡玡ꯉ珨㛄络솔뫅┬쭘藞㺾➍ᾃꪹ೒病਱澫媥䖕擑悆ᑒ枴ꗳ궮࢖脾韲房ꮴ￸̰㴴⯶嘕⯣鱃ﲳﱸᕦᕉﻷ쿼ᢘ㖭휴Ꞅ犙ុ괻ꔘ⚆滻ꥹ匊먉더儇쿃䔘᳁駺佔ᎈெ㉭鸒伈儋烺p钩⳼ዄ↷鹃ꙹ⁡滔傥⎬烧忯䙦チ쏝俏끬惩鎬⅍璔脧岩쾛魒洪▝盒苯܌䴸頠ꪩ䮶ᖷ芄ﲺ鯶硪㴋䊹⬚禪菘盍쯬㇮煽䘍䘬겟ටﳸ⍑愀ধ뵿ㅠ吇疱㈃車དྷ履褴﬙仾䷤鵤ꮝꘋꄫ鄨‫偃ྟ멥趕峁봂彿넊ꎝႁ勢鵛謯꫊떌迟岎͋叟濬໼阕헱煅瞯ᵍ◧锨ﱭ핒붽肘퍕濋ूꎊ躎ゼ䩑ᣓ륏婰㺧麢纣偘쫍줗袍蕫먡좬욒睕ힷ鐛⍱࿮瓡缤擯䔗脺䩀ῷ̒϶죵簴瓃씁㉒硜躃⍗ꭦ柧䧽㦔嫀ᆌṢ뀌쫟櫠鶴윓⧍Ⅎ䠋ᅌ쑤쳎ṏ뮱䦰崙礔䣉捗ዒ㦘쫐刐蝈樓賀㏎隆鯆烲婔轑匏뉛䦻ﹰⲎ厶䲪ﲯ䀜ꆭ뿛嶢흁펞埶韠뢜爬ﮎ㽃䱸몆Ɀ憰費㔶潌␮晪踸렋㪨認ᕘ៚휙嬯弊멤꽇瞧盗ϸ鹌ᄡꠌ髎额頟㾚ⰹ鋂좌纺尅鰕㫊ᴟॅ︱괰〣뿟뙒ٿ둨懳쟠靋᷵꼶˛ⷚᏯ帉ꦣ㸁앇ዣꑑज़〱賽♚㸝荢⟟㨂僛慞荾ꀝ㺾嵊饉忊퟊䒤샩铱츰맿遵忹籔⿻ﶎ㵿擔㓸˞폷돂䢴郞裺ﮛ쿊杦㎣㗍昅裋쇬닅틷̀ᵦ祵瞌䓤墛Ს运䧏眙谀⧚丵㢾앃ᵏ鎟藓㻇闧힙奄離낾熖ﻰ닋ꄘ쓈杪㟲ꍑ༴᱌왴鏔⠴ᤢ龗㳥휐≭뉼岸쩳ᔥ秒䅎䪇씟䀨↣䂤⻂튖豞䙣點뽐꘲踼ኽ륂Ꮷ钴鷃پ㼹ᴯ囻㬨暴䀲蒁늌물ﰴ⌣啱䏼嗀秴຃놹褺헌枩ቂ꒤㦯放楅稜㲋償辑ꔢ瘦郊랣罶㵡鳀ࣟ瀝䶊旒⃿䦛奚鬩嶴䥆㦕㥘冈됳ᙶﺤ꼰釾醔⥩榣䌎꣢ꌰ픀ﭦ♽稱꒒⨔晱袇枻䇔押ㄾ຦⣼ㇶ絎帀碪獝袟勠場ᄞ勥뒜퐔Ⅷ⪎ݫ謸ஔ堇㰺찴叽8堑ഩ囜䴰斗讑㪅䈻㞵롥릗䚪涧틸ѹ㐀몊뮠㩒ⰺ㨩宅ﹿ┄ቈ䦣眓ᒍᗲ笽笛뽿ﻔꬾ珸蘞斳崱ᤪ㥩ⲃ謆鷯ํᡟ㋍㦂傾炼磝ⷷ量덂亼왓喽阑Ꜩ䵕䢊恓蟞旲㜃⥈ࢇ횀꣇๞狶㕃썜嘹䩽꭬䗇닅ꤷ릙郀溛嶀푘ꛨ訃턼堉ᔊ炰鼣髿퇍沑嘛궷뒞ﹿ鯇輴챙钰䭈쪸ࠪ젠ꀪ뽴嶷Έꩱ⏍1谧롍ℬ儲瑒Q푋檂濊﹔퍯摨䳊ꥍ羽῵伫ୖ쟾넜縟ធ译ꨠ囹⚗䰴瞛Ǩ虫죢둷璫ު蓣⩷蒝բ䡉㕴拍㽿컈㘠旷貢輛貍ဝ爐抉钤䣗࡜긣ឤ兛폐圗缗⸾Ԇ㎳ᬵ흪뢙鯪痿顔㌫罠鞖㢑䘲糳賚聿䲏豉⃔끖쇲៝袙僚矣踾᭎픔ﺙ䯦瑊䦊诫ᆕࢤ⧗⇔蹗폶텯㕎觘믣䣔巧㩯铙淄䙺쾲퓿傛쬈圹仺袸씐Ꜽ뎶﫻籞膕ꚜ볟덝ừ뼕힟驫盱쳹ᑉ䅐Ų펰螃㕋痸Ჵ⣣䑜ᓪ씫㺢잉귽熄❧홓鄱ዉ냸Ⴗꂟᅥ㣽틧橲℡䩘津嫃䨁ᙴ칗㟂㮚㍚鋷긧ꋮ顭䓅둸⑶ⵜ跶㷩缼퀩ۿ炧떦☉ά渙餂드⊁ﱅ㿔ࣟ俲산뒣ꡳ㡒븦㪻貑쥒ߘ蛌皎꤮昿덹乫꟮ﶪꋬ譳쬐ꙑ♪ආ뗽떗戕迂庴엎ꖮ夈놎豖缦컔㌘寧㺯躿珋꽬㓪瞿ꓤ를쌼耗ヹ撞繽졒෤팏쮩蕠幇糪㇕ꙥ鼺㙬̔亩딓좫䄘៥䖁䒼鯗촯馲㕒谄嚿㺿ᆮ㯑㎮鴒⁦◓襷婲₠\㧠䶭ⲭ훀秹栲續蟮吰䷏ꇳ௢泥臅䜲죳뿩ꌓ먓鶏ᤴ建턭빾ᩃ줥⛨鿋쯇榩셆㲰敐흰혡葛迹ﱘ鄴隋轋딾⃀䪧ɤ㜝侟耡虳婿쀃氆̬￐밅Ѓ㍑鞨ᶻ쿾괘龇䳴詐⦕䥁싦丱፦씘잠馵쉈䐩铋㔐ꞓ䐨ꃍ埅ӿ킝뭆죋콀쬖퉏쀿㱎徠㍌쫀襩ـꗸ᳀槥쓣駫烠䖃춉緈鲎깿릗칚摏摒︄㺐䰋幕ꑏ㞪൘┥䟻⦺臭洡潀וֹ䆂ﲅ侙굮吢甯暏ꆎ篻㥝捿䴳գ筿摄♊죕혧䩖嫅䩆拳俴嗚ଵ㌳싳謹漱Ṵ몘㵑≋撲薧눞춗뼟젤ವ䏗ꅍᲊ㌫虔ꗒ䝜枯಩ꈥ뷄㳉읖㡪鄫掐軭暇ஞ兓䗘묥⁕퍑ꮲ걫Ț겕쓖૷魻곅ㆼ최㔫ۋ祿ꢐⲇ蠱ꀏ 鋸쐃㿿噞皌얜뿼鈣哜ᓗꀉ層᳻ 匐ſ粵ꐣ㰐益ဆ흹驐湣痡䀽㋌돫⑰⴨ሠే며锇銻ᅻ쾚톯껽耲対慶쭿쓥瘟쿿譅¦떌B혯䜑쥂⿿᷎螟釓㑌뺹銰ע犀ﺕ嘭厕ᆩ壝䢁鋧뷝⩖䑏龐߮ሆ䚕ᦶ䨀㼢퉔ꥒ䚕淈㦵ჵﯽꋄ㚦ꀔᏨ魯ⳙ⮴⭛꟒൪䅻슙幾剅祐졀䏙颰锉粨丹绶熅뚣䭮誹﩯卋辱란Ⅲ놕鿕സ엱졈ʋ楢ϡ榴顴飅欢䟉뛧/嚉찿谵ോ崘ꃈ祄艄矔룮ሥ㍋逘䉤ሟ酽哘ꇧΑ籿䝠렆鞋瀔䌪䗌霨㓐꬗扔猏祁ꗪ䈗䃷풱牜笩ⱘ䴲Ņ⦜埮쾥囝浂㭢ṑ✐藺ꏥ滞ⱉ輻㝵쓁옂읤륯吂㶰鈀騪ዹ湤秪ⷔᑄ吰蛎蝉ῲⶥ훵生Ὴ澴䂚홁갲᪭躟὆鋽鉪憮⧃텧厷㧓䫇ᎀᾘ嘅藔ﶁ햧挣ꧏ蓲辨霰靀倳胈ꞽ寭䭻㡦ᚄꭊ嬗Ӧ쐕뚜⻰鴑ࣀ혿킽歗亂Ꙕ敄ᢗ䋤柇ェ芋抮탼✇伾䗑ᙟ悅岶贈䓣䪳鵡ᥑ乤ࠕ෬腜輶昣톤란ᚚ筷窊ꨥ嚜ﻃ瘓扢籘✣拏즠번ఈ䊢済ꡮꡈ춤岔ꍖ᧥읰萧澵魤쎎ꪷ韶岫䇄⑸哮찭䁽蒵ˑ蓼赹ж伢荏⃹㱙䨿世奫攄툇崙ᳱ䔂则佧蟖ߎ窮﷿鹓䉶⩑鯼䏕祁皁⌯긵춏튦ⓟ齯㤅竳涸黰뜪켮鰡ʝ㟨猞廼Ꮡ浵鰢∁魏띻镞ꀀ춢۝泛⸄䝞䝅缮딁溦㾭㱍㭫鵥폠ꗫ呀擇ᩨ땛ჳ필鷷销廛秉킓ᇪ롽冒ኢᡐ₝殷ᯐ荷ǩ狵帆ꢺ䪿廁戒㱹ʭ䟦魦h薛蕈뿝紿ửू苳ᖟ漾゛뵊뮋កᗀ涐蚗፡Ꮵ貔募ナ឵䐤℔뎆͝廾훪፪꾔ꁊ쉑ⵌ개䪎鬏붋Όᜥ￵齒ジ믖䂸걟횪⮴伈펓荺撿鼬媿ه뺬〉ኡᎢ颥젺礱픟ჹ붦鴈ʈ놿ꪱ쩒锖冫ﴐ뵰띌욬큿ᠤ쭣½ኬኪ႒ච䟫畲⢡进睇ꊨ돎뵉ᮛ෰䛖儵䢀뭈૥긥ᴏ旪海鴻模鰖᭶䷨큌癊셂럒钾屮飰㳆䃋䨐ᅢ鉉ꋋ诇䟧뱔殫㪔䫽࿶⺼Ე栉쩝栬쮧觀䃞ꔑ羟ґ俚撙膗䉜䪔嵐력珿웂汴孋Ỿ숲Ӹ겲Ꞩ솮퉍鸑嶻븨쎥䎊巽נּ쓁䒗А폤齮瀽랒ጼĦ⌂䓼藓齶ᦻ阬࿊轅䔦ᠼ斩㖠닫薘癦밇펋큊틠ʵཆ൘짐㜂箣쥤蝙㝨㛻腲Ƞ벉㊛፺৘扶ọҙ睅벩盔ۚὒꤾ蘉奅뽐퀴葮얌堀墄픿ꔇ針鋆ᕩ뺼恧폑씝퇢廁굌髾腣𥉉暴⡨㰬倢論ẇ딈荤痹놅竓◭㻙ꇔ汁㼮ﺸ铥ᣵⷧ饮팗윍黑귰䬡憐ⓓ붙夏Ζㄻ䅢ꦝ㤵䢁棨蛋㠡䒭ⷡ偅䀪テ∓麬䣒⮣瀒❤ᵺ劄䊰㐵쟆쫈拊핮㬃橓৬鈶㫩涂咃Ꜣ핈롌櫕泿Ი쫴缒愮䒱ꊬ▄惹瘄侠㫜ꂣꍣⱓH懸쾳鋭惯ꍗ놵嚉ఠ蠷慕㣿䖚⠐ⲟ꿺ﰫ᠔닗㎷㎢큕뛚犡෸᧏浙䩉࿙棾骶輈㮕섹庩ኊ豞蝈嚹뭕鹗䂧拖ᢌꝈ௜춇Իﳈ튪餄ꦧ뒸궁젺쌼៵뵝Ꝏ枑惠틧類濓囵ᩏ趷挫ᄡ別ꊰ絉긦벧䷣㾁ꛧ鼟猲ħ秏쑮싼蕛鼖ᢇ跙䷨龇躶첹뒿꛺酲閍ꮹ䫤蚰卍韧䡅휌淬骓ꂜ鳃善칊⫭붂㣥穮宖䛺猭Ű䔟㓾囒欥ꗒꪐ랄Ꮞ㛡틏딩궃藀ꔵ飮닖ٽ✷羼ꊤ䠂ﮍ⺜ⶵ␤ᝦ磩㪈读樌ᆬ픮Ả忱鬯兯玂㩔♴䦃ᨣ鏟宷碹佃ⴃ椔ㇶềȼ貇쾓禊鿮䉋㠬⹳懟咍䀟땋鰽蝯阷䲏Ꮞ⺄⌶늰끐邝캙龾㽨Ⓚԑ텂獛뒡踧䎀ﵗ䩂扶⺠淳⣿縄㼯檔鸙䷆쌧렴꒘ᘭ쓚鶏픵◩蔏ܬ︭㟔︺榍ꭶ扝瀉맢䷅駺磼⤑ᱽ䒌塱甃툓댤뭔⼠긓舊᝞뿯䶩ۙ栎緜洪ퟫ⛅壻았ﺷ┓䐑靱ꋬ蝻߃掶ⅵꡢṱڬ陲ҁ兵绹胬ꫳ踂憚쨊歝풅䏞껹参祏ꃺݥ덂ꪋ᰿盳鉰흢)㪚檢塣㚋茓岇㶏ᚬ캢밫똓똷웴갿큤兽ꁩ넍赍츢ꔒ娗ꝧ烙봧쫼ᙺ밖嘞ꞽ鵧甛⿍磓풝㶏淵裤ቖ낳駳歈掳每趣ƕ❛ఞ鈧⥄ೊ១똵糤瞸ጙ顉㝺抈敺甁ɺࣗ朼㧪鳏롐鹉ቪञ튱삾ࡂ蠲艐Ἔ㧪냿钱ꗊ瓓폠賂뺷笺₣⹝뾥㇟㸺㖖胐糽⏏섐렃㒂ﱇ鬒忍쮥㿄읛嬻਎컫褥窎嘺眫閸㽵ₔ匩ꀧ쌃訌ᯨ絠ꔧ㤬㗺ผﮡ蘨跓狍뜓쯑⍵퍑羅갦珋䴬ⵖ쁀铂ᴱ멬쌌洟뢀쭠㰸ﯷ殅覅뱎ᝆ堶Ȭ￑욄⫝̸Ѹ‚棥⍰ꩲ룺䉤咀딤ꖆꙻ䅋캎聅Ꮘꏮ鰮㠷ϛ恪㽛꺣㊴ᬭ┢审띭ܥស阂㐈䫋쇜좧霨킃޽⽟ᯤ㐡㞏ﺹ㮺ﳬ湒㛸䱞轍ઐ珐鯥촂쁭㯵춘鸠⧳䐂蚌늿붋囌᠑岂逅暍鰥젶쬶麇⹊눻▜酂㡩쾟팚订㕵଒鑋馳⮈絼쉨䋷苻㖦窴ᮦ쭸ﺕᕲ兏Ꭴ썹죢ၭ茊畫룿䓈亓栜뜰Ĵ嗥ζކ襵妊듋↭孼᭠槼벝鋈흡䜃렵꼻♂审䛂큨⎿㊌赔Œ僕﷙뢠ᨭ⇿ऋ렒氎䋜ꦗ葏͜紞몯शᮺڢ䄫嬆઀⊄姤빮鄚⵨磊黲偯ꤹ갾蘕숸ꏤ镛䯓㐝䢸醬븾ṕ訩ㆻ恚㜻륨缾ࢫ契輘㼬ᳫ눁流ԨⳈ磕馛횝暍Ļ㓧余팏啄댭‣疄裴⤫棳辟ꥷ樾薧쩖箏驉鷆˷䴞㲥繓鬛瓕ᣧ회︿髠⹵뗆昮㲁싖孢綥⼘炙귇뒻⻞Є죍í瑕ퟛဪ﹋㕺罩핚駧댙磥켣ꭏᗞ벚鞒の樁Ⱦ뒮녠㛫暤㗙ា郲⛝笸괘ꩅ㭪옼㥏ijڱᦂ㟘稙ﲹ㉱球凑꧿㼰菳廔ὢআ⃙㲆壞觊䶌ἲ⇮䔬ᚢ뼗⩝ඍ㼵䉽뿮甯ꊤ庣ݣ롌ᔛ䛭恋막㣉硵繿凮綻ᨾ齮蛚ܕ銉Ḕ⢺᰾師쐳켮쐼奐옄幔㽒奓Ւ謚콖ࢀ緶㥷쀖⋍慑ᾆ布㞯촁⮭㥷搤♉㽊翮䔩ỡ냐컝᝶탤㠆⟹ᑞ㜀×髫뽚娿⏡鬟娭퓰你伶돐✤䉕隟尲都ོ珖堫㕍播뗏鏹覸෰ꊒ눻ࢗ헒祈赨ﱩ끤曇Ų䩸敏ⳳ搚럾턠渘梞銯￷䎂䤎侥ᚿﭿ럕귵칡ꋋ㾡续깱䑨嶤浯燍ソ郶蠍兰ᰋﰒ욈Ꮴ릵ힲ⸇崚螅攏ኗ퓪㇎寢澃祦቏辢숪곥฾㝡씨〣桫戈⧽婐海彠컹孡㎣巵⭴⚁ʰ⌁胜踗털搒营ꕤꈞb펠㴮嬖ꁏ䢐➥罰㏇迭矜뇇⅊覓彅ᝣ痾貔⺠跽쀵拾륻㺈冷㑳難㺋袸䒻圽拶쑮셭虰⢢숿鈹椆⮱덈礼䟌櫵識졧ꇔ萢⿕叶膐砡悷﨤뗕ӽ痾ᯄ୛볟澻硼ꛞ짙齏႗춍硲鿕ꋉ鵿ꢉ케၄沊ܑ㚡ꕴ爥⊚躹Ḉﭘ뿶꾷쉚䫶慕즐픔⏚觐ꅧᛨ뒖ﮤ䟈꥚硤䢨빀殨૓쇷䪾긖﷧藄냄䣊挸쪤恔⹶祚蛒⮻陒ꍵꜶ橦叹쳢쑪䙮줰쿗卛㪇꺂椊뢏땋⨚֊㣩ࣈ楈▲캥欱鸝흭톸圦ߟ❱聯꾾懮ꦴ㈂꘤縈핁傚ퟓ崞툙剅钙⩼⢘쪠헁ᴂ伏褤ꕾꗡ準鷢帵冐ົ熂踟廝䆚鷐䈚㴮ຎۤ繎ᅜꍜ⃇轎䀙츮샹㑻ᖌ됑ፓ㹤憘鳜揮䟗뻜塩䗼㞡㍄⩡葺Ώ풃雲ᷤ儁぀푌憠ᩲ辟⦨⋾癍㤳✿移儝⪢䐍㪇꘦途䤏擬ⳤ埰㨒횙ᠴ瞣ꐅⵜ⠍ȴ䇑ᴎﮘ蹕络奝㱚⾄腉巸⹓䟝ㅹჭ笙돒몹꿇공暀굀夁럠猺㞝䬔숓ꃒꢁꓫ瞘甫Ậ阷룪縁욆銼㽷綾秼⺤ꈃ뛎⾯佑텯풡䍼셾ꚱꏏ第樁﨩렟ྡ뻑⊡秊批茬엁촓虺垰䊋큒ꆀ粘嗞저뷵ኲ镒슏퍖C慘임ാপ甲컥˭౩㩱㯱侬謙瘩腰绠㨬뭛䘘좔粺ꃷ툽绡ᗡ瞏쪗ﬔ䕣㚲跑악⮁壏✑禣쭯㮶黛鉖껱鎰ঋꇳА袺剒ゟ祎玭Ѣ绲㱓䗷⪶쁸儍ŧヅ笰⺚樽쟓芁᯽脧ࡌ꺟♲๧暜쀪堦꒕ﰟ䀷漁⇑鍒໾ꂧ呼냹긯泷̓숛㗼᧙煿憀ꀳ飅旦檡ꜥٵⱇ뀊ಪ唒눩뮥裚Ï牋Ԛ线╹䠎䉧⣸週䪍죈瘓儝鍲ꪚ뚪櫱䑔盼츇굫渚矒呸즕쭰蹭鉧㪼貢臷⫲폃搮홗茶溾⊿ᔨꟷᏉ汧ℸ鹲뭴衧ਸ਼鲌ற얫枨㺯쪒꧌릻讜㢌菱⍣燗⓶꜎ꂽఙᤫ⮎쉬Ꟗ篹읚삺圈㧺秚ᐛ≾쵯ﰞᄬᇸﲵ说ਓ솄㖆䒓⨆썯댻牜颸㱼虊먣灭刹謷ὅ鍺퉉ꌈ럏❝刮嚍රᝅ氽윲靟耾ఓ⨐綎㳷䮫૎㭗漋﹝顅㓫㧑ꨦ⁩啉﵍㺥蝡ﲱ珧萇覂迴⊙移㪨콮ꭼꍔ嶿즣쉴䠤ᐻூབ쪞ಧ蹪贸諸븸ཌྷ뷳ᦉ⭿䪾꾡焕ι珁暈䇼ᄎ̈́ﰯ꭭筎↤㹰꺥ꮠѨ桄錎ـ㻙룎历뱙똳稨ﯙ꽾巪鵣㴮藍㠣퇧ﮣ㼢晑ࣩ懟풎璘ꃍ☠䈦ੰ䁇茱ỽ郺돹脝㳮彧琒舒缼㱫ဘ싞낓㟽臓悁㯖锔뚶횓⳰랷ᯈ鲥뗶뭻ユ晍ਬꄘ㮶䷃裸蟍酡⨬㨲酒ྺ쁱᳇䅏䵁⿪驃ࠤꏦ裵橓ᖡ锨缅纥﴾藲䩋☢䮶븭答澚銯챀푑䔶ꨇ鸼馼掞䟍ꖠ냊䥪쾓札脏ᐮᠪ疦醦殫萩뻚᝟쇪摚볁項ꬫ걇₲䀛ᰵ㫗Ȼҁ탱ʑ㚮벉䭀ᱷ萭壧䉞्췔໩햔蔧桋㡺飲ᑮ쁇ఏ뙪턕͛捠ᵆ兼ﶾ馳ಙ淃㣔ⵆ殡㳛㽗磢줸鳔ퟶ㇈歓엁䳝燩ン෤㍱㪆ᖔ廸ޭᨫ偌涍굶ꇥ쨚䕏穿㲇悪৯պ嬈巀芽酏䒌襒﹔详㰢氡楡諡峪藎⫲ᬲ햏ꦲ⏵ㆺ恰饽カ覭뙧㠨넌貿䔖洜䕆錒櫺㬸란ꭠ퓎䑻汏螊꿱⿁❷듹䀸莒쯉赽輿冒蒅♶삑ꤷ鶽耱ﶜ箜玠鞌ꖂ㱐쎠ᙹ桰襔鸁뛟෗୻⡺䒫Ꙩ㑄ヒ럄텶䫳껍聛뜙屮읩ꢪ㧔큾偗楎ါ낀玲덶몷ɜ镻机멄垺ꑩ솪뷻Ꮥꪡ麬࿷㪌뤙冐뒝釒ꈿ莔Ⴈ쎟颇⪬㡍䆤텺斊ㄪ쫛櫈蝻匵퐰繿ﴳ⁼瞚倯ꚴ⚇㲶圻龹䜽⼒䧦喋ʞ쑘ꇭ萖㮀톳꼾字듨◃袛ꆧ哩Ƚ﹋榤춤줪㻄⬏뵑䩘㸏砨楟꩝ᛟ붉졨煺호ꛅ㷡ൢ缢㱸酼ᶉ쯉☇໼ꑙ弖蠞ᐅꦪሼ氥鮨簾਻흮᥆ߢ畺쏟㌠஄ꅴ읋䏀꿺夛뎡德慴躈դ柘ἄ䂉➨ᖣ귥帐ⵊ컶杅码늺絢ﯺ趝觓颂쑰䇜‑飚溁乘໸籟漳꡶쮉ં瘼辪摂毠ﲢ誶鈠짿뮳䣫箃ꃉ녔쪏ಁꉻ䢲쳸ꄫ툪匵娌㡕낂∑䉢ⲟᬄ◭蘩쐶㕍㿉唍➙뚻윧⻖ꇯᰭ⣔ϙ碪キ貺昛␿Ű詢윍슪ᚤ原浪鵄鯵恕の⨝歋垓⊬쪾瓋ᓛ㡘ﵸ롤鑿驙꼾㈮蛨똡跼ᯇ㟍㆗뼿䔩ꞷ눪둓综岙鏻㿚襃籱俱鴲ष栤盽芁ਐ፝쓮뜃䀷尭ꊺ胶䱥㵫ᨊ춆ꄄ윂竿橃抏ꤢ巇遼잝㽒ꤖ鮨┦鸱ᴋ崯嬛曜ᵶ絪⽺㺤똪ﯼ൱뮕᜽退긷乢怄㜭緦狠$঑퇧蹼勹渧ᤢ攨㚩㵀泙ꨦ燌䀹䡶䤍㳊뛍홎犘峱ꯙ㓇좔郮钲菖떽ꖖ檘ﴉཥ頽凐鐦俸冷妾띂怈荈䥭ꊥ큂ꭺ幖ꆊᠧ娒쇋ꉉ胖Ҽॏ젆哌圑谻뒱糽侼砆ꒄƀꈀT䕒䨪쳥퐀늅卜䢶珞븤ꦐ⊿ℚ갇ᬸ⒑͒喬┈煦쉆┿遮ﭏ凞ꎩ븂럩鸪S堘롘夋ļ䔜惓䣲⃲৔䈬鎤焓里榧║呃ꥵ࠽戂鲝亞ꝼ敕ᆋ톊뼧೘櫺ᵜﳬ䣄᜾別윥᭸ઌ鯬룒梽멅陃岕蜮⡪똵ꎅ຀붝锛骒ⶩ纎镵仫ꮟ㿫좆㴘ᖅ䉱듗龸䧴ꁒ掫豿㲵璴䫘ꨆ⥲ꃐ眨᯾툒䃏鍊굂쮣ᕱ쾅潭Ḑ麽㱱뵵㮂⵮礟ሜՕ죬晀즀搂હ㍚䊄✜叭皞묊㬤둟초௨㒕辤뎐鉋긕螳⤭襟ꤶ괰凹吚킵♇絵篲壈𢡄뽓렡〇讲䵺隐晙叹믭馹舒䦨錼壩⹬혲웗뺎Ằ爁翅蘜ꮶ뎠僗檃雗凌폯舰燲鞸᪐朡聕ㅫ勠賠痄翆럙㋻큩䙺⎰赽燲곎믵졟땜唧꟞⭔犾猖䚇棛闐襪뼠켷큠㏛⫦轤礦펚帧O룖ﴁ띴ఞꡈ뻲너풻휓㾪觽⩧㱖흣ొ颧ᇐⲯ츽軒孖륾雝魫욥Ȟ货벐쉥ꙻ附᩺煱ᝧ蟇뺎ါﰼܕꆬ⏽ᡐኵ犪獮睂溋琡譛䌹힯⤈톸谹画쥶六Q᫠ꍷ묈ꍘ誼馍馴筈䭆喅ₙᗮ˜᮵ꢰ硠᡻⴦椰㳯◑틬顧ᗁ뎛춟┥稅ድ⸰쓦辰ヹ툞龞전⯸╧᥯뚶瓷覚Ɜ鈦ݯ흢㕲딥㐐嗄엗豤ㄬ㬊牿ו냿콹ᅬ쓵⵽븤䀥ꂪ殍磻⓽Ḝᠦ폄듩褡֖紅ﮧ啀쵶ͻ驽퀡괐앺ꦍ鷘迦⣾᯾ཏ欟͠샳䯴읥ᢋ斧䗆岆틁䆚眊鹋嘧텊粚텒匿晈틚犣ꍋ栗ឦࢾ勓ف榜퇱첷⬧ꩮ䙯㠏䚧鶲䗭ꄐ쎓縲癆벉냡묣ᩕ篇ꠛ撙䌋ﴱ籍쫔鷯ߣ꿕瘔跖䆰였銃ꊻ廰踇횧๷鱭뤹‸ࠑ翂뙉揧쨤걨♘Ժ茽绡䘸ԛ牷瀳梿빩뼾ԟ뀟﫲ớ㯳燒킣颌斖퇃貫̇㎶ꏔ駾樿둼⌑껂ﲈ꡷鬘엥㣓쎚寱偻⻣圕ꦚ鶝軋䦢曧쉱漵뿵輰瀚:귧蕉쀉鵬恱ǹ瘔ꑪ虱뛼䛜৔뇷톑䑜┬⋁泹র轎跉瑱鞲쫳╰ﳄⲋ﷬㻏⦱芫㕾ﴛ삣촐훳ﰞ耿屿杷᬴衶쵍ꢶ믘뭚䊵巬棔諕듞䥆隬䃪浕助૔㚥掱䄇홊篻㧇㧯ﯿﷃ龹흏ِ줳됟䚸᮫眾⓯谱ﺻ픝ᯣ渊膱騸淇惂難ᯢ읔㶧桯꽻⮽廒쩼ᜁⳤ벩벌幃齁욗䏋堎鰲屨婚湓׈耷菔㮀㵟됱⃠ꅞ왣裏扇숚噂盖퇭쎐儷ꄡ󞷧︴崔轡䖌ݫؕ헯⌎ⲛ黬쒥擾熌趢䞠ᷚ꜂鏘䟚䒯힮䞊ᇅぁ诺ế諏掼眍睎↉턳⏥뤳轩ꡖស꺇쳆ﴌ艕岄볏栺䚴鉽욼샱嚑†㼴喇钺惌㣥菼΅暂놫⁾ޛ䊠㏉꒮㷆䝉ထ걧⁜뷆ퟅ짲處ഇӲ䪺罱㼭瀷닫ᆵ鷣㟮Ὃംࡳ朒殿╏㥾鑃ং撐咳쭲窵ぱ㟐죟い棋⤇蕎꿥兣꥝붻怮÷욁쩦媦븚᰷眎ɞ뢛쪼裳ἂꆌ訯䲐魋ᄌ蜊㇪馉띯柘딿야쾅뺃睸⟶⁁ꡡ悡꣢灵禠錿⸨뀠빤ᎂ눿莻祸ඛᡇ妉솋쯝繞꯳襪꓉ᙄ਻盖鎸⑫ら㎏滄髈娿︟撅∐寿箧剺묪뺳䇇↪ﰙ鈻훫Ȏॻ溪墻ꘐㄧ凒혥ᵁ䋼䊦댤묙䠇㧲ﭾ괱࿦䢤叼鐺嬮㋘ӳ歓Ӑ捅燬㈞飳膁䢉瀕鮓ᡑᧆ遜ᗶ뻨坍⮸隒箽훗헵鼸颲泑剒裤뺹ﵸ챾幌砉犓܅렚씮契饭܉챑哚豻잤됪峵䕱뙳뮇沺뜑潉를䒽᭙㢉퀝ꓝ竗禺븞岃ऴꦖ䵵販芹ﮐؒ뀓⡲魉೼癁䃲囓㓔解责〘區帩匴錊쇹⸎阒຃揣꣱邂럋얟罪ꪭ웥䇷劜㊩듑쬲뷋낹䨰岴툴圡⍜畯ꮾᜯ㶅刿쇓豜䙿뇍⦀撐㼰侲鈁⍳쏜ꝡ塃笂᩠뒺綛嵲䲛᭐㍙걪⇜閞펗乌ꁺ銄啎﯂뻮䠸Й怂墪髂騊摥涔쯙኱䜻멇剭ৎ졖簩繼怬ঝ遰뉹뙭樫꛶뱑᧔䄚瀾♡㇢尨呹ꘫ邓袛￷ᐃ釹㋸撴⊢㝪⫯岚禀䚣柋엏ﮑ썩鹫칳೥榋쏫ﭗ끝浲᯵炸빐孨づ띒菓糹㰘襝ጢ뮚踗랜矹煷䗖뽫ﮬΝ럺ଛ್噖佹໠ॗ묇鵕৯栩齤鵤軈↑䲅曗᪌ﷆ㐫ꏜ鍫⼴錝쭈ࢾﶜ琑櫇홡讀⡊궻䄸鴙ㆧჯ䑁㋚疈ၽ登᎑촫↺碨䁟珚㕑▴탞뢮≭顄︹ᄒ肄潿뻱뽪趹廤菅뵾።퓍ጾ〧㠠엲慽伾뎣멩᱐๗쬮䥄崆䕯荹빨﹂봳ᄀ⽓埬䉧∰惆恸Ὸ횖㤗鲥ﲋ귏簘怺쿂襷狩㷎⡷宆擖䚢✚惸盜ﵻぉȬầᄜ摳䢟嬐垛쥢袎譬㔄秴㿋䌯伶扠奈毻砩蚊ꦉݿ㙡䚪䌉싼궛ꏢុ伷쐸鐿⌾齟කﺵ朗႐宂쬚熽펡癹䈖嶚׆ɯ䳄偿Ө顅䞑Ϊᐛ垡籰縶쐾踌벻冕疧詇聰칎䫟㳷뇻䌤⡌趣够ꠈ両뚔᝻䈰楲睟砷싓⯽ꮟ벮홢쇶繞傏즹↴䎐លꁥL㬁ᘪ⏪뜻검輂夬ͭ꯰䟜萟ۯ뢽붟崍⡾遏๶쾃䊊׵炯爈丽㫖웥韗䩨媪톬뷅✇秾튑鳦ᄈ챖쿫⬕࠯庘᣷鷷飏㦘⃸짔⛯쟔㲌⚏顯ꃻ숢侟할ンぐ㉌غ薟唢镂얝鍊灧൑반쉯ᰟ⻝蟘匭⥈䉏⍣䱡廐硦쫁Ꮥ윸릪颧珃㾸ᗏᲜᅹ芆霐ᠷ熖펨ᒯ寐ꢕ剮歳秃綹㌚㳜㦠꓾㄀쨺ꏌ땻⠙꟠屸擳ኟ뙮쿅猝㊜辏됯ᷜﷺַ삿夨ᚧ珺Ṹ㳎셲䡽靼멄ꠢ䶫駶棌⋎㝓㎔䣳솼䕕쥵䡊讦㌾这᠓഍騔箤ᾶ纱ᮔ옯짽⨶耎簜揣盚捑ᢈꝱ鵥엀ዮ؍ጔ齘砣圎弑鴐⽡鱑䂜羼溺䈄缍缸뽙炗䔯⏛슷駑틿ﯸ⦩ᅞ項鿻퍋讯ʧ뵷㨾בּ녓䵑ﷇ㞣䄄꘧䅒߭ﴉ呚ꒉច戴첂⻫ꆄ謌콗뼾ঙ既ꊢ谐钦鵙䮪炤>ꆥ䚨義ꀓ蘻刘힭녠ⴼ쿅쫪派窱돀爥縹败狦ﳃ誓ꢕ⮁ḡꅧ骝ṗ曆퇦御禰銒ग趴淧揍홟⚍玉兯兛ﱪ惡粪␄㗮䏚庒惘䥽樺韁늵刞虖㇎⯥&錠玑䆘ᐟ錅㍍髣ಈ瘿澩뉯㤤嚹信萵ᘜ䍐ﶁ健ⴛ臉ꥯ泈栭蔿꧇ჟ类䍷廏芼⊅隵內黈㴴ኄ矟販䪎㤣꺌范⾒ᤝ鿩犸뽾ﯪ괭뎈ﶽを౾嗎礒뽋쭬櫤ﱿ滯痺䒦劒搳䳔፧吃潡嚒쳷䉒孤ꉔ髮齧ꦝ⮽᱘ꖫ녢ꏼ䓺㏅饧ꤔųᵁ뇰㷪槝㼍᪊䊄鯘鯉實ퟋ陂毸贃왓뇟྘绂䷅鄢ṻ◮圇꨽莧ヤ샐卉턻䱶䠌햫뗡镛ீ睱㚄隢ﯼ磸븕쎃騻⚣霖歴ꬤ꺹酰췤廈ナ遴鑴䥰睋ۼ숾̝쾑ꚝ择҆侪礩唧﫧癖놁얡䒕쇷쮇⹧㖳龺촽埤纻ꬁ젩艰嶨㣜䃰㊏ꂟ䏏壟䜚慺㢃심⛐ⶺ跌짵殇鸯៛쪶岊넑悄炛ᖾᝳ쮽ɂ戩玦⌖쒐੒⋆䷡쮴Ự뭇綘랭챈゠׬喅句蝙אָᦩ⛽≶㢁礸㽗䚿ࡷﭓ棤䅄⨲졚驪柑毘䜓娈涱觐⃪㿥쨗跻₣ࠑòۅꀅ㖇퓀ێ㪰䤿䦙䬉䠯ꚭ졮闰灑憐ꪽ⢢ᕂ桥퇋ﻍ綐峌댤⨴先챮謘䨬慐質玔쳍탈칲ݮ弅퇊ꄂ䞲匬穆찉閙ό쮠J홖칑Ꜷ瑗肜彟௜刏◫덟椦櫪┺檩핉嗭Έ䲨琯꼤큺賜祌㖆ᳩ哒몮㼯휯븽燕迤ᆕ쓃략ᮆᾟ棑Ǧ얠䚀㿹循ꄰጾᘬ﴿⷟튯僌ڣ弄㺬⠝؇㿊ᥓ圆ᘊ湶⳿䂭䉗騀锿ͅ鯃ᘸ࿞婉胕⧨쿣Ҙ걪珴ध嬯奘ř怀袬⬱ᔥ⬝業鄊駧稢꾂䗡茬⑒馆暁斂䡮恘줿㩣᪁޾꼌཯쭔뭎ꇜ褱☇ꕾﰀ텰ᇄ颛뎋݅ြꎸ⿫㺰㜧牘ꂹ옹ࢻ핀좪佅埡빬֞지ஒ†轲琍ဋЊ䲈펵䩗鯟ꢢ嶸ㆶ㔑剋ಮ乢ﯩ챙ᨺ態ꀍ谳闭풨癤斏ꖈ햺懲⼋ﳫ띅ᴙ벶䍖趿秥爿Ὰ뿂頕翥灎㳈㈻벓묬㛕앰퍉୸᪘瀀⦢燾쀩쁂꧕軉ꪫ煮ᔮ샷칶䍭ꪚ͗긔郵ᙙ戞朁豅ᮐ倥᤿䫝挃ꎍ泱ʦ굳馦짱뉩้㴉㍥댄㛝찱簓䥇愫騝눮ৢ휚坞៹⩮☳穢ꯍ鞮崧䬦䁮芅۵铚烗뺉䃢F鹆뾿梋淸ݥ溄雦댹+︎荧V檲菒樼क矉辖憭禡赊ꞌꡥ䓸㙉圃鉃᝺蟐ᡆꔁᣲ櫬恊擟ꉢ༚썎셂㢾덮陱ꢀꫭ쥮뎯깹䴢⤲飋䫝⮉椢እﰝ蚼娲㟹ﴍ碡柆漰ꗯᜁే㭼園췄痁▏ͺ돋爠쉔♐ᕡ䴨颙獵䅞⽁紅訙襼봻❟㚕ᦢ̚䶹櫜뒣萦땟䙂ዼ丸댓毋笳㢦給鬝僳欜ᑸ쒍ᖶ匰蹜噴鑛ﵡ黑楝箼ᅧ懋⢁᭮ⷲ컢劲앴蹭珍袇悝衲띟뙆㣴澘뒨鏷酡ﯴ뷄댛霒攑⯞읭镰쯫ܛ極⿼歧綨ញ텽䁀願谌畷䰼覃್蜓ᢳ땣ꨦ쑶픾즰≵ょ릂ⷛ摑鏴웰仸寈隆勵狗婠𤋮ꐱ颕༊ெ⿚ᮤ㠟斉䯼鴍阾䅇蛯鲦䰆흭裎璮㘻꠷䞿텰죮꛹茋鷙䕀娗댣鼃낳⫻棤៣쁠㝐布峰毂ﳢ䧥툆ダ飌辑ﴯ頼⇇૭쏶෫ⷐ郤飢⾥,簵㓞㫝鴈끤磴𥉉彝챮⾊鮹攱蟎굒ͬ玌ꑱ㛲煳븴뱟쬡搳輻ᅌ畛ⳕ갤∔袦숓屮靦흥ۢⱚ悓ﶇ盂⹀깖Ὴ㤵丹と䚭誀阞筺纶탊跔匊௛檬艟៤䮠苝㑪㯀탣颎짮∰ⱡ﹧税﮶傰뙇猨䳚崑㪦쥰딋娳惷搱G懲 쮦⏨噅릮蛿겾閏蓿ꆤ횹৾鎽禚옂ꣂ䣃娩㏡혫굶魯羦켠毉䊒帓湿癏Ꞻ誙涿鯲눫恍﷿梴北뢈撐촚쳌敢䅻獒峫꼈꜕꯸Ⅹ졠鮚ڋ떠ᐥಫ쮀ㅘ棙⇥챌㳏ݗ笋쉗苽呯搜䦥腤㙊뾜欳ꧏ灸⊨サꦺὶ闱氶씳홣紓ꌊᶚ釓䔞곆쪥䟠ഉ텑傟焚ࢭ郀먦碱참Ⳝ揱釩췑됆⬟肓ꮆꔛ튏妳썟謊䅏檣룻餏濭긥ﴮ㧹ⲃ맼᪖诽諒∇剹⽎줱輿䔪特Ʞ꺺鯧䌜ﮃ᳈䀃싋廁ⓓ쎢㨎붥檟ﷻ툜Ұ뽟妨뗉낮쇋퍉꥙Ƕ닺୎䖂킅昕ꐨ꧂陂䔈蛷ꢂ桍횦͜쪎얄❜ﯡᄏ⥆綺␮褎쇕푦☫汾黷쁥氫༢닾ꌒ乌ईඉ诜䤸朿牽웃࿱㭼쟿폥䨝윯혴㿸剶「苺୨덧勦昔넎趀䄧سั뮮䂹刘瀮෱恅梙쥟瀏ꌁ舡훰巕ᬼ盺ꎠꤱ⷇躢늢ﶗ甑ᙩ综찘ඍ疹祼浨瓉艃輥ﵖ랭䱏苌壿㎊䈓硖ᣡᲅꑊ襫돚⚡缶暆ꛅ攀▫종⼰寭짂␑歰夗笲냼菡ॅ㤊콎ᬚ鷳䕧茶픻벟ꡆכֿ苈㪤튑큐嗪豱꟝鲭矕雳꫼❻㴪푥炕軲僚龩游畈릨양㴻!逶῵ḍ䤦ꟶ㒐島顖⒀袧㷗ཱྀナ瓶ꭣ፛톏愦㎟䬭搞﹓筲挕㽻ᖠ׶ﴕ휏ḛ聄ꆤ却涷ꮉ耽ㆈ疟⢟毱쾌焵¡ᄇ￵亼鑿郿끲該쩲쁿ꫧꄣ൹䨂괻齳㍕䋓箝툲䣸ꨗⷽ롊Î㌎鬕戰㘓ꄘ틎₮㺥ꫂ䮶嵏뗆罤㒂巗⿬෽䲕>䂓ပ鿔ᣳ㪔ﳒ륎䫃ꭖ檀떂滨䢮䖦矞럛켵閾홸㧋椛鵾㊤ɥ쥫삼驐뻡끆륋챹搱Ӝ粪ꁥ市㼓敝⯘뛹ܣ㴏㵋猲鸍믣竹콲胰緭벡沪㨻⓶崗셛諄្雒竏㦩㸩顏ﷺⱔ닒챚ꅔ锆袰馷随㤯⣮콺⣵琱୩潤즚ꈆ蒯莙쩿륑〦ᨉ疦筿歫臘뾮㬺⡣二觐쭕벍眾ﺳꬼ魣ꁞ崋빪ÿ蘭睷溟庂䝗⾾坤걍듸ꐹ뀒坙嶨쾘딾爖ⴸ뇗齨嗢ⱪ껹ᘹﲩﲴ灝귖⶿쥗븍૗곷૪龗⿮ኟŋᨿ酪콚⻿﮸閷䃎ꤝ穳ᤠ蛐䊊덭ݟ㸄횗듌⼫澼묎ᔜѷ勄ᚭ湦負Dz꟝࣊跿闯㄃Ṩඩ㋄⡮栅ﻟ쐃쾵퀽㜉瞛꾋罓蓥炨䦩乑㬟啎✙霏溺絆禛틺ǰ顄鍖긥⟄Ⲇ뉭噏凞惈㻽뺪㏚è酘ءϖ쩹횵ꛆ蹩ⵜ➆ᐻ擗㭅⧩榪볨ý摤㾱歪梣텤䂩﬋Ჴퟓቦక睇ﰵ끧⤴ꢝ㖕鶁뫮꿞唕镺꽢罗፭謩蚦쭩墀俖骾똝粋ꀙ慬꼈ᕶ봺㣞ŧ鍰컋ﵔ黚ቸ旁幂䳻逈ꎛᾯ쭉乛챞ꧪﲐ靂⫎㓂拉征誄齎ྦ㵢㵛灿⤺쾺ﲱꦙ䃿㕺壸쟋퉳픋迚叡ꦟ뿯⻴뭮ᬧ쬗䦘ୡ嘓疓試멲煟퀟ᖛ孈㧺芜눿郵コ䗺艟龈䒦브缽묪㨵죝′촥⫚㪒⦿챟櫠㉽∱괥௣憎蝤৥፬ჩ蕑뻬⬪궲樰膡㯚㚔ᵒ梷兜府䘅ᅋ袘技⏃茑ﳭਯ갆գﲵྗ׌☵鱦㲆祉천暆뼽擸ꥊ栶㐛꼰갤䔄磊旛괇䩌勿螸Ღᖢ彴寁좦ℙἬ땇묬쏃Ⱎꃼ뙴㻬⫭ﴫ矄᫽╲ꭓ췩ྣ有衽꽳狻⍯渝〿렢䏶墣꓊栞狝ᥨお뉃渖ܺꃈᚂↀ뼴ꁈ띹ꎐꕗꑉᙍƥ⏵諒鋗ᜧฅ䙦饗ꮔỻ侢쁰뼫存돝烓⊿櫁来눘勅촧푔륶➓⯁锩鿝킘ʡ멢䅧꣪怒籓㐥ᇠ概輬⦆䄯뤄ꕝ᷌禩휪뗖惜뻘瑒҆ڎଽ촜೘᝿忽ᆎ牾ſ尪@䕳蔴㐐ꣶ젏羔ࣻ旛藮齑ᗷᎨ쌾㤾य़涽䄉籠蜀嘊槔嫓嵂席蚼ᑥ诡ꝟ蒨꾸丼뙱룐ᶦꢹ㊍Ո镱Ў杅륬⻦嬷㾡䇦浛떘칡쁀䫻剔휻⥲末젰ᇂ昚띌┓Ⱌ꜒닧歙陓ር粔꠨ᓬ椞쾔畠គ먲⾝瑲憲チ閟ど塉繛ᵧ㊛㴨閕ꋿ뚶鬕氡ꃽ降㶕卋컛ಯ敘垤벟鵪㧛檟䔻儬탓០癆͹絤澖邞⒗䝏ꚢ룦ௌ㬱ჴ꬈ᶚꩧ鬙ᾑ옽畯㢻榖뱚毦䉂⵳⏺炬啃粹횴䲉孝㜥꾑󅯠緸⨀ቶ⇠췥싣﫣컷杁늪媛覱飵씛뭌㰸⡋᠋鮯開乶ﭜ헻쒍ꈳ᷶햃ᬫ䅶⤍栎짽⑙觎붻࠳嗣肍鞆᮱騴᱙쾀婉╊穜䁚ଫ뵹裼㇦륂檠剑鋠邟푼抂̝郟ˏ褊ﳅ䈪㯤괈馠₱✁爅͞蛄톗泐ꔧ〜迋큌閥孭쿀ⲫᆌ擗땣殁锷満軏ꓺ壢꘶씇緄峨ꌈ欧몄忱牙઒䖻ܩ﹏꣣⥣뿯㜎쩯욏췽筸徖赿ᛠ虁얅餻꥽㨈ࢽカꤹ撋㩁㴖῜ᛏ㾺ᔾ멽ꩰᩙ拴逄ᔢ儹⭴⇅欬ㅵ揓ቮ눲ㇱ㣇껊Ⲭ䥽담✹垁ノ쳃骰鞆㩗ċ䛏茔춗㨲ኑ㼭㡮옗퍳諫簨茞刬Ⱄ쎃鉘⦘狒녁㟱퐋扔鮟扄ꠕ᫁ꕨฎ苸鑦퇙⯝쨔溼碃ḡ莻缨ख़郉픲먙幈야氬ᱹ䃑얷鲢㋷뢮ㄨ켲䨊零鈤謬羶丹彻ᑟ귤⩆穓졝䝕뎃ⴌ茜弦레뒈媵ј⦱밆꼫䢒충ᤕƻ遹놯ꁠ杞꽢鵼䩱᳊ᬰ껐钳鲲삛ᝃ꽺韖רϿ殮㐯Წ꣏伜镤ꃳ蕒Ąムډྀ曶㱇䡔叢䏂뺅烈ŕ忹巳갂薴缨엦쑑┧⦅缚䙖혴弥躈駂镕⢽罓檘諁⺆缠室ꑘ踶師㹚텞ꟈ䐒⍩䪕㞯쪓⭚㵶㥋ꉩ뤲䡲康₤扃黢좸䶭䦮昦愁䄗줚熆誓厧ব晴쌏霷鼀︥᭘诓횘쁈殍⑪⑭蕻쐿襒杻믈ջ影灏鎉ኗ෌⿖섽⦆礩磄屹蒼攫䄶폩˙岏웇頗͓厌髽<妪࿖ࠨ㴾ᖊ艂쫃嵽䁿髉ඏ籞늫쩉똔묬掻꫌沕ᶷ壐勞塕⍚횈썷윿꺹䧩乬ᚙ塀⪀絊燹ᮛ鴷쑅湩〄䫴ﮰ北챱䩼誢먗⪙甔杨Ⱔꊠ䵤唹佲︛⣖濛쪓澤풙알숱뤗碕䅃ꅄ♁ⲯꮈ⡏삏뙃㞸۬껌̯梓闲忙띸௷唳꽓뉍푍텐ሳ啎ᥬ좒汓舑ג夦婦荹콟펄湾鶼먟㐩䍕勫歹꺧⩫快෬ॕก힝亳三蛲ድ㖟똭澓㷷㌏ᅰ껪蔖렩瀄䝑뼊⤾羛㝾㥉㓲랿몼꺲儢寨쁡Ⓧ႗襝䦚곅呫㘔喡ꈁ핂伺꿤ࢊ탤Ꟊꔍ嗞͌蹑典᪙뀋ᗇ㩖陉輫㿋ᴳꤸ᎚浹溷❑芖醦᜴饍關栕ꖿ獕ԛ泥틂䍬➟㟬둩쪦ଚ푘➱灗꽼俊愗⼓條젓忊씍糍籞䬠㫦⊓㯍쩷胳壣䕛捍葩匵驕]ꬊ됺ဃ扚쫢ホ伿ᬧ歫ꬫꛇ迖ⶭ賌떍唵㙨曦躺큖䥹᲋愱쐬ሤೀ쵁驡獚辏⦵꼕얧龚뜽⎻졒⽍ꜘᔩ㽈즻䖖ꜙꮤ䪢珥쒎媀⽭˭鱠꽀쏭䗆됓ᲀ䛫곣୻쒷─脳쑗Ԕ睫歿⦺씘ꒇ≑ᷡ꽟貃ꬆ维誧晼๶뙖訪ῖ㭫緒퓱쁧緓퍗姣ꅐ즞뺁鿜ⅷ塞ؘ鱶폗영冹˝冾ꐸ혴娅们糑롕ꝩꐼ⣳曑壠ᨈ倭㻻溛㆕ဓ䇰쮇鶝乇驧梨뜚㪛俷㴁鍡腑ᮂ䎆ᙚ彥犙뒨⦒┥윫䫆嶟큏꽣迏᳉ꇸ悪⇁륕攤궍츥붂뗯贍퇉幄힊詊鬅ሜ瓹띚ܭ藘으냿볞뚗栲䋒綏촳崨鈶荹苞㛪衶ㄪ覹໿൝䟍崶䌃ꟑǹ痏ॴ罌ꕮ힦婻㱈캔㕝雌촙ᄭꉧ뮐騥䭫˳磷倊틋禐ႇ჌昻荶맩耬糅圼턫䡓쮙︤梻崜堥ᮺ蘃궬玿벞ῩᏨ摎ﵮት镉擅꽁⇗啓⍍䟷殺굻㿖㶌㽍䴓ᔯ冻䞥餾꓍ꥉⳄ䷨Έ婀꣉飓䡞ꬅ颳ᇾ锣扰물䏤ꙭ蔚ᕠᯚ먮妥ﻜ瑕ꬵꄵ⟷ꇝ힭䉟贸琬쀼绅ᡳ奄횴먼匈쵪ᄄ聶⩩ႅ⬓⍐勨⿸橋⾊㠁Ԧ腹燿✱뗆媊䶋酆Ϥ寤ꀧﹴ셩郵ᙩ⫣钋㵵浔꩐瑰ꂿࢴ浂镐蘿悷ꥍꈈཛᏉ횐搒폞퀤킋徥᫱ᩚ䐻휼頫蓷㶤␥猀缔둚鼅ﺠꒆ黝ㄶ齝紴퉋槿期퍒⯽렕퓲Ǹﶲ䏲岇얄Ƹ斢뷆嵣캸꼹ꃇ牴苌ᅠ岳望㡌뫮剣黃Փ䉾㰴死뿂骰妶╭䝃쌥휺㦣荵憴沋㏹捐輅⍱虂䏺㵎ᛖㇽ졾恢㕑嘙傝䎯彉䥓복⁆₪뾒⪼뾣鞮诪䏉堭䥢ఇ痬鏚늃疣趐嬩폡Ͳ㩜šᾀ呿픬㧿︬䓯턷尅悭悥Ị㎃矼㸻禞ﮀ禆˔嚠犕ᘕ諸뷼 깅씅컪쎇䳔謹聊༂㪦햚䩔鵀ƒ峿￴→臽鼺䟢ᴒ⇠ꀐ्킨削郕ಶ沺뷗ᦡ뮛ॅ띭ʫ乭츣⊏ऩꊰ㧥r攖䨪䩙쀱翫糏̐ʐ抩ꤕ椟ꐣꚲ壂ꩋ㚞汓ᨶ﴾恵䉥엌螆偑펔혽冰걝ꉻ㙢妌鏞鉍ﶨ훐뗼溙霼眼ꉧ䄋魯餩鋱ɖ暇䛹Ꮆ赓圆勯㽭閘啣奛䰊렷署杩閘歹ꉇﮟ捳ힷ铟튍퍺ㅯ͒⬮鉘⑈⾛䇀涆܄䉖跇ꅦꧻ崹⬆뉬臋෗멲䕏产䓿༒᧼㞱屣⹯礦땗斞ꥈ軑끶꒖ꨎ숅Ꜭ诚뿚蠧敫代⌮샨鏷䜃堳絋륂齺信싎懶从뙽녡ꄑ⥕⫢엇輤ஏ鹟⚾叻◱⭏⃦ౠ縰჌㑼ꠛ̪ﴲ▒鯹鞹ﲶ謹ᗎ훴㼝伫ᾕ䒭풁ԋᣭྗ輘ꇋ᠗邼송쩉苛䖼⹶횇蒁ꐲ뗰粊չ몹ࠓ圠圉阜⑫;㡊흿ț쑘ᅧڝⁿ㓽櫰쐜죓㳸䩈謊㲬濾ൻ敖ᇌᬆ쁶ὗ꜅嗞Ⲃ翣跟ꗼ뾨䉈㓻㉰쯳乵渉Ⱄ㼳捖럎팓 蕄﮷㙁ㅌꚏ痊ӽ疰ጐꌄ쳶דּ粊㪎Ξ缺씷뱝访믬鱔唄ػх᳻⠀Ộュᖡ䣠蕚焱纈曶໴缙்뗻嘹벫攰닡䪖ᝎ㽥ᯱ泥႓鯘ꍕ㢲縣ຕ멙ද㞾떧떬貃蒁悬楃窨Ӊ滆㌔䤮䫠蜜⩇꫔䀙汤楘߰ﶓ꼹ɏ尝ᅜ碏샸깾෗躞挠즵ᩡ㍰佴䑳槦諄劉웧煥喌찘屛㻅ⶹὋଳ踑訄懮硇뎿᰼䂨鲱芟쿓䓰븖ͦ癊ﲷឳோ鎔섍ᑕ볖튙㇞ࣻ✇ၯ횂鳝쬘汭단늧ఄූ嗆㠌듯벹ࣅ潌繌뒴씸뜎邪๵泸㈵嗟ꉶ顲癞煎ᒍꘋ傠츛紴漯ꊪ誡៺㊧⥺多⎿艟ギ饱鮚齷砽Ꮀᅳ㉽ඈ綅荤霴ﻱ特ﱘ⥅罧ꖘ㦉榤殽薥Ꮷ뺯뿥⬧숃㧫彟蔳﷋涩ፓ鯜糁㔇법䋑偛⭝蹐웕寰魫唦껈벆ࣾ凐䗁⩯鵙烒牗㹦⍲漱荣⨥⏟✘떚렱삗䮁峞⹕ਞ厧㑴褂⍊꘷ퟱ炀㙶࠽߄醻竾퓫梣ḹ跺ᔦ엁鰔䢶㸻フ케ࠇ翁峻콹飿墊蒮ﴝ홈뉀휨设䝧힓썦豶轜ˋ穄䤯薊ﲕ灨巟ږ顽駡൵伒吢솕냣歷倬䡓絿鉬埼秴莘ꉵ礻팴ꑳ炷娀췎ᑭ忈䛜轷嬮霶㓾୙臯肋淙ↂ몖齔煊抆干ް剽ꁍ沰ᗾ屿鍈ꌇ绵Ⓗ碆홭똠쭾苛唓瓫蛫㫄罾ж䴰艘볲䉓遐젹䃂␋꿙믅⅗窝ꛅ誕䴒恍ꀵ毟加㙤꯺恅ꈎ窢꧊鯅ꉪ촻❣获겋᳍⩥疓ไ⽃셛韀奒㾌კ迏ﺒ갩菠啠邂懙酃⨬喺猁葠ς횷블⹏죠犲큁衏槪ꑱ஋엵╓꒞ﳑ⫏쌴掷큺쉍ꯢ渕ݴᇬ럖馈炊⫾䝊㤱Ց燿年쒧ﭺ䱒▫嗸锱蔲⚹炖௮湧Ꜹ壨麃篡傥収띯㹻孁㯑轵忷ꏧ蒋뮘窛ᨉ嶘罦果䃯䚝挂䙒븎꼃켋䐚郅䍰≰锵鋭ᔯ셞咂鳳枆鿢ක蟥ɺ닧ꐉ蠼騲ﱍୟⰃᗨ蟃魐菶৸䲕඘땳ꤣ樄뿮መⓋ賱텂ɪ촓ᄟᣐ⾓㳝ƈ᧓㶌󾦽ﯽ칡ཡ巽Ꭱ롵뿂蹁폏ꪭ낿䎼芣散䃨㿈ﵱ᳊巁奈䴲鶰ӳ樂躑瘥ㄖꨚ๬焃鄹⭼嚷㈦␉ڎ탮쪡毦轊移ꘈḸ鲅狂♩鹭넶ᰡ훟툖㨍黛ⷭꚡ瑮훺찓˩녯ꀝ啳ꬂ戧㲎稰㗜∫끑䛪㟿࿈伲躶쌇䃆ꅸඁ짒뛍蠪푗茍∋ͪ䣦㢥惌阱ꂡ꟬涱缋찭搗鿣榓⛤劼ᅰ독湋껎埍袺鱦๩屔ᐅ묌㯳㤓ू᥻昘峅鱕譆뚣ቫ봅뛈ᗂ鬘䲑仓ﺾ扣䁼♛搮ᐝ屾봛诎ࢎ嚏⥍콒༲湀☉䎺찞括❞Ɽ徂߫ᕝ⯪坷噑咉Č熗㚑䏸站裏챲肹Ő靴﫣إ糅ў駐證ͮ躿뙡뀰葴摄綛ੇ蜐鳤ݢ廃飠陥鸚ȗ鋡퓬勿䵗ﻀᙉ뱇国缳뗨밋㭇㜑噗㣦ᾟ﬘Ὦ誛៼蒲䮕炼琌髼쬔墊탖ﶿ賤☥句㴒쏰痫屖Ქ࿐昬쪚㽨혌盆沔韚뿂尷▰⍅촠仏዁朲ㄍꄞេ튋樓魮ྨ뷍像춳஗䆪z䆜℞嚾⎿둵惧ꅹ쓫部꼶궭ꓣꨇ寰㾘淑鎂텠ⲃ떏찡኿嬬⮥㝖衡믳蜚鵾煨䔃䐩먂鼺❒쀿秢쎎雠Ȱ䊾䭬雘릏뻊㊊즚㧞맂ၝ䔭갤뒧⨎诵鍢歑枃쵰丒ᆽ搡㰴孭懞焳懢र騛믶꒘ᓂ遉睗嬳䇟שּׁ꼔廚踊Ⰿ킵鞗잵죝؝쒖涱蹡꛶䂲⿗⭹籥팞ᅶ옕㮫晍鮃ˬ䯃숷拊꛺᫃疸࿪퓰煰Ჾ逅闞绗놿㯟ន퀣㎊舴閱寃ĩ㓢赕૎畳ﰪ䛂ㆄ茯ᮉ氢咟蹿玬菱냂༸燹ힷ鰺ᗛ阌ﺂ퉂䂺⵿咁痾෍ꓚ啜幃䊉씚뚉ꁔ驿籰ᵼ푊Ͽ剐妄嚒묨癶캓ᵳ㫐⩫ᙣ歙孝拀찈ꉰ뤵ഁ᫒直걾힚ퟡቓ扠怘볳륓猲ዼ轃ᬞ㢗ꔋᥢ紕ꀺ꛳نံ㪲㤔粣팱Dꘕ䒵ﹲ暁蛩廆씆豒뫊㯸毵鮵瞓槗荔븐娃묛ᕹ榛蜯뷎㺣ꪔᶚエ胑絲쎣皗੡䀈⴦⟾㵨曺Ᲊ쟉ਅ访쏌鶇毸䉣ῷ煠ఴ쵔뺱ꕳ赐厳墩ꗤ킧領萰⿏⠠촤랎翨앾龗嶯蔩䮪鷥酬奊૷茁᭿當麶쿷ᗠ鷺헢稨鿰䫟돤Rᷲ夈䤅䂝昡䞷ϳདྷ駽眳᪉臏⦭ẹჟ锩䰨ᤏ進愡糫 ⨣浾쇢源ḡํﰾ雙ª扙ꠢ蜕५Ὴ鸷ᶭꞢ뤫ɢ鵃⒣䗣ش숣꿹瘨쵱倣긟賻阣挑ぢ⼳솅弈错쥙놞놢Ẑ녓箧ɠ垵荛䡣膤E⾼㬄⯥䟼邔◿⋌䮆ὸ虧껂福黢箽ᶞؕղ纵အ斠ᑚ緅뽛証㹙뚁종䒓멹僒摜챥葔㿵휶錋蝬❋弿슟깳觤釘姢멦煟刔ᜣ库絢ﶤ㮀䞟벂骼稹阄꩓쬅쿽渑ꛙ濆긩ﳐ禳ଊ茑떷㮝쐐囲퀠㙜寁઺꪿㽋ꃗ䅈训Ჟ낗퇂馺썕歴펁⋤○ࡇ薇裯륕ơ叧ս鄍뱉⋍᧗ԅ캍躆Ⴍീ夊획᯲櫻ᄿ䊞僕켿乱唼섋춄닽긲㭲墂嬩숩溾璨伇항倪廳顺礜媗㵇੷쐏ꋥ렏袺䅳顸퉽爑㲥벥玀뵈晟ﶭ䳲撸빻皼쏑☥▘鱰ځ鯱로ᗲ徆埇硨恙祕ᑹ೩箬년若損茶뜧焒᥺ﶈ懚Ψ둾ᶹ㊖鋌ꅍ⛻獴ႂᅧ㰇躋ﶹ㏠縫㢜胟५羓Ῠΐ㖚琥综儬Ŵ뎈㪤靠뭹ঽ훚ꂟ㿽靸婔橲䌈涾ƅ쟤䰦꒾鴙ⷴ쮚߃Ԓ餩늴㡪꺜슏؎虉〽죏ᠧ超팏漂퉸㧟᱃㤍ᇾ錽ᙧ榕㲈赟⼈ၚ淪䗂뭧堓圀렸쳃娇v虡爫┽魯≰෉嫾⯌ϟ홁혒ᯤ𥉉뱦쉸㚡츖群涫䂨艎⦻徰⿩狀욧藏え케辸䉧Ბ瑊룗⒉豴쏣烍흍آ್꽧㫐쇌뮉扷д嫖꒤뀶Ẉ퓑猨큜ﶣኣ萷蒉ⲳ遙驠婕뿑ὥ峵⛫挑琘괵罇ᾷ๣쒰賟⌚竭쑀组浑❓閕轓ወ蓦궸馞祅뚐敱躝⩖秣胾젖吘텕喯㼘ᜭ荺䚾銺竹⚢騡鴪⼡嘶ꑙ슂᩿縣ၒ駇ኊ센닳踲燆届폟艤钕꧕뇮攉䱷앫恎讐럈擏全ٳ⨛駹⠔東죊⿍᥿⒎鼱쁂䷿내㋅익꘲藨猇浪Ộ뇾琟络■⯂ꅗ풆⧕ধ鯻୮ᆞ鼵푞⡠詓䑌觾耹䋦ꌿቒ屟潒靖峭䠒ヨ晘㨔캯⥥蘶䘇⫼㨬纘ᝢ㙖ꨖ䰛뎙㾥ヂꝭ齋ᴘᕳ삿ꬎﴠ솏翵憶췟⚌㙦꫅𤋮榣圳蹒명䙉臢㿲뫻㩱譣蛏髺吭ވ〇쁆郠㑵멾襬磰㉙쒈엘哪ﻤ맷跕錗ᰘ皮驌⛔ඃ煈ᇷ삉稒ഺ齉ࢺ喸㢰㷬娇뢀﬐誵뚦⚊珕♉⻵衼ṣ郩㩨料ᒃಪԜ尜㣸幭⃙췵鄢뤁덈돴짾ⷪ鼣䛔幛▉֟୭ᔞ櫞擆惎藩懆븗⑼꥛퍐䊌뼑휾뾮쮛辵ㆆ巿෬枡೸ꁁᕆ岄꫹韽⟒〚妘ྡྷ㎔䄧ή멢鄵錃ᙧ弦奲ᭉ副映䒥靨籬ᡢ꿶甉襈Ꮧꤚቮ벯◅縦ᯡហ䈆빭䧁簞䶫맕눙㌳Ě璘ᇍ莌샑䷍뺜っ⻗䤎踦᧣ᡸ璁苹澱賌죳뚗᳻꺴钏趬ⴢԖ酘큯톁ⷾ께沭㐼梕Ḭ皃硇乴Ꙍ⡂퐜昒쎺䏚⚤ꪢ〦㠸லᬊ慯쁙߉鎋ξ芌㻽艄ິ솇▏Უ綥ℛ﫫帚ᾒ⼈鮾ⲃ푳珸൮﬙霖ﭶ馻횾엜ퟡ⦰耮⺛稊㘫㒳쓋돍澇ዘᰴ纡ꉬ颙ޗ몿궐㤽鍍䌖᜻븨ꮊ蝘챭ᅏ橄⓼뜜ꏵꝙ䱍쉤헠誓딑ԉ券䨋겎Ꟛ㠗긤ﬔ⣺渁듡䜭⏋祜㕏騮样ࢸ淦컳䅌붗嬇裮鍠慮䃲铚᷹葹ﺇ偸往㷂⮐椕ﴈ你鷆憎鏇헜뤜ᒌ婣㐞ꨡ₃等⛍嗋璇쌩猏%붲石龑칟괨頼斐ኣ賅卟䳀Ωﳅ纪ﷄ櫒ſꄖꖪ㗙狸ᢎᣠ튔嬯슑㹺⵾铕듛胒鴣뙠傂었蚼䊔¥蘢娉逡랼뢠ꏍ樚㞟﶐ꎋഠ엩澑窽ᳶ亴⬋勤鷆铰⇿鑆榘⮁냿쭋닮Ἂꌇ沝吰쎣唷ᑮ끀㹶ឡル䳂㘁싿鿆⋾∐羨꽱귯뼳솮呹ꄚ춰뇶պ뻴碵ؾ䦁侖᾽Џࡾᇘ軈䷕惼졂ꕦ堻彰Ⴌ허ᯖ〦襓倰먮綿ﳕ䌪㵸⭄꺢놭撹篞傑쐑숭鿬簞鯟ᛧꢧ㓴悋뛸ֶ읂亂⺫趾ﯮ뱘曻敾鏮㺳᠓蟦࿄飊嚐䰮뺵늸㛽큑ꊍ휶턼鰠鍉㏴濥4죸鲭ㅁ圴䀴뫽뤮崝訄ힼTᇭ뒕Ẹᰖ쉍栎枏퀾찒๳푗痉领㞙燏쌻]ꪘ๼ὼﭮ嘹⌈駸傑ﮊ휶樖喷贜뽼嵋좠῀셀鰹ះ泙良싲ﳜ볌铙䍋磑莗씓瀓짧ݶቯ䲱腒㙁紊墸深਍뭓﹮䅛듣횫䫯꿑钼✶仛ᏼಆ尼ퟵꃈ篏庋ᬻ⡕愲臉䗸炼롡뜠懲␪ꂴ덊᧩貹痾ᘵ鉝ﯯ㾕冺ﮎ맙ŕㄹ툗욐蕲쩛助ੴ㱒㒻햭爲௛춽豍熆퍢毨窧윿뇔擌낐ᨡ퀩恖唬ﺣ甩谎紘䛜蠁陀鈬梚饃㾾⛑놻㋔௅ಟ飞裸⎲飶ꭴ℗鸽嵳䤑食弮࣪⦬ᅟ몯秜뒖蒴⧶⥮뷗앱攁串랷□님贬敩竔➻ၦ⼆澋Ђⵤ㎛ੋ갚嗗ᠽ瘾ᶹ郥踍锓嶨畸쑚噠띎襹裑ꋖ䝅뎵梘햮簓띸첃Ḃᯍ靮닛謫晊Ɣ鯼뼢㕄䘡춁懘补㼬ᓅꙎ짡ៈ흭﫜뷽㒇逝⴪숄朂蘌暈ᢧ鮪ꢳ〆ꓻ틨膘ᔮ찴罂㛘喿뉫缻烪⬷ᨳ豃蕆ǻ铝鬵럹㏣埍搡떏ꊲ棈ະˮ刺鷟켊憑䲪朜猥ᔹ︍풏믩捺䐯Åࢤ岍鯧悇흐冝䜰膹☐趥Ấ붑ᜱ痥吢懧햀ゥा䌾㺑㘠濃귖뱿파彨ዸ俹䷷梍餕ↄ᛬戦璩鐹鐕勎屈踔⽢ℕⱤퟜ陌瀃臩ꮗ▚䜉㱖놅躲ꈠ귋롏틙藸孳主僯餲넪濝柬ᥡ榜鳉佡1ŗ厵쌸㊾륣Й銏蝫긚츊ḟꪐ硚淲躚ﵯ騭⭃﯐ې翂찂ែ펒ꩮꖥ흶⬞寄䋆⊗ꐝ쳈ꔮ運珞曢⽠ꖊᑏ鶺ꆚ鞺䊯キ賧혎폛袖놄꿭ꍷ祍鈙餕ߧ鶼徾ꋠ듖뎣䘰ڣ﷭윞쑚ﶪ劫璉鷽ᅱ쐏堆ʨ蜂٤萱ᐨ檝ᓝᖵ㧠✙ᚉ婽熒㾋謆님웤뽬㘆忰⬬ᆻ踞ᆋ莮㼄엠㠠峧黚䬤䲦붱剬塰請騾㩴핍ꪖ输欥˴㏅㥖㪰ꏌ躯⴨졤ᑵ₴㑭ࡄ䛢썷ᓈ᧑霝塊乵う㲴鞪⮢箏盻耔ᩚ쟟ꉽ⩿∌᳭燠閍ꇢ⍫蜪쫒⟩쀈쫹픢삨褲跏ﴉ㻏浌짾溺語Ⱓ앎㽴Ƶ墸쀟晴㬝⇧鯰౩ꖧ兪跕㋁巛㄃靤텲⮉㇍漅⍳飅ಒ曦闂슊铂恟㧁ዪ狌㭔輮곮胱腪琢盥䛙唟䟤眂샒뿽նୃ휶뺎珽컈礦싘첣ළ頁쟾囡侾ꇲ輮戱㛰ꚟᚰ赾Ꮦ폵ॲ딳䗞綴ꐳ皥ש䯢ꉧ★嘒ਞ䢶崿혹漐枴둲ꊥ௸ﲹ셈躦㼾荄︛◩జ跑갫ᜠìឺ驪䐐癹淶ij⿹͡밌╥皚Ῑ淠럧魘ي࿏य़쿦捳঺쪰⬮ķ쐀ٚ切뻭ﰳꮇ槇ᘀ斜熃ꇔ䯐쁮補攩희拌╄쫅მᾺ聹︟⮇㓾ॡ㲦㒴幀矆靇ሽ»ꕠ춊㷹䇗꬗髐咽萏어䮧챻߸咂n葶柟檧钼Ꜯ띗硧륃ᘾ嶋Т鳶܃㭔箯䴳뽰䗍戃밹蕽xᶀ掅醼ㇴ⍽₼魍镐⭌ﰻШᔁ巙铣찿揩ޱ胒⤊㞗넴騢ꕵ넔㢪䁯乀ソ着M㱄훠菤郉覼瘐ₙꜧఁ఩ঊ㢝壈풴檮䛭ꃹ챗ퟣ剧뤥梱⩻鋒떇鰜䎽긘य़╭𥉉媃樆㿫뼍歿㊫땤宓㦑ⶖ婮皟勚鷘髺슇ᓼᾦ︵홁爝庫덚铔⺒ﱒ癧튱䔌᤬呸隣㱲쎢砮玞㿥榺샑ঞ쉸벑䰧㙦嚭핿廱䵑估漀툨蒤㔢稐ꤓ䐪酅墮芨芀킴䉋詓側䩀੨ံЄⓩ⠠킝གྷ‐ႄ뽲ⷿ玞懷㳋컬駎퇹迥既ࠆ谤稨頽圪Ẽ鿔陣髱䉃ዘ候簔轪Ṗ਒섃࿀쳟Ẓ颁珣ﳹ婀懻⏝잋魐蛥섍魠ꏭ돥㯄팋⒉沉頜李굱郈礄劜㵴ᣕ嘅䢏綺좢諭╊訶㘺⇾裏ꑁ缩菩堇㢧名橽횞ꑧ쇃␫苒䯟뵩焽昃㜼篛狜痕䐡抓໧ꛭ읻累⎀ᒃ懔黮蝢䍇姸嵾뽳솽⡑᭞좶顝骟鄦얍룤誽굴닡쏄⛀碛咃洩匋䝂鑢為ꍻ뿷LJ痷邩蜨陛䤷쥭퉺ᴘ䤐Ά茹庙ૻⱴ턞詆⥑었絧ﻵ铢ዳ讓؅ᣗ㞉㗻箳֪僆࣪碝ʄ菃艁탓舨厊Ꭲᏸ憧鯙ྟ톌Υળﰶ༎ꪠ뙗痘ꣾ㋠좏괔鄓畗煒ꛆꑲ읱㹐ⴏԖ浿鵻츓씆뮋焐䎝ꗋ蹔徵잸揑ṕꪒ뭧䔗髳㜒ﻕ䜒艡ꇡ᜺䱗쌎깼ꖣ撋鼗錁薣‧括㻬ꖳ寬䃢ဓ算쿈㽋★廴垬홟崇멏珼컪ᫎӓ雫ਲ鞬৭⧳뭌닢஝뢻ﬨ씧濩矓늅臵饖祥ǥ〮볎飜꺴镣곏戦擣劓裃j厽ൈ쉒騸ﱣཋ꘴憎῞棉︡᪡⁕⃰厸蹝껸ꚰ艠㹀㟼櫁芀歒ᑷ⛲뎣蠶鎚⇎ᤲ榺쿊郎⧛拤ฑ聇䁗쮚⒏﫪⋋΍ϛ悇璔찮䙩氏葰⯟煅꾊䎃驱䭚庇ߧ흗糖쎚ﻦ譞稛ﱓ鐧얰׍溽⢌餺−翰羹䷆낑픏뻭돓謁熺ꗱ騰Ꭰ䨏㞜ꃄ뀣⺤簸㐣㉈鵯㵣⢾邠嚝࿊᡻Ẻ够閶쟝劀眧䥒뢅ꡰ౒佐龦ᑡ숿Ḽ켋穳ᮏ蠭舏⧴鹖䆻匪瓚縴命翊䜍傡ꙓ묭鞚断셩٭캵⊂ꮷꡟ覥빿繂ࠜ晒䄲㴃⯉ᝢ痕エ퍭켪ᾟ쏥航枲푾䧋鿥䈾飮鶧眵慄⛫ᎉ뮲甯䆎ꖆດ㷱햓㞯ﯴ탸灷뿛ﭴ왘䛇☾ఎ솏泥ꚱᩐ駖ꗢ돰㚊浖᷻滖ᇩ奌控மἊ캝輸㕦᪏⊳㖠ユ燙锆ⳮ翞杰㺨뛙撃ᳪꕿ尤꒴뱭ꪧ⎆㾦᮳⑏綄綜ᩩ㩧磠♄듊낾鯲לⱰ뽼䞀╼謖Ⓞ犉誩齱ᚬ盨ᕖ崈錧⺫菳⣎෫ꢸ営殖걑읫쨔䗰ꡄ퇨⎍䨔ꥈᇟ疭ス烢妍Ⱕټㅛ伺脠ᚵ⸏敭麕그詂㍋夷メ爍뽭謄莮ꌣ赍관䂙㡻ࡈ坖䃨駟䧿銷막롔淨ԅ㦏ꑔ퀌ㆍ단꟧躇齏ﹾ뤷뒧靱ᛨ먜갷岷ꊼ㼘殺ᄩꑿ동䄳劉᯺ᓟ迎봴聆筞졙嬖ﭼꮧਠᘜ듡瘡︳傣焄緤䇖光䁚櫐턦퓣้꺳衲य़↿㜲벸ꝺ햙宖錫聓ffl敭⫽鷚읋윣ꥻ࿔㹬苰Ꮕ桝䴿䱧ᲅ뼇ݴ徣벌풊뺑較䱊徣嗓먓掶楽撎㡂ᮃꪣ琐ꪹ涱ꯓ芸ₚ扢껏紭틳฀彖誽闃ꏸ孡ġ㫑ꭍ唙╏쾒蚺一ㅪ諗痄㴉緛ꦷ፤᚝놩쿦Ⱖ⟏见✖㠏ᩰ녽ꇟ્肤솰㿘쉳䇩䥀Ὓ툉買轢枀疷벅챼⌀렇⠽竝ʜ彽ࡡ￱辦똅逈ὰ묋ᤵᄽ殡﹪蜬ﻞ簩畽췘䚉캋魡郸靷ષ㙗麸菶섔ℯ啬Ƈő퐉嫚渚寜옒漦龜⊺읤뾆艀㒀荒敢칦ᵷ弤聒ॼℚ싆萯蕌춟⟨Å靑徳뿩㣫ꔴ잽Ѩ﹊牆鷌짰ㆌ覝녩IJ뗅讟鸪鎼䶉펢㷓攗홟﫭Y罹憨ê匬똌퐻ቔ旲醟퐨衜樺藅」⸳ပ᙮粌荟뛴臕砣褖╡⺔訴宆藡㔒巆̺応㡪䘾纬⍁쎜㡫資ᎋᚺ鱮煋즍휄抾᤹絅Φ靐ꋒ셑멿봏㹆༹ዢᘪ獪㩚滼誾⹣鏘썸ꈦ䙡⺃핽ᾤ菋㯣鷚瓑᪲᧍烽蚒ᴤ౸䱜輂肈磘퓮⩧ⵐƻƤ륃￐ꖊ깡፴ꀌᘌ탻럻콥 試耡怕媼硾䡱簍Ⱂᝍᵰী眗蔐㉵淇㼽彻峐텹賴갘年챻ꃿ첵ꪠ箓銪욎횿觽㿍嬁ꦱ뀭㯯։鳑雩輷ꢎ偝❂덜捄怒瞵귽鷛鰇䉽黙巳꾎㮄熄쯷箮쓂ᗽ⇈턬ꋅ꼫俚曡덹扗㺟ꡃᲮ滘弫ၘꭿ在衯Ⰺ揶撩㻅혡䓃씭ዦⷠਤ◷譴쏬鯡牔⮆儑⩒ꏌ脥⋎튡㪍뾳屒⽪䃇螑棺䙾薫鰧퓃뻲䩄쒧嶺쪋엌ᩜ榓鄢망㿣燵襟졳䵴볻㘢㖕౪ﰁ瀈싔ﵪ뵹ᶵᝆ䎜罺뒣슴瘛覆뙝櫞ﺎᫌ쮨ᕣ苩뒞俚뛐㞐류趦䏒ᛙ僊鱌⚛鞲푤㡓増燔鯋ﯯ쾆鐆 ଚ젦⼡ḃ졵ㄜﬖ某ꀐ賉㗰萘貂ﺁ뮕佭㢆ﳒ닻娾틓媻᷅츑륞샍瀜硏዗螣변☈⪸漭췄巉쎛ᖿꔴ邇旰柢폩뺢ᮅ谍뤵꟎⨟빻୍퀆쵾⿅䝝蓳漒貽锘鮳뮼戯㕩㧏鏚긫տ⛎Ꭵ懔밁掚凲쎽⾲ﶺ㎛ä鵽ഝ즳容㚑檔ৰ쎖邡쮻뾀쭠쒩㖠ᭇ؞뺤藐큋뺲♌駑짘鞇๽ꃯ㛼镰艕室뿖E擛霗ᘻɽ浫䲏剘約캚ꍣ丷㲗겣듖騻叠물뿎ό꓈遊蘋稚ツ씲忧ꞯ┯뺴䵎団浩䇃ᒿ倏耵䏼剺㐿㖍裪톾틧㸟䷕䴎仾ꅶꚝ亸擱졵Ꮑ玿낟閄忪쌹㺠斕﹫뮭㈭幹䤜抗弝중튅ᳮ髛⍗ᤰ蟽纁뺾枻跂邈鈿⊵뻶磗읭꼑밢꒾떂Șī캜臅떊网쮅픃ⲟ㱭냰ㇽ⊭浰甜ဌ즑䐤徰삡㗳솊係쫊儈⎑豕뿛ᜬŦ폽鍸뒢斂벋゗疚炷ꬔঅⅦ鰾宕ꥳổ氻׋緁픱햢鱎㗉ਞ䌚蟍㟹냸눌㸟숿升埣壙ﻣ쵱눓墫∾麨꼌五ᬫ象Ꝯ툷磷䖐튚饪ꑇ曨椮켟㴨㒳⫭ў濸徶賶縼႒⯶㝾淜珛堥᝵䪞㘥ጂ䒥볉⇊ᯊ糐원阘봭ꨝ㡤⑁鉯戟輭걢꾆᷸扅싼䜺彘곿蹅禽煆⋒䯟ꟗ﨟᎕笱쀳栳范⬥됡蕶帹Ԥ迂停枵嬵䟺ᱤꙘ魏㵕㖭赐췐矻臵ꥏ䵇ꉾ奧㠍쪲玲҂鰴踜툥帵ꄑ㤿⣊ℸໞ嫁卵磅息蜝䋖뿲㹥윔ⲙ䥤䡹䞧䴟㾻ධភႡ⹲ګ鐂ꢡ爐樴陦匛ᶡꗦ橚ﮞ한ℯ岓䩍뜮䍠㵽擮彑ݘ⽬륩㥿썷茄ⷫ卽㘦봣㺫骎嗋췍髿쩘攔곒ᯐ폖줅쐞䷧觨稪ᓼﵛ⩱ྫྷ꺄씃㡻﮿볜ᗃ騠ꍒ痺ན촧俐䳫ဈ찚䓉쬗ᵔ︢슔찞륆챹鯠㠤̙撬熗㕏ാ뷽ﺟ䧡邏佅؉酬䥪ﺭ࣠ꤜꑡ䩼ᦒ䲟﴿砰ꊼ똞᭼︝ꦥ鿼徍틐ῃ䴎尃̓䏅숨Ს䞋詺ꨜ팡漂鴾䟩촎芳퓎侣∊颕뷥Ṷ甏ณꞟ簾䞸⧉⮐ꞟ쉦ฒ뺜䍛跱ᢈ΂虚됿ﺏ꾅륵᣺汅報涛鶷휲復ⴧ৉蚸尣蒬㿌賃퇚묇搜 姑⣙ᶲ䣕퓔俖㮎脳⟵盾촛榅硜⒝᩾煝椦푇獪幊穸衼䊗ܵ࿹㳧એ偑踏軦榈酮唩윳랸܃渖䘨耑훱Ϭᓏ桟ⷑ㰶ᰢ֜놉뽎㇜폷漖늾ሮ쪮폐ᘘ㏄蔝霿ᜳ㥼职칲趵월腓嶳∢欺厡ꅎ⍀阃쿷ꎐ偺躤ਉↅⰒ闘ꩨ顝⇘㎼巤٘Ḏ牖ꯅꑕ䵙婍꙾ᵖୖ⠸橅诚롵먋쪏ᭇ蜨퀣᭝縇ヰ봘鈤훜漦ዐ엠㷦躨萉恡蹭ᜉ쐗쳮㥠䪖붬蘈멊캲⦠卄얳᳓㠨Შ펠ꏓ쉻癁褺摧럷㰑ᵫல䨧垑憣뵾㫭븿֋⿋㜣씣⿜⿔愋坼ᅋ搗ﳲ䭅⋡ٓ凟郭죣紌䐅퇢籬鎑蚸痉뷨㼭䆋Ⴤ标䱓ⰷ㝠덐㵇똏Ⲥᣎ◽ಇ鞒⼆鍴௟⶚䡤䃴셕ᡥ㬃网ꇝ嵓击빔쀹퇌틒쇇㎊疙瘊ꏅ⃭ᅮ췂垱妲᡺ꉜ寥ㅤ﹔冝潑ﳩ픂쐧὇袅蹶ઘﵭ㑊ᤍ롫粈율럹놎侨빩ꭘﭨ絕햖჈ﶵ륗ᅨ涎렎㵊럦洲㻵掚ꍓོ콋旧᧙㫎﯑騃礀톆䧧澗钯ᬞ⚈잔⢾酼엎瑨溞䘯὏⬞ꤲ楻䎂쫿帄轖入꓅苿兆◠鼥읂퓙릦㠲颣뀸뚋⿛嘠睄斃隳㽢闢셾׎♤덭筳矢踙ꁀ괣Ϭ拼桋ꡍ㶔쥪뚵娈炚亶鴅粒璞᫷厏鯙ⴝ䞽㱤䐒죹ܧ撼휮茉砖尪ꡐ⏄욪皴啣ԙྏㄯ돟誮ᔥڃ鵎鑝酧胩︮뙵⾒솺儌飫貱彍臭㷬⹐輮斠౩䜉ꕄ힆㏲Ӿ食鞴殉猥ﶮ슩䑬ﱺጹ惥処债낯组曍⡴岹猜鶰혔읋᣸︓擷䱨畦ﰉ鏷ೳ⍘埔픟⠦䜠螘勺Ɏ偋鉽趀ⷹ攂ᐣ䰰㯆怴纂乘鿠ς̄靎圂늋Æ谮༽둯ɟ讈ۛʱ암㿥ⲵ軦⼷ꟷ︨`ꦾ讎쓏轷▍ཱྀ⧖⫚ᚊꢵ승ତ裤⡀佉ﻸ☊쾁돾ㇽ㛣悗誏좞㛓銲ﰵᥪ஀箃⤥梄⏙齊ꟹ๢䌵岋뒊ϗ槓폆麓粺➮䢴䘊藬嫨㾌퓽뀓ꎠ䵣マ嗳䢪鞆ᚑ㹢䦩ꦲ넗鳜匶ﯜ뾖ᏈΤɪํऻ篭굊鵿虗㟅ﷂꛃᛒ蜽萳ꡝ䠻띋䍯䜦骚֭欃䠃뙙뚓賃慭潸䲪℆ࣇ冰꣭쩚쁚ἔⷓ⾶菂抑谢宻➃喱폸릟㘝ᦣᘿ⺤䎿㊒쇲ᰘ됳㣤㲞嬸髀ኽ䜾荚莥玛柑忬ꍞ잗挳ꑈꜶ㪪쪄욞䨘웑䯞≈蠼觻뎚먀䥰緺ઋ⇬ቷꪼ悡嶒꽯⧇骓䃕生蓇방纏晠诸罹畳繗纑ﻨẩ論辩핾螊㫧Ꚇṳ࣒ﮣ늪곈魏쁙䝯㵝愊怴ㄧ燽㽣뢌蚭቙貛毜삍趧젱矨ಫ蔧ɵஔὊ穝ꟙጳ潈霭붞垛澑췽砗溢侉䁳듨㡑쏶傪䈮眷둮罗鬜쭐ꜯ齧啝抋ኲ爮傢僜賘䙨哝磝ʷ됿札翣퐯褥씴鹹錛桄䥘︠瘈ꢺ⛪뗅џ쀫薙ற霸酡냛㮒罾୩虻宁ꈦ㋋誢銜4㎖릿爠谱⽅刲⌃迕캐橮螎ꟷṡꪱ吐죲쿂퉿䓮伥ⴳ샗㍼紥ퟵᄋ캑輋䝛㿱냹䍟뽪儒꜋첐າ॰껩䣿ᴐ拾฽:ꁫ䴜飼￸껀攮Ⰸ猂놝܄羜뇬클述풘瞥૥닣봌ꊤᙖ튔䁿摶뇯኏婋഼๜胔⤧밟ቩԕ衩赎び밞禌ᎀ轓ﮠ넯Ԩ଺뻜榔엥燏偟䤰閜麞殖᭟豋譲拏㍆吙৚ꖉ篽椔⮑矴Иⴵ龷裏媼﵍疌퟽鑩ꖿ级Ⳗ㨑鮢綸엵ㇷ ̄㌄둀繐쉇蘊᡾ᢟ位⨫Ɦ৏저▕Ð獅赅牒력巨씬ꚟ㮮㡗ϐ댺ƹ滋ꉢ뵺糌︶쳆뒴瘱꫙馃᚜俼镓剙非῟忥緮맡㒖궪ᏸ썅㟷ﲀᷨ읯䫼䩟쇭ꐟ봔푃륑儸욀᭻ﳲ츩利뷈靿멒ᅪ絯ؒ㄰꣤呬封鱨럿䇡쇏聦鿸졦뺃颀晫겒毒耇䦇煃ᥤ㍹쀮ꃋ괣䬏承퍞㨀Ԫ瞊霰쀀緫隫镇ª歝ӳ꼫ꠥ놚ዴ䶶岍첓挭ᔞ쿺䲌老䁅Ꮥଆᅬᓵ팩쥾날쵴⹗Ҕ恀叴≝릋ﬗ꿶럒ḑ乑쌑厹칽ⵑ㚻뗝蠼襯7覟ﰀÙャ쥍靼᪬饡虗ꔁ峌饡香|蜅╈✩㒭崃迀妺⿊环絨玮သ朮昽퀅絻㴱㆘ꃬ瀍䬸Ỉ途玭중稳⡱甦혯垅皰䉠ļ麲쪟泳覠륗ퟚ簏ࣴ쾛﨔龃陬䏚䕲斿㨭嵦픿笗畎瀮窌䜅쯬޽育걳躢蘨ჼ뒼᱗㣧귝㢟閸壟紁뭑⬡犎௞ꄿ᪸ꐲꔷ婢鷊퉯૊ꐠ꡿௴硕縻艓౺ឆ᳸ᄑ㻰횲錎늜韗Ꭹ笼懦쨺鋵猰騍붩෇ᐴ⎦粿곱瑖全曹⾗군ካ똳⌢ྉፚ磴瓢ꐾ꬝⏫靕᪴纖窺믰ሔꦒჁ罜鱒꒏㖆퉲国⑪멙⃒致셛꼱妆䀾犠彿≒ꬾꅸ㷧㱯맬汢蜏呖臱எЋ✧㷁殢ቪ쬺䈿﹘貞烛୵꣥嫰㍆䐡悦鼑谬㗧ꗙ䴆塐ᙒ뺑᧐␀⟰㍅棯뤎秈㫕៤湨驩㜐ㄵꉒ奉撈엮燦綇끅罷ꂼ챺⳥蘷⚟়鹚㙦巧䖈眰䒏영﹠숉뷹螿룭ꯓ灓覦菧❢䮭﯉墸悬쎨弻荞㟱曖䔼츳乲着䉼䣨雄常좯颲ﰊ䧂隆肎᎕鯴ꇊ쐜꺡⠆䦌䁔휾哘嗄煻ヒ銟⾳﫤ㄯ泄鈴Ⴣ⊊඙炎뮖葤㉴ⱞ歃螇襪굟؎훝ᒅ搘횪阘ڄ娐嘒퓫ﴟ쟫蓏份ꖛ䤎늾䓿派რ壾랲﷌垷꫏걶ẹ࡟䢋쏾㜶䞚湋٘綠⩥쁗న雁餦갪㉩뾖謁䠠썭仜⦨晌꩏뻛㸏⍅畑G䇽﴾횲㛡䭆鎦鸸㯰ᵒ൵법ᨬ셸덐깧幃ࢅ쳪丽꟮륛搓폣纺컒鵅塷跦亱ЛϽ햚氳ⅆ๸虝ꝭ羆硬ꃺ굨꺇㝓棂ߎꅘ䯀᜹孈椴⎬ꐍ裾ユ雦찈ꃻἯ줈蝞佝呋䶌ꉒˉાᏧ竳矌티隥倮᧴麽䎮䴏竑寈置ݿ닐㟮쪶Ꞟ䈍쎻.膥ꑍ觧쳼鞯趄﫹덼䰫⽩읙圦챴⟨搾ꔆ긾񥫾䗴煛헉塢ꋁ뱿홞嚖孡ꫧ륂ﮕ鐂ᰡ噸ᷯꥐ⟽ꋊ䤹큫뇈茭⚣忌搉Ⱄ∽噾靗黅夤羟徸쵢ꚁあ⭄巂寥笔酼ኙ䐯腥榼汃䒎ઊꃞ坐ꃼ냩嵲対쏸㞰鼄ꐟ丅鷖↹蕤ଜ싂ế裎歓傧櫡搆⼏≸罌謌⌥柯⠚簚쩻览褨伿퉳닀㣫꬙돞범鱭㎬伳瑩炚퉱ﺽ襑뚺ဳ視䨳䷁ű劑Ƣ뀩⟒ﰎ궝໊蜸걖ꅶᎥ邏숪鴜궉Ðᨺ闬इ褮륓跆䧰附᫰߆뿬⬾緽䁃Ὧ⻫玣㛩࿼宒刕闬䪲姡穎ザퟬ㆐䎑뭲耖ϐ䫝쬅珐篯㪼釷饅钼絿褉牉뿪社鍖꬜ﭖ鈰螻륾쮉귢譭昲鰟嘏滦㥢澴恭㱕ᑈ⊍鮥뵬⯭㥜ሚ뾴積틻ⰴ鍙㬷㄂쁒췅ໃ⇜擿錎죝鞋љ篩쟭磍㠓ȕᐍ훹痔ɸ랹뼌㑙᠛廥嶚幎掟캮淬ꑻ⨮၉盵춗䐵齬﷦ۅ硍牋瑴镺덼랍⠱뛶䏆㴚世ᥖ麮坓촔埡ȩ溹វ먠보峏㣰᯳罷㸯큱釡㈀앞䐅冗鹥盗읯儁㞑횙뢪泯޼뎽멸鵿➑돎冴ꍐḚ㉸햊秈⿒뺂獔ꊶ쿱鳩ᢜ꧴俦䲕稰Ɜ⤢㳵䍟两晳挏үᄉ逷姏哩ᣖ倳톐ᔷ푐獾㿔Ⴥ绁퇩娭怲ᴶ㬮䏑궺놽श稲爐쓛얛魙㕻䲳泛퓎࿿瑮擈쬲8㓒ꯐ鲖㏦汌錀缜㱃醗遜뚧ოᦇㆷᗪ䲻뱿簿遼괼鬔晊꘥⡤儐硹⪨덿畕㆛醔㘈辴뤐鲔꾬ḅ﹵禸ต脩䩜뽘隘ᙹ獕餇㉰℣ꂄ普ഉ惌컽킶劶븾ូヨẚᒻ罳饑퇵ꁆ䷌芯⫗՞潱㡭圿ﴍퟓ糓毟倫גּ癈症폝癲鳕떀₌涑瘓还౏㰽ٺዹ帆ﲏၗ૖癩죀࿊ᔰ阄ႆ墡犌㚧⯽甶鮾玷鷟䍖룰ᮇ曘헧㰀醬鎖⧔䔩㠕䯜ㄳ犍과왡蔹⛙昰ᯕ佇麟惈匏羠퇴밷眣ᕵѦ老쨤佰ፖ쀆섚춠ɀﱬ遟ᢲቘ翬찝韊ﷁ㑹ꗼ鑗暸ꥷᚺ쬨ི롥铆﩯䏖昫䜽ꪟ찲쇼䋼噿Ꙩ䉠䱗폜￯֤븙퇦碾免蝗✵ꧧ쬥磻Ǐ磯ꮟ쥄躗䩦렙岸㞑ឣꍮ㾳戶蛓삦㹑핿鴧ᨇ깥쒯녧㙀浄ꔘ昘힞꼴邗愻㜣ⴂ蛴㠠鬧也뙷@볦뱅椾娧틀ꪚ훈䫡䔢㭎䄙챺릜輶♆⬿៍瑏䶖ꗶ䷮狧鬞藽㛇즉龀郋䏿鏾뤔様꜅Ἲ뜳᛽ﻴ흒컻ڻ庲ꣂ擨ﶌ⌷恡꧕⏽ꕝЏ︛㑏읯㊋ᴵ鶿ⴕ斍ȋ㣼揹⬣潶橕糖㿒㾯䙵뷹䬽駝㟴ҭ䫖䟣ᓵ䗣ṣꖸ恽첛琹ۭ㵃쉉໧틽ࢾ睱隧醁쫡㬠麀㷥꽜ⵥ龷᷸岉ᦛ皭㇦㚲裯텒寮蟳怒愷衶痌ਣ腴魦狉࢏맿캭ᰲ﹬䵕쥖邤딽蚸髳콇伣ﭡ霡갌̚慀焳묢푋뺬立쉗襑헄Ô뤟ハ䇙પ贠쮌嬴侒⎞᣽ᄐ껏ꮝ끂ﻍ齞⑦ᭌﶓ੟怿樓䫧劥괚껊㌼ᨚ㍉種䱽黐買荘૧뼾哸膜컵㮟紭뾢劂跊ę溥耀盨哺ꨢ﫦썲罹蝤⎳쀳阋ꓘ㌴읷꟪幰㵺翠씺❖ᒟど찁뼽뺽䓲옵ꪊ誜ᤅ຦錯R︀벼ี臍듅餻櫾㳜맴ꌻ἞㙻ǟ㦻쏅⥫璤Dž಴⾾葻邻龵뼖볻若虋圚훻ቸ飨߷栂ẽ犛䯰욥ボ絥ᒀ釣죭篣䝻芚ꯀ滼좷秋ᡪ⫋㳜輟ŭ묖Ꞑ誉攒瘻ᨘ娠껰﮼辛㘠怚嶎퉭抲䆖侣뒉㹅ⓣ쿘葯〟ꔵ봟ᇾઌ祊푤⭍蜫脥걥ﮎ꣸쇩᥊鈁⹒늍΍●꬘첍귗弿諷Ч੪ꬪ镮휙腖瀂輬鮚佩펂㘴깃饌㷠჋⑔搘⻺퉍鏼繐τﰵ⎙㤽喝䤵暅㨑ퟢ໔鉹禞颉ꚶⅣ숮惟껣脏鋜爑⭓뗣稽奰묂҈ꖻ쒆蘟䃄蝝뤣옷蘫昊⣇ᓒ䌛顸큖粑䱸甉껳䯮࿭꫃쎖鹳⽖ꟷ㊹ٽ陞轱嘅낿遇矰鋝톁ﶵ逪쓭䢔販麝毻侭뇫⑯⍻綁렉⿘ׯ藰鞐蜠ꓕ᛬Ϊ닟㙩诏묩枳㞊㲧㛅는鋲鶗쎡녭䳍གྷ絽怌紗❮ٯ繒滍罖〵氄䩩겷ᔀʀֈ掌掻狍֔鍖푣ﳰ乛䳋鍤艻⣀漃泙睱杖㗠Ნ䇪ƺ戭繙絪⣩꺪䦄틬䲇븷푦ᥤ纋뺘ਁኜ낺ꤨ駼έ婐领䇶穤磳㙃횝銩孕ᅠ羇⇫䕸쬌ꢪ໵셧뮔₾ꍊѹ籧鎧岘獅䒉끱ꬼ䌬娢楦嬂㧭⩿섙⎩佯嚯⃠戛㶃菼옉㉺澒잵⒤쫭۲嵊秳䭍岫㵿請䛡ਫ㺏팰湗讑ᕔ䬵䳊㇨綁鍺璐࿻磗巩昩ᛎ➮봬ˊጯ絲앞〦诉䴽馥钑搴မꡦﲔ鸬㤩鷚杀⧷㝉㒻Ꞛ軚莓䟢䁙諸⣘୍ꁪ鳳业ꢇ妱囏ᆋ㦂⒯䗋셬릃鄶翦뗙渏흩溩⺸ಪ骽쁮ഐᖹ佌ꡥχ丱渮뛶㙙簽鈫➝⠚ᄅ᏷디ⵓ貯绋ᠰ댄䤽ٻ캻⩉鹠ꭍ䓺鿵ꠤ쌯ﮆᅚ泇惷刡얈ತᨺ恋﵈圦䋩⯞伳覼龣냟ࡢе寯涫ꃩ렅ᔈⒻ︢嫱溠齖䲇쿬ꬼޫ⛾肄ᝎ텼鴤Ẁ騫닄聮語ꆄ밻沈獔嫭䝞﨎偃薇༥ꖵ꜇Ëࠗ∧흷ᾖĚ觘北퓾텥䚼懆䒶都謴㴌뿲Ṥ掓堦的艔樞濞㍒ꇊ Ѳ崂ఏ㮮쬢袆걛ꎒ法쇐罍䇑喦䶎笅蟼ᔴ똿縢뭈껑ⅶ諐巟⭧㩂쮗੯䬅ⲽ젒䖳뮘T욺䶈筞粹金ᰢ좄剓摸䯵嚸ป놽㶒娓쥿纤ꩭ銱蛱쇞⿪嗀齱粛ꎐ揖ᵩ威᪽ꕟ쾊릟㨮ȿ䀠櫻餴ﲫৗ䍀ሚ⵴졓ﱋᐅ馆蓜츌褐〯妏淧몵ힹ왚慨笜ﹴ៎䈸퓆훚鏇贖⤬ⱉľ犧裙틞欖訛퓨Ƨ髇溌曡洽⋘Ђృ捅ੑ若謁ᑲ暴偱ㆶ曽淞آꖌ짧퐽ﶓ鰸㬯쏐䩥㉞껵对®ᒜꚋ滮했䌵瑖ᅯ㌪숗Ⓤऺ∨觋䢱レ䳟ㄱ㩎ཞ냫럄懶⿡胳쁵严틶囷ꈝἉ䐺ꯝ뮅竄苄퍋ʙ╌♹쳄๖⿵̯뚃噌̘靄弙忒佧痐뜨豢閽憩ꞕ⼡ൟ侦怉ꉊ툳ⶽꏙާ쫤榋☁埪홟㗓攐觧س鬭둔㰃㭠﫜왼墬⣇䶔쿉岢큌秊㗺꿍윷ⶄ軓׿篥만흘痏켉ᗉ뀳넌툄눗쯟슭뿥⬚⻏꽱殠㬌魪壹뷞辨鰑ꡉだ뇢戴ᠳ䇙○ඳ탼䒴䱭⪰簊⚁实锷䤯貂버㵾뱓鍢ΐ랴쓾섬䂦赠⽜峳ਬჰ豀ᑐ뗘ⳛᘞ羏箽섍඿鷨뼴刺诪澥넽ꥮ㓛쿦拺㋝⦲郾搧䥪뵺⾡垬珀쳅뤧鶼薹盦㤛㜵⚑쯵鯪䧲ᷓ鰊坣喻쮈䚳跱ᣏ᤾ᱛ꺶븄鐈豟庞ꖶ퍕䫍㾆쥠镻鿲෋궻獱⇟穁㹡ໍ䟡硜讠衍隡캅◍₽揼㯵촪䶲㻟猚㷾햸桸縳퐢ꎾ貲晤뾔胧ꄐ湼첛땰쥟ुᘜ燕騉ᣍ廴ݥ俻಑趟缱꿵嶛椵䞽硆詐讗즳ኰⴔႚ헶켗蹖먴⶘튬࿵怑⬵히嶚ᛋ抧뺿獈承ᅠ藿﷒ힿ㒢ᅪ仉퇿歙랽鬇苭捩탔ꧽ㕨㩴蚽赚姸⹓䀽凛᭼럘꿿￿␻畅俾ჾ 꿠㴟撑쒐ꕱ途ᚥ鳀뿷棇핑籞疗ຖ⥣洀⳶㔊㩉沧廐峋麖粋鷵࡫颦ꋫ⛣ﰞꈪ䃌謴鍙頲僩羸셅藋閙㳗ӿ଍ᢏ俻聽蒷풮뒮땠ἵ⹳鯭㩡䵮錒沂㥗떈묿蒀ﶂ鴭욥噵഑㟶ꋇ쮧ᆦ㇩圲奌翄퀖໊돜覣໣綜߿䁰샔堂我׾䯰ꩂ淬ꗧ霴ᨛ㙜功襀ꖖꚕṟ퓠鮾廐泤ꢎ껬䨾杰벩嵻揻謥꺤‿䘦蕆ᧁ㲯䵿栗⺄⎶ɶ˜ⶣ㫷㐁佭ᜲ桦퍻㊍ఁﱌ쟊ኼ곴䱶瑘筼샇ఉ췮查ⶢ崯靣ﬔ⬢ꃶԤº䠤豗῵鞞垷賃濗䫊킥꾾ٟ撾槱㔄㱻ヰ츩雛鷳︬塐꣭尙떵௎댳中뷅兯撏ղ쑃攬낎仅⶯ᭇ퍫ꀚ呀䫁㋘ꁾﱇ챎蝢㐩䑄嵵╤徦쵾莌ꢝ蘝唈䮄셆ᯅ6瑻ῴ⛯ኞ༪᪴檖濆뮚ᔼ掑삠㗱啕芏๴佃┪冐嗇퇢䘘襘廀循됳ᾘヾ赉雂⻌綨塮꛸蓛飴䰺빪驲ŵ熊씶滧䛏⛚౺榃惷諬쾁뵮ଥ弧阜טּ⣭ᑢ㒮쾡ɣ칢糱蹺ᷰ龭ᬏ썅ᱳ쨖꣇⋧酡틩釘ﳼ꣰䲍酬䡰鰤夺ݺ賥꣩钰鏜驴嵊๚਼綤彌ᐈ禡ꞻ傑끳盎昈룫嬅윷篇ﻢ聨ꀄ闔ꀞ઺왒锫ሸ민䜭ͷ䂋批瞧柉硣唬ᔋ쇊ᐁ룑ሄ马쳄꽒薸蔧갭돌镛봞Q腇塱밺첁勄䬇₊㍪恉歵甹ʨ貟崏∜廪뼥睟갊☒ṱ錔疾齁ᶷ欧♞쑩ಮཱྀ筈欪䝖ᕤ錉ꀏ괷邂ᕣ镺乶⇠ﯜꭌ౺䔏鉨ꭟ究쓌䐔౏鯛毚ᔰ蔚骞片߼䨆᰸齁卵꾱⃽ƺ犈雈ᬭ᭯檌耓㤕◴꿯䐜镅됗䌢㌑须犘ޘ隳띷෈녙蔉Ḑ⍊䍘ꩵ꒛莱磌睩麴첔욜ꟑѨ狙覦㤝湮䇠ᓲﳢㆀ壀实赵駹馹뽚鬴틑㭘꿆Ჩ粆䤖箺⋖싁㤁ꕋꦜ뼶뽪띻䴪䃩颫暋╖핯痨爥ꧮ꽂羡㴸郺쟚銙펡䵽㗑䒪汥䤀粗᪗딬墡牫䵞컪皸鮬类銀頋⑨훯ꬹ捁䀱⁜갼꿈沈낽﵃憎NJ䎜ಓ瞶㩈槛㔍爈⺓곞揇Ʃ즊⥇鲿㣚侥ᠰ灠헸䴐奝鐐뼇㶇И뿐避띌ؾ癕痵⣎哃蓷皏啝ꨊ햞淀ᵎ䡬健ᨆ嬮琶ꈟ黉ዣ醤좀䮘鵇栍퓂坔⓶⍨식硳᳆敬䈥㳧ึ譲ꌖ᭙僺䅸뾞瑑旭맦摉❆踿⊄閆㇌⪍ᰖ鼤靣ᝧደퟡ뗿ࠎ髢嶹ᓖ蔦쩰㠬黎폝뙇륞妎ି菬㞫毛李⍠䚦狱ᵙ쟜鹥⶝샨ᘿ㰤ᶁ筎퍹쥪晹悦씣ᑛ䢢〛㼬뇖䬻㏶ﳼҸ婶豠険닣ا䦀沒樂ᑉ騒ꚙႴ몊厓ꋸ믩Ԥιイ᧗쭔酇顴䶢쭙훳펂喣揢㮂咂ꟑꡮ⹑裩୶빈糉ꮟ㒄鿍볬銖䰈첟쫳糣ਟ䬓㦥獚牓墤轢섢鉃兊黬뼖Ꮲ㢸羫㑺왉뵲좿쵷䳹㩶佣థ즌쀠兀슞뺛밃ߗ⢡우촴セ䘴呣脎蝌䕃໐ϧ髝┒ᦑ攏䆩䪢鋑ꏽ腯䗮␌吐留炻췎✗箻ᠼ⇕胳䦔㫝ऋ뜈౗꣮꒬䚗鞜懸粗ࢼ㗍ꍏ酐眚岂™弼ﷸ勃⋵ҩ嵞瘝坙⽼㔑⧩瞴畜ⷐ㼂⯣쁚竦춞茑쇊㙄④⤌ꏓ땾쓐侹蟝鹿Ϡᱨ䤢鰫꺁踂硛ꨘ龮韝졑Ꮋ墎꬧훲댢孽ⲕ癱ᗠ總诟냺쇠ꇟ镛伪垔醉仅閼⍚띢鞙꺭짇᣶ȹ邓籜ㆱꔩ宦ꂺ阸䕒⒴檃狰⊹䬓狙쯩誤㿑煱稽䌠櫡怃솒櫻앵⬲驆Ẳ囩નꆸƩ輽਼Ც秞╿瓹蝕૩ᒉꢛ奢≰뺭뵜섢䱳뻓䳄ꮘⓏ꾝ꄬ睟頪憵罫ꛙ◖쬎᝔鰭내㺐垃꼯鿨ᥫ騲긬㌷๯壒蔥洁﵏⸞䦽✽퉣暈湞䌱죿攒傕섢㴚娾䓢桍缴鱨팕쁾㯎仝융簏欟㝻悋䰛挮樨菉◁᪆⫔ળ埿豇唡蘝갋䗢뉸ᜦ捥䰤釅ゼ寧賨d榜瓼몺䷒떘씾ਭঔ猡쐕䦅ᆧ槚ᮚ䢤갘돣⹷동趠ቇअ荁㎮萅璎魌蛢鼜㿋đ겈煾㱊뻿띈罽猚끊鎝塠᠝랑围頯⻒᫗煇铗竾㝒鍰掣裘≊窇ѫ襊築쫿㹏뤫❘殆㵌㧓ᷮὍ邦ﭬ칏ﶫ쉽軎蕇ᰨᾝ垆䮅궿͐ᣡ㿔얺潧㬹屆斻侅䀲讁ᔨ뇽맾鮜贶✻㨖ᒾꛫ臵洣ᓆ倫䑯덝粒쯥솯窄텈ⴁ눼ဈ朔듰း벂ㄺ係厁ⵉᛎ瞹韂ᬢ㴘ꜿﺿ䟌ᘸꭾ鸘빧‡ꨨ玱銚뛱´ᙂ脡ꃇ켒ﶨ屇侪캙ﮒ㶮쌞◷ㄗꣽ⻱㍹䪈ꈗ魳⼴緜ʼn뺭ﵼ䃍恿婢힓⿲鈰ﭣᠽ離ꊻ攠ラ䚝爨盍猊㔍냜夈엓Ͳ纮苝ૄ혤拼慕㎡콡Ῑ㑿ḛ蒞◮䟴☎쥔響鮛蠝皢즱⯍瓡ꊎ鯅ꁮ阐쥄醾썤靖᫯蚯鮝쓮羒䏉璩嚡䄏裒싦꾜껉夏ፗęꭌ麞腘녝ȴ˒絷戤ወ應᫇㐿柎囪⡳鐕ᾭ塳閐캎嬂졦餈ⅿ㘪ូ璡㰸魈橼쭫ꙴ㦽ݫ쐧諺ퟰ褆試ஐ빥鯒孛腢嚗鼙燼㥼㱿⵱巠斃鎥쑆颩욉㘄㦇⧧缊ᕜᥢ臤㧞ꍮ蹕縀ﶿ⋸䷑皤辠等䶵􈋫釲穚ࢮ쫟훁䫡휊䥾弯맪䡰䖿雌㖛함毬圓玹ꧨ宊Ὶ㖏❉᮴漐짜ꧏⁱ颯⚉ⱹ婰ᒖ鈭夈뚄ꌼ⢫馅ଢ଼帮줢ሢ憙왭海쾯豪脚䰄竩ৣꞹ㤕᜞᰾澾ᭂ㻞ㆯ灂摅怆嫖伟츛䊸䯈说⌗隺펫㼯⁆ࢋ䈖濣攝畆햜㻢噚ȩ䴏ꋿ䷋鼸஼蔜쥒緧꾱១沓铀ⵊ퍗擅Ꙓ䛵ᐹ덎櫯媦ᨈ깆읆Ⴄ쩗㺥縗뿫甠뽭큍잫릪삭厪ﱔ㢵龕ꄃ悢䕋焺쬹ᯌ岜૔㦥昔䆶퓞瑽퍕苤⬂卒繱吽溆蜀⻶撨酣㒅쿦ꉿ踸堊㜈㽛蟝쇿묓ﻝⰙ㾪桮ద涑ꔢꡖଫ쏭䰼쬙꟭ʊᦼꅉT╁ﴚྗ旮挤㋑劷鈆╉麑뎥䮽ઃ쪗⍼眉ꐕ廯㟌뜶❧Ὑ鴞㊺㿬᪝척힁㠿輸⍁焂쫌ꁵ⥱큠揁텑⫇랣ߛ䊢᝹ꧻ옄䴋ᖘﳖ䐶됑뢡柇՚瞮༕똀︢꾙ꢠ녂碯ꌍさ杝ꄛ俔巤퉛煍Ꝋ珪㑽⎥ᾊᘫ轝檿璟蔾㠮蒾福뿛饠寔묥悔感膥鬽受絒䁢ᇳ믛戨㽖ࠪ땯痓퍴蓀衴⿇폑⹕ᩈ첝胾෌ꄙㅦ釹먌㑬냖᣺蟺⒅㱟资鴆ȵ栉팺溺英隫䡂인ꢚ⤯쬉딺蒩턳㒾觭鉍磡ᵴ鄰쩱湙鈱鑐텍ᢥᑾ؇퍛雞朐辦ɫ폒欞䨾ٚ놖鰧܉ˤ꺼隖㈪ぐ哳샷斷ఛ贮艓쇵돕ⰵ袣󜣽쳨⓰⎟쫜뎔崒凈僉Ŀ샖䶢땀뀰ఱ囵Ѩ꯽㌗᯵爺龰緥걋鬉꯫銭Ꮳ䤏␙襀죂䤵娏ᯕꅵ豷쏡䟾✇졎㣚薅뒾퐍ⱌ棈滦鵽Ჟ硤禽嗍暐즨㎭阂矃铵惗쐛㝁桊檽ᯨ봭뒢蕭אַꊭ杛䫖ꏶ谛∟ୱ迁夠జ䚊㤾鿛훫ꌓ峟䴁州ᄋ୩茱룱颯゠끣㈋ク弛ވ댝甂껜␎⌱灱뉍㿮꾋䎻Ⓑ䐾洽㤮ช䤈삄髫ﵾ뢻ዬ韖អ㇆ⴎ⏚뫳潌‘腹슃䃠퀖Ỡ툮ᶣ㥻蟌֪怦㬡鱐ʴ⬏廒跬롵싰ﭷ㱂ꅫᨩ瞗뵹ﱥ䏂ﺱ䮺崐⑻҄笮ᒺ૔䉋䃝쳙朤浔紟⻘鶈㝃ᰩ僩ࠉ楧癋笋䖈괄幝嚈鵳䜟≍횺䮦믖䝡ꝰᙪ뱲캝귃໙늁쁽馜ࡳƥ퀣ᓼᑑ뉑谖죸答᝺ⴐힴⷬ뵊Ⴀ뭛ᵠ맊㴿㝛ਜ衁㊭栗ࡡ鮢ꅃ┌๓˗圝ᧅ밪묈㵥잆煐運彐儫㇠顫澡ꅐ傧폺䡠妘硒鼕۵ᜱᗗ餝㐋㠚碽哈놰ꟴ挽漉䁅Ჱ츺Ꝑၬ಍縨雵㞸櫋膜샅₇݌仜ℱ밺儔푲ﺅ♅㋝谒眹䇶풣퐘杯┶龐闗᫰튲㢐諚戣ゟ⇺썰돏靨ꨴ⽫븿⌨윙ᵃ盻鱮鷞騭㟘꺼衞ꠏ䙎瑦ᙱ禙㟉⢥蓧ᜋ显銝ꁯ䬏煯ẍ잋ᯙ蠻ᥑ霽鎰䤷ڈ鞟䊄弬ㄞ짒ꠉ摜ꏺ㑦ꊇ⵱㤖娪狋獡巂Ⴡᶅ衯샔츂懟ꇻ艔笅㸵쿄饩ꪕ㭙郷좵鏣굝㑞℩阖চᑅ깺ⷳ谝判㯗誢霐ତ愨ᩌԡ᮫雰잉ড和竂돤繋䫾⿤⛡ஈ릺边뎮톝찰ﯮ撷–힚玺쵂਺鑒ꞓ棞⥨캪矫었㦓̫鿙ះ犄㶇챘꿙]䣩얗衐ᰐÎ㿓憠巢㑮ォ篒嚬㯃࿒肎꽲表⹛딣뗉㿚萫ᵮ墌ꮎ儿漿U湳푕訸麢㚔ㅰळ졫騾᪠ꔧ鞿牔⮦迼眊笐铅欢疢⻪ⴆ䁸ǖ䪩㲌馓씋検釲ᰨ谧욢蛆㪩ꆈ㡶犊㺸숽剽㑵嶲䛵裢ꨘ꒮콮䛞来輫︂队Ɀ瞘᬴䏀ꡔꌑ樭⫄樝໖檱嚴ꪫⳃ뽅ꣶ넭歇ꊏꡆ嚖ꍛ⩐裔ꭑᇘ䑁襤뼻箽맞맵잏䢫撉ᙸ盨孤率磠⃡샿䠄봸洛嬆鄥璆詤鷺㾽䶎뜄쒪葦ᝈ粐Ꮣ䁹笎⴯楄铫鴊跖ꢽ怖獹鞴뚤䶋冈꿫ᦝ郐ꮤe㽆龦綕䋩ꎝ㯖뤒嗤띁鵈䲢헵䨝߰莑뎄✔珳瀋㍼뿔ﮁ率칻꘸땤뜋녮퇼奥菺ᔗ诉뼒ⷂ旆睤⮝∟烉闱咵ឈ뎕ꛆ▔릆炉倒됎멜ὼ⻴隩쫧뼽͌옡ꁤ⒘̼ಐ䮤漢⾵퓢硞᳊革ₛᒚ蹛뎪钇ʆ㈴撉쎬ڄ쑌洦뇻取侓뚗榩䝟慆ﷸﲽ㡤諮籈⇀ב웍㞪늌㍺琛킹⯨ᔛ㢎῭᳾轣ᅂ㒋⅌Ⅾ䝨側ḅ䤷厅ᷴ든䃊鋏ᦢ픃햂盱뺂ႁ돃齠୧믡腚ឪ궩ﲐ뻣瘌䇟毖櫆ꔔ⍲坴ચǶ﯏染걣氌鴹蜸겫뻴ẫ袽⟮⨕案湬菄宎砆ྡꬺ맧ᨱ₡㬢黋䬢ꚇ䌿ﱡ蜞몔幮Ზ킛蓟㻇虞ʩ⇠率ֱ।涬툯ſt俛⤏떻샙봁ᄃ䄶掕겉䆖ൢ燚婰䤂鮗ꇺ狀믅芯䩖䢗徸〤悀㡔疁Ѻ䞱䢂뙫䮿⤽笨ɼ䫿뤩듷ﵯ鴶⥆股㩫χ澁萟쬞뗭픀覒构䞴̳䰹ꌏ橩ⳬ媜獰䀩吲끆㝦候얮ⅼ毲Ҫ㉥컐⍛增顑࡮ﱃ⼒譯₨ᬕ׃떯︹겖뜮ਠݞ톭닲ᡯ응餷௲羚ꚼ閄ㄽ轼੄僽텩᷍㹺思饕鼁㕺塁⹌⿓୸꩒篩豗煾枆堺쏁Һ昤Ρ箼뫫歛ꈖ৚䖇䊼잫맅몾쮙㲒爐셝찲ﶛ꡴୷昜৴ꏜઇ꾢㯚䐣㟍䣶력﨏ᢁؤ嬑謴둈顭ይ菝ᙷ縢똞뼯-膮⏋ಇ従跪š北樒僷인ꏜತ㰷逻뛉껹⮩岨ዩᱡᣓ옃쁆贱ϖ煍䅦喥䱡銗畍竇滋嶓壒ﱪ褛㝨걹ꋔ岧庴姛썄랫䓒ṵ竱䗻砿駪缡⇑脞ᶇﰑ哐䧉ꃁ轒赂鯝枉批Ƕ᾽͊륨澥㒛⭗༹哊쟬BᣃᾱЌ㻎㥗ꕎ鹬爴浾綒ͪ垱샘솟镽矠샆鞮헡좤ࣕᾓ򈅳ළ䔽₈亱ꡠ惷靋菥펯੏兌ꏑ㎨⮪綾룾ᑫ௢㾑㈝⟳싖劸퉙睗輓濙㬿ᝌ㐦ꦟ딖Ủ倪К㥥᝞蛭搸巪蝈꒧룃嘰忊レ佔鶴൚뎽謳迨刨홿㡉丕⏗쉇盏㈫ᜎႎ️랄裗倗횜鉻洺潛퓂ꪇ鱠㖞䑃貌ﹸ됛饂⽐凥•䄨쀏氌冩䆐鳄蟎峞ㅛᦍૃ칝畓銤錉૴줺逽杔楥⣞㊌吔腴됙閠‭윧镌⿖輕䛵茡ꎰ楪ﰖ枳䥐糧㯐檆鑇㈒絷对㳜屮嗄纜湆㛺ㄬ뀢⢒ㆡ횵共笆鋳ﯣ㧾⦌瑘횵䫼붉엋⪏ሎ䏴踐蘭헋怿⹆뒁淪膛ﰝ觺誅揃僰椷헲Ąᑗ䜒䒐ꊕ뿱닾訥࿑ꥣ䥝ଞ᷷擞ꃓꝚ澡Զ䩊㚪캍唎㏥䈺㛷輵㣬뭽㕼냋쎦핃南凍ᰰ첓汀僑꟨걫㢛러渚㛑ᅢ冮ˆꇪ뤓䪫꤈턀纽᷉ҋ⓽闬ⓥ瑬쭖ꮴ뵛뺗쬰ঝ옅䧨㊋伮妥촕麀瘧쥌㷺幵幁갪댈낸枈땄뮃옉焰擎窘⾆暁❰냲䦌珁鉘킸꼪⣡㔤띰䰨퀒뽹掓愪஀뫕峇䎭蹜ꮂƉﺮ큓伊ྛ占潤ᝂ肻⍺䊶䑱ꂵ쨏臮᬴箫ᶡ䓦깙ꉃ㕜驼伴粇㬍㷏몹氪놠ꟈ腐됹滍𫥪縼῍슂Ⓘꮄ㽩䷮♴명뜎몿ꘗ䍡姂䚟툖⥑療獿藀輼㧿⋠รซ빆痥죴桀ᩋ痉ⴃŝ딳륳煡匬臻렟⑀ꜹ绳䭋獱븏轺᭩扚忺腘檑䳥컎꒽夝臌㆕爦㲻ᯊ榌䝕끸ᰕ㈥恛染쓖듼跼溨ꆣ菸㗟궳쥋扻厞ᭁ墤ⓢཛ렽Ѽ﷓ﰙ飨Ġ䭯菩᫢䚇谳⢦꿨䵎闤곫䶲∘ႚ㻕ⵁ矦벝欻텬뽻陌큓둡櫌ꁁ夛䬫캙䉟牐ꕀᬌ췜宽쑢漢䇏쑡閠﹋綊ЃϿ対ᒧ㒄㎚恊䇇ﶳꐬᱝ阆ἃ涬훰羂吩៍ྒ쑿鲓䜱髦郦ሆ쩿贞ⳡ☝蟕ɓ实歑鶏ꕾㄠ崅ꉭꝯ讻묳度ᕾⵯ㐈ꔗ텋鄊ˡ਌힠Ⳏ'─ᕞƂ鮐ࣇ쮀ㆦ⥅驡㟮球秇Ꮤ猵擉튣樢袯Ἕ䴉ᴂ곴쀦魶ꚭ灤಑࠶ꮲਡ鈊ﭛ샖ↂ攗쯅쓤᪀޷圽摾㺆⑘쇓劶닒ﶼ겙滉ჲῑ▂ٴ冀䠀킓謬쩺堌粼ᖏ幠簺᳣瀀ল췥퀂队Ꮭ鰅뒤蛑ㄫƗロ.ﮒᤌᣗ쯏꠫Ⴗ৏嬿ዟᙁ⛙刀陘놻秊쿝鹋썶ꭟ⵷劷趌ᶊ헇㫳鹜䘏㱿絸㇆璕顡㌡語揾췺苭Ꞌ脛ݎୗ켗砖礲耞饏姮폯胁达L軀맡﬋艽亀ₗ䊵㎦ 㿟ꮫ是欳慣ᤌ춳㽃ⶕ噓鰘⁼煱̪嗹币끱䄙䟯迹穖齄䒯뢆탶썺ᮘ㵥ᕦ齅拲罦攴ᜈ笢峹𢡊𵵛ƚ⵩겞ᾨ敏䰗낾㻦汼큦琖譠툧옴␇嫋櫑淾붎午穭ㅬᵑǡࡒ揬扢昀홍a땳딀朄ଡ⌢圀ꄲ憅嫢皇爞챜⬓擏澱䡨ၲ豼켛徔첮؃덑묄ᩱ輁谭큊놱봅䠒阷愃狼↓ᗲ츹쥿ᶃ栟뒓䧠ꫩ꾋﹮ⓨՂ솝毕衋ᗎꙖ뤼憛⍅葿뢇㌬兼᳨ဆ咛⨠폭荆疕쳧旯ժ툅࿈좰㡶魲胝ⶮ뚈팸펲遼蒯;漷驊稺쐽螈㟈띊中側㽍靛튣装ꐦ䲱꛾崍휒옕ꈫ㫋쥢垱昅係髲肒妻몥䱂䦂䶱轜榩䧋꺃鳥枳糲琗㘿摞溼珹과ᆊ靋于⣡㐺䍇⌼ꯃ쯞ㆱ壕㗘썚桔눯䣈靘ꎋ쯑堕䚳꺨⥦愾퇅抧ퟠ䇳ॿ樁ਥꈴ跟ৈﰈ쇚槿䴃졜걠ᵜ㡟紈愰ⓜㅤ랓沞늯떮鶞ュ밌苳ᶴ鼰끙娞큱볕璮횁鼆䧛䔬쾶趶䣻౶斯쾳䣝뫏䜹ࡡ拮澽ソ﷥㎃澷튺㚗舣葵턮嵛漦ṟ惃糎♡榾炱犢⾍ልẎ㤎혮艃똝꒦쎡䵷闷鄿鬄㑜찊㒎颡³좕닖㌣쾔室䊘딳ﻝᇛ鴥ꉽܯ䰌ﴈ嚬ꥥӠ䛬큞‽䯭斦맒ᗓ筂숃픵뾻ﺶ鬒♀똜雭킩잎ﮅ❭鞵뇋ꋍ门澾烯૸꯷킓㎰鄐번﫺ͨ喇騆ᔢ帼莍먩墘⤊蹡猦䬸阉ᇱ魥趿錒㴎᠍뒥蒕燈ꉬ䓨䡐⛱푃ҹ殫嬨鐗ၺ섚㗲ﵦ꧆௒頤⃑鐔菵췹풼➌찜뉔㌪⳵ꑀਗ⣙좂皜祁渳㲧۰䨻摢ꃪ綺䱧ꭕ쪢툀໾쵪铞廱蝇싇褆娒财ᔋ卪橒姶鞯䏀㹴鉧쯔흏⼰뒌컿ꭰ꠭諊ޅꞁ냶蛕ꍄꖹḦ叩﫪쥾肞識셆ࢇⵦૢᑓ琌諈셪쪅靋쫛᚞蝓챾빪큃Ǒ瑀젝䷠都섄奼췉櫄迧㋔꿤ꪱ౩렩ꓼ쐔䴉鄣貕စཽ斣⺑䗄錩ꔖ᭓⃻߃ᰘ⺆ ⇾ᰰ磦헼ᶉ잤얼䡷枭끪谘䜽Ὺ狿ﵑ䌘俛㭎氺菱㵙嗺 玨䕏꒯㾯ꇾ燘炐ꗲ爼⿧˵឵鉺᫮獾ﶓ⿳玒밴㖫먥葒㦉ʬﭗ髏楡᫸퐆噎鷯긓䨛຦粜魛㇯厤믆硋ᱷ轻ᇁ鐅꽏븠ᔍ卽箴鹵덪﷎ᑇꈌ䦭댩㘉絕눙鴂ӭ䆥社場䗛➺䛜懐븢抭딽寔￑꡺メ蔰䗑鉾㥳ꁳꏐ噍쮹퉘䇎ﭣ向烡쇷൬㚲彂킅⮸䏅娭巠閌♩國좁辪謉폎܊㺗ยᷨ흶놬窑蹙琙zꤔ⦞穔㹦샖끛䗘꾏ꛋ踒뀷靋綯ପ듡港꿿䵋䊭⛢꾠틧颏⳷阦ὓ젯ேꇉ輩穌៵㸿榽Ꮩ뵒哤䓂嬒ﴸ⁤ⅴ㞋ό☟덁奊ↇ劉ᘝ쳞挴玢죲蛏挠䘯खဆ麓H㊇鬙픵씮锥룤귇ἴオꁧⴎ⡘펊鋽ꯄ៳澟ኟᢓ碅剦⠤寽놣㕕齛ꋵ޾ﯥé㰀뼮⊛ࣹ枑빑뤄왞望Ⲓ쪩ቮٛ箖憛ᆀ毋ꔁ啜௞⤋㇙귥矧㐚匓㭟렠찔羜퀻䛟偿디ᗑ冋ヒ⸠捿㒝ࢀ웽뽧䟼㯩㪲櫔菪퇆᣶廇쁯瞽胖欜໊㊒඙焉縚䆿莐裖㯅蟙溥鐑୯붿麰ⴶꆉ뢫僊૿鈩㪿떲쬫彟퇚붖䊅䵝稷빫쉊橫蹖꼤卶ퟻ軋⫝̸璍妇閄똏蘋︘ⲛ聘휠떢죙⏃顸ᵺ⡊ⳝ썡윍❰끾엒狞娸虝䒰ꢆ⸵庞튥㯦髰벒↛ꅩ쇙饟⪤酝ᾀ̶浦纼ᢐ䴞鵬凁뜿纋냱⮝ഓ୉韘㾯ﻡ⑩妝拮阴찖頌ᣫ춳姡趓餮㕛鵿蕙⸚눫星馣஄훠먌ﻁ䧲薳䪋蔇ꝰ혭흶ᵒ먉峎롸⽈공型ᵿ凪繤汏㵺첍쉐爞᩸澴鞬㍮㵱亳堥鋠鲴㴒뚯䷳됨須ﻛ宜깒惖哚䶻轮륃ټխ䖱ﲰ啒蚓쟴袄㶕苸罺ⱒͬ翠࿺ꚡ姹韆츕坓梮ᡫ鑶랻௠ࠞ툥嚎ꎰ쐳齎耷ꪫ侒ꗄ尫׭❜⋎흚ﮒꙙނ딇歐~߅쿁䅟鉅꘬㚊졟비୐欬⫴䤓櫏䴑ஶ哰拡腵环킑蓛ꠐ췈⼋㳫혾黭㦋ᬿ㳃䴘腙벊팸뱊颟嗤嫸︷俘뛤⒰ꞌ꺟옋蚟鄬焜뫎ύ仒歘碼﯏ﲱ꽅䈐䓚鲛㡣䓐拐稜䵡⾌껲⎹쵩똒큎쬺㘕鍆☉兎䍗짉舜漊휝懲ᤇ珄ꡄ䘨샄亳㴮꼝靟徫衆ꭸ鋊䶦ꘞ縚蔩ũ᱇竤ꅫ뽻鉞꺭げ蛩蟈὏蔔㪨熳鴹㤸瘯㥱鞤㮥늾╞하縢낵֒⾼楙ㄛ뮡뺙쳫镼델뀦绢䀌굡넛庒雄콮꣭앺嗞ᅥ᷈屶놀㻙⧲᜝ሦ羷哑ᦸմ녲쥵荢ꠡ懲ᏽ藑㺗⏥雩⋢ퟓ쟏䨎띚﮷萡傟ع㊘퓉쬇ᝫ馍뫇ʶ悒䟌宜᎜䄂郳窳㧟틬虻ᲊ儆躐꯿깑㏃ᾏ䤍ꪎꎄ䮼樊횛ಏ훬阼樹鎋뱅Ⲵፖ笑蔢甿铸㘈愊␬쵹볕쬇렚톹皇药꺯㴝駊ịᘧചЊ涭芀螺➁湳㱀㺫햦Ϲ敒鬡ې娙猒ﯣ歏ᑥ焖岖㐉黾瀐闱蒁׫昤⿿햀㋵㡧⟸尐㻹ꋾ컒钲븈닅ϫ●佣낣袈殢椽컛ᲀ곖꣄쯓쏁醫ﯤᑴ剴뺞䞄咞꤯ᨬラ⾢݁Ƥ侱䷀鑖饻⩲ꢃᘛ뽐ᑓꡝ鮬鯿ฆﬓ߶趽퀞ང놋葜缱ꜘ읥ᾦꑅ礉赧鯭끐麕绕㒈Ⲧᑐ䀏灞㹓⡧檿양쿴⮵荋ድ⻸퓢箟鎼ꜳ샞밟붇オ讄玤懌寴䅗ﲜ펟蚪䜋埋뛟蛶ᖨඩ悗囧甆ꠄᅦ틀ጪ臨å༠鉺⎎艘ᐗ꯶穜지㶄⿰谟ഌ㖟죸ᩩ⋿ꃎ찯Ᏼ粼滗ṵ⃲蝣푅嚵ᛊ蠼뙄勉㬢鋦再膖쑀祂௟ഇ⃥뵶萒숅遹켤胞线頙藽짰獤絛믂ⷫ穘﷧焦䔜᳢䯃잇䢮ẏ篶䔂遄ᯐ⊅⩺䨬켫羅荏캹夁㜐㿵酚㨰ꏛ教茐㹂贲붔ꄓ꽨뗦祹踌Ꭲ淸̰ሲෞ봳릣좢췛낆鞪忇㋿䤖䷺繫ᇧ㍻≊ꆇ䘻靟繌阶砏ჽƹꮠ偄⼔귫픮烸덝㩩硼崈ﺙ벁돼嗍쉅ꎨ㎿ﳲᆊ辎쭺鏙崿〒楤ໆ眦࢈㢮莼ꟑ⭯⹍Ꜫ큡汧裏ﭦ㰎⪦窢퐨쓥싷沼诿Ԫ壪׮㕢ᄳ媤룠㽪襞綬宲鑛ᚔᓿ嘆䀳擋쪄ꕸ摸崃쯌䙠䒟佩䰬씾祮瑸㏶볾窐뙚歍⻡픁綟繣禗썈痥캲빐⒟栶彩節饬躒㿨❷姾쫕놹茺ꪷ⾴럅笿㒫揑几ﺪ■幔뼍㏪垛洌੢뺚㬷뎜丂ㆺ罶ꮷ瓶鵠Ž왘吰㹈稔藰楫洿薷뭹ꃱ㎡먤郭酢᝹啺⋢⊃뾡責쒯칊慺漮ฺ纴댚麛眆⸭ᢊ畨什ࢅ㞋尿䆓女쓗逆펳ऋꬴマじ悚퓊ﰥ峠㸨५퇋祶짹ꍵ㏼䋆语k揆⥶⥦骄險肦탑鴵橗ਡ忛╝㻙㽛뢙碝ᦖ翝쌧뻷맒ⳮꊒ쟍䍦羣∞䴂访呌獺鮰䚤컁î⬪竂䎰驼ꙴⅦ놉켋紐૛䫽蘠ᘀ녉驨쬸湹Დ墘駿ຉऍ嘻鱀蠆벡淢溉ᒗ茑ఙ띃쥎癩ٱꣿ褞堘ṧ䱦갚狒꫸ꝋ傜哜봸熣캶珏ﯬꛑ䇓褀堑ຩト⣛祎žΊ蓇򰥬꧉竳朳༟뚳憋侑ࣤ挊ṯ謕察촡ₓ딢⋆刚퉙䈑⬟峍ޯ뽾㗻ﱚﮟ㥸陎᝺᷌飹陟訐ị껾⤯⌚짙饽苄솻ꙇᅒ떫뉾ᓐỢ⧛硸﬽偋砈鞿锁渫拗ꏜ嘥钢聍뮸豈숭않积⊋Ҩ⒓ᾠ똱圪쨼撵녰䌏↯꒴罬콊价⺿꧙엋羝쑸਩䗤♻躸阴곞⮍㲜죁጑잫庚셮碅付섻퇞➒븸﷕쵇砳ይ쑢㩿Ფ服ꐦ븦𥉉쥐ﱚ悭蒕뢄㻒鐬獣䛬迤ꄋ騗זּ⦼韛ﬓ縼㪄턓溑羒븰涇ஏ뙃ꐬᗉ韃Ɽ⽋ಹ藋ꔅἊ律㍞ఝ㽺엣闆冸ฤ碾ॎᒘꩧ櫧㻗錚䜀ᥥুᅨ乤ፓ审끄걌썦컟뀾흷唏ꡤ펦컒䏥툢쭓蚤ṭ꿰婪眂礦浭獹蒙삠쪃첤߫审नɔ瞱ﻥ諟ꏱ虏⪴歮虌洩법섟ꆀ걪竏ꚙ忩쮁ዜᢏⷥヴ숬횺㔻佑妬꾉裱颮뽧隯摤坶ᦈ倘뷫阵Ή䣺чᮂ쨶蠋ꃆ䂭꾳嶃㎲눺ߓꓱ࿮悑磆賛濜띅쥓겝ﻢ껲Ⲑ膺븏漑밾쿂隺᪗巨猲ﴷ㪬暦ᬘ︘恥᢫銚鮇㸞贕쭟婵졯勥믧꿔䀜膫ᵧ㴯⁍䎽㬺蝓춭䤾Ρ䩧䭐萦䏸安봺䞭䒫ᚌႰ豠詸ኈ詅ݒ悜丛翻ㅇ௑땳蜪樔硭軮杷隄ꓐ旋韍檟抦萰戀ຏ쀣鮗ଞ㎊埨롰隴奅藛顡ꖼ䜢᭨ﯻ닏풋ᨅㅙ᠀땷멡⛃擶℣⸍욅䈗웉ﴍ翔ज礲߻쏏⮤폔ﮮ㙅敺ῴ㗹䨥얙봲頻㭳燆首䷱棅氓앸䜶ᛛ䝻澜댚︶昡梲쫒馌竆鸳ꈁ䤉⬛䚣辔穙ᦢ毋籜콌ﳜ䪮뻨o껷킻쿲玁걀瓅笲ᔩΐꃦ줞轏䢃뫴䆮䛹ꇉ㫋箕醧䞯Ŀ倯쑩忕玽筜路쫸ケ惬鹍꒾蜠␻㾶噷㹔ᚻ苲㴢䠒C⟢ꀝ␩瘙闹퍗䓸䵞쁓론뗩ウ䳍㘤ⶇ鮌徵툤둂⺳ꤒ㗎起㽝ꤊힹ﹄蚱薾憨햼㠬@閹낡씉龭␅䠚ᘁ硛鹠柀迉泶隬鸏⸧崋⺛᫥ꁑữ䮆兯넯毓驟ⶺ툒沇翈踺甿߻坼撻鍳䂅헉컴篿䗥ﳇ⣗換캧硆䩞䗌뤀궟१捑妎ⷑ壁㸎㲩좚뻣㕶ꕱ苴菚⥧齈⾪ﱷ뵯뻋胺ꛥ쿦૟ѧ㊤ᨃ㫐彎∟㱛䠸ပ竹쫣ꎘ疰求㩶䬶锫熇궲榙齯颵쨿忶彘៦ዳ솝胶鸨ᚓஆ㵞ퟴ皖㜼쯭郤폱㸸앑㻾㈃닪唕ꐔ⃆펦ﱶ⽂뒰䨱櫕倎엖哢퐛竎ê荦︉೤ꥳ狙Μ铕뤓㩏〈⸑꜐㖝ᕜ麗薂₥Ǒꭑ小틴삦ꕞ菜윾겘⾵ꜫ䙇䶐⇞ᨺ憂ꉡ刢rﳅル致꺕䃏츦䌻碣폒跣獝왁猖頲ሰカ朄⺩蒌ⷜ夘쏀쉦ᯗ㡼㶷갯젝ꩻ᠕掭ぐ줉㶏쳩ᓫ䒣헟઺뢫୶諾草」䚌홖ᘬ䒦읫ֶ됭誀鵫㬆믉襾캿⣰⢠ٴ쵟峬ຠﬔ䅩煓傿崑⯾斪䋔ﰵ쿑꽚ﶀ娰劑턏뾯ጉ⟴뷸ᆵ◽鲰茔梫躲꼦헳葦뽒檔ɽ궥홗奞鼱돞㛮봨膄ᵓᏄ년ꐚﵠ澓ⴈ屳鼊렒귺ӳ긏ⱳ꜁Ѡ懁ဋ贖ᕖ荫榞闬⻟㏷눍㔽⻨ג먫䫿驴曅줳蛼泅끬罊俤蹜ᐹ쿊♔䍹࿱缳龇愵ጩ竇ﻵ鸛⪇ꎻ埱雿⚬ﰀ⃔㐫鱴亳夘戬눰쯅룀蔣整믪鏚쳫䏏㫎ㅯ퀌⨔✥围헫཯䐨憆﯆ᥭ䝣왳䜀᠐⭂浧맱쾱巽孻搉팄꙰ܴ啱鑆鶘嚶꘴ꫤ檍뫟Ș礌瑟鋾໊埄픀䍗띾얂ﺒ㊤란걿큦瑍肧搰⽻鹯䈯㷴츆⠓譛⥅嗅鮸ꙩ⒆㠾뒅䥂텐܎ﳧ흖炦ⴝ䎒ꎓꫩꅇ蟷簸z㕂뿁퀖鐒裟涙횷穀䴬ය⛐쬎꼟ഌޞﵣ됖ณꤵ礥➅ㇲ婋ᶞ⤬䰐⢌쾩뚊濻闘ⶔ䗏띈핁﶑뉈⯀塸᝾⛸㵸孖ꑢላ斐蔧⊕鰝Პ폆ば쵢㬌玕⤺﮻ᦲ蚔迻큥奙烲ր퐏명⨨₹怜꛳싗￷ﱂ꠯讇횔鵄藄ส麿罙镙꧲誁䰈㑪쨒≎䋻ᶫꌝ꿗厱뻉㕼匈훦敲ﲁ꒾몚逥ꅡघๅꢸ差콴柉朝뚔⇹﹣쬠ﯲ႓▆ᾲ狿頖⦃懶龈萝ṟ颃퍁昸埳眙ⓔุ㉵䯖✌勋∈鏩섯෺ᥖ﹗ඬࡕ碼ꍹṥ鷘ᄉ抓꜖훻曚㡧랢ꦽ馠Ⳳ㓴馵퓷ꉶ뉨⻰㟲ལ㉢斁漿愉౛ӹ艒浪똉㜷᧨栎鴶絛흦ꀌඞ䤆ㆶݬ麧犪魓឴鯔灋낷ﯔ୅㯯陙鍟변墀좹꒕퓝ୗ稝ዱ輥龖獠㦵肁﹚型怺慐馓垟ᰔ䔙騥촖濛Ό7霾蝨㏺鑮㸟껯☐鞇噼絕뤑⢕騫覞苡톡㽪఻䜲췹䴾骄헵ⴥබℛ㏦㓳됅恒饆檒틄쥾鎧尟䳖⬒휼땋ԩ䪲㠬䡪䀢ꅣ懤쇖叞낑沘罤찒ꘜ꬝勊൲㴾㑟뚸ȰƎ鱡⁇領⃶焥霸൴뮵蜎鈕ᰝ迆ꆑ墓ⵘዥ륷譺삮뇰䈇Ꮘ≡擽굊뇖Ξ〚우ᾂ襺ٟ齻㤕缛⁍҅쥓‫ꢮ媵䟠瀐╭鈼᝗躳惛拑㡩烅≴沲㼾힃ᆲ퀃笃뗑늄쓋燔杠휧㉀亩䫷䰅뒸ㆺﭟ攷嫥鷳ⵇ邒쥰䔏逾腸遅솈늛囗꒪侕镋絘贱뱸醕串嫆᧸茩竵Μٔ達䁩֒蠿꜍皵쾿쳺璧ࠡ輘줂ퟰ쩞ꕳ㏮䮫ⲱҊ䝻家뽎棑赸᎘熈拔ꏀ꼈陋阳豷䛯㖙꞊龓州뢭끱䓏뢰侰궣➊܂받堘㥙㯸d︝ㄠ८⥴ⵣὴᘭ贲嶨꺌鮸鄼襷惡୸Й恌㠁噘慝썰堕興쬾仪媠ˆ뢏鼭ለ澜츺甞⭟푈᝹깙㽪ꢪﶚ䒣㛉Ჷ渻兡젬啽ỿඥ◧␼ߣⲄ┱䡽ᵴꚨꓽࠃ䐩힪싦㱠痢떣ퟢ둧춹浳颽襇쇆⏡솛䑙۬ꊉ뿞ੋă㚀姬吩磎⥔캚⹞䗍鶥诡ᎏ嗷崾噞ᜍ釉洚᧦郰ᄐ哳옖㔸幵᮪钤ⱷⓈ葈§ꛫಕၑ埉塃뗚댿⦧譾ᤝ쇙單㍦헛ꅈ䠶䩫䪰鲿얠櫱❑蘬鉚갨얬丷᠞꾛罉㬺紙瀿渉蠦鱇맋മ偝睊펏蚢矟孁̇卟敠薵碌拾⭜럱㠇舕鲲븗힠醉ꭓ麀驰㶡穟ଯ᠏ꥫ孷넲ূ戌옹栧滟㹵炙뚠愾්㰅ﮕ䫼揯볾תּ䪴ﴑ꼴᭗娭ଛ巵ﲂ鿎礱쪭ﰊ윀吨⁂棘ᴖ盒뷾릵翔壒駵ኯŪ২숰绖㇝묽詍獣怷䪲珼慄쵑떧纂嵓὆⎎䜚䎂为䢫氚멫玕༿ధ㊙꠾系잾逗鱠㺐쩿뜂퇚䄧깲鰓が䟊㔸↣湼齣晞蓦쥱칠쫽㪴霚飂⣺핆㼶﫼犹ᠱ怺ꂐᦳ暶掶占类원㭺㪌弢疌쒫魤妬ꋐ넺婻鮦ᯇ쿊즈쮡ࢢឯ筄㊃鰅埶ﰁᖺ筅▁뷟꜏镰콇ꝿ侾堿㲑脾歚藇槳慚藮㸳䒕櫿兊鎙哻똟ᤌ髍躡첩ῳ裓蓰ᵨ槴㔤쀵偱࠵㪯뚾༥퓳⭳龧ꮅ᱁뼇匉ਥ쌼徴ᮝ欌텀⏍컼ꜭ⬿톎꿒콓₱᧲鸀⣻鰺蠱綍涰펆鎴ꆭ㚟ꎥᄏ菒俐幚ᧄ㙮䕮⛫홏䋝鎽䞄똗귋㵨杧〉뵮씺ភꇈ㶇簽␠볯唱ム蘥骭徾趆ꨡ뤏ꬄ뭊囉舽⻬쁬ѱ埴豴痻䈵릔⾻㠒䟱낌譲뤈運埤㵰⋴쁺꟪鷳뇖耯ᓫ痱鷂㫟ڏ燀靨筈䱉㐌ᔍ瞓혆剈竖뛛쥹☧⹹쾙喗㤹곰㦿ᚿ쀅月巓鹍⯏饔惁ꏤ怜廨ꈷ䭞腎桪队䝡䷭툍揺蘑﷧붐䡎ﹱ˶⚛◗拆溺䮔碞灞躢佭噙芫꺡ڻ쮶샲蟪티ꕱᩩ睉抄碆ኸ㥄ﲫᄌᛜ厊䲓눛䫝្Ɋ⛲叾繥ᙅ栦◪訲⃆䍩鵺ꌷ鷔ꈁ犤 扗๣㩈躍탃þ鄬芸䀨ꃒ⽇Ꮴ䁦먡ࠉ썏ݢ鉞ᛸể馮㊒⓳ᜄ⢐鄔㯈耵봱퀅⬱奂佛ư尀䝥琁욀ط䰯༺᧘鬀쇧羾ᦌĀ䲅穛摙ꢺ폿⌊溗癠삝ಹ匓﫼퇎囿♆쭄ꪰ뇸侏甛佦跢䨘ҳ℗㠕᪒᝛❁텑熟k䟻虛碫蓼璬煪모稴糁霺瓻⇈팜뗭驁鰽ᗆ⌗饮뀍堝럕ᯡ蛇⢈튵瞙差헄쓤댬蹗좇핖栖▢㋀䌞璓ꄩ肞ꊂ㒞䭼でꋒﶅ侱۞ᒍꤊ藙훥孶鱀櫒ソ䨀⧬粋⺦롺满囦玘禱뱽콁怈힕鈛沴罬뷈ᅸ찼뫣얺꟭䎝剥ꆑ슯甿唊ꆚ቙䆅蹅빚ゼ꜈涻䞝褉ꈛ풯纾诵띮亰ꬔ㊪゜ǯ憗鶨ﲡ篈邵햠演ᚔ㚅ೊ域鏄᳃칪儂㠝j磃톱錩䝝ỷ띌洫嵽빽暻諻꫿㫭ፈ댰휪␷ႝ姁৪붦䩹♋贴愲ᣨ₡懦깳䔇录ⱽ腞韞䞰砺㶿數硰ⵏ窉隦谉揲┾﭂銈⃃⃏馦ꎡ䆠ຨዛㅓ蝎ﳼ蛸횭婰☕閔綧ꘋ訷ʹ繝흋꘤꒙捃ﲊ嬴謟䰹殅楗ἓ곱쀰釃梑収鏑瓴䀿픊핡头쫯凫謎얞햭姤벹䄽膢煭ᰒ衾쎇뻜㨤煱ჯﴨ䱢巭쮔䀀⒩侍卦惠䐥삻⍔↼甕ꆩ朜蟼簹퐽ꇧ꺬竴꿶♥쓚☔׎퓞㸏ሲ噅ᰛ䆬ꄗ쎋㸸돵귙绤裭萳밡鱁幋ט⍚⾋됵に⬅≏鉔䒠팣칵퍘삅㿄Ḇ裇真଎亯蘍᯺盂ꨀ뎪눾쨓䍹黵羬䇱컇㌣툂뱻蝊犳鶈璝퓡힑溁㿺됩垚뫅쪿쪅匛텇싁䋍ᆬᡧ뷄菡䓴趁ᴎ윩꾵ి쎟ꊊ燶鄰嵩鴇濾썉ᚣ菅穑슜犜쯇䞅ᵷ澗՞鋭퉙ﶼ⭡ꅅ퐰듞ꎗꍛ蕗燄䢬礧밶婵ﯽꉇ猓꾩綷좏䯹灩ꑚ⁼궨椩ᮙ轩뷈⯨㍰廄޴䐈㖺煫嫾㩍풤翡⎴臕㬬Ⓧ櫜⌳뭝爎 ﱯ鮂幸僂䃳ᢥ㤥蘟ꏐꆐ裄ʓ鍖혿䶭Ꙛ䔵緞蔜鴋鱾蜆ᨽᢰ륡䰻Ȯ抯䐦⁺襨솙㶜༜⸬爽쭰ꣶ怔匦甮䰯嶽베⦔롷瘐dz䏉筢燙ͩ垏⦛捴๴幐뿘毑堛魪䥊쬥خ十ᇝ蠩䃑毛ᾖ靭騳٘幘௔璺膕ޣ⟬擆铀뗋䡱㛗覩律彏覈彐挿퓋ރ쮋啶핻沲㉙鱗㙹պᏎ틵ᘲᘲ釢꣟䓄拡匉饧棏ኰ菊읷⨭桶쓧왨냑쏤縹鈘쓼컧殅豐쭹껹鎕䬫趲灊࠸눘ᑷ肆緽⛊̀셳䐩딿ᅐ̋䋹﭅띅唴蛩ᴨ킘灕汍鴆䔼⹌밾陽픀䞉㜵赧놟뜲컓傂蚾棩鐟ຢ寣텵룍跮ᰃ懦侉覭䮛哖襵⠎ƈ㞃࣪摠⛽쎸ᔵቱ꼃鶫돉폧釳첡鹾ꬽ૙挠괬⾺Ǜ‰䡆ﰏﳇ쏠떭圙麉䌤崔ꁹ―飣Ȇ蓁㜄ꮺ㙒㲵扵녒ąꫳ쿚냻쯁᠍ㄥ䔩ꇱ뜡噺옄鉑℠岝獏䋆ᾯꓟꛞ﷡䯚鹄绳烽湣瑥ήᄗ㾕뢳䉉欇焃ሊ焴뉺皠⧯㭜뒀睸㗂踅ৠ䛙⋙䆽챲銵扄ၒ꜊ꏯ鏟䛯瞢袖㽦㼔똷驋펪쉼ှ쥥⳺㊿円㑩飠퉇鱧롙X왪Ꞑ綗潤㮽㮿쥹̈埸訊ꢘꞲྫ嵊諾煐凅戯댏ඳ뻳ꆺ獠揩ᴄᱯ妄俧䢍䄻㙈᝚⚣釟据職蕔ៜ儀훰刍囸燰숀靓댝쵳䔈읙츮Ũ຅ዞ콗뒸⾆鞆ꊨ㒆䆈輎粽텴並⦰ᑰꖏ꫏詞脺ᶋ䛇ﳏᆡ೓육꛰ኵ퀣ꗝ㝛褎绒籈弻㛠廞赺䓈嵄ˀ투눑쵱獚䝪匙㭮펧卨䏰邵螄颳外砷䍋璐몞˩䔉收濶쫡ӳ带죖㜝팕墧ⅷ┕㰗灢ஏō䓨嚉₴磰늄⏖Ჱ㻽쩜㡨䈲盋풃榽Ӏƴ䀀㕫銋꼧ꠁ騨憾봊랊픰ᚚ㲦愺吊乏־ﷹ㜩䝥꣨䰚뤆㭶谴ᰖ讼⃘峡౑繱ದ₋ᔗ㾂῿ꭝ鳰㯨჋컄湚窶ﭤ붇쭎꼛㷊㞌袰藰㙹뺠ꉺ❠䑘涊㸱䜅ิᴮᜡ쏡ᴩ㕸譪봓❧䇊蚮춊놴ꯀ闗絤鵣ꋗ왩䇷坙∷퐴箋蜻晼ꙧ횵ձ廙㏱噢긏ꃒ纓溛붪憤闆몀寸煐䔔芞㒍㵚Ű且ᛀ➾•쨲ਇ司하㫃墒畘勇枾鲠䮍혜놇⇂ᛔ綄鉴㖮첐屝焺曚틞ᔱ秀Պ䪫䇡쁍㊓Ḭ聆敊ᡅ텷諉⃠럇⾄嗀哥ୠפֿ㏃ᖅ鴨გ桘膛㣅⍿蔲밞쩍ꒀ迷2촀몢珘ヿ⨬폾ὗメ胡霴ဋ상쩟ਧ謖뿍컀狛漤ೊᇬ梽⸵䨢ᎁ嘻嫾寡脕醑덚﷞蛶춐ﲟﳬ澗オ豱雲띣缪璁ᖺ䥻Ꜯ䱌䆾巙禎꓈鶀ᶝ媒撚푪ݾ뱫㟓ӑ䙿媎嵉䬠膆ៈ挞쮽派ࡿ犑⸣ﺏ쬊鈾踿郄︢᩟ܼ㊂礤㊹㨲캳벱慧㋢Ḟ鵌롖쇹ﱬ䡐빹稰汲⑳乚崈㯇ﷻ庁䜐噊ꍙ刭饪䙻嫮휨融遳軅灭诊㾩ﶂ쉑샵陉➭ﳥ堆貂꦳D摆ᒴꬰ⃑ᔼ䔌厧ᎍ樂켧咟崸⢮簓㽒Ꜹ嘚䬱垨挌ᘯﳸ㑦댸쩩趟矂꿲냟Ჿ땕뗠ᅒ㱋ᘅ㯍䷵䙳䠎ᩋ䩈詊䚊ㄧ䙉堁롘奙奙塘墙畄鷾䠲êᥴ艆봄ꭎ崆ꃔ咱嘛藨닶ꚬ飁ᧄ扂썅絛斣땋ᔺ⸆쵷躻纽죪⏴뷲䯆禮ᙨᙉ梦ᴗ茽焋橱ɳ믑煙꘼몯䞅먯멓ોﯾ赳釅䙋幇薞푋횸膑⦑읊䎩珑뤛⃠벖㈂﶐ఝ쓔࡝퀄펹鷰䆭豜烘บ앱䕬瞫㳼囟꾓零㞯䱭蔺疰〴⨀煡貖ͱ鐱Ἑ벟ᱛ獏⹩뤃쀷略໱쀆ⷘ伽䚲岺ﱺ鴅亱⊃쏀텿ऩ吀窘Ȱ쬺摾諤ⴆ፲稵梎掿쟘卲阺뙨螟Ꮊ痠쪓㮹⽖Ⓙ쵂툄㱻莄嫘旓䅣伀啫ン㮛︒Ⅽ楀⠾⊣퉐姲갪謡㲱ꗳℎᑄજ␷᐀꽌⌴霏刢ሐ왠솏ⱒ﫚ꦙ뾏츼䭯칹㏪灘쇮ʺ彏쭟뼌䒑謕흺ߢ࢑ﮩ晆锭튅ഘ걘㍳ヶ坲肉貿繛眖؂恾靠R浫欽﷽풅輒髀⳺ꃲ戯돯赳篵劃੤叞ᶿ洦郋妞뛯覆⛼罗㳗鋑뚳뜎淙ख檩鳇梪ޖⱍ鱀ଔ寘柂鲴鐪澤哝瓺쁙鬚뗂镑⊧횡盳豺懕梢闈訣뚆仾灲멱蚇ﰽ﷍䅗ສ杷㶏獋霭ꌧꆏ鼦噳괥蓀븏ꪭꦑ卢౬縠祟奫쐿硑鏭㼤虅꓊╔䈎☇癋쓩⟝ꚿ塚㻾킲䱷ꔩ쐿胬䥧⭇뀯ꊟ䔹ꮩ꺮⺏躕侊❏뼛沕ꑃ䁅ᦆ咧쎋뜒쎇ὣ촟䋋橘罖贆ෞ䢁촬珴馿ꘜ䌸氋⮊鹿殩↏앝ӯ㚆ᎂᵉ돪폼콶漺怲ꗅ톟ﹷ범ⱎ눨⌧憣㗝래椘鉣䯡㽠笔≖疱ꓟ뇼稙䲕錢㍡빣煕ꋝ뫱퀾쥐쨻ꬌ鳁⸆Ἴ꿱鸳뒸哋䴐璎䭎ߺ谏真糭⩐㽌ꕨ痻院颗蒧泛羬』⦅⑋罁뫬᫭줟꠪漮䯟芴撅晡哄촹瓔찟겖㜿堒卆麐圂굺踢師酤‮屔晷盂ࣅ蟛썰캳翇䠖獳㍅薊뚽墇ഄྟ극棉㌚잪훨顔霄椟偟쨩톴䝜꟤っŊꭾ閔떳핔霧즙湇꠲偺刊猼깃摜睊꒮綬螈ᄍ䶅䯃ᚬꋼ⽒蓇弼೭績뎾閃㵲魬ᨲ뻡☆웹⭍䷋җ밧⋃뎞กᄊ쩘꾃恽ꔹ쫶쉾錓꒥鷻ࡨ徧䯫뽡鋕奖ľ㥂溇ᛴ㡨苛맀Ƞ卩໼ⷫ隊뽭ꑾ鉥甃륡ꘜꑓ﫚༮؂槌퓝᩺챉ꞯ᜔篻侫೫湧쭪ጁ⏗ş⤧蹔罸쫵ꖶ䧖䏱❗廲䰍锴ं쬽ဈꔸ⸼祒﹂躅⅚彇⪙穑շ㰚簠ᕥ篔髯䦍뻷똥퐼흶䚐蝁넖㏲⃶災⊁ᶲ헦桫ユ떤톛㡙ⴭ劌쯸Ⰵ㖾邞诜ۇ뾴䁵⇒偨ᯂḃ⵭笌뽠꿹ፊ⥵ᅫ攦஬星硘῾ꇊ뉟춡Ặ㻙뿰揵秏԰ꇞ䶽떑덬䀫⡙ఱㆣ໇澝䔊뽬釚듲쪘썁ᇉ蜈蝧퀹뜳ﳡ軖臉릓━駡襯㬈숇ⱙ끁⾰즡⣒뢔ࢡ득⎘ﺵ⠥꼡콢᳸껜주蓳朠剟ⶴ瀒䈞ꝧㅓ蜜软ꯂ슼紜ᾙ⬋䰔욽鵕蓷匀̧圿温崺㛮埐钲陵뻁隿汽⹖뽠茭ﵽ垫饩䕕痾셶껇⎝뫖鱇뾣꫚鹸殽ዻ➹⼶頟ꆕ째㹝毬椻繤퉄饘䭩矢綒꟩旫㌯ᙆꦼ㼒箯䏯ᓙ혃Ⓘ맺∛⽯핊攰썭閛仚彿傇墩櫦賩၄ۑ㞵缃橔门⡑椐陲噂꿘ꦫ歎὿䭂阤戥にෛ方槮ꁹꎿ簝ⷾힼ娴⓰氌ધ簀䪈뚾魘ⴞⴞꌚ畋惦璷됻뮸ꆥⲙ᧒¿혧䫛쬍텖㞸㓽拖ꕒ蝃煄윙쳃杼ﺝ쾧䅿汳攁⋩얧✘梜熧꡶큨㸳ៅꌺ﫲壧몛郻⧝㰀っ쩜๰ﴣﬧ僛䰔虵뇊岾ʒ湧⼦⋜젡팵礈䭞䅥뽎绬枛姒鴝引彲㗺히殪ꖹ콻ⳉ⚗鉉䕘㰠눭밢酾覑셳䲱휹Ꮦ㭹茤ﮀὪ陡弬뀧磡旤⵰ो«臑㑓ᖘ엌⥙⾙汞䛼툼㵀퐣ꌹඒ틵㜜䇴虖䲏먭ộ⑬쾳뼠ᯣ燲柪ᑈ刪酋饾仌䱘쯳弡瞘坐췬ꇽ쳎ꥨⲥ쿫彈豤꭛愽☂믽퀞箯Е苼␆㤁쾽ꉘ헞溾ㆶ睊懙鉧䓃ូ⑬೦㌀蒓晹낱捍אַ򡶈喠銒핳﷭檳缎譜骵ぎᚄ腽郗찫ά犌鿼붶ꨳ⟉ȅ椄⢡Å䢡遑璦х䑄ꑑ툈听腩⪄봠₈‥Ȉ∊봪䔣⡊鴪ⓐ┠䍒䤈睿㧎朳듎㏎㧷댳蠊췇ࠛᕂ䞔椔ؔ繹궦䳇봃ꑂ㕉렿͒뼭鱬᏶繖疜Ⱛ늼็漺␩ᲂ㪼遴誗啟䏺쟊㉪ﰯ䉡퍦䈽⺃盩讈᷄潭ꭜӅ횱諹놁㧰飺ↅ疂ᆳὄᔞ顗ꨒᇘ臊鍐ꪞ䗨麡੮㏳ᖀ鎌鿐쓐qᝰꃯ颽圏흀ಈ麇飯陸➀버镏髗捲兡ꮠ䋨핍뗒永ጱ㧘⠚䏤漹2㠆滺肬砍懥佯蚟菖衬늒ᦀ鉔ㆿ桟῏嵨슣紼늸䈳⥰ೳ摲ꢛ옝啞砕ྰﭗ⽽ᒦᤄ虼穞漑삀溂蜕ꃮ伐཭댟郾ꝍ茺瀀¤ຘṡ룡糝凄ී䤫槙㌗釀㰁앶튺쀅Ầ툑㋯׺徊䩼䝼够љ斺엺⛋強ꪽ䨨㮟躚瞻䱊dz❷䰷뗚枒ꑳᷓ⊦猥㨹옺궺⟔鞂䕅륅잹潡徊㫲羟᚝❱엮稁ର␗䣖⫅鄓㼜褃⿢쩵ᖖ紀누㤾뇑扑庈惦㨳㥇ꥭ᎙佼䉼⹤⬵ꄫ↠Ꞑ驻ᵓ䛤曫䗓ᛏ敽㩡뻪猖뼼鋀植ᒡ몷ᅮⓧᘘ洎얷頬鉖膈ꑀ⼵呉짖ᒩ燞歙澓ᜌ鏴勮ⶕ瘟雟꽪誜ࠗ欇ኅ⣠轁㳶裦ة䥥ⅴ䐽署㩲⼃읅腘蘤움ࣖ漟筒Ḙᬘ朜ŏ⬀ꜷ᠆曵蘄礟ᐢ粩毡鱒뼩෹★溏볗ꪙњ䛲ⓛ僀﷮맇磡痑섆윧ꙭ䫑鉣뜥亃寵ৢ㛊鹆駫ᄟ륈飙亲巘饽ꚋ际鏱᝶ꅍ쇎䤞燡䩉⿅ㅬ禽⥓鎎ﳑ䍽ࢥ헃ꐀᭀ䔑ڠ䩄欔㶊娇錽孠卲ﺁ靦ᩀ鳩෺䠦欺첡쾇㎵屷螒ퟟ競稽⇲鏎描溽ꚿﺆ꣥료褨뜙鼾㴷d븶얃篧襺떍枴헒睟罖뗝旡䟇㥼얜ꅓ꟎ꥲ붊붧៓㏡쬺롫퉃잧䣮郫䖜譛得潙㘭鬙Ϛ擼沲몠밾⛖㞝ޤ浢꺢恝敼其鴴ᮁ斖꜕揱㻷࢖㓅娖養펽쇌뎓㭘Ⅳ幝숟鎖뵯イ蟢焨歺羽噥ଚ฿⹘奤ꖽ魘뒼关㟾㜀솕㛷黖夲恁ⳑ᱈駷䉂ꅃ홥醘捿磵뙟늋홦ꔗꊣ픡뤊媧锔鉋麯鎩뎭땷黋꼶ᶒ剌䓟旙鐿뎬ﭳ쪟⫉ნ绷觿ࢫꆛ쳢㽯⟗쮚谷古槕㺧ᾍꦸ咵戏攲憔鏣㫇Ჿ௝꽉閞㍳ኃခ䑯䆑饕ࢇ貚밬ໃ촜ㆌ磹怳縭乙㷶愫筌⦝쮢཈ඨ؏賞Ŧᜠб颜脧ᒖ⑻퀆䌀쨢莱洙伢瓐錒闏혀졖顧䷦ᶈ‐暽鼱᱉筮쯰⹬Ꮦޢ贖ﰰᙚ䣲珲蛽ꫦ큆ﳭ鳗඾싶耬纡⍄菸䍺븘뙹樺ఊ鴔颅‛瞸ᒤ墶睝竑ﵐ⎍⦋꫾㜕︴耵ᢈ뷴芰뒡ꀶ窌ᙝ噚竚꺖㾴⣫禤綯믁橴i「耆瞏瓭䆙叀⒍ង嶰鋤⮚瀔䃑ᠹ鼄觌멤䒤꫼⣊ಗ붨ၚ粐䑳晨팒ࢳ쁧诺样揓䪆诡柬綖繁؇ཙ䕙㜑⯲䅁䳩㙒䟯ꌛ₭៺ꋙ墵囵ﱀ胿垱䒷၅괔݇鞉뿩ㄆ孎灐ン糡㶿ڡ槻ꭹ䏡뻂素磌〃ۈ코뻈Ε磻槮㠏김㊭眯走鈮僝㏕䍜慎◬⹥ˢ䠲奟㶑ĉ䣑뱊靪씪젚ﭑ論囂裎㾻쨜ᥛ䓵ᴤ㏡玴岃픡쓪ⵚ민꺴뛊雕盛㑖帲똋㫼桿뉈礎蹛雿샜쪻꫖컙ඇ鵬Ꮿꂇ䉲贳쓘߁븳㺈즇蔙꺷薸Ꝗ裻匷㉓୑砮譱ᑫ믮ူ做禐췿闦៌ⵇ梭ᶵů膛럕䈨䎋襜犈答쾾斳駤ⅇⰚ숧䆹해뢖㜽髥㡾㗖ᗯ﫡溪纷귖룹ೄ鮹፸삲셐ᅫ窘メ籊쬌파E諛ᐧ뼻ꯅ壠踴杹楣랾⥕趬쟣陒嚚Ԍᭅ怞쮥Լ魺邕윑땕롱䌂稿哤䔢匍酲稥꿇복搠籌䫿ו谵鏼扐嶖෰ᬾ类赕痥槬瓍慵꼡鼢縊뱨ꟑ憗揗값녓㥪ᇗ䃧㾻樐ἲ蘥㽨ྖ퉲絜⭹Ꭶʛ즤Ⳕ밵浚쵶ᾳ釋ὂ袵蘱㲧裎葳罹㻷띾縭틋節驩첷靑黎ﲙ偷媏㼜ꄧ㰈佒뇟鋼㯡探訯䩟䧚饬ﭖ鍽粼瘭㘃臻儰駡骹的ꇳ썼땓块䥪鹭㽃陥짼橺㺋꣛拃蘜됸꧞棐ǭ荣嶊鱘샖ꐍ吱ﳍ㫤ә븮좵퍢◒᳕齾菉ﺠఠ๞秊⦻뒃Ὃ﫺ᚎ꧄簹ⶶ骜쎭䆶쀇鞽쎈匠榆錑삢곂楋ꕅҩ헼幛٧എ㓄ಱ睿瀇颙ᐋ뺔䧬芤ߤ곚쫰⏽ﻨ㈸㺴♏瞔愑倰㪵哴腰돖辕푠齞ᖎ껽⧪̯럊죲눮ᖁ癋䣿懚熺謧ⷯ䊻䗋ຣ章␆盁誫䙠螌ẩ⡫䯡٫ꋤ뼩䟻캢拜窦䜞䜺䘪拑Ȓ䣳歂史阞ॴꍑ㇔脤푑䳔듂ꓗ໻Ṓꩬ⫧쫀ꥌ༒桏疄떥ঙ᪴秉峻຾䳻䅩ῄ㎝쩰뇸牷㷋弥蝭㨅삣눗朑음록㐚ᇸਜ㠥︂䘫◁釕잞눵읖練捋揈±䋔싧ᴣ㍃邧퓝뗆뒛母퇱쏃៮鴢ㆹ双淕뤛燅Ꝝ됨緷垝澑皻䑺훓灐ﲻ੺靓Ҵ걓㡝ೣ넑쾜➪에ðֵ᭖൐狡ꓤ▣Ⴟ獏뜢꿌鱬襱ዉᒸ㚖뾐ᑳܜ﮽墓ꈩ藞᪨ᗤ窺䠆㏍㬌爄鮋َ䪚뿡ậ眘習窄ꂍ㲰啩珔닾㢢裵뱫錜퀷癑喉䯖ﱱ㕆瑒ꍝ덞众鬵붛葾鱮ࣕ튝ꛏ궃푾例࿛飀„龋ꊋ他㿖۴ދ㭛릖❐噍栵牑둾䆣料ጞ穂ṕ皛ᐔཁ䗴ᢰ쀶漎ᆪ䓖ኆ䏷⹃섗絯∑ꂩ੟봋횖㎥齦챳ॾ扼ᄝ園辙쭿Ė謑⭌왒㧳펴晈ᬐ榤ଈ엝㽯ȿ䢽秽별줤⏎둾Ⳬ⅖솣ܭ蓇䬆Ἦ붉宠햹뿘꒨湀㠹磻殚ꗓ膫鍤틁뽳⒳蹾ᄒﵦ絻√실孻婯鄶倌༕ꀭ裃젃ԅ䭬綔Ĕ❞숼槎⣣퇹莈瘴ﳆⓙ蠢肿怓⊆羄䣼球敤ⶀ꾎툖砿쏣ꝩ呎䮨靅繱沕ꤷ쿩㼥걻朞跧繅▁椖⳴惡癑⑑绰拙꺑䍂弩ꨖ뤖㐟䳼ﯲ숅쥡•䖙虑⡅釃ন背函仏穑Ⱈﲹ迬꽴꧅⻳睏姓⫝깷싁혔숢ᅅ陑꘵༡뎨擥㤼젨혴﫹負쟆饌똾嬨钝掐ᰎ纷냆툘ᩥ⑽貫弄欆썅索ꀤ׏臶삁᠐䈢䙚ⳍꇯ宝멩鮑癝䤅荮嬹Ꝍ쯎瞼ⵃ叩쾎豃_᭺脎徂镅᛻톫퇻草ࠡ䊠耍퟽䀔忿柊袛ꔈ芛뭣ꭂꬆᰑꭴ洑ࡸ؂㿾Ȯꇬ鏤䌬綊탎ங粌キ尙溽湶䗬昶㺗Ṽ玷♻২駤헯鏱莲뚂춊滘뉈鎈䇞㼈ϐ水䧋ⴃ⼺懂鄹椑䜷憞緞ᯑ䍙ᩤ게쑖鑔睴ㅕ鏼뫑鈰佥ᄉ䩧ዽ賴홨馲꺯䳺颓䤾箼祅⑟狅䇩鲢讅缟냶预꫄鿀浮閭海慷콉–㲞⩕ㅛ䪮쳯ᙾ䠶썆鉈ﬞB昸椨慭⇜秼厷먚췛됣쵖벐䙍柎쫯ᾨ⑿Ⓠ謫璲쁯砭䨬䧟த뢽橨奝獩凑冫䪵帶쯼䲳郍ꪥ탊ᯃ꛵ﭡ萉䁰ᱡ昭ẩ䯞෦轋암涏㰙ꌕⵀꎿ岰ﱫ℧ꏄ鳳路띩朎辒뺂0厈쾅嬐焧漊ᅫ쪂鞛Ǜ䨃믿ሢ耆쿏⺼벙竓ꦟ븯꛿흍완㞧㈏Ả틕鵅俭忢줵렀䂕鉜酊팾泽쒿⿻鮮誋霫埸駑喚㷈퍞匋ⴶ曵ᑓ讽㗺ᬓㅰ◇諺פ葛缅ૠ앗㌯㗰オỜ돆跼ⱆḮᤏ䄣渚쒗푔럀䂤㳓㲸휧㡯㩃‘諽╙砳⅌ᯎ乞镩䍢㢐猛䙞ޥ扆쓠ᆳ벣駴냪ⶤ놎轪枋鑞頃֕㫍砓䐇헜쿼흝簒ᦛ干噆嵓ೌ笋ꥦ䅢뽵㑡녽鎯ᙧᣎ䡺걃롘姫ᢛ朻珓祟؝阤罍ჟﯲ翁ẃ婤㉬挺ᑑ笢࿆␂뇷躻혛難㓻׭笨㧙⊰䟷㊑຦뼺퍱⼇悶ꍆুቆ䱘灾㰥올騂暃蚵鞘幽ﭰ揯⼫䂉诞컍땩嗝鶬Ⓔ봺⍘匠왶ೊ⟌鋫ᢠ讀캣⫃﯊玵綒鉋髠뉸衸鮗喸쌖봍ꏟ䦥༂읟鈤찭멌හ컋ﭥ䑉嵫ᴱ灑볳䅾돏쯆裌㟺മ류흔Ⱉ㋚␰節⌺䩚镜㝉謕௾㸓й꒣珫쁅⁳쮂쏜㆕砍훱樯༒轄﫫䡄욖ꚽጯ篑㞳ᙟ磅굲鵌鈰嬄픊ʹ⍺差ट싽ࠃ醊䨽큦㞣쳧ꉥ맙뮄戤㿄䏫ᯩ庼韛到闥Ḉ椛韶翺䉱꛲쾓糯緣ﴫ巔풽꿐뺒`푵搸槰왢⮕븎蔊쀓᠓脘ꓨƃꁌ儴噺䟀Ɩ턐抸볆鉻꾪돏ᗒꟁ侮㺟䗹姹ⶋ펧악펂댃ﯝﬠ᝴遁汅疪酚㓻臁碈裞륌옽ᡡ䬣謄횠嬗摀膬煑ڗǸ蹌솣瘒䲒㽈㽄鋎뿎窲ῧ網쿚綵吐帻ﱼ挞狾塈펰וּ௜揟㬘颻ퟏ秥뮑詞䫖槜쒀䇎릕驫翧ﶸొ鑌아┙輇ᖗ䴚壟数ᢕ缴뼇ﰋ몟翢엪ඨ렚◖ⷓឮ铼斟㔕ᔱ贯帗뺟흿ꈪ⬿냆ᑪ詏걹쿩㘟źĞ榹⩥툲ꕑ糧ᮯẕ㾂࡭识諷믒幅姸鬐⌲窜㨷觺൲䠱緘瀹孹쯁坷縿銑㹨ꑝᢜ륛빛㢵뫗ᩁ낳殠烞譔蟴胃ꑻ揭碲ና䞒蚲ꖁ陊ᡤ퍲뻩绹յ鶑삭㙶ꏼ症ᶰឋꅗ낢銆犀剬忯૏뾏犼嶆ﵟꓒ҇돒틆캺믑耪篸䖲벍씢渓䱿㠘ዷ釦픕⭣᚞镣遠無㼣걹겙驮䗦⚡䜈麩㟨☭ሮ꿝詭셆卹뿩襹綠撚⤇lj콦줋䨞ꞈ砡థ䨖崄궲༙圢簯剳扺僂呙ﵦ芭똽㆖灍带뙊ဪ솲坅㣆衎痧囊뮪꽄텒燲ⒻϓⅦ뫥た佝猯㔶䣾ᗘྙꗺ춆ۦ▯]텼ળ⻲牓谛配먒䏾ᐃꨙ端儕Ųꅅ画뻴깧難䌛䓵瑻A㆝띀쾥⍬ ࡭⶿쾀஗ﮢ᾿虘릞ۑ絳鿷⣯᜖텇䋫乍瀡⭟挫䥺䢮࡝扳䐴䴡鸾祴勈븁藷愍롻疘靡팕擕侻駁킆വ湾彦ꇝ蕓ڨ떎場؎ʆ臺篥뽭짯岾唋ⱛ衃멉ᝅ๋溑犐ꭐ低汋峅Έ跉䋂ئ㔖൵巗幺蹼ﶬ뷓昷矊蕅㧟↽㰩끮湈猱յ歖혅㙊뼭쩭헼Ყ䐠㫿ᄅ亂俯을및﬒蝡`樿㪹넖Ṣ⡙ເ쟄嶺퇽襀㌷䱄徍哭笜䀉સ㋆ꬁ䵗粋⣀㛦䷪鐿Ӥ︡鈿￀䈷忿ꂀ懳ῼ閉᝞匫⿄媐奜䏁斞겭㍰ဂߍ韷ﮭⰢ㳛썳饼戼㣰繎籷ຖ酀ù㐀姳㸩æ脾眐⎗嗞鎼筊右뫬෋ᗓ褁ซ愓雏罚蚺⌿꿤貴䌘䲦鴮㜰␣艇맩쟋瓏넦냅鼨ፂಐ祯ᬬ鴓膿䒨⥍熝綶ⶔ‛䞽䷞彫璌ᒱ뤞О锥႖佔쓅ﻸ믪Ę龎瑲¶㾞⼀퓪㡌ጴ⦸霝⍴௜瞽鈊࣠ጱ쳡獖ꈭ⒂㪊䟧뷮塏᷼ᰎ춲ﻁ䝾겲죉ꅾ왬䎒냗岸ᐝ뱉鰹蓣쟲ケ秬﹮쮖㓚⫾쭜緁稐须䒍숉Ц䪄戎䕒Ἱﳨ禉뢤춬〙廊༭Ặౄ핞㴘蓿䁻坾ợ훜뢖䒜討윺쁳賮☲꓍龠做쪤㤥뀫鎑벳늫뤅؋놫烽㨩슝㲾碧仜ᙊ덏ࡿ멅㫠ꊕ譄㥾縤婸ꀫ鮒눙戦ᜑ饄뫞Ṟ吴ꂅ䑜갩┍ჰ寉들็蕅랴埏콦瑆戟ꛒ缟厼⎝叕빺곊㶬焁쾅䵖楃輟砈ꏖ⤰벧ꑊ뇎뤲鳼沀ص㸉퐠솾榡ﻁ臁㨦ڌᑌ홭끉叶雌昈⛊牀抐ﱙ撈ˇË裘쾖ਜਪ쫾ᨚﭽᮮ롉癧盋ꢞ툜韥譎揬⊞ྐ喽䆫豿⺖鞢쭚읍㏉憉ⶃ横쮂㟯㯕癨篳껒ၱ듡뱌ﻈ짐㐱率䶓ᾋ귛뤟ꝲ瓦궃㲛俛韂呜㊺製渢擡㦅㻎⃅ᒣ喋㤸Ὥཆ鷙䈞⥍套匝莖˺痡뇅√絮侟䧑ւ䩽詍빕澄쇦郣蓋죜褪ꠞ낟扞㱣⡆벂芚襤䟳債ﵸ欮뀯몕햩ዖ蒲琳孍菜׷努ᮘ뤯縣씍餭嶍厤㻞⾾껂崗잀齰鱯ﰍ㽊岕膾몏喭⟊甕셸픅ᾎ䬯鱥䳓뱽ᲆ␾⼉ரꙅ膜ກ녔쫜ꕰ針ྈ鯔⹇焯گ氛ײַ릉ࣾꄊ賘㵅褞࣬憗뢍ै᣻ꍺ섃콦緵圕俛똇쁁쟔؇≚뺿柯ӱ偨勔樳᳣ﭒ쩖ᖒﵙ⫿먙곶駶ﵠ傩쨞퐬뒟㔦⻶⃾牻͐즹ᣊᡛ鿍⠣銔뀹嶊縉钒ᅏ꡶'톀ᚈ嶱烩ⵎ參㭦鴭뵯ꭞᠪ쉾ꍤ✨焩ᭅ獯ꉳɞ䚽軕镲꤂립஫当ÿṭ힃籨ጸ㠻俥ფ畈⁤縇㻚빟撼玒᠇ྷ捁徑쯦햗砏␱ࡽ᫛剤ꩴ펇셟鸠例☴娾Ⓧ卾觊訣눥똃鼖쫨슡恥쟏⒇狀ꯅ㡝门惻䌜傖ﬓ甸⻺弦Ⲑꑇⶂꗕ禍⌌ᕴ茝候엺곎记ꂛ⦔坣羒ꨝလ吉띣ዉꝣㆎ甮ᰡ鲩ꤦ栗㙑ᴷ뇨쑊᧞茁岏䧛䢭릹േ⟌ﱈ厵䢂ꘃ돂≏䛶ꀜᕠ㌯毬캌㛝ꐲꋥ剨얋આ튟쿯쯮꟥㶉澃ﰗꪎ赦겵㊒ᄮ쥤﹤ꇟベ趆璂뮩輜ﬦ쥞铫黣籹㑻뼖ຝ盌裳軠ࡘ抏쑠欳䝌Ṳ罇噳䍽棧騽ﮗ턔顾嚛柧⶧孊ኍ뢈몱畁뤸ዺቭ몞ኮ幔ᛖ㭜齭鐮匓࿎偪礽✼䤉糇䧡ꢲ蠋⠕⌙✐뙖퐇똝≦彷芏롈℺菀茲瘱羼눈玌䡅บ㵏ꅝꏼ왧珟잆蚪꠸爬ﺊឭ鲮ꆐ먑듭㺗㬃罏밵폩ᑲ룞짽民䫂遌节歫伵뜃㌖鹷꿖厷ꉁ嗃꾄萧潳⥰᧌뾡䖹皊⠚ꯪ誉統㳪೩䊴ևⰭ巸灏䛺⤘窸醴鵠슅쎣შ綴騵빳䂀깃ꊬ㉥졀ꪓ㔜衷駡㣍쮲਎ꉆỤ䠧櫁ꬫ쑗眗઀ꛤᵝ颷▎᭧倳ꪠ곂꽊拪内뿪ꎱ䨔ꋳꃨ껌帺鿬Ꮘᐨ‾賣齛눱쳍꿧礸ﲳㇺ뫽뵟놻⫥腸稉㘧萦邝﹤鷡͛᰹긮厷낋酳܋莫灜俕㬡꿡툞寲⋽令聸༩犊࢕쵦땭쑘羏䤤荢❘湪㤬超條ࢧ휇㸏偘걳뀊墬畭錬몗鉎諅攲ؙﯙ횄颚㮘≯ย䇈ᱳ퇌ᶊ忞亚놌熂睯윳Ꮒ忥陭濧襭㊥祠ﺴ㳶ྯ嚁飻۫漰슑亚﹆한஑鋻Ѭ꾇ծ鿃̠ࡵꑄ卷ඞྵ納惼䉙◘㦴ン囃अ쵡酶骴ꈛꋘ드ꡀ叉抂훪鶓룜饽率霸栅孁៶멡㡩㼡抬塦⸷悪亪⻇䦄뎾㺥矧詾᳃濹新ሚ鐂茞뛶㵀ﴷꆚ栉㭨忙旜᷀枳핈魟狽惸佄蔩焫퇱㙠࢈ᜒ䉄ᓯ豢墐잎⾨౫㉅ꔦ瀷쁷䁸鍜ᲈ弆弡蕑헢⛢ꉃ턹墯充㸐⢽ፍ쮨⎺㎹䓑람觙히먘롩塜⨡₧駮⪜ﳥ扯隴헆᪡뚗睠৭㢱⋊䎨矰⑀␈ꇁ窨濳獏䧪稥疐㵒刐奻밓澐鋞浾귅䗵ﳐ良֣뜃矔唊ᕘ⧜ꐷ﷩㽞ᢨ륁䙈颙㉃㘬⟚܉ѹ京啸ߕຫ㩍嫱ꊅ퇞除㭔忍ꌿ봎螹플᫷泺郢乙燓컔↋쉿贝ണ꾩柎症ຣ垦鑷⏓놏깹獅篰ⲫ챢ꃤ讲ﭽ솛ꔖ輙矚䷈绻ꐖင텼촷婰봼ﶩ趑헙퉔⤪趒惗똢ᷚ免賔ᓲ鋮슎闔㺔뚇댽駏છ门㻔復ỻᦼ碒햏轸幺⫝䥲级පᆟᅎ姭ാ恢퉲祐땎ಞ鑶愣䉛ꂔ麟ῤ㪍„鴏馗ń輻忖ꩰ屴ᾷ﫦ﹾ矤ﵾᱴ콼䞣尷ᅩ쩆雭荺䄫ンꩰ뗹鐦괊疜䉏婇▿腮篌뾰뚒뽵헓෉ܵ媊鶔ம㍙餖셸뼂䰭ᒉ秕᱾缾꘱덦ᅵ뾡젞췝웉奰䰸呅ଁ껿ሙ眤靥펢屪嚦ℓ篨䊞轹烢晤뗐珨뢜殘ꭖ鹽㙄䰉マᜩꪇ췦Ѱ椔呂∦앎彞⍇꫿⦐떶梷䎖㓮戴휆卦㔴ㄹ૓ቦꕔ䫫遾ሹ잼蘳໳ﭪ㨵䜮蔗Ղ᝞㔒핾営矿恭褼鏔톧቏㒹㺳♋䪕ࣉ굋쵉ꛜ螹壭➓Ꮄ綆柚꿎캪곎軼ᩳ權嗞詜緹켴峖騣珄맜䍤淝玄䗾嚴ሿ経˰ꚤ랲着搫牡滂嬢␒켆哙밠鄜䦿䞌텍褩뫠Ꮷ왳冓祩痎䍏✴ɻ⻋⛙⼟硙㭌蠖鷎ᾀ䵕ꌫ耜浓᭠熨菵厺﮹许鹹ମ砧콧㊣冢挚儓㛔괴了ꆷ鯳ోꧽ꒳ꩮ蘣밍㆏赢㰳堇蓍㲚涭ᦚᥤ⵬Ҽ㲉뗖陧荏䡱킰ૻṄ싧䐒僄衫酸丞斱㢅梐둼ꨨሧ➬턕ꥳą묕⼜ޢ앃嚳᩠변龠Ἒ疏䲝垠鄠僽㣮挅㯾珜위쫧슪䑇൰꺤蚰嫿쌯釢擖봙빁┥恙킈ྲྀ៍䨝␍㮝똠獏㳴윾ᛵ頩縤帚絝靥뾉岞옹䩈ꚯ暿ᔵ㐱醡ᑞ꞊れꇇዚ㎖塣⮂ꇚ钳羧쵰뀮䜘槀ᕉᛎ궒꟱ć쮖쏓˹ྩ帷腩㳗ኺ낷朲濖뤞舺瑎歼퀃ᅩ勪裝ⓩ㭔䡆쬓썀힠⩏羸ྐ漿㐣켋୩ᦖ圯럷숂껛償Ϣㄠ⫓묒䢧젞೼뭒ꉲ聍抿地摣梱⏵ﵭ펪↝ᑓﶈ欟贵잊鎈ѣ癩拻躀錳῀셋变䰓쑫꤅뉿ᵩ᫡球矊ギ뤶쪻합㡜ࣤ鯷⽈젔刢딃鶯듄俱캱좐醴箸넎殧ᵸ峍梖౒ṵ硍ᴪ䶐鍓ؗ֏ᇏﰋﷴ鹿彿繝澕⭴਎剨쀌맩鹐Κˡ⚪峰䕷唕ꅨ▀ᱺ畵뚶Ӯ月Ꝭ빊豨䖢㡿䓯粦ꢵ嬮뻅㷍ꅅꟽ㺚욼ꁤ綽も㋼엠浽꾭⦏㭛癹䊣炔畳뫬྄䌴Ꮦ驋⪫胬셌帾鹾媇ꗍ흶鞥듻쒪筎漎䝾ㄹ䗽២捣훏繭ꒅᎯ둣窉飯偝⍱좄ꔩꡙ幹춀䠊⚗摉퉶↙砃委㵹郡洆씉嬨㛯࿺拷뛜遲垦죷逇끛爭衷끔壈⁘㡓 ᛳⸯ个ꑓ룝텆损퀙쬇蹅㦘譊뉍୛㭛沚㾆滑⌛帷庎㭤䙚둵▾ᵐ᎒团괔㯐䕒叱媜ꝴꭒ酘꘵탓價뽍ↄ﹤뀾玟ꏻꗵḈ㤴ꈛ嘢冐痌筭蒮ァ죨兯焻疻ꚮ귌祋艬꯰ᖹ⁸ጙ㈶ᰗ⟈葆Ḣ剡䨱ஞ疁猢뗼磌⮆夑笡殖쐅탆ㄒ࿎ヷ侉坓龥礉촟鈊燢ꢤ㫢ﺜ덂硦㾎卧ꦐ⽶摜蓵딻꤀뮸특啚⹙륣귍퀖떃䟿倢뮠꩏鿊褈蹝趉솀毖晬綹堕↗뻌ꉬ鿽Ჟﹾ痹ⴹൂ捤࿿訨乿Ộ닲⦬䯰윯ꩅ籹菹춘Ḹ묀彖솃畹定ꉵꯠ曁ລ瘴ఘ淽镭蘨귭㦻츾䳍쫟覡仰ຆ箎䉫澣玴⬢뜱ぷ斤䆝䷢⺙뷏룋ᥧ펄趣泯⨜祙⌼锿㣿濈놬붾ổ衒ȿ⢩ྮ㙳笷ꍇǠ紋ꊏ⒩ꈢƗ헦⯢䉹㶋礜쇤ឹℍṑ攆茰몝➪봵햌≓栖췔髦∳큭具詀웪戼픊鎔浕隄U獼鈩뻤傳㏿㠨₧攊徳Ჴዢ稽ꙛ뉀鄈ꀝ猲窺⧦厶渜㡿硙읱⒝贔뺳嚸◰銧ꂔ鞌鸨킩7ೖŃ싽旱줄뻾泠ꅒⴰ閹⧙ⶃ㉿졛镝ᨌ캯ǣ텉ᡣ┸红א쫪尜㥭㬕ᙱ⟆똸섦蘗읢⒥ཁ쵖⊏ῑ櫳뢝暭畐䯊๬䑩㫂낑蚒꫃᙭Sᴣ瘣⥷醆㔣ߜ௤﬿焉隉実䝑ᢾ㤮ゴ魈䁥弗眖㧃㻗啾펟ⷼ켕틄嗭缼鿷閆籒㱧햫孻뽪兰ㆎ眸桖⑱썊싍丆ꈷ恣莀碈䍊Ӫ耱꒣쬣藓躕ꬡ逳䅃Ự렱톅䨻ꮙꅛ폹㜇任ﶡ쯱烤ᯡ䛚ᷤ緃뻼깖䵻䵦⣼丁阓弟᜸뾃뿧轤痔毄㺷強䎭ij令ࡠ鐽廎搤䃥诶헫≵翞ㆯ鞱㧬쟒ힷ钖愸䠤໒ﭿ谊⢫ኵ똿敊䗲▧ꖮ꬟壟棜媪腨⪔〈쯜C뚔锊䞸℉൴첫⥢긕㶵齮쵄㩳垊鐘㫡牣ㄊ蔸괣㍲䐧ሣ쇴ھሦᣕꢵ̆殛榺鍟⮎珴팶䕲謺粞笱䡹賷ཱི삣잲➽閬疘㑗靺옡㘇㎬퇖⋇겿贩잸ヸ㔾䯩䚂럡㽱竻᧰攇뻐靌ǩ腜컧寁ῳ㟹굕褨㸯윫ᐉ峿ऒ砢覆測힠㬸Ɔ鸺陕㛝묦蜖鹬첄湦볟樀昊휞镬茿损ぺ禃ꥥ䜐닼螶枉ึ搌骼欭⺲矠㑖듵ﶰﹷ캽칹췮⟎ﻆ䅓얈苓럷理ᘔഷײ헠⮑纏섇壛布ុ଩ࡳ⺷鴢ᰖ鉼묚ㄛ铄姑祂䘋㱿㪆ᬭ鲽謘唖㝫瓸꠺﫽효㾄搼寉摥ﯞẠ﫭晵䨩隅롯徠䩅Ѓ鸇釋㋥ᖍ屖班芉驻⏨侩抗םᣫᒨ鰒䆳멄䟋뵲狂谤㮤Ѩ瞓㎇齸沬鵧ں█热깶둣︢뮤柯ꟛኜ좒Ǐ໰欶셿ぞ竀鼽䯤㟿㮳˺㫘뭓䐾涥믣⟢ᨂ깖崪⣾椀ꟽ㈞⁎䉢寱ᄡ꺧䮨濟膑ࢱ뫬瓄७⇶嶨隸쿣榅⠈ꥼ㔇헣䘵푺瑗ਖ਼⍵醵잣䀈湝ᄗ鿱䴹ꆊᾏ沈䖣돾烒ﰪ葩膲聥试ꇑಘ饶ᗲY㷴耀灷抽ᘁዮ䌬ꭽ䑀怅⇨Ẉẘళ衳恌簀ꨂᛩ郷躶쁴咻浦䩟蝓蘎巠迮䂀紘킣䂭毱乏셼ᓗ윜빮핅乛푪䵿듋㣫륇ꠥᖋ觑청⸅䅮ミ㴸꺪箤토拍룺ᆓ䈀ή酀䌟퀾督飖码葮ꍟ⽕荅ꅗ絛ཊΦḌ镞ᢉǢ콆튊嵍왻㠎橝f䟺ˉ緼ꔑ醛க鶍柢㧑昆̆쭧㾎䨲폸ヷ儍퓯﮻䩧逜몯罠殤ﱿྛ᪭뼠슓ᢇ꽲袊顈둺廙㔪隕퉼鰽඄巩댙돧盕✼젷䃸钤䝺䫋澈楰셏墹ᨿ㶵圸ﬦ촜ȵ旉逴뉄鐭뉞秸鋽螀魷䔉䭳握埞筴ូﰢ髤鵄絗裳ⅲ鰏飬㻶퐽랇잻㥱訙⟚䎚ꪱ섢㱉ᮑ騠衟澌䩸ନ졛玉系첄崚盷⯐ꥦ쇊紡뽡渥煖仗饣璜ຌ⇮ຆ䳷卲⡔㹳湿㄰瓞㥠囱⳽遾ᶯ検鰜ี醳繸酓큱꭫䳶彞㢝菨ㆴ឴១텦索䜀藍﷯붊亸銡燚Ƅ﫯來響빌龟∘衾䬮ꋨ鼙腼뿄諻뢗ૌ뚜﫥㗹ᴦ쳡஡៛뼗剼釧캠᜝ꄑ莖죱ᛋ䲗ﴟ険藹␺鑎￞㴳㰗ⷳ쒺稫쳜ᥜᲲꊉ薊抴잸텳殙瞤㾪緓⽩坶雨曝嗚䑎㛱ﰍ㴅䂾綩ꀫ戗䍽࣢᠍ꤚ止뭺㐣蜝絾઴焑⻄ꠝᗳ돿俤藜엥毎槂툉꽵륎鰩屪ὖƈީ鍊Έ霆賸叽覻삼ꅥ譻ᘺ⠺燡竱⯾⑄ꢝ蚰瘙㵲쏉嬳䠸ɛꧧ귾뚑꘣庻쿪姮봱䛞䝙儍퓦琫ꟽẐ巇瑪⩨荠콣㟢粻Ⱏ甍駢⭋ᑧ䠇赵죩馏蓭﷝짼园䆩졒Ⱓ픖繳툩ﻢ膲팱阠❳뢖蝂犧큮≣㍋抾騡ꅊ몛䒭턌뤲뚊걳䕞뇴ꛌ鉻迬迳墦鵏穖맃뀋篂ⷻ嶙뜳픙殑䶟ꪡ觥돊讖맧㦂吢읓ꕾ㟶ꘌ밿⛻뢨Ѓ큺鳞䌮⬬錌ᙴ넦鸿볃앱閯㘒礨㐀䑓瓝뾈넕몵쑒⊓洜褜繅촽뢤㭃苩垬磁徭ᗥ䔓䲏뇗釃ŀ䵢㳹풙骇㈧솩碑뭪嘶屘魉䣰綫嚐캙쨚컝옥鲳㮇ꅕ돫켃ུ믕䵁鵂烫쇴䷑휅늯훖䊛޸䥻써ጏ趮尿윜պ䛙ﰊ礬壴称큲巡抯촌鏕㸞行惮穇阪⫆㈙䑍릥੮쟶槍뵽ꩂ仱糫橏㖛繄䷾貵膞쓉놐洋꿣Ⱑ䳿眦㍴灇↊쪍지鰕鏯̄ꙹ㎟⥩鶽剸뾘⧪긭烨ỹ綠蒄칾Ὡ䀑찰頇㝒了⽳ᄟ減ᗛᖅꀦ᝔넨ꄉ硜൓蟐ﵽꌅ熁ᗿ旭湻꺿辫귴椊薺疤਴葞榗䂅쪠⑷婥蓈솹묏봪湇ퟍ롛੣鱑燍驽ꦽ鳂꒩☖훬펷孠㌤뇣↾쩪鰴堰ᩊ홆䕫ᕙ掶ᮧ㤭Չਇ䆭꧓宆瑘ᛋ䓀쓮䚆宭೽恮繝﹐葋櫶뇗帢꛱㼒㋌븭ᆠ⊝焪␩刨ꅊ⚞箊䥫挭♉牵㯑奛봃렸䁎睗뼐恺襈亠ừ鷾㫡꺪믩笤퇌뺆꼚䠨꙾樋ꜛҩᬋ狓ㇼ鉗啩葊㺮ꦷ鼽㋼ﺂ₉큜ቈᔔ褋㞏ᑰ輦駅𫊓ሀ跓ė餽ϐ槿惢訰味蕼圹嚈Ꞌ崹퇮㠵啝첽뾹爦뫻Ԇ벫괺鞼ﭮ뽡곖᨝း맓貯䤝༷㉕瑞紏풶䚍풼㮓콙∤孰䡈엺మ쎻ឺ㞽紮磬㋷Թ몬ﳼ햠낿霼Ɥ䳚謴긿᪦㰥悛晙䋳偹漡牶뎐꿴╅蛙践يꡅ袩㷫ﳧ糮Ჟត덍歎펀逤⩌昞浆蔝㡷冰⌵쬢椗⩌鏝;䬭⓫鳑竲왨侳磐我ᜥ㡻䰦ﻧ쇹࢑뿺좔㩩抮ℜ霄彺ᵶ䍎炢╆皸㛿ꣀ꓁滍㻜硵ミ횦駒箇繭罯珌苹왬≟徍抸꿸⤅ꑕꓷ䱴䅡녡擶ដ쎉悒轔຦뚧㎶蠾辧࢘곇韝뤊婀柺畕곭⻈㣦甞ゟ盯华鋷펻֙Ꙧä힓㫵솝젵픔署열ᰱ∲Ⱝꇈ拍쓇鳀ã╎瓻꫽췅㙡锭爣룢ꡢᷚр䛏㟰찮芺쎒辳艑׮蕘牸࿃蚏ᰡ䄭㑀⺍獪㼮፜䕨ᾣꅅⱅ粒齅绲뫧譴㜲ꋪᄘ閑捆䁢㬉⣘῰揹養溾菽陗脨酂㦡ࢉ뮆㽃ꯟ⹸悔㑎漣眧퇢痏넢ⅅ⅑鑯ᷳ⧦뫱嶪਑蔗퉂⾶쏱颏僯떗ﵴ率ᕣ䷟슂⹕俹ﹱ䀐仐衺噀母豧퀶抾࿻ૣ頙燡般熓牂уŜ턐֩폷ུ暃㧦ટ㯃랆鿍赚쾞䀉싑ᡴ␩뉴⻨㯒竾ჽ窟ዕ陚뭅횖ᶉ퉃窅殷烓ᔒ䑗絆䕶漅㽪씝⿦껤洰ꢡɑ姆裥늙ﻥ୔먽讵違㮖ꏀ쾒ᣳ緐緲隟镈吒䇕뚽瀖⣎稊菵誨璂䊭メꆡ蹻㥚ᜧ쁏⯱웃싾Ⱔ뫤䖃ࣚ哳䘑꞊餿俕벪ɝ逋瀨雨낊眨㾀㧜㔑ꖢ꼮듨唈詿慜▮㴜ཛྷꋂ爃傉钀唀餗Ӏׄ誵뒚殳Ꮼvᵵ놭쯤遳㟑鞰녇㖫볛Ŝ첕ﶬῑ犌㤐떼캦災감閥⩿輦絏祉疵ᷩ蜖䈋퐿寺໧὾ꈷ咕ḧ鏰シ虦祧ᢔ迱㤴峙㸥텥酼ퟣ淚쭗㦝Ⳮ硷፞쏙灨蘩賝琰氛劌鷋襇峲䧓︤৹턎ㆡ䕬嘥㽽Ⓦ㋅ẅ缑䚏紖솀蕼鹺㳵拣䥵更嚋쒻횳઴䙎⑂ꈓ飕隸䂌㍥邶딙枞퐰ڲ➈훎᥮燆嗮蜃㋞ӄ㩜嫳얟똀톬맃¬쀹䡙违ᠼ螫㽑闗伳毃྄⾔폔녴葁홪龽䖐젺肺幣뵾略⸨瘜不姃齎跻然蝕棘雿䊉䜍먍䀷荖ꟴ໨틍Შʭ␧鱧猈ፏ⧔착⑤큜㱤꥖⧱疑谑腆곻㋥ӑ净칎䱫ᛈ⛂➸ଧᖑ싡딏⧸Ʉ낳뵟⮲岿♬ꕘచⰜ鯆薲圢뫞둳㙫髬鋫藧翳㔔ݫꧯ윢ᓈ竊籧酜濯뺵ฃꖛ낡౪榬❂ኳᾡ蓹ঢ়랔皖蜟윀꧂埌旎ꉽ፿⊱䈿ꯞ藝笿ᶣ뇞廿왿ᑷ鷝窯౞蕍ἇꐀ军챟ॗ䋔㿎鞂徣颬쌟鍢օ髢ଷ呄㽯힁༑ᷨ瓍뽬﵎螽ถ⟽蕇㓳盡䇔Ή곤ꅶ鱲慂병䄼寔붷ꚕ崸ﺛ⸙丣쏘䵿眸ᧀ㣒ꘀ佐᳾崶❘ᙊ⢔娺⓹瓬뮍︇䘞䠫崝䚴흃㛭鷨㬟ꩧ渑升ᶑ찕儝囤착鲯ꀧ㠐캭⶟貔裇㝞캨癃男᭚ছ盓錢﵋퐋䶖鎦芴颼뫽ヽ뱣ु躮侲ȿ﷫擸깈痞爟㗁檋葘濹賸弔ꟼ砂隴縥톿곶鏓嬡㞣龓욢㑰ᩋᚓဧ㒽렍䉴孉呡眑틟ᬗ氣࿣됖㬸ᕜཌ䅙擥晣벨⥸ꝯꓒ횔얻癡乀鯏﨓勫ཹ甴姷ꍾ易뛤䉲䛺툷け恖㽷擦㼄붽쁹猳툺뾍\䇼씲넜Ҭណ茇䗽⨷ꆺꈽ檰顽మ换ꬹ肍䬮⳱㬛㫀䘍氧犅䐙ꏣ఍칠▻忭뻯ﱂ㟛䰗퉌㎨뎶၍癰ṝ霘氫ﯯ퍉⣭銔ꭅ捶牎傤路ィ졨მ뺮⚥䜳숌铋鹏ꑜ饱궯繖廏뤛ĵ蚩껔쐉ਙ듧㜌帏鲰賏婃鰧虲㣶䜑详ອ畦≹਽抟뿕ﱒ間⫠捿翄岟ꄪ霸㙠䖟毆஫ⰾ罴⤂颳鮜㱓𤋮륍訯疰킿䓟杓뉱ﯤ濧꧷莚⽚蟺쟌結슃宿焽硵鉓嚎熅⨡⭰㾂⡧憸嗀飩틦뿢鲐쯘鸬譁ڄ蝧浸脐죺剞씍笤䨼纛ᡝ嬼❫麹宜Ⴧ﫲Ḙ㺲쇟䭦蓃⬔蟺뉊潨眯⭇灄쐃累㖹킲ᵒ꡸悰띱硺퉼垇ᮁꣃ멵책秾ꕥ燧㬡爘㻠殭꺊䟝⵩杦ᦴ汜㳿甆ⱞᭁ呾劉ʼ묗ᅒ梼揧褷摶캷襤㝹✗夥컧肿㘟懔凇ᤓ탆峇┑붟퐄鋃读絲鳞瀈࿏펨衎擟廕࿥㼖㹀珨툶䠚ꅦ쁽葈묯ྨभ킣쳩ặ䗹ᰶ쐧탆䃐췕ᩴᧉ甁㉃㩩࡟⬋薧ꎰ㢵뗡㘾⨧ꯥல䐀煜坰鰁䇈硰惪著淘⯾曭䔬㷨ᖏ㼞륆ࣁᏣ켼耂鯳뽖ဠ…གྷ倠䡰た쇗꒴쭼៱⛧ᅭ㉝㱙秊臹๣荝渒닂餾ꉚ藎傳咑꩜ア䰦뽱⣈뻘僆ꌴ番钐劙ꇐᇵᗹ淯ᶉ哩檦췮㸿ⱐ᧲쐭ౌ奒鑈ඩ⿋꒟佂᮴眚胝뽟랬ꂛ俷쨨ꪚȀꯚ복窂蚋孀炄숀ᑮ硲翰ᨁ汿ݻፔ폑ۯ萂Ȟ鴪琤멄刂稒ꚕꔝ蠈䂀䔈봉䔪⢺䃘⥄ɒ毒䅀蚤䐞㐠⇩マ뻻컷敹箙馝쳟컮죌粠㡰ij狘鄀ᵔ쩾닧᮪䡿孙考䈓维᭕▲ӱ翍턼莵奼ጷᖰ∙蒬⥺ﯸ珟梕쨛ミ솷䟜ㄙ攘詥ﴼ⑳㠪Ὺᚹ쭿늶ﳒ㰙쐴ꩁ૰峱型脻磹膎瘤⢽䳏뾊ꚥ邤埸픏툺ᆖ⁂Ꜵ疙ㄠ㹪羽䰠뿕࿓ᒌ䑌偲卄笥餿ក몺걽㕚힙๊囵굅퓏챕倳ᓶᢏꬿ檄ꌯㄌ쫉⪇蹼붻稛Lꪷ㠕༇ีᠮ戵鉼嵭៛ꠣ찹ﬕ劋ゅࠛ棡┘웂Έ็䷦齡갈ᐐѵ횎ḃ磻✃蟙ꩮ⧝럗鋑鎻劉딾䤳⛑ᄫ햧棄ᬑ뭕ꄓ丝ʉ曝יִ♏᩿縒襬╄ݤ蠼綾꾺爫뎙圬燻㲅ꨍɇ힄쮤뚘ⴿ⮒Ⅳ䬋੧ꨐ韎ꨇ盆競ᙯ슗癑䊓㮻您╓ᰫ❱칻웨ૺﶘ孓볧셯澿蔾ᭃ䝑ಧ鲂촁騵떩㗪쌴鹭黒낵燑렙ၗ敊셈뢀寑돺呸쯀퉵㥐媔鄲揮᚟抿豗ઽ흛ᰒ믳懩䎋彶觧祧胻귖ΥᎿ斖†禿얅ⰹⷘ䢛㕠꺈掗闬龷䂳墉蜢∦룥䳠ퟲ怡环╷눾⃖飮姲䷀ꊴ틢筞뻦㥹⽆帆篺䱵埪놁甠工踷ﺸ㹏埪ꕹ㇁쌷蠽㺮짚魉괆☭䛲ꪤᳰ쎓楓⁚锽֥褯뻰Þ⌹쬀脈툘⅖挮ო龆齚㌕鄦럇덽⸐噹징ꋻ戋ꕃ靲넄汎﹘噠ﻥ式訩进漾৸쒮䰟ሽ탽谫⢩隣葱蹎닿삌ẝ晩稏Ш䀎铏糪쒿᳑좜홳髴秹ꗵණ荬肮멀涐ݿ﫚汷罁脖妊숝ﲤ㜚쇋쵷줬ަ침뛆摘ꠛ苐鵦䀀䷷ﲈ쿯왶웙黈媻叕盁㋾㞋왤ᜈ鎪揶⎌◟ꄏờ퍡鄘䣐﯀ꇊ䥈ꐘ쏨韍볆밒濧㽾ᄌڴ甪긟ᮗ킜룂䣋獡豯먽࿡✸≆㪌㎇崯졯주溍⭷죭ईꯉᣖ ാ彼⠴틣ѡ눫ⴉ콹㾶᨞﹔껰䲙㊚⅐댈呭ᮘ칕㓚꬘浊첓䐜촱ጄ䉛縣ꍛꈢ酺兽誽컶龧ฒ쪋☘슛닼䊐힭︑͡솈㗛ᛲ諭覺ಷ괌ꏫ⍅給렷ྞӘ囪౼뗻侁஘ၳ盗뷚쐟ᡇ钝Ḳ콗⠸庞뉻ꪘ䆅埈ᣠ⎬툈垄Ǚ鳪궇ܻ哪扣쑸薃餙湩祻䧶냊磻濂Ҿ澃浟䱷伕뛗ݰ㔏㧙勗ϵᗺ讃裶盦弙昌欔祅㗌퐈㶗῝㰙쏚簣浮爳ଌ鎘毶虏啃釚쓭徺発뿔떠䴮浲仲뺌꧴䥿嘤ﶾ魋籅㌋풇斗꽙铪ⴜᖙ캖⌿嶶생΂꒓㓑縙皷ස舙笚ꊗŐ睁켬鈡柈쩞嬨㯩赖充ろ䕾쑶๼蓗齤锠に␺㸳⪬ࡔᄄ峆㐰쐮냮굟䁏猟蜘撠橷䱶྾ἦ㰿隣票㧫뇟㻩擜慯냮迹앂轅ꢯﭿ뭳㫱衘轑勝탣拔ꚸ﴿핃橯ꌅ熤⿱㼽鎑管粅ꂳ꒏⼗ᅫ초獌虏䮘魿姍岳Ȿ뾿뱿穐蜁席蹬㢎暴戳ၯ䜎ᛐᗙံ☧蚚ᔿ竈伫া槣፮깋⇭퐧괟泾ꚺ玛廲㩉ꀠ雕ⵍ巉᭵槷㦫꣜룗ⴔ๻眵⋝깵᎔㝙콒狞펈䡱诀鹿霊ʰ걌䄱쵑搼ዡ魊吾뵌뭵䎤嚫뛕핲ϰ狻䤗库ﰭ헾갮ゐ텪艰=鯫䳖䔘⦭⟨ﳻꦗ偤黠㚬浊륃뒚쭾炃컩䍣✞秞ᚔ瘬먩㦄赇媌炶﬿ಙ啐晙壐Ⓜ橗藹齍ệ䋙鏭㶙뚋ᖎ疼忛뀖帤ꯈ캇휭芥蜃ừ氂솒▫읛渿풖⪫䪄贯⚸㋽羇鶼䥛쯰ᖠ껌⥍盳춓㢥ௐꦍퟳ㱃⌘킋炩䜸疟㹙眷꽫䍚쇿鶈ꨧ鿑못羫䕷짚鏪完앿눙꺆┿恭ᬪដඊ恤ᡮ켂貿࿦ʡ웦剏翶㙎吧햻ୱⅽ䓦炮楑껩忯धᐻ嬚묠䠘뽨☈籭ඝା硵귊ᕶ苚홭魧ᇓ肤▪嗌듺㥏ȗ銧그䍂ሞ㘺Ꚃ璂쳄萍詢儕菪﫼⑏舻ⱉ뜴໷⷏놤꿝ﰐ㎷㨥汲폟둀䪿嬌罓箔鎜⮃폤氰僞㈍쫽䘌割푎큪뎚㩇甔絃鵱후溜蜲촊촗ᗫ┗高禚苵꯺獝䛂讽勒둓跸㑬⊪霛╈䪜꫃擎䍉寂䗳蘕눐᡼ꃷ퉐컀⨢㞍뀧詆혽쎱僲懾蚐阃騆폤츤䑔輨灍华獎쌸㍁뾗䈲燳ﵴ敓ᬃ솳ඏ禮ﭐʚ⌚ۇ鏽닌큜쑯뛱⧼㽡㭵漕ꯢ齃둘鳧ಊ㏘ᰃ喔绗볡䋇䐂畄訹볮猶鰥㌎㞝심碏䯦ꈣἐ癎ࢽ寗颢笸ᩐ㊾쩧걆櫤⮶᜻᎔➇턤킁퓚㥤냬ꆣ벊ૂ杕⧃ํ㆘侉㬨⮔鿊렉᭿썦ﱖ奸̓퀀钞ﳰ磄켈ᒝ췚娚黟긔﫢쀟耐暋錸န텷п䫌ﵳ螧虇횷伫辏䝾Ḏ౭콭塪㺼謎䝅ᓖ㴕툨Ḻ繪헽꫷킇힗뺱奌灍碿赵薞鯞ғ랋臓揦᙮୛✣販ᴫ功籅뽒㛘⡴䊍聟幅㦊쳐䚴ⶢ㩸ី꒬ꆢපⵝ혂虃氞䧀꾒ꮟ뱸딞Ǻ摿燌슍䁸놲防멜녽ꦺຼᤘ귏狅㛽갟쫴ⴊ媃⩗웭溢뷓湾廧㩟U䑠灋꫷ꗡ纀໹㏾㗩껬㮝퓘꠶橊됌㕝﷊圀ߤ雕֡ᦴ甮㻲僸೵通鱭힛쩀ᤋ樕倁鍞螻幫헫礆ӊ箙뉥샰෥㿛徃ջ೾쟊᥮韌㣁פꦆ믉鵷깇涛홍ﭾﵷ٨쪯嶚ᷞ臤쌝袇᫕㆑戻ชЄ➴㨆ࢿᯓ鸓㩮컦菶〃䝪Ⰲ莾혂䥢谹ᩯ餵䊘愊ꁳ෭쵗쨼燌淇뭙풞ꐯʵ罀퀰纯喢乢宐ᯮ῍㞖뷯羲彄・ȟ䏛䂑㕻箞滊핔뽄᷎ᢃ륆뜔᫉짯ॼࠀµ퇤桊멁鄷纺팱눆卻墣縢뉊뫔⋾≕ᛢ덫f꺪ૻ긷ƀ䙭⬀愆雯ﱻ曎꽶踝롞쮙躖䢷䜹蚥貵땻섃┣妼뗞ၙ왏뢩쀜᠊ⱺ⢅隤䦤爙샱赝ᖜᅣ맨䑾뼂嫬ጘ힭偄껦㜇▶騲⌎貛炏晞酖㒛ꓮ셿逃屆毮藧횃鯽疲鎼Aƾ橭专忽攂ࡔ鈜᧕䵁ꛓ੟볟휰껝㵹径牬楲꟭䧩딤㗮狹诞ﲝꢸﰶ膶f蚾펋輬㒄ው岗픢퍖ᯝ駣찻⃮⑔ၲ俷椮寑ᩖᠳ沈Ệ쓖ꀭƪ㿑缍ᖓ̝뾹;ઙㄈ﫸鴚볮㹠劐⏗賨೔౪﷼ꕜ贋ᎎ赛꜏쾺ᚇ᭦໿楻Ი懲婻ﯦ柎⍯╤磬룋⧯縈着戀烨䯲啫젡쑥銏惘鯛龒ᮕ紩갮斴驨鲾玾彲歖竦㮌⿽쭩嗓朱ឱⅣ⻃壄鹳ž픰▏ḃ妬ハ羅仼碞㎷ꪖ狀땙췱꽼赊랷蕼䦝걎䆔詎븠ﻻ伟룶붲ꍪ唞깋骙늬럽礲膵꧖㺱级逨陇呎匵栠혳묖룋ꅚᩍ컍蝻敖応뚫⧄᰾齸郇茂猋ኻ裳蜖㱝売䣘◘繒왩ﵦ⾿也쟏儍讚쑬≶ꜩ햍၊쉡⼧始鑙䔃纺錨幼Ⲅ놾粻뤬长齏茖깸㕹醭皤㙨단䄘綍䏉쏧ꄤퟎ憙랾늾ᘿꙡꛦၐ뭉廫톣껃ꖕ䛙蕓䛚七늊⭴삾촋謁⃍ُ៭䝟广꿓偓埞롶觰䉓헣ୀ䨶崋㏑勴쬝힗犎꟨쏨踗遒猭ㄵ欦圱ᙇꢥ맭ḯ込乡ᦟ뽅ē艧诹嶤灍乆抖華몢䰷㵰糏勲焳쿓즡꛲忎拢礌噠龝托ౢ㇏홆⁘嘐賏倐澿曵䋱係Ⲭ『댡芗畮☰愝꩐텵⌎谔㇓護ઉ쾁펹㥉ᦡ첋⡑趵㙶⫶ꬤ霳㫶䬻ᐈ欎弚啐䁅刞ꏈ鞶䑥筂뙾烏뻆䨊匮飑鵣夰췋퐆庾壌鳯茙ᜱ᣾﬚觸☑ᦻꞥ䰾璻慚㋶ᠳ弼㧠醯织斂퇈⋅藱팆毉യ庎륬類툇㼍丿铼駑놧ⷾ㲵쐟ᙅᬝぉ䯼堓樔픋⍽뺿娱㻠ḉ纼䜼耓ꉺ뫛묟倅祐豺擌ꋷ넹牄녤髴♞⚡⚄튊๞嫗쿩烱唎ዤﭻ⪍濋ꦰ묂–咛㢾꡷뛒䉌䶚笷ᭁ羛硞勵ꇢ2埇瑻춞㊣撍퍪둉錰䩺坋䞶ﯽϦ砻᷷㫆桌秥岊豴齃雜鞘沷˦屢翕핝㫊䘽䖆퓎ዚ浬촤秂⚅磒뱥刄턱酓鲴梹璉똦冽⑗륝冑꿵䅚ᖈ咶ﯮ鴳ṻ蜞늪콱代찮驈ꓯ﾿뾷ዼ鐜漚誛趵ᔾⅫ₁⬃䌩钄Ɯ顐拐莾姝쥾涴緲褊灡㤔誽箥ᙶ臓멝☳⫼൉୙䧙텭鰺涴턴㿟棃鞿﯌奇缡ꊀ욞썇ꄼᚭ⊮캒淖ブ蠆䲕䫣팏䦊ﱛ竤諥虢⴬긹뵌韧ᥣ⼥뽫ᄬ찉郸┸ㅵ昕㛨幺옘췟숢买흂ꁉ㿉➞䟦毻ኤ灤⑆⥊懎ე俦腧㛭㫆护뾔틡獢蚾Ǽ福ꣅ졣鲱ኪ屯跴ে窪ꢮꠃ㭚ꭌ밙閃鬦蹆ᷱ 쥩㙼搷⩑яⷣ줔䍄셴ࡠ㝚뫮漰邸䫮ﱫ≸懶谑魀㣛ᾭ矃❐䒭䧎퇺淼ꓡ畚䇋Ҭ렒蘦̇ㄺ⵳䄺㝑発⇋觯墬⬉↤佌ퟴ㯢䮺ွ㐒痥痪牦ﶡ怄뽎蚙芩횑◷뫛쾞蘢࿁끿᠎兾븲砥陟몵⹾䇏䮷∇劎▒혵ᣧ쟏似ᝐ蟗靆玾收ꥴ⋥८ᵗ잆ḣᙾ畻胑돫玩披룳㤽渣ﵮ兾懱庉⽃ᜓ᯴ꅿ艫嗂烓橈춿孚ꑼ氡齝ꢘ₥紑ꯌ瑄嘹쬔荵譁聾ᱷ뢳ᡜᅾ龤睊뜐쿾䪝䴌왯㍓燸坖Ωꐊ桒욟䎻⸬붲囑ᷗ᧯ꈣ䘨㰳㓋ꏄꃧ஝嗒惲ს킆튩䁘찞킿䱩ﻕ趰뢬鑫쎦ᄵ즽⪺쀺゚稤ݿ袪싼ħ뽵숤Ⴥ乆ጱ錼ฎ荎䭳ェ᝽獆䭄勂෦峚턫ቦ킻켓팧휩ᆻᚷ膽㺇쫔죙㑎镭妏▚గ鎂龠憌쁅僑⬬ᛀ㊶ힴ⩛၄扔㕧慥迩枏ㄵ䤵㗬㙦㘶퇂칃펧䏇旀ቱ䣺垅䊷痄ﮄﵵ㩍ᕻ⌝䖡藰뽾㦨꽝أᜅ橈≎ꖛꉶ공䢪夙쎅嵼唥푘疠葳岮蹎ꆑ⟈井鴮鴨ᖖ渏르阫郏燗憐쐞퍃ⶬ爷魌탢᪸绋䈸⓯쏠늛蹈栛㨸慃쀅ə让䆤鱜㤝猇啉⣪묵곯磰䎈찂뒨쓧㓶ఒ甃쁿ⶁ휥ⅽ퀢왔颤慔專맪劵꟩⢕熄陹㹂蛣鹻ﲔ攣頮缂堤㨯盦蕿캸힭屴ۜ㎾낃䜐ᱷ豗㭃Ⱥ㖟姓헟鐕䦏藻ⴛ䛧ઘ㳁兒鷱炩楐㧅咯浹ᬻ뫲濷庒圛峘ꏧ⵳ᙿ懕秹ᄏ枞䝶㢧鑜㭖웊읕爑燎㜢찞巼飒跫樨贴㝃륵긨宜魑紻츤鋈칱Ⱂ찬⮫쨯컻ꩯ塇嗃均虾익⨟Ⱪ಺瞉㡊긦뭱ퟪ쌈㨐⫘䀖虔প쭝썒⡞鞌쐋螡츔⪴䨯䭉弸쁨爃諁⌈꘺넎砿澹䩘鹙猿膥舱탌䓘忇쯙ꓒ朓ꙻᛖΆ뺣귒鏆櫒뼒鹭赢璾폟⻪龎䰚⭇玩⑹ꥩⴠŰ溊๐浚ꗈᔵ六喰ꐠ鳶꣨㕜烝⹹鮦㹛캩閾㽾꧶禗Ყ꬝៥灍펮龍鋐企毇렦硊⻩Ჴ謄访胳샚⋣୰᝝뀷외샲蠵㋜閂䩞㑻諵暑೷挘⟼⍣홝㟳▸␜䁨㤐騇⇣Ა㿤Ʌ뿰껨۱햳莳ノ䍪廑헬ꮬ钤嘗훳ʭ乇ꈭןؼ腡쬱ꀘ촎〩仲㛰᥏㱵婁Ƹ怴痡釵ׅ酷ୗ쎤ꪾ쏐긺儮菋쨓꫾붴䉚窎헲ண삺⦑ڐߢ漸谽‫㾘鞒⩏属濮एꮳ졬뀚쒷뵧ス뤮᭓怌퐌飅㰛䧍낍뒩╾ꣳ悽㶲흤⻗串㿗㫯뺨洰﹘쯜⡻Ⲹ⫶騍쬞霦쇏늰窵Տờ⏢⍶햙꽅꣨듎뒦े㰀Ⰰ뺏讙姱琴毈툙飑ﴧ䞣ꞇ᰻뼜魕뉴䤞湙䟖綱쿁鉒攰時㹶䔺䴊㲢辕赇糑颉窕鎆콀݌霑ొ磪흏ퟩ洦౟큹қ熄ṓ犆兠䎈뤨趍삀굦覑藗綎餮痖풽흱࿉䬸⍐ꐖ଒䭒噂⼒⛉㘽區죑鐨ᳵ䒛嬌쩃쨱뮥ㅐ牤柨ꇡ뾫뢠༪容瓽菃镛釭뾏ᰯ杸騿퍪㽖鄥甀셃蓤ᕳ漕돹䮅Ꚅ㕪꠬쩡ꆮ䯡蕃俜萧茶賋돧毆༕괊ព嶳ᰛ넿릥沓鯍埘稦ࠢᒘ䭆軙᯷⯧ꞩ씎긘낰カ꺫쮍䪄欦൶卾绲꤂宾㯁৚潊ﱢ蔩ᕈ凴车ݓ⺪ጷₛꜮ䡻ꊔ䡁葅ﲎ俠՚䗩煷촆נּ柘鼧᷈ꬓ㊓铌蚓䔠鱧ᢣ竛쓔፪犛ᵋ剋럢픑ꊆꗙ䨼칕ᷲ쒆緅価ꊠ꣯鷉䧲뇾鏢뻓郺뚴ﷄ멛㛬ࢿ豬ꌵ떢Ԅ侣퓶֦譶丢ꚅ숶譏㾈䎓㠊梮ꡩ鯝ŏ颦铲ٍ堃鋾㳍頩ꚬ쇩⼮櫸ㄑ雏㴟㞡슟廛칟윑庞贇퐈뿊ͦ粝ኪ輡뱼駵뻹ᫎ⯍訢뮺鏨菂酭⑓墼揂뚻젛쟢芦䵡掦ֆ澔钳宆㫷鶅ﲩ秋霏럹ꢵ숅팩謎添㩓佬㡘绝ꤔ僪픏᷆眅♙᪪헝鵌ᵮ鏶隔咆ဥ辁⚳ཞ涊ﮉ乙촾䝚係讘䑥쭎漩调㡄㒠確Ⴁ≍㩿넚跙⧟ⲡ顯땽쭪৐澳♔⭔﹟縉ᢘ捻㰷鎙院㐦癕ᴰ烛땵쿺葊痜즚绝᳟ࣷ㺠赟駀行麩鉘붎ㄙ繟駐簧鳌䳖᫽쑚㗅⎗Ӭ샓檠䕁圉誼驖㦇ᵥ轜㕘쯿ൾἲ寵⓯.쎁茐ꦧ圢휌꺬굳ペ菉稾䚎ଖዾ䲠揄㶂㌜꿌磿୑婙⴬⬍滩ꡄ쾚ⱸﲒಢ菰ꇓപত慡듯䛂돒⿍럥דּ㙭墹蒉곣巳斎䌗틋鐢蘛佡醯ு藢߶㮌⇇쇟궇⻯﯌⋒穲嬚埴떧ꣂ믉퇕ꍾ顲騼딓䅍㱹優ǐ惤㸍豶㡢Ⴕᤘ칠Ŭ矀㪅뼒ᱳ右辫⾨佴翯践゚Ẵ஡玜ꝭ舷嚭鲎麮䖼貸渡楮設⏉顾ᱸ৉릍鱈ﲋ㯓扉㨒崋镯듻፩䝠ﵦ鋣裒氻母㢡㤇ﵱ튡鲴ج삃㒊【䢛ᱷ陾Ꮽ옩ⶡ䫺굤裐㽁᰽ﰊ拍흜☱詁拍蹶樷枌㧃⎎⏹羛엯⦎畐惘䆳ꪽ怠⦆竟菍٨ꢠ内ﴂ뫒ʟ编ᥥ韯樀㰪걮锌结䈗侊ฤ톰ฏ╒ຢȵ컷㴹눺਍뽉鿵ꋊḖ翟棚鿙㛒텤﷎獌范죚䍩꒿⼯ᰗ㪣◬樜Ⓦ둀ꑐ鳼鼗⌊墺ဋᧇୀ遵⥍ฟℨ웟廿폐俱ᒦ쩼넅䞅〺匘஦鮮⌵vՙ馕ꦹ쥿ﳇ䥻坄ͳ濏邡옡豒섒쀙谮輆隿粹헦愌婾㭹Ⰶ奉㎨褣⊞ꖫ鲊켟ᒅ␚䋯᱙獒岵畫ਟ瘋碜쪌䏭㾝焄췽௢ꄎ嫕ෘ⼾ꞌ툺ᗎڐ쉔鮵잻섔ﲆﷰ⟧뭁꘮ꋋĶ쬀ᑅ蛛녢톝ꆇ꫽뿨咷颾嗤㌳簯貴쌀⳼ۭ뷭ꦑꫭ儑괐꽹ꬋ᱈혘⸾堓쉜뻓ᖓ藾ꮌ㬙㾒鲢網͖ቨ絛줪뷻뷍⹂뵔悓䟶ꆾ薁Ꮭ먿⍦⟓⛗櫼⛸䢖Ჶ近ఉ퇪擋໢臨汘Ɩ鎽ᮺ誹ﻸм꺒턒橨ꈻ俇ࢌ徵จ㻒聓捯쟥☫檻寅绚쉣쿷䌷鮿狝̽倍桇᧤灜준㥣ꂰ闳褈⨬꼵ਏꕇ兒ᤨ锪꬧᪏羡뷏녜穮焵ᩲ富䝺漇凟කۑ燥䦼Ɤꇌ㏫瓺矀⻮ꮮ४糃덽썳榟탼⍧旲須귿ፒ졯⮠꼻۽탽鉗廜겁㇀⭂輍㉧聦柰ꯘꍳƥ໼笁沉䛰刯嫂ǖ▀㰗醙뮈擥误ꌿ믽躷૨䆣锊潿샀ㅟ高뗖ꞝ埰ᯞ튏↝礼ﺆ菖⋎䪳씘䍇괙ﰕ䲭饌璙Ꮧᵰ겂᮰鿍㰼ᡄ鷕劌轣ꦧ✆ﺳ戯纃潱ˣﰙ롎䪜ܻﵦᱱ㽭焑ễ䉹ᛩ【푝ⲟ趛ᱹ㿸ラ괕密儈님櫋⪱ﴻ዁桵❄袦矡䵄稰ྒྷ擷趨坮所锷兎싽讖ꑢ琰ꓽ귑⇝鐴劵눴窟ꧺᚚ᫋㽬䍔Ⅱ腒ᛩ舐㪣㎱荧ኟ㻽삫뮨쎊ꛏŰ둝܈巚慊ᛮ凑⪩缺꾩ꢒ௦䭝䕥祏﹩糊谬稗ᕺ荵吕豼˨߿吔톎阂҅ጐ裨䈙晳诚鬄こ೐龝뼊紙੶돇绿偏ㄭᬇॐ䧢㇝꘨ꡆ鑉襓汽吖䲪ᇼꪕ睖ᕌ娵먟⵷䋝따힓迻ᯕ䦅革捙⋋럒젊䮬湮䬩龈♗瘗ꓞ靊礈홌ク銹খ펂畡釛苘ᣍ눴뉊뼬憨庍ꭎ䳴䝰뻀詋蔞긄璆ꊹ熨㷗鸿尃낔ėሤ녩꘴ソ䓥錄ڹ廌ᚪཌ⓸៞䆳Ὗ퉘塜ꐪ먭尦㽹ⳳ侕횠碌赺蘄꜇ハ뀬癅뀩⦥㕜ଔ밨㶽⭪※8⼤竬≏諵撩굈䷺ꦴ⤝眲탗ㆃᴱෂ䂰謯㨆削紬Ǘ鹻嘯俭།⮆剸尃ບ짘⺤어Ị쎱ɷ勸뚱昭뭅ᮉ邾럀适ᐭ糯丄쯠⋣ꌩ㺻쓿俼䅷ꍟ苅꒭忮ⴐ㚶쮆냸℩⋘ꙛ㛧制᮳ꥑ㵐哤↍伉㜇ꁨ㒸萴땈␩駵㚍ੵ省⯑ⱁ舸ᝤ垌䕽栜๐풴맣᣶䱹춿뇦뭻㢆筧鹛닡秃㙝㝌ᷭ䓋켔뻁凬嘖䌒荝ꦛ㗜秼౼㳢蘼䎫퀻矻札୼ꨂ륩෵⬓㦟⤎⌻琛蝬됬爴쳑꾗葱민
楣叐ث룆輷櫟ṉ샮幕᳡膻斚衇௖檡卤ⲟ遒鑒䃉ᥟᰌȎ門껿ꥧ㮠뫜獒ꈣ㡵븗ソ鉞阝隣쥻缏洧柤鑐쫵慹ឤ⠋厢嗥䪶Ჩ簚煖뀋顸뮉꾭្鄉ꓗ湁꺩䥰개礢燪酷곯䛮竳霭⽤@塀㖱幻꼑좛좴ꊘ秹궣䳋聉霖䒞⦻匯ϱ㏤픥ᨎ瓉⏜搽﹢뜂迖讃虮ヴ૯ꉄ쫑᜛短씣鳝ꥠ㉫䘸ฦ뼸郖琾韉蛾蜈娥ꀮ㌕㷧툺ჾ裘冕了퓙憋⩠뻧␱Ḏŧ憔͆‸扬鴷뗑ԗ婷꽯볹窗絢䄹鳥ꊘ㴚桼䮶ᖿ聥᥄艸쥐鞕챾䡑ዃ澯外璕Ι帰Ẓ别䚫䳏⢗혬ᢏ夺̔謌ⷮꍄ틷蟧䬡꿁앂ᱻ稪漴岸ﲽ깕덧徺탎뭂ꥊᰃ纃Ʇ鸞⑍쉃利퉎幑틼⮋➭㓒኎係鄽䲛瞛ڥ쫴ᓴ娎⍞疥ꡤﲛ㳆⋅ꂺ쿢貭䯷蹡Ẋ콱谔獩ﭮ휬옙䷌䯄뺈๾擮㘓㔶懎峑㘓ꏈꕻ撂执떈䪂質䵝嚔ꈭ蚀磜㣘鯖◤갪ퟋ壹襎虇뷧郅捇࡚睗ᖯ遼틘ᜈꌘ효럷뻆㿖﴿㠁ሌᕇ澙벎◎㉾溜ˡ﹚ᆙꞠ永挢恴걕壈鈩旣জᖬﴫﮜ샬솘舢퀨夞늲粒崦⋍敖涽愜摜괪࿵囲睒읚憂墑೉쐂璁ፊ䮞㶚燽袾呉㣔૿ꌫ䏭嶝꥔䰞㨫䉻壏瓚΋震䗅࡞퐍怉䍁Ŵ䯭灮 뛓臇嘔陖碾♣廣♄ғ뻣䘸溣졺離䮘ⶬ谹먯㸛ۣ⊭㰹덵⷇뙖쇺ꬰ楾㙬肛䲫㥌㠜懄訋료炉훋뀶⢆栙❙㦣蟫㴇凚뉢붶㜖쬿艛ꛌទ戳梄炍ⴸ뱥쾖玛큎뛒暌煢삲⼭⁳賧䓓ᢍ匔惬꺝े轟膄䶗ኑ㱱Â쫎糭㰊鯦펿裼袄㩿毇Ꙡ홋鸍飡ㄒ륃齜麴뒌䜗┻™踰灴ຼ茮鋆窞⚇毡⹶菷쎻퓲䝷엚뤍桷깻൪粮㠇铥웊嫨䮵ཨ⋧앵씯梉⨱仾츨㊕姐ᙉ鱁ၣ㶹ᅽ숩汫ഢ懦赪ᅑᦝ苻稭墹촕꘧ﱫ멶긡寶៪ᦜ贇墨闾䇹ⱘఞ媑䔞飣ℨ됱渻כּꌉ籑䒾况◳腫ేᱬ朗邱馻쿲犷⍕亲ר팶퓢㐴ᄍ◅᳑쾽罜鑵醮끹〪諩퍜্ﺴ᪙堿뮸煮ퟳ놄蒈煭౧䫈Ǵ나䆈ப畽镵톑祇袐췤볬䨧끊嵲廗䮓Į懯짩ㆩໜ굘蟏戳稯ﳢ夠㥿蛮놾⭀왴べY㓰庁ហﵾ폙瞅㐡畡䚓鸗牯돎⌾梹约ⰼ콇輺邿薟䚛⫒䘪웵៽壼飳紘䃘겕毿銻촰됥Ῡ맑鹬Ⲙ㌲჋㴷廖ﻠ䟩᪵컡￝錕藹殳쎚ꎪᢽ搇絾櫝❵꽁䞒嗛壂⸻䯲잦磲跙멽㫐幠⍿渉ꢠማ鈅뀃삭ຼ〃ཋ촀뮳S访充炵롰䭋춱䧽୿ଵ捕୛⏼씵弴ř決꺦㾄魀샰墵롏浗婻閝࠱㵈꼛Ԅ漑ﳯ揌俨ᑢସษ窉浯ꓮ繞Ỏ휬助⽡灍尼䭆퟾뢂킧狞摶屑匩⼒೴휝Ӻ㺙ຯﺈῐ؇샨Ē飯贼넉㮢﬚뚒瑾럽榴⃂쇋綺蚣䒯뾆ა硛窟췽ꔉ쮲糬鉔マ讹࠵剸熨䕩滮㸡멯ݍ욁暂尾ⱘ捫퀑ퟁ퍒Ț刜弣⢨퓍욈ᛶ곗흯䱵獶뻟ꇸ桶䜵㡒炭쑜휊䅆葐Ķ鰕钣鱺认ힲ彞肦ᕒⱛ潍ㆎ瀵稜끪狃셈騪ᰳ힩ꉲ公὆Ї鹋곪䲶⹟뻷㥯㹹蓘ꩍ꒦陔稱㚥吣﬎稴鮫ꭜꘈ䴿琿᫋援紣犆䶆抧냰ݺ鏃ꋲ믣☍뮏ﬧ䐮፮힞ꠝ臸ힽ孄ᦘꖯ毨䛕㚜ᖩ㟨氮᱑瘨깢ⲳꩫ槔譃멲筏띫锢很㹘酊㻟ᑶꖎ㱏嘾ᒺ뭜㾇鞗陒궶骅珄菾㋟ꊍ阖䬆ﳥ㈣渗㼤휕櫔틐鿥⼬ߑ茧ι徎㉨앵苖㑞伫银貎㇨㓩鋮遻絘釪㝭蹆Ж뿴냯⁖橖乎⧹戴굼瓾ⅶᓻ燅뇃ꃎ扏챗ਦ魑恈鵊缩⪝톙䗰ᾲ㨭㳋ࡻ겊맙礵靡騘頚螢䚟鰵笽皲弊鞉荗粵൐힡挖不擄邏斍汛끯픗賘럸齎鮯酼ꄰ먧䰹⟞頑厕녴룾黙ꡏ䦗㙡鍅줘櫭뀔屴곶࿸闻䷳쐭뉗系뻿퐎襗佶剳㐆棷䅫⺽Τ全慡녆䃁Q쥈嶬䦐쓲貜륪⢽뙣蘠ឍꨖ퍓䄂擷᥼픢蚅偗釹璂頱铴뾺淡빸睦삼毡쉵䚸쟶듎㞈딤矗틨楕㚚ꦄ﷜큂햩諐䞵⯭侪呵稭꼢춞権撰휕킐撰ⅵᙰ斓撲揕햙桭湢ꨣᗡ쟍ॅ쏞᳒ᶔ칟ᕠ吐洈홤靯같姀ᄒ妬뇻牑⯁팱婤숧ᶵ옅࿖嶄츠壬趥쇸ꏮ뢵䆏젇諔ퟓ㢉⾳䑔涁Ἤ᎚汈븕샾ˤᅣ妏퍄ㄻ骯担亀㵎鐇渢ᐐ쒈줋꘾㛫⃞㒆搧㛆넞놣伻둦ຢ୛캌瑲㔆⊍䄺쏦藕햐侚叔ᑽ⦪↖닃꽻鲟㽯흸꛿狕앮ﲃ蘂␛풩❾녑嫏龌墭䠦巵◉଩喵་虋뽏ᒍ﬿㔶巭刿咳⍄셈訬愿샣鮹㉡ꙺ擄侭ﭘ鰣✠뇅퐠彐峔殸쳾ꕞ촫⨕ॣ仭᠛⾁ꦔ棕ꥀ䙣쏬ϰᇕ쵤ℙ̏㮌꠪뗗ྊ翜ⵧ¶᝻裸镐酝짹轱䚹푵帖۵ੋ唲ḍ鑙᪅谜䰙℥윣໑婵箠᠉肼ڠḚ癟摨ꏱₔ됱ꂀ᠙⯬鮮ῴ㲉鸰夛抬㊖綶➈㟖홬䰈䔬૕岰☽⤋嗢卦鈑몥웻៛癶龭㿏呩讓洲◶蕭⻽ꔭ患㥤ໍ蹓ՎÌ柜攒힥裥药㴊㕬㫹灓瘘鷋೦矽ም硏﮳鹐῁ᵮԮ쮦옏哧ᕓஃ岻跕廲ꖑ䎚雓힕䶊⻴⵩ఽ⭺빐쬸ᐖ礴躥倨ﳇ崮楧;较f똬⬇챓ﵽﴱ닑쌑ꉸ䎐半䟃쟟白鼡舷펔墝䕎팀שּ낞앳泛ꔍ➍萵쬒ﮄ埞䱣唎鎺醦䪔嶡惕ᩅ塪箼˸첼ᖪ팟⤶偢◽洩뾻铺战擗ᙷ๜殡∿砧܀賤瞝䅠긒㱳ﶀ痾겿䫳꿾韏巯岘䦕鯰秉樥枥허듅稟л釀ჟ۰踃廜缙嵮놚傒ꪦ뵄씲飮ᦁŽჽᏤ溵鵜δ須愄㴃鯂沉ఖ⏴ꚽ탂Ƣ슱춰Ȿ꼗滞鰉ᗢ੊۱兀拟唏矏ő隆ꧼ쒐埨蓓왿푿䵪ꑿ昅ク㈈ᶮꄇ摬Ꝋ百癣连⬗㒦﹄晴☙蹵鿒臍„맏杼ӫ⓼咳₄⹬롻歍㦶鎞஑凟Ⱌ솈뤾뿢霚尔襘竪䐹㇟됷ꃎ⫠蟎⡣ꑊ渊懴펔鼭㗓釙沌경鴴뱰쪄箹듂ố켪쑅뿚㍜郎䅏﵆ᐨⴘ呪廅伈惝ﵚ磨꒵騵좧鞸띻দ钴空ဦ㪜붔Ṡ폗㹭겱鳍␬ࢬ홎◝௣⢯聤뿘닙탆⃅ٳ鐉퇰ﶦ㕄엑㣟કᾂ시誣廭Ἤ㚥穓᱈戝㞧㤈险ꘪ票枹褅于얉馿鑴ꂽ濐﹂枦俻ﵳ怌㪄⎸등䏐㗶鮛刺䎡嘥졌ఱꄼ耻苍糸ᦋꮪꮬ吆ٟᷝ龜뭲ⷄ䜜慩ඨ抖틢ﮅ畣୦렖↵啳⊐ਾﮐ鏆垷规」뷔栉Ꜩ鎟購낖ꢝ될梳ﵵ⁙瓓蹗ힻ榈溲컲亂멚픰할֧绎㉈욮䀪⿑Ԋ伧됨砐鴳ᕭ츕骅郎浥㍿푇엤㮞Ș癃컣嶁ﴭ孖厫睵ߋ㽍䏋諹崾掎䷼ڷ☶ꘘ刯푒ꎄḶ炪悟ꎦ蝕⼴ﬦ뽚~皳䌯鱩좔쭹ឥၘꖍ뚉⽭洓咇埨ନ蒬മ㙇㥇ꉵᔎ괒쏄ල퍇消ા蚪녠鐃훰ṓ졁齸愎갰é뮉᷻쵺ꇫ⣗Ꝛ⮅ꐋ縍␿䘦縎℟⻒铍生쪤蓈格烙꿷뜶὾ט쎀상䇿朣넀ﴙ౽䅐ﰈ㨷쑽촾萖失刖囼숖霐輍莩㧷떃⼸쯰좫ꉄ땽ᆓ行ຮ踿㡨䋬鄜俎焫ᭁ䎊ꂜ獭游Ꭽ끽謖蠸픃㜎뛔겏腓䍨懤鱱뫲疳騀唥쎙곓奷髤㧙덱锼辪㾕葸傠쀨跧띆뮐ﯭ槬잝㱼봃䯈襨ᤫ䞷䏹ᬅΒ↾겢隮륝ﭨ䇦썒틌窟㪫霄Ꟛ篗ﬥ营璍Ჩﯮ溾刮珗喌旟寺㐋䵤屏ṧ㕒磟偢幋欘맞砻훅ﴁ殞馯괊崘ҏ酿疛뇔펪䋒⣐魜磛䧻箙ﱨ蒮先緀⩄俚討ख䱏ь婃タ媗铎ﳈ箿Jภx껎㔿捔ꂠ⬰醥걖︘몸錶ཇุ佴騨礁㤯ⱶᒛ賈脧郣ퟶ⊣縭莪果ళ둡⇨鿿﹵扯⿹탡桏ᠥૠ鿁ᒔﺡ䉻䏅쀛錁芨✲➹匐説ធꓐ೿㪃堀〰勾ש䏘敔蹖༳⏴壒鯌温轒܂ꧼ⥊᝹쏞ߙ忳תּJ풮ꟺ閩熁䢧꒔́䬣⦬㟍ᴖtן졽៶ᒃ铛䰓瓶ﮌ추桼ﶸ鋝䰿㫘羘ᕄ⩳偓ʼn椾⇌႕꾡侰짦ଫЅ隊䦕み杄ᾆ④練졒벑홄彾뾀⺜씊⣰ჲ虻缿豲鹛ᘤ⹦斤꽕窗乷羧㇫ዱ㼀Ꮩ縖䢒튅踒뺬㬚ﻀ⠝䃑⬡퇖֧별뾉壇ἶ霵௟뾽孱壕❹⥩䁜낍죬ㄵꋽ蛣엔傟釶쮶명ᓸ꓂钩䌟䜑뿦孃ⰸ䬻撈꡼돡炻䈨蜮紓뛢蟚鹊㹵⺍成椏쵉렽
녻䷞䚹⫝̸羿꡽竏ܽ捥䗢嶢뿟脞彮痔ꎹ듃뾾咐勴骿꿳킉磝樌䝍փ鰟綌淮痀꿴佱ᖣ⣌缕⁂ୄୈම癒쳶鬛ᓀ띌燲蒔횯쭬칉忱诽᥹䝠ᔖ楆伀ꃌ뚩袝橰汒⑖⭤堬น퟇ꠅ넡ዬ轹먔ぜ梟侳4썽슕藦湇┪ᔌꣻἆ荲콲锇훫玹ɽڶ槺昐䫂闘鶽췺出嘅蓖힪뜁ր鏓悀ᯃ涾䪾萁Ⴐ殶쉩눎輻闪ݕ꾔棷ﮐ᫂쬉쮜ꟲ轜䕼諆̯꼶噥쓰戡☌ၫ廄븭韝軏㫝⧊ꦱ⺐嬴甡賉㸊찡䷔倃ᐎ㩹ᄬ飝⇝ꌹ㕷陫柹哙䆳鄏⏝⛯ᴟ푮븮쵿딗犿웽ض㖳㺬뺵츄⦩㧹㾹剖ై컽ꁊ㩷쩭玲迆⳰提廬梋ᤤ됴㙒⿳邭を쬤폨袝셠콆鶡扦濄準ᒎ亅䄉薻暺껣纂序␺덊䆀乶굃ꮠ헴쯨⏘뫲壾퍳쨖ൄۥ︮栉㗆뫙︑탣뛣窆ङᲿ硋뒯衛湑ʔ幜糲૔㚡퀇晸㑢민뛝驟エଥ팪궠꘢翉ᶨ鶍쮁㷥眲鏰ࠊ⩥䍀ǯױ쾽纎몒餹舛笙讗㾗셳孪貤刜鋘靣麣藂ꫥ侶ᑜ魞䳻ꢙ鷆鮵ᐰ埇䝷䭌ﲁ펫貲얻࠭댜簑⃞㦙쨝⎏◪ꠞ㕮ೠ⁏䌐咕쪨综亴鵪ﲂ뽙ṛज쌁゠ꪼ৾㨴ົ恪ᔃ岎怰૙ᇀ凡犩蕩ﰅ挠ꉱꡀ鼘㿲畷貝幺䆡䘗䫊ꘕ㢒Ḍữ鏅䖠蛿ﺨ鬴ѭ䨥逷楋莰唸뾐瀱ꃶ싢ॽⱵ᝿蜭ᴞ鯥玢﬇ᱧꨘ팫㷼⛶잦✼麢މ蚏㳴′暆햎蚴औ잴㟗⃨㬊ꐽꗱ攜ᗹѼ鱹隱ꄻ竒䄹ሖ욷㞿領ጳꆇ⸞樼昸֘㩚䯑ᾏ︚估븼ﷱႍ翄⟯ᕻ䪶六ೣ恡겦ᦨ镏畗罤⅂؋㤏੆鼞ꅛ⮼깺㫲Ⲍ㨛홆預䔓ཐ綤摪砣烈넅퇻ᬧ趻楦آ獕ꓮ減㿆䜗睐䮜ꀢ䚜싨퓇㈰ꏣ爡쿖섹㘶ꡊ䳽邏줁ꢇ꫱䍞뇽㐄뱵㙯꤄⮾៭㼨흴鳩餽秆䁧ﳴ攑ꕯಊ᯾엫ꪁ囈䐥ᘔ饦Ḽ㽔返觴ᣈ㬊吭ࢼᄶꖼॉ앨ᠳ者넌ﳉ逩짿劽ꤳ軫ﲯጽ쨐憾䀶ƹ搿嘿炌ᇹꛫ듊ธᑎ໨蚥ꑎ⃲ﻉ뜑괇轄푂곾Ճ픨곏ꡌ㒖臀俬뽵ꋵ鰷뭀큍㟇隣脷嬣盲ல뭳ೱޮ늇鵔孰兽릟蛕ᜦ*槖囊壔誜۠쿔뫮ꊫ㵑蒢Ჳ볒셎蓌拞∼䂇⢏㫇捬壋诓ꥧ藭ŵ穙îﲲ⨴﷽淹셓㲷᷄䧕ꊽ叩Kꉰ彚檓ㇵ삊೷㋧第惭衩귰౸冕Ꚗ龥ꘐ㍪⋴敞鎐館䰰❣돺盥〶육뛓ꄜᲓ쓱墳ꞻ嫊䨘룾끎폾マϸꖀ씻㟧練坄瀤ර纄騀걄纟㓯䚝幊崳ꄯ❛䪂ꑓᝨ谤踉鷬䂬鉍퐬᠇ᡬ햷䠣᮷㚮暥㷮噐꧱繮쇨䈶耶쁣㠱崢⸗斡䕎ᥬ씊ѳホ揍䋤ﵡꑹṓᴖꖓᢕ仐ꦅ숴წ렜뒬㠺ꆛᐙ㜶溋瘐䰈稴鬶좷廀氷廒짽̡蘡쐚硵⾮虾㏦໑✹ⓓ㩝スᥕ쭃칬㻸칝卶缾♐㻞鼩᠆๻ꗟ㘳뚪봏䳸䗖뽛岜﷛螹鉝쾬⇵笂뺊幥ᧅ탶࿏䮃✔ꓛ깩옖恼⿡␉鴢젴끻掠콁킭쩧줋⸬㮤탁悈蹊뚠染浲ቬ鎤뤕┡ᱹ瑱꿏皲쮠䋥坩ꆁꔑ뇿஢䈯䆱尼㢯㽥컜滯竭车ໟ隓쁯굔ᐚ鉿廯⚤虳餅ꄷܑ⭓ℳᆞ딚텮䧓頖箩庴㼽쑆옌ꓩ⻸듾륙醏筟朸왆ί黟樧촲窀㽢쐦☾㲞놪誇哵좫Ԝኃ⻟嵰Τ໣ঽꄅ됚軿룬䕞䶨ꬫ芑ڎ쑋⻛貭猒ᅽ⾠囷멽桗ޗ齀瑩䳋굝嚍Ŏ죭埢͝涧췣졷紾ᢀ節㯪骀ꋨᎨ‒ୈՅ䡄ᐠ崛ँ킄䄄⊊ꐶꈋ釒䉎⠧䕒䩀儀蛄⚕တ䎤⨨ꄽꐇẄ駗컿뎹眻뻦瞛뵍搱诒試焴族蟗珒晭Ҟ㬼틲솩ﻱ곯欷頰읶儶殞퐖딙칥쟳㘪䦴穛㒅ꢀ뙍휌䊗ᅧ敨퓷㆓ꖢ㤓䒿ꪊ竻簧珈鐩콓ѩ嫙髧ǩ骐꡵䝹爔革縑瓐㥁쌑칦䵇䣅糞䒾䚡읢꠶칾ꢍ灢뤙㡊⢔Є狚⛵㸔撞䆋즦嬽綒厣ώ⏫퐵ᨥ⒁㡯똂ᜭ䶳泝㩟젊ꁑ榉뀊슨旦园杩ⱁ匿鸞瓧利藝䍞댎큓땘댙ⴞ璠到묣മ଄وൾ㢽藰刀衕쮠ꯪ蒕䒇窴澗淋點ᯃ某逽풜孾㷡娏玙䎀芘ﭽ࠹꠲罗╿⮑囙탼㎚뛆婔쇅簢薇켰㺃駬戂斔١㵶왞ⴟ簢ཀ鲝썣㼅阳䌛ⳑ䝚냾놟㏗ᥧ蓛㯴导欫ꦪ嶍,酫痫謂੢ꬿ幨ᛞ⽸幒꒎扐㆞╓윁檠쐧퓄⦶ﺵ㡂⒝ᆰⴸ薥ꆿꦁ⊨ꐧ슞ᐯᜀ넺閕ﳛᷘ瞇╧쳁ꂲ鰐䉎㵀ꕌ듃阍턤࢑Ė뇅閭㞇䫉黾㯬僚࢔䕪蝑횞鬎㛲䋲ꓕ稰됩흕刋䩉䪟쇻ꇤቧ畳녋麴吡東輤忇쬚꿋惚꽪膤윃揿䥖阋೅쿣恪蕖앁ꎭ䶺㜭ಕ㔲밪쀗뫵덇됞띠뤨껔䱧책郰➰삺嬀ꉓ婣﨔곔ա묥铴⎩⌎礦濾괛俛彗㲃얗뱼䙐뫆앳ჭ륃紣庡旡䷆뷈䧯罳樋쳊ₖ覺┑㩬❹ẓ↍‵庚匯聦蛎㍰靌隋➑┆୼궣㥓控幡凡쓔Ⰻ᝺狉㾞᷑鄲䅙閛昈ᩐ痘훿ꣅ㤻桘뛳᾽껼ℯ瞎闇점ೢ沵淲䆚睈䶯桒뷽訶檬驽띐㔸ᐗㆿ컛ꙕ赿ꊅﲊ匏謶⥗綷䲃츕㫗诶탆⽋뚾ꀾ턐垔쨿歵勝轝ᾱﶇથ쑟ጋᐱ㍝퇌貰Ⴣ웆﹗뇛ㅕ嫉ᢕ짂ᖦ廦樬鏗旐໨풂尜쵂戇䏒ꖋ樗씢ꭗ뇠諡鿊ᢱ饏൦ᩐ릕잳稈㥲䧂䤆㲬︴䏹䃰ꖥ麑懡ᄱ붵꾝䩸ᾷ㇢⾨톹車ᑨ继锨ꑙ袾䘕迎ⷓ걥櫱쵻ự荐旒噶낪↫ẇ㩤쵵﷔ϖ䃞⽁룐໭뵃ṕሜ䘙᠈嶺⨛懏Ǣ糽ḵ貛庴㣚ꜵ藻犺Ᏺꎊ鳙躿몚꫹戩ꊩ㜤殽㝗﷔䓅妹눙紗䙓楹뚍긒㬣駕둾붝䶾돖䊦촀ଫ⛻췭᫺⢐卧᧦Ȟ㗳淟靴墈፦ꁱ⩪떝稻₆럯욻偆ɲ駓㄁椾ᖔ寫⤐퇌Ფꦚ臌䨟卆ṋ䜡ᕨ헸ឣ୍ڟᓾ穐慊鵴쓘᫻쬶傲᧴웁뺹徲뽕璛ⷔ耄⡰孯낛럏랛괣멱栘㠦ᨁ傄乚魌遴몀퇈뀎胮랃䏷䝓撮ᮄ攔᳍ﺨᲷ꣦킸㙬䏮꠷誼颴ጿ윬䡍䷝煮辔⋁㓍귽姶嵓ㆢ휘鿖睁疨흇妹꣡఻縲㾘㙈푟䘭ⲍﲳ᧶䂜龿⤴㿀᭳搡쯾篦棓ྴ゚䵢咊塝忒拂뺰푍⏀ⷩ퉳㠨凢ㇺ릱俇ᬟ䥻紬ฐ쮑㩠礏ꊇ⌞뫟￙딴鍉펣습艾☻건移╩埖폜䉔﷊ᴏ펡ᶰ䑏沺獉梍큔쟭ꄻ린㻼펢剓䘅狑ꎣ䑶ᵓ봻콸芏瑷쥺销㜶䮶뗱㤖疬쒭蟭㏶톟脿☶㮰㉺⣘눌驸ᮿ馏竿糉붒췜∁ᒕ鋄ꍇڰ痫⃯좽藕᯦贁諸ฒ錻븘쵉劥ݾ箦삕⹶ṞꅶⲨ腒부䶢쫀䗊㒏쀕鯮혚툏⊴匦璉숪샀魁禎硢ꫳⅆ뵼⍨ꡔ⍣駘㍠ƀ龸怼≡浔키鶋묹᫒㼳殧ℸ㘍쬄䈻뮫燘錺됲臣⩗歹劌渕⃉刺呓蓎趄掷ꐣ뭲挮䧑륀╺켾첫愇겄迗崷삱쵄託䁟䦸旍荁⊂໹驘⿑짋痋ꁁ䀸瘵잯Θ՝˼垛展级놇⢚᝕流ᴕ澮ᦆ묽㯏鮒샟ﵪ퓄鞈淿孅漈䟒唠쓻㷲॔필⃵凉둂漱팄쯗䘃烩ᕉ깛둮㙩ॸ俑➒┄铔᲏쀷茱眧硬ᵪ哕䵴졼䴿鲰䲕泐楒疳옿捳弴쮎㏆탽ﹺฮ库臞뮀㮻ʃ㮥ইᚷ팜㦶䰩餷쵗茐7蔅缭틽朒௡J鬰壘욧繎䊯ྔ겳逅و辙眻愘≬疱쁓䶀㮆㔧筗뚝┕慔賥繍ጱ♢䁴偬嫥ꎁ슐娧롰킫鱭࿈屵ࢊ౎ꘘ뻓㘩ꄫ逞肉ީ䏞巰ᅈ횂荵ፊ錾卨ᄐ㍯檱탋왶ᆈ꯸퀎ⶮр媊㪾厐靻栛弗蛛ꥐ嚯븈⿳휇鴂걬싕੾粛诰㍣㫧繅뢑ᾫ仸퀵䛾瘆歩䱤瞰額ꓖ⏯杅僟驏粜橨嫋☈웇導翬吩祏줖䅼⃚붑뼺뤬ﵔ㳺꬞Ꮏ見ᨚ柨밭ㅓ暕ﶪ궑嵄庥塴㜈畃菰fi湵秓訍⾺鬸ನ쀱殻멾爧껽㿬㡾瓠䟯螟숄㟟㕁ӏ㱢ㅨ㽱乻ꔨ圌뱍軐峭ᖡ䈛鍟弃抍좎ቅ颊ई艀띰῝躒閣럄柽髰寰拧륜䳊껯ࡷ⇪愬둕՟≾痀ᶥ랴厸씲濬㪄㔘椢ㆉ䀯꽿㶉㟽힐떖辟ᅰ㾗힚꜌㛣妑䶭広ڷ즩㜅ᾀゕⒷ垉杶ꞔꁅ襺⧫ﺯ囘쿇包餄雬ﷂ뮗೗㿲㥏爲֌蘠둎⃭뀞ጡ铃ꗙ⨳䝕嘨쥷ꪫ縻쐐䛡⼧풾㪫赿굋㰣쯥㛁촲䋰쀑趄山鴔젢﬎ﶁ៧添䕶८䱒肀保໡◁ꉁ瓾맠袽聃ཹ뾐᳣퀘耜᭡텪艹"뒀죈ѝ褑〟Ꭽㆉרּ氂쳎˼纀৏ﯠ茘깠ⳳ엀ᛐ␚䬭共⢥鱏ᾫֈ謱阃眭⓪踋졿猭ユ園뎂렋漨⹻὇胰㡙뉂猖䦤輨礿灬뭅W栒餚鄎ள燠檩耈>ᰉ˭騀ϛ異Ἧ᝻ꀠ랳裋뀋콤᠏䧅封གḁѸഃḝ⡺樂肝밀⼤Ҡ뤞ꀃ뿋念刞辦섅癊ᤚ難뤾焥烽쬊㞒笘짤ᓏ൓䌨㏽ᾉ횮í킹侳Ѷ㘂凉䬞較崅㟖섶䉌ꬂꬰ謶㙩䤲䆆֓멗澅⯓葏氞㌶ℱ燗浹试ጿ㐒ﴇ横跸☇Ց홂捄궵죅姢돺뺂扁秺遡⻱孶帟褰ᝊ镌焥葼瀡弆쨈얩툢扩ﳂ㷍Ҁ뙌鯨槞穮ꚑ낾䃥䄾덛㗠巊엶ⷝ쭝헝꘷챬맘ꁢ徍븆疒ȥ鉫겸韈誢ब훦琗ⷽꥩ논텬ꠔȨ鹵캛ᠰ偝ꉘ楒⟸찇彺諾㜬엦㡡ﵝ婧こ봑⻾뙬餖੄啕틟꜅೾쭮ꙡ畧襒現䶋㖠禦ይ㤥怗௯浛餇棝瑽魧븚撾뎻ၳ穞Ꮤ塔呕ᮬ献仙酨䁮븾枡㖜ᢧ샻디猊癷⟮Ⲫౚّ첐鴸흗濐⩏誊탠큭࿘伾綪↤待⅍煙棻珫㤾䍗䫤롽₅牂屰羊쩯熇䝿鼜㇏ḹ舑ꩥ뼱곐ຨꯢ୷ᮐ∨汷댆풘㴢꼓靖ෛ虏꿞꿁鈼ꍈ㨲哸缁璷햄뮓탠谭,㎳㬙俟ᰃ掉珦៓ᥤꞂŻ鯫嘿鴦쬜벋滫芉㥊阬択⾈匄엺⼙枯愴⥿ﴥ㿝忀뢺벒䝳쭖ﷺ䎉bꖐﹰ螼駎囘ﻃዜ뇲쩾פֿ爝傔둯㤗夝䕴譹ꮱȚﭑエ农䠯鶗쀎䖆壙གྷࢼ伅熊茹耜蚀ꪠ뚰꘍捩羝Ზ㦩쬗뷔宖ꇂ칯鴺狙᜿䋟겠ỿᙳ藾鏵П믭䜺읞͠ﯴ솉⦃꾄Ꙗ持樽✦粑槴졍啠괛쩹桘ࣤ㹗墐ሧ₞鰮娽㦦襖햇斊鏃䉉홴疤톱魊觌蘭낍㓡䛊礟⧆쏜௯↵羫尽⡣࠽य㫵ሠ徆쳰蛛녖鐿鷡뾋ᥜ簕媀ⴋ̘㦮呝셊즲솼巽ᇈ௭♈졫ﻫ㈲꙾嘷⟨훐梓籕玸齕햛詵佣箤衅ৗ浕髷零▎躱☥ꏓ锰䏟⎗☃谥幮律惄ៗϲ閄뗅묘䈇䭚䲼墅ꔰ䞢踬덉띙䞟萚ꖂ櫃쩳廧욲흆퍌팰꘏嘜黰跩꓏㩚ﭕ룧䚵ಗꡪ喝멗亏곅墠ӆ奨魽㎮숳ꩀ䑧쨿柁骚᷆尉푓ㆢ膓섄ㆇ湄ᓒ鑬ᗃ濃鬧婗㪗᪡襄˒鲳린ꗜ腸ࡳ尣뙯拃燃뜼᫮ꯉᐲᅼ樠狓冀肜馮浣豂朏痸민Η㰫靂⋌ᰙꌓ⺚䀼Ⲩ㺒⏝뵥쏄浊둪즾䵳槹逌嫒뫆੸㳼慫␫蕡㭱鯷ᮍ珙㭋Ľ攉챱켭˅ꖭ娑椗쉊溺颿찖➁⦂ℑ裀첕錾ゼ誦半㧺竣祐쵙붣Ć갼䋀៕ꆨꉃ⍄喍揦୍⤾孴ﱺ肞墝䊛챒鏾顚ⷽ넱ꏘӨᰓⱔ쉁ꄍ㖘ܴ眳ꬃ攋䏆˸Ь㎬ଌꆪ➢ᆥቱ᥮复焛嘍⤂ﰾ㸀଑✹鴓㾂倊Ȕ贆䦏ယ脱鈮쬋᷏뿖箣喂桁硤㬢聢♊헫눔퀕ᘔ꿑蘂禪鵛孱ᣨ䙁㉉똀鸸摦遃㸕듸ṝ솇⮹漆돣⼌調磅윧淭汑䩫㛈Ộ⡪᮷苪诮䃘쇌땙︝呿拀䣧낯㈲鏆ⰷ鼿荒瞻簷絘땩ꮣ骎풡Ɑ릤㓐惈໗㛱㽊∰蠐뻆᭻볿峕颶缟鎓ㄽԇꍀ穬멣橸㿯ꭀ䣣⡆覊趆簫梞ɽ㍠ﺦ횠꛶䅼迧춏鲎籥㫦卽䎣收㝇욡엒⣧៹溼嗅䘜ム範䏼餞㭓Ⱘᬖ픻䜅倎ᲟᏵ퀻蕧৹豇騎塲馌耭ౡ⽨벰밃돶딵䁶膐딈≧볕眪艐ȃ鄉䂵票砷얊쭊⊘は黟潆砾ﱲ恍ﴐ捉좱甠笯实俺味髚駆庵⼡竡㛖햑宠욆紸坨亞׉倾䤲⿵㕆⥣摲慧꿪楝㼧銷多韩搥裡뎼죸焋♬᝱҉㒱࿛燾ꨵ慆凅ᚯ牔䢒퐁隻勈뗱ᆃ᥍틢쇎ݶ푷⻥鉋듀㡽可擕ㄔ㭀锂昞ۈ撱踦蟆䈆支蛕ャ햨퉧碥䷾ᷙ惘촶忷蒠垶擣覄膂磣ꣽ㉒葵眭䁽鎮䍚本ᤳ쭣≵耙銴앐錯痆쬨䚐余詘爮鑬ꋨ긘⣱姫蘊둦뼛胱⫯㷾݃⣛偎擺퐶倳澨㿵⡭슓䓚楺ᷔ蘙魹㪝ᖍ얗뇧㒘驝컨ᷓ海謰툽寷鹼⫖윿䔿宯䴡༹凸歶馍ޓ麒ꙴ┰䓆ⶻ⪈渝ም㖎櫨≙륌฀⬘ٓ⎣ঌ寡泱⛊㚹䃔몙᰹쌴෕䊠댴㻵䟥༸߉㦫Ẻᇟ敏﹖㲻鋕ﴛ䥈僦강鳱㮃膧螕닩∁⽬얝躵庹뮾‵葖齪锡푁➙⣚᧩嵊鎽䑮㰵댾䥄ֺႠ窼ᬽ류쑋Ặ獡늞罘셃龻됳뤺祉㺾䷾㨮㞺赌齧럖䆢耞끦䏖ᭉ엁씝帕鈤蔖䓳䊳㶲㷯ꕵ२⫏狼鰜﬚⑮籴ﰄ쟆ꌲ࿍१樖췀澼桭ᴬ魱튇Ⅎ跕ᗮ腓継谴ꔧ쌶졣ኬ聏㉈ⴔ暐⥜׋ᓚ䖋裰쇌潊욃퉃㩠㠐Τ뚗鍯䫡࿞ⷭ屚⺗唎쭠嵡ࣚ㠔⁘诣箇푦꛵혻舕ཚ踨ퟣﰇ鋼읲妸ꪋ뱵꫿鹽ꏅᠻ艏⯀嬘ꧨᝰ⯕塤쳌䍅뤶孷鼇懌ᆄ綸违멤藴䷐뚲죫閴﷧㟻좪섲묇痛⃚●㺔龏㞵戸酭ሦ㹖뺿䯷퀻粎㺾切鼉侟)ẖꨤ㓒镁⭣鷑릫뉟骳툛轻r鐱幸땡觬鉑愯Ṅ㌫借礤ﺣ픳䕇篑뽒콡酴ộᣬ迀跦었簥塬珫ఢᚲ䀍猤茉頎ё酨놶嫾ﶗᘼ틩䤛믵櫏⊜≢꣑퇈ᔾᬑ씙≉䦪㢄ꁜ㼳澂蠄鉈垿ⶄ蕺㖵鐱왌嗦溪凩愕섒阌蔞㲟썯孞暍쉬畑鹃풝觐虐羔᭳൉⧕䌙⪒ﶓ瘢귌ۄ飞꧛燚娂注ᩇ뇱葻礤᧋唨礸︎뻠叜삹ᖶ팃Ⱪ㌡ోⲁ塆ⵧf␘픟େ혱ⲨᫌꙚ೶㎚粓忺ﰵ޷ሼ層枞㥡❼緎켉䫱㺓⌦爗䍃䩺鳜坵讳짢艺枡Ꜥ⿁潄甉ᔁ౒㛬㛚紶ൿⓎẆއ油ᄃへ鐑芟䐄볘㼹⒗챒ኪ쾟⛍巻띬渑芦꼼䑬缙秴ꯍ䲅鳧㲚둷ፂ㌮埊䏇⮝⼕ﻗ夢꒔ĺ앛蓍᧶魋趯降畡隣覤沦뮱㋟Ɜ圢胾᫖큧ꇠ︐փ㎢䐹捁Ӻ뗖毅⌚꟧뮩틤Ʈ煇芇꼥烌젿⿋䊙ഞ흒莓⛓Ÿ이䏌Ⰷ欢叆쯞픐㕦ᥩ眚ㆇ낦䜠眠胳㽒듔㒃뙄㦌凓쏎ꎌꭕ楚榑뉢텛⽡剻웟䢖鼏ⵃ돬憿呫︋ž뇁䊾瞝镃呈햁䖢⌹฻蘸첹笙兏ఊ窚筦뮆Ń蘣㎊ᑴ㈲樂Ǜ鮁䢑ꜣ馵㱎嚫਷蚔햂⊑㚋간諭톬⴬윞뒧⡨寷ঌ犏娈圏缿뻙…뇚Ӂ⬖蟁⃺㭮ۢ捀꼥େ㠀슌ࠓⴏ頀呺뫿ߦꕽ맩웂씿碲䳙쁾邫⸛얀ನ需옶㌅௚ȁ둠於䁁캛䵊䞄㐟ş䀀鈜⯥礓盧盪瓄爊雩鿆쏟퉏框娍ݚ췩羦둙䳣᷏뛟ḭ兺콿謎䝑ᨤ俵自Ꟈꓘ飱愿릞㵢ߚ䟋猛᫷✏偢按ㅽ癇ᡖ䴳骺樂騼㔙驊菮仂࿜頪搬杴動ᾲ负㰿ⅈᾭ魍캏⣊陵屓鍯笅걖ꨌ珚ᔖ洠滺稑惸苾槠媒葆鱸ᕯ㐪﭂⚀⚫퐯甼楆竄腯쎇蘻ລ㇆ⅉ䫂鶊签庣ᠩ彭豘ඡ菟泬樴垕䀆ኈᆶ᧲㏄홚๸緋鋄蔟䫊ﴽ䕹狖ɋ夗蘘ᳬ拶ସ⼏෯‌봌䪶盿ꩱ쨣֮砞齽㺽뾂瑠뮸വ鸆ﵪ镣䬡⡿옗旞䛨稸燗꘍츽큨鷴誇ഔ䇱ꪑ牾Ⳝ蘒൚ャꑥꦕ猶鷑쟩翽伋ᔑ琋㚅膓키਩뱻Ὼ㲤锾햁숿烂⿤腐볅䂇㶾乍痎㩠闋水咱ףּ씾贐Ꝏﻰ㤑ꛌ啡醭ដ夅⏣蟯Ꭲ걕মᨛ堑쵶黒̈ᒌ㉇鬒䝸ꟺꎃ藻ು졂쇬ꄡ쎙욜納寷䉚騖毷㓛·㩁ﶋ媁弔ブ铇⾭⸀赇ํ軯녺锖偭ᐵᣡ쵮眗Ǭꭧ齣䥂黡䕷㼋魅鄹覊ᓱ怛}捅꿠୙栽㰆ꗈ紵ꣿ⛝냐쮸稗ᙙ햼⩻∣馣္耹蓢ቹ禗㉘魘̠뛇ᗴ桫춅ꍞ⾱ﰶ핑⛒Ʃ҂빌뙞㾛帒羂綛聥쪒翓⑷僬ีįڇ랠䄎헾墸ꬶ⢶ꊫ尜藤凒ᔀ딱೗㡫酦鰃̰긗놗啌䎆桉腎ꋻ饲ꡱ烽楤ꍵ낄蕰좝盎䁿ᱳ찳竊塔쀏㶼뢪烃얮▯ꄠ澷춌鼈ᐖ퀿躠㧥ᅨ㯫ᴟﴠ⚿蟪耀渒촣䤍攣钗對㭖᫝ﯧ썚룈㗠熗סּ珇훠℄ἁ씩꺯ꕷ鳖ữ伛궊푖㢒ꆶ焩鏒෡ꆱ澊쾃ሒ앸ꁣ挿仔୬ໃݵ긻䬝୛ᯑ鋱ᡴ췷﻽콂훫닑耒듑惷蹀췃⡁꿗⎄瞥♟ച喖荺ﰌ렂緰爻䉦㎫㊿㚬皽먗뼚勪뒞滂칀䚙Ꞩ퀡¥⃍챀ଙ肰褉眢DZ召℅뷙銰噹ꠁ墕멻핽쓮坽ꪇ鍑ᗞ㏇ꛎ䜄䁅轁鈺⽣䀃杇㜺팁䩝ꬡ龣㯜뼰癭签檭ჽట찂瑕耄礍!࿑晭௳娛ԝ䴍⥈囵Գ홷ꫬⳤ붥ꋧ仇奔﻽闒ů騷㼤䀀ᅧ﹢㦉࿃瀀䨩疾꒹ѣ솂췮偵ⶲ뎦佅䝸舚샀硞특뜫ꎔ匹朂㍼䚹෍戆․킰ꤍꪛퟔḛ꿝ⴁ燙ꆦŏ☏ּ࿙圍娄蜓⟟ص固肎䅨쌅潪읪ࢇ疲笅䜤㪡躽ꜷ컱㑷䶜㚿氖販ۉ鳎색搊촼뢘粃恒Ꮢ㑩밨眓ꝕ⴩ꑉ挩赾᙮첌㝾駺朮믖樮䯺퐇ፎ駧䭗菻暦琒妖뾄꼄ﴂ㔗ᘙ딈➥åᏀꘌ밶ᤇ缏⯛᳸⻬仟诤間헩ᐱ┷숰拏ᘂ舏舝ꯎ磻๑櫨洑㨇懂럳薿࿶㔥岎씰롬਍份悬櫻狤睒罩ᦺ姉ߜ᜞ᄵ颪绔쪻▙ﮣ衣➉퍽渆刬ễᱸ⢥椔䦒馐쉩梿ᆳ既缂뱾룒⢓嵠罁쿩슛爤鉢䁝㘃棰㌴郍Ⓣ䊳긆쟚梄즺䗨ﴖ䭛잊麜䶻綷㠣煹釽䮭๱튗ᳯஔ敛㱟굉࿋㑽燖옽ꋆ㘭藲⨱䚫Օ㣆씃ỉ倨␮䏃매䡀㤍阻흧⯋㱥詫嫜᭒ꁍ繍玲闘淍狾겇濎쳂꬐䞻ꤛ茻ᷤ꩔鶙匕颬溑먼柤䳹깆率埐맾簔穮뛍Y㔅ꬩ婶⿂瑾佱랐葝䢮䭪繞꺓鷔୨䡕ၟ䥻ෳﯫ몺䶈斞쇽鸡Ջ╪⹯謊Ἵ좍뼳᎚♫ꀬզ㴂諒ㄾ类꭬瞚䒟敒ယ쓸歜價䒦鮉㏼겹ﬞ鹮谔ߴ巑⛮絕⑎ꍎꗋ羯齞칔䧥コꯦ집ꋻ粇쮡ꪎἄ﫰붅脽䳎릱팢鱜컃欁ַ係摕䖴홪ჾ쨕摐䁦抠︐䐶藂亓뾠ェ핒ፓ렭⒏왚엽쬀벰Ղ穔녎큁ය럥⼁瀙ጬ굫ណ걋黺签퀯扚︫⾨굽⌞⠺쾴퀢덂ᾗ⸤槟댞崗斧髽燾ಣꡙᄍ羛凛㛕巍䲑엫଼ﬣ敨⧽濋佁搰噘ᱬ躝垲疕⛬돬떒넜奁Ԗ簓溒퇌㳜淢聴㯙큺쬒咇﫿电䢇理䘸∊洍鏥⾖ㅰꅎ曐㻯乸㓗붽቞㺥፡컢ﷺ얭判睏峾蓯왰̇퇌㗳瀘益睢禓Ꙗ簛䯓ﱙ䝌万䩃झ墮߳倧㍙늼說┿刣꺶ᡌ얘辙끓෈➑满춑蔰띁雷ꚲ극怤蓍嘜Աꈩ승娑ꛩ鎕軆睃闟ӭ翸꠿嘘諣き읚虸㞩嫩ࠎ㓻攮ᇒ跔㺵ퟻ鰦霆ⲔṄ힁ᘵ픈ᖝ梈꾩攗缱Ț瞪ଉ㐗ฬ䬂露孁닆纁璊重槔橍늈秷儞켼䒋筧筬쪿娧딭溘玑孛Չṕ珔鑯॒읓基Ɐ㰹ᦊ灸퀼ݪꓨ읟ඳ뤍䷆ᡓᙩ䁙ᯨ᱘퓜뼢ꇛ䓶뢂딯痒ʨ拜媶㗒狕Ēὓ珄e蛭瑳붳䅫헟彫챭渆먹໧틎양ᠩ雿ꢖꟕ镵ό鞂됫䛿謿鱨観麺╩䡍䝌훑횥싧抳ꊬꨦᄚ⨡釄ᚩ믱诋ꁒ稥燡軇씎蹑눌橥됺ꟾ㊅⊊꿽℺줺줺滿蔌騿밁⬢缇尅鶐絙聶嗧쾩팫㹪╹뾧紂㸦㜿鸼姽︫㜻襱穟钮맃䋪뜋◧嚂熠곃⿭䔊꒯摾읁ᕄ摣ꬦ贝澄ᶨ禢쬤蕕ᮯ蘝呧岁䎡槼ⵂ絷尺缷ᑈ⣡騧⋐♯隇ຸ罹贉켰ꆀຍἺ崏畐삥蚰烠䂵㪶樎䄂뱇穻㥞坓豺鸟唀䟛씧탠拽솩㍅Ñ덩턓딳⯕﹆メ쇤鸞뱭Ԫ損毳緇ꝉ佂砾욹漟黶᮫诨魋ᴽ룭禞ꅛ♻匱ٓꬦꀁ꫑䗽舘훐퀙垭譐﬒￟襢똈裧䨃绶ﴖㆯⰬ뀆몴׍滀硝싈撨㘭㻍냣骮軬鵵妳么⍻̕﹬Ѝ䈘棁(卥耝렋饍卶Ꮸ㛸씁쮸⓽瓟啻ங䳐溪⃰ﺊꝙ觼Ү繍⭡遠茮ᄆ繩黄ᅫ阌쮑ش촰Ε᪀誾ﶛo뾌跇᏷掜갫쩢㕈骛燘྆須†ㅠﱂ紟怱໙念ᖛꊳᛚ疆鮰㝯略ẳᴺ姇묗⳰一䯲箕՟湸꥕溄˅쫚阢倂꾾⾗徦៱稴껶玫틞櫷盄̏⤡叹١瞓䛎㻟椛ĹᨌŶ閪⺀ᘊ⏎쑮ὖ❹樟ʇဿ뷜䞐ힺ泉㐫ᣚ嚿昷ꑲ粕沚䓌活輯큄抿ﰾ캢蝼썐ꪣꃺ덋뉫ﶊ뿷闼䌶眈汎䵻⭸⼞㝌幧訖ⱨㅤ䧪ﯰⱭ뎯뢝嗳⩥㿏츰璉ꫝﻅ舞멗ΐ蒆얽锟티期砯ꅆ쥫죘왐꣇뷳探뙈轩搔쫾뿅㾹癲ᓂꉻ墸天솊꫰䊃鸄柙ᛌ᠋恂꟧曪퇬⾢ȡ᜼鄣옂詌ࠏ最ᒤ놬Ȍ궰㤧増㹒拭ﮀ窅⿪℘薇쿧툽뙾괐牺虜᳸坛켲뙛׼峔림럠嚴㖗㣋坑컇暪⹲שּׂ랕ﳇ뵛ԕṙ꣌牗資엕ꜯ浥턈ℤ紇棢辐췻袓婳Ⱥ콒搿黔㻈巾싻┿캯镾밷輕垀느㈰디ሽꐝ䘄뉼꿕맋鮈윴麕ዎ䶍崘灼퓗Ⰸ㛪玬᳓⸧雪ḷƓ颽쭹䮫滜顲䠐蔄旺䃛꺞뒥쓥꥝쳘﷤☙肊ࢭ뾑㩖匧籎뼹鈌䄗䨭筪虜䝭圬嗁ꢷ폳婜綽詅ᥖ樗陒辒Თۆ斿儒儁입㖥풋琿뤄㯕堯郾阁뼡噹廫ﹼ祫᳟⾚웻磬젊쫶莜鶒縁剩觯䅴⾺毥ꤧ遪懀衘赱ੱ퉕抶䚄썓㾜㤣龻䣀힘酷䕰蕄쒞樂똔襉ꢘꇼ㍋✘ᱺ煺⌐瓂礶卥鏀鎇ѝ㥣戓Ƥ떁귋鮭澩ꪏ䁾䑆텄撚잀濮㒩ට泈朹帤産࿖螛㽞ធ猤籄鮑쪡㥜❁冓⼎཯괵䘊䮐馏䵼㻲ဠ兔ꃽ쯪雙쵇ꥼ⥍骹귎챞」␒ꡜשּ䄰먍䣚雽댹뮪Ꜣ폟憶礘絾욈䫏턴敛⃛ಽⅢ壳됮擴맢芯螦諁噶佚鿃垾뮖﫝㥵焃櫹ꢨ칱龥衅澇㹏璼庥솯ꩱℵᅻū璼췜鳘ǣ嵘냦琂㈥닑ᄢ⒛ꫣ蘞ꅁ❕ⓞ楨ᯌ⮝멥浘伖欧葟ꗞ㼋勍䢨倒划ᬅᚔ綡㾡D鰀몌鍈䡇蘆냿利勽涉ݵ纵ᇾ᠗喗뮈瑬⮙儮᳑筗䣈둏䁝⍎쇑踔菎ꞗ꫙쨙覽죵眰⊹蹳澇赡耦㎐᫦㎽䇻㓉딡兤級米ﺸ䏕囘襛䐺ꯏᵍŠ闿蓤磶錔蹱➣餮ẃ迎핋犰㙍ꬳ夸滯౼Ƒ遉䱑隀齷ꓺ備嗸Ľu厱埾쟁ઌ宥꥗濁헔뭥뉜곻맃᧯ና斮鞚⧠癩諙倇젙㈭ﬡ⁗焋ı攽ⴁ䋷쫅跸쩇暯쓾₯쬼쬀㎷钗홹힮䘙嚞⺇蝨甦堏﫜嬮晾諽솛젉಴䦟錻笸ᾮ鉪会捥콧ᎈ뾯醎縶ݺᾐ댍凸ﮢ紘绷ꇊ袗❙햸磽㔍펍ﶵ乺댮毼ऩ份圢⧱Ⰾ묁믤槮♙ꨡɰ峑纬居Ꟶ嫃ሹ鸧뀶扲씟੷봞솱㽙嗢菜힥鄤ꋌ䍋봧賕鶮迒㫥㘧仿䡳㾄뒭鴝鸁秓̵爕枅忀ꥷ좻ꃥꕠ␿辭瓃쫸샚圸鋞흥쮔᪉霳폍櫠螋㻏㝲鈿㔅絿ꞣ泡讑咭筮랳㵢簽몟谜螷廮倾㨱ꠕ瑼屉먈ꇽ❜雐棫⫩⣜攽꟝렧戲篌⛁벒㑁⼫ஏ㍷ϸ剻ᐁ탈鎼惚ꡏ淞묫븢㻆劵鼈陿菤釞癦쌧㞇䶤漲뮶煮⊼ﰟ㓊㹞︩賐얱땤㟐辀䂱᯻媼៧䖹䍎䧸尐쪕멒⧾Ɂ㸶ກ⸏哇뱺턔酕㦞ﻟ鲮활ጹ쏔❙幥뷋讔痼朄睥䇲顠먆붼䝞⿗ծば쀆꜎턌킸◼晣ᩎ전ᨅЀ體⃕䊀笯钢饏꺱㞺烐꺴鶮娮ቝ꺭霋΄乛쥾墒믣霚鲠띾ᾜ쎊엊╥苷縵왛쎀乗宩㶔賋⮿坥摡톯⁑೉㉲ච䋱ﬠ␄宩圮〝쮔뻈泔곸蚜丈㍌䴦췣병鳶튖隬燐ኍ켓浻㫽⩷闽ડ攅뛰螪㭯﯌皡᨜펲哾䌮仢횧ᮐ洠⭔툠睰咽՟ᬅ슢ꧩ侳臹ﱯ齍黠ᑂ獕䵸噮뙜泲ᎏ鋭ꊿ鎜ذ銽碸党댿ﱍ楯衆剃멅씢雃㶧೎笼﫼쾩萧䷆넁얮ⷓȾ㦲鏺Ǫ✪藣돌ﵼ俖앋ᒟ꤅ゟ鰾躎䭋⩊ᢡ⿞鷁㤩讲⡥맱ઓḢ䇅洿㻎⚚庾緤瀰宺੩೐碧ꁦ톹衅酧剱⧳좏瘟淚⅒旭씧齦乒똞櫮砖졤岛컣溺ꖇ᪮蝶῕ԗᮧ嫆ᄡꩯ춳苄螪쵄쯝욿ḝ鞞⍼蒮듉褙ꁧ㝼벬알顮晉ᷪ鵻㫖Ꮡ쇯渖롼ፄꍫ㬾藭㚓ㅱ鴴뺐縨Ꮱ员籠䟴뛇녪슏腟뺥吏롛橣㬟邒沟ퟏ쭣으୛ﱏ뭔㘀袊틹ᔊ⾙괿蘉壅艵苀ᾠ糁͊셐䌭鹶ﳈḷ쿵ሕ჋睮炜觖ꬖ镞Ӗ䐹薳䟇杵뛐쿻蕻碏ၺ鼁풇๛ⳏᱤ毾㝻틍꽛豋⑦䳌䱹ꬎ竿旍慢լ믯␠馞蛦㺀羿凋簱䗐偊뗾豇劤湳䂹팍峸⹥鳛潇폠⟶♏喪Ი뾶髦껗叆瘪ā﷘儐䀁쀄䀐⮰᐀錃#쩩칵忼㦍踊껠䖚╻◂⛧볥秖Ꝗ禡뛡Ɬz氌঄讝璘屁儛缭㝥࠷ජ놚ߟ흔䉧맔ᅢ蘩爸ঢ訌뒳扢쇢봦晨尾⹈ꉖ쪃⦻鬷⦆豢炬⡤噁蔽ʷ좔散揷訉䤿럽Ṕ桤ႈ橇춵嚫칤갬諏복휬ổ廙쵟탯흗峺㏱䛵辛옏瓃嗲⋻犗捬甅滥妈깐䢟轣⏟䵽洣鮵䔯勌஠읜ᯞ뚥嶉䡺宂祿嵁哵邦쁪쒪㟌ꖒꓟᏃ듾㪞ﯮ᭟ᴷৡሯ辇Ⰵ켌鮼鱝ꄗ竔೤砾勶ᇱ䀚≄㵡鈍邺ɡ웤菪ᒲⓅ㜉啜욪㍱差簗䨛顁ꃠ☷蘺쬋ᎆ嗊鹻Ᲊᦨ⭹◄䑀䳤䨤瑳૎泊礛鴜鲇遭ɲⱛ칀贲‒岩ﯱ⻛墆ኇ佌Უ틷싞蓢맿Ӡ鷾륎ㅔ㔹䉎䈧䜍⚈颵䛪諽秱訫嵚㒳鹤隼笟篿抮㧄죕믍ൎ䫅뿽泮睜텒霫몪Ꮏඖ醽焠䌱틝暢᜘䞈䲤풺ܔ߽浲㈏粞櫛띠㝥ﻃ뢦ヨሽ雂袄㛮㘘渘犏᷾豊෪馿︾趢妘꼟꿽᱊烾엨ꊏ煦병긟㡇檓앫ﻴ琂⿂뗬꟰렎쨒靓警体餯㭼叻뇻浕긁⿿澦柿ᮀҠ胈ﱺ㍋纇ꢳ╵燎㸻揅欁삚삒햹辦뽈柨䩕遞ፉ쐃ຜ㯈ⱷ㈓ꫡ⋦︉忿翲■﯉ロ헷뛾Ⴍ憷亞梧᢮㥀䝗饥Ṷ賄㹱쀜捤城쁽㙫_㄰뿶吨港ۀ扣ᧄff蘏햁쯴蚀ざﭻ㟂즢薟樴ܮ隽趉ⱴꀛᩨ堻癱ꨍ刜㛴썌캨⥌愶姨꼉䀄駪᝾ᦳ⚣킉﫴矯肨뚘倣濔⪳ໍᷣ皞曟⻻嶻靂嵀蘇쯻ꛟ㽾ꔥ『땏糴ឝꃠ築ꕼ몓寎댏䊈眉쥩᫓⢼Ç컱뿝둩ힺ織ퟑ碑䏰Ḣㇰ꟦썽疇畈얽㮛풳콍솶ꂩ泆쯀ꚇ巷뿐⼃蛻먀溳Ṙ뾔뀾ﳱ秓ﰨ㭞dᦺ刄⏶ڗ㶺܈㫶㗇旴垺諃㵽䞧梖关艋樺賽ﳐꭀ䲗㙃褽곏쎑킓褜絇㥼텤冕【房뛃應䷗ᦖꊪ駢垃薐졭퐮⁰췱띹蟌悧⬻،꾻履䥯ፃ뱩榬왗珦ᥙ㡙↠艆揘㭄敒ᄹỺ웓䅗躭獩樃摋益ĕ觍觛쳂섣弃䭷៹羚虆킵ɲ䥇ӵ습煫噙窹ᭉꫥ鯄㠠ᥟﲀꁾΙ೚ͫ뚱瞥㬤첗焧㗴靽釴఻䐏멁7樬褻좭閌愋鸆輪⚷쌲戇≘ꥋふ譺᪘镽퀁꫞䙓ڹ톲宦䥥웈齰髟쿷虛顏䗡鴝뱔៺倱匰ꌲ慯뮵㭫䔟Ṽ楏䷜备瀈ₘՖ傲西䊆⣹锡靏졶ꝟ곋ዔ싘੡㫏㖖룃〳뵡ⴥ凛蟑ﺞ햟ꈎẔꙣ哹䤴館ూ贊곡᭘너毘藩즅儀ꞗ䉢摏秲럪ઃ蜴냼<ሹ؜똠뿝滑磮觚䴭т׀夕⇰᣾㜦홓浗喽䔗覞跲䌺珑晥㚀亐蟼ᰈ✙옩痓理䊿꼧ૡ践霆᱑⼌旀㛘쫺푢뙮쑠녺┦너䙅ࢹꔥ쑣댢撒设櫿嚖부틡ꗰ技뭩죁הּ✟疖ⶊ蛴堾↯ㄿ퀢趷꿓靘㒀鳐৭㮐锩妉渇價咬作餵얌吜ӑꠕẴ苙ৌﯟ쬚艗ﴱ㭶ᦌḻ嚘㛏뒑䆧腣譙ᯬ睘䥁腴ꪶ㸹줗ਥ䤶촅ᆦ❥凃덑赜ྋ薃仒꾈騇ꍔ舦㟦뷥泴ⵝ歩鱇匥쓑㪧ⴸ䁀趮騪⾹ܨ卩헀쏎煠猙棻끤踑肬喙퐊呑ꭉ솅게前惛鬭ﳚ䳅⥰᷼ꍔᷔ괽⢀玟诅垼鍷欑箄ﲝ籏㠲㰺⸥域켶鲍聯᣻䷘☕漛st꿅纣ꐶዟ䋙ѱ聥壊⃓幌ảꐗ䲹쭐팭퓗黣Նឆꂧܭ⢪䔳ꄥ᳅ꉧ劤⧒행Ꝋ㞪鴆긩臛⮯䵛ꪘﶰ߭楄Ɥᥝ猔ᇌ䜇ኗ됁艪ឱꏥ愹﫬蹋≂칥໔핫䁟뎘韘䫎ᙏ⊜뷬㫱➬堔蚾蠬躵벞亼᲏쎘㘮阿耦쟤鸖ᑢ猹镹ԨᚭⳆ냤뭇㮝ᨳ洹츀ᨑΖ꾔菕甛ꯅ틲쓙튈콮ﱓ擰颦帳嵛蝴拜챢Ȝᥬ욣뽾吋紮ׇε韘諌ꃃ᜾㹚䠍聯晗킝믻븘픦⮞摗⮥羷冇㵤䎯嵋雷㟼桏饖ᩲ鵸掄⿳ꈽ䥄彻拞죐筭ў牛䤚᪨銘鿛裥磃閆㏨ᠻ픹䈷입鲩ా㏊ల喱ྐ拤⍡釟淴⯖캘⿯멇旒⩸뮉磑疻泸鯊颕铵潾뛬⌊족䦠奲Ⓣ锅璣㾃㔩郌❰쳣黻ᜡ㋀⯅㞉难趫ↁ荥꼗ﲌ䜤龟낋彮쿏鰴섙枤수媓Ꭽ琑駖얢䍳뵽쵯梖啄㋧䒳᝙퉁Ꚕ佖헿⮧킔꧔抅⫙谏锻탠㡽햵蕻ⓗ툷䜭稈坕ﰄﰹ坨┐ꛏꌣ홂㫉㿁훯峲ᵧ颻杂滴䡇쯼㲛ಱ䄌♖⧄䤶㯽龆轂誘䭖ɝ뀯⚹汵揮໭븍颦穪㥢롙ꢿဍ堨ᰕ鉗좘쭞뼑軈㇦呼꡷䊉슸繝跲鏐䉇퟇Č곢ⵝ쵯財㕵뚱ᶅ̫䴚“⌸렚磋뮼댶埡锱ꕍफ़⦳䲟ジ럪㼾䋳㶨︑棽ꑬᴯ筹귭쑹ଂ韓昊뫑䒾ꊞ㓘玧랁쾳恪梗栯쯝ⷹ谡몗ൖ별柕ꨪ훷⑗᤻눡靂␲򣁬哤烤䦺⁹窠宠鳚㿑ຣ꬇諏Ⱂ櫣ᦡᐒ᮰ꄘ▲锆䑟浰댞焰荴ꯊၴ壀ୈ╜댬阖Ά㮾쾢匊ػᖅ㙐঑븣䳉Ⓦ箁鍉䌇า懃簐ꄯ堉歪ꬭⳳᗚ鑦褐䔞匊ᛤ鴗ऋ㕚ⲌⲞ懄鳲掩귫ᑓ஋ﮱ믇儌脶煦ⶅ傖෤䔷व穦퇙珘ㅹᆟᅫ⢀񉅮帊䵫喕閔鴬ⳁ߂혅넽㹲儳칶籈醩ᦓ蝡ሒ쫰ඕ∕⊟వ齎퇬궄Տ웕樂洟㑿ݹ鬴ﯯ᯾⭒赆⬎푕汈䕚껩⶚뚪ⓚꢻꌑꝃ핖ᆨ浅啂⍑衆艑钨㿻﮿켽켹賽㷷痷ퟟ복믡곟愃꘏᯵ဣ똭텝쳙뛻츯㼴십㲪쮺䖛䅕囱꬧籔董㎕縲憳ඦ洟⧳툢刷邃莹舊ᔵ떗ཙ梒鬕숝ꬵ뭄癭྾⤶㤣켍Ⰿ횹紖蛷턒︨莹ﮜ㡛҂褤ֳ婋駛륌㽑♶꿱ﭔ嶘ꉧ䟡휱稶朮跮턩ঁ୶ꏃ蟆츃㱳䔙饔砭ᴴ䮗욙О蛨讬ᇲ䝱缔舢玹䮤驞㲟嗞傗斴㈌梏뱅⯊Ꝼ䍽䥧꘥墫喺냘륤ࣆ鼞ꋸ肜﹠錬ᶴꌡ䔙붌쨈Ꞡ볡㊕ச煼뎹ꬳᆪᙧ퀂휏੗ᩄ౟먿쫹䧳矆꜈珚곕첗⇳걳䞗壈哦쟺㍲宔ቢ糇錙ਪ迤憚䏿啘Т棷㣖ࡤ룑눼꘬謫ᢀ늘ᔆ泊퐓䘺峈⌊Ү鍚宋筫ᶅ앗ᴟ璕缎ᕐꐿ篟ദ⹌谹䈹蕙괍rီᄢ꾫ⱖ㟦༸火띒륜넏뼦驂館甯鞐굂퓷輨メ枂꫒簸쾶䞲瓿⺛詚戽ᑌ붆䨼⧗盖ڏ䫓蛂೨䈸ᑨ泇겷ႀ涙觤긫᜵㞴Ⰽ塺煮ꯖㅼ婠롟箉諈䶙祷鍀オ첄칤㣡蛺ﳼ騈돜⒥ꬋꇟ琬敕⚃⸂ᤲ탉࿌⬍푩뮹䯝ꙹ銥칲Ჵ‸ꘛ쬚ᬉ헔㵖쏭尸깢췺璟꙲Ĉ㯔멧饉빛넄뇎Ꮨ漹鎄Ұ濍轑䡾欏இ释ပᚙ尌ኺ悻쐨ሢ홬鿥銠뫥∘ಭ쓢䠌₣颜䛨㉌⠷呷똤쮰댜졤럃౓㙓豙籭謆憿贏鯹ᡞⒽⴃ嗨沣ꪔ灄䘜אּ鑮핋⻉㍖鯴ꐤ緈⹶眮ஸ꩘箘ᵤ䀕塣񲃖讣⠆죲ꄦ鄤㡊䎤Ȇ栙븳⋂詴飳龛厇敾姨囃蒩ᢙ﨔⇄㕝偐䐲ῆ㓗튷ऱ䄼冣스퍘齀枦ꮉ봁빙㌀킒銹좍齨縋㇖꟦dzᘽ粈眜䃤ไ蕉뒝少賞〔鞞鍗깬鉏ꉍ꙾䓻ᨿꅑ嘆鐑ჺ냲쥹ꊅ폚쌃䷶ኊ汢间ᇭݲ델儆鎨휅䌀ṟ┧譽啢뜿싚鋪섛稾醇駼窡鈱澏Ꞹᢞ㕠⅁ᰂ烯௤癢㝧倌龁嗤鐨븯킺颥ઙ嫂黯阛퉁뭓뼬葫舖찝꘢앻㑾⥼䙧ᅒᱍ㡣㋪苙都큲࿷䥜긛泌婚ʅꎀ칉㝑ꡅ흲ⓟ잠䯱ꅡῶ᝹珓䐼픪旫嘥䟁ꃛ퐽꽧Ჟ듸脈ﮚ㘧㔜颓䵔ቊ⸇潲彺困칥誱ຸ캆诈㭹瀑븄궐礄䔙̴揥痍➈䊠핶㜩稇뾚⵷鱻쇩竳䢖힯贰푄ꏪ黀ꮒ혺礬Ј䜉ﶹ諔粸펲駋쇜ﴽ눃腔羲휃ࡡ쟂緇봵ፃ₺킍棁忧ќ䞮ꣻ鸍졃졑糡㈗襇㇡㯨泝㺟鳏į턠룏ኔ딎৕ꇞഞꙺ뀆㌂㺳漍皤뫿ϳ쫐鉦蟁鋄᪣苲录傋ḑ俁ᅤ퐙居ᨮ뺠Ꝣ緣瘹雴艐쬑囧㛻郎엒碡煭敤Ỗཁꓐ㸰經얺箨锕曆⾎੓蘫ꋧꦨ渭ᔄ혇㍵傍㬱썕뛗낕㒗㽳ᡅ㣌鰍茁윤樝팆澯㦼ꀧ䛹ᶠ䙴馣畽믽⹺䖾딙⨭䍭ᜲﱊ樷㔀﮸識磸袂૜蜊狛諩톡㱥㶦侯䏔倰⺾㦿늒Ჩ狦죬쥱ᠮ䊻ሢ‣࡫蓆烏欼ᢛ湹䪕颣羑ቸ릩斝荁ᜌ೼챾敔൵Ꮏ锎╟э虸뛅噜떁᲏誄渎琺鎽䋟䳲瀓瞚ꄽ퓙괸춆떁辣꫋匳뭢ᗟ꥗綅䡍욜૱䚦뼝⊋缎췩Ɑꣾ匴⼦衰ࡿꌟ鯪ﯝ념弎쇱䍻꼼겳୙﫮ᶢ胶廚뚳㑞璞ྩ㥹빌瓽躍ꁆ㸥ꛪ7ᴡ寵ᒈ瑩ི쎋ᑥ䦉ꊮͷ鸹頒긑轡ﰿ돣㻥颋諚浾龎ꏺ쵧毰ӷ摷쨹꛵㺼᱅䪖㦢ᢽ條첑万㜕┞衳褀쀜Yꙧ䟫軝圆围꼹뽉ケ㜠蕅嶾䛋攧좢㔑쩏ꖓ䔓ぜ更뱁䟻יִ뗻Ⲫ鈞෽挪膌ᭊ䏆┆暮騨禝랷᧭톪퉲㤡勧Ⱆ쐆⻊鿰醇헓᳿歸键ೃ㰠옲㯐᜞㵿꽼㱇央홠淓楣✍ಯᰖ䙴☖ᘇ뱇廴㥽䪝䛺릑靯䅄猹諹祦ﶲ꜂ㅔ荐谌ﱬ㯱ᔞ윉⣯ꮾ绻쳩잿☲飀翳욛Ი꺗撅劃没贏놚ꦉ㳜侸러㍗밉干壍Ǵ哦욷꯻ྦ鉝ધ慹B鍿㈍対弸⃑ﰖ埿亓麄켲궂uԻᶦ鿶ꋟ篷૨钑넻ﭧ㤫㦧⏖⧹ϯٍ볆裤㋧ᾥ檊ᓢ픴﮻穛ﺜ퇞ﻰ呎붃洵伩煀劄騛醐稉勳怞瞨퇂ퟛ⽯璝祫⑍ⶉ炓둩꺶眂뤻㲳揧ॼ솶ꎾ䅚۱軷ͻ㏡ꆝ໣䟯ખ錋ᮋ죁ꖟ꤈뢞夞罹阞범嶨졭弑콲亹∫厵陗쌃᫴俍㻝簩恈혲⟰摚碴뤼筟峚瘿ꍋ囘䆊뱯Ὠؓ␻猶ꭉ軸ꆍ뤽ᔖ崄ᠴ뻧絎骍쩯␞☿䭸쏕塺棗爋輼攩恺ꌺ᝔鵲﫻랹麱㬉皈ⷀ鲽퉋Ⴓ᜖⽒揶ꡦ렟䔜녲巕껷굾쫾쩌䉒輪讜鍼葶乫唇䮇੿᜕Ω숧矮⇶恧徎߷⹶㍝馻誊謁뎸봃솢彛ᖶ饍㖛ꉱ㇭⣎ꨦꩠ癰脕⺎帶윞匿剏놮ꊶ㙞펳ज़앳白歹≰䟠ద䜳雹铅䚡篶埽饡䨒౮ꐖ⟱ꛣ⹢麐涫槦ᠥ媘數㛸䩭懨뇳竌▣薪ّ毑忣뵿瘯曝毪畄薫긬랼ⶣ軱읺ǻ白⚗蠆眣㻟䡪Ꙋ킊뚏涂酰ϻ氋ㄔ쐁쒰涯䔿閑᠒֪଱㟭䢝㐍♓鹬滼挿鷲䉚翄툾씥ꏟ湴琉⍆諦蘛鼍胃⸚ޥ坹䕍꾗毹美礹等⼹鷠쯢ᨿ幓㯜绮桬쟏ΰ㹝Ꮭ웍坪䷹盦䒞쏛︎殼欦ࠨ漱憎⿛㩕絆⁻隈名〤樹◜璎굗底᠑翮⎓쏑ᆫ㣷⍶ઌꨛЈ惦綴醷첹ꛒฦ瀜喥ﶬ衡⺮Nj펭贈鎈愰ꚥ⣺⟟ꜝ淩䨓ラ햴䑌ᐈ䂖拠푺⯈椝闪ʈ撻햭쎻態켪ꈂӒ閼ຄ㽚↌ꎇ쓖鯤疗쾵摃轌ኺ薋셈ᄂ⡿装좸սᡱ겲쩫ᨬᗯ굂ꋒ㴛漮ᇙ틫ㆉᏲ좷㡸⥽엽Ʀ喏鋱汭䐴࿜拆玖䷣跖싩૶ꦘᦴ嘴Ⴤᅣ偻᳹폿篣ȴ잺ဧ쒙뽼ꮤ섙ᐱ撰泝舲⑦㹋痚ᄗ㉅濦酭喵ᘌଲ䘆Ꮘ賧姾ꉂ훇꽨聱ꨂ口⁾幵ῴᐴ蠈䑴甩鐆얧Ꝇ㦑狺쪃掱刳䜩쯂㻀짳蛵犲ข뉋㣣뛼ᣰ졶f萣ꎑ舿枆觺骛ꍈ癡瓵蓸촿詁끶㛐ǟ㺜焍᧐ඏ坋鏝끈裦ꢭ㡡젹풃캓論鹋陮䇲㌯䳠洞᭪펭䢅蔥눎胛ব嵔᫕節冀紖截쩞㘌틃뮴茐冿坨쳦巉埚ꌒ쮍ꇻ줈ꥼṗ☸쉃Ҫ㏏ꁇ鏼ሐ됊뙢ቒ崁寮褒嵤싔Ḅﵛ𤋮s뵏뉲ೝꛯ洛櫻࿪신엡묬織꽅⸖듽⁇︐곗쏭꯷踎飨灴੆郾㋸悃祩鹢ᦄ㌰ⶁԾㅔ䋺뫑妗龣ź䝈࢐⳶瑗쎛ꁉ㟺巔ெ飘̜瞶堭ﬣ䗵렌ᑽ됁仟է毬腘籡㊫׀⌆얇臫럨썶鉦쨓噘㳗༿㫿須飵ָ끜⎄③䪣㫻莵⟄ﻑ㋹帆㥽㯿赗皐칑὆兲촹璫諥驾쀇峰鈀逇ᄚ锒〆띓묱톓᝛ǥ♀ူ䠀딚)֞봐쀉돔꜀‗뗤ꀫ啨⅔ᇛ퉃Ὸଜ庥㨊逫ꠎ㰓ꂴ㊶좒ᔚ䢎拻快殣悢㈻濇莕㫡䙍帱᩵툸∎䯚ﱌ揌ꋝ沟ℙ뇿ꨡ鎮耘渨充춋芼ᅷꫯ唐韻䳞붏圙歸慅涣헪妌㟪饃壞菁כֿ㊸踼傩₮ⱷ㕽붩龛쒿㍲ﻼ㗅珥蘂텥吞Ὶܕ㑨鏲껵迖᠂఼谳ኳ摍黆ꭩ梊砈힬읟懏暂೒᯸ᰖ뻓㗚詼ヲ侦⃰짛싴﹌ḕ腈䵌턘嬨媊䠍沒㷈욁▭莸戃퇗᱀ﬥ꯵劣缌후譮㷰뛎೺ګⓤế袄鱗쨧沢ࢳ얭㪫꤇業蹭७ণ꒿迶⡡ད竦戳搜뉶溫㿤퐉瞸揮꼺࣍蹺✎ᅣ愙賢ᩪ豹륊懤ꮡ䡼㍂婁㱬嶛ё뿍봃첲ȣ⧼䨷㡚嗺뜻嘁ס㑹譶풼ꔓ替䦺ﰺ㐨䵆宾硼蓐욹㿎ẏ᳓瀪⪐記Ձﳚ℔訐㿯取뻼﷫䘘쿢⡗焑骍๤㼽꘱⋰㺭Ღ辽瓿斗등猿섉飒䚰㶱縕닻챫慽唢不噀뗄챧䲣檗ⲁ蘅ᴏۊ헾ũ淇烑ꔛꨟ㜛䥖䥉嫺ྞ즟뗭繏୎ॾὬ⒝ᔩ텄ᣮ⺞蜄弩⤝ઑꝿ訨΀⮀㜳撓慽㔇ꃲʨꌢ䴻犼臿ὅ➹읝觏寳葩饉⯲ᾳᇊᩌ鳶⃊ᄟ뭗಄੦钆᷏亡䖮鏨혳悑锈飖⩈ཤ೟鈥ૉ簾ꙉẆ뺿獔ᰚ䕥뱻匹븱薯㡹查閯᪜﻽芜壉奱楶䶔跍ଷ쀿ꝝ먂䟸㾯麲䀭㉻璿靁龐䃙䘂퀮䍅〞ࣽ픿𤋮侏敋뉅ꦁ濈䥅䳥橧䬎㐸潦燃夢䦪⹌୮攵딯獋쾃띇ꌶ쨈틿퇗䙐瓙㩥읧䖋綄뵉ﴩꟳᑲ⍈늫Ꜫ媋ꡜ䛈醷䣟ຽ膳ꐆ匫퐘캞࠸泲䵠샰꾫⣇貚墕兊䎁ꦋ杈魳뮮花폛ꌆ왲㔁炛わ㪆㉓鏅뚇閺晌႒ᭉ실돕ജ岗⚰ꞣ櫅掵痊辘窒ᢒ撑悎߾檀鰣㝺瞪ႌ쟑ȩ뙞࡮㨜್䭷播黆ᜮ춻켠ᆯ偓ꈨ윮홽ꥄ暺Қ땍᫇糋峫飶䄜텾좹髇뼃﫞㽄ᡦ咞钝揂៟㋥纔䞚뇰ፖ姷䢂悌䆇鱈柂뿛羭聠왫䷾䷍⒪믰猅」뭲瓚켵鋵幃쪎戊纘蜂ɤ㧹ⅹ逾亝鳍ࣛ炶㍁ቮ瓃肉濏澗吥싞ꚝ໢覞훶渌ﰘ澓穒骭༜䟅駱瑥⡭⍯쇾쯣驐㛣웯묘䋰ꆛ錢潈ࣥ㎔ᛄ绢퀮঳腗槣뫶ᕂ꒫↞쌥᧤ﯦ施첋狺挴덨조礊忱钡髹䪣바턺㷺컡謯㱏᳘容术뽥셽澩ꔸ嫫ﰷ䙘㚑삿騘㘝䎫癿鍅核ᙩႧΉ矬㨲ꮥ쒧㖯ꭇ麾䋗휳瞮誕퐟谁쵅阯詮餳騲綠㉌笱퇮䭢챋孔鮏䄔骛挻粧蘼ꆡ셙ꇜ繊賠⺯퀧✓炮渞梮솖㙇阧䟔稶ᕾ䱛䦑䥡峸㯲凛뷾爪ꢴ䈚᱆嬭캊ﲍ罳䢷塪㮺ʾꓻ移袢뢚Ⱌ噑乞浞ৼᄬㆂ舸쁡ꠤ靐꼇薿坥袼䘜ఄ襦聭場욤쐕龷轹䦓ቜ썔䎘槎傽ᣆౠ⇬蘬찣냐䪃ゅ袭腨ꏉ箲ͨﮜ䃰ⷺ摆뢤ᝩ扄㶳쪺䶹췑訝㻐衝콬㣣ਜᐿ⇊蠊욄풶銰䞴䐿Ꜫ宏惯摗ꖊ䡪ꜧ曗隔픔襲䦸ꆊ঵儢搣ᢪ瞩ᙎ玩혮胡폖櫉汋ᓨ︁ﵠ屉⊓쯮豲烛㱜࠶펤鈔塊焧㩠흪岎謔桂ᱍ௽ㆂ䆉䄫ⲅ鿅琥཈ઓ⹯캰챲䊈苁뽊ꆚ婋㏻눂ꎹ绍鲇ṿ᷌뮀끸꼴➊අ슁ᱯ뵞㕬촼ឳ价ㅩゝ艺腓㴷괊Ộ轖岰쉘穝븑暊ي互㉄츖消᠖ᱮ鐼駟籱켏꜐ﱦ핣镓胈殨ࢵ‎仚纛枲豘촒⛔㒼嫳䡝觯ﰩṄ䏨춖嚗㞢煣蓳㯫텺워鋍韲︄稓ꮢ䈤㩫ﴒ⤾䢜艹圊❫㕧藗ሞᄲ㢲꒬㼯흫ෟ屫ཫ趁앎￑晨ꇅ넲畧䜝阶죩焚㶱R笣榘⦽錾璉쿝敬浶䱕躌✧␵끉褸㊠ᚗ畴ꨋ郷穡伞䰈広쓾莏趿瀌ﻨ傃缟풆蠂祣㗾㴓䝲飕Ý䠛鴑ᒲ淤ꂃ⻦鬅妕╓쫿㲗ㅖﲞ㳆ﶢ蝽볽艮蠣䧏⬄ꫜ㔉瓷姼㵏筙✏獏䞚嫷斣追现괕﶑劽雨紶㴣܄퍲跏료蝹큣㗕♐㐑䜣샞汆딼褈켯偅嬎║悒쐸㺪脌積䛉쵯嬓ࠆ﨑륞鳺袤桢橕ಙఱ辚얃傩쓯괞緷㕴토膩鋤⍄汰瞝뱾拜堀応䝠ﳈ랍䵴䘣ᣄପ冖쒃품덹巵v쌥䠰㸞獨椞茅삒䎉秿≘쮫㜿阖᫗䤤仨鈱၇욤샧匢읾얊∄栭솀Ⲋ࣊፪瘟ओ策岔ꡄ㲴辐尦雑㗚ᒩ䛒࿒壐뇒㙂ﭔ토擑廂캒俘㜑䎞ﳺꤔﮕ印尪꺥꬜㯴⌄굥ⴏ∫쌑ϔ떆멃ᵝ旞퀽땗器橃虽ᾲ閭㤐㑐횽ಕ칥╏캜ꛡꌌꡎ쥽ƚ쬿⣢뇤Ɐힰ଩癠㽶㱑ᩍ脈꼀瑘ᩓ࿥蔆Ꮂᙠ૬燥饄꾹乤䳳长ਡ뻱鱹硫㺅吹⿿枭땣鉵购窝αࢥ䛊尰劅䊔㭄잻䬒䄋ॷ邾뒥霌蚶ﰦ뉄ᙊⒽࣦ谿㫢쓜杢⤻羰닼餵=뚡岄뾚輝㌢⚠捵盄쟹嵖쒸嶮萰⎛ޘ鳅熭呶뷻ꎏ뛻깫綒䋳ྉ学㊮匓칚਼ඤ궪瓣횓䜰뮌胼濈営嫁蓼ⲻ겣量햌䗿屡쌩귛瑐䣋鼝췐颤솲䟬璲᫒軺盜埑汷騻쥫憌ꋮꆯ)盩⟓ᦥ왆⎣霭裏䕡뻓ウ俉쮝ᒶ캝ѾꞫ茶骋䝉Ს쥮㭲ꅽ滾蔥妕䄾ₙฐ뀭욫늌嗴廪❛郼쟁咓Ả鏥︨떏鉤쑾ꇎ鼐퉦೴愘燺嘓ᐹꥰ冑罳웥楢𣏕괮ﷂࢦ묌骗䆊俭▒⸼誐븺캩䔜㾿勒㚈﴿ᄓ৥ꬶ馲엖㛱꽻㞋㾂︪훻흿⚘䃊䟇玞僃㊡엲දϓ챓䥩㑘庱絯鏠ﻧ稜겆抙樇鷐ꉯ㌮ෳ炋䑜兪ਜ쾱ᤨ擢쭻酇鏄戗Ѻ풉㛎㋟味葈쿏⺻堺ゖꉜࡌみ뽰灬誊崼쁽䕽둻轠짲膵镟큲툗ᴢ峑繭勪䴷铰懛徃渰啑飺尙Ἒ⥾泝ﵼ㨚諆ꅪ짱舨啇㏸⁋꼌䩃챟퍡玉뎽샸꿢亠ᖖ⑫㔼䓾ࢾ钡탺훜纟ꃭ鼇脄ٿ溜⦣ᣝ魴㸇铆壞⛄響멍烟㗭㺴鋢ﻓ俣쭹辿旕શ계䐇﹦痐쏆ڞ䆾첆㣸蠡⪷헙丢遨բ詡䡿◲鬶⃉ꗣ䚲應㺺䲫ᑓ泙뀶㞷Ӕ퓇攝裭酥参쐾鿬ꊚ힢㦭龦㐾ᇄ윲㤨ѱ鲇㊃꟟쎁瀯㰬⍢샯瓋ԫ狒ꍖ⯇Ů흨匩㠤뤕꽗ᄅ紬Ạ䱫᪟狦ස䖙鶪ଚ뤨鯅쳗鄄䍅죨榍腃ㄝ䗣톪矍양ᅀ〲敹졦폮肘㣻苋⿈꫔ⷒ൤쪡རᝧⵥ퓤略界釬ﺍወ魙ꅔꞳⶺᣅ퓼꜆麀돁跠ో˷Ӭꩭῲ㤡防옜䀖褪䊳㘍᠘튳ೱᣑ墯幒淈䄳พ瞏擋ꔫᲣ⥚욖雌逈좯킽튒旚菙꘨鑣횱㌲➳딩Ԗ齃챏ᾚ铘闱둒۶䝊ꇸ╻か焅콃鸚鈃뛔稑䂣몥뒩첶돩饂ꏜ͑Ȣ艎訌굻፛扖퓊린生쪯嵿굶摄儮駠ᛘ䰖穦ᗺက龹쵒ֻ쩸쮌꿅ྭ喽뫎쵲﫭柦翶欄췍覺䂶藢厉ꛘ悈Ꮀ䑂웤䙨㓩௫硤⫈ⶩ轐噞恔쁡䟸寿㌔顣晴䠷䈁⧴뗏㞤㦝喰ⵜ뷫弑ⱀ冊瘰ퟆ瞤䙚ꖝ郺㲷«돨࿧㰠⣭䓲蚱䗋媶嶎猄냊医娲Ϫ쫷ፂ↡庹ӄ篹䎴ƍ䚓頣孙돫冄荁쥒弳⷟㢄絒㏶῎荆ﺻ腎⎶뾲홁퇊娔願钴ᵶ∭餴濽嘉在싗蒛癫畕⣒뤗곔塂㐌櫔ꇈ辵裂ࡡ궳䯦軵矺䆆颡봲ᇰ쳟哒阙欃ℹ쁺ṯܶ괒嬈᫼㈾鞒ᮮ⽡栽姮㳕厚乫寒ᢌ똄鷝댪悃밨⾈極䵞ㅀ㛄꿵鏳뤙囒<ȼ垃懶꒬ᦑ ꅜ拰䰫瓾䯍⿓ḕ댩錀軭泭啄쭮茈ﵟ阎㽃㕔㉤蒸軲㡗푧㷦媼⏽렯튿⼲뉃鷛妼ࣅ佗퓋┺讼诧굙ᬢ깅綾ꪭ숚ⷉꜝ|᩹膈썅䯘퐒䦪觃嫭⇉褞묯떥鲞ꥹ밎撳醗㼨孵졊⾋﮾ꂃἹ폿苧辛盧ꜶἺ륦஗䏉ἦጺ龇瞷ﻟἙ쳳춦㥖୨豾絢懧䆛៕㛃ロ磵汇齾贛ᤅ嵛㜻⺤㔫⃜뙙隹Ἶᩮ椻⫶䭯垢睜蠰鎇欺凘ᜨﷴ臮ꩶ覚殈뒚駾薁ꦲ俧컗ᥞ嶷⏈᚝킀抸큯嶲㦪◎䖂㎯쐾㽙ꭼ⢖᝾鵓爨媷짱뮭諉➉ꭝጕꕽ髻뙥ꔩ췷뛂홟調ꮹ଼瓸㚆뒯쩌ᦷ₱惡㨲ᨉ村ケ뛐⹋㟘⟝⽯쩓ᢞﶊ糈㝝⿓닚儮崻⣤둵奙囑䇴⎗㑱樴ᢊ笞틩렫꠺隲ࡓ樨樶⦜둂썗⫒뿟狗簮㝢狰㩵캲푎歨屙䢥ଊ薼ꤒ膽뼓둪쌡왋絒Ꝁ⚤콕춱া埁ꌐ淞歶慄鏔נּЈ귵䛠昊ፏؙ貱⣇쫛ꞇ载䄸鯺ꢨ筆晀ؽﺁ♎棘볷維汭鱏塨氐洀슘耢愥껻﫼졉첢ⴅ靀Eƀૈ⳦௥喬楪閃굘勧ⵡ᱅䰮膫跜࿏휜䯫흾꓾鳻汻酉꿽焘끩矎䁴谀㉫ꯤ鎥嬨뙒仰ꥸ訅襟溠狇ㇲ켫海唾͵⫢ಧ粴쒦ᔺ戦崐颙⯓饫缥䎋쉲딼뒻搕⡧ⴣ≚⍼◑펯ḕ㷷팪캝ꊘ撼៴猦渖הּ饍Ȩܭ嚲豋吒鱹暄譎흞嵽Ⓦ胅캎蹎ᄰ胮ᝏ৳策䞰쭷᯶ꍱ뇥烕횑죷汃뮚烤띌⋾᛽奱퓃澌Ὺ廤⸩峅뒰뛙⾱᭒뱂씺烔␅킚芮輄ꩌ彌ꢇ뼿࿥漣헞꓄캿绨﯇쭨ᕽⴴ羒爷갌悳ꖓ栗ⶋ␊喛鱪✶輗钒槳咻羧䁊ᙙ䐚ꦇ蕣⽏㽗䪽ỹᄸ蝲䒱쯆陆ꉫृꖐ笾쉈쑽ﱸ䨑Ḓ쉵稆羭䰰⦛㶜㗛毙㠕赎鴺隧‎嘁抃錛槾먲쥴鳣¯Ü蜣폾쳍绞᫛럾緄⬋彾㔎쁡矔毥謦탶툕㧩鬳蟤⽋錵퓚䦕▼Ƒ⹘쬾漳酋ℨ㨼ꔴ㭘ἕ作ꦍ韫ꟹ㉃޽ࣚ廾ܻ겂腮亮혯侜銤艆಑⛁蜀䲦窷ᇧꛃ฼聺슛ꩺ娝쯪绍圵ﮪ⒌瑣䧕⢨曽썗鉼㜺ই럢㟪봜锇납ٶ૏写씎塷敻츳Бרּ믰兎❏婚ᕾ⺊嚖炌篯绤揉庎硛詊޳嚊촤៱렴瞱ܬ룭掏봫ꐰᓸ퐽핍͕儛鬶﫱꣯䣬㠹㊴诇땄칄驮놧⓱ꑑ溪䶧뻱뱱埉캑䇮앤쓯᫓ꜚ쯎㽟鿞༸肁뽙柹蚳犒캖얶嬰맸ଇ⮐嫏牭鶌汤㺞ቔ唀䙰쭈竀ꆍ뿎쁬⹚齑᜿㰜︹۷㗮㯟겚夶纥&檌䜎൱ⱻ䆋㑬诘詟統脕ᅞ芲煙᳇쮮ტ঄諢好춨䖙껪﬌曄浳㚘륻凱៹娃邀㋄駗勇䕼뇃杷ﮬ鵽Ζ徊鑪豣ꎬ귞农悚鎸⃯䌊ᓬ쁾ꬲ穃䦻敇놁癋䧓䲕ᒺ㧐뢏데횑㚄う鲟菐⿀梡㺳ㅤ褴쫥㺷꘹܏蝲楊᷹옝紧翟ꋭ蹮좨袇⣳꛽럷海䱈끸짗苧ꏴ겒갓ƫ嚵㡆뱇ਫ组뵋ᐴ륣軫饟龅襩廊흰㑼ꠗ쒆鴳圹﹃扱垎໸庋耡좄썆䔒⁤ⱀࣄڬ怆樼ᄘ〙ǐ랽ݖ䂰`Ҁᢗ䮘症횉僽≋熵￱뼔ᓹ᪚䐑൥꧌ꎩ飝贔먹鰩꧳ﰥ傥선ߟ✀ẕࡖꃄꦋ橄湘핋폫㪹飥ࣁั㌋鍵湹틕鸻⫥𾾨茓㏬蒗酾㠊ἓ⺳澰訹钱䣅㤶嚢㇘㹖ꇛᯏ矄龃暗ᡘ駎洩꓂鳮Ṿ㙼頙S酙찯鼗匧᭝쩿䥜ᵎ实割傾᧾単ꄛᕓ싚ﭻ쉲Ͼ孷ڱΌ藒꜈횁둲ᅟ胿尚돌櫉᷒翶ᆲ蘧޽찾總陭樝䟓怘瑎⠊ᮩ㨰ϲᡶ癶㿣枠䁊Ġ繖뫭뿑퍳꺓ꍛ熰翮ᯉ龜죺薟헇[ꪓ䴋뺍ﳱ㨛쪀泵楆헗踊穊関쀤칯遐泌椟壡╵亱䦗礛쒮蟖⮗鍟斾ᾳ⺯瑪䇬斥몊扰憲맅޼㘥䊊㱞唑掊뛾諂锱麉뿜绦㯅♗㜽ᐗ偺윢ꃏ䠁օꇤ嬉㱗综㗡쾡値鍍뢏륉㐋憾紙᩼꫰奯맠糬쭢ᚧᚭ򾷗烰渴簮陕炐У葐擴ⲱ蟮ꤶ㫇斍쮏躏뗇ᩂ㒝뛨삧熣ﰟ࿂嗅쌊볔佃噞ﭔ畬啱嫤涞쟿阛⽊崊䑒ꁥ뭗⸠ᶅ鄗ﺯꒀ䆶噸什嫿䍌媡ṷ︼멡ి⋂༱芒﷔뤬슳큢迮䑼ჾ㲨蔟秔ᨓਠ셡ﱨ꺚飱쟝舦絥ц⃮体茐ㅰ୭珺ጟ怉ᩨ켚哅뺴Ꜫﰛ㌍䈙賞㺌쀦韶뮙봗폝åĀ껀턋ⰶ䪖չ럃芇䇛勺뎋졾飆蕸Ίꭼ浃譩榨骱剡ㅊ순콊ӳᵻ걫⼢䴞偶꧂틬媰㞝혴黿搱籹望搥盿ӈ껂궊杪㥡簉㽈ྯﶢ鳥ᢰӋů焏访㊗蜽噹枪炨ꦾ숚꾣ꂔ斧ጛᭃ⟁䀭Ȇ뙠ꄄ◲ﮀ볨榬쀑ﺪ쏤ᧄ钁㌞﹡묡છ瀫经웳⛡噱◲謡夺콩䢡慎ꯧᕼ퓟⬃䲳꼔㙞䣂激侵ꁙ勊ਢ泭ꞭḴ糝㚡ꏒ辴濍䣍୵닅茓귑괱೔㐯둾翍嵯篻猻쓊젟⯯랕鞟孕行䠏덶鋟潯䴄늪ꆰ쨼ヸ淩븚臓剓콹턢踡ꡛ㴖랥痑꿔뱉ﶹ囏膁㻧襾驨ᣠ￐暰ꈕ࿢ꍯ긞࡯헵䑔쿖䨢䚋浚ᪧ柑堇㒕㞚勶帿ᅤᵘ냥쀿う懰靲廇㼫뿉뢥肨剶⯇ퟐ枋᪢喨䌭ꊥ絪ጡ᥽蔟뼔髧틲ਜ਼靭㩙뿮쫅愍ᐴ瞢ဴ侸鯘଍憐휐䘎㫟쳮楅ꀅꃯ핫№ꇲ㻋䉭㩥컋ꝛ뀪拘貓읬膿䓔ﲥᙇ㢧琏蓱ﻀヸ徊岩猄ꅺ獷囃儀。⃿쿄훪簴輽ꃀ뀯ﺞ辔⫀隀㙗䖘節撻烃쫁◖꒦먄箊䧾饋㼟㻧ﬗ牉쿃ℯ⊆뒨荡︮屏㺌洇莙隯璣斓ᓺ꽂ʏ㓲瑵駜࢈కꃪ껑闄합袞穨洬䐰Ვ䦤㨧痦掚븈㧻硊ಲ汾圠ᨱ屧敟␃ઋㄅ垂⯞䞍ኲ慊湊䇛ꆒ⦐섄湣ొ짙暽唚댭㌟䆂稞዁仉霹磅便慵洉률凯ꝓ麜錕≪⌚覣伽숛咮貍冾궭ヴꏚ瘄跜얔旻דּꑼ䰢돝Ꮴ꿖豪䈑瞗뒗❍⾞㽍철᫅᪡者䋓췲篆渮㉸譃耺鎚鵵巿ﳠ䪮㓋枭滳尴힙쭶븥瀦톇Რ鹥변튴ᶴ탡䞳鷧ᓤ林樻㇁䕗눆휊뇇齁愎禊씏ⲓ赘扻㵁㛾ﹹ뤼ὼ໕㍟멍⯀糴哳炔ꗚ來秣Ⰹꗣ焳枇Ᾱ踔噰禈᚟즔犂箔怨煿჉ⵢﴭ᳝ܒ⁺堨掩ꝴ矲刲븼蟴閎⻔埢墎읔﷮⁻烮ᛟ輊殙➾뀺餲돒媳ꌹꢉㆷ鮛鸯빾食丞‶ᦞ挻ꭼᇪ㪅뷹齨놅傽鞣뤤ꕍ䮓ᗪ寤ϭ姞攍迉켒儹⺬흜ꥢௐ㨎ꢡ蝻뵪焟꫼针憗朣⌁볉䛚윆Ꝓ忉톘ﵸ简淊䤓᭏ᚱ뚂Ѩ门뉀鷜I䖊⧎㏓䌫귊웑脄㕱뷠쯛閌퇶侃㐩텠嚸欕䄣ቩ≢꧃ื伯䈾䨵੡梐ᴷ検ᳮ廗궧⻢뫍뾅⠖ꪍ⿃ꌞ颣藬䏩蚰玆彈ຽ묻糦ꁲ헸艹궕ꪛӮ譆칔塾펄嫽躂招轡⌙섐꫼㭗ߞ긿몈矎锳쏶葷ࣻ넁ࠑ契뒺ᯮﶟӲ퉧闕艜퍖틎柜쒮潇쐯㍉骜ꫂ⨱挲꼯ʰﱐ믭蘜⩄쀴⮍ᝊ෨悃좜炼鈦᫁묍淪븒庖늼᧯㣇᷒㼕༘᧑䲼䰉뻠཈鐝䯿δ徒盃Ꞃ觲乇毝쭫൭ֳ쯷೑왚룆뺱闾珟㯘懕椒鷬組鋤珎鹯齔鿸錗ӵ豲뎩ᚳᝊ⳥똚莂薦嘴嚷砂愱脹㮏궴풯︧ნ张᷁죦쭒ʹ弑䩌듒툐੺焘䥖肝괻퟾㨳䨓⳽ᛵᤸ꼕궰濈꫿돸㈀虧僕殿궶┥ஷ넇巿䦊쀂ꊇ䃄ꃠႫꝫ蹋몋涋存孃——䅃ង乧ꚮッ뻩ꉗ鏫뼀㦜駏䪢⡉⛆㶤퓺ᛃ頄鬲効銾叉㶪䨩ᧉ욃쳗䈅鱋蠿ⶾㆼ벋뤋컈렦䳼롑⑳軥쿴돮✛懢⟉஍⃓೏ൂꈃℌ춷蕿૤鯤쎫蔄揖ꬅ㚞◕뉁ⱘ楜㺵z몔聳汍鵱뽺뗐랪䛑瀒粻츑肬港텻丄೦鮖삋漱雫㘡冤蹰㞩ᓽ뫗᢮㤹侶陓ㄭ₽힗㙁潮厝踭늝癏槢ꨯ邫ቝ陸鹚霯縄칤䁺戴賈埅Ჟ饭甹⺏鬥肼욝㽧㵦밙껟埕㒀趰畸闵엩豄奛꾒됻㕐מּ뤱ɧ蕫꘱ᳪ牅傉ꝅᱻ堠㠼뙅䗢렐싀ꋧ炃꣜둤用஻탂큑뜰阽왽깘秪᜘뻕驊螡輎伳咝鲟麀⿬褵洭绳䍭ﭖ㪸釗啷彯㥤䈛떟屡ꘞ岕ﰜ噳墭未夏ꟙ杽ꮯ㫝쩯쭩校⩔궘朊癡䂲β龍Ҭ同㾣ᾦ↼Ὰ᧤滰㛾鮇邚桹췑캻셧ᗏ⃥䮜珥꿠韙炯樏뀫笝⁽틩섃쇊퉯낶᝚ﷄ퍲㽋ℊ譹⏅ﭪ鑷䁿೒㗞梦杹橼巹군൏乎뽸옪쵒﨔෡ퟏ୸̡徛폷碦挄矀䇃哏셙휆춄鵍῞ṧ鼉⫬㦿읶鯼祓׿퓑볪駮朩⊈骛벤쭱൷긟觉㛗軹轎㍍皂鋟凘龕㈐哦ꌽᤛ糭費衎郌䯄忐垍ᕦ쁿趲弔张﹭줰ⵒ멇堅냙࢈ꛞ꓇킴梗ꪧ妥歗섫\嶸찄ெ뢰ा牷ᘺ盋ࠎϏㄏ矚ഽ鎠ꗎ䗢串祂䉹禹읹獳牲犄犅ꀅ돐놬ਅ꤯頹猿꫈ꧠ꩖᨟曪ᦁ㼋冘ꀃ怗䚼봂儒ꏉ姱꒗澒至쫖먯湂ࢻ嶥龽龕쩰ﱉ⃱擶謕伋佋䆋푞앹젛⡔ꮺ铋㤧윥녷횀腒㦇覃⊑䷳뢧毑瞏ⱥ磢췼뛥쉼폇⮴屿둭둙骬릌ﶳ樃套梷㥣ꖥ㯫廭쩐୛㯑皿矊扳⶞狇鹵뢲觬破‒潚Ƃ뛇㗋椦筂㨡뚽裑쮲銮঻袵룳쯾梾ꞇ澟쾄髶禬藨䩀闢爭籺ꉰ䡀胊딙ྑዦ밙Ꮬ翼妜牟᫪湿덞詹ۼ䩵梌욼栠唍蒯黊㕔ᇣ狌ᥱ㒳釩ᩆ謗驿完﷙䩟隦ꦀ蹦Ⴑ莛벁䥰᧚澎ᧁ黲驹랾沝㫧틦ꖟ⋅뀑窢Ӟ䢙虹킪硷쒮꾏焵糊㦉⯗㷖勵ꢒ粼䣗ﲪ㘋⚓廼岉ᰜⷚ册독ꠘ浏뢮㥹볤짋╗絗蠬繅潮㉦㸪㼦뾸栲젞賮㍘ᓤĬࠥ㧴ʾ吕㵜⍼㵎昛勀⭴憅悬䞰㪖틸ᙀ䣌헵鷖銎鿜㪯ࡥꤧ윦䝥ヰ쬘薯펐䵯ᚆ䈇趭숻࿯也᫈뀛줼貖糬空決肾炢ଊ昒䮐嶆Պ쥞辞岆及闅⤹鶀獱쭎港郥澞ꀴ拺ﺨ旗͙싩꽞㳊ŋ댫豿ﶍ౺溺ර᩻窔䚎첟╒뼁缯ᑯ䆁ﵥ咻ﳓ뢂닌ጔ微엊幛꓈ᐼ㙱⓾垚ᚡ텿튮ཱི錋뵦畧螌諩⃦卉〶ⴠ꫺뽹毢Ѓ瓸컎✗ܟ뭔뙀㺴ၤ咄鰅D爠㠒̂滼癿鵲ホ㟱ꆷ震꿸䧥麶z๚佷⧽⼿悭㑐閐遒풒쳮⿣颙킷ౕ⎹滷盄ﯾ㻫抂蛵뱧㸴⹿㭸︐ཆ⣽뙀鯴猦ꊁ쮹蟩Ꟛ齯ꀢ狝쉳ͪ平紶셩턍칖侾俸Ϟ菊걵阅嗕㉧힪坿㒫ꧭ닪랂ﶏ䴶ᡏ讄뜿汳ᮎ冑【ㄩᏉ뢏橯꿼늚 聖躝捂៝졐옘됧㫈㺍綆廒丄栢먇刿␘꟤ꪫ䊧ᵈ匥蚍夃沁닅⩿ꀛ㢙Ỹ剏擲럽࢏믱꫊ࢫ俴㴷겋䈖ꃟಸ鉢䦕쁶ﶕ騊۸㺱☪阄뻤鄸롢븻።竫籙麺痵鍬넟毣⸶⭺Ⓠ⇩第吼ﱸ☻묟쳻⯏ꗾ蟳러对⨔⍡썈墫펉ࢂ耯摱ၹ㷵ᩬ㫎⻴馸樅謗湖툙꓋욜뜭壬ﲘ橪៱쮿뛽풓怡ㅚ䞂﬷꠆˙⌦孋옑Ѝᵾ⠚Ꝯ벖蔑馽끎皈㼯探쯣ޙⴡ硻䘃4⒭∐삋爈ࡌ⃶ꋓ፰l덠않똣㓄禇윫ሖᖣ㥖뾬怐溆࠯ई䔪緷䲃嘃내芑䳒ᗲ澗㔈䑀ᓌḿ掍絿뛋㝟⃍烛㚇ꎉ횹锫밳ꖧ赾㏠軧碱㌌潐Ꮔ⡐︅皆捏㓎剄廎ꂆ㣓汷⹮⋩갵ꉍ㷊纨☍蔙됣册摲큁邑꾕‡ತᵪ✺劌낅Ȯ秳◷亸︋㐺祐ꩉ먬諸죞镡Ɖٮ堿΢ḋ储泴ꣲ噐❜꫟寮꣪奂歋㹘勢ዺ鉿ɤ㪉櫆ꩶ셬᳅폮賨꘾᭗떢뽥꧗㵃建躸ံട箚폥ᚲ掃ᢎ᣹烣ꛮ庙잀ꦂᑘ暓꯭켍虢ႍ퀖㾨敆랆矹慉谟ケༀ龇∂쫪ज़뎙遲ꯒǔ睭煹힮ᾌ⿻㸻ꯞ짮㵉⿾鼜篗꺇큎抆̃ꪠ꾘⋷嘵ꤷ厝ڹ܊吅ೢ㚳ꛊቶ㿹㋨俄㣼쏞줏鬞늙畍᧡탧舽豚㥪⾴銍賕꡶睙鋐朊䧑బ鍒鮃퉨谴協渴鶽㢏匨⑓楣ꐺ⳰铥玪鼋彼ἔ怾ऐ惔磻봆旡愈鯲휸쿳◶䶲矂끻ꔿ㘲켍함绣뿮皼㠝廃毼ቌ蜊豞⤏സ齶钹㡅ଈ貕赅涬鷱썡䣀뭤냨Ĉ抱ɕ够桫浃ථ課셀揀눭긾Wᯱ躄认է렒踋詮퇭孚┤堧ಂየ▴勌ᙎꗮ펻扱⏏扚䱯䫄嘈뿐溰ﺃ껾뒿#㔗㑈吚텞鳌螡淴㠬⵮餲蛌ί킸윃幦ܾᢆ騩鉀ȏ尘艴䇸캏쳵今魟ㄮբ顚ࡌⱩ犯鄜แ౉䱵ٱ❇櫀꿥ᣤ坆쁁ỏ㮊斧뜈鳘㢹Ć类겊逃쀁ɐ✨蘺ヺ╨鍥괯轷퇯嘾왭잨뵚曉ꗾ変▦㝷╼무桪ꇦ寚鎲崕ȳ쎊铙힚唟驼ᎅ⩛짎霌㙆嶜㒴䚧폱ꏩ䠁ꚿ뽕떸뎸쎍毜﮼뒣腇崓⇊긧ꨮ➈♍⧈垙掂ౙ璠仟爬滁淘㋋ശꮠꮧᬫ뎗⾺諒ꓮݞ䛵극淧諈ᑔ番꘭瘚飴䎼ᢒ咅两둢懽Ķ蕙僢믁윒䰮毶龋㣉鯦〱ⲻ㴎ዡ⣗㕾봣椄﹞⌰㻡找ᐃ赝ħ ඝ兀楟荪찭㠖်幏ā魙嗇򼾣㭠顇柿㸄槆ᎁ䤪곍✡鉂홴ﹴ禘諘Ⓥꞌը亀坼뢷垝랎伧ဆ밶쨅ၳ뉾혙ὑᒟ⫩괍㲲뚎짒䄏옹贚뫼钞孱袠劜损힩ࢫϢ屄Ꙕ쭕멜蛲郇宿淺蜹茻낓䕗㿦쿒腔膕ꀧ꽞黆侷㔪尯㢘忂猋䒵⪊䪥쯝鞻ᇏ羸छ瞀⮥蔫잩箛廢ὧ⊜ዼꊩ噆햠隗リ뚿㏎নꇷ䐇ꀈऔ䒽䢤◯⎡ၕ䔋ꪑᴉ툂䑑躑⤴䄁钊铐၎킐Ѓႈ휂瞾癧쏶鳎묹쳭笹쨹젝ኬ庀槉ӊ鴩╺靣얏⃥놄锫ۃ␑믑춪搠銱랠ॼ휄韄ῄँ鱿讏醟膳Ҙ䍫ಪு닥か毋ҍ默뽩存ꯇ쳟醋겯䟷왮쩂鎒秕㶹ㄫ豾颎諓偺횚浪惱䊭囝嵇ꋄ団忆出暨ꭞ稻褶픂䚓쉅揸⏚ຬ祯׶倯幆禨▍鐩㺾潂㖃섓짅痶ꥒᦩጷ雹讋읚瓽扶쨣⤯蔧鎍セ⥷굕ॻ懻邵퀏ꖆ籧鋠뺣쉦멎ባ孾彽삁蜒螄Ʂ斱璊耀⼤Ђ耀鏸﹌ʹ㧳涱錡伿ﺑ똟编拃㠿⤀팲揠齚컲鼨쒒鑥㞗枖祄䥇䚒༵䡈鄗/ꪰ鿖吂柰⟶˅ᐡ䖹ፙ뺤ӟ瞆套ᦆꫴ봦ድ蝗춹蹧嬤Ⲍ桮鋲횿緢얤䣏㗮욕贊唰씇㺎짩ᗕ빈ﲕ㤨釥珌ꉐ俤裵헒ⲧꂆ铝㐣㉜璱奤逶좸፮鶗ṯጹ೼㈃蚊睮ꜩ䰵툭嘐᳓焩껽൛婂绤ᱷ弑㉬쪅暚ڢໟ᪘溧얹为㩬⫳䲒閼ﴜ姃蒓똚ῖᾛ䁢魣縆꿔혬禨窋푪偳ⅼ쯍멕ﵧ衰狕ᗼ´잃ﶂꋼ郎쨟剭䷹鐻Ŵ천뒶て᧙뵲඾㄂䤹ㆩ컨菉鴢㸑뵐櫈괖즸醻腀ዯ彙镻飌﬌ঀ௯।笱蠤杬ᓌ般澕ぴﴨ࿅褲ف꼊熤㋹ሯ부匽䀁െꕥ㙹㚓뷻὏⑄帍뵧⑿┾쫬꣨ṗ鼍鿢ᤴ鯥盔䆵뎷Ō푿᥹ꮜ캤㿅꟦ビ㿱痉㗹⭷᧡ᚅ襓굄앹埻铽뜫﯊ꪤ跅㡜퍔즿ꥋ鵀뫔돱鋋懞鞘穀䤙夞硥楍ⷂ댪⇞꟱貺辒慊ά⠸೭粤尸ፈꐋ޼嚢ూ紱ᷗ덊¥榨♖ᘳ䦙뼷箥㻼䅩垸蹕燒뜲㓹頎뤘≑ό壌瓙ᕭ異崡봈禍ⴓӗ벩틏㺟ꦕ춾ᚵ쫛뜣ැ㦈㆑뎡ᵡⱢ렇㼖썏윗෴ꞡ绣哋陒莆㱺⎇儲쯞함섷쑓읧ㆬꭋ㟈랻⪬ኻ鞨풜㔍徂虨핗ꮱ⾪⡨搂㫜跗赘öæ耶㵷즖㋔痪铩蚛㝉框闾됷觺覉ሿ繨㽐Ȁ䦙꣋蠑୸LJ笝囿鍟㑏䥢꼚ᡵ᯸頂┅䓥蒣촡㝯얰艷尘幅볛᜕稅餞㵆肪ﺲ툄᪹ꭕﳜ䓡胳̻ₐ퀁侼㪙㮊㏉㮅籠ᑵ夆ᾷ졘ス掵䩴⓮췂ݩ쯍벢䧵腀ꇿ鳶奀㾏㹷卹蟚踒਄㋞情끛㼔⤇늷뜀菕㱧溯▱⨘晻엚嗞뉇硼㏺䎍߷㶹麧菍죈⠻Ẅ=洃笩ퟴ酬瞤檅책爍ፅ麆啲ʌ浻缟馝푥최ꅟ۾꼋䒩¯䰛ℑ瓊᧜뀩첑軷쯑䎍睗䣵ꄓ⯃ⵑ葖婚∬瘊푓魔觧傦頾宁텚츱댎瑩䏽榓优젔䍮㌼ᙨ≤퍈豧ꜽ᥉㪨᪵㽕唄뉭攂ﭛᄢ韐♷砕冿ᅰ䅙⻦쑔꩞ϫ猇ꏯ特鶲잌騊ꨣ睩⥭⏼镲䡾⦭憎䧀얭峳섒泷趮ℇ蚔뀈縅눶橔䦯ⷣ깗聯䋈盰첚爓Ὴ倐俁휬߾넀ꙷ⡠迣馅ὑ綶Ǟ욁⁆꟟ﱯ䀊逨㊍蹑䲻螘樁㘄ㅤ鵹ᮧۃ혺휤꺑訵晦៤浺㣖裦좐J艸߹彩㱖ꠛ罢璳톷⓼绪⳾片ᙾॵ랦娓榒渽沬鉂핂归瓓⑹掓㺓涞뿐ਆ⋍빧ۅ釻ࣘ퇦歼嫰샋钳ǖꛁⵏ࣋䞺鰯ユ좉Ɤ䰂䎺෢쉞㝹ꦵᾥ퐔駇풎鉙᏶蕵㢜쟯ન魱냱텨ス慈ၧﺕ鮉嚊ᄶ♀⹅倏曧땥ե厈ꠂ絔폿툗ªᄀ淺̞祠섩戀섴♟뀰距⸼ଜ跂ྡྷ粿メ䞸腸㱹贺ﳟ俙㿀헿㙏⩁˰襤忨禝䔘븎荀안瓒ꌙ賛痹禹幁뎼儎ࢱ湋⁞¢䏁鞩ㄔ䛵㟾➯ᆏ쇿῰偾ь鲐膄孏쐗Ȅ뉕ᐚ뙺䣳鋘嘂嘎墟衞궆ꊂ웬ꥋ㹂퇓沯︃堒輗⎾峭鬙豝阀ꡒ닗춶㬛욤䯺↪䭼쪚릩㍖⯊屃癇䮫豏폹ᡞ퇉⹑鈑땺웰쬑ꆋഽ컄丙鮴頿⣡ﱀ弋䅤껔玢뽊餭뵝➏踯ﵮ놋狫聢콬܆긱묆ⴁ⃏춷瘪쾃濹圖Ꝺ飀鼜䀺ﲧ愯ꕮ狕㒎踛ଡ଼嚬뭚爵⹋늴쳟뽯롨뷜쪦检ꍔ㧝䐦ʝ̋髾檣␲૚語甎萋ಒ⦇挷鹑씂傼䓷⟯ﵾ婣限寱凢麞述놜׌鰦味鵶醀䪁劇댫嚱Ŵ⛆⤼胾ዚ읍묣⯝屖拁殆ꄟᤠ⣩ﯪ挫仯併俲㾧꼔㶤疟籗倢鳙敳䢝쟒䣊鎫⃱橋윗㘸끀鉔履菈燆舝씾疯稆ꋞᢤ䒘ꙅ沞憋㦋螻龀飽᢭혻⭞ꫭඤᱦ晝㰻Ნ듧ቼ珌澻郴铸㩤⯟泛釙훋ᗃ㽒拂⟥㸬㝕ᘾ⪝䦌굝囶埬鵷䥕䂱䔷ﲯ혛완픾턝ꖷḕ产硫ꅟ䗊姥ᣮ霴ὴꆔ瑗哸䑴癝粤ꥮ俏阥姳륟ꕪ곫夼ߟ뙛늻ι퉠紿↣䇓层皩塺怆㑪࠼晽놵螕ᥖ㣧埘殆✹鲧ᴼ唝麔㇜ᨔ溘턕ꍝꓵ峖塬ൻⴲ쐹蓏ꤒ曺垷佫嵡㙞榧띻坏ⷺ쭄塍㙚Ὄ㿔㠗ꤾ략꟝簼툑⠲煥㪒識º㮌쨖鞿侀ۮᤚ謞괦捈꒞ꊾ秿岘ꌼ箙ầ䎾쓲玗躇嘱ᰘࣂ掠勢謇ⅹ恹撀ꠓがﵼ벵ਤⅴﳑ엀遁ꮥ䲟豍㰿욖㻭拊鮊뮤▻䁅箽䔛ꂌኬⳠﳗ紭湷嫣祈屝䉡锔㲫埕艘贩⯅ठ瀔ி￷ᗥ鐀￴胩家적老㲞泔虑ѓ⏹장ຎ啯쩑耤ᾷ傪缇I㪚㯚粹ߣ睶ᅠ릟￾畩퟿䲲뇿橑埐೯␶峦ႍ废࿽省㯤豒痍鹾ꑾơ还罽ä꪿喪耀ňཀྵ䖉櫉쪽똈괥ﳑ켰鏼莚㦃芋᫲譲ᵵ퇼ʠ於濚켺䭁뫨ꆾ᜶禹磦◌䊃iꘖꫝ黼癷ⲟ亽摒顋끴Ἷ橭꬧য়阕Ί봡爺✏罻஘䧝㗧Ⳙ﹐쯪⎳텣ࠇ∞飦ﻶ灺릏薹귿ꏼꏰ팬반鳠⁐贙珅醭掍祁嬰ࣀ쓹ꖎ腽◢ᫍ৓踚잛毀邔䲃㜆坥㼍谻솨콇꾱뵧欏隽뭬祍拱ް䉴했鷑Ḑ䢠뮱䣪뗤熏Ṫ뵇쓨ň蛍熚ӆ㙶휞컞㍠뭅㇯Ǥ谅뼘朚夼꧃彋㭠啣奈㉻箈퀥ϲﰄ邪⧥넨婵ᭉ菹ﱑ交㚚廉걵멲搣떗ᒸ蹷ế둡뤯噾ꥏ劢ሑ曽᱒툫Ӌ屹틑⷟밫ꇦᕝ焯洨ዢ䜄嗿תּ䵝䌻㹘쏲滉ৡﱶ籖敩圃㈉鸜趲ג㴀쵞ᠩ뼙쵕ᢁ⎌ḣ⬫쩠濧Ị껠郵콞皃럝ᩈᅢ๜瀔쾌ﻲ잲䅀兕욨ᘤﲣុ帠싕쨫᝙皮ཿ睠⭙↧ᐐ紑破筀䖁゚⋎뼊ೆ಻쬊쩬ኩ됕椓玥Ⓞ譟욺䰻ꉛ苯ꈝ䗷꡽ೆࡎ뙿㒜밀䌶ꥴ兟盕鞗䷷독꺼쯚Ⴈ推뱆틔䙇憲硼랷ꁪ䒋洱쌆ᠹ熜塨빵細ᔂ뼢僅ᚥ㡾퉇ԫ钻㪡ﱉ䤋毑熠쮪穩ᗱ梥᫾ཨ⌺蛠걯핁ꔨ뛝ﯺ説叜쥕캊邽롏䫣蓩矺칉䫽ޯ탶坧줓潉꼖꬟ꣻ⤐䚦컉䈃榮ॼ䘨䱟פֿ큯⎗㨂澞ꂢ襄엘ੑ簂걩Ჳ昻슑핁쾮눷쿖꿃ከ䧡轈鎠嚂쎵糀㐺㉤ꌕ栅蒜㷋䷦紻耾厌㣶∥Ⳉ䨱弱⩙펬㕩덏␬媦脻ꚺᒋ蚦⩼鍅䚫呁흲༤଺ᕚ嶁뀑똯䬪鄫毡쏽槺짧꼜꣨塣餙희줴聹퓽ऒ▰⽲䫆⇺䢊룮ᨍ﴿췁쮭꭭쥻ΐ۶鷆谆﷉ᘧ砙ඵ꒠ﶶ)䖆ᵚ熥꾻娸儌礀ꗽ⚮ḧ豏䊬댯᧩くᙈ࢔袐騭噥ꑪ㣌螈⼃쭎Ꮠ쪑⦵霚彊꽸鯁⸚ᅱ陷▏쑮姖㳇摇儱ണ맔翎ﱄḳ챖㣹Ք뵶皬勍㔜⽼됻ҧ㪻ꝷ䘢쏹ﺝ鞚浊韄깶銠ꝕ옧븴躱퇪压쓨ތ⚰맍䓇蕞៑ᛯ캖댃ካ憗ꑰ𢡊酶ᛠ驾兝ɯᓫ肰Ϣ୍㜣特筚큫밅⭩㳬捛牵嫘ࡨ⮧⩅⺻ᇅ鸓鯴ᛨ봒뒢佑葎忟瓤滢썗쟌쉝莟⠛⿰辆⑈ᾩ旑ၚ歒ओ鯟葊㯃뮋짩␩呈졻흳氉痘枧᥾燍尨쀾੹䎫仏僊幼菢ⴷⳎ몬埅ﷇ﯇쾺ᒠ㼠㭺蝀썾Ꝅ삸芚畸液崡︾잼፣鼯嵇붸咫먰帼ͯ幃홏걹쌤颯䀔쪫鼤씰ㅔ໒엨౼⊆ಐᖅꤪ挐疣婤褱쵊ꈌԤ賠亏㦼﹪㠠꼫恉켶鹃󻡨세⥟뿜壞쓏抍⡈ᎊ봅ꅖ䫺犪䩜葉硯唖퉌ɷ⪮ƪ⳴爫ꂸᖄⰧ蘦҅胑⌝㋀ﺍꆥ緗䅤֨諔⢬ꤌƲꉩ䜼Ȏꋭ邌盨⮔౬喋첌ᵅ區䯛㔊퉏砀搟ᯝ퇗肋Ạꌈ硛吩ಮ꤯Ṳ湤藖党뜊娫ꤪ蓣￯끬ᠯ볌龾༭솚ꞯᢏ콃伙嬲ࠌ馜㲲২段혜썗蜣ᣢ䇎䵉쩊肂៽驽켠Ố悃ꓕ쁇䂒뚌䦚浩풴㰬賮؇凜歖抜उ簌☈㢁虮桴髡ɪ즈徖띐쐐꿔쁩膨씇膶ﭸ⾢拸쒌䯧亸욁韖옧粨伩죺閫氛畛⼄쩅㒠⚵ᕯ閯煦鹩䲒햱ᙧ뤝഑젪፷謲诚鱟矀乸賫쇧쾋垕拰呁慫Ŋ䓜䜶鎺找뻛눼莂཮焉⋷ꍲ࿗﫚椣쉸㛥㭪䉎︬Ꟑ㣨摇으틍뽥걜楗些7䥖뾸Ǖ㣔櫼禍ལ鐿瀗ˣ岫婘㉒⻻ꊝ邆ោ⍀锂푃⴩⠧鲈짗鲼뻕띮ꚇ❙Ⰴ⮊䀋貨㺲萫ও締龊⾝쩅ᢅ耠朡燓ᷣ楜录ﴏ뜉ﷱ≓鎼䥞龉粄살ꦡ㇢⣳⎽喹㰔竬楱낉똮猪ࡲ듢涩㰉뉖㉀魗ꋄ뫆㲧ᾷ嬞뒎ᶩ葦峺﵎ᗕ촾맺봶ੌ媻ꉇ㳱쳗̀땯崫럘쮥Ø⻅幊痤ﳷ㥲Ꞇ㘚◳뫢䄈㻾뷅鳅쾶꽂檰笞瞁졁赵ꐉ㨆뒧㴄꺡礦䄼熳쩎൞䠜랿眮䛈뤝㳹풟噭俻셺腯붷糊뮃铃輙ꠉꩶ䐓㿺隋룈笔㌻帏岯疓㯁ȱ芔覷屵⩲坿끉쿘ꞻⓝ癝┓ꉨ搔满嶚褧둹툑륓뻳围㸫M䗕㯞鮌䷵틀헲쫍閍Ⴝנ鹾ہὲ珚ꕵ랶ᦸꀽ捃㶏쉧꣞쒿㺠꘹鐄䬢亠饛졩ꏫ䜃ᗒၵ緑ഋἐテꨠ颠畣锹踶媮킻᢭㋹봴坔ଆ抈硡稟띅﵉簑㇒Ԭ缤ᩓ霎巜벎ᒥ૝͘뚖貫톡Ⅷ埰ⓑⓃ쪓僴풜䜋棔ᡟ苰蹸뻔渂傼턣布崸琧삺쎣杣鮇ఢ뀧邎載擁唛঻盹雈橴뙈㣽ኝ햺臰꡺鉘孼㽪碔ᚥᦻ╃궭뀖澄錢鉤븸⨮㰡⩆澰煠씇姳▥峰໶奄⮻皀ᶆ聣팆넝泬汗炚諳ꮭﵚ悍ₕʍ톶鍨צ⒒„ࢁ并䙍熄倔㲗섡Ῥ㍢唰舲㲢翛ﭿ閮淆죄郄⮠⥖悟螅鲗Ɂ珁䵈꣎䡛䦮ቋⱹ噵钪惋껛䴬뇀芿юW陆눐ꡆྟ簽痾⩵膷ꇽ⬯ք힫蹳岀ᇉ㏇돕뢟麏ꪾ韗鈨䃻퉲梷咪ᴎ鋯养꛰ⶠ嵨㮐׭ꢢᔸﻷᐨ㙕嘫쬂ℿ鼘᜕轳柸쨑嵐亮挥枧㡢뙿舋ዴ氭⥥╓ৃ䥁ꁭ礧ᾒ톻㮞Ⓤ葀⽗+딏꺙䄿虐⮲殣僞똉䂒홾왇禢ﷵ퀆鮉鍝˲猣ᘗ儆⎪嫭ề짶ꕔྒྷ怞Ջ꪿뼾勝쑽۲텹ĸ䥋褶쾍匁䳯뿨ꓬ帠ෞ쿙抅쮥貹ꎆ⸮꜕᭤翷䉦໺⺥㣭ඊठ舠䐶뺄鋕뿣셬ᖫ䑹倥鎄⩠捤佸⫩咼犯촂឵ꕲ艾恛᝸툵싚롍里흂隗異ᕝ涫ᄀ찆꬙ⶤﴢ⼸跎᫾㈀஛춙譓ᰓ빤颦璠貿쇎詘⢚⮞歰֫焍ᖪ毩퉚ᾀՆ썷ꗖѐ֟偮ዥ੗꯻糣꫑籃തニ䵤랗랢袮䈠샥쨧갻焐飳뗠˻̓쮇䇉䵸꾁綻㔋ᅔ⸉ꔕ棝胺溃ጶ뉕⋥噇簶豈紲矿誏燇ծ館У䯦瓐鋻ӏ瀤⷏쭕裈뺈潊㸲⾎䦆㏞纴熪貗ꡱ₈ᇱಛ곦澇釡෧䊻䎬Ϣ풚芶톳఼䥐腅ᤁἚ褻俇쭺씒傾紐䬏쮿㕡ό頻ⵠெ㻤玶ቿ猪麉Ἀኗྏ朸쇿熺栰ﺇ䍽䧚膖绨첝Չ⎘﫼혐ꭚ츼⾇鯿쎗ꈈﴝ⇜谧氍媋诡ꉀᒿ쭹咍ꥒ联ꣂ☬ꆰ軗ੲ䌜탘ꔩ⼈潖㥟拋칎䡚몫満궒햞ᔕ劀췌♊ᝢ㎂黂诡푨㳕ᤅ钱帨⧊萴⹍ꉜ₾䡎삵뇂ᔳᶪ풙큄蒵씝愔ᜊ꯬ڀ邩ᖗ熡村ᡗṌ㠏섊傓ῐ鮓脛㚀糿ꡌѥ攱쒎婢ꁁꘄ䖮慧ᡆꤹ⚄ለ쪹㭵땵끃솊㓖ꀌ蔨엣蒪촐丝Ѿ獌然얲㵈董䯚炣꯭䎻竰ẻ䫺䂅헮␼ಽ禁伆⩐䌆͊⹨຃Ἰᒬ拭佌㽠삹呀餺푎슺꠼砮棘삨軭ᴴꍺ尕ﯫ퉶纭芵蕉⃒讪鱥࢒ꮬ繤㒄哯誁奘ජᣊ줥๋닾渡ஈ嚏鶱柸⨜㧥㊒跚숒⒨뮃ᮥᏝ㛏蘨恉筫淐ཛྷ쵴ᄾ➎Ѯӑ蚫ꍟㅋ㾷樎泱琨⻃슊꣠䶢↎㐏ᱲ蚪袢鯄鄽寬檭橞崤♦ﭪ䳆靑鿏開驊찜密쇽羦뺾Ἣ锲蚮鄜ࣅ즚樗瑂⿨뷎곺ꎿ꼷䒮ひ긛﨡秾펐仱穊塂▋뱝뻰劲ゎ䓯緘⾃䁸엽荹풶漝馅迗櫵ⱾȒ᝚ⶋ辣勡⡲䘺銘浚蔏௤㩭䮒㢸ꪝ膙헅휮䡟蛠밄႙穲罐‼荈⚙〆晋ⵢͅ⼮ōݛⒸ邙᫜琒?莜뿋Ṱ뗇睦澂◌쇱動쎕ⅸLኩ侢䈍쵐땚ઉꋡ藃ʹ䓗䃾鼱찳⪦鞎㚨萼艸룕㏌槵㉌뤁鑻ᲀ鲜巷쑀ှ뀀ﰇ⛝譌Ộ뷝頍館뤬⻴ͦ듉˝鵔Α苮木䊎癪⹡ր쮧廿⒊䠣說칩Ʊ尧턑콭䝉잨ѕ랼殹퀱㼞絑䞿蠜Ụ맪蟝匕⦫⮎륍겚쑩챵帇㰯ᑛꞟ阬᳌ꮺᙏٌ㍠Ƨ墄晉Ɠ剥框∀䑜롩Ⰱꐙ倀䚥ᩕⵣ틒뱯ꔤ⑚먆艁꿛㚴㍼鑨蹞ﰬᰔ࿌ꮨ탣㧇䳝痄㚦誒鏁鐁⯌訔鶌붗㬟族鍳ꓡﰻ黹Ἳꤒ飤☳ଣ⸢䘭㑋餲휞ꎣꙤ騛试㻗쇈櫽피剒䪕鮀⨵쐳╣ᮖ듮Ӳ浰횗㸚燐깖씌蔫︭ꢝࡉ鑑樟⋻꿎芰꤯喗㘽桹௞沮광ծ蹄垍Я즦‧䥘┙䣚碽봅℘䯪ﵩ蚚῜䘓Մሏ䇸뒠⻚糚䙞䒦⽡惑▥안왏ᛉၮ⛬궯ᠧ㦅乒梁슒讠雎彖堳ퟟ톼蔭慅혚뼃濆倭量礩쁂ࢿ芢胴囓囹凧䯏錜㺕⟎ꇝ棐钁룗쳆쀟鄹抸렿䆬㼫葍䶫㠍ö䯭㼪ၑ킘㸌놊냫诗ꙿ㟔ᒨ縆訓랱ﳖ澔묑ഗ୉긤쾚㡥䟲긘ⷿ堉ত఑溟招裹싙跣엽帙鵮ቔ螽奺ȶꟐ畻岒꬛ﵜ쩽뢨﷥鲙钋⌚啥뒓砿灼⫙罉⸝콋⊃攘ퟃ捎ⲕ㯸ᪿﺸ펏똊˷Ἆ⒯濭㬏た┣饾䎒赺餄ゼ텂䢙郃됕ﰛ£ꇸ◠엵鋩跔갍쏐撺룖귔휙Є뿬啤ꑐﭲ詳䏠葦씐ނퟙ틊烎莝鐏拄橜躷咪ᖩ胿ໝ厙ᯠ팳蟅ᣉꀽ檀ᤄ㍠杲ꈠ㞮ﲖ쒂쭰㌾ᝇ⑹巙㐎䣺䮚੎ၝ땳᪈Ꮫ䃔⤲⍼꿝⭗몰還䚫罆ᮾ⻽燈㚓瀲ㅍ㜊珕⼉ꥄ䦟泵죏蚈ㅣ⬁蕋燄閸⊗鿩钧夗峈ꘫ탺躋潣朏ﷴ갡졊ᦍ드䦜컥赾ꑹ㤩삑뇁พ灒姯롭鍤ꁵ䇸紕貵᫄呅幇㿂ුꄍ猆訕곻뜮㭿禼ᶘ结脷ᯑ㭰꼲Ⲁ电⬤⥡揵둲邐㦑鍑꩞㮭譊玡膈徛垅渟秚䶱怓骏緈釸䀓㠾㱑ꋗ슩㏂蕞꓁ﰊ↑으㫇﯍盘Ⓓ很毿쿗톳騟剝疷䍶螵窃䊷迱떤㻐礩ས❎ꍳ看櫲約婝齝삽ⷧ蠷쾲뿛⦆凃ꄣ宎卂ⱳ粯瞜읗⽍飦웗鬶蕜ጂ楈ឞ﷤旆俈㺖꘣鼯㻻绹룭瑰瞻쾹ᴊW꽾債큪ꝺ뻩⮘녒䀴马隒檒蕲畞컖嬻㷨쳣별溛缲븻勶푫췋꣚ꦥ祣퉤棔柫䝵좆梸ⶡ繪࿒᷏斗↪쬵쾏ⱶ뾼缌ⷿ哆뉰믃ﳧ隥긫▜췚൚쮰준룉淹鯠ᕸ瀡뷵엔磘蓒规윃䟲藽뜋䥍Ņ격锚诗廹긲஧滌玓ↅ䤳煣ꤵ⦅襯ꮕ췿힚ⓛ늡垷ᘅ衶摳䭖利똌ኩ㾪꽻澐ᄘ鹾자됄崡浝黆횝ꁪ7컫刣쥯㫻૗쮄懗劒씓兔臰时䐆થ⡷嘀롌珴㕲飯榧㸸舚糵ꢈ⿺锱䏼뉦䭆欺剭㸷ﯠ햴礠澑㜆疃겁䋮톋詝䬜ꃰ᠗ẵ✘垯콺鷢묛괆罌异옼氋醬ﮖ귞斠融쉧⛹둣⩲ꃇ⅙ﵐ繳皋ꠡڪ댶濽攂뤆뙛製騛ⴱ庤瑊현뢵渴칖䤤腮䚂ʁ卋Ĺ묈蜾穛㐲㞛辖વ䮤⚾㴘伞恀嵟쩇텗㇔쨆໶಻೧㒟蓑㴚ꬃ㇩垪ꐭॷ撑뚬줼뚣돔譅∝鑶훁筬氼靍㌧혁ꟴ䰋匽蘯ꃲ媿⍀⋅汋ꊻ쳽鿴ᚫᲆ燧矣ⱙ⡞䖲 ݦ⋫꓍勭㼊ꋘ⡑藫誑ʳ랹Ě㎂紪횢⪾Ù滏㨩ฑ⿄쫉븲ퟴᲐ꿴˔㚍搃䋌傼貧胮ₐ怏턡䭢籼䚿讘셑另᠏숽⦩촄延痼䔤暕恮멒ţ樘飼⠈㠡哛傉꜁㥖颠椈ᯅႍŚ䫟᨝作克볚臎軃ꏘ⻸俓戾ⅆ絧ຎ鷴畭䶶⺲糪뤕ῃꭰꃴຢ﨡絅㖳㔳뤻쳏傿胏昛湤꩖뎤뱺⪣魔浬볹﫵ꄠ憻鯹唋荔ⲅ涂㱱ꑰઑ핰蕖ᒄ픪呶㟏爢ᛧ촆䶠쵵✘튰웦맨뱠ꩌ鵧谇였猛❒엏徾졽讵⻀뤟咮轤储嗀梡戁ꠎᮕ▭诮푞諼؁㸃❴䝿쾍滰뚳袀ຮ洿眯C䗖䀅쾄ᛁ⫉管謯뽌‵疤⺃앂﷓葆ꅏꍾ文糑職혻뭹첋逇隸 ꫆ﱋꏑ퐂⦻⹕盛裵퍉琣鸞䣛鿷邛臆잹황䴶ᜦ뤿左㽭羷큻逮ꋮ鯡矧萝䊪᏷찏๓ﳋj魶閭褓뚷ퟎ৪⛹꧎ꟳ鶚ﺢ鬸쑩쩡ᵛ糪뱃훂赆꥚펒⏅∍㌭⪳ԟ敓쀃囹徕䴱噅㯣뮉콬Ζ躟筎ᨃ᛽뷥痭㓢꧖㇔侰濫嘶蔒ⶳ᡹㫩緦婤㲺獉鐖茥䎃쭽δ⍧譕䘊뿘ы큳㫐䌵霂〷ⰼ욜뷌샤ݼ瞵䔆䊪肺묧⓴섪蕧뒣쎾ᑓ⭖ﰲ⫃奅ຆ㾖もꐾꤿ㓒甖㢩싿헨㈄ﺄ⃥肟헀砨뗸庸峤굟媶汛૮邖䫎韄콜꒽◊헡䇐鴫⏚か졼虵⟁으鮸爌혵哿ﻑ数냀覊褹㿖코ᴜ씬ㄓ牪鱔鞙搓졇뎋媂蘀팣Ꮟ荽栔뵈꥔䳪懀䖻뙋≐ﵮ回孹貎銾䪦锂祩쏅囎ﴙ䀦옜岴ᣠ佄郞䔆␕栮徑뒂嶩卒똤⵸璑㘗쯢Ⱛ䣸큅זּ૮噔螿鯼ⱊ㾳⍸姘艅栎ト〜깏᷸邫ឺ勿儨༒ﳰ璴럷跸檂䅋γ뗬ニ颰稜팮絗Ⲇ愇螮挄䏔뢟ꫛ鷾↳荝顙曛麼뜐렙빠揄ﷃə죊뗑の叩냹툖뭥넮祥嚋薪惩誠镹劬滟嵘똊煘쐯뜪홡㟥ꦦ鐃ヘ⇛跄걯跙㩽亀⃔⽼笔꛱쾰垭蕻득쬘զ퀯飂讉㙖䞤㉊껷皾酽䄯罢ࣘ钰盡橯꾸榭嵾ƻ뻄ஷヲ쟽瘭鎟漍詛皮ꞹ䃯ᜍ취笊璣꿐퓟榗ᯏᄜ⻿䇍ﵯ읰榽콛륛㛴ἍԿ培념ק燇㱰ﷸ峭ᱣ殺玜ڲ砼濖쐽鈩筄榓ᮎ뺸遀輷麳ꦤ慾㾯䲻剁콁䥮ᰪޛ픕畂䧺ᢠ䇽㡥鐧牨齪怃䔳骲덩䶝ꠇ埯퓪谄硲ͮꔀ笗Ⱛ⇡ఏࢰ胬菁騸썤熺멥돧毾웹긱㤟ﶄఖ鑆遤䏫蝹省싫뽟慿禢迃郄姨洩ພ┖齲行쥊혱槅ﶓ諼粳ៃ꩛셛曊殮촆팸甽镙뺂웙豩諊뛚ꗢꯪ쥧䬬뛆ꝥ즅㾧沵納ꝅ님䃜젤ꡌဧ喇諟뗀絯硃뼍㡃旬隷디ƃ㎫⊰뤜䶉뗸♿줫鷪㷦Ẓ녠ꄐꕶᕔ빦䫳踗王싿ϔ쁃虼텛읷踏濕훷䛿╒班奆臜觱幨쿯臶䇈졩뮱⌧䟷╗ꦿ谁民袀⫨䞚뗡⣸푐폥ⳬ烾⥔祍⢜ᖰ〳獶࣫膸ဎ࢞ಈᾆ鼳ၜ㧩再坑웉凾ꑊ班霜✂䒟ኩ篅ⱥ鱎ꀯ원য়熩뷚ﰸ髼鳒鳂ࢊ齯鶭ꕍ︸䫛蘱퍖뻡㡊渡㴬㿧㢦ྎ┻ꎧ晆뼧뙐柩⓸ꥪ陔複ﭹ삫鷤킏Șᩩﱺ䚒姃੝ꍠ鄺㛀埕훹㭑⻢扗ﮟ잻Ʋ뺗䄁쟞昏铯﹁윊扥溾ﮛ뭗쳗瑩ᥐzꄾX䶬蝚盙꾕膭땁韙魿ꏦ⨿⌔媧黜ꧡ癮ꒀᙾ厾뜸ૐ汕튾미붉∕ꗻ㬦矾ㇳ๟贲㑌츂듞ɤ穋㫫꒑埮냻嚿ꬊ⾵㽪ᤘꅑ稸Ὀٱ誐䁪ଊ詯怾翔첇￷䑉Ᵹ隨쁧뷾ኼ焍镕뉿鳶鏾ꋱ쒍ҽ嚟쬶﮷㿏䨁鯆৵츣쵥붾货缺閣஋恄쯨ꐫ௤ણ᫶⩿᱓䲬ર穣﹠㒞胙䡵゜䩾ꃞ樿惔౏勺葺駥ퟱ޳Ⴍ伂廳纐阽든찤淁ꐖ눒췒懐媏죷ꖢ憼轾屳묧鉐횼썘壗梽섲縞䭬俶撍䕺퍾嚑햕灋䊫艄惚㞨衞缺鴌䱲俞ퟢ錾국摪룵置⮏龛녽錱貿立㾈➝㭀憻暙﷽血᧮鴜걤໪溜鰉㑉࿡ၺꏠ컩螏铂紌仃霨柹串떞ꔲ喥鶓庘劇籴޿絵皣ﳝ官⌃vꖼᅯ鼘滣䎙⛗㦸璗笻Ჵ龜䲔荋뇄יִ횅髦앟쯥嗀ꒃ쿮㴔튓핲칃菧枞媗⠯콀鸎خ詶Ỵ헆緾Ꮿ᪲åℑ낽⛇橸ꣷ鿭嗒簹뙯ꍇ蚑꠯쎳矂糏镢蔤瀴븨籤噺㝶퍧턃쉮絖瑜톃ꇉ堅덾闧렍뛙曠䅽鎝㍣蕛柜中ḧ濦㓯曾헧㒛櫦抒֡ᐘ赴쐗閫⭤ﴔὅ耹䀛뇻茒궺狀쁂矏㽣ꥏ䍝䃩魱⧇퇛翳륲◡䎩屓ゼ輤퍜脱櫯܈瞖啔鐘須랝풆ẩ⛽↥⼎絿曋ᨊ硫ļ帞턇ᆱ䈟쏣﯐䔝퉴ᆸ㫣秵퍃腴洎䌄鼣跹㺳ቪ헱鍭᝿ﱴ்嫢힞㘙獋⒦蓬꡽㎃櫪侮﷊﾿۽䖇⏐づ曵则ậ鳜㊗瞌믓䘤뾗珴঺༵滊ܐ䷒ᗊ㣎틴吹㘮⡖ņ෕팘ၑ绕ᜠ⺔륩랠䥲砼런ࠦ訔醸Ԁ灆㌻㤂䠇눰퐟湚ヴ㿺䢚괅∉㑈毕쇩ꐏ癛侳娷⬇̏恵펳滇⋁㴵皧Ⲇ༰ଭ헙엔㨢喊ᐞ䫹ꨔ凭慊꫘罯꥿∂㏵쯘쯎켗䳭個മ촉伄ﰻ饭갼䲶暁帺ꆴఇ퓺郧Ზ㧘笼ퟚ屄Ⳓ㎐ᔷ원戻㾜⬉쬜ኔꍯꒃ﫚㦯∪殁枹캡쌁刐ğ䭷逋ꯁꀞ鿧輈뾲슅ᘩ䂓턧组燖˛革ປϨ齒袃➎ꮹଽⅥᨚ檘簍瑣定⚓筡䌣⧚鲧魢巆名瓆뮇㛏呣퀖݈醻䖊ﶵ뎳많ﶖ챝꒬緞삭է鹣嬤圫⤋乊揷㒪㜐⽿庾熞褯뒓ῠ퇷써鶢䭐౯璱戻ลᖸ쒭촷꟔ꍎ┼㙍䭳縮瞛濥ﶕ轍䭏ᯈꇟ䶬出衟ॖ뙻紉柑雅染켙煒฿䶣ȝ廉㨮䩈沸砂嗰ꂤ얽紝쳸闯愆폾ዯ覆㿄ᗮ涬蟎㾍㼘훟䂛쩼ꇽ쵹⏶Ᲊ剘뻒ꨔ籐ⓣ綱ᤀᒯ㭮佨ᔙ೭㫙⭕鶤枽๢⌹驐嘰䋙ﭞꘌﳐ屰ᘩ㚭뿍草ち㻦အ喳夡笠좙⶘歮⾗䄜᝗﬇礧㖖譶敻싍䟏㠕Kୌ濕閗霸諆㕵ꬱ●燮앏跓镒굓굪㯠縦ꦥﲖ할鏕涍惺꺜瘖镠㞉味緟ỗ墳橐隠ɂ굢ं컯민㿠句㹘빷ㄗ둋盈ಠ鼭顲堿飒餃૫殚첽ၼ–缬勥馪醜∟饋쬈愫喉﷩醆濉ヘ덞뻎猇搜펛ޢ왾ᦑ쎉頴갸昏딿鉛⢱䡰뮭ꗽ澊鿀骾騡觺䯈厷鑠叓㵂ⰹꒂ수렪슢㺞⍧捶曞눿灹躐렃众닟ꤧ켥㘾홿䰅퇮鑩덺╍ꑊꚵ콲푩璫╽䌄쫋生壀鍤䜪욺ᇔ覬蠃쁌媺㻪어ᄺ⦒㹏瀯̖躤덌㚎䮹懊Ⱄ㣵窮ూ蝹꺗釦쒊퉀韰隰拆죦ﶽ쾄ꌯ聹씻番預뽉垊詅饃⾘䱹汊颩䗏ॕ氅鹩霯私뭪஺禷閸虴裬䫟俳谠鳐཯뵞꣙䃶疺⹆踓ݔ终镤ꈎꌋ伵⫈⸇⮇힗ڿ⒕龓釂䮅텦ꜛ拨﷊衋礣ꄔ柁胈ꋩ켈박詗紇繲䅔⌢縆鷍倨숍ᨺᲛ꼠钙蟓覭䆠᷁唍⃧昵ힼㆄꎧᗱΌ霔맿⠒霬됆랁ꢻ㡭쎆퐔쿚繁⻼្줺힫残榵瞻ૃݎ뭷譴牑댤칔෎덩찶䪼瞦鈩ᆍ弜쪶룍寶歔Ꝋ凟➝ᅳ蚍㜃﹁瓎鉿퉐澇曤뷎ටᏋ毷ͳ唲ᮞ紟㎭ᗲ楖킉㩜՞렬ꥒ癔凜睒괍ᖾꐏ蠳晖晕柕愚ꔌģ똵囮㝙░톇ዞ⑪Ƈ쌳皼䅠䌈㧩뗍顋⎊塓ྑ⚣雈烕回ᄉ풬菉볧惙⥿돇﹁草轒庢㈚ߏ뿚쑪孷苌웛ퟆῄ桗妔撽ﰴ岒ﷻ뉩兡⳺ꡀ蹯쎣ӛ핰䉋䡕瞆᪤ᯛ캶퇘ꥸ滄踵謆뢌ᒖᔏ㖎⧮쏄歊蒏쪟艪頋ꚺꝎ䚠緕῔钚凬ꁾ쵦躌赩꒐듉㥩鐽嚩ꪈ薘橡곽㿀桥鯼컝鹺ꉎ気ࠓ씩츎뺼䦰짢⥟㉊ኯ⇲븿挾䦦매睅坢睚턡⢑㶹⧷眺꿽좫빹鴁咤ວ䡗ü釢须ⳅ㫉䮺「挪棴᧻㵈꫼瓐䯑캗闐姮뒀⯯ꑛ䁵ﴊ䙙꿭᜚棭⑕䠢抚毾ⶀ伾⛽텙欯壧軗胝빾뭷뙯앖ᩆ⛷̵칧䙅흩﷣ᙤ뒸崞㊕┟綬霝ㅞ쳦瞍ờ짂ڈ㨡跐쾕锼Ϡ簭屧먒쮳ᐖ⼧◊홟慙逶闹惍쇾ן䏄쾋ﱉ쟷㲹艳⡻㭼뭈飚끏ӗ敊ﯿ⢓쯥ᰂ뙽욋ꟼ쒰㨖鍼䙛ꤕ龹燸⑔練䥩캉㨯嵣ாꗫ䏱Ờ┰ଌ愯蠚䝲쪪恏쾷훦赵涯臠㘼ᒭ蝇￲譅訇炀쉅베끗睰﮺賬堧鰸싪怩龯櫻ዱ坠脱幅긯蝄ᯒ氦炯䎝齟⪝沪柚뽽䉕腳✊먝薵⭆쎘铞Ṟ楾틝櫴燩並ɣ䫗李鏋ኍ;帪㣻뾻꼏薮油嬷놂鸒ྣ懱ጪ쏃쮤楰㟈ẕ풘뻄僧럚痈简ﷰ킐ぅ銝䝢鈷㦇踪磀똯얶ဵ⳻洫楯䃿郑셐ꌏ轳ള客郔헷檩眝ݫ곎咓垂澂簴꽚⥈掹뮜远䜬덖퐦ㅓ⟏ᤔ笘㿡씎輻장ഹ㙍䩍뭅픗鏑暑쾔䯅ﺘ谨㌎췐外玬첆昼彟쭏έ甿ꤲ㩕缘뜨ጓਔ雌낪떓ݼ⚦ꕧ醄⚰盐࠯誴볦淌캊쾳⨰纷囙빣淙跟淥留ᕥ㎴톖뭿⏳㑾졸읣⧄ウ籸ﯿ꽗㢀᪖쬔幜袘휍룶끢䛂䒣銄똄ኢ汼뙭롉خ秼䚷漴ᩅヨṏ檾ᶌ楙홸ﵛᯱ⏐랷༜Ᏽ⏒ᛞ㹻럐滌懖㮻㪞囖ȹ駰鈹봐鮆䣴텥⢕蟲憺욟騀좥栌籜ꎊ࿰琯謔斱刭ழ䵬㲙米섪澪袮鸲볶颷퉥駸솫钽悘塙䚬ꉺ큡즶៝퓚ᇻ䏬闘덌诈ࡣ뾷麾ℚ﫩ﭥ烥놰⏗摮掼廓닖똒匠舠츨㷥ᇩ䇔䍢崟觗꾁䢨뱾陧뻆柰䃜ꒅ엱鰓ਮ硙詆楮굮䏣玦⑯ⴔഊլ킅哫ݔﹼ肮䋽浵䱔ꃈꤛ朤⦝ᩇ겅泇禞뎍蠹Ⲇ㴌篕膇䌭탍폡县⨶튤嗴炦۬暛႔躻ᆠ鏴儀䦬٢ᖼ㑀᥈矦ཉ味䢎봘꿋㋳騏滺仾᳿┼䣀槺誶睡떨⿾꟩搶ꎤ뇺糬৆䫕뾶猤ﭩ侨敮꛷铘菭䬵赐◕魤ﲢ뵫멗쾞锑ᓕ謢紊箇꤯ⷃ໺ٵ滳ี渾浠楟㽜欮駮癬䧅备履알欵킵䓆ᙿ뱽뽟៍ﳨ㡱솂珍讌烧쓂타叼ዞ⹀㰝ꃌ눭낸Ʞૐﭻ៭쾻쎁잳ᵍᘑ믌䦳훏鸽齥ᙂᨵ髃㝑鴹ۿᔮ戮实쳴噢㾷퐦쫦ᝫ絅┎믶娷銎퉇鿨誽碯╯ﯯꒂ嵖턵໛䛳᪼闇䶄냛㯆飉盲፦ퟗ雽臭꟦㲢৅ꅲꙜ٣ᚼ沇푩뱎兇䜳쬟脶ཕꞾ愊錌䚿纹줕㊢⁺瀳也Ⲫㅆಽ皾꘶뼙㡽䰲㇜烉덋ꮔ需ﺒ폠偖檣惍ᬭ꫕墟巔蕠㼽በ䡑▻⧤칓輵蹖䤖莶癛ᑅ檳࿽쟾㡧⻁᧓﻾౗嫴䲓ᐾ亓莍ױ缷夁鿬騡斟큓ඹṬ篞Ꮥ弆農㖏셒倗착핛䯰휖㾂剢Ⴊ龼섖틟㻯ᜨ椙औ光鸓ఓ៓㤘﮿ه孵庑ꓚꔞ準褖뙞䔽襆䗧速ꥄ詳կ䁣⑒횺鰭ꠓ퇸ⷤ颁쏦䕈澲爥ᔓ䲩޺寂归퀐ᡝ騇㾋规嗅ক㭂㱵갥ⷙĆ䯢静腏⓰⏶⛚䆌噌ﻂⅾ봣쿒ࣧ倆⬴ᆿ閂➔斮뵇俜쥿힖㞈鄍쫹輒藕➒␰䓰꥽댩䃍ᖘ趦ꌀ圴㩹苓놺ꮄ㙍㕣鏲輵ኯ㰰移礂拞飞䧘ሒ맖轺䘞鰤ᾭՙ蹅缎쟢霓锪떈㑈䧓❨ﯤ뛐㡓춉๞뫮ೇ鉮ꢂ౵埻ꔾ쏕ӣ䫂泝꼇뭖跷関쁃욭靷ફ㶫ᦁ鈐큵龎잸爗ꅢǿ緙顼㱷徛艃┘歖㶋찺㔖ꌒ樨坶䚥襭䅘ᢍꥭ⢑몥洨ೕ㚥튉嶪እ戵튤⒈麼鼿秷캽츽庹㧷彺ﴇ蜄ཧ쿈눆旞䢟㨨柱꿡။߉氧䌨ꎠࣉ挶﹈㽹稻Ⰳבּ꧛럁舏翔씋绞㩈匩丟霬輱倪稓곲䶹齾佧儢摹祳╼㹖ຠḌ热굄䪜宙曠⺮雤旌♧냀텑ˑㄘꡞꃬ夌鶯뫕삪⎷䀑倩ᘕ扭鸩ꃊ箰ᝍ䯮爦챷늵꣙샘符ﬢ죏ᰖ撏蟔ꑺ㹌숳衲꿲㓑芪퉼∞․㗠햼ሴ肷勯㄂玍닋➼ﷶ珋ꊁ蘻礢ﴵ錃鲮﹉쐈뭕듯픅ꙍ姶闤ꄞհ拊⩩沕㷽㌮耪⼍俗췅ࡓ쉒㴰嘁鱫۞폥唝穎辔╼ው⚿c둑ൢ셶始뺝稟賍暷듋鏮㓨ይ皆놬쁄킿ᎎ痤țែ䎽䵒ⱗ쏍솏堗땳儋Ḃ鍯⸜ᡨﱈࠛ녠喦쪄焘澿푌떂礊䩱鸸ᓄ秣냎县亀늇㭉ﮀ벩耒췃俑㣷܁珥夂箈<䈄嶫琾ꃤ鐘⸵怀厂鐸鸃冼䠉縜઻䗀⧩氂䡯̊⠀䫃鲟‗疸棦ꟺ쀀ꕿ肋⥷垁玻㖊ⴙㇷ쬷滧䣠寫顔库栛旅訣ퟁ鹓׭턳ⓖ킓柯칏፭蓣販༨嫽᳢딥镣崻⫻믧甧ఇ硃῎쨥獷凣䩥ﵥ傂顀扗㡨ᡯ吩齨騴㘐캑Ɫ뜠̾ƣ곝﷭⯹옕ᲆ餆἖쯢︿㴽귧虑ꄪᬏ梗ᑏ蔸▓垪詮跷㵀ꤣ쾏㎲₊Ꜻ鎄玏侟ᣏ⣻멯㣶฽똂쎂炭얷㾧푂ꄔ⳷因儐楔㳜䥁ὁ磹渳ৣ祰ഭ巒铌䷙鶼鴍럽磌਼䕌殈騋郃끵빶׼쐜爙셻國Ӆ♖⾹ས뺀팏왣㽄驽螼궀ﶫ⼭ȿ딂㕌噐⊊휙⁧≅苝㱋๡撊ᵚ㢻ࣂ伬䶧邅ⓟ٧栶㱐⛌蠣틨৤輭⡎ਖ਼햟釶걺猱諟뗡냋䞤㹄Ὡ軡䙄ᬾ㐧숤੣ቦ붢蘎䴳该Ṥ霂은섮賓뼶㾈᰺ከ잴詰☰羲ἵ䟩껯ᇃ剴砀䪇㍫﷍劧剣껶녰럷Ვꚏ斛쮫屧ᘉ溽Ꙁ鰱΂矸ֻ穿꘲쳨咕뗉Ꝿ킝脔ሰ儶纘艊ꡟ턝㺊ඦ翬糾ﶷ⨫ᖠ邹﹈㎀۸コ渐꜈쩐㫩ほ執眹鱪餸䖶㭸♶쒼⤤僈䉅뇥篘煘※댊鱆ᴅ緙緫ర⣹玜⣸슕釢욝輸貍㊈Ф妓韓苍梳穏표䠩隆ﻖ鮼瑯ޜĀ瓼赇딜᥊䭳䀏Ɡ듳餋㌔䳏⃞頲푣◃䃜佮穣ﳱ㟄鰁듈ꑜ꟣숑㦎踢젩﫳뿳梽樨텈㉉ਭꬑ쓧㾿∐䄺놃細产쾑㨋≝嬢紣꯻陡鯉ࢪꏺ⸟ꓨ鲋疷뙐슶銀ߠ⊥莨ຄ舏搒乷邷泧漡᯾萿뒌⼿ᖋ䕷ⲅꃌ蠘⛮ꗿ䥈⅒᥸옿໚䎷捀륷ံ펳盛〈匚㣡৬︓䶯ꒁ磂蟥᛿ტ磵娝搰礔ἅ쥬鞵第粋浨꤆䇘濹謲⍄ᕭก羀ꔑ䤢萈ﭻ၇炓ꎡᐕⵃçꇐ㶡蘛蟉º䕁씗쵞簘ƞ쀀琹躶㤑㥢⑶멾†됀謓螪剞瞞꿶䣜ㇽ鼎鎉୊먎Ϋ嚗໭汰岯﷪솏䆏䝃䱪ệ孻㩚䆼䌇ɓ搹杬᜞嗶ᖋ얂֔셭複젰ϧ厰㚢呬羨崙ﳽ归鷤螓磧砦Ꟑ㏫廄鮮੾쟦湆⏃枱刳糁⼊气两㙈궼ጒ퓾찅쉫돻揾鴶㫃꬯䐧㳬㤝Πཪ뢖䐈瀬䗡乯⡾녋ᓀ 愌傜೰ꌐ綤ꌳ려菄饵緵㟄욝킅쿒齺ꖼ갂ꪡP鄠엮晪定䥏確달≎䗎⦆舆햠祈뭚㛱ⳙ嵆♠谠퟇낍柴榵ﹲ슫왕ᑿᦞﴧ뺅꿯뤫ꁄ尵폻낚ᚹ郫劦┈㎟꼿睫✷脑꾶ᄱ睸꣗Ļ់眝庞⦋ﱔ볠䉕僞쩿ﰅ躘睜蚡탗஋㏒韉橯鿟何祐⋣핫爭׷뇙듩햐ԟ箟ථ譏⾝䮾㤼箮層죻ᄸ㕓풦劒앰逸䦏曭댑ꎯꙶ纚야⭎䏡퓵軪ಀ쟰쩇Თጥ붛琓뿦彭↛⼀์ꀀ䮝☱伔덏辟骫ฬ받짝ᘔආ㬗밀궬犬䢵ꧯ䖥뚹逝᭬ѝ௼콷敺⟊灚鸂ᘦ겁름牞颮䒹횙ⅿ⎕陉侳쪻篥⼗ᵥ嶽鯾㒉躪㈿㳂樑ꑲ嘦䄠陟៶䓏쎕ﮅS樰컣闁鞩壘턣ꬳ뎶翚࿑寈붵襨ꏪ胙챲ꄆ庪烜❍൬䖺p獸꧎牠芏ᔭ별꒺㧌猠샏࿕᚞⨊敀祖荟쬔䐄Ⱕ鿮﹑瞮䡗矿흉⸟郙額◙෣䫈蝕犗惩捩╁躇ꝷẶ챝ጛﲴꁦ樄싼ﺃ덭ﻎ랣뾫廰漒㼦턮щ棖祆鶖⫏⪃䱳縿獵࠱尠듻랩ᎈ꿥戧馞췞ﺕ龥噭ၹ뤭죰儊⩻曏孀뒏䚻넹낖漼磊霗㥛搯匱䳹㚏쵵㘟ヹᨶ氶尓墦ⷕr즚쯳ꅵ蟳로쮁ﭨ窇䷧૲豼蠄⵼᫚᜺繗⟔턔美뼶磒埑髧쫫釁棯ጚ⩬渳㻇쪘㡱湾샼愊ऒ䟹᫂鴾缙棜吲ꥢ周瘇䘷ᨃ쨋༭㥂GᏊ៝榰鸿੮ὦഐ涯忥⌔撛䫮ᵖ륾繛蟳ဇ뫾즩蟬钦ῳԵఊ쥿耉絺긳▰续뿥짝䑽씃東추띊굒䋸埓Ꙇ秄뿧㧦눑ཿ嫣斎磺镏ᲈ쉋ハ쵛䂨ﰴ峁だ檧⵾쉐仠瘗̈仳뎰⯳闷䅖Ⴊ㛂혌⇈儺퓸ᎋ⮂ᓂ챱먦꫷톄閲븄ⳳ襤ᨶשׂ襟裡䏘癋㑬鍽䒰脿⬅炾쉏뉬狳酃茁ᕘ覱㤿ﴟ歵繳ྋ걭뾯撘Ẕ毪ᨨ᠗犓ꜳ镙붲ꬢ኉猨䊂컢虻淮㓋ૣ딃苩ᖏܯ庬稪滟纻䢷뢛絗랡嵞줢ⱻ鲺琀᜵ﭱ昒露鵫텼䑖ﱊ⿮틲螝众瑜᧨㮛晹ર벞쑤ݸ母⺈쬟磍馩뼉䖖ꢕ꥾堹⳵㞳遚꨿䔸ኮޞꢇၑ莬팈佾慭嘧ﲽ챼쇮衞藟돕ꭼ쒻墻뢂鬴缛⊿Ἑ릶䲚엉쌖ᘔ觉鉥周紡寸췶쫛ࡃ곆Ɀ員匞矝ሉ穸챴埂쩵뤑峦㓊䫥ꤐŘ胏车镺羏탐ꔍ瑏嘊蓞彨本㎍︃佀들阓ත和熼闣А▷ᒗ駍䍥﹈⏽ཛྷ胻㽰宫輔ﵑﭙ༗刌戡益쟶⚧ꛀ푊솓흺鞮웣Ⰴઽ༱ⴺ韄┕徲衝鍺ι廻ᶳﳌ鑊긭᤟᤼鏖卂쫍抓⽱죗誮﹅痣黾쵅ḧ뮠⸜⢝髮퓈へ술뭹葎뻛璉軬ㅝ뎏쎆䧀杤蓙ﹺ贳誧駱ᾊ躼뮊Є㊜덊訐끴淧ᛠ㼹ᚤ꭮鿃补ڻ꛽⮬㦰웤鑝黗㼬䀟止ࢺ䗠설Ρ袖⎦앾࢖ᐥ癟鰯퇳麙鿮恳䋋z絯㸎Ꝥನ醨爐ٳ䃼杈䮏ꁬ㏘න瓱鿇だ떶ᖵꟶ㘞뛀鞇ܺ珇ʨʗꨔ픀䊀瑄썙ᕕ諐鏵苟椧⳴襼挔櫙腳⬧⥠꯾齧ꡉ櫆쩆Ꚛ롯ᅱ喝ᒸญ유㑹꿾ᆴ꿕ࢀ掹裴볢Ὠ평兢酿⅙翇伦쒥ᩔ띣煺兪껥珋迶諞峏௶机체ᙇ툭톪뜋쮐ṕ蚸麉좌줥厖ᪿ웲歧Ꮽ鞵뾁䮌쉧忻궬⽷쑩蓮׈꡽电Ꮹᚣ嚔槞⅌엧古὆厎廔荼濖阪곜櫪쿨ឈ绐ᯧꑃ豮鐦궥甘仒ꫀᾅ⒘뮳膚銝쟾灞㴿坓꜌뚇耽匋챯읿꯼濘坃鱀ⱥꔈ₝鳣힜޵닠ᯫꛋ烆풣蒮უ沲ຳ뉩䈺微깋縋ⲧ郙璄劃쒎쨿숗嶗葖缾萜ﶱ팕ꀦ뼉娪ꍺ뺩뒶䉻䷫뚄邌뿕견㌽♠㦬菋륽⧷䃺跞툛ў㽀림蔦ൃᮽ瞷➧⬅䶚㑚赯蓩慝친촿륶翯妸䃵쟀ﰭ잟ᄇ沐爭㑜瀀鄦┺倠화㴫䇳☑ࠗ㠸릘節峾뇗ᯕ躑鴷⋦耀﻾⧄행牜퀳䓬䜩뫦꫺뤿촨ᚧ쭴꫊苐游ꯉ⮨槉茁埚꟏ﻲኘﳠ壸轨袃㯲剌ᜆꪯ莹䎃兒ᅑ很ᄪ腢靖⇋ሀ꿋櫺ꟇȊ踁ꘀ粽諸讕ῦ皾孕ᷧ苆⮯䞥뿹찯慹勣蓺⅖ᄆ⭋靶林鳝吝早▰‐倫뀶㕣ᖵ跹厱朗ꯑ䷿⅏ボ䢭往鮅苳불ﯕ崌䱡题궸텷躟꧓처ꁧ흁钨咰ὥ䝳埊䩰覥抿䠎ᆫ쵔뤲ԕंlj渘⒉嶾큭兩滟⚌ⵛ녗⩇漯咺猿ﯹ䵶흱䘄烈ⳝ徍㏙⪋㚮몹Ⱙᖉ愂蝜松嶨⣽ᴹ଱렸뻞ᓏ廟擲ਓ⧷ヶ݋⎤⊄姕碌穭紺ࡔ䀀墇韄䵟ۦ쨀퇽̏邯艣䔞⾣쐧ゼ橼ɘ䟃ᾆ侲䫶痔ە櫳圌즿磽䟡ፏ㾿㹫띹ᝮ뚌ᇎﴩ伍蝹ᙒ룇坶❰㣯恠᝵╜듣윳뱪覒ᐬ⑝덭⯌⦼櫺ﱷ﯍皯뻼扐뚮麔螸栉♷婖䪝㘞Ꙅ륹ݟ쎞㝡护硓쾙ꮗ쀔뱨盍눲唹縥뵣ี켮鴟ẹ볼냸믇鞅莧댪峏į씀ꖬꛯL獏ࢺ㴊尦┸롪﨤韐麡滲邶鹄柨䘌䒓伦䟦斲᥾浇䄮٪軖썫㠳㋂폜ꉱ翯꾺떠ῥ㈰φ翟맰몷佴櫓犔﷟℻ቆ傀粵䉜炒胉厎Ὥ各ӓ욛粗¿ᆲ蚈⢴䂤黎ඕ鴾꺣쮃宷影帬汝韮뙑ᖮ㴙ឌ徽傳嘂痀枆ﳾ竰泘嫀ﯜ敇㾰罂糃㹼綾䓍⨼ᤖᥝኲ夡ﻸ䁕줖굂깈穙췅菷痸=쯬劽绫綛篴缝ゥ팠该鮘캃猪⵮庅楎ఖ壍ᙫ对手첄萎櫌뿔ᓗ嗢ꮖﰺ쩛層⾛隙黱㲏咾ᗚ勷鹝꺧⭳ਕ㺗Ձ᭟︰싘죧躷孛꼹柩訬䕵챒벿⌾鷪᩻渔㟉汿賺豰৓ꂝ錜룛憞융㊌엝佲럟ῃ䧟鼟迵륜찯鰴꿅钮翃番熂䳁∀绩韍ܰ淋붏ಹ㲪☒딉벰⸸篰蓇퐂ힻዞሟ폡蕸癝ⷆᖴ䊺꺹⾶鏉듮앮⾹꿫售퍅鎾꺗亰꽘顴C쁰ᵋ璉刽墢揧巼䩣䛕隼꾞Ὓ틳៯뻯垁ᆂၯ흪㝽ꀡ尲Ꮛ埓뷁褭䚉뾶ꈢ欷Ỹ냌Ą㼶蠡靾ꁩ禢忊⃨껛젻帺ฝ굌쫒铥鯟踀蟕ﶌ촰䅏퍼腿곊殒绻븪域鞣줯跗⬪ﳺឪ쀆⭭枃岥⟂點ㄖ埚ﳶἐ㿻̥藬脕Ὂꃽ楾鳏鞓Ό퇐鹁舚╨鱂岜屟㿕㷂럻팟웿랕㗭ꁜ딸鰈陫玤ᨿ뿏鑳梈诜륮㈣ኳ逾ᾐ瑵덼觕㔅譗伱㲷㼁䢗લ䫼âꢈ腱黸樝 Ⴑ嫥힋䠶⻑앛魰炠襠힒’偮헖ῃ凚侻레裲瑡࿀픀ݐ鼓魞鏷ꒉㄙ믎拢鳂₿긧啗쓾횕಺燿낶듌킼↺鰘녡鴖쭺쉈ﺰ슫Ꝼ玉ં郩鈳蟏ᩇ匜عﲚ㪨˧Ჺ뽹㍗㫳ဒ︨⟳䵩⿮ﰽ闉톨톄높䎃痑偒떁㗒冕퀰틭ၰ跹⪸֭㦪赭祎矴裒ᑭ䱸쑼丵㇏쭺䢶㪳揬틯潹雙◕倐⵵㚎ꂗ쒡祠㧮창ﹷ輭遈穃蓤䰒尰䱋⋳ⅱ倕酄뎲ᆵꟾ﷭ᬻꏺ磏萉䆝ㄳ잦扬柠騫폤婔⳾㛥홈퍱期桶杝䡤㢁꽦执ꇛ榔˿뾭䌌ﲉ╦㍷雥뚣瀟╯봮镽ﱾᆹ킚缓洝ﵡ㞶꯾峉욟몤⿃剦爞嗷농㕽妚㺆迨쾫廰䙩᧔⠘ꋃ턠륑죑몕䘳帧渫듸퓈斢酃ж꜅㏘Ʋვ⭣䂭睍맸ꖟ팷뱀쭑淎⍨ꪞ鍾拙都㪈ﺛᇯ斨ﴭ嶗蟊ꇓ첫൒ә荅簌랍ꗣ⦍鍤푩ໟ䅌祚嘙串⿬뫾ⶥ࢏䣆扩켒糛禫爵懹뫫ﷹᩫ봆듰䕳拟骨큺仝製赤췳劾৫ꛫ飅攤⎝붤㕐㬃ᕍ厹⪤⎁⪨樮棨㰰噯锜싲튇偮隔⭢︂チД㐪쮟槌鶧됱⢰糔鲤Ⳗ簄꺓⯸⏡㖬岵׸緋뺹⛑欳ꢪ쇽Ṯ갹䯄⣿࡞偅㥥㿊灥깣새웤藦䔫♛㗛虏聺쭰遑ョ隑笐娥ᘜ뵭Ꭓ㶝ガེ䃢퇵졆姈⤑Ἇ멩㿧햫똍ꌌ曱埵焭껟镃擳뽤굴뷇㬍主顴犽ᯅ鴚縭䉊炞嘷췞溷㖔妽︢が햸᤬뮪卼茐㔅☴蕢뮱傑힀䁟燌䭻ﭹ闯胊塵锑溋﹏識䦧ꖝ㲴釓Ḃ㫏鱄鰺爒笍쩔撝륾踧ൽ㉛剿⿣ᄩ途쯄ç헹ᡰ땜䯯╺曵谂﮸漏䉴橿흘꺉嵱蛯榽愻橌퇩깈䦷퉟삷ઐᩉ逳⍵爛믃∍랎遐柏䨥顐穓㞩橼ᬖ껟騎㗱퀂䧌쮇溟ᳵ狴㵷绿뻎ꗓᗣ낦泫뾔裡ꮌ養絧﯄괁뾺雭벋ầ熺꒙ᅥ뢠蹥䩷玌⽭䓥蟪檻ᣞ⯱∩ꓩ몯뙣佥畹ຑ⻳ʦ廻﵏촓銱翋ᅏᕄ츥⠶ꓭ镀讕妿㣼撤➱遨퉧矇ჼ␩뾎壆뽋㮱ﵞ꟞䗐弄⇘꒛徊뾾퇌냻ѡ㌷౑筝ﱽⱇ࣬튪뛠邢뗕采늭䗍굻⁳芨橻㯷쇊䵉틠⎜䔖䩝줒肐䓝ﮧ쿇紜⇅嗟穋ꥹꨖカ㦦嚰Ԃꢗ說췅㜧ࡗ쀳꠹퍂鶍幎ﭮ錻✢봇壚枊搜芏੏㽌캁偞事ܴ悛㦀タ틡禲ꀧ㥹廟昡⢋≤愲楶蘾䑺彩㼔糲韉䣂끹覼㤬ﶾ訛ꝝ노ꍁ嬫숍⛖೦讏煖ꖞ쉱␛삤朳㡞۝棠쭋邫୴욃聤純궯㴵澂៟ᄣ赽矄訶ⶒ㳞瘁幗炊ⴙ蛐擩廒쮍䶥豷ᬃ墰쵸ᅹ렀嵳퉁㞐㸱擸瞾鿄蚻䙞ᑶ㒋ꕧ엠䙓也롑볆봃쓞諽醢ꅰ勺⿕Œ㺻遛炦껟七墱퐡凅濆䟃ꭓ⧓濌깦㋒ビ짹飖㤽澎扯嬷澋靨닾쿮䢵쩁ʠᙺ䧶㮴Ե઒蜯疤봎诋̿⸝⠒좓進ﹻ짱⏐䤒ឬ묎⑓䇼⏁ꭷ傈磭䅏喝璺⢪鯹珄ᚥῊ褕鋻꠸磬歭㧥뫍࿜ĉ籃㾷䣩쇗뎥ᐂ撅ꫴ䙅빣뭈搿뼛仁컶㿂䅗뺙춮ԝᓌ潮藮孱흔᝚ϛ칼鼝㳕埚톿ꡇ꧵蓥믏멣貅쮞읭䷀삵埮㖭댪ݴ푟Ὓ桿䘎诙캗큺긻Ꮒ᧨댰㶯䛹弝ի퇭쬳უ낵不됑鬀뵟ⰻ鶌ᧆ偡홝鶇男邊䯂ﱷ瞪鲊鿜⇔絟ﶞ媭姀觱倌囎촐刕곽辯쐃爴ڞ╷詃빜啟냸⊌ƞ柷烈琞秿酝⬥鼕俱ݡၾ럆ꗗ쌌〼麉쟝赯몹ؿ閟᧐᷼糙젾틮黱剬湬쟐ffl최蝳ⴜ勶픳틹吷ෘ䮾誙㫜⪟坞ᑜ푸礌⭩ꋲ䂥俦犚鞋䀅㐾줇吪雳挰烕쀖忺⥳茄紻杫옏裏Ȁꊸ䳺缍ᱧꐋ峹᤿ꚠ㕹ﰫ㘭O씠⹭뤕䤉ﲲ㽁瀅섴웋蜧稐︮㹇r纀鯛觾⫧ⶻ隁䂖鋠꾮瀥玜執돃ତ츑풤눳䔗뮄것픰ᰏ씴属᭶͗碬뢋⒥ᮟ亡꿩㻙団ਇᇦ氥跓洦੟尲꾭ꙃ슫纋ᒫඋ䇯䫎鼉ᮋ㍚ⷣ괈饢䬤⨄奔咜뼔䨠႒캝ဘ䥰꧲㓗༹庆綴盙ꏑ醙宩鵐靚徤섮䓠⊿핛뭠ꮔ卯蒥反藁妃뙺挚稲컽!醚凉എ볯蚃㌃ᐔ굥왩©䇍ﲁ휣鸒㔞狺﴾譳㛻䡹떠롸敝ૌ螮韽䖊䢮뱽㩘폣䞵싀툇禩꽮⥑㽓ﹳ嶺ߏ脒ફᕗꑥ眉헻鷨낳브鿄켍─坫ე鸕㾔栲풹ꬻ썁숦愍鴱聚疘蝌﯄䊮蜗⌋받㠷嬋彛졫敖唢╡홬줉쥁⬩敕ᗨ輈ಉ꣪䩛鍜瓌䦷诉稏쪿弄碁ꚯ⽄闁㱈Ӽ籮뫿蹴鋵桜뺎䂲ρ䁫㶜퇤啋␯ᨸ頠鰆냍룔씠꼝籧䆩믭玭⸡紽嵒呬移⌕ﴎ欏虗⸓ꁠ㺑實황刑ꛊ꧀ꮺ`梯吪ᵘ픘坦㳦뗲偫끱ꍿ堺ᜰ鲜笢斱꒼寶眆龹끠꣗㞴ᰔ㝸㙲宕䍒쉱珫면஢ᐧ㥃睳坋걖㌊碓楞꼳ॶ멮迎ọ滐啕耚ㅠ矑拷녙䁶胥Ꭻ׎ﲤ♌䭯햶䛵ݡꧻ칼㈷뚆ꥀ븶濶孢륢瑠禧ꅅﲪ썲䟀拕۳욗䒓꯷烪⥑居壞ュ炎䣅忞ꅀ먆⻇ᅖ䤂땕毄纪飅껳怃睗흞扛㍽篇䑻娮铆箦겒✠㪔Ĺ夐쀀좙煱㮩㱍䴞㺃轎벉읿⯏쯈⠯﫠õ鼏꺫횎쿺⡙袨藒訃锣峃㋝免昂ﱫᗆ쫙彰똔쯥ꉸﵺ止槀띕⢶뭭龬蕖뚜켳앹豙ꀷ椥唲嘂⦶ዎ囕茏ꨱ㲟雘듥劯쌃龃竬嵞㤍ꄧ嫰膧殍覅奶婖掊䅇勺䕹긵㧈㌓⑻៝⑯嚫眽ᠣ㓙舌䐲ﱆ䀮࿡ℜᙣ质뎠╮릠쌗撪罭䡁吃鳸疫㜐貧虲쒋꧍望⪚벼뱧ﺬ擉௦魕쁫蒳ҿ茁㓬乫缅ᢪ渎ᐭꮐ駨鏤塗겜Ṫꝶ﷨옔扅深꿴鶃਩썾鱛詜⪚줨ῗ澄ℑ៦∴쾾涤㬄壺䡊뷊者훩⚝騘ꂮ駊̟칱툛ꖷ꥗儝꤁晾廛Ᵽ㺙憨蚎Ꚅ⦺᪟⸗썑絽䒘杨ᛷ¢૤刭쟉竰쑋鑼紾◚錛ꈳୣ모㱦懀◉믨삑溩헩Ƒ疡汰晫ꢯ쥆甹瓇䶋ⲟ睥볇哒ጱ५찫⪋鶋迣ﺭ摄跥荘씴໡䌲糽屫俁컡᪬쓠ᤖꟵ횧嗄꺊㌁蝃⭏埪瘽㠓斟诜䫋ြ궽⎅迍ۄ춃鎲ꞏ籡⧞ųજ趺㏕ቜ酽鿣ֺ뵴ၒ劜ߡ햒䯥㹯睝牜臀쀊嗂得㓢첸龄䆍埯寥嵝䢕뫹鉒蹤趘땞⤎睑㈕耷》멌抭஠ﵕ俙㰕廾㓿흆셁ﱘ虡蓸駡ะᇅᅱ풮纷힜諲鹅靹뼜➕ꊲ墼⟷न╘밉ꫦ僻쿊Ḗ溜嶟폮ッ곢鹨뎝鱗磊甾艧‡鱕烚컓๔깟Ռ鬋惏ꀀΞ뇅ŕﰄÔꈀ鿡눁쉣켹㥿鈺拯퐇엯坿슧ᶎ꺟㲂윝평겯樠湡ᦁ⹔Ꮰ㯉챟幧ᔍɍ姺꣈娪鷤ᯧ腈抧典滱岶ጃ순໩꯹싎﮶쭅䮐䄸䇿ഃ휿ၾᾀ픤ⷒᔛ颥噵✳㥾ᩞ舱㜒䮅㎐쪘䁭襒面貃ꎾ⒤⃵啃섫큔鹇ꥋꨠ퉂Ꮢ뜸늤픠핈䔦ΐ￰Mᣳ耄ﹳ㍯翱큫펇彰ㅺ耈讴䧷೮蜳A䨫跩鬱鵡伧ꝷ︕緿㥃럾ﲆ謹ƿ唺뇒苲ꊀ讖彽葺9ⷩ毮ᤤꓬ擰賿ဪ㶮ᆯᓴ遧ꀬ୦㲾ኦ纺襛㺟釋㚘东ꫦ摪鯫䙸䷱ᄳ깮䣋㇖얀易톙㲭﬘賝눓຤袂ᅯ빠讑疇ᆺ紩貃⭴鲘䒁鴩뼮펱쵶쁆敚뒣雹䠊铭䍼⯏嵰Ð㼉쥫笝鋀ꍶ拓ὠ㼞練ݨ徱驆鎤፪낝ॽ榠鞂⿚机鈃룄ᄚ北氨ཾ㑰ꟺ㓣鸱ᗝῃ븻팔戍뒒잲ㅅ뿽쬱⦮௬縢泳㣓송˝螘ᴳ泇範ୗ㜙剘뀯磃͉ꩋ亩鞗䓢궩릌顛犅㔞美鼝沜쌁父깮拇ថ醴볽ʩ弫⏃絾⮩⩼鍩ᡂ㻪蹡灟᷹﹌ニ洲듫왶韭㸲墣ᑺ㶐중봞㱯窗랠褢ꜱ衝騷瑚䚎䒎ⷨ䟑쏅懌穸ࣛ죸㰾脙퉯瘈썌㑼輡즧㭆໕豔⭪ⷍ㧑穩௅·緜峪牮푯扃䋞벎扠蓬䦿址씛鯰尟㿩ꙃ榰ﴤ掴풪ᚸ䦼견⊶줙ꁦꑊ✎떐뗆딿⨃䓴솅렚닾٨鹱頾塖㓔᧊䓄䟴㻝阙툴큢荼鄩଀Ꮸꂋ縱쮯쒑寉⪠晬≘䆩⽦꓊Ꝁ赥齫靂⟬ῙẰ飬⌔믘戵쥻逼♉繩ꟾ鑤䒾鳓Ֆ謰᭳㑻忳၈鲱碽늂ᛛ೩㨣ᘸ媎଎뫍♉坡㡛鈀௙围鯴ච띚ፊ≿፠ඁ㉼珁벚័傳蔜镫枿㱯鷥쵮ꯪ酤੾േ紫篖륱堩䁈使玍㋎▀ 馈쳌鹆꡺ᯗ樑姸뗬Ϯ鸯䝡劯舢‹姸긘ₔ똶⦃⩦쫇뤴࢘騒夸⤁辳舲폏೥ᬉ剻⇔鱆뫣ᤩ䦵孠ﵰ妪〉ዓ個鮶婬탞ᒥ밽\ꉧ괾㶠䡊庎ṙ뵀ৡ몕㜊乽樁౫૶搋ﻄ죷설矗獉ﲱꃘ㠽䐱ോ쎦퀹灘斁짦蠮籃톅⨳⿖붑ㄹ쯼䎣쯺똄둤蒏㵳⸧䦿팼벯Ⅱᫎᾼ鬒믅⿳钄痁㶳䃎⩀뒠륔쓔쳐⚅˜螯ቖ햋뷀輣⺀쨤ር玏﬊ᑙ⦶쮋鉠铛펕馡郎趠堡녑㝊鐔ⴄ㿈홯沯撑⭳ꜯ쿍❢큁탍핂Ⰺꣳ짐학坆墸㕆ꨉ믍ઢ祎䷇䙧跏䡸ꍑ䊐괍ꥧ猩擪챌抽㺔倣羸䈭㽩霄삵㩾騿ꩆ뒸䛜ഺ桳ᨙ춃豐༌ล꜑칥੼綄윴櫲请S戅ә㷾㉹룕䑻됳셤꣦ᅤ违뇑벀娋锬ꋂᇬ곂很뱐릮龇腭㜡ギ䬡䓰絟窧㷙㖰괲瘜⢴긒ꔵ덎ী儶晌ꐘ믋嗢澔ᕃ似ᴾ獺曬⅀뤎㪂틺畆郣⇷᯻扛੔섛멝꠬㮿ኣ贚厉쪹夗僽勴︤핑齷옊륅꡷왺楥熬薤₣鮨劤ꌉ㌧☿Χ왾간ݰĽ唚珊潎矀谐嚁蔢嫖᧬禲㦩퀺딿ᜮᥳ鉿힒䘪忝婎崶鞌炆℧㌧뱝䯩穰缟鄜ू汴ﴃ蓸鑥话슍倥콈ି뵵郓곚㍗鲇թ反ᡢ醁ᒘꁖᵠ塉㨂윁잢䔜ᆱ㕍꾣釜넏露ᤵ㭝ꎘ嶣鴊ꍆ仦䳩⪰⠲葰职໊缳ᣢ㸶哩⁆⨹擹Юಓ䇣ҙᰨ町䳣渠ᆁ௚킥拺唈㩰舢ꍉ椼惵䐇Ẋ䠛뻍燔幂栶ມ檉主殐猷ᠱ⻅캶ꗽ⾑薡㑎㙧炑뤵쟒⬉귌룹柺￟忲鑙夳湪䃣ꜰᇾ눕ᨁỽ❈眄ᗦ黋齥螾氧ョ鞍廛オ㥰Ⅼ錽᳓辁빊䀹㟗濾⧑접瞽缕扏륆怭骰尊Ɍ澥ꘊ车鞑﫹ᵤ윛껦冉둮ዼ઺῞뜲ᅭĊ妋ጺ駢䝬藤굵珱牠홻ᯬ⏬죬⳦❪윪ᢘ젢ᄜ蛺鲐໬槮睕㣍䞅饡톯ꛏ꺃幇ĺᵂ岘鉉쎋ꍟ끓亀ﶡ菖Ꮗ젷롛包뜃gœᇫᐥⴇ⼡薙䞘庁ぃᚑ馤ή仧Ꟍ髗헱͑鼎唇չᡢ竡쒀۟䵌笈䪷〡ု䩗渺즹昪ॲ﹘쐠꡸꩑㌃囃딬亚漬骤ᵸ薤࿲拚짅籇豾푒飤밂룔ꮮ놇ỞӶ莽ઝ㦤춠찎竸뿟὆庭Ⰷᘼ″싶녖需⃮梠䝧핗윽槇잓→縬䱁硗싇Ԍ艍ꖈ麗暹젺舾ሞજ싘Ⓐƫ䠅晦늾蝛룆늋㻠ť냙낔❁萒ꝲ괸똏켿纸ᖙ嗲㋜窪寋᪴盱屄Ά㍉嵚끈쏁诘૫짲홰걫缇瑏ꑶ퉇䬦䚴ܗkŏ⛮甌뱫涜솥Ꝙ┞ᘼɝ∁Ԅ鑷氇᭚뜖꒰蒌᳚א弡ㄩ㫯焨걧閣齯扊⊙ꑡ䥊컣׍㲼㕱㢛ዦ敊雯ሟ聘䩁兝鸧㠹悬᢯傹喠ᢚ몮襓䂖ប놪婄ᾣ✎Ꮂ剚ሗ쎦婑삞Ꙧ䌇䪙揃祫ͬ࿓¶뙅ꆻᔅᑲ앁ᑡえ䤚࣒班ਹ鉤歁䢘鸽⊣䲕鷡᠘ꎛ⣃廇鐿욌ጵ䚵凧ϊ㘰盓ḓ㲉턶ﰏ㟷〼溿隧犛ⓡ牑硞⧉싱ᦶ栫넛᳨냟鄎嚂䄑鰝ឭ쉡ꚅ才⎘囌紂ᬼ뜼境䭮ዚ⚥龇㽷∜聮穒픅諆甇鬃ⅅ₪걦娽ꉬ罗聯弉뼞欄좁㡋骴됲锇쁿쏔頬퐮࿁ᭌ벤댯ꛢ毰編愹ﱗǙ㞔㹷餜ɫ笪ꂭ俙뙁ࣿ䯱酢⡸뤏욞ぜ뉇끉༟阈ぺŇ捎⣧ꌓ奰썵伦탦ꖐffl㝖⺷䙀逩屰쯯ڠ蕔쥾册욾ﷇ嘋䭌퉦㺄q뤢ꛃ갷즡풀⎑첞ᾃ鱶잽䲉邦갥用䊞훀玶ห࢓卬墏尦樯ㅗ晥慽꘷픈칪ᠾﻚ൱牊趗掝ﺖ胠馄쁔סּॹﬢ棌ꥬ胾휃죆㾢﹏밹톼蜲⋼硳Ệ绠켢﴾諚⾢嵛齱⁆⦋ᔢႷ麇셍됭β䉍Ꟍ疙లࠥ⓻ꪀ뀥㏞∷殒捿륀횐⻱쪊ү᯼黛듭炠ᘨ펦㱭拌ᭆ绰Ǫ賋潖棙밢䪼㓛㡑실艵䴁쌖㮏迓閥䗑ི㧻䉾綋ꁔ蕘駌쩤Ⓤ暱噏胐捞姸橹峓貃秢쒰敢⹵绅若ᅸ浳༻멗ᴕ嫤妈㤕텿猊ꌅ猑賉꾋몴ᯓ挢堰賥qꐍ蠸冃秊候ᄷ驾삫ꊎ螛豈ﯸ뻵巹渌ﳡ⾨쟪걮⃍о蠮鑊ဏᮘⱪ姮㷅ꋂ唷畒ꯈ졪蚟処㙈擖﮷ꟲ㎸䨊宛툉곉䈾豖釔瓿콢ࣔ搃旒侇榒賉ᨶ䷟箃泦뿺䣅핋ᐗ䅚뭜訄챪峙҉嫿㥬╊₍䵊鉤砐융˖斿ꈴ찏コ⃖縋鮏濂舖ʔ가ⶪ岵䰲밧⇂쳙≈鍭聧뼡闬肦Ꜫ胝ˀ黫∪䃚魱뚌莚ꔟᕡ䐞ᘊᾹꤵ㐇恝썯钩祶擭▉䶞붨Ⅶ漢ꌌ寙퉊⢽뷘ჾ떳삼㊊뇬ᾁ̴ꤙ룃噮穉ṭ沸܂੯둌퀊罗⑋簡듙눛栯脋ɛ䉔ꦑ디ⓐ톁瑰묀칿쐈ꅜ㡤簞㴠ⱐ뷈嗓ᛓ횄ⱳ儛蟜旛밲麣煶㪶꼢医䩲ⶎ홯Ꭰﬢ၃训ἠ훐婖ﭾ㵈桅旤튎敲臯蝤馹욲틇簏ᄍ㷐響凋྽ĥᬿ⩆抚裬堛皧ꉩ⇱덍㘟挣裂䥤环蕜ꠥ홽뜓뫣๘谔宽谱犪⿉ފ쓙겸ꃶ凋雁⑊桭ت涥돸퓯掺碷ᏼᣳ఼浉￝㈽侜㦳罤餇ꐚꊇ忂⎋蕀ϒ鸊崰ᠵചꭹὯ뇚ᵺ鱊爺茜䉥愥麬ﰆ鷕꾎蛟콂ꌓ鑻﨡訴汚鰮橅柧သ賊灇䇦됷ꄠ蘈∷烫촡狳뉴렼珃啖㘇崑魟髻∩⵮嵰暮鹦놀吒霫㟻Ჳ㉓쌒쾳ؤᱸ瓦楘ꋒ좪ቻ깾젓걤蓂ꍑ틵ƙЬ쀷릇ﲷ並־뙤䋙킋傇渜찷題๰脾뇢請툥㳋╷跩匠጖숡瀼Ṭ艗흪傛쳼싪ஐᗀ㴃ﭚ庨될묑쉫鳙棜廎禵픛钽쑆訒ꏃ涕伽鴡ᵂ贕귗⪌쟵㊉羞붒蓇僤ה땹㿽훕㮔萨魮紀࿻詏鍲넓梅㇞⹪昒䡌ꄖ换텠绡輸䐛鬘⮔ஶ⎣㘊᫜쯜괌徊욨ࢨ祦K몁꫶㭜尖቉蟡띇뗂꥚帠הῗ⟝巑钤ä⠞鶧ѥ⥲劶⸇﵂疆Ӛ폒퀝펔㩙읩ᵼ♶ᘗ⒑ꨓᦘ䂑ꞈ邨ߩꅴ⫎ᘜ쫞麢ꔩ큍뷻标揥㮺柖䤀蠇Ꮭ䛝⦇擰쥎뀠矬ᷗ䵾틚薓椒狔逓佴䢗∰䳝췟ẕ䙾ユɇ⡀嚯ᣒ⟅ᣌ˚௻芒ఠᶌ벳转铱坰ꯆᬱ冀䡰뾳磻ᨡ珎뜾왂⯘븜䆯㊎㗜쓻㝉楺ᢅﳮ醗䚕῜常詰뛙⦛缜炔ⱽ礯懠ꓶ귷琕㨧朊ꒂꬹ휒퀍蜥虚䖇쉾颁듍莬ጳϨ츮騒걚谱삸᫖³琀ꘒퟒ镯풒칌瓎ำ䓀㜝㷠'赡䌺礆ﶙ퇺㵑⻤ࣵ〃濜鹄⡄ዳ彇ߘシ垭豇㾉뺕矶璷㭯넆ꚩ஘ᳪ鷻錄蕴ꘐ燇〺푡倡ʞ雟뒨⧿ԛ杩쀞࣡믩耒פּ儫ꚇ俀Ų略挱耀妗Ꭴ倀焏눾𥉉ᑖ競蹭Ÿ腖蜜싈䠅㠄럿⡣텰턹톴欦擸❄쿧鳆첖Ƴ訹削쁸鬷᭺诮屜엋豏蜴⹢厞ቘ鐀橞槗낐袁遲䝍썽闏費珵㺂搪ὲ濹갛鑡難и 牚嗀绡⚇䮭ニϤὨ蹂㆞즈ဖ鐉䗦≽軴⃀輣╕駻ᐕ㋋燆㱄❻ᣮ쬳袒덤㟂蹣ս頢얌Ḗ樌넖鍩応풖顂㮈ꕛ洐왫싮♽뺫踌䄩筕䌏๶鯗蟭跣儨ᡶ錓䟻욨挄渓Ღڬ樱鋾韼Ḛꙮ퀅ꈇ획೻뢦䉶렪顆蘔༷ᣟⴅ␫薸볘俫䕠쫠揤熪う粞ᚲ鎐嵀반鉣타흶늺꧄䠦調芈☄喒앖壌蜚捹绕럡؄㩁₝≷娆貇앲భ䓝鯽䅋뇉㝔ࠗ贏˔䃯붹鬞킵⛂霎戧㙗鼩좽喓㏌벲屓㮶뉒ꊥ퐕ᢢ偪ꁌ룻꘺坖䱁ꕗ낿ផ을耹ꈯ먬뻖Ԃ獠ᄮⴁ㼗^䗏ક뷚僚褋⫤倯ꉘ溝㉪Ɱ쬨⢻蝋坛⁖ԛ盎䯠也縚့禲偌ﳫ䒌竪㭣䓓㺊ꐶ᧓農㣀䩽獻泵ᜨ얓↲ᘋ棒䝲祖ꑖ懶걬隯틝幦쿘魈噃믕鴱䔊迆ᣦჿ渤㣘⯪В뜒牮삋풳➑咳磈ᣓ攌ꥦ쫘⣼嬭⢡輕콇ଌ漮쫯抁⚱닀騕큤彦዇콟◮뿴잭鍴뾄૥霶ᣕ衒㸰郷䮢়⌊꞉鯽喋槼徆偸ꄀᠲ惘⎡⒫બ肇푔犿踇䉣븓㡲㯀㹗뇓塱矇⊍≖롰∢ᖬ㲞밈峏馮㗱詷숢⮠橍懐숽ς李ᾬ쫿ꓭﶝ懥渚켞Ẏᵆ䭈慦㤥흘叩胗ꈀ븇ⓙ㠝ꈉ貓숂ⶀ儚⯭ࡉⲽ໳ⰲ쀆妱茒ᩜ펈砐ᑐ뺇܁锊縸还⡹呢⇘鼑濻ో詘먪゙⩛ๆ㪣㡹隒狎쏕ྰ﷠퍶忐ᦋ嚤梁⧤膸⭁뇼ῥ茘杲ꮣᒹ䑝룀졍怗䁲ﻺ똧웆ʸ损밳ᶾٿ줷죀精ꋟ叟䲣苺帩㾦ᙇ᧲겎奫柠蔬ﳲ鋎젩궄쭺鸌뺥᭢헎쉿혨翊镸洄䏳ꊮ夓顁峹੺⳪㦄任鄆ᯒꡣ㿒祎ᦰ安畠৴ꁆꦹ㦛ฅﭾ䦳芓ﺿ᠀噎⊰绳氓ૠٯ岬㲒⾂疩㎸ᨯ陽હ뙊⥨ᐕ练聄颳仔䈔令퉊䤁䛋ꦫ﹂쑴膰辰퀂ꋾ덻交䱤╟瑭깰I蘞옃辻糓녆缜ﭥ㶥肬♴䡡齎㦊뵭퓇⃫윍㎼൸䚦Ʒ儕퉇찵頏㖂㶨계檖十硛쎾ﰽႜ∥᧻叞馦鸥⬎䝏鎷檒癣ꫣ슢僑⳶⑲䉨硭챷㲨貅蹙缹씯䙒⿑엋㌢呞ළ矜렘璳璒╺厄璲⪲궻쀼∻닧沣璳 멒茶鴙䤜夎鵑䭅囃ﴎ⸆싴फ़ﵟﻞງΪ䲴ఝ鉟돟졌돎鿔캆扶楂᰷칭Ⱞ䐱ꥯ㊋ݙ猶㟉峡㖞䎜ꡃ䠵䱶ᢲ㌄๬演螡ᕀ욟熘¼夲㘷內촞啬ꙉ艏枉䶫⸇☠䤃莙㌎䙃昈٭첵博눢⧶ẞ䞋醗嵚뽙譏⾖ꇔꒋ≏ꠧ₄⠫욙㝸씓褐䁘浞壡᯹ီ能찹星駡Ăʻ旔ꌕ滉엙感谧ኰ뻎䢇鎨㬙἟徽ᓎᨴ䄔∓߄弡࿃ꌎ筊䛟缼⺿쐖劏쀳믏䜿㮮╖㏻鍡뀒㸹蔶듵⛹岴馳뗀뗟洞㐄텥⩹怭犤ᗴ㴾鄘ࡂ⤷鱏฿헙᱑Ⱙ휙꼷숪ୱꞄ彍풷臘㳇⋻鴐錙漵됳惌㢍ꍌ媼杘貯㙱ᓐ጑瓝㘁㓷㟻膛슆捔盆鳿罤ᰓ캞䋨Ẹᗦᣑ㭨燻ᖸ陂笲ᴥ수㗨ퟩ既烳㌜럇毊䏭젱岅鍸䴼鵅޶禀︀✱ﮛ씸ﺢ⍏᧯쓕븖ཽℤ咀ő蒥•ꨖ䧒⠂ࢠ໘詖楑㩑耩ଔ犄Єꂒ퀞䅣䕅ఄ䈊覨ʢ艒䤒䠔䒄쩢漤㿼端ﯗ秥㏖暟馭ힵ馞彻돚䷯ἣ둄걸뻅춮ꜹ眷㏊듺됂㖌綶ḁ怋杷㞰瀆畱টᮿ宛焹넉ဩ䀥黌鸖꠪䁛䗈鴈㑶듕랱㛣䩴ꟴ㢐礩获綩췀ꥏ쳳쑭᫭皜須涝⒈렓횼ꭽ﨔ẘ발ެ荔绑冏᳎됕俠遲벻䐴甗맡壋枤砫蜪趄驯⋨㊾쥵剐ﮰ棚瓖긩렻䮑문眧킫⛼삲璂悔垴棅휝ਘ偦뚧ꈶ籘؏싯楰똎謣넎兊䳘ᜓ鯽⛌浭푀뇔埬谸䀅䷵禩阝ⰳ눓ﵣ韭菹檨ᇘ鍲桕䍴잧敞몍넏鶲ព䥤퍘䅓⨈毳畐Ꮋ쏣肩䚾ᮔҩꀴ冊ﭹ涝˭್괌뚭噙䥫㏈囯㗠﮺ꪎǙ䈟᫐毞圎❑壽勿鞠컸祽톗꧲⟌䙼Rꨗퟒ囅땮ᅗ༡ꙗ⥞쨯㗚蒖馨郔껝흺䠩ꫡ犮ﶼĚ㔵鎡蚫騎됖割韡彤蕞᰿䆶悒싕蠚傻쐅ꎒퟗ䃋툤씭鯃付ᷭꌰ墕촾粔吉ᣉ皙썅▗鉌齏⯷ﲞ겷ӿ葯⾯奣嚜입턑ꡏ잊못퇒챳멀࿚갯䈻䧞缢稁鵣㧍还쳜躓㌍察햷籕Ꮮ퇝ၑ⅍엗ꇍ왚佹戉핬䜯猢袃뭔ᇎ㏒冂ᵑ늉椲ѝﬖ㌟鵹鯇薍溞鐗좗ጿⓐ嘞ϳ읫毧ㄥ甫儦몂ꑅꊡ嗬㙢㧮╦䴞홥妅盷鯷ﯯ껏Ꮳ⢡᥂臛鮁㕳䫱볫⸔〯㺙ڹ쳵᜚ᓲ৷픢뭀珃᷉돿庴ꄠ몷캥࡫孲࿙뮴자⿤墹熡줊쎅⇄턥Ử⧥溁혎ꁃ奝ᩨ瀞䶉췯ﭬ콆曵৘ⓩ脍埤뭻娝謾㱳酻ﴞ廖䐦슀㎗㿹ᠼ꤉폼뺊ⴢఞ鹩쓞痦ꜞ鷈ҍ㡧瑿☈黚諞ꙆἆΩ㋨悸珢묌㰣軔윗⟾셓铤㽶Ꮬ䲩ቩ炊䠲譏蔛恵఺⬹﬋㝋最썤栫⒯Ꝉ罯ᙱへ备윺⪜✢䡵୮㟤熝뵣㤈㗘ꝟ噫素搱꛿ꕚ훗舵䥌ং곘絈屧ꏮ▰쩎ᖜ钙꩜菭淡둨ဠጠ崟芁ᦓ岩㓴纖岥ᴏ㕂眉㓑劉⦎㴘毖ᆰ룾塷쇿Ὥ脵菎岧ꀀᗟᐩ核꒔栌滶貄갨潆⚫녀꫸『ﻘ믂튖椋䃘슩頧鰖쿒镣⫢䃲힫怄㸴Z꧋⓾ॆ渨ᶶﯧ噣᪒凞倆枼坬ꠀ㎋㗎蔿噜ဆ癎ၣ뀆ⷪ껫鼕⮅ﰮ呗ድ鸞ꀏਊჯ촍罿䏢뎗ᑦᚁ悔꫋劢놂슻秊욹㛦᰼鎎帞疄ॄ룛速꿏ⶃ஦덧틻등僥޲衇♄랷쟺죤꧸譭蕕ᤩỒ쟪睻턽咶⡅擄邶᲏䅶텃恶⤗嗺સ︥㝂谩ᄋꬅ뉂஄悞슽寤趋㒶鐻ﭤ徼좈טἦ홋拧횩❳곴豙㎊ਚ澳杻夹媧䘧䲽국瑥ꄱ꧂赺좥옪ે﫧鯮햪娶핺햨蔁癩㶡ࢡ춸ퟆ㦺킈攱묎娎⃺쳴挊㛊뺝胪⠨떟錩뻝缩淼뀚揇갋ឣ杞貨賗溧踣䋧샻澼唇ᜳ蜖阥邖꾡롹償홪圦ⴽ灚⨪꧶᚟鮭罚Ὅ謧酊숖䣟朚氫庶泼ᅿ餂ꂊ业쉞ꐦ嚼䔉崊⃌⁃஽掣䃽䫼்輫뇮쏀→듯껛祋፶䟧煹塃䳇䌺꟭ᙬ붇շ줛푾쿈굊龛尲댕隕㉐㦒鞢਎¯웸퀕漣쎡퐷磢訖胢ᓄퟯ斁◴췄ꉱឌᦏ⻁쫚㕂컑࿪⫛潴媄䭫ↆ憰呴㙦䥭䘧账ꜽꘪ靏剠씌旨耕껷쉅漇⁦⿧駬茨٢瞯ꪱ䀹쑋괴﯅袖봌葱䬞ꩩ儍䞇髍ⶩ怄黧犠ࡣ㦤댔찤鄃사푈⤭棦캀叅漄鏴佟졒ቤ峟䌇緷ꝇ㿳ڃ஑ኽ遥抱쇰궣骭ᙧﺉ걮浛毕佄둧⚧謚氙ँ憜暣ᵻ⼥踜捷Dz蘭Ṃ䙯氪礈䴎䭵ř௓䮶ꓻ量џꘕ儊ᥲ잆遲츸谊韼憩⯌拇燳狜족ଣⲢႊይ藺⚏⮾忬殯댧㳿펜ᫌұ㧞뢳飥پ鹾㧩䥐陡癌ﱌ꓃뢔㫺ຒ혇㥟쓨ﴽ՝젙骑鐐ᦗ斵刈閇뗧롲尼镝螓㩐沷᧊枖哼襧ࣆ悵刜⩊鱧篸鄜낟貜厮郉醦ୖ̄ᚥꅎ◓ﺞ➰ˤ猊撲ꑼ✼귲튒ߋ㰣䀵쥩᭪則蠳嬝ꐩ⇯똤幛봔䕽쥣甃ᑡ욂熺ꁛ輠䯇䫵둅꾖䬒轪쌇䮖猌硓Ⱊ땕ዮ댏㳓얡⻨㢘彩ᘎ」泡᣷詁쥝莎ᕿ撾椻穑◨컒쫂ᒋ쯮࿊ැ湁Ф湒ꉄ㙔翜絾羬쌮罁洵깃鋩窂ꎃ녛ꅎ磯ꓴ붛㪑눚첌ꃴ㾋논抸뇽巇濱建떧谏훑Ừ⧉摌즦现﹃捪⢫ꌫ건浞Ღ㙐𧻓囀ၸ헟内ᵗ獔█쬴标꡹ꯨ踎誨騢섶朼崐ͥ럭睌元衲纶䟖搴謑粂湢廦卵沽ꢖ浚쥾힡嫠玔붏鶹◮눭侪땨焎쾫貀ꯝ퉥饭ৣ젲擉ᒣෟ괩䯺韼ᾯ쑉엌榕瓾୻⌚刷䧤歰폽ዅᘭ⩽鳂㾵祕䚩눛⦢ৠ账䶑숳簵焼쌦੊鰕톾峔쑄뷉⨰뉢綋⨓쯛뒱䍼列璲⌰꤭䋕𽆡糤ᷴ슓緤旵꿘䣍饕弳啞뀒Ʝ㕵젆䋫퓏堣໧鵣웚嚵捧珂쀖䜌츳覧༨봄槚⊵젚椡푀ꮪ곛韼䊥葁며뷱窻峠Ὃ搝똣柷㞹鳩䚿㖂泄츦뱣縣蜋긌Ḙ偣⋁傯倝⯖葳ᖘ郪맘쭙킞䖾ꄷ焓줄蓳뀸疿읉요煄೹格ᅾ冖뇕㑆π겤낈ʵ픡ꦴࡒ릃袂叨㖲就摫é䯞퐍炖汕蘗⬀踺懃뾳ဿ㒻ꭓ撐決헸쇠㼞䮕姿ዮ檂⊝䞉㘉똳쇅꯭镹ꑝ毞텯꾲጖迷⶟䊊￧ﺪ莶봲聚쎌휕넂濞쮎ꥄꯘ숉벹겼଻鎍誰ᲈ岬ⷔ⥅ꨒퟲ膟⎙켃뿉ᅎ♌࠷沈폧‮勨鉦墪禔彮풧쪢䅴넇儬㮢悔ᛱ哔䚐坌榽퇬銟릡似ᑃﲇ瘪̡钍䳷眰䈳썌듭먕컜慁⒑虰靁릦穈힚㾭㕳䃊ⲥ祋盛㯎掗粋϶갚ޫ᧌曆ᄐ潏锑༢⇴ꗊࡾ闹ᑅ裎符䞝鬡ꉚ좑솳㹅犱昷軟ᑥ떲ﱮᘲ⭙끹蠕쳬硊霙沞ጋ肇ᑫ褄⟴⭙槈蹳硴톁᯻腹㘾悄▬⊹⺄ﹳ藗鑥㧜뒫ૣࣸ⧒䑷ᑎൡ嫤襀଼렑䱁Ꞗ쥿麲뿨풴贜➪䟦진鹧㛁葲凜๔䪖颈鈨뻒聴ꁊ픇꒳䔏兀ꙍ汿䎬馫ન쭩쾳毑꣖ꗫ죧വ䭿췃䫈ꇺ图汽ꛑ崍⪵ᵷᶮ팼伥㤪강泑瀸绮۔暍ᫍ墳玧⪪櫹㓯ꎚ뛆臱剆ℾ㶾忮螯啒뵗숙掠켯Ⲿ缾ഌ발냹鼯柇ῆ蜁뾟ଣ沟﷭쿔熸伀꼊㖎럵酡綾∔쀏ȣ靖᜺຃≪闳㦁䬯냃燻辛㉢闗㲔⻤渼褯擷쏐힁쨀捏᳿㿊闻覔釵תּ砈䄻浦쓽곺瘤菈흍䓔늴⛖鮉㴟᳉줗漢牠폷䜛ฺᲅȟჰ犀ᇵ徻곷칟鳪잭膢ꚻ䴦Ⴤ쎜 匁둆뚫綫ḟ煹ꆐ쐄爝餶嗋↱Ơ跫秎儻经埣滛ﲂ䶂䚃땐ꃧꡍ㲔ﷃƁᕁ푖᥶肦篃몒缅⡲ᦀ鷼믛猫瀤暁쵦쇈杭磭濷שּ銨뢈䖠뗡闢蘭붛㸾䇐ᗚହ솅勯奓嫈爡䏢펂㺊ፙ닚䟮함⯋毜ᅴ쀉ූ䥹柎鎤鞅碶筰駟诓峮훾⵴竳⣄ꀣ⎽躮騾練埔㨛黉㴓흣銥↓셉츧ꩬ키쾬㐅纍㌹䖷问ƒ☞憮눣馟埱Ū鸬Ŝﯔᵓ煸惈偋潆ᆮ㿆깄࣫靉㉈Ⱎ皏쁌資枙᧮篿婍Ԡ꨽ꛮ褾桦_ꅹ㔄⇭䌴ꉲ͈ꬸ篞㍢➒ᴸ羑䧸⇻䷿낻淾㧣몥荒♯ⷽ綰ꉓֽ᭺敊ن숋藦蟙黍鶁诙Ἣﯸ辎ꔟᬏ엌¬ᶳᄚꗐ剝軹㷫ﮝ㪏眸洕㱋濽蚔䮞൬똚ҫꧺ䘮鏎߃䇏럲쾮㳗叠靇⻿휀㪽뱲䇑ᷳ䶇穞䐳浴ޜ笍줡瀱摝䀻沕Ⓛ竸绵䜨ⓥ⑚崑棒ﲰ▴℗︒팣㴱鹘鹊頋Ɦϻ툧㔳팶橺睦ꇤ澺뻛쵵靗⑫Ꝭ㿳蜦︮ﱍ鶖₀툠﨓꾦ῆ쯓維壟祆덗薆❛埂즻☹⎕䡽眹燻߳甸蘃꺿Ⱝ丮彍꬇쵹鏕㥤≣䙾퇭蚹⧾▽ꈞ↫씼ꑰ䶑䁷蓼䆼뗢䣅㩤圆淅燜냑磭ꓣr㚳塤胹᱑㭆큹띎懺钡瓥㔎峝᤻艱凜ᓍ篲錟옪⽜ȡᚆ镓鼱侼䡪䏲쪢羖଎묛홶뉱